Chương 81: Nguyễn Mai
Đào Hoa Say Rượu
04/08/2024
Em đang làm gì thế?Em đang chuẩn bị thuốc cho phu nhân tổng Thống.Thuốc gì.Bí mật.・
An Kỳ đứng tại trước cửa nhà của mình. Lâu lắm rồi, nó vẫn như vậy. Cả gia đình tổ chức tiệc mời tất cả bạn bè, danh gia vọng tộc trong thành phố đến chúc mừng. Trong bữa tiệc này, An Kỳ xuất hiện lộng lẫy, làm bao nhiêu chàng trai đứng ở đây lỡ mất một nhịp tim. Bố của cô trước đám đông tuyên bố sự trở về của cô. Nhiều chàng trai danh môn đã tiến tới ngỏ ý muốn làm con rể. Tô Diễn cắt ngang dòng suy nghĩ của họ. Anh bước vào hội trường cùng với hai đứa nhỏ của mình. Hai đứa nhỏ xà vào lòng gọi lớn.
- Mẹ ơi.
Tô Diễn đến bên ôm cô vào lòng như khẳng định chủ quyền. Cái siết chặt vòng eo thêm chắc chắn.
- Chào mọi người. Đây là vị hôn thê của tôi, và hai đứa con là nhân chứng tình yêu của chúng tôi. Vì một số lý do mà chúng tôi chưa tổ chức kết hôn được. Nhân dịp này, tôi xin tuyên bố tháng sau chúng tôi sẽ chính thức tổ chức kết hôn. Mời mọi người cùng tham dự.
Tiếng vỗ tay xem lẫn sự ghen tị. An Kỳ bẽn lẽn dựa vào ngực anh.
- Bất ngờ thế à.
Tô Diễn hôn lên tóc cô âu yếm.
- Em không thấy bọn họ nhìn em sao. Với lại, hai đứa con của chúng ta cũng muốn vậy. Anh muốn chắc chắn.
Tô Anh và Tô Dương vui vé.
- Hoan hô bố mẹ.
Nguyễn Mai bước vào bữa tiệc. Cô ấy đang khoác tay một người đàn ông. Trông thấy An Kỳ, cô cũng ngơ ngác vì khuôn mặt mới. An Kỳ cười tươi dang rộng vòng tay với Nguyễn Mai. Biết chính xác là bạn mình, Nguyễn Mai dứt ngay tay người đàn ông kia ra, ào đến khóc huhu. An Kỳ cười
- Tèm lem hết lớp trang điểm rồi kìa.
Nguyễn Mai sụt sịt.
- Mừng quá. Cậu vẫn còn sống. Cậu có biết mình nhớ cậu thế nào không. Cậu vẫn rất đẹp. Đây, đây để mình giới thiệu cho cậu.
Nguyễn Mai quay sang định cầm tay người đàn ông để giới thiệu cho An Kỳ, nhưng thấy người kia đang đứng ngơ ở xa. Cô biết mình đã bỏ rơi anh vì bạn mình, cô vội chạy lại cười trừ, kéo anh đến trước mặt An Kỳ.
- Đây là Lê Bảo, chồng mình. Chúng mình đã kết hôn được gần 1 năm.
An Kỳ trố mắt. Cô biết đây là một người đàn ông tốt, anh ấy dành cho Nguyễn Mai một tình yêu và sự nhường nhịn. An Kỳ chào anh ta theo phép lịch sự. Anh ta giữ chức giám đốc điều hành của công ty trực thuộc công ty Tô Diễn. Khi trông thấy Tô Diễn đang hiện diện bên cạnh An Kỳ. Anh ta kêu một tiếng.
- Tổng giám đốc.
An Kỳ và Nguyễn Mai ra ghế sô pha hàn huyên rất nhiều chuyện thú vị. Nguyễn Mai hỏi An Kỳ về quãng thời gian cô mất trí nhớ, cô đã đi đâu và làm gì. An Kỳ kể sơ bộ qua cho Nguyễn Mai nghe một số thông tin. Nguyễn Mai mắt sáng rực khi nghe về Dylan.
Chắc anh ấy đẹp trai lắm.Cậu là đồ nhan khống.Biết biết. Không ai bằng Tô Diễn nhà cậu.An Kỳ hỏi Nguyễn Mai đã gặp chồng như thế nào. Nguyễn Mai nhắc đến chồng mình thì thẹn thùng như một cô gái mới lớn. Lần gặp đầu tiên là khi cô ấy đến nhà Tô Diễn lúc anh về nước. Cô muốn biết tình hình của An Kỳ và hai đứa nhỏ. Trên đường về, nước mắt cô giàn giụa. Tình cơ chiếc xe của Lê Bảo đi ngang qua suýt đụng trúng phải cô. Anh xuống xe, quát cô vài câu thì cô ngay lập tức đã khóc òa lên như một đứa trẻ, điều đó khiến anh ta không biết làm thế nào. Anh ta đứng sượng trân tại chỗ. Anh ta càng dỗ, cô càng khóc to. Ai đi qua cũng cho là anh bắt nạt cô.
Đẹp trai vậy mà là tra nam.Khổ thân cô gái nhỏ.Nguyễn Mai lại còn kéo cả áo vest của anh, cọ cọ. Trên áo vest dính tùm lum nước mắt và nước mũi của cô. Bất lực, anh bế xốc ngược cô vác lên vai, ném vào xe phóng đi.
Tại ghế đá của công viên gần đó, khi Nguyễn Mai đã khóc chán mới định hình được việc mình làm. Cô rối rít xin lỗi
Lê Bảo vì sự bất cẩn của mình. Nhìn khuôn mặt như muốn giết người của anh mà Nguyễn Mai khô luôn nước mắt.
Chiếc áo vest bị cô vò nhàu nhĩ, lại còn loang lổ nước mũi nước dãi, nước mắt. Tiếng anh vang lên.
- Áo này là hàng đặt may. Tổng chi phí may mặc và phương tiện vận chuyển là 800 triệu. Cô tính đưa tiền mặt hay chuyến khoản.
Nguyễn Mai tru lên như con sói.
- 800 triệu. Cái gì. Cái áo này 800 triệu. Áo anh mặc dát vàng hay sao. Hay anh định ăn cướp à.
Khuôn mặt của Lê Bảo vẫn lạnh tanh.
Có hoá đơn đàng hoàng.Hay để tôi về giặt cho anh có được không.Áo này không được dính nước, không dính chất tẩy. Nói chung là áo đã hỏng. à quên, tôi chưa nói phí tổn thất tinh thần của tôi nữa. 1 tỉ.Nguyễn Mai run chân, khuyu gối đứng không vững ngồi phịch xuống ghế. Nhà cô cũng thuộc hàng có điều kiện, nhưng không phải dư tiền đến nỗi, hở miệng ra là 1 tỉ hay 8 trăm. Làm thế nào bây giờ. Nguyễn Mai run rẩy tiến đến trước mặt anh ta.
Hay là tôi đưa trước cho anh 10 triệu. Số còn lại tôi đưa dần cho anh theo tháng được không.Được. Tính lãi theo tháng nữa nhé. Lãi lũy kế.Không. Không. Tôi mới ra trường, chưa có đi làm. Chưa có nhiều tiền như thế. Hay là anh đừng tính lãi nữa nhé.Anh nhiều tiền như vậy, sao phải làm khó tôi như vậy.
Nhìn khuôn mặt của Nguyễn Mai, Lê Bảo lại muốn trêu chọc cô. Anh hắng giọng.
Cô học ngành gì.Bác sĩ.- Tình cờ tôi cũng đang thiếu một bác sĩ chăm sóc sức khỏe, và chân chạy vặt. Cô đồng ý thì mỗi tháng tôi trả cô 20 triệu. Thế nào.
Nguyễn Mai tính toán trong đầu, khi tính ra là 2 năm, cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý cái rụp. Từ đó, cô vừa là bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho anh, lại còn chạy vặt từ mang hồ sơ, hay mua đồ ăn, cà phê. Cô nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám cãi mỗi lần anh sai sử công việc. Tình cờ một lần có một cô gái đến tận nhà theo đuổi anh ta. Cơ hội, Nguyễn Mai tìm cách bán thông tin của anh cho cô kia. Cô ta đồng ý. Mọi thông tin sở thích, ăn mặc, địa điểm của anh đều được ghi lại, và bán sạch sẽ. Cuối cùng, khi anh ta biết, anh ta đã gầm rú với cô, rồi trừ lương tháng. Nguyễn Mai như con thỏ cụp tai không dám ho he.
Cô to gan lắm. Cô còn nói tôi yếu sinh lý.Thì, thì tôi thấy anh thấy gái là né xa. Nên nên...Tôi cho cô thử.Hai người tiến sát với nhau. Nguyễn Mai giằng co với anh, cô tình hai môi chạm nhau. Dây thần kinh của Nguyễn Mai đơ cứng. Cô rối rít.
- Không, không.
Chạy bay biến ra ngoài. Tim cô đập bịch bịch không ngừng, khuôn mặt đỏ ửng. Bên này, Lê Bảo cũng đứng như tượng, hai bên tai đỏ dần. Ba mươi năm trên đời, nụ hôn đầu lại bị cướp đi như vậy.
Từ đó, một chút gì đó đã thay đối trong lòng hai người. Lê Bảo lại còn biết được cô chính là người bạn thân của An Kỳ, người con gái của Tổng giám đốc Tô Diễn. Lần cô khóc đó là cô vừa mới ở nhà của Tô Diễn về khi biết bạn mình không còn nữa. Anh còn biết, cô là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi ở trường. Thỉnh thoảng, anh mua cho cô mấy món đồ nhỏ nhỏ mà không dám nói thẳng, chỉ bảo là khách hàng tặng mà không dùng tới, ngại ném thùng rác. Nguyễn Mai xem như là mình nhặt được và thoải mái dùng.
Khi anh thấy Nguyễn Mai có người theo đuổi, anh mới biết mình đã thích cô từ lúc nào. Anh xin sự trợ giúp của Tô Diễn. Tô Diễn chỉ nói một câu.
Hãy để cho gạo nấu thành cơm.Nhưng sao tôi biết cô ấy có tình cảm với tôi không. Lỡ như cô ấy hận tôi thì sao.Hãy thử xem.Lê Bảo đến club uống rượu. Anh giả vờ ngà ngà say và gọi Nguyễn Mai đến đón. Bước vào club, tiếng nhạc sập sình. Cô đang chửi rủa trong lòng, thì thấy một cô gái thiếu vải đang cố tình gạ gẫm Lê Bảo. Nguyễn Mai nóng mắt, tiến tới xô mạnh cô ta ra ngoài
- Đây là người đàn ông của tôi.
Rồi kéo anh đẩy vào xe. Một nụ cười giấu kín của Lê Bảo. Tiếng Nguyễn Mai lầm bầm.
- Đàn ông thối, đàn ông chết tiệt. Trêu hoa gẹo nguyệt.
Tài xế cùng Nguyễn Mai dìu Lê Bảo lên phòng. Lê Bảo nháy mắt với tài xế, ông ta nhanh trí.
- Vợ tôi mới gọi nhà có chút việc, cô Mai trông hộ giám đốc nhé.
Nguyễn Mai gọi với ông lại nhưng không thành. Cô cố gắng dìu một người đang giả vờ say vào phòng. Lê Bảo ngã xuống giường lớn, kéo đè cả lên người Nguyễn Mai. Tiếng anh thỏ thẻ bên tai.
- Em không thích anh bên người khác, thì thấy em bên người khác anh cũng khó chịu trong lòng lắm. Chỗ này rất đau.
Lê Bảo cầm tay của Nguyễn Mai đặt lên vị trí tim mình. Nguyễn Mai đang cọ quậy muốn thoát ra, khi nghe những lời thổ lộ đó cô cũng im bặt. Tiếng tim của cô đập bịch bịch như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
- Em có thể nhìn về phía anh một chút.
Trong đêm tối, giọng anh nỉ non làm Nguyễn Mai động lòng. Lê Bảo hôn nhẹ lên má cô, rồi chuyển sang môi.
Nguyễn Mai đáp lại, ôm vòng qua cổ anh. Một đêm hoang đường với cô. Khi cái to lớn của anh bị chặn bởi một lớp màng mỏng, thì cảm giác hạnh phúc ùa về. Anh ôm chặt lấy cô, hai thân thể trần dính sát với nhau. Lê Bảo hôn lên nước mắt đang chảy của Nguyễn Mai.
- Thả lỏng cơ thể ra em.
Anh hôn lên môi cô, rồi thúc một cái. Nó chỉ vào được một nửa, Lê Bảo bị chỗ chật hẹp kia kẹp đến phát đau nhưng cảm giác sướng muốn phun ra ngoài. Cả hai đều là lần đầu nên chưa có kinh nghiệm. Nguyễn Mai khóc ô ô như đứa trẻ.
- Đau quá. Anh rút ra đi.
Lê Bảo biết kích cỡ của mình là quá cỡ. Giọng Lê Bảo lạc đi, kèm theo sự kìm nén phì phò.
- Không. Anh không rút ra được. Của em chật quá.
Nguyễn Mai cắn mạnh lên vai của Lê Bảo. Cơn đau trên không bằng sự kích thích ở dưới, nên Lê Bảo vẫn giữ yên tư thế, không tiến sâu thêm, chờ khi của Nguyễn Mai thích ứng. Anh hôn sâu thêm, làm cả người Nguyễn Mai nhũn ra. Chỗ kia của cô bắt đầu thả lỏng dần, nước nhiều hơn thì tự động nuốt dần của anh vào. Thời cơ thích hợp, Lê Bảo nhẹ nhàng lách vào sâu hơn. Máu từ chỗ kia rỉ ra, rồi đến nước xuân dược. Khi cả hai kịp thời thích nghi, thì Lê Bảo đã không kiềm chế nổi nữa. Anh nhịp nhàng ra vào, cả hai dập dìu sóng biển. Khắp cơ thể
Nguyễn Mai đều là dấu hôn của anh.
- Yêu em chết mất.
Ánh mặt trời đã lên cao. Nguyễn Mai vẫn cuộn tròn trong vòng tay Lê Bảo. Cô cựa mình không nổi, khắp người vẫn còn đau như bị xe tăng cán qua vậy. Cô đấm lên ngực Lê Bảo.
- Lừa người. Đau chết mất.
Lê Bảo cười, cầm tay cô hôn nhẹ.
Lần sau sẽ không đau nữa.Lại còn lần sau.Lấy anh được không.Nguyễn Mai sét đánh ngang tai, trừng mắt nhìn vào Lê Bảo. Anh lật người cô xuống dưới thân , cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô.
Anh không chờ đợi nữa. Nguyễn Mai, anh yêu em. Làm vợ anh nhé.Nhưng, em chưa nói với bố mẹ.Anh sẽ lo tất cả.Sau đó, dưới sự mơn trớn của Lê Bảo, cả người Nguyễn Mai như cọng bún. Lần này, cả hai mới thực sự cảm thấy sự sung sướng tột đỉnh như thế nào.
Lần nữa nhé.Lần nữa thôi.Sự dụ dỗ ma mị làm cho Nguyễn Mai phải hết một ngày ngủ mê man mới tỉnh lại nổi.
An Kỳ đứng tại trước cửa nhà của mình. Lâu lắm rồi, nó vẫn như vậy. Cả gia đình tổ chức tiệc mời tất cả bạn bè, danh gia vọng tộc trong thành phố đến chúc mừng. Trong bữa tiệc này, An Kỳ xuất hiện lộng lẫy, làm bao nhiêu chàng trai đứng ở đây lỡ mất một nhịp tim. Bố của cô trước đám đông tuyên bố sự trở về của cô. Nhiều chàng trai danh môn đã tiến tới ngỏ ý muốn làm con rể. Tô Diễn cắt ngang dòng suy nghĩ của họ. Anh bước vào hội trường cùng với hai đứa nhỏ của mình. Hai đứa nhỏ xà vào lòng gọi lớn.
- Mẹ ơi.
Tô Diễn đến bên ôm cô vào lòng như khẳng định chủ quyền. Cái siết chặt vòng eo thêm chắc chắn.
- Chào mọi người. Đây là vị hôn thê của tôi, và hai đứa con là nhân chứng tình yêu của chúng tôi. Vì một số lý do mà chúng tôi chưa tổ chức kết hôn được. Nhân dịp này, tôi xin tuyên bố tháng sau chúng tôi sẽ chính thức tổ chức kết hôn. Mời mọi người cùng tham dự.
Tiếng vỗ tay xem lẫn sự ghen tị. An Kỳ bẽn lẽn dựa vào ngực anh.
- Bất ngờ thế à.
Tô Diễn hôn lên tóc cô âu yếm.
- Em không thấy bọn họ nhìn em sao. Với lại, hai đứa con của chúng ta cũng muốn vậy. Anh muốn chắc chắn.
Tô Anh và Tô Dương vui vé.
- Hoan hô bố mẹ.
Nguyễn Mai bước vào bữa tiệc. Cô ấy đang khoác tay một người đàn ông. Trông thấy An Kỳ, cô cũng ngơ ngác vì khuôn mặt mới. An Kỳ cười tươi dang rộng vòng tay với Nguyễn Mai. Biết chính xác là bạn mình, Nguyễn Mai dứt ngay tay người đàn ông kia ra, ào đến khóc huhu. An Kỳ cười
- Tèm lem hết lớp trang điểm rồi kìa.
Nguyễn Mai sụt sịt.
- Mừng quá. Cậu vẫn còn sống. Cậu có biết mình nhớ cậu thế nào không. Cậu vẫn rất đẹp. Đây, đây để mình giới thiệu cho cậu.
Nguyễn Mai quay sang định cầm tay người đàn ông để giới thiệu cho An Kỳ, nhưng thấy người kia đang đứng ngơ ở xa. Cô biết mình đã bỏ rơi anh vì bạn mình, cô vội chạy lại cười trừ, kéo anh đến trước mặt An Kỳ.
- Đây là Lê Bảo, chồng mình. Chúng mình đã kết hôn được gần 1 năm.
An Kỳ trố mắt. Cô biết đây là một người đàn ông tốt, anh ấy dành cho Nguyễn Mai một tình yêu và sự nhường nhịn. An Kỳ chào anh ta theo phép lịch sự. Anh ta giữ chức giám đốc điều hành của công ty trực thuộc công ty Tô Diễn. Khi trông thấy Tô Diễn đang hiện diện bên cạnh An Kỳ. Anh ta kêu một tiếng.
- Tổng giám đốc.
An Kỳ và Nguyễn Mai ra ghế sô pha hàn huyên rất nhiều chuyện thú vị. Nguyễn Mai hỏi An Kỳ về quãng thời gian cô mất trí nhớ, cô đã đi đâu và làm gì. An Kỳ kể sơ bộ qua cho Nguyễn Mai nghe một số thông tin. Nguyễn Mai mắt sáng rực khi nghe về Dylan.
Chắc anh ấy đẹp trai lắm.Cậu là đồ nhan khống.Biết biết. Không ai bằng Tô Diễn nhà cậu.An Kỳ hỏi Nguyễn Mai đã gặp chồng như thế nào. Nguyễn Mai nhắc đến chồng mình thì thẹn thùng như một cô gái mới lớn. Lần gặp đầu tiên là khi cô ấy đến nhà Tô Diễn lúc anh về nước. Cô muốn biết tình hình của An Kỳ và hai đứa nhỏ. Trên đường về, nước mắt cô giàn giụa. Tình cơ chiếc xe của Lê Bảo đi ngang qua suýt đụng trúng phải cô. Anh xuống xe, quát cô vài câu thì cô ngay lập tức đã khóc òa lên như một đứa trẻ, điều đó khiến anh ta không biết làm thế nào. Anh ta đứng sượng trân tại chỗ. Anh ta càng dỗ, cô càng khóc to. Ai đi qua cũng cho là anh bắt nạt cô.
Đẹp trai vậy mà là tra nam.Khổ thân cô gái nhỏ.Nguyễn Mai lại còn kéo cả áo vest của anh, cọ cọ. Trên áo vest dính tùm lum nước mắt và nước mũi của cô. Bất lực, anh bế xốc ngược cô vác lên vai, ném vào xe phóng đi.
Tại ghế đá của công viên gần đó, khi Nguyễn Mai đã khóc chán mới định hình được việc mình làm. Cô rối rít xin lỗi
Lê Bảo vì sự bất cẩn của mình. Nhìn khuôn mặt như muốn giết người của anh mà Nguyễn Mai khô luôn nước mắt.
Chiếc áo vest bị cô vò nhàu nhĩ, lại còn loang lổ nước mũi nước dãi, nước mắt. Tiếng anh vang lên.
- Áo này là hàng đặt may. Tổng chi phí may mặc và phương tiện vận chuyển là 800 triệu. Cô tính đưa tiền mặt hay chuyến khoản.
Nguyễn Mai tru lên như con sói.
- 800 triệu. Cái gì. Cái áo này 800 triệu. Áo anh mặc dát vàng hay sao. Hay anh định ăn cướp à.
Khuôn mặt của Lê Bảo vẫn lạnh tanh.
Có hoá đơn đàng hoàng.Hay để tôi về giặt cho anh có được không.Áo này không được dính nước, không dính chất tẩy. Nói chung là áo đã hỏng. à quên, tôi chưa nói phí tổn thất tinh thần của tôi nữa. 1 tỉ.Nguyễn Mai run chân, khuyu gối đứng không vững ngồi phịch xuống ghế. Nhà cô cũng thuộc hàng có điều kiện, nhưng không phải dư tiền đến nỗi, hở miệng ra là 1 tỉ hay 8 trăm. Làm thế nào bây giờ. Nguyễn Mai run rẩy tiến đến trước mặt anh ta.
Hay là tôi đưa trước cho anh 10 triệu. Số còn lại tôi đưa dần cho anh theo tháng được không.Được. Tính lãi theo tháng nữa nhé. Lãi lũy kế.Không. Không. Tôi mới ra trường, chưa có đi làm. Chưa có nhiều tiền như thế. Hay là anh đừng tính lãi nữa nhé.Anh nhiều tiền như vậy, sao phải làm khó tôi như vậy.
Nhìn khuôn mặt của Nguyễn Mai, Lê Bảo lại muốn trêu chọc cô. Anh hắng giọng.
Cô học ngành gì.Bác sĩ.- Tình cờ tôi cũng đang thiếu một bác sĩ chăm sóc sức khỏe, và chân chạy vặt. Cô đồng ý thì mỗi tháng tôi trả cô 20 triệu. Thế nào.
Nguyễn Mai tính toán trong đầu, khi tính ra là 2 năm, cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý cái rụp. Từ đó, cô vừa là bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho anh, lại còn chạy vặt từ mang hồ sơ, hay mua đồ ăn, cà phê. Cô nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám cãi mỗi lần anh sai sử công việc. Tình cờ một lần có một cô gái đến tận nhà theo đuổi anh ta. Cơ hội, Nguyễn Mai tìm cách bán thông tin của anh cho cô kia. Cô ta đồng ý. Mọi thông tin sở thích, ăn mặc, địa điểm của anh đều được ghi lại, và bán sạch sẽ. Cuối cùng, khi anh ta biết, anh ta đã gầm rú với cô, rồi trừ lương tháng. Nguyễn Mai như con thỏ cụp tai không dám ho he.
Cô to gan lắm. Cô còn nói tôi yếu sinh lý.Thì, thì tôi thấy anh thấy gái là né xa. Nên nên...Tôi cho cô thử.Hai người tiến sát với nhau. Nguyễn Mai giằng co với anh, cô tình hai môi chạm nhau. Dây thần kinh của Nguyễn Mai đơ cứng. Cô rối rít.
- Không, không.
Chạy bay biến ra ngoài. Tim cô đập bịch bịch không ngừng, khuôn mặt đỏ ửng. Bên này, Lê Bảo cũng đứng như tượng, hai bên tai đỏ dần. Ba mươi năm trên đời, nụ hôn đầu lại bị cướp đi như vậy.
Từ đó, một chút gì đó đã thay đối trong lòng hai người. Lê Bảo lại còn biết được cô chính là người bạn thân của An Kỳ, người con gái của Tổng giám đốc Tô Diễn. Lần cô khóc đó là cô vừa mới ở nhà của Tô Diễn về khi biết bạn mình không còn nữa. Anh còn biết, cô là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi ở trường. Thỉnh thoảng, anh mua cho cô mấy món đồ nhỏ nhỏ mà không dám nói thẳng, chỉ bảo là khách hàng tặng mà không dùng tới, ngại ném thùng rác. Nguyễn Mai xem như là mình nhặt được và thoải mái dùng.
Khi anh thấy Nguyễn Mai có người theo đuổi, anh mới biết mình đã thích cô từ lúc nào. Anh xin sự trợ giúp của Tô Diễn. Tô Diễn chỉ nói một câu.
Hãy để cho gạo nấu thành cơm.Nhưng sao tôi biết cô ấy có tình cảm với tôi không. Lỡ như cô ấy hận tôi thì sao.Hãy thử xem.Lê Bảo đến club uống rượu. Anh giả vờ ngà ngà say và gọi Nguyễn Mai đến đón. Bước vào club, tiếng nhạc sập sình. Cô đang chửi rủa trong lòng, thì thấy một cô gái thiếu vải đang cố tình gạ gẫm Lê Bảo. Nguyễn Mai nóng mắt, tiến tới xô mạnh cô ta ra ngoài
- Đây là người đàn ông của tôi.
Rồi kéo anh đẩy vào xe. Một nụ cười giấu kín của Lê Bảo. Tiếng Nguyễn Mai lầm bầm.
- Đàn ông thối, đàn ông chết tiệt. Trêu hoa gẹo nguyệt.
Tài xế cùng Nguyễn Mai dìu Lê Bảo lên phòng. Lê Bảo nháy mắt với tài xế, ông ta nhanh trí.
- Vợ tôi mới gọi nhà có chút việc, cô Mai trông hộ giám đốc nhé.
Nguyễn Mai gọi với ông lại nhưng không thành. Cô cố gắng dìu một người đang giả vờ say vào phòng. Lê Bảo ngã xuống giường lớn, kéo đè cả lên người Nguyễn Mai. Tiếng anh thỏ thẻ bên tai.
- Em không thích anh bên người khác, thì thấy em bên người khác anh cũng khó chịu trong lòng lắm. Chỗ này rất đau.
Lê Bảo cầm tay của Nguyễn Mai đặt lên vị trí tim mình. Nguyễn Mai đang cọ quậy muốn thoát ra, khi nghe những lời thổ lộ đó cô cũng im bặt. Tiếng tim của cô đập bịch bịch như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực.
- Em có thể nhìn về phía anh một chút.
Trong đêm tối, giọng anh nỉ non làm Nguyễn Mai động lòng. Lê Bảo hôn nhẹ lên má cô, rồi chuyển sang môi.
Nguyễn Mai đáp lại, ôm vòng qua cổ anh. Một đêm hoang đường với cô. Khi cái to lớn của anh bị chặn bởi một lớp màng mỏng, thì cảm giác hạnh phúc ùa về. Anh ôm chặt lấy cô, hai thân thể trần dính sát với nhau. Lê Bảo hôn lên nước mắt đang chảy của Nguyễn Mai.
- Thả lỏng cơ thể ra em.
Anh hôn lên môi cô, rồi thúc một cái. Nó chỉ vào được một nửa, Lê Bảo bị chỗ chật hẹp kia kẹp đến phát đau nhưng cảm giác sướng muốn phun ra ngoài. Cả hai đều là lần đầu nên chưa có kinh nghiệm. Nguyễn Mai khóc ô ô như đứa trẻ.
- Đau quá. Anh rút ra đi.
Lê Bảo biết kích cỡ của mình là quá cỡ. Giọng Lê Bảo lạc đi, kèm theo sự kìm nén phì phò.
- Không. Anh không rút ra được. Của em chật quá.
Nguyễn Mai cắn mạnh lên vai của Lê Bảo. Cơn đau trên không bằng sự kích thích ở dưới, nên Lê Bảo vẫn giữ yên tư thế, không tiến sâu thêm, chờ khi của Nguyễn Mai thích ứng. Anh hôn sâu thêm, làm cả người Nguyễn Mai nhũn ra. Chỗ kia của cô bắt đầu thả lỏng dần, nước nhiều hơn thì tự động nuốt dần của anh vào. Thời cơ thích hợp, Lê Bảo nhẹ nhàng lách vào sâu hơn. Máu từ chỗ kia rỉ ra, rồi đến nước xuân dược. Khi cả hai kịp thời thích nghi, thì Lê Bảo đã không kiềm chế nổi nữa. Anh nhịp nhàng ra vào, cả hai dập dìu sóng biển. Khắp cơ thể
Nguyễn Mai đều là dấu hôn của anh.
- Yêu em chết mất.
Ánh mặt trời đã lên cao. Nguyễn Mai vẫn cuộn tròn trong vòng tay Lê Bảo. Cô cựa mình không nổi, khắp người vẫn còn đau như bị xe tăng cán qua vậy. Cô đấm lên ngực Lê Bảo.
- Lừa người. Đau chết mất.
Lê Bảo cười, cầm tay cô hôn nhẹ.
Lần sau sẽ không đau nữa.Lại còn lần sau.Lấy anh được không.Nguyễn Mai sét đánh ngang tai, trừng mắt nhìn vào Lê Bảo. Anh lật người cô xuống dưới thân , cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô.
Anh không chờ đợi nữa. Nguyễn Mai, anh yêu em. Làm vợ anh nhé.Nhưng, em chưa nói với bố mẹ.Anh sẽ lo tất cả.Sau đó, dưới sự mơn trớn của Lê Bảo, cả người Nguyễn Mai như cọng bún. Lần này, cả hai mới thực sự cảm thấy sự sung sướng tột đỉnh như thế nào.
Lần nữa nhé.Lần nữa thôi.Sự dụ dỗ ma mị làm cho Nguyễn Mai phải hết một ngày ngủ mê man mới tỉnh lại nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.