Chương 77: Hướng về phía em
Đào Hoa Say Rượu
04/08/2024
Ánh đèn của phòng cấp cứu tại bệnh viện AK bật sáng. Các bác sĩ giỏi thuộc hàng top thế giới quy tụ về đây. Ai cũng vã mồ hôi hột, lo lắng.
- Nếu người có chuyện gì, tôi sẽ cho các người cùng gia đình các người được chôn cùng.
Tiếng Tô Diễn gầm thét trong bệnh viện. Tất cả mọi người đều nhanh tay nhanh mắt đi làm việc. Bầu không khí như ngưng đọng bởi ba con người hai lớn một nhỏ này. Tiếng bíp bíp quen thuộc, tiếng kích nhịp tim, tiếng bác sĩ hô. Panh, nhíp, cưa, đinh...
Đội cảnh vệ của Dylan xếp dài dọc hai bên hành lang bệnh viện, sau đó là dàn vệ sĩ của Tô Diễn. Ai cũng trong tư thế nghiêm cúi mặt và chờ đợi. Tiếng y tá chạy ra.
- Bệnh nhân cần thay máu gấp. Ai có thể truyền máu.
Không ai bảo ai, hơn 20 người đàn ông cao to lực lưỡng đồng thanh hô.
- Có tôi.
Tiềng hô vang làm ai nấy hoảng hốt quay lại nhìn. Y tá gọi cũng sững người trong giây lát rồi nhanh chóng kêu người lần lượt vào thử máu. Sự tự nguyện lúc này, ai cũng mong máu của mình có thể giúp được một trong ba người đang nằm trong kia. Một sự trung thành đồng nhất.
Các bác sĩ thì luôn tay, luôn mắt với ba con người nằm tại đây. Tilo không có vấn đề gì về thương tích, chỉ cần thay máu độc tránh bị ảnh hưởng sức khỏe sau này. Lisa thì bị cả chấn thương ở đầu cùng với ảnh hưởng sống lưng do quá trình lực rơi xuống. Còn riêng Dylan, các bác sĩ có chuyên môn cao đang cố gắng cứu chữa xương chân cho anh, tránh việc phải cưa chân do vỡ xương, vỡ động mạch và nhiễm độc. Chỉ cần sơ xảy một chút thôi, mọi chuyện sẽ thành công cốc.
Tô Diễn châm đi châm lại cũng không đốt được điếu thuốc. Cảm giác thêm một lần nữa run sợ khiến anh khó thở lồng ngực. Anh mới tìm thấy cô thôi mà, anh không thể mất cô thêm lần nữa. Điếu thuốc lá rơi xuống đất. Trợ lý đi tới đưa cho anh một điếu thuốc khác, châm lửa. Anh ấy cũng muốn Tô Diễn bình tĩnh lại. Người anh có thương tích, nhưng nhất quyết không chịu đi chữa trị. Anh cứ ngồi đó, chờ đợi. Anh cứ ngước mắt lên nhìn vào phòng cấp cứu. Căn phòng ám ảnh anh cách đây 5 năm, bây giờ trớ trêu lại ám một lần nữa.
Ngoài trời, mưa rất lớn. Tiếng sấm chớp ấm ầm xé rạch bầu trời. Những đợt trút nước ào ào xuống mặt đất.
Nhưng trong bệnh viện, không khí vẫn im ắng. Không ai nói với nhau một câu nào, tất cả ánh mắt chỉ hướng về cửa phòng cấp cứu.
Đèn cửa phòng cấp cứu tắt. Cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Mắt ai nấy sáng lên chờ tin tức từ bác sĩ.
- Tránh ra, tránh ra.
Tiếng y tá kéo xe hô to. Tilo đang nằm trên xe đẩy ra ra ngoài. Tô Diễn chạy đến.
- Cô ấy, cô ấy sao rồi .
Bác sĩ đẩy cao gọng kính nhìn rõ người là Tô Diễn thì từ tốn.
Hiện tại tình hình của ba bệnh nhân rất khác nhau. Tất cả đều qua giai đoạn nguy kịch, nhưng...Nhưng gì?Tô Diễn túm chặt cổ áo của bác sĩ làm ông ta văng cả kính. Trợ lý thấy vậy liền tới kéo anh, khuyên anh bình tĩnh nghe bác sĩ nói. Một vệ sĩ khác nhặt kính đưa lại cho bác sĩ. Ông ta vừa lau mồ hôi trán, vừa nói.
- Trẻ em thì chỉ cần hết thuốc mê là sẽ tỉnh. Nam thì trúng độc cộng gãy chân, cần chờ thời gian tỉnh và theo dõi trên giường bệnh. Tuy nhiên với nữ thì bị ảnh hưởng ở đầu, có thể có di chứng nhẹ. Bệnh nhân cần tỉnh lại mới có thể theo dõi tiếp. Tôi xin phép.
Bác sĩ đi như chạy. Cuộc đời ông ta là bác sĩ luôn sẽ được mọi người kính trọng, nhưng trước mặt người đàn ông này, thì đó là điều ngược lại. Tâm lý bị áp chế khiến ông khó thở, vã mồ hôi.
Sau Tilo, thì Dylan và Lisa cũng được kéo ra. Tô Diễn nắm chặt lấy tay cô, run rẩy chạy theo xe.
- Đừng bỏ anh lần nữa. Xin em.
Tô Diễn luôn túc trực bên giường bệnh của Lisa, không ăn không ngủ. Anh luôn nắm chặt tay cô, miệng lẩm nhẩm, kể rất nhiều chuyện luyên thuyên. Kể về Tô Anh và Tô Dương ngày nhỏ, lúc hai đứa bắt đầu gọi bố ơi, rồi chúng tập đi, những bước chân đầu tiên của cuộc đời. Chúng không theo ai, chỉ bám mỗi anh. Có thời điểm, anh đã phải rời công việc ở công ty về tận nhà để làm vì hai đứa nhỏ ốm, chỉ muốn anh bế. Rồi có những lúc, anh mang cả hai đứa nhỏ đi kí hợp đồng với khách hàng. Mỗi đứa ngồi một bên đùi, dù mệt nhưng đó là nghị lực để anh có thể sống tiếp. Tô Diễn cứ luyên thuyên như thế, cho tới khi anh ngủ gục thiếp đi bên cạnh giường của Lisa.
Thiếu gia đi từ từ thôi.Papa nhanh lên.Cánh cửa phòng mở toang. Tô Diễn nghe tiếng động cũng ngẩng mặt lên nhìn. Anh nhìn sang Lisa chưa tỉnh, nhưng nhìn một nhỏ một lớn đang trong bộ đồ bệnh nhân đang nhìn chằm chằm về phía anh. Người lớn chân đang bị bó như một tét giò, tay còn đang cắm ống chuyền khằm mặt.
- Sao anh lại ở đây.
Tô Diễn đứng lên đi đến trước mặt của hai bố con. Tilo hét lên.
- Á. Chú là ai. Sao chú lại ở đây.
Trợ lý ghé tai của Tilo nói nhỏ, cậu bé lại tròn mắt nhìn Tô Diễn lần nữa.
- Chú là chú Tô.
Tô Diễn lúc này mới nhìn sờ lên mặt và nhìn lại người mình. Ba ngày, ba ngày anh không ăn uống. Anh vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm trước. Râu chưa cạo, người chưa tắm rửa. Anh không cần nhìn cũng biết lúc này mình bết bát như thế nào.
Dylan và Tilo lách qua người Tô Diễn để vào thăm Lisa. Nhưng Tô Diễn chỉ để cho Tilo vào thăm, còn chiếc xe lăn của Dylan bị Tô Diễn giữ lại. Anh vẫy tay với vệ sĩ đấy Dylan theo cùng anh ra ngoài. Dylan gật đầu đồng ý.
Chiếc xe lăn dừng ở cuối hành lang. Vệ sĩ chưa kịp bỏ tay ra khỏi xe thì Tô Diễn đã quay lưng đấm mạnh vào mặt
Dylan một đấm. Vệ sĩ hoảng hồn định phản công lại thì bị Dylan ngăn tay. Tô Diễn nắm cổ áo của Dylan.
- Mày. Do chính mày. Mày đã nhốt cô ấy vào lồng. Mày đã khiến cô ấy phải tủi thân. Mày có biết bác sĩ nói gì không, cô ấy đã tiêm một mũi trợ lực trước khi bị hôn mê. Mũi này có tác dụng phụ là làm cho các cơ quan của con người bị tăng sức quá độ, khi hết tác dụng sẽ làm cho cơ thể bị suy kiệt. Nếu lần này cô ấy có chuyện gì, tao sẽ khiến mày trả giá.
Câu nói của Tô Diễn làm Dylan không kháng cự nối. Đúng, do anh đã quá ngông cuồng, đã mờ lý trí. Nếu Lisa có chuyện gì, chính bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình. Dylan ngồi đờ đần trên xe lăn, mặc kệ mũi mình đang bị chảy máu.
Tô Diễn bỏ Dylan cùng vệ sĩ đứng đó, mình thì bước về phía trước. Trợ lý của anh nói vào tai anh.
- Đại có cần đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân một chút không. Cô Lisa chắc cũng không muốn thấy đại như thế này.
Tô Diễn cúi nhìn lại bản thân, tự mỉm cười rồi gật đầu đồng ý. Anh còn mỗi khuôn mặt mới có thể quyến rũ được cô ấy, anh phải chỉn chu lại bản thân để luôn là tỏa sáng trước mặt cô ấy .
- Nếu người có chuyện gì, tôi sẽ cho các người cùng gia đình các người được chôn cùng.
Tiếng Tô Diễn gầm thét trong bệnh viện. Tất cả mọi người đều nhanh tay nhanh mắt đi làm việc. Bầu không khí như ngưng đọng bởi ba con người hai lớn một nhỏ này. Tiếng bíp bíp quen thuộc, tiếng kích nhịp tim, tiếng bác sĩ hô. Panh, nhíp, cưa, đinh...
Đội cảnh vệ của Dylan xếp dài dọc hai bên hành lang bệnh viện, sau đó là dàn vệ sĩ của Tô Diễn. Ai cũng trong tư thế nghiêm cúi mặt và chờ đợi. Tiếng y tá chạy ra.
- Bệnh nhân cần thay máu gấp. Ai có thể truyền máu.
Không ai bảo ai, hơn 20 người đàn ông cao to lực lưỡng đồng thanh hô.
- Có tôi.
Tiềng hô vang làm ai nấy hoảng hốt quay lại nhìn. Y tá gọi cũng sững người trong giây lát rồi nhanh chóng kêu người lần lượt vào thử máu. Sự tự nguyện lúc này, ai cũng mong máu của mình có thể giúp được một trong ba người đang nằm trong kia. Một sự trung thành đồng nhất.
Các bác sĩ thì luôn tay, luôn mắt với ba con người nằm tại đây. Tilo không có vấn đề gì về thương tích, chỉ cần thay máu độc tránh bị ảnh hưởng sức khỏe sau này. Lisa thì bị cả chấn thương ở đầu cùng với ảnh hưởng sống lưng do quá trình lực rơi xuống. Còn riêng Dylan, các bác sĩ có chuyên môn cao đang cố gắng cứu chữa xương chân cho anh, tránh việc phải cưa chân do vỡ xương, vỡ động mạch và nhiễm độc. Chỉ cần sơ xảy một chút thôi, mọi chuyện sẽ thành công cốc.
Tô Diễn châm đi châm lại cũng không đốt được điếu thuốc. Cảm giác thêm một lần nữa run sợ khiến anh khó thở lồng ngực. Anh mới tìm thấy cô thôi mà, anh không thể mất cô thêm lần nữa. Điếu thuốc lá rơi xuống đất. Trợ lý đi tới đưa cho anh một điếu thuốc khác, châm lửa. Anh ấy cũng muốn Tô Diễn bình tĩnh lại. Người anh có thương tích, nhưng nhất quyết không chịu đi chữa trị. Anh cứ ngồi đó, chờ đợi. Anh cứ ngước mắt lên nhìn vào phòng cấp cứu. Căn phòng ám ảnh anh cách đây 5 năm, bây giờ trớ trêu lại ám một lần nữa.
Ngoài trời, mưa rất lớn. Tiếng sấm chớp ấm ầm xé rạch bầu trời. Những đợt trút nước ào ào xuống mặt đất.
Nhưng trong bệnh viện, không khí vẫn im ắng. Không ai nói với nhau một câu nào, tất cả ánh mắt chỉ hướng về cửa phòng cấp cứu.
Đèn cửa phòng cấp cứu tắt. Cánh cửa sắt nặng nề mở ra. Mắt ai nấy sáng lên chờ tin tức từ bác sĩ.
- Tránh ra, tránh ra.
Tiếng y tá kéo xe hô to. Tilo đang nằm trên xe đẩy ra ra ngoài. Tô Diễn chạy đến.
- Cô ấy, cô ấy sao rồi .
Bác sĩ đẩy cao gọng kính nhìn rõ người là Tô Diễn thì từ tốn.
Hiện tại tình hình của ba bệnh nhân rất khác nhau. Tất cả đều qua giai đoạn nguy kịch, nhưng...Nhưng gì?Tô Diễn túm chặt cổ áo của bác sĩ làm ông ta văng cả kính. Trợ lý thấy vậy liền tới kéo anh, khuyên anh bình tĩnh nghe bác sĩ nói. Một vệ sĩ khác nhặt kính đưa lại cho bác sĩ. Ông ta vừa lau mồ hôi trán, vừa nói.
- Trẻ em thì chỉ cần hết thuốc mê là sẽ tỉnh. Nam thì trúng độc cộng gãy chân, cần chờ thời gian tỉnh và theo dõi trên giường bệnh. Tuy nhiên với nữ thì bị ảnh hưởng ở đầu, có thể có di chứng nhẹ. Bệnh nhân cần tỉnh lại mới có thể theo dõi tiếp. Tôi xin phép.
Bác sĩ đi như chạy. Cuộc đời ông ta là bác sĩ luôn sẽ được mọi người kính trọng, nhưng trước mặt người đàn ông này, thì đó là điều ngược lại. Tâm lý bị áp chế khiến ông khó thở, vã mồ hôi.
Sau Tilo, thì Dylan và Lisa cũng được kéo ra. Tô Diễn nắm chặt lấy tay cô, run rẩy chạy theo xe.
- Đừng bỏ anh lần nữa. Xin em.
Tô Diễn luôn túc trực bên giường bệnh của Lisa, không ăn không ngủ. Anh luôn nắm chặt tay cô, miệng lẩm nhẩm, kể rất nhiều chuyện luyên thuyên. Kể về Tô Anh và Tô Dương ngày nhỏ, lúc hai đứa bắt đầu gọi bố ơi, rồi chúng tập đi, những bước chân đầu tiên của cuộc đời. Chúng không theo ai, chỉ bám mỗi anh. Có thời điểm, anh đã phải rời công việc ở công ty về tận nhà để làm vì hai đứa nhỏ ốm, chỉ muốn anh bế. Rồi có những lúc, anh mang cả hai đứa nhỏ đi kí hợp đồng với khách hàng. Mỗi đứa ngồi một bên đùi, dù mệt nhưng đó là nghị lực để anh có thể sống tiếp. Tô Diễn cứ luyên thuyên như thế, cho tới khi anh ngủ gục thiếp đi bên cạnh giường của Lisa.
Thiếu gia đi từ từ thôi.Papa nhanh lên.Cánh cửa phòng mở toang. Tô Diễn nghe tiếng động cũng ngẩng mặt lên nhìn. Anh nhìn sang Lisa chưa tỉnh, nhưng nhìn một nhỏ một lớn đang trong bộ đồ bệnh nhân đang nhìn chằm chằm về phía anh. Người lớn chân đang bị bó như một tét giò, tay còn đang cắm ống chuyền khằm mặt.
- Sao anh lại ở đây.
Tô Diễn đứng lên đi đến trước mặt của hai bố con. Tilo hét lên.
- Á. Chú là ai. Sao chú lại ở đây.
Trợ lý ghé tai của Tilo nói nhỏ, cậu bé lại tròn mắt nhìn Tô Diễn lần nữa.
- Chú là chú Tô.
Tô Diễn lúc này mới nhìn sờ lên mặt và nhìn lại người mình. Ba ngày, ba ngày anh không ăn uống. Anh vẫn mặc nguyên bộ đồ hôm trước. Râu chưa cạo, người chưa tắm rửa. Anh không cần nhìn cũng biết lúc này mình bết bát như thế nào.
Dylan và Tilo lách qua người Tô Diễn để vào thăm Lisa. Nhưng Tô Diễn chỉ để cho Tilo vào thăm, còn chiếc xe lăn của Dylan bị Tô Diễn giữ lại. Anh vẫy tay với vệ sĩ đấy Dylan theo cùng anh ra ngoài. Dylan gật đầu đồng ý.
Chiếc xe lăn dừng ở cuối hành lang. Vệ sĩ chưa kịp bỏ tay ra khỏi xe thì Tô Diễn đã quay lưng đấm mạnh vào mặt
Dylan một đấm. Vệ sĩ hoảng hồn định phản công lại thì bị Dylan ngăn tay. Tô Diễn nắm cổ áo của Dylan.
- Mày. Do chính mày. Mày đã nhốt cô ấy vào lồng. Mày đã khiến cô ấy phải tủi thân. Mày có biết bác sĩ nói gì không, cô ấy đã tiêm một mũi trợ lực trước khi bị hôn mê. Mũi này có tác dụng phụ là làm cho các cơ quan của con người bị tăng sức quá độ, khi hết tác dụng sẽ làm cho cơ thể bị suy kiệt. Nếu lần này cô ấy có chuyện gì, tao sẽ khiến mày trả giá.
Câu nói của Tô Diễn làm Dylan không kháng cự nối. Đúng, do anh đã quá ngông cuồng, đã mờ lý trí. Nếu Lisa có chuyện gì, chính bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình. Dylan ngồi đờ đần trên xe lăn, mặc kệ mũi mình đang bị chảy máu.
Tô Diễn bỏ Dylan cùng vệ sĩ đứng đó, mình thì bước về phía trước. Trợ lý của anh nói vào tai anh.
- Đại có cần đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân một chút không. Cô Lisa chắc cũng không muốn thấy đại như thế này.
Tô Diễn cúi nhìn lại bản thân, tự mỉm cười rồi gật đầu đồng ý. Anh còn mỗi khuôn mặt mới có thể quyến rũ được cô ấy, anh phải chỉn chu lại bản thân để luôn là tỏa sáng trước mặt cô ấy .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.