Chương 57: Sáng tỏ
Đào Hoa Say Rượu
11/06/2024
Nếu như lúc đó An Kỳ không nhanh nhạy, bệnh nhân đã có thể tử vong do cầm máu không kịp và nhiễm khuẩn. Đang không biết nên làm gì, thì cô nhớ ra một sự việc ở kiếp trước, cô có phẫu thuật chân cho một bênh nhân. Lúc đó, cô còn đang là người mới ở khu dã chiến. Bệnh nhân đó có dùng một loại tinh chất thuốc phiện để giảm đau. Nhưng đồng thời loại thuốc phiện này là loại đặc biệt, nó khiến cho bệnh nhân sẽ có hiện tượng máu không đông trong 48h. Lúc đó người dùng cũng không biết, khi phẫu thuật thì máu cứ chảy mãi không ngừng, may mà lúc đó có Andrew nhanh nhạy tiêm một hoạt chất chống tan, tình hình mới được giải quyết. Mãi sau này cô mới biết nó có chứa thành phần của demopressin. Thực tế là một thứ gì đó rất hà khắc. Đây là một loại ma túy ít được sử dụng, nó chỉ có thể được giao dịch trên khu chợ đen vì tính nguy hiểm rất cao. Nhưng sao lại được tiêm vào trong người của bệnh nhân này và lý do là gì thì cần được tìm hiểu.
Tổ trưởng hội đồng y khoa Leonard nhìn vào bác sĩ xét nghiệm vừa đến, ông ta một mực khẳng định là kết quả không có vấn đề gì, vì trước khi làm phẫu thuật, bệnh nhân đã được lấy máu xét nghiệm lại. Điều này chứng tỏ bệnh nhân đã bị tiêm chất này sau khi lấy máu và trước khi vào phòng phẫu thuật. Đối tượng được khoanh vùng lại, camera hành lang từ lúc bệnh nhân được đưa đi lấy máu đến lúc vào phòng phẫu thuật được kĩ thuật viên đưa đến. Đoạn camera hơn một tiếng đồng hồ được phát trên màn hình rộng. Khi bệnh nhân được đẩy vào phòng, chỉ có hai y tá, một nữ và một nam đi cùng. Nhưng có một phân đoạn đến trước cửa phòng phẫu thuật, một sự cố đã xảy ra, một xe phẫu thuật xong vừa ra ngoài, hai người đứng đợi tầm hai phút. Nữ y tá đã tìm đúng góc chết của camera, quay lưng lại lấy một thứ ở túi áo ra. Nó dù rất khó nhìn thấy, nhưng An Kỳ có thế định dạng đó là một kim tiêm vì phần đuôi tròn của kim tiêm bị lộ ra dù nữ y tá đó đã bao nó ở trong tay. Cô ta khuất lưng nên không thể thấy hành động tiêm được.
Nhanh chóng hai người y tá được đưa đến. Nhìn khuôn mặt hai người đều như không xảy ra chuyện gì, nhưng phần tay của nữ y tá hơi run. Khi thấy ngài Leonard quát.
- Hai người thật to gan, dám cố ý giết người. Tội này không thể tha, chỉ có thể đưa tới đồn cảnh sát, cả đời hai người cứ chờ mọt gông đi.
Cả hai mặt đơ như tượng, nam y tá kia vội vàng.
- Nhưng lý do là gì mà bắt chúng tôi. Tôi có làm gì đâu.
An Kỳ đi đến trước mặt nữ y tá, nhìn thẳng mặt cô ta mỉm cười.
- Cô vào đây được mấy năm rồi nhỉ.
- Hai năm.
- Ô. Hai năm. Cũng chưa tính là lâu. Nhưng để vào được đây cô cũng vất vả lắm.
- Ý cô là sao.
- Tôi có vài tin tức muốn cho cô và mọi người ở đây xem. Ngài James nhỉ.
Giáo sư James mét mặt nhưng vẫn tỏ thái độ.
- Có gì cô cứ đưa ra, không đưa được thì cô và Jojep chỉ có về chuồng ngựa thôi.
An Kỳ đưa hình ảnh lên màn hình lớn. Một video ngắn nhưng thấm đẫm drama.
- Ngài. Ngài nhẹ tay thôi. Em đau. Á. Sướng quá.
- Tiểu yêu tinh nhỏ dâm đãng, kêu to lên, ta cứng lắm rồi này.
- Chọc vào em này, trơn lắm. Á. Mút mạnh đi.ưm. Ưm.
- Sau lần này em giúp ta hạ gục lão già kia, ta sẽ cho em lên làm y tá trưởng.
Khuôn mặt của James tràn đầy dục vọng đang điên cuồng đâm chọc. Lão ta đứng phắt dậy, gào lên.
- Tắt ngay, bịa đặt, sao chép, không phải.
Tiếng lão ta dứt quãng, thở hổn hển run run rẩy chỉ vào An Kỳ.
Cô y tá kia cũng ngã khuỵu xuống đất, nước mắt giàn dụa.
An Kỳ vẫn điềm tĩnh.
- Ngài James thật mạnh mẽ. Tôi còn có rất nhiều thứ muốn cho ngài xem.
Một đoạn ghi âm được phát, giọng của người đàn ông được nén lại, nhưng ai cũng nhận ra là của ai.
- Em chỉ cần tiêm cái này cho bệnh nhân trước khi vào phòng mổ, thì ca mổ kia sẽ xảy ra vấn đề. Ta tin vào em.
Jojep tiến tới, đạp mạnh một cái vào ngực ông ta. Không còn hình tượng cái quái gì ở đây nữa. Jojep bồi thêm một đấm vào mặt James.
- Vì để hại tôi, ông suýt nữa hại mất một mạng người. Ông đúng là điên không chỗ nói.
James như phát điên.
- Haha. Từ lúc đi học, ông đã thắng tôi. Vào nghề ông cũng thắng tôi. Nhận học trò ông cũng thắng tôi. Tại sao cái gì ông cũng hơn tôi. Tôi đã đi hết gần 3 phần cuộc đời nhưng sao vẫn không thể thắng được ông. Chúng ta đều điên như nhau, nhưng sao ông lại may mắn thế.
- Tất cả là do ông. Tôi điên nhưng đi theo con đường đúng. Ông điên nhưng điên một cách ngớ ngẩn. Lần này tôi sẽ khiến ông không ngóc đầu lên được.
Nữ y tá và giáo sư James bị kiện vì lý do thông dâm và có khả năng mưu sát người khác. Còn vấn đề về sau An Kỳ không quan tâm lắm.
Ngồi một mình trong phòng tại bệnh viện, An Kỳ suy nghĩ không biết ai đã giúp cô những bằng chứng này. Nó được gửi đến đúng lúc cô cần nhất. Nếu gặp cô sẽ cảm ơn người đó sau.
Video call của Tô Diễn gọi đến. Anh ngồi tại phòng làm việc gọi cho cô. Khuôn mặt anh vẫn vậy, nhưng hôm nay pha lẫn chút mệt mỏi. Giọng anh trầm ấm.
- Em đang làm gì.
- Em đang suy nghĩ thôi.
- Anh có thể suy nghĩ thay em. Em ăn cơm chưa.
- Em ăn rồi. Anh có thấy ổn trong người không.
- Anh ổn.
- Em phải ăn vào mới có sức khỏe. Giờ em là ba người đấy.
- Mặt sẹo luôn bên em, Tô gia không cần lo lắng.
Thái độ nói chuyện của An Kỳ nhạt nhẽo khiến Tô Diễn ngửi thấy vị đắng. Anh biết cô giận anh vì bỏ đi mà không nói, nhưng biết làm thế nào được, anh thực sự muốn phân thân để bên cô ấy. Anh thủ thỉ.
- Nhớ em lắm.
Cả hai im lặng tận hưởng dư vị nhớ nhung. Cách nhau nửa vòng trái đất, cảm giác khó nói thành lời. An Kỳ cũng bay biến đi đâu cảm giác giận hờn con nít, nhưng hình như khi mang bầu thì tâm lý nhạy cảm hơn. Cô quay cam sang bên cạnh, lau đi đôi mắt đỏ hoe. Cô hỏi thăm tình hình của mẹ Tô Diễn, thì bà đã tỉnh. Hiện tại đang trị liệu để có thể đi lại. Bà rất mong được gặp cô. Mấy lần muốn gọi điện cho cô, nhưng Tô Diễn nói lần đầu tiên nên gặp mặt thì sẽ tốt hơn.
Tổ trưởng hội đồng y khoa Leonard nhìn vào bác sĩ xét nghiệm vừa đến, ông ta một mực khẳng định là kết quả không có vấn đề gì, vì trước khi làm phẫu thuật, bệnh nhân đã được lấy máu xét nghiệm lại. Điều này chứng tỏ bệnh nhân đã bị tiêm chất này sau khi lấy máu và trước khi vào phòng phẫu thuật. Đối tượng được khoanh vùng lại, camera hành lang từ lúc bệnh nhân được đưa đi lấy máu đến lúc vào phòng phẫu thuật được kĩ thuật viên đưa đến. Đoạn camera hơn một tiếng đồng hồ được phát trên màn hình rộng. Khi bệnh nhân được đẩy vào phòng, chỉ có hai y tá, một nữ và một nam đi cùng. Nhưng có một phân đoạn đến trước cửa phòng phẫu thuật, một sự cố đã xảy ra, một xe phẫu thuật xong vừa ra ngoài, hai người đứng đợi tầm hai phút. Nữ y tá đã tìm đúng góc chết của camera, quay lưng lại lấy một thứ ở túi áo ra. Nó dù rất khó nhìn thấy, nhưng An Kỳ có thế định dạng đó là một kim tiêm vì phần đuôi tròn của kim tiêm bị lộ ra dù nữ y tá đó đã bao nó ở trong tay. Cô ta khuất lưng nên không thể thấy hành động tiêm được.
Nhanh chóng hai người y tá được đưa đến. Nhìn khuôn mặt hai người đều như không xảy ra chuyện gì, nhưng phần tay của nữ y tá hơi run. Khi thấy ngài Leonard quát.
- Hai người thật to gan, dám cố ý giết người. Tội này không thể tha, chỉ có thể đưa tới đồn cảnh sát, cả đời hai người cứ chờ mọt gông đi.
Cả hai mặt đơ như tượng, nam y tá kia vội vàng.
- Nhưng lý do là gì mà bắt chúng tôi. Tôi có làm gì đâu.
An Kỳ đi đến trước mặt nữ y tá, nhìn thẳng mặt cô ta mỉm cười.
- Cô vào đây được mấy năm rồi nhỉ.
- Hai năm.
- Ô. Hai năm. Cũng chưa tính là lâu. Nhưng để vào được đây cô cũng vất vả lắm.
- Ý cô là sao.
- Tôi có vài tin tức muốn cho cô và mọi người ở đây xem. Ngài James nhỉ.
Giáo sư James mét mặt nhưng vẫn tỏ thái độ.
- Có gì cô cứ đưa ra, không đưa được thì cô và Jojep chỉ có về chuồng ngựa thôi.
An Kỳ đưa hình ảnh lên màn hình lớn. Một video ngắn nhưng thấm đẫm drama.
- Ngài. Ngài nhẹ tay thôi. Em đau. Á. Sướng quá.
- Tiểu yêu tinh nhỏ dâm đãng, kêu to lên, ta cứng lắm rồi này.
- Chọc vào em này, trơn lắm. Á. Mút mạnh đi.ưm. Ưm.
- Sau lần này em giúp ta hạ gục lão già kia, ta sẽ cho em lên làm y tá trưởng.
Khuôn mặt của James tràn đầy dục vọng đang điên cuồng đâm chọc. Lão ta đứng phắt dậy, gào lên.
- Tắt ngay, bịa đặt, sao chép, không phải.
Tiếng lão ta dứt quãng, thở hổn hển run run rẩy chỉ vào An Kỳ.
Cô y tá kia cũng ngã khuỵu xuống đất, nước mắt giàn dụa.
An Kỳ vẫn điềm tĩnh.
- Ngài James thật mạnh mẽ. Tôi còn có rất nhiều thứ muốn cho ngài xem.
Một đoạn ghi âm được phát, giọng của người đàn ông được nén lại, nhưng ai cũng nhận ra là của ai.
- Em chỉ cần tiêm cái này cho bệnh nhân trước khi vào phòng mổ, thì ca mổ kia sẽ xảy ra vấn đề. Ta tin vào em.
Jojep tiến tới, đạp mạnh một cái vào ngực ông ta. Không còn hình tượng cái quái gì ở đây nữa. Jojep bồi thêm một đấm vào mặt James.
- Vì để hại tôi, ông suýt nữa hại mất một mạng người. Ông đúng là điên không chỗ nói.
James như phát điên.
- Haha. Từ lúc đi học, ông đã thắng tôi. Vào nghề ông cũng thắng tôi. Nhận học trò ông cũng thắng tôi. Tại sao cái gì ông cũng hơn tôi. Tôi đã đi hết gần 3 phần cuộc đời nhưng sao vẫn không thể thắng được ông. Chúng ta đều điên như nhau, nhưng sao ông lại may mắn thế.
- Tất cả là do ông. Tôi điên nhưng đi theo con đường đúng. Ông điên nhưng điên một cách ngớ ngẩn. Lần này tôi sẽ khiến ông không ngóc đầu lên được.
Nữ y tá và giáo sư James bị kiện vì lý do thông dâm và có khả năng mưu sát người khác. Còn vấn đề về sau An Kỳ không quan tâm lắm.
Ngồi một mình trong phòng tại bệnh viện, An Kỳ suy nghĩ không biết ai đã giúp cô những bằng chứng này. Nó được gửi đến đúng lúc cô cần nhất. Nếu gặp cô sẽ cảm ơn người đó sau.
Video call của Tô Diễn gọi đến. Anh ngồi tại phòng làm việc gọi cho cô. Khuôn mặt anh vẫn vậy, nhưng hôm nay pha lẫn chút mệt mỏi. Giọng anh trầm ấm.
- Em đang làm gì.
- Em đang suy nghĩ thôi.
- Anh có thể suy nghĩ thay em. Em ăn cơm chưa.
- Em ăn rồi. Anh có thấy ổn trong người không.
- Anh ổn.
- Em phải ăn vào mới có sức khỏe. Giờ em là ba người đấy.
- Mặt sẹo luôn bên em, Tô gia không cần lo lắng.
Thái độ nói chuyện của An Kỳ nhạt nhẽo khiến Tô Diễn ngửi thấy vị đắng. Anh biết cô giận anh vì bỏ đi mà không nói, nhưng biết làm thế nào được, anh thực sự muốn phân thân để bên cô ấy. Anh thủ thỉ.
- Nhớ em lắm.
Cả hai im lặng tận hưởng dư vị nhớ nhung. Cách nhau nửa vòng trái đất, cảm giác khó nói thành lời. An Kỳ cũng bay biến đi đâu cảm giác giận hờn con nít, nhưng hình như khi mang bầu thì tâm lý nhạy cảm hơn. Cô quay cam sang bên cạnh, lau đi đôi mắt đỏ hoe. Cô hỏi thăm tình hình của mẹ Tô Diễn, thì bà đã tỉnh. Hiện tại đang trị liệu để có thể đi lại. Bà rất mong được gặp cô. Mấy lần muốn gọi điện cho cô, nhưng Tô Diễn nói lần đầu tiên nên gặp mặt thì sẽ tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.