Chương 80: Dậy anh cách đánh vần.18+
Đào Hoa Say Rượu
04/08/2024
Cả nhà bốn người Tô Diễn đang ăn cơm chiều, tiếng cười nói vui vẻ vì ngày mai An Kỳ đã được ra viện. Ngoài cửa bước vào, một thân hình bé nhỏ đang đứng khóc.
- Mami không cần con nữa sao? mami không cần PaPa nữa sao?
Tiếng nói của Tilo làm An Kỳ ngừng đũa, quay sang. Cô chốc lát cũng không biết nên nói gì, chỉ đứng xuống giường, tiến về phía Ti Lo.
- Không phải đâu. Tilo luôn là con trai cưng của mami. Có nhiều chuyện mami sẽ giải thích với con có được không?
Dylan cũng đang đẩy xe lăn sang, muốn giải thích thì đã trông thấy cảnh này. Tilo sang hỏi anh trước, nhưng anh không biết trả lời thế nào cậu mới sang đây. Nhìn thấy bốn người một gia đình, cậu thấy mình bị bỏ rơi. Sự tủi thân của một đứa trẻ tưởng mỏng manh nhưng nó sẽ là cái gai trong lòng cậu mãi mãi về sau. Tilo nhìn An Kỳ rồi nhìn Dylan.
- Con biết. Con không phải là con trai của hai người. Con đã nghe được câu chuyện của hai người nói với nhau ở phòng sách. Con cũng biết hai người không yêu nhau. Con là trẻ mồ côi. Con luôn là người bị bỏ rơi. Giờ mami có con của mami rồi, mami không cần con nữa.
An Kỳ luống cuống ra ôm lấy Tilo.
Không, không phải. Mami lúc nào cũng yêu bảo bối của mami hết. Con không được nghĩ như vậy.Nhưng giờ mami có con của mami rồi, mami không yêu con nữa.Vừa nói vừa khóc. Tô Diễn vẫn ngồi yên lặng nhìn cậu bé. Nhưng Tô Anh đã leo xuống, kéo cậu bé ra khỏi người mẹ mình. Tilo lại càng khóc to hơn. Tô Anh quát.
- Im miệng. Khóc, khóc hoài. Mít ướt thế. Cậu đã chiếm mẹ của bọn mình lâu như vậy, mình chưa hỏi tội thì thôi, khóc cái gì. Bọn mình lâu nay không có mẹ, có khóc đâu.
Tilo bị Tô Anh quát, im bặt. Miệng sụt sịt.
Nhưng, nhưng...Nhưng cái gì mà nhưng.Tô Anh cáu, định vươn tay vỗ đầu Tilo một cái thì Tô Dương vội chạy đến ngăn lại, kéo Tilo về sau.
- Sao khi nào anh cũng bắt nạt cậu ấy vậy? Cậu ấy đã khóc ra như vậy rồi.
Tô Dương quay sang nhìn Tilo, cậu nép đằng sau Tô Dương như một con mèo nhỏ. Không hiểu vì lí do gì, từ ngày đầu gặp Tô Anh, cậu đã mang tâm lý sợ hãi với cậu ta. Đứng trước Tô Anh, cậu luôn bị lép vế
Tô Dương xoa đầu cậu như xoa đầu em nhỏ.
- Ngoan. Không sợ. Cậu ấm ức cái gì. Anh mình hiền lắm. Hay là như thế này, giờ chúng ta có ba người. Anh Tô Anh là anh cả, mình là chị hai, cậu là em út có được không.
Tilo lại nhìn sang An Kỳ, rồi nhìn Dylan, lén lút nhìn sang Tô Anh, thấy cậu không nói gì mới khẽ gật đầu.
Ai nấy đều vui mừng. An Kỳ nhìn Tô Dương vẻ tán thưởng vì sự thông minh của cô. Tô Dương nhìn Tô Anh.
Anh từ giờ không được bắt nạt em ấy nữa.Mè nheo. Hừ.Ba đứa trẻ được cảnh vệ dần ra ngoài chơi. Trong phòng còn lại ba người lớn. Dylan hướng về An Kỳ.
- Em đã có lựa chọn của mình.
An Kỳ gật đầu với câu nói của anh. Tô Diễn thay lời.
- Anh nên dẹp cái tư tưởng vớ vẩn với cô ấy đi. Anh không có cơ hội đâu.
Dylan nhìn về phía hai người, anh nhìn xuống chân mình.
Anh gặp em khi anh khó khăn nhất. Anh lại cứu em thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Xem như chúng ta không nợ nần gì nhau nữa. Nhưng anh sẽ không buông bỏ. Anh sẽ luôn chờ đợi em. Cảm ơn em vì tất cả. Mọi thủ tục giấy tờ bên Mỹ anh sẽ giúp em xử lý.Cảm ơn anh.Tô Diễn nắm tay An Kỳ. Dylan đẩy xe lăn ra ngoài, một giọt nước mắt rơi xuống. Trợ lý bên cạnh an ủi.
Ngài, chúng ta có cần cướp cô ấy về không.Không cần. Tim không ở thì cướp về cũng thành vô ích.Cũng đến ngày cả gia đình An Kỳ về trước. Lần này không ai khóc nữa, mà lời chào tạm biệt nhanh chóng gặp lại.
Chỉ còn mỗi Tô Diễn kề bên cô. Anh ôm vào cô xoa xoa. An Kỳ nhìn anh.
Sao anh chưa về.Anh phải chờ em. Anh sợ có người dòm ngó.An Kỳ vỗ nhẹ vào ngực Tô Diễn, nhưng cô lại suýt xoa đau. Tô Diễn liền cầm tay cô thổi thổi, xoa xoa, sau lại đánh vào ngực mình.
- Anh xin lỗi đã làm em đau. Tại anh hết. Tại cái ngực của anh cứng quá. Để anh thổi.
Tô Diễn cùng An Kỳ đang tận hưởng tại biệt thự mới mua. Tô Diễn đang bơi dưới bể bơi rộng trăm mét. Trên ghế tựa, An Kỳ trong bộ váy trắng đang uống sinh tố lúa mạch. Tô Diễn bơi tiến lại gần, gác cằm lên cạnh bể. An Kỳ vừa đặt ly sinh tố xuống bàn, vừa nói.
Anh xây bao nhiều bệnh viện mang tên em.5.Sao lại là 5Năm châu. Anh muốn tên em được tỏa sáng.An Kỳ tiến về phía Tô Diễn, cầm ly sinh tố đưa lên miệng cho anh thưởng thức. Đôi chân trần trắng noãn của An Kỳ đung đưa dưới làn nước xanh. Từ lần rơi xuống biển, tâm lý khiến cô không thích bơi. Mấy lần Tô Diễn rủ nhưng cô không đồng ý. Một tia sáng xẹt qua đầu Tô Diễn, anh vừa nhẹ nhàng, vừa dụ dỗ.
- Ngoan. Có anh đây. Anh sẽ đỡ em.
Tấm ngực trần cường tráng của Tô Diễn hắt sáng như một pho tượng đồng. An Kỳ lúc đầu cũng không đồng ý, nhưng khi nghe dụ dỗ, cô cũng đặt tay mình lên tay anh để anh dìu xuống nước.
Em chưa thay đồ bơi.Không cần.Tô Diễn kéo cô vào trong lòng mình. Ôm người thương ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, cảm giác hạnh phúc được lấp đầy.
- Anh đã từng nghĩ mình phải sống như thế nào khi mất em. Nhưng may mắn, anh vẫn sống để có thể gặp lại em.
Tô Diễn ôm chặt lấy cô, giúp cô khua chân dưới nước, tận hưởng cảm giác đúng với thực tại. An Kỳ ôm chặt lấy
Tô Diễn.
Thật may mắn vì đã gặp được anh.Anh cũng vậy. Anh học được nhiều thứ từ em, học được cách yêu, cách tha thứ, nhưng có một thứ anh mãi chưa học được.Tô Diễn cọ cọ lên ngực An Kỳ. An Kỳ thắc mắc.
Tô Gia xuất sắc như vậy, có gì mà chưa học được.Học đánh vần. Anh mãi chưa thuộc bảng chữ cái.An Kỳ khó hiểu trước câu nói của Tô Diễn. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt mờ ám của anh, cô mới hiểu ra. Bộ váy trắng bị dính nước, làm lộ ra bộ đồ lót bên trong, đường cong như ẩn như hiện khiến Tô Diễn không rời mắt nổi.
Cô giơ tay định đánh khẽ vào khuôn mặt đang cười ấy, anh đã cầm tay lại.
- Chỗ nào cũng được nhưng mặt thì không. Anh chỉ có khuôn mặt này mới dụ được em mà. Hay em đánh chỗ này này. Em đánh bao nhiêu cũng được.
Tô Diễn ấn tay cô xuống chỗ kia. An Kỳ đỏ mặt nhưng không rút tay về. Cô còn được đà xoa xoa lên xuống. Qua một lớp quần bơi, cảm xúc rõ ràng hơn hết. Cái kia độn thành một thứ khổng lồ cường tráng. Tô Diễn không chịu được, ôm lấy cô, thì thào bên tai.
- Dạy anh cách đánh vần nhé. Anh dạy em bơi.
Bộ váy trắng được cởi bỏ. Thân hình hai người không một mảnh vải che thân dưới nước. An Kỳ cầm vật to lớn kia vuốt lên vuốt xuống. Trên đà của sóng nước, thân hình của An Kỳ càng đẹp say động lòng người. Tô Diễn đỡ eo của An Kỳ vừa khớp với chỗ đang sưng cứng kia. Cô có quắp chân kẹp chặt lấy eo anh.
- Đừng kẹp chặt như thế. Anh không chịu nổi đâu.
Cả hai tận hưởng cảm giác dập dìu dưới nước đê mê không lối về. Cả người An Kỳ như bám chặt lấy Tô Diễn. Cái kia chui vào nơi sâu thẳm nhất, chạm đến các dây thần kinh sung sướng tột cùng.
Cả hai làm từ trong hồ bơi, rồi lên trên ghế tựa trên bờ, và cuối cùng là phòng ngủ. An Kỳ thì thào.
- Sai rồi. Sai rồi.
Tô Diễn vừa nhấp nhô, vừa ghé sát vào tai cô.
Hửm.Đây, đây không phải học bơi.Tô Diễn cười gian manh.
- Đây là giải độc.
An Kỳ á lên một tiếng, nước phun thành tia bắn ra ngoài. Tô Diễn cũng gầm lên, bắn mạnh nóng hổi vào trong tận cùng. Cả hai tận hưởng cảm giác được hạnh phúc thực sự là của nhau qua bao nhiêu năm xa cách.
- Mami không cần con nữa sao? mami không cần PaPa nữa sao?
Tiếng nói của Tilo làm An Kỳ ngừng đũa, quay sang. Cô chốc lát cũng không biết nên nói gì, chỉ đứng xuống giường, tiến về phía Ti Lo.
- Không phải đâu. Tilo luôn là con trai cưng của mami. Có nhiều chuyện mami sẽ giải thích với con có được không?
Dylan cũng đang đẩy xe lăn sang, muốn giải thích thì đã trông thấy cảnh này. Tilo sang hỏi anh trước, nhưng anh không biết trả lời thế nào cậu mới sang đây. Nhìn thấy bốn người một gia đình, cậu thấy mình bị bỏ rơi. Sự tủi thân của một đứa trẻ tưởng mỏng manh nhưng nó sẽ là cái gai trong lòng cậu mãi mãi về sau. Tilo nhìn An Kỳ rồi nhìn Dylan.
- Con biết. Con không phải là con trai của hai người. Con đã nghe được câu chuyện của hai người nói với nhau ở phòng sách. Con cũng biết hai người không yêu nhau. Con là trẻ mồ côi. Con luôn là người bị bỏ rơi. Giờ mami có con của mami rồi, mami không cần con nữa.
An Kỳ luống cuống ra ôm lấy Tilo.
Không, không phải. Mami lúc nào cũng yêu bảo bối của mami hết. Con không được nghĩ như vậy.Nhưng giờ mami có con của mami rồi, mami không yêu con nữa.Vừa nói vừa khóc. Tô Diễn vẫn ngồi yên lặng nhìn cậu bé. Nhưng Tô Anh đã leo xuống, kéo cậu bé ra khỏi người mẹ mình. Tilo lại càng khóc to hơn. Tô Anh quát.
- Im miệng. Khóc, khóc hoài. Mít ướt thế. Cậu đã chiếm mẹ của bọn mình lâu như vậy, mình chưa hỏi tội thì thôi, khóc cái gì. Bọn mình lâu nay không có mẹ, có khóc đâu.
Tilo bị Tô Anh quát, im bặt. Miệng sụt sịt.
Nhưng, nhưng...Nhưng cái gì mà nhưng.Tô Anh cáu, định vươn tay vỗ đầu Tilo một cái thì Tô Dương vội chạy đến ngăn lại, kéo Tilo về sau.
- Sao khi nào anh cũng bắt nạt cậu ấy vậy? Cậu ấy đã khóc ra như vậy rồi.
Tô Dương quay sang nhìn Tilo, cậu nép đằng sau Tô Dương như một con mèo nhỏ. Không hiểu vì lí do gì, từ ngày đầu gặp Tô Anh, cậu đã mang tâm lý sợ hãi với cậu ta. Đứng trước Tô Anh, cậu luôn bị lép vế
Tô Dương xoa đầu cậu như xoa đầu em nhỏ.
- Ngoan. Không sợ. Cậu ấm ức cái gì. Anh mình hiền lắm. Hay là như thế này, giờ chúng ta có ba người. Anh Tô Anh là anh cả, mình là chị hai, cậu là em út có được không.
Tilo lại nhìn sang An Kỳ, rồi nhìn Dylan, lén lút nhìn sang Tô Anh, thấy cậu không nói gì mới khẽ gật đầu.
Ai nấy đều vui mừng. An Kỳ nhìn Tô Dương vẻ tán thưởng vì sự thông minh của cô. Tô Dương nhìn Tô Anh.
Anh từ giờ không được bắt nạt em ấy nữa.Mè nheo. Hừ.Ba đứa trẻ được cảnh vệ dần ra ngoài chơi. Trong phòng còn lại ba người lớn. Dylan hướng về An Kỳ.
- Em đã có lựa chọn của mình.
An Kỳ gật đầu với câu nói của anh. Tô Diễn thay lời.
- Anh nên dẹp cái tư tưởng vớ vẩn với cô ấy đi. Anh không có cơ hội đâu.
Dylan nhìn về phía hai người, anh nhìn xuống chân mình.
Anh gặp em khi anh khó khăn nhất. Anh lại cứu em thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Xem như chúng ta không nợ nần gì nhau nữa. Nhưng anh sẽ không buông bỏ. Anh sẽ luôn chờ đợi em. Cảm ơn em vì tất cả. Mọi thủ tục giấy tờ bên Mỹ anh sẽ giúp em xử lý.Cảm ơn anh.Tô Diễn nắm tay An Kỳ. Dylan đẩy xe lăn ra ngoài, một giọt nước mắt rơi xuống. Trợ lý bên cạnh an ủi.
Ngài, chúng ta có cần cướp cô ấy về không.Không cần. Tim không ở thì cướp về cũng thành vô ích.Cũng đến ngày cả gia đình An Kỳ về trước. Lần này không ai khóc nữa, mà lời chào tạm biệt nhanh chóng gặp lại.
Chỉ còn mỗi Tô Diễn kề bên cô. Anh ôm vào cô xoa xoa. An Kỳ nhìn anh.
Sao anh chưa về.Anh phải chờ em. Anh sợ có người dòm ngó.An Kỳ vỗ nhẹ vào ngực Tô Diễn, nhưng cô lại suýt xoa đau. Tô Diễn liền cầm tay cô thổi thổi, xoa xoa, sau lại đánh vào ngực mình.
- Anh xin lỗi đã làm em đau. Tại anh hết. Tại cái ngực của anh cứng quá. Để anh thổi.
Tô Diễn cùng An Kỳ đang tận hưởng tại biệt thự mới mua. Tô Diễn đang bơi dưới bể bơi rộng trăm mét. Trên ghế tựa, An Kỳ trong bộ váy trắng đang uống sinh tố lúa mạch. Tô Diễn bơi tiến lại gần, gác cằm lên cạnh bể. An Kỳ vừa đặt ly sinh tố xuống bàn, vừa nói.
Anh xây bao nhiều bệnh viện mang tên em.5.Sao lại là 5Năm châu. Anh muốn tên em được tỏa sáng.An Kỳ tiến về phía Tô Diễn, cầm ly sinh tố đưa lên miệng cho anh thưởng thức. Đôi chân trần trắng noãn của An Kỳ đung đưa dưới làn nước xanh. Từ lần rơi xuống biển, tâm lý khiến cô không thích bơi. Mấy lần Tô Diễn rủ nhưng cô không đồng ý. Một tia sáng xẹt qua đầu Tô Diễn, anh vừa nhẹ nhàng, vừa dụ dỗ.
- Ngoan. Có anh đây. Anh sẽ đỡ em.
Tấm ngực trần cường tráng của Tô Diễn hắt sáng như một pho tượng đồng. An Kỳ lúc đầu cũng không đồng ý, nhưng khi nghe dụ dỗ, cô cũng đặt tay mình lên tay anh để anh dìu xuống nước.
Em chưa thay đồ bơi.Không cần.Tô Diễn kéo cô vào trong lòng mình. Ôm người thương ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, cảm giác hạnh phúc được lấp đầy.
- Anh đã từng nghĩ mình phải sống như thế nào khi mất em. Nhưng may mắn, anh vẫn sống để có thể gặp lại em.
Tô Diễn ôm chặt lấy cô, giúp cô khua chân dưới nước, tận hưởng cảm giác đúng với thực tại. An Kỳ ôm chặt lấy
Tô Diễn.
Thật may mắn vì đã gặp được anh.Anh cũng vậy. Anh học được nhiều thứ từ em, học được cách yêu, cách tha thứ, nhưng có một thứ anh mãi chưa học được.Tô Diễn cọ cọ lên ngực An Kỳ. An Kỳ thắc mắc.
Tô Gia xuất sắc như vậy, có gì mà chưa học được.Học đánh vần. Anh mãi chưa thuộc bảng chữ cái.An Kỳ khó hiểu trước câu nói của Tô Diễn. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt mờ ám của anh, cô mới hiểu ra. Bộ váy trắng bị dính nước, làm lộ ra bộ đồ lót bên trong, đường cong như ẩn như hiện khiến Tô Diễn không rời mắt nổi.
Cô giơ tay định đánh khẽ vào khuôn mặt đang cười ấy, anh đã cầm tay lại.
- Chỗ nào cũng được nhưng mặt thì không. Anh chỉ có khuôn mặt này mới dụ được em mà. Hay em đánh chỗ này này. Em đánh bao nhiêu cũng được.
Tô Diễn ấn tay cô xuống chỗ kia. An Kỳ đỏ mặt nhưng không rút tay về. Cô còn được đà xoa xoa lên xuống. Qua một lớp quần bơi, cảm xúc rõ ràng hơn hết. Cái kia độn thành một thứ khổng lồ cường tráng. Tô Diễn không chịu được, ôm lấy cô, thì thào bên tai.
- Dạy anh cách đánh vần nhé. Anh dạy em bơi.
Bộ váy trắng được cởi bỏ. Thân hình hai người không một mảnh vải che thân dưới nước. An Kỳ cầm vật to lớn kia vuốt lên vuốt xuống. Trên đà của sóng nước, thân hình của An Kỳ càng đẹp say động lòng người. Tô Diễn đỡ eo của An Kỳ vừa khớp với chỗ đang sưng cứng kia. Cô có quắp chân kẹp chặt lấy eo anh.
- Đừng kẹp chặt như thế. Anh không chịu nổi đâu.
Cả hai tận hưởng cảm giác dập dìu dưới nước đê mê không lối về. Cả người An Kỳ như bám chặt lấy Tô Diễn. Cái kia chui vào nơi sâu thẳm nhất, chạm đến các dây thần kinh sung sướng tột cùng.
Cả hai làm từ trong hồ bơi, rồi lên trên ghế tựa trên bờ, và cuối cùng là phòng ngủ. An Kỳ thì thào.
- Sai rồi. Sai rồi.
Tô Diễn vừa nhấp nhô, vừa ghé sát vào tai cô.
Hửm.Đây, đây không phải học bơi.Tô Diễn cười gian manh.
- Đây là giải độc.
An Kỳ á lên một tiếng, nước phun thành tia bắn ra ngoài. Tô Diễn cũng gầm lên, bắn mạnh nóng hổi vào trong tận cùng. Cả hai tận hưởng cảm giác được hạnh phúc thực sự là của nhau qua bao nhiêu năm xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.