Góc Thời Gian
Đánh giá: 9.3/10 từ 3 lượt
Góc Thời Gian - Đang tiến hành - Nhất Độ Quân Hoa
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Lúc Kiều Tiểu Tranh vừa bước ra khỏi phòng họp cùng sáu cô gái đến phỏng vấn khác thì đã chạm mặt ngay với Chu Ngư. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen tơ tằm sang trọng với từng chiếc cúc tinh xảo. Quần tây đen ôm gọn tôn lên vòng eo săn chắc và đôi chân thon dài.
Lúc này anh đang nói chuyện với người bên cạnh, vừa thoáng liếc mắt đã trông thấy cô đang đứng trước cửa phòng họp. Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau giây lát, hiển nhiên anh cũng rất bất ngờ, buột miệng hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Giọng điệu thân quen như thể cả hai chỉ mới hai ngày không gặp chứ không phải đã chia tay hai năm. Khuôn mặt cô nong nóng, khẽ đáp: "Em tốt nghiệp, đến xin việc làm."
Tốt nghiệp rồi ư? Bấy giờ anh mới sực nhớ ra. Phải nhỉ, thời gian trôi qua nhanh thật, cô đã tốt nghiệp đại học rồi.
"Em đợi anh chút, lát nữa anh đưa em về." Giọng nói hết sức tự nhiên.
Xung quanh lặng lẽ như tờ, tất cả ánh nhìn đổ dồn về hai nhân vật chính, trong không khí sặc mùi mờ ám. Kiều Tiểu Tranh không quen bị chú ý thế này, mặt đỏ gay: "Không cần đâu, nhà em gần đây lắm. Cảm ơn anh."
Cô khách sáo như đang nói chuyện với một người bạn bình thường. Chu Ngư khẽ thảng thốt, sau đó nhận ra bản thân mình cũng thật sự không biết nhà cô ở đâu. Hai người yêu đương hai năm, nhưng hoàn toàn mờ tịt về đối phương.
"Ừm. Vậy em nhớ chú ý an toàn." Giọng anh vô thức ân cần, như cô vẫn là cô sinh viên đại học năm nhất xưa kia.
"Vâng ạ."
Quả nhiên… chuyện "ngàn chấm" nhất trên đời chắc hẳn là gặp lại bạn trai cũ khi đi xin việc.
Liệu... trên đời này có tồn tại một liều thuốc hối hận?
Giới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn này:
Lúc Kiều Tiểu Tranh vừa bước ra khỏi phòng họp cùng sáu cô gái đến phỏng vấn khác thì đã chạm mặt ngay với Chu Ngư. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen tơ tằm sang trọng với từng chiếc cúc tinh xảo. Quần tây đen ôm gọn tôn lên vòng eo săn chắc và đôi chân thon dài.
Lúc này anh đang nói chuyện với người bên cạnh, vừa thoáng liếc mắt đã trông thấy cô đang đứng trước cửa phòng họp. Hai người ngỡ ngàng nhìn nhau giây lát, hiển nhiên anh cũng rất bất ngờ, buột miệng hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Giọng điệu thân quen như thể cả hai chỉ mới hai ngày không gặp chứ không phải đã chia tay hai năm. Khuôn mặt cô nong nóng, khẽ đáp: "Em tốt nghiệp, đến xin việc làm."
Tốt nghiệp rồi ư? Bấy giờ anh mới sực nhớ ra. Phải nhỉ, thời gian trôi qua nhanh thật, cô đã tốt nghiệp đại học rồi.
"Em đợi anh chút, lát nữa anh đưa em về." Giọng nói hết sức tự nhiên.
Xung quanh lặng lẽ như tờ, tất cả ánh nhìn đổ dồn về hai nhân vật chính, trong không khí sặc mùi mờ ám. Kiều Tiểu Tranh không quen bị chú ý thế này, mặt đỏ gay: "Không cần đâu, nhà em gần đây lắm. Cảm ơn anh."
Cô khách sáo như đang nói chuyện với một người bạn bình thường. Chu Ngư khẽ thảng thốt, sau đó nhận ra bản thân mình cũng thật sự không biết nhà cô ở đâu. Hai người yêu đương hai năm, nhưng hoàn toàn mờ tịt về đối phương.
"Ừm. Vậy em nhớ chú ý an toàn." Giọng anh vô thức ân cần, như cô vẫn là cô sinh viên đại học năm nhất xưa kia.
"Vâng ạ."
Quả nhiên… chuyện "ngàn chấm" nhất trên đời chắc hẳn là gặp lại bạn trai cũ khi đi xin việc.
Liệu... trên đời này có tồn tại một liều thuốc hối hận?