Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 2 - Chương 380: VẤN ĐỀ VỎ TRỨNG

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

24/03/2013



Cô ả bịt mặt giải thích tường tận nhường này, cộng thêm với vốn liếng từ Cổ Thư, chẳng mấy chốc hắn cũng thấu được, nhạy bén nhận xét: “Ý ngươi là thời đại Dương Quang mà chúng ta sinh sống lúc xưa, trên thực tế chỉ là một không gian kính, cái khác là thế giới của chúng ta là một không gian kín ba chiều?”

“Ngươi đúng là có thể nghĩ như thế.” Cô ả gật gật đầu giơ mô hình mới mình vừa tạo ra trước mặt nói: “Mô hình Mobius dùng khăn tạo ra này đúng là tốn sức, tuy không giống lắm, nhưng về mặt ý nghĩa thì đều như nhau, nó chẳng qua được tạo ra bởi hai vòng Mobius vừa rồi, không có phân chia trong ngoài, tuy ngươi có thể tưởng tượng nó không có biên giới, cả vòng tuần hoàn của không gian ba chiều là một thể.”

“Trên thực tế, nó cũng không đủ để diễn ta không gian ba chiều bị phong tỏa, vì nó quá giản đơn, một không gian ba chiều kín thật sự chỉ có thể tạo mô hình trong không gian bốn chiều. Cũng giống như chúng ta, đứng trong một không gian ba chiều mới có thể dùng vòng Mobius để tạo mô hình không gian hai chiều kín, nhất định phải trong một không gian nhiều chiều hơn mới có thể tạo một mô hình của không gian ít chiều.”

Vân Thăng không hiểu: “Nếu vật này không đủ để miêu tả không gian ba chiều kín, vậy ngươi muốn dùng nó để nói lên điều gì?”

Người phụ nữ bịt mặt này làm một động tác tay, giơ bốn ngón tay dài của mình ra nói: “Chiều thứ tư, dùng nó chỉ để ngươi hiểu rõ hơn rằng không gian ba chiều kín nhất thiết phải trong không gian bốn chiều mới có thể làm được điều này. Vì mô hình Mobius thật sự phải vào không gian bốn chiều mới có thể kiến tạo ra được. Nên điều ta muốn nói với ngươi là, muốn phong tỏa một không gian,chí ít phải ở một không gian có nhiều hơn một chiều so với không gian đó mới có thể thực hiện.”

Vân Thăng suy nghĩ một lúc nói: “Ta không thể lý giải, tuy ta không hiểu lắm về khoa học lĩnh vực này, nhưng vẫn có nghe nói, thời gian không phải chính là chiều thứ tư sao? Nếu như vậy, chúng ta đâu có bị phong tỏa, chí ít chúng ta vẫn cảm nhận được sự tồn tại của thời gian.”

Ả lắc đầu cười nói: “Lúc bắt đầu ta đã nói, thời giàn không phải là một chiều, nó chỉ là một trục. Khi trục của thời gian kết hợp với không gian có chiều, mới có thể kiến tạo một thế giới tồn tại ý nghĩa.”

“Ta lấy ví dụ, ngươi không thể nói một không gian mặt phẳng hai chiều không tồn tại thời gian, không gian đó cũng vẫn tồn tại trục thời gian; vì thế nếu sinh vật của không gian hai chiều ấy xem ‘thời gian’là một chiều, chúng sẽ nghĩ mình sống trong một không gian ba chiều một cách buồn cười. Còn trên thực tế, thay vì chỉ có chiều dài và rộng và thời gian tạo thành, không gian ba chiều mà chúng ta nhìn thấy sẽ là không gian lập phương có chiều dài, rộng, cao.”

“Còn thời gian, nếu xem nó là một trục, nó tồn tại trong không gian chiều bất kỳ, cả không gian một chiều, hai chiều hay ba chiều, bốn chiều đều có bóng dáng của nó. Mỗi không gian do hạn chế của các chiều quy định khiến sự hiểu biết về thời gian của chúng sẽ khác nhau. Cùng một nguyên tắc này, trong không gian ba chiều, những định lý liên quan đến thời gian thời đại Dương Quang sẽ không thể giải thích những hiện tượng của không gian bốn chiều.”

“Sự mâu thuẫn này cũng giống sinh vật không gian hai chiều, trong sự hiểu biết của chúng chỉ có rẽ trái rẽ phải, nhưng sẽ vĩnh viễn không có sự giao nhau hoặc huyễn xuyên qua bản thân, cũng không cách nào vượt qua giới hạn này. Nhưng trong không gian ba chiều, việc hai đường giao nhau hoặc thắt gút là việc bình thường như cơm bữa.”

Vân Thăng không thể hoàn toàn nghe hiểu những điều ả nói, nhưng có một điểm hắn biết rõ, Cổ Thư mà hắn tu luyện, việc đâu tiên hắn phải làm là phá vỡ bức vách rào cản của không gian ba chiều, thông qua một chiều khác kiến tạo “thông đạo” với nguyên khí Thiên Địa và tu luyên nguyên khí bổn thể và sức mạnh của bản thân, chiều thông đạo này có thể chính là chiều thứ tư mà ả bịt mặt này nói đến.

Hắn suy nghĩ một lúc lại nói: “Theo cách nói của ngươi, thời đại Dương Quang trước đây, chúng ta đã bị cách ly bên ngoài thế giới bốn chiều, đúng không? Vậy chiều thứ tư thật sự lại là gì?”

Ả tháo rời các mảnh sợi với nhau, cứ thế cầm trên tay. Ả không trả lời thẳng chỉ giơ ngon chỉ chỉ hắn, lại chỉ vào Mục Hi Quận ngồi quanh đống lửa khẽ nói: “Kỳ thực các ngươi đã có thể cảm nhận nó, không phải hỏi ta. Sức mạnh của ngươi, sức mạnh của ả đều đếu từ pháp tắc không gian chiều thứ tư. Ngươi tịnh tâm lại sẽ có thể cảm nhận ngay sự tồn tại của chiều thứ tư. Nếu ngươi còn không thể hiểu, ta có thể cho ngươi một ví dụ. Trong không gian hai chiều, chúng ta cứ vẽ một vòng tròn, lại bỏ một vật bất kỳ trong vòng tròn này. Đối với sinh vật không gian hai chiều, vì sự cách trở của đường tròn này, chúng sẽ không cách nào lấy được vật này từ vòng tròn này ra.”

“Nhưng khi chúng ta lợi dụng chiều có thêm của không gian ba chiều, đem nó ra khỏi vòng tròn bằng đường trên không, sinh vật hai chiều sẽ nghĩ vật này tự dựng biến mất, mà không hiểu được căn nguyên. Nhà khoa học của chúng sẽ vì thế mà đưa ra suy đoán về sự tồn tại của một không gian đa chiều hơn, lích sử truyền thuyết, thần thoại sẽ lần lượt phát sinh, thậm chí cả tôn giáo, tất cả chỉ đều dùng để giải thích câu đố sự biến mất của vật này. ”



“Cùng nghĩa thế, trong không gian ba chiều, chúng ta không thể lấy lòng trắng và lòng đỏ trứng ra khỏi một quả trứng nguyên vẹn, nhưng ở chiều thứ tư thì có thể! Nó có thể ngang nhiên trực tiếp rút lòng đỏ lòng trắng trứng ra khỏi vỏ trứng mà không cần tổn hao bất kỳ chỗ nào trong quả trứng. Lúc ấy, với chúng ta, đó là hiện tượng thần kỳ, là lòng trắng lòng đỏ tự nhiên biến mất trong quả trứng.”

Vân Thăng nghe xong nghiêm túc nói: “Ta đích thực có thể cảm giác được chiều thứ tư mà ngươi nói, nhưng ta không thể trực tiếp rút lòng trắng và lòng đỏ ra khỏi quả trứng!”

Cô ả nghe mà ngỡ ngàng, có vẻ như bị lời hắn hỏi cho thẫn thờ người, ả cười một tiếng nói: “Ngươi không thể hiểu một cách cứng ngắt như thế, nếu không ngươi sẽ không thể hiểu được bất kỳ điều gì. Ngươi hãy nghĩ thật kỹ xem sức mạnh của ngươi rốt cuộc đến từ đâu.”

“Nếu xem cơ thể ngươi là nhục thể tồn tại trong không gian ba chiều như một vỏ trứng, và xem năng lượng tồn tại trong vũ trụ như lòng trắng và đỏ trứng, nếu không có sự tồn tại của không gian bốn chiều, thử hỏi ngươi làm sao ‘gài’ những năng lượng này vào người được?”

“Kết quả rất rõ ràng, ngươi không có cách nào hút những năng lượng này vào thể nội! Nhưng nếu lợi dụng chiều thứ tư, thì lại có thể thuận lợi thực hiện mục tiêu này. Nói đơn giản, vẫn dùng ví dụ vỏ trứng của ta, chỉ là quá trình này lại vừa ngượic lại hoàn toàn. Qua thông đạo chiều thứ tư, đã đưa lòng trắng và đỏ trứng vào lại vỏ trứng một cách diệu kỳ!”

Trong lòng Vân Thăng đại kinh, những lời người phụ nữ này nói đã vô cùng giống với quá trình tu luyện Cổ Thư của hắn. Nếu không có thông đạo không gian chiều thứ tư mở màn chắn của không gian ba chiều, hắn căn bản không thể thu Thiên Địa nguyên khí vào thể nội, càng khỏi nói chi đến nguyên khí bổn thể. Nhưng rất nhanh sau đó lại xuất hiện một vấn đề mới. Hắn có thể cảm giác được thông đạo chiều thứ tư là nhờ Cổ Thư, nhưng nhân loại thức tỉnh có thể lợi dụng chúng là vì họ đã đủ “thức tỉnh”. Vậy những người còn lại thì sao? Vì sao đến bấy giờ vẫn chưa thể cảm nhận được thế giới chiều thứ tư?

Vân Thăng đoán mò” “Vậy chúng ta rốt cuộc là đã giải mã được sự phong tỏa ba chiều đi vào chiều thứ tư, hay..?”

“Mấy năm trước đã phá giải được. Có điều…” Ả bỗng dừng lại một hồi nhìn về nơi chân trời xa xăm vẫn còn tia sáng yếu ớt, nói: “Dù là không gian phong tỏa, hay không gian đã giải mã, quá trình của nó phức tạp hơn giải thích của ta vừa rồi hàng vạn lần. Nó là một quá trình phức tạp và đầy biến hóa, thậm chí lặp đi lặp lại. Đây cũng là vì sao chúng ta đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy mặt trời, và còn nhiều quái vật xuất hiện đến thế.”

“Những điều này giải thích hơi khó, nhưng ta có thể thử, còn hiều được hay không còn phải xem bản thân ngươi. Cũng lấy ví dụ không gian hai chiều như trước, hãy tưởng tượng nó là tờ giấy trắng nằm xấp xuống. Nếu chúng ta gấp nó lại, hoặc cuốn nó lại, nói chung là làm gì cũng được, miễn để nó tạo thành hình dạng nó trở thành lập phương và xuất hiện trong không gian ba chiều. Quá trình này ngươi có thể cho rằng khiến nó từ hai chiều biến thành ba chiều. Như vậy, rất nhiều điểm có thể sẽ không bao giờ giao nhau trong mặt phẳng giấy trắng lại trùng lắp nhau trong không gian ba chiều. Hiện tượng trùng lắp này, chúng ta có thể tiếp tục suy diễn quá trình từ không gian ba chiều lên bốn chiều cũng sẽ xuất hiện hiện tượng trùng lắp điểm như ở không gian ba chiều. Vì thế, ngươi sẽ không khó tưởng tượng vì sao nhiều nơi lại xuất hiện thông đạo để trùng tử và quái vật xâm nhập.”

“Đây vốn dĩ là bản mặt thật của thế giới, nhưng điểm trùng lặp này vốn là những không gian ba chiều xung quanh chúng ta đã bị phong tỏa tạo ra. Bây giờ chỉ là trở lại trạng thái trước khi bị phong tỏa mà thôi.”

“Cùng nghĩa này, năng lượng cũng thế, chúng tương trùng tương giễu trong quá trình này. Từ một số chùm sáng mặt trời chiếu xuống trái đất sẽ bị chắn lại . Do năng lượng khác với không gian, tốc độ vận động của chúng rất nhanh, sự trùng lặp do năng lượng hình thành bị chặn lại sau khi hoàn toàn giải mã phong tỏa, sẽ rất nhanh trở lại thanh bình và khôi phục lại dương quang.”

Vân Thăng gật gật đầu, hắn cảm thấy có chút choáng đầu hoa mắt. Sau khi Thiên Quỹ giải phong kết thúc, dương quang sẽ khôi phục. Điểm này từ Cổ Thư hắn cũng được cho biết như thế, chỉ là vì không hiểu nổi đóng định luật ấy mà không thể suy ra ngày tháng chính xác, còn giải thích của ả phụ nữ che mặt này có phần dễ hiểu hơn. Hắn chỉ vào Mục Hi Quận gần bên đóng lửa nói: “Nếu như thế, một khi quá trình kết thúc, chúng ta sẽ triệt để đi vào không gian bốn chiều. Như vậy có phải tất cả nhân loại cuối cùng cũng sẽ thông qua ‘thức tỉnh’ như ả, và cảm nhận được thông đạo của không gian chiều thứ tư?”

Cô ả che mặt không lập tức trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ dùng khăn che mặt mình lại. Sau một lúc mới nói: “Điều ta có thể nói với ngươi chỉ có thế, nhưng cũng không cần dùng cái chết để uy hiếp ta. Ta thừa nhận nãy giờ nói với ngươi bao nhiều điều này, quả thật là đã bị ngươi uy hiếp được. Nhưng vấn đề giờ ngươi đưa ra đã là câu hỏi hạch tâm! Trước khi ta làm rõ thân phận của ngươi, dù ngươi bây giờ có giết chết ta đi chăng nữa, ta cũng sẽ không nói điều gì thêm. Vì điều này đã uy hiếp đến sự an toàn của chúng ta. Hơn nữa những vấn đề hạch tâm trọng yếu ta quả thật biết không nhiều. Nhiệm vụ của ta không phải điều này, dù có nói với ngươi, cũng chỉ là thứ vô nghĩa. Có điều, có một điểm ta có thể nói với ngươi, ta cùng từng nói với người của rừng thực vật, thức tỉnh như ngươi vừa nói này chưa hẳn là điều tốt. Và chưa thể thức tỉnh, chưa hẳn không tốt. Cái thế giới này, dù là ba chiều hay bốn chiều, cũng đều không có điều tốt tuyệt đối hay xấu tuyệt đối.”

*Như chính lời tác giả truyện, chương trước và chương này có phần khô khan và khó hiểu, nhưng sau gần 400 chương truyện, sau nhiều năm mặt trời biến mất, Hắc Ám giáng lâm, cũng đến lúc cần thiết có 1 nhân vật đứng ra giải thích xuyên suốt gần bấy nhiêu chương này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đồng thời cũng muốn thông qua đó để người đọc có thể liên kết các chi tiết lại với nhau hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook