Chương 43: Thực tại
Đào Hoa Say Rượu
02/05/2024
An Kỳ mở mắt ra, nước mắt đầm đìa. Cảm giác tim còn đau buốt theo dòng máu chảy. Cô quệt ngang nước mắt, nhìn kĩ lại mọi thứ xung quanh. Cô thấy Tô Diễn đang ngồi nhấp nhấp ngụm trà sen. Cô ôm chầm lấy anh như sợ anh biến mất khỏi vòng tay. Tô Diễn nhẹ nhàng ôm lại, vuốt vuốt lưng cô vỗ về. Giọng anh vang lên đánh tan vẻ im ắng trong phòng.
- Sao phải khóc nhiều vậy. Mọi chuyện qua rồi mà.
- Chắc lúc đó anh đau lắm. Em xin lỗi vì đã không thể nhớ ra anh.
Tiếng nam mô a di đà Phật vang lên ở phía đối diện. Vị trụ trì ngồi đó im lặng từ lúc nào. Giọng ông đều đều.
- Tất cả đều là sự lựa chọn của mỗi người. Mọi chuyện đều có cái giá của nó. Cái giá của nam thí chủ chính là luân hồi qua nhiều kiếp súc sinh, và người anh ta đặt tất cả tâm tư vào bản thân sẽ hoàn toàn quên đi anh ta trong cuộc sống. Còn nếu gặp lại nhau đó là duyên hay nghiệt là do hai người tự quyết định. Nam mô a di đà Phật.
An Kỳ và Tô Diễn cúi chào vị trụ trì lên xe đi về. Hai người trên xe lẳng lặng không nói gì. Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. An Kỳ nhìn vào sườn mặt của Tô Diễn, sườn mặt góc cạnh nghiêm nghị của người đàn ông cô đã yêu kiếp này. Cô nắm chặt lấy tay anh, run rẩy.
- Xin lỗi vì em đã đến muộn. Xin lỗi vì đã để anh chờ quá lâu. Em sẽ dùng kiếp này để trả lại những gì em nợ anh.
Tô Diễn mỉm cười nhìn An Kỳ, vén lọn tóc xõa xuống má của cô, gập ngón tay nhẹ lướt qua đầu mũi.
- Ngốc. Bây giờ em đã thuộc về anh. Dù anh có lựa chọn lại n lần đi nữa, thì anh vẫn sẽ làm như vậy. Mà sao em chỉ nợ anh một kiếp. Anh muốn chúng ta sẽ nắm tay nhau nhiều kiếp nữa. Dù em có quên anh, anh cũng sẽ bám theo em.
Xe tiến về biệt thự của mẹ Tô Diễn. Tình hình của bà khả quan hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng bà đã cử động được ngón tay, thì ngày bà tỉnh không còn xa nữa. An Kỳ châm cứu cho bà lần nữa, và yêu cầu mời một bác sĩ chuyên khoa về đây để theo dõi tình hình một tuần sau của bà. Vì có thể, lúc đó bà sẽ tỉnh và cần được kiểm tra kịp thời. Tô Diễn sắp xếp mọi chuyện, từ chuyện công ty đến chuyện của mẹ để tránh trường hợp xấu nhất. Cổ phần của anh cũng đã được anh chuyển sang tên cho An Kỳ. Khi mọi thứ đã ổn thỏa, anh cùng An Kỳ bay chuyến sớm nhất sang Mỹ.
Khi máy bay vừa đáp xuống sân bay, Tô Diễn đã cảm thấy không khoẻ. Từng giọt mồ hôi thi nhau túa ra trên khuôn mặt anh. Anh cầm chặt tay cô. An Kỳ nhìn vào anh thì hoảng sợ, cô vội vàng đưa anh vào phòng nghỉ của sân bay, điều chỉnh lại tư thế nằm cho anh. Cô lấy bộ kim châm bắt đầu thao tác châm cứu. Một giọt máu màu đen chảy từ chân kim châm ra ngoài. An Kỳ hốt hoảng. Không thể như thế được. Sao lại tiến triển nhanh như vậy được. Tình hình bệnh lúc này của Tô Diễn đã vô cùng cấp thiết. Cô liên lạc với giáo sư Jon để sắp xếp bệnh viện. Hai người không qua nhà mà tới thẳng bệnh viện. Thật trùng hợp, đó lại là bệnh viện Massachusetts nơi mà An Kỳ làm thực tập sinh. Cô mới rời khỏi đây có một tuần sau lần mổ cấp cứu cho thai phụ kia. Bận chuyện của Tô Diễn, không biết tình hình của cô gái ấy bây giờ như thế nào. Cô nghĩ lát nữa sắp xếp xong xuôi cho Tô Diễn sẽ hỏi thăm tình hình của cô gái ấy. Bác sĩ Jon chạy tới đón hai người, đưa hai người vào phòng bệnh VIP của bệnh viện. Thực tế ra, đây là một trong những bệnh viện đứng đầu của Mỹ về các vấn đề liên quan đến não bộ. Tô Diễn được đưa đi kiểm tra lại một lần nữa. Nhìn những con số nhảy trên màn hình, An Kỳ biết rằng tình hình của anh đang rất xấu, cần phải tiến hành mổ ngay.
Trong lúc đợi Tô Diễn vào chụp CT, bác sĩ Jon đã kéo An Kỳ sang một bên, thở dài.
- Tình hình đang rất xấu. U và máu bầm đang có dấu hiệu dính ghép với nhau. Phải phẫu thuật ngay trong ngày mai. Trùng hợp là bác sĩ chúng ta cần đang ở ngay bệnh viện này. Con gái duy nhất của ông ấy vừa sinh em bé ở đây. Tình hình mấy ngày trước của cô ấy không tốt, nhưng bây giờ đã ổn định. Nhưng khi tôi ngỏ ý muốn ông ấy thực hiện ca mổ, thì ông ấy đã từ chối thẳng thừng. Ông ta nói ông ta còn có chuyện gấp hơn phải làm lúc này, không có thời gian.
An Kỳ không thế tin nổi là người cô cần đang ở đây. Vậy thì quá tốt, dù bất cứ giá nào cô cũng phải mời được ông ấy. Cô ngỏ ý muốn cùng bác sĩ Jon đến đó ngay bây giờ. Mục Sinh sẽ bên cạnh Tô Diễn khi cô không có mặt. Tiếng chuông điện thoại của An Kỳ vang lên. Hiển thị tên của thầy hướng dẫn. An Kỳ bắt máy.
- Thầy vừa thấy em đến bệnh viện đi cùng bác sĩ Jon. Tôi muốn thông báo cho em biết tình hình của thai phụ hôm đó đã ổn định. Còn việc có truy cứu trách nhiệm hay không là còn chờ ý kiến của người nhà bệnh nhân. Bên phía nhà trường và bệnh viện đã cử người đến đó. Chắc khoảng 30 phút nữa họ sẽ đến thăm thai phụ kia và cần sự có mặt của em. Thầy sẽ nhắn tin số phòng cho em.
- Vâng. Em sẽ tới.
An Kỳ nói với bác sĩ Jon về tình hình hiện tại của mình. Cô nói rằng mình hiện tại cũng đang là thực tập sinh ở đây, và cô kể về lần phẫu thuật kia cho ông nghe. Càng nghe, bác sĩ Jon càng không thể tin vào tai mình. Bác sĩ Jon có hỏi cô rằng nếu được lựa chọn lại cô có làm như vậy nữa không. Cô vẫn gật đầu là có. Sự lấp lánh trong mắt ông bác sĩ nhìn về phía An Kỳ. Ông không thể tin được thực tập sinh mà đã khiến cho ông kinh ngạc lại là cô. Khi nghe tin về chuyện phẫu thuật không thể tin nổi, ông đã rất sốc. Một thực tập sinh mà có thể làm một phẫu thuật nguy hiểm như vậy thì không biết đó là chuyên môn cao hay là quá tự tin vào tài năng của mình. Trùng hợp thay, thai phụ đó chính là con gái của bác sĩ Jojep, người mà cô đang cần tìm.
Jon đích thân đưa cô tới khoa phụ sản của bệnh viện. Là khoa sản phụ, nên tất cả đều rất sạch sẽ. Đứng trước cửa phòng, Jon gõ cửa. Tiếng mời vào vang lên. Bác sĩ Jon vào trước, theo sau là An Kỳ. Cô nhìn thấy một vị bác sĩ già đang nheo mắt đọc đi đọc lại hồ sơ bệnh án. Nghe tiếng bước chân, ông quay lại, đẩy cao gọng kính lên. Thấy đó là bác sĩ Jon, ông tiến tới bắt tay đáp lại. Thấy có một cô gái đứng phía sau, Jojep kinh ngạc, và hỏi Jon về cô gái đó. Hơn chưa kịp trả lời, cô con gái của ông đã kêu lên tiếng An Kỳ. Cô ấy đã bước xuống giường và tiến tới ôm chầm lấy An Kỳ trước ánh mắt ngạc nhiên của hai vị bác sĩ già trong phòng. Giọng cô ấy ríu rít.
- Bố. Đây là người đã cứu con và cháu ngoại của bố đấy. Không có cô ấy thì chắc giờ con đã không thể ở đây rồi.
Jojep kinh ngạc, nhìn kĩ hơn cô gái trước mặt. Một cô gái phương Đông mà có khả năng cao như vậy. Người mà ông đã rất muốn gặp để nói lời cảm ơn. Ông thực sự sợ hãi khi nghe tin con gái bé nhỏ của mình đang gặp nguy hiểm. Lúc ấy ông đang có chuyến công tác ở châu Phi, mọi thông tin liên lạc bị cắt hoàn toàn. Khi ông biết tin, ông đã bay về nước ngay trong đêm ấy. Kinh ngạc hơn, người cứu con gái ông không phải là bác sĩ nào đó mà chỉ là một thực tập sinh. Bên phía nhà trường và bệnh viện đã liên lạc và có ý muốn giải quyết êm thấm mọi chuyện, nhưng lại ông vẫn luôn giữ thái độ im lặng và có ý muốn gặp cô. Ông biết tình hình của con gái mình hôm ấy nguy hiểm như thế nào. Ông rất muốn được gặp người đó, và có thể sẽ nhận người đó làm học trò. Khi được gặp chính diện như thế này, cái ánh mắt già dặn này không thể nào là người ít kinh nghiệm được. Ông như thấy được một viên minh châu đang lấp lánh. Ánh mắt ông sáng lên, cái ý nghĩ muốn được nhận cô là học trò tăng lên gấp bội. Ông nắm lấy tay cô khiến cô giật mình rụt tay lại. Biết ý như quá vô lễ, ông ho khẽ, đưa danh thiếp của mình ra, giới thiệu.
- Tôi là Jojep. Cảm ơn cô đã cứu con gái tôi. Ân tình này không biết lấy gì đền đáp. Nếu cô không chê, cô có thể trở thành học trò duy nhất của tôi có được không.
Câu học trò duy nhất lọt vào tai của những người bên phía nhà trường và bệnh viện vừa bước vào như sét đánh giữa trời quang. Ai nấy đều kinh ngạc không thể tin nổi. Tưởng chừng mọi chuyện bế tắc nhưng lại được giải quyết nhanh như vậy. An Kỳ lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào ánh mắt của ông, kiên nghị.
- Tôi rất vui mừng vì lời đề nghị của ông. Nhưng trước tiên mong ông có thể phẫu thuật cho người nhà của tôi.
Jojep chuyển ánh mắt sang bác sĩ Jon bên cạnh. Jon gật đầu nói rằng đó là trường hợp đã đề nghị với ông ta trước đó. Ai cũng hốt hoảng khi có người lại đặt vấn đề thẳng thừng như vậy với Jojep. Bất ngờ hơn là Jojep lại gật đầu đồng ý, và mong cô suy nghĩ về chuyện làm học trò của ông.
- Sao phải khóc nhiều vậy. Mọi chuyện qua rồi mà.
- Chắc lúc đó anh đau lắm. Em xin lỗi vì đã không thể nhớ ra anh.
Tiếng nam mô a di đà Phật vang lên ở phía đối diện. Vị trụ trì ngồi đó im lặng từ lúc nào. Giọng ông đều đều.
- Tất cả đều là sự lựa chọn của mỗi người. Mọi chuyện đều có cái giá của nó. Cái giá của nam thí chủ chính là luân hồi qua nhiều kiếp súc sinh, và người anh ta đặt tất cả tâm tư vào bản thân sẽ hoàn toàn quên đi anh ta trong cuộc sống. Còn nếu gặp lại nhau đó là duyên hay nghiệt là do hai người tự quyết định. Nam mô a di đà Phật.
An Kỳ và Tô Diễn cúi chào vị trụ trì lên xe đi về. Hai người trên xe lẳng lặng không nói gì. Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng. An Kỳ nhìn vào sườn mặt của Tô Diễn, sườn mặt góc cạnh nghiêm nghị của người đàn ông cô đã yêu kiếp này. Cô nắm chặt lấy tay anh, run rẩy.
- Xin lỗi vì em đã đến muộn. Xin lỗi vì đã để anh chờ quá lâu. Em sẽ dùng kiếp này để trả lại những gì em nợ anh.
Tô Diễn mỉm cười nhìn An Kỳ, vén lọn tóc xõa xuống má của cô, gập ngón tay nhẹ lướt qua đầu mũi.
- Ngốc. Bây giờ em đã thuộc về anh. Dù anh có lựa chọn lại n lần đi nữa, thì anh vẫn sẽ làm như vậy. Mà sao em chỉ nợ anh một kiếp. Anh muốn chúng ta sẽ nắm tay nhau nhiều kiếp nữa. Dù em có quên anh, anh cũng sẽ bám theo em.
Xe tiến về biệt thự của mẹ Tô Diễn. Tình hình của bà khả quan hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng bà đã cử động được ngón tay, thì ngày bà tỉnh không còn xa nữa. An Kỳ châm cứu cho bà lần nữa, và yêu cầu mời một bác sĩ chuyên khoa về đây để theo dõi tình hình một tuần sau của bà. Vì có thể, lúc đó bà sẽ tỉnh và cần được kiểm tra kịp thời. Tô Diễn sắp xếp mọi chuyện, từ chuyện công ty đến chuyện của mẹ để tránh trường hợp xấu nhất. Cổ phần của anh cũng đã được anh chuyển sang tên cho An Kỳ. Khi mọi thứ đã ổn thỏa, anh cùng An Kỳ bay chuyến sớm nhất sang Mỹ.
Khi máy bay vừa đáp xuống sân bay, Tô Diễn đã cảm thấy không khoẻ. Từng giọt mồ hôi thi nhau túa ra trên khuôn mặt anh. Anh cầm chặt tay cô. An Kỳ nhìn vào anh thì hoảng sợ, cô vội vàng đưa anh vào phòng nghỉ của sân bay, điều chỉnh lại tư thế nằm cho anh. Cô lấy bộ kim châm bắt đầu thao tác châm cứu. Một giọt máu màu đen chảy từ chân kim châm ra ngoài. An Kỳ hốt hoảng. Không thể như thế được. Sao lại tiến triển nhanh như vậy được. Tình hình bệnh lúc này của Tô Diễn đã vô cùng cấp thiết. Cô liên lạc với giáo sư Jon để sắp xếp bệnh viện. Hai người không qua nhà mà tới thẳng bệnh viện. Thật trùng hợp, đó lại là bệnh viện Massachusetts nơi mà An Kỳ làm thực tập sinh. Cô mới rời khỏi đây có một tuần sau lần mổ cấp cứu cho thai phụ kia. Bận chuyện của Tô Diễn, không biết tình hình của cô gái ấy bây giờ như thế nào. Cô nghĩ lát nữa sắp xếp xong xuôi cho Tô Diễn sẽ hỏi thăm tình hình của cô gái ấy. Bác sĩ Jon chạy tới đón hai người, đưa hai người vào phòng bệnh VIP của bệnh viện. Thực tế ra, đây là một trong những bệnh viện đứng đầu của Mỹ về các vấn đề liên quan đến não bộ. Tô Diễn được đưa đi kiểm tra lại một lần nữa. Nhìn những con số nhảy trên màn hình, An Kỳ biết rằng tình hình của anh đang rất xấu, cần phải tiến hành mổ ngay.
Trong lúc đợi Tô Diễn vào chụp CT, bác sĩ Jon đã kéo An Kỳ sang một bên, thở dài.
- Tình hình đang rất xấu. U và máu bầm đang có dấu hiệu dính ghép với nhau. Phải phẫu thuật ngay trong ngày mai. Trùng hợp là bác sĩ chúng ta cần đang ở ngay bệnh viện này. Con gái duy nhất của ông ấy vừa sinh em bé ở đây. Tình hình mấy ngày trước của cô ấy không tốt, nhưng bây giờ đã ổn định. Nhưng khi tôi ngỏ ý muốn ông ấy thực hiện ca mổ, thì ông ấy đã từ chối thẳng thừng. Ông ta nói ông ta còn có chuyện gấp hơn phải làm lúc này, không có thời gian.
An Kỳ không thế tin nổi là người cô cần đang ở đây. Vậy thì quá tốt, dù bất cứ giá nào cô cũng phải mời được ông ấy. Cô ngỏ ý muốn cùng bác sĩ Jon đến đó ngay bây giờ. Mục Sinh sẽ bên cạnh Tô Diễn khi cô không có mặt. Tiếng chuông điện thoại của An Kỳ vang lên. Hiển thị tên của thầy hướng dẫn. An Kỳ bắt máy.
- Thầy vừa thấy em đến bệnh viện đi cùng bác sĩ Jon. Tôi muốn thông báo cho em biết tình hình của thai phụ hôm đó đã ổn định. Còn việc có truy cứu trách nhiệm hay không là còn chờ ý kiến của người nhà bệnh nhân. Bên phía nhà trường và bệnh viện đã cử người đến đó. Chắc khoảng 30 phút nữa họ sẽ đến thăm thai phụ kia và cần sự có mặt của em. Thầy sẽ nhắn tin số phòng cho em.
- Vâng. Em sẽ tới.
An Kỳ nói với bác sĩ Jon về tình hình hiện tại của mình. Cô nói rằng mình hiện tại cũng đang là thực tập sinh ở đây, và cô kể về lần phẫu thuật kia cho ông nghe. Càng nghe, bác sĩ Jon càng không thể tin vào tai mình. Bác sĩ Jon có hỏi cô rằng nếu được lựa chọn lại cô có làm như vậy nữa không. Cô vẫn gật đầu là có. Sự lấp lánh trong mắt ông bác sĩ nhìn về phía An Kỳ. Ông không thể tin được thực tập sinh mà đã khiến cho ông kinh ngạc lại là cô. Khi nghe tin về chuyện phẫu thuật không thể tin nổi, ông đã rất sốc. Một thực tập sinh mà có thể làm một phẫu thuật nguy hiểm như vậy thì không biết đó là chuyên môn cao hay là quá tự tin vào tài năng của mình. Trùng hợp thay, thai phụ đó chính là con gái của bác sĩ Jojep, người mà cô đang cần tìm.
Jon đích thân đưa cô tới khoa phụ sản của bệnh viện. Là khoa sản phụ, nên tất cả đều rất sạch sẽ. Đứng trước cửa phòng, Jon gõ cửa. Tiếng mời vào vang lên. Bác sĩ Jon vào trước, theo sau là An Kỳ. Cô nhìn thấy một vị bác sĩ già đang nheo mắt đọc đi đọc lại hồ sơ bệnh án. Nghe tiếng bước chân, ông quay lại, đẩy cao gọng kính lên. Thấy đó là bác sĩ Jon, ông tiến tới bắt tay đáp lại. Thấy có một cô gái đứng phía sau, Jojep kinh ngạc, và hỏi Jon về cô gái đó. Hơn chưa kịp trả lời, cô con gái của ông đã kêu lên tiếng An Kỳ. Cô ấy đã bước xuống giường và tiến tới ôm chầm lấy An Kỳ trước ánh mắt ngạc nhiên của hai vị bác sĩ già trong phòng. Giọng cô ấy ríu rít.
- Bố. Đây là người đã cứu con và cháu ngoại của bố đấy. Không có cô ấy thì chắc giờ con đã không thể ở đây rồi.
Jojep kinh ngạc, nhìn kĩ hơn cô gái trước mặt. Một cô gái phương Đông mà có khả năng cao như vậy. Người mà ông đã rất muốn gặp để nói lời cảm ơn. Ông thực sự sợ hãi khi nghe tin con gái bé nhỏ của mình đang gặp nguy hiểm. Lúc ấy ông đang có chuyến công tác ở châu Phi, mọi thông tin liên lạc bị cắt hoàn toàn. Khi ông biết tin, ông đã bay về nước ngay trong đêm ấy. Kinh ngạc hơn, người cứu con gái ông không phải là bác sĩ nào đó mà chỉ là một thực tập sinh. Bên phía nhà trường và bệnh viện đã liên lạc và có ý muốn giải quyết êm thấm mọi chuyện, nhưng lại ông vẫn luôn giữ thái độ im lặng và có ý muốn gặp cô. Ông biết tình hình của con gái mình hôm ấy nguy hiểm như thế nào. Ông rất muốn được gặp người đó, và có thể sẽ nhận người đó làm học trò. Khi được gặp chính diện như thế này, cái ánh mắt già dặn này không thể nào là người ít kinh nghiệm được. Ông như thấy được một viên minh châu đang lấp lánh. Ánh mắt ông sáng lên, cái ý nghĩ muốn được nhận cô là học trò tăng lên gấp bội. Ông nắm lấy tay cô khiến cô giật mình rụt tay lại. Biết ý như quá vô lễ, ông ho khẽ, đưa danh thiếp của mình ra, giới thiệu.
- Tôi là Jojep. Cảm ơn cô đã cứu con gái tôi. Ân tình này không biết lấy gì đền đáp. Nếu cô không chê, cô có thể trở thành học trò duy nhất của tôi có được không.
Câu học trò duy nhất lọt vào tai của những người bên phía nhà trường và bệnh viện vừa bước vào như sét đánh giữa trời quang. Ai nấy đều kinh ngạc không thể tin nổi. Tưởng chừng mọi chuyện bế tắc nhưng lại được giải quyết nhanh như vậy. An Kỳ lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào ánh mắt của ông, kiên nghị.
- Tôi rất vui mừng vì lời đề nghị của ông. Nhưng trước tiên mong ông có thể phẫu thuật cho người nhà của tôi.
Jojep chuyển ánh mắt sang bác sĩ Jon bên cạnh. Jon gật đầu nói rằng đó là trường hợp đã đề nghị với ông ta trước đó. Ai cũng hốt hoảng khi có người lại đặt vấn đề thẳng thừng như vậy với Jojep. Bất ngờ hơn là Jojep lại gật đầu đồng ý, và mong cô suy nghĩ về chuyện làm học trò của ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.