Chương 78: Chào mừng em trở về.
Đào Hoa Say Rượu
04/08/2024
Tô Diễn một thân quần âu, áo sơ mi ngồi bên cạnh Lisa. Anh nắm tay cô đặt trên má mình mà hôn.
- Em nằm mãi vậy. Em chán anh rồi à. Em chê anh già sao?
Cánh tay của Lisa tự động vuốt vào má của Tô Diễn làm anh giật mình.
- Em không chê.
Anh nhìn xuống mặt Lisa thấy cô đang mở mắt. Tô Diễn lắp bắp.
- Em, em tỉnh rồi. Đế anh gọi bác sĩ.
Bác sĩ vào kiểm tra tổng quát cho Lisa, kết luận cô đã qua giai đoạn nguy hiểm. Bây giờ, cô chỉ cần theo dõi nghỉ ngơi tốt để độc tố ra ngoài hết thì có thể ra viện. Tô Diễn mừng rơn, ôm chầm lấy cô trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Dylan và Tilo cũng vừa lúc bước vào, nhìn thấy cảnh này. Tilo chạy tới xô Tô Diễn ra ngoài.
- Chú tránh ra. Chú là người xấu. Chú cướp mami. Mami là của baba và Tilo.
Tilo ôm lấy Lisa như khẳng định chủ quyền. Tô Diễn nhìn Dylan rồi nhìn Tilo, định kéo cậu bé ra khỏi người Lisa thì cô đã ngăn lại. Cô cảm ơn bác sĩ đã quan tâm và tạm biệt bác sĩ. Lisa vuốt tóc Tilo.
Tilo ngoan, mami không sao.Mami. Có phải mami không cần con nữa không và baba nữa không. Mami, con sợ lắm.Sao Tilo lại nói thế.
Tilo chảy nước mắt, kể về cảnh thấy Tô Diễn đánh Dylan làm Lisa ngạc nhiên. Cô chưa muốn hỏi sâu lúc này, nên từ tốn nói với Tilo.
- Đôi lúc người lớn có nhiều chuyện mà trẻ con chưa thế hiếu.
Dylan kêu người dẫn Tilo về phòng. Cậu bé nằng nặc không chịu nhưng bị ánh nhìn của Dylan dọa sợ, và muốn để cho Lisa nghỉ ngơi nên vẫn đồng ý. Trong phòng chỉ còn lại ba người. Hai người đàn ông nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Lisa ngồi giữa cũng không biết làm thế nào. Dylan đẩy xe lăn tiến tới. Tô Diễn dùng tay ngăn khoảng cách giữa cô và anh ta. Lisa mỉm cười nhìn Tô Diễn nhưng không cản trở hành động của anh. Dylan nhìn thấy như vậy, biết mình đã bị thua trong cuộc chơi này.
Lisa. Anh biết anh nói lời này có thể đã muộn. Nhưng anh vẫn xin lỗi vì đã làm tổn thương em.Không sao. Mọi chuyện cũng qua rồi. May mắn là mọi người không sao.Lisa nhẹ nhàng trả lời Dylan. Tay cô vẫn nắm chặt tay Tô Diễn không buông. Dylan cười tự giễu.
Nếu anh đến trước. Em có chọn anh không.Tình yêu không có sự lựa chọn. Nó chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Huống chi, em và anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện sinh tử mới có thể tới được lúc này.Em đã nhớ lại mọi chuyện.Dylan ngạc nhiên.
- Đúng. Tai nạn không chết, nhưng em đã nhớ lại toàn bộ.
Dylan lùi xe lại, một thoáng trầm mặc. Anh nói Lisa giữ gìn sức khỏe, lúc khác sẽ đến thăm rồi đẩy xe ra ngoài.
Bóng lưng cô tịch khuất sau cánh cửa.
Tô Diễn ngơ người tại chỗ, ngồi xuống cạnh Lisa.
- Em đang nói đùa để đuổi anh ta đi sao.
Cô mỉm cười.
- Anh vẫn nợ em một hôn lễ. Anh hứa bế em vào lễ đường mà chưa thực hiện được đâu đấy.
Tô Diễn ôm chặt lấy Lisa. Miệng bật thốt lên tên cô.
An Kỳ. Cảm ơn em vì đã trở lại.Tô Diễn. Em đã nhớ lại Em rất nhớ anh.Bữa chiều được người giúp việc chuẩn toàn dạng mềm, phù hợp với người mới ốm dậy. Tilo vẫn muốn được ăn cùng Mami nên lẻn sang đây ăn chung với cô. An Kỳ vẫn giúp cậu bé ăn như ngày trước. Cảm giác bị nẫng tay trên khiến tâm tình Tô Diễn khó chịu. Cả buổi ăn, anh cứ hậm hực khó coi.
Khi dọn bàn ăn đi, Tilo trở về phòng của mình, mặt Tô Diễn cũng không nguôi ngoai bớt. Lisa tắm xong bước ra, vẫn thấy anh xị mặt trên giường. Cô ngồi xuống bên cạnh.
Anh ghen cả với một đứa trẻ sao?Nó chiếm thời gian của em.ÔEm không quan tâm anh.Ô.Tô Diễn quay mặt sang nhìn An Kỳ đang tít mắt cười.
- Sao anh nói gì em cũng ồ vậy,
An Kỳ đứng lên, ngồi lên đùi Tô Diễn, vòng tay qua cổ anh. Hôn chụt vào môi anh. Anh nuốt luôn câu đang định nói xuống họng.
Không ồ thì thế này nhé.Không, không phải.An Kỳ lại hôn một cái nữa vào môi.
- Không thế này thì thế nào.
Mỗi lần hôn, cô lại ngồi dịch lên một chút khiến Tô Diễn phải hơi ngả người về sau. Mùi hương thoang thoảng như ẩn như hiện khiến tim anh cồn cào. Yết hầu lên xuống liên tục.
An Kỳ dùng ngón trỏ di vòng quanh ngực anh rồi đi dần xuống rốn. Tô Diền gồng người hóp bụng theo sự di chuyển của ngón tay cô. An Kỳ chuyển tay lên cằm, dùng hai ngón tay cưng nựng cằm như với cún con.
Thế này có phải ngoan hơn không.Em còn đang ốm.Vâng.Nhưng An Kỳ vẫn đong đưa phần dưới làm cho Tô Diễn khó chịu điên cuồng. Anh gồng chặt cơ bắp để chống lại sự quyến rũ khó cưỡng này. Tô Diễn đang nhắm mắt tưởng tượng đến đường cong lồi lõm ẩn hiện trong bộ đồ bệnh nhân rộng rãi làm cho anh nuốt nước miếng thì An Kỳ lại leo xuống khỏi người anh, nằm xuống đắp chăn ngủ.
- Em mệt rồi. Chúng ta ngủ đi.
Sự trêu chọc này không biết Tô Diễn nên khóc hay nên cười. Dưới tấm chăn, An Kỳ đang cười thầm về sự ngốc nghếch của anh. Đúng là trêu trọc Tô Diễn là một niềm vui chỉ có cô mới có. Lâu lắm rồi, cô mới có cảm giác thỏa mãn vui vẻ như thế này. Nghe tiếng cười của cô trong chăn, Tô Diễn cảm giác khó tả biết nhường nào. Anh cũng nằm xuống chui vào trong chăn, kéo cô vào lòng mà ôm. An Kỳ gối đầu lên tay Tô Diễn, ôm ngang eo anh rồi nhắm mắt. Do tác dụng của thuốc, nên cô cũng ngủ say luôn. Tô Diễn cứ nằm ngắm cô như vậy, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn cô một cái rồi cười một mình hạnh phúc. Chắc lúc này có ai nhìn thấy, sẽ nói anh thật ngốc nghếch.
Không ai bình thường khi yêu cả.
Chiếc cúc áo trên cùng của An Kỳ bị bật ra do quá trình ngủ cọ sát. Tô Diễn kéo lại áo, cài lại cho cô. Cảnh xuân lấp ló, mờ ảo làm cho Tô Diễn vội nhắm mắt, lẩm bẩm.
- Cô ấy đang ốm, không được làm điều cầm thú.
Tô Diễn ngồi bật dậy đi vào xối nước lạnh để dập tắt cơn nóng đang phừng cháy trong người.
Nửa đêm, An Kỳ thấy lạnh. Cô mơ ác mộng. Cô thấy mình ở giữa đại dương mênh mông, tối tăm. Cô chới với giữa lòng đại dương sâu thằm. Cho tới khi, cô níu được một chiếc thuyền độc mộc.
- Lạnh quá.
An Kỳ cọ tới cọ lui trên người anh. Tô Diễn nằm im chịu trận không dám thở mạnh, chỉ vật lại cô xuống giường ôm chặt lấy cô, đồng thời tăng chỉnh điều hòa. Cả người An Kỳ run lên bần bật, nhưng mồ hôi lại túa ra. Cô mơ màng.
- Tô Diễn. Tô Diễn
Cô như một con bạch tuộc bám chặt lấy người Tô Diễn. Cơn nóng lúc nãy chưa kịp tan thì cơn mới lại ập đến. Nó đập thẳng lên thuỳ não của anh. Ôm người thương yêu trong lòng như một cục than nóng bỏng tay.
- Chồng ơi. Em lạnh lắm.
Tiếng nói mơ màng nũng nịu của An Kỳ khiến Tô Diễn không chịu nổi. Anh đứng dậy để gọi bác sĩ thì bị cô kéo lại. Trong tiềm thức, cô cứ chui rúc vào người anh. Hai chiếc áo sộc xệch, bung nút. Phần da thịt chạm vào làm cho mỗi người một cảm giác. Tô Diễn lật ngửa người An Kỳ xuống giường, gọi tên cô.
- An Kỳ. Em tỉnh lại đi. An Kỳ
An Kỳ mở mắt ra, nhìn thấy là Tô Diễn cô mới bình tâm lại. Tô Diễn ôm lấy cô, thủ thỉ.
- Em sao vậy. Gặp ác mộng ư.
An Kỳ gật đầu.
Em không biết mình đang mơ hay thật.Để anh xác định rõ cho em.
Tô Diễn cúi xuống hôn vào môi của cô. Giữa dòng đại dương nước mặn, nụ hôn như một dòng suối ngọt lấp đầy khoang miệng của hai người. Nụ hôn triền miên, nóng bỏng dần. Nó lần dần xuống cổ, rồi xuống ngực nơi hai ngọn núi đang phập phồng. Chiếc áo ngực được tháo xuống. Tô Diễn cảm nhận sự mềm mại, thơm tho nơi ấy
mang lại.
Càng hôn càng tham lam. An Kỳ quắn quéo, tay siết chặt tấm ga giường nhàu nhĩ. Khi cả hai không còn một mảnh vải trên người, cả người cô lấm tấm ửng hồng. Mồ hôi từ người Tô Diễn vã ra, chứng thực cho việc đang cố gắng kiềm chế quá độ. Anh biết nếu lúc này làm gì là thú tính với cô đang bị ốm. Anh chỉ muốn cho cô được thoải mái, thoã mãn một chút mà thôi, sẽ không làm tới bước cuối cùng.
Tô Diễn hôn khắp người cô. An Kỳ nương theo nụ hôn của anh như một con rắn lượn . Đến khi Tô Diễn hôn vào chỗ kia đang chảy mật, An Kỳ rùng mình một cái, cô siết chặt ga, chân kẹp chặt vai Tô Diễn ,phun mật tràn cả ra giường. Tô Diễn khó chịu cùng cực. Anh ôm chặt lấy An Kỳ, dùng cái to lớn kia cọ tới cọ lui bên ngoài chỗ kia, cảm nhận sự sung sướng khó khăn. Tô Diễn lấm bấm.
- Em sẽ hành anh đến chết cho mà xem.
An Kỳ nức nở.
Em khó chịu.Nhưng em đang ốm. Thế này là đủ rồi.Một hành động táo bạo khiến Tô Diễn không biết nên vui hay buồn. Cô dùng tay cầm vật to lớn, đang kêu gào thảm thiết ấn vào nhuy hoa đang chảy nước kia. Đầu khấc mới được chui vào một ít vì quá to nên khựng lại nhưng cũng khiến cả hai sung sướng đê mê.
- Không vào được nữa.
Tô Diễn đang run rẩy trước ngưỡng cửa sung sướng này. Anh nhắm mắt.
- Để anh giúp.
Một cú ấn mạnh nghe cái ót. Dùng lực quá lớn, cả vật khổng lồ kia nằm ngập lụt trong nơi sung sướng chật hẹp kia.Tô Diễn và An Kỳ đồng thanh.
- Á hự. Sướng quá.
Lý trí bị ném tận chín tầng mây. Hối hận của Tô Diễn bị chỗ kia lấp đầy. Chân An Kỳ kẹp chặt lấy eo Tô Diễn.
Không ai dám cử động vì cảm giác vút cao kia khiến cả hai thấy tê dại. Tô Diễn hôn mạnh An Kỳ. Hai thân thể dính chặt không một kẽ hở. Bên trong sâu thẳm, cái kia của An Kỳ đang cắn nuốt, đang mút mạnh của Tô Diễn.
Cái của Tô Diễn đang phì đại, đang chúi nhủi vào nơi sâu nhất của cô. Cả người không theo sự điều khiển, tự động nhấp lên nhấp xuống, chậm chậm rồi nhanh dần. Những đợt sóng dập dễnh ùa về khiến cả hai ngây ngất. Đến khi không chịu nổi nữa, Tô Diễn mới cấp rút ra vào. Tô Diễn thúc sâu vào tận cùng bắn tràn vào An Kỳ, của An Kỳ thì nong ra để hứng trọn.
Cả người đầy mồ hôi. Anh dùng khăn ấm lau sạch người và mặc quần áo lại cho An Kỳ. Anh ôm cô vào lòng, cùng nhau ngủ tới sáng.
- Em nằm mãi vậy. Em chán anh rồi à. Em chê anh già sao?
Cánh tay của Lisa tự động vuốt vào má của Tô Diễn làm anh giật mình.
- Em không chê.
Anh nhìn xuống mặt Lisa thấy cô đang mở mắt. Tô Diễn lắp bắp.
- Em, em tỉnh rồi. Đế anh gọi bác sĩ.
Bác sĩ vào kiểm tra tổng quát cho Lisa, kết luận cô đã qua giai đoạn nguy hiểm. Bây giờ, cô chỉ cần theo dõi nghỉ ngơi tốt để độc tố ra ngoài hết thì có thể ra viện. Tô Diễn mừng rơn, ôm chầm lấy cô trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Dylan và Tilo cũng vừa lúc bước vào, nhìn thấy cảnh này. Tilo chạy tới xô Tô Diễn ra ngoài.
- Chú tránh ra. Chú là người xấu. Chú cướp mami. Mami là của baba và Tilo.
Tilo ôm lấy Lisa như khẳng định chủ quyền. Tô Diễn nhìn Dylan rồi nhìn Tilo, định kéo cậu bé ra khỏi người Lisa thì cô đã ngăn lại. Cô cảm ơn bác sĩ đã quan tâm và tạm biệt bác sĩ. Lisa vuốt tóc Tilo.
Tilo ngoan, mami không sao.Mami. Có phải mami không cần con nữa không và baba nữa không. Mami, con sợ lắm.Sao Tilo lại nói thế.
Tilo chảy nước mắt, kể về cảnh thấy Tô Diễn đánh Dylan làm Lisa ngạc nhiên. Cô chưa muốn hỏi sâu lúc này, nên từ tốn nói với Tilo.
- Đôi lúc người lớn có nhiều chuyện mà trẻ con chưa thế hiếu.
Dylan kêu người dẫn Tilo về phòng. Cậu bé nằng nặc không chịu nhưng bị ánh nhìn của Dylan dọa sợ, và muốn để cho Lisa nghỉ ngơi nên vẫn đồng ý. Trong phòng chỉ còn lại ba người. Hai người đàn ông nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Lisa ngồi giữa cũng không biết làm thế nào. Dylan đẩy xe lăn tiến tới. Tô Diễn dùng tay ngăn khoảng cách giữa cô và anh ta. Lisa mỉm cười nhìn Tô Diễn nhưng không cản trở hành động của anh. Dylan nhìn thấy như vậy, biết mình đã bị thua trong cuộc chơi này.
Lisa. Anh biết anh nói lời này có thể đã muộn. Nhưng anh vẫn xin lỗi vì đã làm tổn thương em.Không sao. Mọi chuyện cũng qua rồi. May mắn là mọi người không sao.Lisa nhẹ nhàng trả lời Dylan. Tay cô vẫn nắm chặt tay Tô Diễn không buông. Dylan cười tự giễu.
Nếu anh đến trước. Em có chọn anh không.Tình yêu không có sự lựa chọn. Nó chỉ có yêu hay không yêu mà thôi. Huống chi, em và anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện sinh tử mới có thể tới được lúc này.Em đã nhớ lại mọi chuyện.Dylan ngạc nhiên.
- Đúng. Tai nạn không chết, nhưng em đã nhớ lại toàn bộ.
Dylan lùi xe lại, một thoáng trầm mặc. Anh nói Lisa giữ gìn sức khỏe, lúc khác sẽ đến thăm rồi đẩy xe ra ngoài.
Bóng lưng cô tịch khuất sau cánh cửa.
Tô Diễn ngơ người tại chỗ, ngồi xuống cạnh Lisa.
- Em đang nói đùa để đuổi anh ta đi sao.
Cô mỉm cười.
- Anh vẫn nợ em một hôn lễ. Anh hứa bế em vào lễ đường mà chưa thực hiện được đâu đấy.
Tô Diễn ôm chặt lấy Lisa. Miệng bật thốt lên tên cô.
An Kỳ. Cảm ơn em vì đã trở lại.Tô Diễn. Em đã nhớ lại Em rất nhớ anh.Bữa chiều được người giúp việc chuẩn toàn dạng mềm, phù hợp với người mới ốm dậy. Tilo vẫn muốn được ăn cùng Mami nên lẻn sang đây ăn chung với cô. An Kỳ vẫn giúp cậu bé ăn như ngày trước. Cảm giác bị nẫng tay trên khiến tâm tình Tô Diễn khó chịu. Cả buổi ăn, anh cứ hậm hực khó coi.
Khi dọn bàn ăn đi, Tilo trở về phòng của mình, mặt Tô Diễn cũng không nguôi ngoai bớt. Lisa tắm xong bước ra, vẫn thấy anh xị mặt trên giường. Cô ngồi xuống bên cạnh.
Anh ghen cả với một đứa trẻ sao?Nó chiếm thời gian của em.ÔEm không quan tâm anh.Ô.Tô Diễn quay mặt sang nhìn An Kỳ đang tít mắt cười.
- Sao anh nói gì em cũng ồ vậy,
An Kỳ đứng lên, ngồi lên đùi Tô Diễn, vòng tay qua cổ anh. Hôn chụt vào môi anh. Anh nuốt luôn câu đang định nói xuống họng.
Không ồ thì thế này nhé.Không, không phải.An Kỳ lại hôn một cái nữa vào môi.
- Không thế này thì thế nào.
Mỗi lần hôn, cô lại ngồi dịch lên một chút khiến Tô Diễn phải hơi ngả người về sau. Mùi hương thoang thoảng như ẩn như hiện khiến tim anh cồn cào. Yết hầu lên xuống liên tục.
An Kỳ dùng ngón trỏ di vòng quanh ngực anh rồi đi dần xuống rốn. Tô Diền gồng người hóp bụng theo sự di chuyển của ngón tay cô. An Kỳ chuyển tay lên cằm, dùng hai ngón tay cưng nựng cằm như với cún con.
Thế này có phải ngoan hơn không.Em còn đang ốm.Vâng.Nhưng An Kỳ vẫn đong đưa phần dưới làm cho Tô Diễn khó chịu điên cuồng. Anh gồng chặt cơ bắp để chống lại sự quyến rũ khó cưỡng này. Tô Diễn đang nhắm mắt tưởng tượng đến đường cong lồi lõm ẩn hiện trong bộ đồ bệnh nhân rộng rãi làm cho anh nuốt nước miếng thì An Kỳ lại leo xuống khỏi người anh, nằm xuống đắp chăn ngủ.
- Em mệt rồi. Chúng ta ngủ đi.
Sự trêu chọc này không biết Tô Diễn nên khóc hay nên cười. Dưới tấm chăn, An Kỳ đang cười thầm về sự ngốc nghếch của anh. Đúng là trêu trọc Tô Diễn là một niềm vui chỉ có cô mới có. Lâu lắm rồi, cô mới có cảm giác thỏa mãn vui vẻ như thế này. Nghe tiếng cười của cô trong chăn, Tô Diễn cảm giác khó tả biết nhường nào. Anh cũng nằm xuống chui vào trong chăn, kéo cô vào lòng mà ôm. An Kỳ gối đầu lên tay Tô Diễn, ôm ngang eo anh rồi nhắm mắt. Do tác dụng của thuốc, nên cô cũng ngủ say luôn. Tô Diễn cứ nằm ngắm cô như vậy, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn cô một cái rồi cười một mình hạnh phúc. Chắc lúc này có ai nhìn thấy, sẽ nói anh thật ngốc nghếch.
Không ai bình thường khi yêu cả.
Chiếc cúc áo trên cùng của An Kỳ bị bật ra do quá trình ngủ cọ sát. Tô Diễn kéo lại áo, cài lại cho cô. Cảnh xuân lấp ló, mờ ảo làm cho Tô Diễn vội nhắm mắt, lẩm bẩm.
- Cô ấy đang ốm, không được làm điều cầm thú.
Tô Diễn ngồi bật dậy đi vào xối nước lạnh để dập tắt cơn nóng đang phừng cháy trong người.
Nửa đêm, An Kỳ thấy lạnh. Cô mơ ác mộng. Cô thấy mình ở giữa đại dương mênh mông, tối tăm. Cô chới với giữa lòng đại dương sâu thằm. Cho tới khi, cô níu được một chiếc thuyền độc mộc.
- Lạnh quá.
An Kỳ cọ tới cọ lui trên người anh. Tô Diễn nằm im chịu trận không dám thở mạnh, chỉ vật lại cô xuống giường ôm chặt lấy cô, đồng thời tăng chỉnh điều hòa. Cả người An Kỳ run lên bần bật, nhưng mồ hôi lại túa ra. Cô mơ màng.
- Tô Diễn. Tô Diễn
Cô như một con bạch tuộc bám chặt lấy người Tô Diễn. Cơn nóng lúc nãy chưa kịp tan thì cơn mới lại ập đến. Nó đập thẳng lên thuỳ não của anh. Ôm người thương yêu trong lòng như một cục than nóng bỏng tay.
- Chồng ơi. Em lạnh lắm.
Tiếng nói mơ màng nũng nịu của An Kỳ khiến Tô Diễn không chịu nổi. Anh đứng dậy để gọi bác sĩ thì bị cô kéo lại. Trong tiềm thức, cô cứ chui rúc vào người anh. Hai chiếc áo sộc xệch, bung nút. Phần da thịt chạm vào làm cho mỗi người một cảm giác. Tô Diễn lật ngửa người An Kỳ xuống giường, gọi tên cô.
- An Kỳ. Em tỉnh lại đi. An Kỳ
An Kỳ mở mắt ra, nhìn thấy là Tô Diễn cô mới bình tâm lại. Tô Diễn ôm lấy cô, thủ thỉ.
- Em sao vậy. Gặp ác mộng ư.
An Kỳ gật đầu.
Em không biết mình đang mơ hay thật.Để anh xác định rõ cho em.
Tô Diễn cúi xuống hôn vào môi của cô. Giữa dòng đại dương nước mặn, nụ hôn như một dòng suối ngọt lấp đầy khoang miệng của hai người. Nụ hôn triền miên, nóng bỏng dần. Nó lần dần xuống cổ, rồi xuống ngực nơi hai ngọn núi đang phập phồng. Chiếc áo ngực được tháo xuống. Tô Diễn cảm nhận sự mềm mại, thơm tho nơi ấy
mang lại.
Càng hôn càng tham lam. An Kỳ quắn quéo, tay siết chặt tấm ga giường nhàu nhĩ. Khi cả hai không còn một mảnh vải trên người, cả người cô lấm tấm ửng hồng. Mồ hôi từ người Tô Diễn vã ra, chứng thực cho việc đang cố gắng kiềm chế quá độ. Anh biết nếu lúc này làm gì là thú tính với cô đang bị ốm. Anh chỉ muốn cho cô được thoải mái, thoã mãn một chút mà thôi, sẽ không làm tới bước cuối cùng.
Tô Diễn hôn khắp người cô. An Kỳ nương theo nụ hôn của anh như một con rắn lượn . Đến khi Tô Diễn hôn vào chỗ kia đang chảy mật, An Kỳ rùng mình một cái, cô siết chặt ga, chân kẹp chặt vai Tô Diễn ,phun mật tràn cả ra giường. Tô Diễn khó chịu cùng cực. Anh ôm chặt lấy An Kỳ, dùng cái to lớn kia cọ tới cọ lui bên ngoài chỗ kia, cảm nhận sự sung sướng khó khăn. Tô Diễn lấm bấm.
- Em sẽ hành anh đến chết cho mà xem.
An Kỳ nức nở.
Em khó chịu.Nhưng em đang ốm. Thế này là đủ rồi.Một hành động táo bạo khiến Tô Diễn không biết nên vui hay buồn. Cô dùng tay cầm vật to lớn, đang kêu gào thảm thiết ấn vào nhuy hoa đang chảy nước kia. Đầu khấc mới được chui vào một ít vì quá to nên khựng lại nhưng cũng khiến cả hai sung sướng đê mê.
- Không vào được nữa.
Tô Diễn đang run rẩy trước ngưỡng cửa sung sướng này. Anh nhắm mắt.
- Để anh giúp.
Một cú ấn mạnh nghe cái ót. Dùng lực quá lớn, cả vật khổng lồ kia nằm ngập lụt trong nơi sung sướng chật hẹp kia.Tô Diễn và An Kỳ đồng thanh.
- Á hự. Sướng quá.
Lý trí bị ném tận chín tầng mây. Hối hận của Tô Diễn bị chỗ kia lấp đầy. Chân An Kỳ kẹp chặt lấy eo Tô Diễn.
Không ai dám cử động vì cảm giác vút cao kia khiến cả hai thấy tê dại. Tô Diễn hôn mạnh An Kỳ. Hai thân thể dính chặt không một kẽ hở. Bên trong sâu thẳm, cái kia của An Kỳ đang cắn nuốt, đang mút mạnh của Tô Diễn.
Cái của Tô Diễn đang phì đại, đang chúi nhủi vào nơi sâu nhất của cô. Cả người không theo sự điều khiển, tự động nhấp lên nhấp xuống, chậm chậm rồi nhanh dần. Những đợt sóng dập dễnh ùa về khiến cả hai ngây ngất. Đến khi không chịu nổi nữa, Tô Diễn mới cấp rút ra vào. Tô Diễn thúc sâu vào tận cùng bắn tràn vào An Kỳ, của An Kỳ thì nong ra để hứng trọn.
Cả người đầy mồ hôi. Anh dùng khăn ấm lau sạch người và mặc quần áo lại cho An Kỳ. Anh ôm cô vào lòng, cùng nhau ngủ tới sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.