Chương 38
Trì Trần
23/04/2020
Vào ngày hôn lễ Đồng Á thực sự rất đẹp. Vốn dĩ nhan sắc cơ bản của cô đã không tồi, lại cộng thêm với bộ váy cưới trăm vạn trang sức trăm vạn và khí chất của cô rất hợp để mặc váy cưới, trông vừa quyến rũ vừa nhã
nhặn.
Cả ngày, ánh mắt của Lương Mặc Nguyên không thể rời khỏi người vợ anh. Trong đoàn phù dâu có một người chụp được hình ảnh Đồng Á đang nghiêm túc rót rượu, còn chú rể đang bị người khác kéo lại nói chuyện thì luôn nhìn về phía cô dâu. Bức ảnh được phát lên weibo với tiêu đề: Chú rể của chúng ta yêu cô dâu như thế nào. Đây là anh mắt anh luôn nhìn theo hình bóng của em trong truyền thuyết sao. Đúng là ngược cầu độc thân mà.
Sau đó lại nghe nói bức ảnh này vừa đẹp mắt vừa chứa đựng câu chuyện trong đó nên bức ảnh được mọi người điên cuồng chia sẻ.
...
Thang Mật mang thai, Đồng Á cảm thấy vui vẻ thay cô ấy từ tận đáy lòng, so với việc bản thân mình mang thai còn vui vẻ hơn. Sau khi tổ chức hôn lễ hai vợ chồng cũng đi hưởng tuần trăng mật xong, Đồng Á nhanh chóng tới thăm Thang Mật, kết quả bị Thang Mật hỏi đã chuẩn bị tốt cho việc mang thai chưa. Ít nhất sau khi hưởng tuần trăng mật xong lúc về sẽ có tin tức tốt, Thang Mật biết hai cái con người này lĩnh chứng xong đã ở chung rồi, đã qua hai tháng rồi mà cô thấy Đồng Á vẫn làm như chưa có việc gì cô cũng lo thay cô ấy.
“Que thử thai sao rồi?” Thang Mật làm bộ dáng người từng trải hỏi.
Đồng Á lắc đầu.
“Vậy cậu đi xét nghiệm máu đi, có khi dùng que thử thai cũng không xác nhận được.”
Đồng Á cũng có chút buồn. Lại nhìn Lương Mặc Nguyên và Hứa Gia Trạch đang nói cười bên cạnh không hề chú ý đến sự lo lắng của các cô.
“Mật Nhi, cậu nói có phải tớ bị vô sinh rồi không, tớ rất sợ.”
Thang Mật: “Phi phi phi, cái miệng quạ đen. Tớ với lão Hứa kết hôn rất lâu mới có, chuyện con cái cũng dựa vào vận khí nữa giống như bốc thăm trúng thưởng.”
Dùng chuyện này để so sánh đúng là rất chính xác.
Thang Mật lại hỏi: “Lương Mặc Nguyên giống như rất thích con gái nhỉ.”
Đồng Á gật đầu. “Anh ấy cảm thấy đều không sao hết.”
Thang Mật cười: “Có lẽ anh ấy muốn ở trong thế giới của hai người thêm mấy năm nữa.”
“Hả,” Đồng Á kinh ngạc: “Sao cậu lại biết?”
Lần trước lúc nói chuyện Lương Mặc Nguyên nói rất uyển chuyển nhưng mà cũng chính là ý này.
Thang Mật: “Đàn ông ấy à, đều cùng một dạng mà thôi, vị kia nhà tớ cũng vậy đó.” Cô nhìn cái bụng nhỏ của mình nói: “Khi mới kết hôn anh ấy giống như ngày nào cũng không được ăn no vậy, cậu xem từ khi tớ mang thai người khó chịu nhất là anh ấy, người đàn ông của cậu chắc không khác biệt lắm.”
Đồng Á cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy Thang Mật nói có đạo lý. Sau đó lại suy nghĩ đến nhu cầu của đàn ông đều như vậy Đồng Á lại sợ ngây người, khẩu vị của Lương Mặc Nguyên đúng là hơi lớn rồi.
Cô cũng không dám nói thật với Thang Mật sợ phá vỡ hình tượng đó mà.
...
Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, Đồng Khương sắp xếp thời gian đi gặp đồng học thuận đường đến nhà chị gái ăn một bữa cơm. Chiều nay anh rể không ở đây nên Đồng Á lái xe đưa cô đi mua sắm, ở cùn một chỗ với chị gái nhà mình Đồng Khương cảm thấy vô cùng tự tại, kết quả đến chiều tối anh rể gọi điện đến hỏi đang ở đâu. Đồng Á nói vài câu cúp điện thoại rồi nói với cô: “Tiểu từ, anh rể em nói muốn qua đây ăn cơm với chúng ta.”
Trong lòng Đồng Khương hơi xoay chuyển, ở chung với anh rể này vẫn làm cho cô cảm thấy không quá thoải mái.
Đồng Á ở Hạng Thành một tháng, Lương Mặc Nguyên đã đưa cô đi xung quanh thành phố nên nó không hề có chút xa lạ nào đối với cô. Cô vừa đi đến một nhà hàng có tiếng tăm vừa nhắn địa chỉ cho Lương Mặc Nguyên để anh đến đây.
Đồng Á gọi phục vụ rồi đưa menu cho Đồng Khương gọi món trước, Đông Khương luôn không khách khí lại có chút do dự: “Vẫn nên chờ anh rể đến rồi lại gọi thôi.”
Đồng Á cười nói: “Không sao đâu, em muốn ăn gì thì cứ gọi đi, bữa ăn này anh rể em mời khách không phải lo đâu.”
Đồng Khương không tin được nhìn chị gái của cô.
Thực ra Đồng Khương cũng có hơi khát nước, cô muốn uống trà sữa của một tiệm mới mở trên đường Khải Hoàn liền thuận miệng nói ra, vậy mà Đồng Á lại gọi điện thoại cho Lương Mặc Nguyên bảo anh đến đó mua lại đây. Đồng Khương bị sốc nặng hóa ra anh rể còn có công dụng này.
Lúc đến quả nhiên Lương Mặc Nguyên mang hai ly trà sữa tới, sau đó ngồi bên cạnh Đồng Á, thân thể dựa vào thành ghế thuận tay ôm vai vợ mình. Đồng Khương bỗng nhiên cảm thấy bản thân như bị thồn cẩu lương vào miệng vậy, cuối cùng cô chạy đến đây làm bóng đèn à.
Lương Mặc Nguyên nhìn Đồng Khương hỏi: “Tiểu từ đã gọi món chưa?”
Đồng Khương gật đầu, dùng dọng điệu khác với lúc nói chuyện với chị gái, cô cẩn thận nói: “Đã gọi rồi.”
Lương Mặc Nguyên nhìn qua một chút rồi nói đùa: “Các em gọi nhiều như vậy không sợ ăn hết tiền của anh hả?” Sau khi nói xong câu này anh bất giác nghiêng đầu nhìn Đồng Á, giọng nói bất giác mềm mại hơn đôi mắt lại giống như anh sao lấp lánh vậy.
Đồng Á cười cười: “Anh cũng gọi mấy món đi.”
Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhìn qua, hỏi ý kiến của Đồng Khương sau đó mới goi mấy món.
Sau khi ăn xong bữa cơm này Đồng Khương không hiểu cảm giác lúc này của cô là gì, giống như bị nhét cả đống cẩu lương vào bụng. Cô thề, sau này sẽ không đi ăn riêng với chí gái và anh rể nữa.
Buổi tối Lương Mặc Nguyên đưa Đồng Khương về nhà. Không có Đồng Á ở đây Lương Mặc Nguyên lại càng ít nói.
Trong cảm giác của Đồng Khương thì Lương Mặc Nguyên giống như một vị khách không mời mà đến vậy, cô không hiểu vì sao chị gái cô lại kết hôn một cách vội vàng đến như vậy. Trong mắt cô, chỉ có những người yêu nhau lâu thật lâu mới có thể kết hôn, mà Lương Mặc Nguyên và Đồng Á hiển nhiên là không có tình cảm sâu đạm đến vậy vì họ gặp nhau chưa được bao lâu.
Đồng Khương cảm thấy hôn nhân của chị gái thật quá qua loa, có lẽ là giống như những gì người khác nói vậy, đến tuổi kết hôn là phải tự gả mình ra ngoài. Trong mắt cô, chị gái tốt của cô sao lại có thể khinh xuất đến thế, chị ấy phải tìm được một người yêu chị ấy thật lòng.
Cho nên cô luôn ôm tâm trạng buồn bực khó hiểu khi hai người họ kết hôn, lúc chỉ có cô và Lương Mặc Nguyên cô hỏi anh ấy: “Anh rể, anh có yêu chị ấy không?”
Lương Mặc Nguyên không trả lời câu hỏi của cô, sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, Đồng Khương hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô nghĩ sao mình có thể hỏi những câu ngu xuẩn như vậy chứ, anh rể có thể...
Lúc cô đang miên man suy nghĩ thì người đàn ông ngồi bên ghế lái mới hỏi lại cô: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Đồng Khương bị anh hỏi như vậy thì nghẹn lời.
“Chị gái em lấy anh sẽ không phải chịu chút ấm ức nào, mà anh cũng không đành lòng để cô ấy chịu ấm ức.” Anh nói câu này bằng giọng điệu nghiêm cẩn, thẳng thắn và thành khẩn.
Đồng Khương sửng sốt, cô cảm thấy khong phải hỏi lại nữa vì đây là đáp án tốt nhất rồi.
“Anh rể, anh phải đối xử thật tốt với chị gái em, chị ấy là một gái vô cùng vô cùng thiện lương.”
“Anh biết.”
“Cảm ơn.”
Lương Mặc Nguyên nhìn Đồng Khương qua kính chiếu hậu, anh mỉm cười nói: “Nói cảm ơn làm gì chứ, anh chăm sóc vợ của anh là chuyện đương nhiên, em còn cảm ơn cái gì chứ.”
Nói cũng đúng.
Qua lần này Đồng Khương yên tâm rồi.
Cô hoàn toàn buông xuống sự cảnh giác đối với Lương Mặc Nguyên.
...
Mấy ngày gần đây, Đồng Á và Khúc Đan Ny sống chung rất quen thuộc. Hai người thường xuyên hẹn nhau đi dạo phố. Nhưng mấy ngày này Khúc Đan Ny không hề ra cửa.
Khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh, Khúc Đan Ny bắt đầu kể khổ với Đồng Á, cô bắt đầu châm chọc Lương Mặc Nguyên: “Chồng cô từ lúc kết hôn quá tùy hứng rồi đó, những buổi xã giao gần đây toàn đẩy cho tôi với phó tổng, tôi hỏi anh ấy lý do, anh ấy nói muốn ở nhà với cô, anh nói xem anh ấy có xáu xa hay không, ai không biết chuyện chắc lại nghĩ cô rất dính anh ấy không có anh ấy không chịu được.”
Đồng Á nghe xong thì suy nghĩ cẩn thận, thì xác thật dạo gần đây Lương Mặc Nguyên có hơi đổi tính, dạo này anh ấy vè đặc biệt sớm, mỗi lần cô truy hỏi anh ấy thì anh ấy lại dùng cái ‘phương thức’ kia để cho qua, hóa ra lấy cô làm cái cớ.
Lúc về cô hỏi Lương Mặc Nguyên là có chuyện này hay không. Cuối cùng cái tên đó lại “Cắn ngược một cái”, còn đặc biệt không biết xấu hổ mà nói sợ cô phải ‘độc thủ khuê phòng’*.
*:độc thủ khuê phòng: một mình trong khuê phòng
Chuyện công việc của anh cô chưa từng hỏi đến, nhưng khi nghe Đan Ny nói cô sợ anh ấy chậm trễ công tác nên mới muốn nói chuyện với anh, thì người ấy làm chuyện xấu xong ôm cô ngủ đến sáng, sáng hôm sau tỉnh lại đã không thấy người đâu sau đó cả ngày cũng không thấy mặt luôn.
...
Gần đây Đồng Á phát hiện cup ngực phát triển lớn hơn một vòng, nên cô đổi mới toàn bộ áo ngực. Cuối cùng Lương Mặc Nguyên cũng phát hiện ra những chiếc áo đó, sau khi tắm rửa xong thì anh nhìn thấy bộ quần áo cô chuẩn bị cho ngày mai, anh liếc mắt một cái đã thấy cái bra kia, anh lui về cầm lên nhìn thoáng qua: “Mới mua?”
Đồng Á nói “ừm” một tiếng, cô đang cúi người sửa soạn lại giường đệm, không biết Lương Mặc Nguyên đã đến sau cô từ bao giờ, anh ôm lấy cô từ phía sau chậm rãi vuốt ve eo cô, sau đó chậm rãi hướng lên trên với vào trong vạt áo ngủ của Đồng Á cởi áo ngực của cô, không có trói buộc rất dễ hành động, xoa nắn. Anh không nhịn được ghé sát vào tai cô nói bằng giọng khàn khàn: “Đúng là lớn lên không ít...”
Đồng Á mẫn cảm rụt người lại, cách quần áo bắt lấy bàn tay đnag làm loạn của anh: “Em đang bận, anh đừng có nháo...”
Không đợi cô nói xong, chân cô đã rời khỏi mặt đất, chiếc dép đi trên chân cũng rớt trên sàn nhà, Lương Mặc Nguyên bế Đồng Á lên quỳ một chân trên chiếc giường mềm mại: “Còn chưa xong hả? Anh không đợi được đâu, anh muốn ăn trước...”
Ăn ăn ăn cái gì?
Ăn em đấy, đồ ngốc!
Cả ngày, ánh mắt của Lương Mặc Nguyên không thể rời khỏi người vợ anh. Trong đoàn phù dâu có một người chụp được hình ảnh Đồng Á đang nghiêm túc rót rượu, còn chú rể đang bị người khác kéo lại nói chuyện thì luôn nhìn về phía cô dâu. Bức ảnh được phát lên weibo với tiêu đề: Chú rể của chúng ta yêu cô dâu như thế nào. Đây là anh mắt anh luôn nhìn theo hình bóng của em trong truyền thuyết sao. Đúng là ngược cầu độc thân mà.
Sau đó lại nghe nói bức ảnh này vừa đẹp mắt vừa chứa đựng câu chuyện trong đó nên bức ảnh được mọi người điên cuồng chia sẻ.
...
Thang Mật mang thai, Đồng Á cảm thấy vui vẻ thay cô ấy từ tận đáy lòng, so với việc bản thân mình mang thai còn vui vẻ hơn. Sau khi tổ chức hôn lễ hai vợ chồng cũng đi hưởng tuần trăng mật xong, Đồng Á nhanh chóng tới thăm Thang Mật, kết quả bị Thang Mật hỏi đã chuẩn bị tốt cho việc mang thai chưa. Ít nhất sau khi hưởng tuần trăng mật xong lúc về sẽ có tin tức tốt, Thang Mật biết hai cái con người này lĩnh chứng xong đã ở chung rồi, đã qua hai tháng rồi mà cô thấy Đồng Á vẫn làm như chưa có việc gì cô cũng lo thay cô ấy.
“Que thử thai sao rồi?” Thang Mật làm bộ dáng người từng trải hỏi.
Đồng Á lắc đầu.
“Vậy cậu đi xét nghiệm máu đi, có khi dùng que thử thai cũng không xác nhận được.”
Đồng Á cũng có chút buồn. Lại nhìn Lương Mặc Nguyên và Hứa Gia Trạch đang nói cười bên cạnh không hề chú ý đến sự lo lắng của các cô.
“Mật Nhi, cậu nói có phải tớ bị vô sinh rồi không, tớ rất sợ.”
Thang Mật: “Phi phi phi, cái miệng quạ đen. Tớ với lão Hứa kết hôn rất lâu mới có, chuyện con cái cũng dựa vào vận khí nữa giống như bốc thăm trúng thưởng.”
Dùng chuyện này để so sánh đúng là rất chính xác.
Thang Mật lại hỏi: “Lương Mặc Nguyên giống như rất thích con gái nhỉ.”
Đồng Á gật đầu. “Anh ấy cảm thấy đều không sao hết.”
Thang Mật cười: “Có lẽ anh ấy muốn ở trong thế giới của hai người thêm mấy năm nữa.”
“Hả,” Đồng Á kinh ngạc: “Sao cậu lại biết?”
Lần trước lúc nói chuyện Lương Mặc Nguyên nói rất uyển chuyển nhưng mà cũng chính là ý này.
Thang Mật: “Đàn ông ấy à, đều cùng một dạng mà thôi, vị kia nhà tớ cũng vậy đó.” Cô nhìn cái bụng nhỏ của mình nói: “Khi mới kết hôn anh ấy giống như ngày nào cũng không được ăn no vậy, cậu xem từ khi tớ mang thai người khó chịu nhất là anh ấy, người đàn ông của cậu chắc không khác biệt lắm.”
Đồng Á cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy Thang Mật nói có đạo lý. Sau đó lại suy nghĩ đến nhu cầu của đàn ông đều như vậy Đồng Á lại sợ ngây người, khẩu vị của Lương Mặc Nguyên đúng là hơi lớn rồi.
Cô cũng không dám nói thật với Thang Mật sợ phá vỡ hình tượng đó mà.
...
Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, Đồng Khương sắp xếp thời gian đi gặp đồng học thuận đường đến nhà chị gái ăn một bữa cơm. Chiều nay anh rể không ở đây nên Đồng Á lái xe đưa cô đi mua sắm, ở cùn một chỗ với chị gái nhà mình Đồng Khương cảm thấy vô cùng tự tại, kết quả đến chiều tối anh rể gọi điện đến hỏi đang ở đâu. Đồng Á nói vài câu cúp điện thoại rồi nói với cô: “Tiểu từ, anh rể em nói muốn qua đây ăn cơm với chúng ta.”
Trong lòng Đồng Khương hơi xoay chuyển, ở chung với anh rể này vẫn làm cho cô cảm thấy không quá thoải mái.
Đồng Á ở Hạng Thành một tháng, Lương Mặc Nguyên đã đưa cô đi xung quanh thành phố nên nó không hề có chút xa lạ nào đối với cô. Cô vừa đi đến một nhà hàng có tiếng tăm vừa nhắn địa chỉ cho Lương Mặc Nguyên để anh đến đây.
Đồng Á gọi phục vụ rồi đưa menu cho Đồng Khương gọi món trước, Đông Khương luôn không khách khí lại có chút do dự: “Vẫn nên chờ anh rể đến rồi lại gọi thôi.”
Đồng Á cười nói: “Không sao đâu, em muốn ăn gì thì cứ gọi đi, bữa ăn này anh rể em mời khách không phải lo đâu.”
Đồng Khương không tin được nhìn chị gái của cô.
Thực ra Đồng Khương cũng có hơi khát nước, cô muốn uống trà sữa của một tiệm mới mở trên đường Khải Hoàn liền thuận miệng nói ra, vậy mà Đồng Á lại gọi điện thoại cho Lương Mặc Nguyên bảo anh đến đó mua lại đây. Đồng Khương bị sốc nặng hóa ra anh rể còn có công dụng này.
Lúc đến quả nhiên Lương Mặc Nguyên mang hai ly trà sữa tới, sau đó ngồi bên cạnh Đồng Á, thân thể dựa vào thành ghế thuận tay ôm vai vợ mình. Đồng Khương bỗng nhiên cảm thấy bản thân như bị thồn cẩu lương vào miệng vậy, cuối cùng cô chạy đến đây làm bóng đèn à.
Lương Mặc Nguyên nhìn Đồng Khương hỏi: “Tiểu từ đã gọi món chưa?”
Đồng Khương gật đầu, dùng dọng điệu khác với lúc nói chuyện với chị gái, cô cẩn thận nói: “Đã gọi rồi.”
Lương Mặc Nguyên nhìn qua một chút rồi nói đùa: “Các em gọi nhiều như vậy không sợ ăn hết tiền của anh hả?” Sau khi nói xong câu này anh bất giác nghiêng đầu nhìn Đồng Á, giọng nói bất giác mềm mại hơn đôi mắt lại giống như anh sao lấp lánh vậy.
Đồng Á cười cười: “Anh cũng gọi mấy món đi.”
Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhìn qua, hỏi ý kiến của Đồng Khương sau đó mới goi mấy món.
Sau khi ăn xong bữa cơm này Đồng Khương không hiểu cảm giác lúc này của cô là gì, giống như bị nhét cả đống cẩu lương vào bụng. Cô thề, sau này sẽ không đi ăn riêng với chí gái và anh rể nữa.
Buổi tối Lương Mặc Nguyên đưa Đồng Khương về nhà. Không có Đồng Á ở đây Lương Mặc Nguyên lại càng ít nói.
Trong cảm giác của Đồng Khương thì Lương Mặc Nguyên giống như một vị khách không mời mà đến vậy, cô không hiểu vì sao chị gái cô lại kết hôn một cách vội vàng đến như vậy. Trong mắt cô, chỉ có những người yêu nhau lâu thật lâu mới có thể kết hôn, mà Lương Mặc Nguyên và Đồng Á hiển nhiên là không có tình cảm sâu đạm đến vậy vì họ gặp nhau chưa được bao lâu.
Đồng Khương cảm thấy hôn nhân của chị gái thật quá qua loa, có lẽ là giống như những gì người khác nói vậy, đến tuổi kết hôn là phải tự gả mình ra ngoài. Trong mắt cô, chị gái tốt của cô sao lại có thể khinh xuất đến thế, chị ấy phải tìm được một người yêu chị ấy thật lòng.
Cho nên cô luôn ôm tâm trạng buồn bực khó hiểu khi hai người họ kết hôn, lúc chỉ có cô và Lương Mặc Nguyên cô hỏi anh ấy: “Anh rể, anh có yêu chị ấy không?”
Lương Mặc Nguyên không trả lời câu hỏi của cô, sau một khoảng thời gian im lặng khá dài, Đồng Khương hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô nghĩ sao mình có thể hỏi những câu ngu xuẩn như vậy chứ, anh rể có thể...
Lúc cô đang miên man suy nghĩ thì người đàn ông ngồi bên ghế lái mới hỏi lại cô: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Đồng Khương bị anh hỏi như vậy thì nghẹn lời.
“Chị gái em lấy anh sẽ không phải chịu chút ấm ức nào, mà anh cũng không đành lòng để cô ấy chịu ấm ức.” Anh nói câu này bằng giọng điệu nghiêm cẩn, thẳng thắn và thành khẩn.
Đồng Khương sửng sốt, cô cảm thấy khong phải hỏi lại nữa vì đây là đáp án tốt nhất rồi.
“Anh rể, anh phải đối xử thật tốt với chị gái em, chị ấy là một gái vô cùng vô cùng thiện lương.”
“Anh biết.”
“Cảm ơn.”
Lương Mặc Nguyên nhìn Đồng Khương qua kính chiếu hậu, anh mỉm cười nói: “Nói cảm ơn làm gì chứ, anh chăm sóc vợ của anh là chuyện đương nhiên, em còn cảm ơn cái gì chứ.”
Nói cũng đúng.
Qua lần này Đồng Khương yên tâm rồi.
Cô hoàn toàn buông xuống sự cảnh giác đối với Lương Mặc Nguyên.
...
Mấy ngày gần đây, Đồng Á và Khúc Đan Ny sống chung rất quen thuộc. Hai người thường xuyên hẹn nhau đi dạo phố. Nhưng mấy ngày này Khúc Đan Ny không hề ra cửa.
Khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh, Khúc Đan Ny bắt đầu kể khổ với Đồng Á, cô bắt đầu châm chọc Lương Mặc Nguyên: “Chồng cô từ lúc kết hôn quá tùy hứng rồi đó, những buổi xã giao gần đây toàn đẩy cho tôi với phó tổng, tôi hỏi anh ấy lý do, anh ấy nói muốn ở nhà với cô, anh nói xem anh ấy có xáu xa hay không, ai không biết chuyện chắc lại nghĩ cô rất dính anh ấy không có anh ấy không chịu được.”
Đồng Á nghe xong thì suy nghĩ cẩn thận, thì xác thật dạo gần đây Lương Mặc Nguyên có hơi đổi tính, dạo này anh ấy vè đặc biệt sớm, mỗi lần cô truy hỏi anh ấy thì anh ấy lại dùng cái ‘phương thức’ kia để cho qua, hóa ra lấy cô làm cái cớ.
Lúc về cô hỏi Lương Mặc Nguyên là có chuyện này hay không. Cuối cùng cái tên đó lại “Cắn ngược một cái”, còn đặc biệt không biết xấu hổ mà nói sợ cô phải ‘độc thủ khuê phòng’*.
*:độc thủ khuê phòng: một mình trong khuê phòng
Chuyện công việc của anh cô chưa từng hỏi đến, nhưng khi nghe Đan Ny nói cô sợ anh ấy chậm trễ công tác nên mới muốn nói chuyện với anh, thì người ấy làm chuyện xấu xong ôm cô ngủ đến sáng, sáng hôm sau tỉnh lại đã không thấy người đâu sau đó cả ngày cũng không thấy mặt luôn.
...
Gần đây Đồng Á phát hiện cup ngực phát triển lớn hơn một vòng, nên cô đổi mới toàn bộ áo ngực. Cuối cùng Lương Mặc Nguyên cũng phát hiện ra những chiếc áo đó, sau khi tắm rửa xong thì anh nhìn thấy bộ quần áo cô chuẩn bị cho ngày mai, anh liếc mắt một cái đã thấy cái bra kia, anh lui về cầm lên nhìn thoáng qua: “Mới mua?”
Đồng Á nói “ừm” một tiếng, cô đang cúi người sửa soạn lại giường đệm, không biết Lương Mặc Nguyên đã đến sau cô từ bao giờ, anh ôm lấy cô từ phía sau chậm rãi vuốt ve eo cô, sau đó chậm rãi hướng lên trên với vào trong vạt áo ngủ của Đồng Á cởi áo ngực của cô, không có trói buộc rất dễ hành động, xoa nắn. Anh không nhịn được ghé sát vào tai cô nói bằng giọng khàn khàn: “Đúng là lớn lên không ít...”
Đồng Á mẫn cảm rụt người lại, cách quần áo bắt lấy bàn tay đnag làm loạn của anh: “Em đang bận, anh đừng có nháo...”
Không đợi cô nói xong, chân cô đã rời khỏi mặt đất, chiếc dép đi trên chân cũng rớt trên sàn nhà, Lương Mặc Nguyên bế Đồng Á lên quỳ một chân trên chiếc giường mềm mại: “Còn chưa xong hả? Anh không đợi được đâu, anh muốn ăn trước...”
Ăn ăn ăn cái gì?
Ăn em đấy, đồ ngốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.