Chương 107: Kế hoạch năm cũ
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Ám Lang cười hắc hắc, nói: "Tin tức tốt là em đã kéo được mới chiến hữu cũ tới, có điều anh cứ yên tâm, em không nói với họ bất kỳ chuyện gì liên quan tới anh đâu, em chỉ nói với họ là em thành lập một tổ chức tình báo cần họ giúp đỡ, sau đó sẽ trả lương cho bọn họ. Sao? Có tính là tin tức tốt không?"
Đường Phong nghe vậy rất cao hứng, đây đúng là một tin tức tốt rồi. "Có mấy người?" Đường Phong hỏi.
"Không nhiều, tính cả em thì hiện tại có 6 người. Những người này anh có thể yên tâm, đều là chuyên gia về phương diện này. Hơn nữa quan hệ giữa họ và em rất thân thiết, sau khi xuất ngũ cũng giống như em, sống không được thoải mái lắm. Em hứa trả cho một họ một tháng 2 vạn, bọn họ đáp ứng rất sảng khoái. Số tiền này rất đáng phải không." Ám Lang có chút đắc ý nói, hắn biết Đường Phong trong lòng biết rất rõ ràng giá trị của những người này.
"Đáng, đương nhiên là đáng. Ám Lang à, mày lần này lập công rồi, đợi khi Ám đường đi vào quỹ dạo, tao nhất định sẽ thưởng cho mày. Có điều mày tạm thời đừng nói cho bọn họ biết chuyện liên quan tới Hoa Hưng xã nhé." Đường Phong cao hứng nói.
"Cái này thì anh cứ yên tâm, trước khi gặp em bọn họ đều có chút nản chí, sinh hoạt trong bộ đội từng ấy năm, vừa rời khỏi bộ đội thì cái gì cũng không quen, bọn họ cũng giống như em, những bản sự học trong bộ đội tới chỗ này căn bản không có chỗ dùng, một tháng thu nhập cũng chỉ vừa đủ sống. Nghe em trả lương cao như vậy bọn họ lập tức đồng ý, và đảm bảo bọn họ chỉ phụ trách thu thập tư liệu, những thứ khác đều không quản, cái này cũng đều là vì cuộc sống cả mà. Ài, phục vụ vì quốc gia nhiều năm như vậy mà chẳng được gì." Ám Lang có chút thổn thức, hắn vốn cho rằng mình là kẻ kém may mắn nhất, nhưng sau khi gặp những chiến hữu đó mới biết hiện tại thì ra mọi người đều giống nhau cả.
Đường Phong thở dài một hơi, nói: "Như vậy thì tốt rồi, mày yên tâm đi, chỉ cần bọn họ làm được việc thì tao sẽ không bạc đãi họ đâu. Chúng mày cần thiết bị gì không?"
Ám Lang nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Muốn lập một hệ thống tình báo hoàn chỉnh không phải là chuyện có thể thành công trong một sớm một chiều đâu, thiết bị kỳ thực còn thiếu nhiều lắm."
"Mày có đường riêng cơ mà? Nếu có thì tao trực tiếp cấp tiền cho may, mày mang đi mà mua." Đường Phong nói. Hắn biết phương diện này không thể tiết kiệm tiền được.
"Có một số thiết bị em có thể nghĩ biện pháp lấy từ trong số đồ mà bộ đội thải ra. Có một số thứ thì không thể lấy được, những thứ đó đều cần nhập từ nước ngoài. Hơn nữa tư nhân thì không dễ mua đâu. Hiện tại cần thiết nhất chính là một xe vệ tinh, có thứ đó thì chúng ta có thể thuận tiện điều tra và truy tìm tình báo. Hiện tại điều tra tình báo đều dựa vào khoa học kỹ thuật, dựa vào người để nghe ngóng thì lỗi thời quá rồi." Ám Lang nói.
Đường Phong gật đầu, công năng của xe vệ tinh thì không cần phải nói, có thể trực tiếp thông qua tín hiệu vệ tinh lấy được một số tư liệu, có điều cái này cũng cần phải có nhân tài về phương diện kỹ thuật, nếu không sẽ rất khó thành công lấy được tin tức. "Thứ này có thể lấy được từ đâu?" Đường Phong hỏi.
"Cả xe chắc là khó lấy được lắm, có điều có thể tự mình lắp ráp, chỉ cần mua đủ thiết bị cần thiết là em tự tin có thể làm được." Ám Lang tựa hồ như rất có lòng tin với bản thân.
"Vậy chuyện đó giao cho mày, đại khái cần bao nhiêu tiền?" Đường Phong hỏi.
"Nếu như là thiết bị đỉnh cấp thì cần khoảng một ngàn vạn. Hàng cũ thì khoảng 3 trăm đến 5 trăm vạn là đủ rồi, có điều hiệu quả khẳng định là không tốt." Ám Lang trực tiếp trả lời, xem ra đoạn thời gian này hắn đã sớm có tính toán rồi.
"Được, tao lát nữa sẽ cấp cho mày 1 vạn rưỡi, mày xem còn cần gì thì tự đi mua."
Ám Lang hưng phấn bảo chứng rằng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, ban đầu hắn còn lo lắng rằng Đường Phong liệu có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy không, dẫu sao thì hắn cũng đã từng điều tra tình huống của Hoa Hưng xã, không ngờ Đường Phong lại chịu bỏ nhiều ra như vậy. Nhờ thế hắn cũng có thể đại triển quyền cước, từ sau khi đáp ứng Đường Phong là sẽ đảm nhiệm chức đường chủ của Ám đường này, Ám Lang cảm thấy bản thân tràn đầy sức sống, sinh hoạt cũng phong phú hơn nhiều.
"Hiện tại mày có thể nói với tao là sao mày biết tao đến Nga chưa?" Đường Phong hỏi.
"Hắc hắc, nói tới chuyện này cũng là trùng hợp thôi. Ngày đó lúc các anh đi em vừa hay đang cho chạy thử máy thu tín hiệu. Lúc đó em chỉ biết điện thoại của anh, cho nên liền mang thiết bị tới gần nhà anh thí nghiệm, cho nên mới biết anh muốn sang Nga. Có điều công năng của cái máy thu tín hiệu này quá kém, cự ly hữu hiệu ngắn thì không nói, nhưng chỉ có thể nhận được tín hiệu phát ra. Đợi khi có xe vệ tinh thì lão tử có thể trực tiếp xâm nhập vào vệ tinh thông tấn, lúc đó anh nói chuyện đến thoại với ai, nói những gì em đều có thể biết rõ hết!" Ám Lang nói với vẻ trông mong. Ngày đó hắn nghe trộm cuộc gọi điện thoại của Đường Phong, chỉ có thể nghe thấy lời Đường Phong nói chứ không thể biết đối phương là ai, nghe tới sau cùng cũng chỉ biết Đường Phong muốn tới nước Nga, còn đi làm gì thì hắn không biết.
Đường Phong cảm thấy ghê tởm, rùng mình một cái, nói: "Thằng ôn mày, nếu dám nghe trộm điện thoại của tao nữa thì ta sẽ cho mày thử sự lợi hại của phân cân thác cốt thủ!"
Ám Lang cười ha ha hai tiếng.
Đường Phong cũng không truy cứu nữa, hỏi sang chuyện khác: "Mày nói ba ngày sau Long Chiến Thiên Nhai sẽ có một lượng quân hỏa chuyển đi, thời gian và địa điểm cụ thể mày có biết không?"
Ám Lang bực bội nói: "Vẫn không biết, có điều em đã phái người thuê phòng ở trên lầu của bọn chúng, máy thu tín hiệu cũng đặt ở đó, em nghĩ mấy ngày này bọn chúng sẽ gọi điện thoại để liên hệ. Tới lúc đó nhất định sẽ nói thời gian và địa điểm. Có điều máy thu tín hiệu chỉ có thể nhận được tín hiệu phát ra trong phạm vi một km thôi, nếu thằng ôn đó chỉ nghe chứ không nói thì em cũng đành chịu."
Đường Phong nhíu mày, thế thì đúng là khó thật, máy thu tín hiệu hắn cũng từng dùng qua, công năng quả thực là có hạn. Nhưng trước mặt cũng chẳng có cách nào khác.
"Được, chúng mày giám sát chặt chẽ một chút, tới lúc đó chúng ta sẽ theo đuôi chúng." Đường Phong đã quyết tâm muốn thu thập Long Chiến Thiên Nhai.
Sau khi thương lượng với Ám Lang xong, Đường Phong dựa vào sa lông tính toán.
8 giờ tối, bọn Vương Thắng đều quay về, mọi người họp ở trong thư phòng của Đường Phong.
Sau khi giới thiệu Phó Thiên Thủy cho mọi người, Đường Phong nói: "Lần này Long Chiến Thiên Nhai tập kích chúng ta, các huynh đệ đều chịu khổ rồi. Tao quyết định sắp tới sẽ hạ thủ với Long Chiến Thiên Nhai, giải quyết bón chúng trước tết, chúng mày có ý kiến gì không?"
Bá Vương vừa nghe thấy Đường Phong nói với, đứng dậy đầu tiên, nói: "Lão đại, các huynh đệ đợi câu nói này của anh lâu lắm rồi, mẹ nó, lần này bị một vố đau quá, cừu này nhất định phải báo! Nếu đại chiến Long Chiến Thiên Nhai, em xin làm tiên phong!"
Đường Phong còn chưa nói gì thì Hứa Cường đá cho Bá Vương một phát, sau đó nói to: "Cút sang một bên, mày đánh tiên phong ư? Vậy lão tử làm gì bây giờ?"
"Mẹ kiếp! Muốn đánh cũng phải để Chiến Đường bọn tao đánh tiên phong, hai đứa chúng mày tránh sang một bên!" Vương Thắng cũng nói to.
Quỷ Diện là ngoan ngoãn nhất, không lớn tiếng, hắn chỉ nói một câu: "Để chúng mày đánh tiên phong cũng được, có điều trước tiên phải đánh chết tao trước đã."
Thấy các huynh đệ kích động như vậy, tranh nhau đòi đánh tiên phong, Đường Phong không biết nên cao hứng hay là nên tức giận, nghe bọn họ không ngừng làm ồn, Đường Phong giả vờ tức giận quát một tiếng: "Câm miệng hết cho tao! Còn làm phiền nữa thì không ai được đi hết!"
Thấy Đường Phong đã tức giận, mấy người đều ngoan ngoãn im miệng.
"Bá Vương và Tả Thủ bị loại trừ trước tiên, hai đứa chúng mày đừng quên chức trách của mình, huấn luyện tiểu đệ bên dưới mới là nhiệm vụ của chúng mày!" Đường Phong trước tiên nhìn Bá Vương và Hứa Cường, nói.
Thấy hai người giống như quả cà chua thối, Đường Phong trong lòng cười thầm, lại nhìn Vương Thắng và Quỷ Diện, nói: "Hữu Thủ và Quỷ Diện cũng không thể đi, vết thương của hai đứa chúng mày vẫn chưa khỏi."
Vương Thắng chuẩn bị mở miệng phản bức thì Đường Phong trừng mắt với hắn một cái, hắn cũng chỉ đành ngoan ngoan không dám hé răng.
Phong Tử và Mạnh Tử thấy Đường Phong đá bọn Vương Thắng ra trong lòng rất mừng rỡ, lần này thì chắc không còn ai cướp lượt của bọn họ được nữa rồi.
"Lần này Thứ Đao dẫn đội, Phong Tử và Mạnh Tử đi cùng, không cần phải quá nhiều người, từ trong Chấp Pháp đường chọn ra 20, 30 huynh đệ là đủ rồi." Đường Phong vừa nói xong, điện thoại trong túi reo chuông, nhìn thì thấy là Ám Lang gọi, Đường Phong vội vàng nhấc lên nghe.
"Nói." Do có quá nhiều người, Đường Phong không tiện để lộ thân phận của Ám Lang, cho nên nói rất ngắn gọn.
Ám Phong cũng đoán ra rằng Đường Phong hiện tại không tiện nói chuyện, cho nên trực tiếp nói: "Mười phút trước Long ca của Long Chiến Thiên Nhai nhận điện thoại, cũng may tên tiểu tử này nhắc lại một lần địa chỉ mà hắn nghe được, xem ra ông trời cũng giúp chúng ta rồi! Sau ba ngày, mười một giờ tối, sân cơ giới Bắc Đẩu ở ngoại ô phía Đông. Chắc là thời gian và địa điểm bọn chúng nhận quân hỏa."
Đường Phong trên mặt lóe lên biểu tình hưng phấn, ngữ khí bình tình, nói: "Được, biết rồi." Sau khi nói xong Đường Phong gác điện thoại, để không ai hoài nghi cú điện thoại này, Đường Phong nói với Quan Trí Dũng: "Thứ Đao, chúng ta lần này đi chủ yếu không phải là sống mái với địch nhân, chiều hôm nay tao nhận được tin tức của Tôn lão gia tử, ba ngày sau Long Chiến Thiên Nhai sẽ nhận một lượng súng đạn ở sân cơ giới Bắc Động ngoại ô phía đông, nhiệm vụ của chúng mày là giả trang làm cảnh sát đi cướp số quân hỏa đó! Còn người của Long Chiến Thiên Nhai thì có thể cố ý thả chúng đi, phải để cho chúng tin rằng đúng là cánh sát cướp đồ! Đợi sau mấy ngày chúng ta sẽ thu thập chúng!"
Quan Trí Dũng ý vị thâm trường nhìn Đường Phong, sau đó gật đầu, có lẽ người khác không chú ý đến, nhưng Quan Trí Dũng lại cảm thấy rõ ràng trong mắt lão đại lóe lên thần sắc hưng phấn. Hắn có thể đoán rằng tin tức mà Đường Phong hiện tại đang nói tuyệt đối là vừa được người trong điện thoại nói cho biết, mà nghe khẩu khí của lão đại thì người này tuyệt đối không phải là Tôn lão gia tử!
"Lão Mã, trong tập đoàn gần đây tình hình thế nào rồi?" Đường Phong quay đầu hỏi lão Mã.
Lão Mã nói: "Tập đoạn cũng không có chuyện gì, đã có hơn chục khu giải trí được sửa sang xong. Mấy ngày nay có thể khôi phục lại kinh doanh bình thường, những cái còn lại đều tổn thất khá nghiêm trọng, vẫn đang đẩy nhanh tiến độ, chắc muộn nhất là năm tới có thể hoàn thành. Có điều em nghe lời anh, đề cao toàn diện sửa sang khu vui chơi, hiện tại tiền của tập đoàn cũng đã không còn lại bao nhiêu!"
Đường Phong cười cười, nói: "Vấn đề này một lát nữa chúng ta sẽ nói. Hiện tại giao cho mày nhiệm vụ mới, trong vào ba ngày phải kiếm được 30 bộ cảnh phục, tìm mấy chiếc xe cảnh sát, chuẩn bị cho nhiệm vụ của bọn Thứ Đao vào ba ngày sau."
Lão Mã nghĩ một lát, sau đó nói: "Không vấn đề, cảnh phục thì dễ kiếm thôi, tới học viện cảnh sát thì kiếm được cả đống, xe cảnh sát em cũng có thể bảo cậu em cho em mượn mấy cái."
"Được, mày cứ xem mà làm. Trong ba ngày tao phải thấy được kết quả, còn mày thông qua phương thức gì thì tao không có ý kiến." Nói xong, Đường Phong lại bảo: "Tao định 30 tết mở một cuộc họp tập thể, tới lúc đó chúng ta tìm một địa phương lớn một chút, các huynh đệ có thể tới thì đều phải tới, đây là thực hành chế độ chia cấp sao. Ta cũng học tập một số lễ trao thưởng, thành viên sở hữu hai sao trở lên chúng ta đều lên đài trao thưởng, sẽ phát một số tiền thích đáng, như vậy thì huynh đệ bên dưới mới có động lực!"
Mấy người nghe vậy đều cươi ha hả, Vương Thắng nói: "Vâng, không tồi, lão đại đúng là lão đại, anh thấy chúng ta có cần bảo những huynh đệ đó phát biểu cảm nghĩ gì đó không?"
Đường Phong tất nhiên nghe ra là Vương Thắng đang trêu mình, liền cười mắng: "Cút đi, mày rảnh lắm hả? Chuyện này giao cho mày làm đó! Trước hôm đó mày phải tìm xong nơi họp, tất cả trang phục thống nhất cũng phải vào ngày đó phát tới tay toàn bộ huynh đệ!"
Vương Thắng cười khổ một tiếng, lão đại rõ ràng biết mình ghét nhất là làm những chuyện này, hắn đúng là đang báo thù mình mà! Cũng tại mình nhanh mồm nhanh miệng, cho dù mình không nói cũng sẽ có nười khác nói mà.
Thấy Vương Thắng mặt như đưa đám, Đường Phong cười đắc ý, sau đó nói: "Sắp năm mới rồi, mọi người nhanh tay một chút, năm tới chính là lúc Hoa Hưng xã chúng ta đại triển khai kế hoạch đó!"
Người bên dưới nói vâng rồi lần lượt rời đi, Đường Phong gọi lão Mã và Quan Trí Dũng vào thứ phòng.
"Lão Mã à, chuyện tiền nong mày không cần phải lo lắng, ngày mai ta sẽ cho 500 triệu nhân dân tệ vào tài khoản của công ty, sự phát triển của công ty hoàn toàn phải dựa vào mày đó. Tiền tao sẽ cấp cho mày làm bảo đảm, nhưng số tiền này cũng không phải cho không đâu, mày phải trong khoảng thời gian ngắn cho tao thấy được lợi nhuận, hiểu chưa?" Đường Phong nhìn lão Mã, sau đó nói. Hiện tại trong tay Đường Phong không thiếu tiền, có tiền tài khổng lồ hậu thuẫn, tập đoàn Hoa Hưng muốn phát triển lên cũng không phải là chuyện khó.
Lão Mã ngây người, sau đó có chút không dám tin nhìn Đường Phong: "Lão... lão đại, anh nói bao nhiêu cơ? 500 triệu á?"
Đường Phong gật gật đầu.
Lão Mã nghĩ một lát sau đó nói: "Lão đại, em kiến nghị anh dùng số tiên này thu hồi lại tất cả cổ phần của tập đoàn đi, hiện tại cổ phần nội bộ của tập đoàn phân tán, cổ đông lớn nhỏ có mấy chục người. Cổ phần quả phân tán hiện tại thì không sao, nhưng sẽ bất lợi tới sự phát triển của tập đoàn sau này."
Lão Mã nói vậy, Đường Phong nghĩ cũng đúng, nói: "Nếu muốn thu hồi lại tất cả cổ phần thì cần dùng bao nhiêu tiền?"
"À, có hơn một ức là đủ rồi, dẫu sao thì phần lớn cổ phiếu vẫn ở trong tay anh mà." Lão Mã nghĩ ngợi một lát rồi nói.
Đường Phong vỗ bàn, nói: "Vậy thứ cứ làm thế đi, ngay mai tao gửi tiền cho mày, mày cứ xem tình hình mà giải quyết, chia cổ phần thành bốn phần, tao, Tả Thủ, Hữu Thủ, Thứ Đao mỗi người 20% cổ phần, mày 5% cổ hần, 15% còn lại thì coi như là tài sản chung của Hoa Hưng xã, sau này tiền lương của các huynh đệ dựa vào 15% này, mày nếu kinh doanh không tốt khiến huynh đệ không có lương thì sẽ trích tiền hoa hồng của mày ra để trả đó. Chuyện này không cần phải công bố, chúng ta biết là được rồi." Lão Mã là một nhân tài, cho hắn 5% cổ phần cũng là hi vọng hắn có thê tận tâm tận sức để phát triển công ty.
Lão Mã cảm kích nhìn Đường Phong, nói: "Lão đại, cám ơn anh!"
"Được rồi, mày đi làm việc di."
Sau khi Lão Mã rời đi, Quan Trí Dũng nói: "Lão đại, giữa huynh đệ chúng ta không cần phải tính toán rõ ràng làm gì? Còn nữa, cho lão Mã 5% không phải là quá nhiều sao? Hiện tại 5% tư sản của Hoa Hưng xã tính ra cũng hơn ngàn vạn đó."
Đường Phong cười nói: "Giữa huynh đệ chúng ta tất nhiên là không cần phân chia rõ ràng, đây chỉ là hình thức mà thôi. Còn cho lão Mã 5%, ha ha, tao chỉ là muốn hắn làm việc tốt mà thôi, sau này lợi ích của hắn sẽ quan hệ trực tiếp với công ty, hắn muốn lười biếng cũng không được. Hơn nữa tao cảm thấy lão Mã tuyệt đối đang 5% cổ phần."
Quan Trí Dũng cười xòa một tiếng, nói: "Lão dại, anh càng ngày càng âm hiểm đó, em sắp không nhận ra anh rồi."
Đường Phong cười cười bất đắc dĩ, biết làm sao được, hiện tại vào thời đại này mà không dùng đầu óc thì khó mà lăn lộn được. Uống một ngụm nước, Đường Phong mở miệng nói: "Mày đã đoán ra rằng chuyện của Long Chiến Thiên Nhai không phải là Tôn lão gia tử nói cho tao rồi phải không?"
Quan Trí Dũng cười nói: "Anh sao biết là em đoán ra rồi?"
Đường Phong nhìn Quan Trí Dũng với ánh mắt khinh bỉ: "Mẹ kiếp, giữa chúng ta một cái đánh mắt một động tác thôi là có thể bán đứng lẫn nhau rồi, cũng may mà chúng ta là hảo huynh đệ."
"Anh không nguyện ý nói ra thì thôi, em tin rằng anh không nói cho chúng em nghe là nhất định có đạo lý của mình." Quan Trí Dũng nhún vai tựa hồ như không hề phật lòng.
Đường Phong lắc đầu, nói: "Tao gọi mày vào đây chính là muốn nói cho mày chuyện này. Lần trước Long Chiến Thiên Nhai thuê một người có thân thủ rất tốt tới Phi Điểu gây chuyện mày có biết không? Chính là tên tiểu tử đó, tao và nó cũng coi như là không đánh thì không quen nhau. Tên tiểu tử đó là một lính trinh sát đặc chủng đã xuất ngũ, thân thủ không tồi, tối hôm đó tao đã thu phục hắn, bảo hắn xây dựng hệ thống tình báo, cho nên không nói cho chúng mày biết là vì tao sợ Ám đường còn chưa đi vào quỹ đạo, lộ ra ngoài ánh sáng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển sau này. Tao định đợi sau khi Ám đường đi vào quỹ đạo sẽ giới thiệu hắn cho chúng mày biết. Có điều mày đã nhìn ra rồi thì cũng không có gì mà phải giấu nữa, giữa huynh đệ chúng ta không có gì là không thể nói ra cả."
Quan Trí Dũng nghĩ một lát rồi gật gật đầu: "Lão đại, anh làm thế là đúng, chuyện này không thể qua loa được. Có điều tên tiểu tử đó đáng tin không?"
Đường Phong cười cười, lập tức đem chuyện của Ám Lang ra kể lại từ đầu tới cuối cho Quan Trí Dũng nghe.
Quan Trí Dũng nghe xong cũng yên tâm hơn nhiều, gật đầu nói: "Hệ thống tình báo tuyệt đối không thể thiếu, có thể có một nhân tài chuyện nghiệp như vậy phụ trách, quả thực là tốt vô cùng."
"Ừ, mày lúc xưa cũng là nhân tài mô hình kỹ thuật gia nhập Lam Ưng, đợi khi nào có thời gian tao sẽ giới thiệu chúng mày với nhau. Có điều chuyện này vẫn đừng nói cho Tả Thủ biết vậy. Tả Thủ không có tâm nhãn, lỡ miệng nói ra ngoài thì hỏng bét." Đường Phong nói.
"Em biết rồi." Quan Trí Dũng trả lời.
Đường Phong nghe vậy rất cao hứng, đây đúng là một tin tức tốt rồi. "Có mấy người?" Đường Phong hỏi.
"Không nhiều, tính cả em thì hiện tại có 6 người. Những người này anh có thể yên tâm, đều là chuyên gia về phương diện này. Hơn nữa quan hệ giữa họ và em rất thân thiết, sau khi xuất ngũ cũng giống như em, sống không được thoải mái lắm. Em hứa trả cho một họ một tháng 2 vạn, bọn họ đáp ứng rất sảng khoái. Số tiền này rất đáng phải không." Ám Lang có chút đắc ý nói, hắn biết Đường Phong trong lòng biết rất rõ ràng giá trị của những người này.
"Đáng, đương nhiên là đáng. Ám Lang à, mày lần này lập công rồi, đợi khi Ám đường đi vào quỹ dạo, tao nhất định sẽ thưởng cho mày. Có điều mày tạm thời đừng nói cho bọn họ biết chuyện liên quan tới Hoa Hưng xã nhé." Đường Phong cao hứng nói.
"Cái này thì anh cứ yên tâm, trước khi gặp em bọn họ đều có chút nản chí, sinh hoạt trong bộ đội từng ấy năm, vừa rời khỏi bộ đội thì cái gì cũng không quen, bọn họ cũng giống như em, những bản sự học trong bộ đội tới chỗ này căn bản không có chỗ dùng, một tháng thu nhập cũng chỉ vừa đủ sống. Nghe em trả lương cao như vậy bọn họ lập tức đồng ý, và đảm bảo bọn họ chỉ phụ trách thu thập tư liệu, những thứ khác đều không quản, cái này cũng đều là vì cuộc sống cả mà. Ài, phục vụ vì quốc gia nhiều năm như vậy mà chẳng được gì." Ám Lang có chút thổn thức, hắn vốn cho rằng mình là kẻ kém may mắn nhất, nhưng sau khi gặp những chiến hữu đó mới biết hiện tại thì ra mọi người đều giống nhau cả.
Đường Phong thở dài một hơi, nói: "Như vậy thì tốt rồi, mày yên tâm đi, chỉ cần bọn họ làm được việc thì tao sẽ không bạc đãi họ đâu. Chúng mày cần thiết bị gì không?"
Ám Lang nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Muốn lập một hệ thống tình báo hoàn chỉnh không phải là chuyện có thể thành công trong một sớm một chiều đâu, thiết bị kỳ thực còn thiếu nhiều lắm."
"Mày có đường riêng cơ mà? Nếu có thì tao trực tiếp cấp tiền cho may, mày mang đi mà mua." Đường Phong nói. Hắn biết phương diện này không thể tiết kiệm tiền được.
"Có một số thiết bị em có thể nghĩ biện pháp lấy từ trong số đồ mà bộ đội thải ra. Có một số thứ thì không thể lấy được, những thứ đó đều cần nhập từ nước ngoài. Hơn nữa tư nhân thì không dễ mua đâu. Hiện tại cần thiết nhất chính là một xe vệ tinh, có thứ đó thì chúng ta có thể thuận tiện điều tra và truy tìm tình báo. Hiện tại điều tra tình báo đều dựa vào khoa học kỹ thuật, dựa vào người để nghe ngóng thì lỗi thời quá rồi." Ám Lang nói.
Đường Phong gật đầu, công năng của xe vệ tinh thì không cần phải nói, có thể trực tiếp thông qua tín hiệu vệ tinh lấy được một số tư liệu, có điều cái này cũng cần phải có nhân tài về phương diện kỹ thuật, nếu không sẽ rất khó thành công lấy được tin tức. "Thứ này có thể lấy được từ đâu?" Đường Phong hỏi.
"Cả xe chắc là khó lấy được lắm, có điều có thể tự mình lắp ráp, chỉ cần mua đủ thiết bị cần thiết là em tự tin có thể làm được." Ám Lang tựa hồ như rất có lòng tin với bản thân.
"Vậy chuyện đó giao cho mày, đại khái cần bao nhiêu tiền?" Đường Phong hỏi.
"Nếu như là thiết bị đỉnh cấp thì cần khoảng một ngàn vạn. Hàng cũ thì khoảng 3 trăm đến 5 trăm vạn là đủ rồi, có điều hiệu quả khẳng định là không tốt." Ám Lang trực tiếp trả lời, xem ra đoạn thời gian này hắn đã sớm có tính toán rồi.
"Được, tao lát nữa sẽ cấp cho mày 1 vạn rưỡi, mày xem còn cần gì thì tự đi mua."
Ám Lang hưng phấn bảo chứng rằng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, ban đầu hắn còn lo lắng rằng Đường Phong liệu có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy không, dẫu sao thì hắn cũng đã từng điều tra tình huống của Hoa Hưng xã, không ngờ Đường Phong lại chịu bỏ nhiều ra như vậy. Nhờ thế hắn cũng có thể đại triển quyền cước, từ sau khi đáp ứng Đường Phong là sẽ đảm nhiệm chức đường chủ của Ám đường này, Ám Lang cảm thấy bản thân tràn đầy sức sống, sinh hoạt cũng phong phú hơn nhiều.
"Hiện tại mày có thể nói với tao là sao mày biết tao đến Nga chưa?" Đường Phong hỏi.
"Hắc hắc, nói tới chuyện này cũng là trùng hợp thôi. Ngày đó lúc các anh đi em vừa hay đang cho chạy thử máy thu tín hiệu. Lúc đó em chỉ biết điện thoại của anh, cho nên liền mang thiết bị tới gần nhà anh thí nghiệm, cho nên mới biết anh muốn sang Nga. Có điều công năng của cái máy thu tín hiệu này quá kém, cự ly hữu hiệu ngắn thì không nói, nhưng chỉ có thể nhận được tín hiệu phát ra. Đợi khi có xe vệ tinh thì lão tử có thể trực tiếp xâm nhập vào vệ tinh thông tấn, lúc đó anh nói chuyện đến thoại với ai, nói những gì em đều có thể biết rõ hết!" Ám Lang nói với vẻ trông mong. Ngày đó hắn nghe trộm cuộc gọi điện thoại của Đường Phong, chỉ có thể nghe thấy lời Đường Phong nói chứ không thể biết đối phương là ai, nghe tới sau cùng cũng chỉ biết Đường Phong muốn tới nước Nga, còn đi làm gì thì hắn không biết.
Đường Phong cảm thấy ghê tởm, rùng mình một cái, nói: "Thằng ôn mày, nếu dám nghe trộm điện thoại của tao nữa thì ta sẽ cho mày thử sự lợi hại của phân cân thác cốt thủ!"
Ám Lang cười ha ha hai tiếng.
Đường Phong cũng không truy cứu nữa, hỏi sang chuyện khác: "Mày nói ba ngày sau Long Chiến Thiên Nhai sẽ có một lượng quân hỏa chuyển đi, thời gian và địa điểm cụ thể mày có biết không?"
Ám Lang bực bội nói: "Vẫn không biết, có điều em đã phái người thuê phòng ở trên lầu của bọn chúng, máy thu tín hiệu cũng đặt ở đó, em nghĩ mấy ngày này bọn chúng sẽ gọi điện thoại để liên hệ. Tới lúc đó nhất định sẽ nói thời gian và địa điểm. Có điều máy thu tín hiệu chỉ có thể nhận được tín hiệu phát ra trong phạm vi một km thôi, nếu thằng ôn đó chỉ nghe chứ không nói thì em cũng đành chịu."
Đường Phong nhíu mày, thế thì đúng là khó thật, máy thu tín hiệu hắn cũng từng dùng qua, công năng quả thực là có hạn. Nhưng trước mặt cũng chẳng có cách nào khác.
"Được, chúng mày giám sát chặt chẽ một chút, tới lúc đó chúng ta sẽ theo đuôi chúng." Đường Phong đã quyết tâm muốn thu thập Long Chiến Thiên Nhai.
Sau khi thương lượng với Ám Lang xong, Đường Phong dựa vào sa lông tính toán.
8 giờ tối, bọn Vương Thắng đều quay về, mọi người họp ở trong thư phòng của Đường Phong.
Sau khi giới thiệu Phó Thiên Thủy cho mọi người, Đường Phong nói: "Lần này Long Chiến Thiên Nhai tập kích chúng ta, các huynh đệ đều chịu khổ rồi. Tao quyết định sắp tới sẽ hạ thủ với Long Chiến Thiên Nhai, giải quyết bón chúng trước tết, chúng mày có ý kiến gì không?"
Bá Vương vừa nghe thấy Đường Phong nói với, đứng dậy đầu tiên, nói: "Lão đại, các huynh đệ đợi câu nói này của anh lâu lắm rồi, mẹ nó, lần này bị một vố đau quá, cừu này nhất định phải báo! Nếu đại chiến Long Chiến Thiên Nhai, em xin làm tiên phong!"
Đường Phong còn chưa nói gì thì Hứa Cường đá cho Bá Vương một phát, sau đó nói to: "Cút sang một bên, mày đánh tiên phong ư? Vậy lão tử làm gì bây giờ?"
"Mẹ kiếp! Muốn đánh cũng phải để Chiến Đường bọn tao đánh tiên phong, hai đứa chúng mày tránh sang một bên!" Vương Thắng cũng nói to.
Quỷ Diện là ngoan ngoãn nhất, không lớn tiếng, hắn chỉ nói một câu: "Để chúng mày đánh tiên phong cũng được, có điều trước tiên phải đánh chết tao trước đã."
Thấy các huynh đệ kích động như vậy, tranh nhau đòi đánh tiên phong, Đường Phong không biết nên cao hứng hay là nên tức giận, nghe bọn họ không ngừng làm ồn, Đường Phong giả vờ tức giận quát một tiếng: "Câm miệng hết cho tao! Còn làm phiền nữa thì không ai được đi hết!"
Thấy Đường Phong đã tức giận, mấy người đều ngoan ngoãn im miệng.
"Bá Vương và Tả Thủ bị loại trừ trước tiên, hai đứa chúng mày đừng quên chức trách của mình, huấn luyện tiểu đệ bên dưới mới là nhiệm vụ của chúng mày!" Đường Phong trước tiên nhìn Bá Vương và Hứa Cường, nói.
Thấy hai người giống như quả cà chua thối, Đường Phong trong lòng cười thầm, lại nhìn Vương Thắng và Quỷ Diện, nói: "Hữu Thủ và Quỷ Diện cũng không thể đi, vết thương của hai đứa chúng mày vẫn chưa khỏi."
Vương Thắng chuẩn bị mở miệng phản bức thì Đường Phong trừng mắt với hắn một cái, hắn cũng chỉ đành ngoan ngoan không dám hé răng.
Phong Tử và Mạnh Tử thấy Đường Phong đá bọn Vương Thắng ra trong lòng rất mừng rỡ, lần này thì chắc không còn ai cướp lượt của bọn họ được nữa rồi.
"Lần này Thứ Đao dẫn đội, Phong Tử và Mạnh Tử đi cùng, không cần phải quá nhiều người, từ trong Chấp Pháp đường chọn ra 20, 30 huynh đệ là đủ rồi." Đường Phong vừa nói xong, điện thoại trong túi reo chuông, nhìn thì thấy là Ám Lang gọi, Đường Phong vội vàng nhấc lên nghe.
"Nói." Do có quá nhiều người, Đường Phong không tiện để lộ thân phận của Ám Lang, cho nên nói rất ngắn gọn.
Ám Phong cũng đoán ra rằng Đường Phong hiện tại không tiện nói chuyện, cho nên trực tiếp nói: "Mười phút trước Long ca của Long Chiến Thiên Nhai nhận điện thoại, cũng may tên tiểu tử này nhắc lại một lần địa chỉ mà hắn nghe được, xem ra ông trời cũng giúp chúng ta rồi! Sau ba ngày, mười một giờ tối, sân cơ giới Bắc Đẩu ở ngoại ô phía Đông. Chắc là thời gian và địa điểm bọn chúng nhận quân hỏa."
Đường Phong trên mặt lóe lên biểu tình hưng phấn, ngữ khí bình tình, nói: "Được, biết rồi." Sau khi nói xong Đường Phong gác điện thoại, để không ai hoài nghi cú điện thoại này, Đường Phong nói với Quan Trí Dũng: "Thứ Đao, chúng ta lần này đi chủ yếu không phải là sống mái với địch nhân, chiều hôm nay tao nhận được tin tức của Tôn lão gia tử, ba ngày sau Long Chiến Thiên Nhai sẽ nhận một lượng súng đạn ở sân cơ giới Bắc Động ngoại ô phía đông, nhiệm vụ của chúng mày là giả trang làm cảnh sát đi cướp số quân hỏa đó! Còn người của Long Chiến Thiên Nhai thì có thể cố ý thả chúng đi, phải để cho chúng tin rằng đúng là cánh sát cướp đồ! Đợi sau mấy ngày chúng ta sẽ thu thập chúng!"
Quan Trí Dũng ý vị thâm trường nhìn Đường Phong, sau đó gật đầu, có lẽ người khác không chú ý đến, nhưng Quan Trí Dũng lại cảm thấy rõ ràng trong mắt lão đại lóe lên thần sắc hưng phấn. Hắn có thể đoán rằng tin tức mà Đường Phong hiện tại đang nói tuyệt đối là vừa được người trong điện thoại nói cho biết, mà nghe khẩu khí của lão đại thì người này tuyệt đối không phải là Tôn lão gia tử!
"Lão Mã, trong tập đoàn gần đây tình hình thế nào rồi?" Đường Phong quay đầu hỏi lão Mã.
Lão Mã nói: "Tập đoạn cũng không có chuyện gì, đã có hơn chục khu giải trí được sửa sang xong. Mấy ngày nay có thể khôi phục lại kinh doanh bình thường, những cái còn lại đều tổn thất khá nghiêm trọng, vẫn đang đẩy nhanh tiến độ, chắc muộn nhất là năm tới có thể hoàn thành. Có điều em nghe lời anh, đề cao toàn diện sửa sang khu vui chơi, hiện tại tiền của tập đoàn cũng đã không còn lại bao nhiêu!"
Đường Phong cười cười, nói: "Vấn đề này một lát nữa chúng ta sẽ nói. Hiện tại giao cho mày nhiệm vụ mới, trong vào ba ngày phải kiếm được 30 bộ cảnh phục, tìm mấy chiếc xe cảnh sát, chuẩn bị cho nhiệm vụ của bọn Thứ Đao vào ba ngày sau."
Lão Mã nghĩ một lát, sau đó nói: "Không vấn đề, cảnh phục thì dễ kiếm thôi, tới học viện cảnh sát thì kiếm được cả đống, xe cảnh sát em cũng có thể bảo cậu em cho em mượn mấy cái."
"Được, mày cứ xem mà làm. Trong ba ngày tao phải thấy được kết quả, còn mày thông qua phương thức gì thì tao không có ý kiến." Nói xong, Đường Phong lại bảo: "Tao định 30 tết mở một cuộc họp tập thể, tới lúc đó chúng ta tìm một địa phương lớn một chút, các huynh đệ có thể tới thì đều phải tới, đây là thực hành chế độ chia cấp sao. Ta cũng học tập một số lễ trao thưởng, thành viên sở hữu hai sao trở lên chúng ta đều lên đài trao thưởng, sẽ phát một số tiền thích đáng, như vậy thì huynh đệ bên dưới mới có động lực!"
Mấy người nghe vậy đều cươi ha hả, Vương Thắng nói: "Vâng, không tồi, lão đại đúng là lão đại, anh thấy chúng ta có cần bảo những huynh đệ đó phát biểu cảm nghĩ gì đó không?"
Đường Phong tất nhiên nghe ra là Vương Thắng đang trêu mình, liền cười mắng: "Cút đi, mày rảnh lắm hả? Chuyện này giao cho mày làm đó! Trước hôm đó mày phải tìm xong nơi họp, tất cả trang phục thống nhất cũng phải vào ngày đó phát tới tay toàn bộ huynh đệ!"
Vương Thắng cười khổ một tiếng, lão đại rõ ràng biết mình ghét nhất là làm những chuyện này, hắn đúng là đang báo thù mình mà! Cũng tại mình nhanh mồm nhanh miệng, cho dù mình không nói cũng sẽ có nười khác nói mà.
Thấy Vương Thắng mặt như đưa đám, Đường Phong cười đắc ý, sau đó nói: "Sắp năm mới rồi, mọi người nhanh tay một chút, năm tới chính là lúc Hoa Hưng xã chúng ta đại triển khai kế hoạch đó!"
Người bên dưới nói vâng rồi lần lượt rời đi, Đường Phong gọi lão Mã và Quan Trí Dũng vào thứ phòng.
"Lão Mã à, chuyện tiền nong mày không cần phải lo lắng, ngày mai ta sẽ cho 500 triệu nhân dân tệ vào tài khoản của công ty, sự phát triển của công ty hoàn toàn phải dựa vào mày đó. Tiền tao sẽ cấp cho mày làm bảo đảm, nhưng số tiền này cũng không phải cho không đâu, mày phải trong khoảng thời gian ngắn cho tao thấy được lợi nhuận, hiểu chưa?" Đường Phong nhìn lão Mã, sau đó nói. Hiện tại trong tay Đường Phong không thiếu tiền, có tiền tài khổng lồ hậu thuẫn, tập đoàn Hoa Hưng muốn phát triển lên cũng không phải là chuyện khó.
Lão Mã ngây người, sau đó có chút không dám tin nhìn Đường Phong: "Lão... lão đại, anh nói bao nhiêu cơ? 500 triệu á?"
Đường Phong gật gật đầu.
Lão Mã nghĩ một lát sau đó nói: "Lão đại, em kiến nghị anh dùng số tiên này thu hồi lại tất cả cổ phần của tập đoàn đi, hiện tại cổ phần nội bộ của tập đoàn phân tán, cổ đông lớn nhỏ có mấy chục người. Cổ phần quả phân tán hiện tại thì không sao, nhưng sẽ bất lợi tới sự phát triển của tập đoàn sau này."
Lão Mã nói vậy, Đường Phong nghĩ cũng đúng, nói: "Nếu muốn thu hồi lại tất cả cổ phần thì cần dùng bao nhiêu tiền?"
"À, có hơn một ức là đủ rồi, dẫu sao thì phần lớn cổ phiếu vẫn ở trong tay anh mà." Lão Mã nghĩ ngợi một lát rồi nói.
Đường Phong vỗ bàn, nói: "Vậy thứ cứ làm thế đi, ngay mai tao gửi tiền cho mày, mày cứ xem tình hình mà giải quyết, chia cổ phần thành bốn phần, tao, Tả Thủ, Hữu Thủ, Thứ Đao mỗi người 20% cổ phần, mày 5% cổ hần, 15% còn lại thì coi như là tài sản chung của Hoa Hưng xã, sau này tiền lương của các huynh đệ dựa vào 15% này, mày nếu kinh doanh không tốt khiến huynh đệ không có lương thì sẽ trích tiền hoa hồng của mày ra để trả đó. Chuyện này không cần phải công bố, chúng ta biết là được rồi." Lão Mã là một nhân tài, cho hắn 5% cổ phần cũng là hi vọng hắn có thê tận tâm tận sức để phát triển công ty.
Lão Mã cảm kích nhìn Đường Phong, nói: "Lão đại, cám ơn anh!"
"Được rồi, mày đi làm việc di."
Sau khi Lão Mã rời đi, Quan Trí Dũng nói: "Lão đại, giữa huynh đệ chúng ta không cần phải tính toán rõ ràng làm gì? Còn nữa, cho lão Mã 5% không phải là quá nhiều sao? Hiện tại 5% tư sản của Hoa Hưng xã tính ra cũng hơn ngàn vạn đó."
Đường Phong cười nói: "Giữa huynh đệ chúng ta tất nhiên là không cần phân chia rõ ràng, đây chỉ là hình thức mà thôi. Còn cho lão Mã 5%, ha ha, tao chỉ là muốn hắn làm việc tốt mà thôi, sau này lợi ích của hắn sẽ quan hệ trực tiếp với công ty, hắn muốn lười biếng cũng không được. Hơn nữa tao cảm thấy lão Mã tuyệt đối đang 5% cổ phần."
Quan Trí Dũng cười xòa một tiếng, nói: "Lão dại, anh càng ngày càng âm hiểm đó, em sắp không nhận ra anh rồi."
Đường Phong cười cười bất đắc dĩ, biết làm sao được, hiện tại vào thời đại này mà không dùng đầu óc thì khó mà lăn lộn được. Uống một ngụm nước, Đường Phong mở miệng nói: "Mày đã đoán ra rằng chuyện của Long Chiến Thiên Nhai không phải là Tôn lão gia tử nói cho tao rồi phải không?"
Quan Trí Dũng cười nói: "Anh sao biết là em đoán ra rồi?"
Đường Phong nhìn Quan Trí Dũng với ánh mắt khinh bỉ: "Mẹ kiếp, giữa chúng ta một cái đánh mắt một động tác thôi là có thể bán đứng lẫn nhau rồi, cũng may mà chúng ta là hảo huynh đệ."
"Anh không nguyện ý nói ra thì thôi, em tin rằng anh không nói cho chúng em nghe là nhất định có đạo lý của mình." Quan Trí Dũng nhún vai tựa hồ như không hề phật lòng.
Đường Phong lắc đầu, nói: "Tao gọi mày vào đây chính là muốn nói cho mày chuyện này. Lần trước Long Chiến Thiên Nhai thuê một người có thân thủ rất tốt tới Phi Điểu gây chuyện mày có biết không? Chính là tên tiểu tử đó, tao và nó cũng coi như là không đánh thì không quen nhau. Tên tiểu tử đó là một lính trinh sát đặc chủng đã xuất ngũ, thân thủ không tồi, tối hôm đó tao đã thu phục hắn, bảo hắn xây dựng hệ thống tình báo, cho nên không nói cho chúng mày biết là vì tao sợ Ám đường còn chưa đi vào quỹ đạo, lộ ra ngoài ánh sáng sẽ có ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển sau này. Tao định đợi sau khi Ám đường đi vào quỹ đạo sẽ giới thiệu hắn cho chúng mày biết. Có điều mày đã nhìn ra rồi thì cũng không có gì mà phải giấu nữa, giữa huynh đệ chúng ta không có gì là không thể nói ra cả."
Quan Trí Dũng nghĩ một lát rồi gật gật đầu: "Lão đại, anh làm thế là đúng, chuyện này không thể qua loa được. Có điều tên tiểu tử đó đáng tin không?"
Đường Phong cười cười, lập tức đem chuyện của Ám Lang ra kể lại từ đầu tới cuối cho Quan Trí Dũng nghe.
Quan Trí Dũng nghe xong cũng yên tâm hơn nhiều, gật đầu nói: "Hệ thống tình báo tuyệt đối không thể thiếu, có thể có một nhân tài chuyện nghiệp như vậy phụ trách, quả thực là tốt vô cùng."
"Ừ, mày lúc xưa cũng là nhân tài mô hình kỹ thuật gia nhập Lam Ưng, đợi khi nào có thời gian tao sẽ giới thiệu chúng mày với nhau. Có điều chuyện này vẫn đừng nói cho Tả Thủ biết vậy. Tả Thủ không có tâm nhãn, lỡ miệng nói ra ngoài thì hỏng bét." Đường Phong nói.
"Em biết rồi." Quan Trí Dũng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.