Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa
Chương 50
Cửu Nguyệt Hy
18/11/2015
Nghê Già chưa từng nghĩ tới, cô sẽ báo cảnh sát, vạch trần cái bữa tiệc thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, lại vô cùng không lành mạnh này.
Sau khi chạy ra ngoài, đi qua một cái thang tròn màu trắng, Tôn Triết nói với cô: “Kỳ thật, hôm nay có hai cái party.”
Nghê Già nhìn theo ánh mắt của Tôn Triết, phía dưới cầu thang mơ hồ có ánh đèn, kèm theo tiếng nhạc nỉ non ỉ ôi nghe mà nhũn cả người. Trong nháy mắt, cô rõ ràng, phần lớn người Tôn Triết mời là người có máu mặt, họ đến dự night party diễn ra trên bãi biển; mà nhân cơ hội này Tôn Lý lại mời một đám người xuống hầm rượu.
Xuống đó để làm gì, không cần nghĩ cũng biết.
Hắn cũng thật thông minh, gần đây an ninh ở Macao rất nghiêm ngặt, ai có thể nghĩ tới bữa tiệc của một người nổi tiếng như Tôn Triết sẽ có một màn như vậy chứ? Tiếng nhạc ồn ào, náo nhiệt trên bãi biển đã hoàn toàn trở thành lớp ngụy trang cho bữa tiệc dưới tầng hầm.
Vì thế, Tôn Triết mới nhắc nhở Nghê Già mau chóng rời khỏi nơi này. Nếu không, lỡ như có người tham gia party phía dưới hầm ngầm nhìn thấy cô, tiếp đó cảnh sát lại đến, biết là do cô báo cảnh sát thì hậu quả không cần phải nói.
Rất nhanh, hai người mỗi người một ngả.
Tôn Triết ôm Liễu Phi Phi thần trí không rõ lên lầu, còn Nghê Già thì trở lại bãi biển, ẩn nấp trong đám người.
Nam nữ trong bữa tiệc hoặc tán gẫu uống rượu, hoặc vui đùa trong nước.
Bài hát Bad Romance của Lady Gaga vang vọng trên bãi biển, có người vui cười, nhảy theo âm nhạc, không khí đang trong cao trào lại khoan khoái.
Đột nhiên, rất nhiều cảnh sát mang theo vũ trang vọt vào bên trong sân tiệc, thô bạo tắt dàn nhạc, bầu không khí sôi nổi nháy mắt bị dập tắt.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng đa số vẫn rất trấn định, một số người thì nghi ngờ nghị luận với người xung quanh, một số khác thì nhanh chóng cầm lấy khăn tắm khoác lên người che lại cơ thể.
Cảnh sát phân thành mấy đội, có đội trực tiếp đi lục soát các căn phòng cách đó không xa, có đội đi yêu cầu những người trên bãi biển đừng chạy lung tung. Mọi người đều rất phối hợp, không có rối loạn, có thì cũng chỉ có hiếu kỳ, không biết cảnh sát sao lại đột nhiên chạy đến đây. Theo lý, nhà họ Tôn tổ chức tiệc hẳn đã phải đánh tiếng với ông to nào đó rồi.
Mãi cho đến khi cảnh sát yêu cầu những người đang bơi dưới bể bơi mau chóng đi lên, Tống Nghiên Nhi mới chậm rãi bơi tới thành bể, quấn khăn tắm lên người, rồi đi đến bên cạnh Nghê Già.
Lúc đó, Nghê Già đang đứng bên cạnh bờ bể bơi, khoanh tay, mắt lạnh nhìn đám hỗn độn trên bãi cát.
Tất cả mọi người đều đứng cụm ở một góc, xì xào bàn tán; các thứ trong sân tiệc, ly rượu, hoa quả, khăn tắm, quần áo, đều bay loạn tứ tung.
Tống Nghiên Nhi cau mày, ngón tay gảy gảy đầu tóc ướt nhẹp, cảnh giác mà lầm bầm lầu bầu: “Cảnh sát tới để làm gì?” Vừa nói cô vừa nhìn về phía phòng nghỉ, đèn pin cảnh sát chiếu rọi từng gian phòng tối.
Nghê Già phỏng đoán ý tứ của cô, trong lòng thầm cân nhắc, Tống Nghiên Nhi có chút căng thẳng, đều này cho thấy mê dược của Mạc Doãn Nhi là cô ta hạ; nhưng căng thẳng qua đi lại bình tĩnh trở lại.
Nghê Già nhìn lướt qua đám người, Ninh Cẩm Niên không có ở đây. Rất có thể là hắn nhận được Tống Nghiên Nhi mật báo, sau đó ‘không cẩn thận’ đi ngang qua đụng phải cảnh tượng Mạc Doãn Nhi và Tôn Lý đang XX.
Kế sách của Tống Nghiên Nhi đạt thành, nhưng lại vẫn còn một lỗ hỏng.
Camera chưa có cầm về.
Lẽ ra, vừa nãy khi cảnh sát còn ở bên ngoài thổi còi, Tống Nghiên Nhi hoàn toàn có thể từ một đầu khác của bể bơi đi lên mang camera về, sau đó lại từ một đường khác đi thẳng lên lầu khách sạn rời khỏi hiện trường.
Nhưng cuối cùng cô cũng không có rời đi, mà cô cũng không có vẻ gì lo lắng vật chứng then chốt – camera, sẽ rơi vào trong tay cảnh sát. Cô ta không thể ngốc đến mức để cảnh sát nhìn thấy Tôn Lý tham dự trong đó chứ? Tôn Lý tuyệt đối sẽ lột da cô ta.
Nghê Già nhìn nơi đó, hơi nhíu mày, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Phòng cảnh sát vừa kiểm tra là phòng của Mạc Doãn Nhi, tại sao cũng hơn nửa ngày rồi mà cô ta vẫn không có động tĩnh gì?
Còn đang suy nghĩ, cảnh sát đã chạy ra, kêu gào trên bờ cát: “Bác sĩ! Cáng cứu thương!” Một đám y tá lập tức nhảy xuống xe cứu thương, chạy về phía đó. Trên bờ biển yên tĩnh như chết, mọi người tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng phát giác được không phải chuyện tốt.
Nghê Già nhìn phương hướng cảnh sát và y tá biến mất, trong phòng một chút ánh sáng đều không có, xem ra cái động dưới tầng hầm đã bị phát hiện rồi.
Quả nhiên chừng nửa phút sau, vài cô gái ý thức không rõ được mang ra ngoài, có người thống khổ trở mình, làm khăn rơi xuống, lộ ra hồng ngân và dấu răng loang lổ trên người, phía dưới lại là chất dịch dơ bẩn ô uế, làm người ta không đành lòng nhìn. Y tá cuống quít kéo chăn lại đắp cho cô ta.
Những cô gái bị hại tiếp tục được đưa lên, bờ cát càng lúc càng thêm yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn thẳng về phía căn phòng tối này, không biết phía bên trong đó còn có bao nhiêu tội ác đang diễn ra.
Trong khoảng thời gian này, có mấy người thanh niên bị bắt còng tay mang đi, nói là người tổ chức bữa tiệc dưới tầng hầm, cảnh sát muốn mang về đồn tra hỏi. Không có Tôn Triết và Tôn Lý bên trong, Nghê Già chỉ liếc nhìn đã biết đây là bia đỡ đạn của Tôn gia.
Hiện tại mới tám giờ rưỡi, bữa tiệc còn chưa được mở màn đã phải im lìm.
Trên bãi cát, trai xinh gái đẹp mặc quần bãi biển và bikini đứng chụm lại thành từng nhóm nhỏ, lòng hiếu kỳ vừa bắt đầu tiêu tan, thì một lát sau, có người đã bắt đầu oán giận, có người tiếp tục xem kịch vui, có người thì thờ ơ chờ cảnh sát đi rồi đổi chỗ hoặc trở về.
Còn vài người bị cảnh sát kéo từ dưới bể bơi lên thì bọc khăn tắm thật dày trên người, giống hệt con chó ướt lông đang run lẩy bẩy trong gió đêm.
Dần dần, trong đám người nổi lên những âm thanh thiếu kiên nhẫn, ai cũng muốn rời khỏi nơi này.
Nghê Già vẫn cứ chấp nhất nhìn về phía đó không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi có một cô gái được mang ra, nhưng vải trắng lại đấp trên đầu cô ấy, mà người nằm trên cáng cứu thương cũng không nhúc nhích.
Tiếng than vãn lúc nãy còn lao xao trong đám đông lập tức biến mất, trong mắt mấy cô gái cũng không ẩn nổi nỗi kinh hoàng
Bộ cáng cứu thương này không có đi lên xe cứu thương, mà trực tiếp bị đặt bên cạnh xe, dù sao cán bộ y tế cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian cho người đã chết, sau đó quay lại cứu những cô gái khác.
Tống Nghiên Nhi vẫn luôn lạnh lùng nhìn, cho đến khi nhìn thấy người quen trên cáng cứu thương thì lông mày giãn ra, môi vung lên một vệt ý cười.
Khi Nghê Già nhìn thấy Mạc Doãn Nhi trong trạng thái mê man nằm trên cáng cứu thương, lập tức bừng tỉnh.
Xem ra, cảnh sát chạy đến ngoại trừ cứu những cô gái bị hôn mê ra, thì cũng chỉ bắt được hai, ba người đàn ông, những người còn lại thì vô tung vô ảnh.
Từ lúc tiệc tối bắt đầu mới có nửa tiếng đồng hồ, người bị hại có mười mấy người, có người thậm chí bị hành hạ đến chết; không biết là ai ở bên cạnh lặng lẽ nói, nói phát hiện Mạc Doãn Nhi sau khi bị kích thích đã hôn mê, phía dưới tàn tạ không thể tả. Bởi vì bao cao su qua sử dụng đã bị mang đi, cho nên chứng cứ then chốt không thu thập được. Tình huống của những cô gái khác cũng tương tự.
“Doãn Nhi, em thế nào rồi? Nhìn anh này.” Thanh âm lo lắng của Ninh Cẩm Niên ở giữa những tiếng thì thào nhỏ giọng đặc biệt chói tai. Hắn đang cùng đi với bác sĩ và y tá, đẩy Mạc Doãn Nhi đang được khăn lông bao chặt về phía xe cứu thương.
Sắc mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch, hoàn toàn hôn mê rồi.
Có mấy viên cảnh sát đứng ở bên cạnh chụp ảnh lấy chứng.
“Chụp cái gì? Ngừng ngay!” Ninh Cẩm Niên giận dữ nổi nóng, đưa tay muốn đoạt đi máy ảnh trong tay cảnh sát, may nhờ mấy người bên ngoài cản lại: “Không phải truyền thông, sẽ không lộ ra ngoài, chỉ cầm làm chứng để đưa bọn xấu ra ngoài công lý thôi.”
Ninh Cẩm Niên lúc này mới dừng lại, như bị sét đánh, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập bi thương và tuyệt vọng, sững sờ một hồi lâu, rốt cục ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chôn đầu thật sâu, yên lặng không phát ra tiếng.
Mọi người đều cảm động, bắt đầu yên lặng ai thán cho người bạn gái gặp bất hạnh của chàng trai đáng thương này.
Chỉ có Nghê Già, cách một khoảng khá xa, lạnh nhạt nhìn Ninh Cẩm Niên, không khỏi thầm nghĩ, không biết kịch bản này của hắn bắt đầu diễn từ lúc nào?
Từ khi Mạc Doãn Nhi được đưa đi ra, ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung trên người cô ta, đi ra trước đều là các diễn viên người mẫu nhỏ không tên tuổi; ai sẽ nghĩ tới một đại tiểu thư cũng sẽ trở thành người bị hại thần chí không rõ.
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Mạc Doãn Nhi, Nghê Già không tự chủ được nhìn về phía cô gái đáng thương đã không còn hơi thở sống kia.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng cô lại nhìn thấy Ninh Cẩm Niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
Hắn đứng kế bên cáng cứu thương, gió đêm thổi tấm chăn phủ bay lên, trên vai cô gái trắng noãn nà đầy những dấu răng và vệt bầm đỏ. Tay Ninh Cẩm Niên nắm chặt thành nắm đấm, một tay khác thì không chút biến sắc kéo lại ga trải giường cho cô.
Nghê Già nhất thời sởn cả tóc gáy.
Hai ngày trước cô vừa mới lật xem một quyển tâm lý tội phạm của Việt Trạch.
Khi đối mặt với người chết không quen biết, theo bản năng phải sợ hãi tránh né. Ninh Cẩm Niên lại không có, vậy cũng chỉ có một khả năng, hắn biết cô gái đã chết kia. Nhưng vẻ mặt lãnh đạm của hắn, nói rõ hai người bọn họ cũng không phải rất thân quen, cùng lắm chỉ gặp mặt một hai lần. Động tác kéo lại ga giường vừa rồi, giống như đang giúp người chết giữ lại thể diện, rất có khả năng hắn đối với người này lòng mang hổ thẹn.
Nghê Già lớn mật suy đoán, cái party dưới tầng hầm, Ninh Cẩm Niên cũng biết. Không chỉ có biết, còn có tham gia.
Còn Mạc Doãn Nhi, ai sẽ mang cô ta xuống tầng hầm? Dùng thuốc mê X cô ta là một chuyện, mang xuống hầm để nhiều đàn ông đụng chạm lại là chuyện khác.
Trong lòng Nghê Già nổi lên cơn buồn nôn đến choáng váng, cô cắn chặt răng, nhìn chằm chặp Ninh Cẩm Niên từ đầu đến cuối, nhìn hắn mất khống chế lao về phía Mạc Doãn Nhi, bi thống la hét, quả thật là dáng dấp một người bạn trai si tình đau khổ.
Nhưng lại không đúng chỗ nào?
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Nghê Già, đúng rồi, tay trái của Ninh Cẩm Niên.
Cho dù vừa rồi kéo lại chăn đơn cho cô gái kia, rõ ràng tay trái ở gần hơn, hắn vẫn nhất định phải nghiêng tay phải qua kéo góc chăn; ngay cả khi đẩy cáng cho Mạc Doãn Nhi, tay trái vẫn nắm chặt trên cáng; ngay cả lúc này khi ôm đầu khổ sở, tay trái cũng vẫn nắm chặt.
Camera.
Lòng Nghê Già chìm xuống, tay trái Ninh Cẩm Niên nhìn như phẫn nộ, thật ra là cầm camera.
Đúng vậy, camera của Tống Nghiên Nhi đến cuối cùng cũng chưa lấy về, nếu Tôn Lý muốn thu video, camera sẽ không đặt ở bên ngoài kính cửa sổ,
Chỉ có thể là Ninh Cẩm Niên.
Toàn thân lông tóc của Nghê Già dựng thẳng, trong đầu đột nhiên hiểu rõ.
Tống Nghiên Nhi đã bỏ thuốc Mạc Doãn Nhi từ lâu, để Ninh Cẩm Niên đi qua xem, chấm dứt ở đó, kế hoạch của cô ấy coi như thành công.
Nhưng sau khi Ninh Cẩm Niên đi tới, nhìn thấy Tôn Lý cưỡng bức Mạc Doãn Nhi, không biết là mặc kệ, hay là hai người đàn ông thương lượng với nhau, Ninh Cẩm Niên ngược lại không có nhúng tay vào. Không chỉ như thế, hắn còn lén lút để lại camera, ghi lại màn giao hoan giữa người đàn ông khác và bạn gái hắn.
Còn camera ở đâu ra, rất đơn giản. Hắn là khách quen trong party của Tôn Lý, lần này tới đương nhiên sẽ mang theo camera để quay lại rồi.
Biến thái! Biến thái đến buồn nôn!
Nghê Già căng thẳng nghiêm mặt, cái gì cũng không nói được, mặt biến sắc.
Cảnh sát còn đang chụp ảnh, mặt Mạc Doãn Nhi không có chút sắc dưới ánh đèn càng thêm trắng bệch.
“Chứng cứ? Không đưa ra ngoài? Thì đã sao?” Một bên Tống Nghiên Nhi không biết từ lúc nào đứng ở phía sau, khoanh tay, cười lạnh, “Lần này tất cả mọi người đều biết cô ta không biết bị người nào cưỡng bức, xem thử sau này cô ta còn có mặt mũi sống nữa hay không?”
Nghê Già không tỏ vẻ gì, một hồi sau, mới lạnh giọng cứng rắn nói: “Không biết là người nào? Cậu thật ra biết rõ người đàn ông dơ bẩn kia là ai, không phải sao?”
Tống Nghiên Nhi kinh ngạc nhấc mi, xì một tiếng xem thường: “Đúng, chính mình sắp xếp thì thế nào? Khi Mạc Doãn Nhi tỉnh lại, biết mình ân ái với một người đàn ông ưu tú như Tôn Lý, mình cược với cậu cô ta sẽ cực kỳ vui vẻ, động tác sẽ cực kỳ phong phú.”
Sắc mặt Nghê Già âm lãnh, cũng không nói gì nữa.
Không điềm báo nhìn thấy nhiều cô gái bị hại như thế, lòng cô thật sự hoảng loạn.
Phần lớn người được đưa đi bệnh viện đều có động cơ không trong sáng, có người muốn tiền, có người muốn câu người có tiền, thậm chí tìm tình một đêm. Nhưng những ý nghĩ này, có thể là lý do cho việc bị xúc phạm sao?
Lúc này, cô thật sự mê man, không biết cái gì tốt cái gì xấu.
Kiếp trước, cô đã trải qua rất nhiều việc đau khổ đến đáng sợ. Thuốc mê thuốc kích thích, cô bị người khác tiêm không biết bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng cô lại nhớ rõ, bất luận ý thức mê lung đến mức nào, trong đầu đều lưu lại một tia tỉnh táo chết tiệt. Cho nên, toàn bộ quá trình, cô đều biết.
Thuốc mê chỉ có thể làm cho người ta vô lực giãy dụa, hi vọng đều mất nhưng lại làm cho thần trí vô cùng thanh tỉnh; bởi vì bị thuốc kích thích, mới cam chịu bị người hành hạ, một mặt nghênh hợp, một mặt lại tự khinh bỉ chính mình…
Thanh tỉnh đến mức chỉ cần nhớ lại cả da đầu cô lập tức đau đến tê rần kèm theo sự phẫn nộ vô lực, ai sẽ hiểu được?
Tống Nghiên Nhi không biết đấu tranh trong lòng Nghê Già, nhìn xe cứu thương đi xa, ánh mắt càng lạnh: “Vì thế mới có câu gọi là báo ứng.”
Báo ứng sao? Nghê Già khẽ mỉm cười, không biết mình làm chuyện thương thiên hại lý gì, lại cần đến ông trời cho cô loại báo ứng này.
Nhưng cô biết Tống Nghiên Nhi không phải nói cô, mà chuyện hết thảy đã trôi qua, chuyện kiếp trước, đóng gói chôn đi sẽ tốt hơn.
“Không phải báo ứng, mà là mưu sự tại nhân.” Nghê Già quay đầu nhìn Tống Nghiên Nhi, thăm thẳm nở nụ cười.
“Bữa tiệc dưới tầng hầm của Tôn Lý mặc dù dùng thuốc đối với một số cô gái, nhưng đa số lại là người mẫu diễn viên vô danh. Phía trên lại mời những người không hề liên quan. Mạc Doãn Nhi tốt xấu gì cũng là tiểu thư của Tống gia, làm sao có thể bị bỏ thuốc đưa tới? Hơn nữa, cô ta lúc đó ở phía trên, cũng không phải ở dưới hầm, hẳn là sau đó có người đưa cô ta xuống. Cô ta là bạn gái của Ninh Cẩm Niên, Tôn Lý tất nhiên sẽ không đưa cô ta xuống. Là Ninh Cẩm Niên đi? Tống Nghiên Nhi, cậu làm thế nào lại có thể thuyết phục được Ninh Cẩm Niên?”
“Thế nào? Muốn khen mình?” Tống Nghiên Nhi ngạo mạn cong môi, “Mình chỉ nói với anh ta, có muốn chơi trò đổi bạn gái với Tôn Lý hay không thôi.”
Dạo này lưu hành trò NP, bây giờ lại đến trò đổi bạn gái. Ai, đổi vợ lấy bạn gái, lại cùng vợ hoặc bạn gái người khác làm chuyện đó, đàn ông thấy chuyện này rất kích thích sao?
Nhìn mặt Tống Nghiên Nhi ung dung tự tại cực kỳ, Nghê Già nhíu mi, không tự chủ được che ngực.
Tống Nghiên Nhi nhíu mày: “Sao rồi? Khó chịu sao?”
Nghê Già giật nhẹ khóe miệng, nở nụ cười: “Lời của cậu, làm tôi cảm thấy buồn nôn rồi!”
Nghê Già vừa nói xong, nhìn cô ta một cái cũng lười, xoay người rời đi. Hiện trường đã dọn dẹp xong, dải phân cách hiện trường cũng đã lấy đi, cô đi thẳng khỏi bãi cát, vào khách sạn đi lên lầu.
Mở cửa phòng ra, trong phòng đèn sáng, hẳn là Việt Trạch đã trở lại.
Mắt Nghê Già hơi nheo lại, anh trở về rồi tại sao còn chưa đi xuống, hại cô một mình đi tới đi lui không mục đích trên bãi cát, còn bị đám đàn ông lạ mặt đùa giỡn. Cô đóng cửa lại, lúc đổi giày cô tức giận đá giày Việt Trạch đi.
Đá xong nhưng lại sửng sốt, cô ngồi xổm người xuống cầm giày lên nhìn, có một điểm đỏ đã biến thành màu đen, giống như vết máu?
Lòng Nghê Già căng thẳng, mau chóng đẩy cửa đi vào phòng ngủ, vừa vặn nghe tiếng Việt Trạch đang nói chuyện điện thoại, âm thanh trầm thấp: “Trước hết đặt 10% đi.”
Nghe thấy tiếng đẩy cửa ở phía sau, Việt Trạch nghiêng đầu lại, nhìn thấy ánh mắt có chút kinh hoảng rồi lấy lại bình tĩnh của Nghê Già, khẽ mỉm cười, điện thoại còn chưa nói xong cũng không tiếp tục giao phó hoặc nói gì nữa, ngón tay nhấn nút cúp điện thoại.
Nghê Già không đi vào, cô dựa vào cửa, thờ ơ nói với anh: “Cả ngày không thấy người đâu, em còn tưởng anh chết rồi đấy!”
Anh nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, có chút buồn cười, ném điện thoại lên giường, tiến đến ôm hông của cô: “Hôm nay xảy ra chút việc đột xuất, không thoát thân được.”
Thật ra, nửa đường anh đã chạy đến bữa tiệc trên bãi biển, lúc đi vào, từ xa xa nhìn thấy Nghê Già đang ngồi trước một bàn đánh bạc cùng Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi.
Ba người kia đều tỏ vẻ có âm mưu khác, chỉ có Nghê Già vẫn nhàn nhã uống nước trái cây, chân trần gác lên cái ghế bên cạnh, lay lay.
Anh vốn muốn đi qua gọi cô, nhưng lại bị mấy người bạn đã lâu không gặp trong bữa tiệc kéo lại, bắt anh nhất định phải uống hết một ly rượu, Việt Trạch cũng không từ chối.
Trong khoảng thời gian một ly rượu, có người bạn chỉ vào Tống Nghiên Nhi phong tình vô hạn, nói: “Cô tiểu thư Tống gia này là xinh đẹp nhất.”
Anh ta vừa dứt lời, một người khác đã lắc đầu: “Tôi lại cảm thấy tiểu thư nhà họ Nghê càng đẹp hơn.”
Tay cầm ly rượu của Việt Trạch dừng lại, không biến sắc nhìn sang, thấy cô gái của anh vẫn một mặt điềm tĩnh, theo thói quen mím môi. Gió đêm thổi bay mái tóc, quấn lấy áo sơ mi mỏng như cánh ve của cô. Dưới áo sơ mi trắng là bikini màu xanh nước biển, chỉ liếc mắt một cái đã thấy rõ eo thon. Đôi chân thon dài thì gác trên ghế nhỏ bên cạnh, vô ý lay động như đứa trẻ.
Rất thanh thuần, lại gợi cảm.
Lại có một người khác tán thành, than thở: “Hi vọng có một ngày, cô tiểu thư đó mặc áo sơ mi của tôi.”
Việt Trạch đặt ly rượu xuống mặt bàn kính, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, đứng dậy đi về phía Nghê Già. Anh nghĩ, bữa tiệc này một chút cũng không vui, Nghê Già khẳng định rất chán, anh muốn đưa cô đi.
Nhưng đi mấy bước, lại dừng nửa đường, anh biết suy nghĩ của mình rất quái lạ, giống như xem Nghê Già là của riêng Việt Trạch anh, những người khác không được phép nhìn.
Huống chi áo sơ mi trắng của cô bé kia đừng nói là không thể che, còn có loại cảm giác càng che càng lộ, thích mà cứ tỏ vẻ, càng khiến cho đàn ông vừa nhìn thấy đã muốn xé đi, đã muốn…
Việt Trạch đứng tại chỗ, dở khóc dở cười.
Nghê Già muốn tham gia bữa tiệc này cũng có lý do của cô, anh không nên can thiệp. Đang nghĩ thế, điện thoại lại vang lên, có chuyện cần xử lý cho xong, Việt Trạch ở xa nhìn Nghê Già một hồi, sợ vừa xuất hiện đã phải đi sẽ làm cho cô thất vọng, cho nên chỉ đơn giản chào hỏi mấy người bạn rồi rời đi trước.
Thẳng đến lúc sau Tiểu Minh gọi điện, báo cáo bên trong bữa tiệc có rất nhiều cô gái bị hạ thuốc, thậm chí có một người bị nhiều người đàn ông hành hạ cho đến chết, cảnh sát cũng đã đến thu dọn hiện trường rồi.
Tim Việt Trạch nháy mắt thắt lại, nếu như Nghê Già xảy ra chuyện, anh làm sao có thể tha thứ cho chính mình?
Đầu anh hoàn toàn trống rỗng chạy xe trở về, sắp về đến khách sạn thì nhận được một bức ảnh từ Tiểu Minh gửi đến, được chụp lại từ trên lầu khách sạn xuống phía dưới. Trên bãi cát một đống hỗn loạn, cảnh sát, y tá, bác sĩ, người bị hại chạy loạn, cách xa đó, Nghê Già bình yên vô sự khoanh tay, lẳng lặng đứng.
Lòng anh lúc này mới chậm rãi thả ra.
Hiện trường bị phong tỏa không thể vào được, anh chỉ có thể đi lên lầu nhìn, xác định cô không bị liên lụy đến, mới trở vào gọi điện thoại.
Hiện tại, cô an toàn, ấm áp, không bị tổn hao đến một sợi tóc trong lòng anh, anh dĩ nhiên sẽ vui đến không nói được gì rồi. Mấy ngày tới ở Macao, anh tuyệt đối không để cô rời xa tầm mắt mình.
“Chuyện kia có thuận lợi không?” Cô cũng không có xoắn lấy cái vấn đề anh không đi cùng cô, chỉ hỏi tình huống của anh.
“Ừ, rất tốt.” Anh cúi đầu, hờ hững trả lời. Góc độ cụp mắt này, có thể nhìn rõ cổ áo buông lỏng của cô.
Vải lụa màu xanh biển trơn mềm, nâng cao bộ ngực trắng noãn, theo quy luật hô hấp của cô mà phập phồng, giống như nước biển sẽ từ bên trong nhảy ra vậy.
Hô hấp của Việt Trạch thoáng cái nặng nề, đột nhiên nhớ tới lời nói của người bạn kia, hi vọng cô thiên kim tiểu thư này có thể mặc áo sơ mi của anh.
Nói thật, một giây đó, anh cũng có loại ý nghĩ này; lúc này, càng thêm mãnh liệt.
Nghĩ như vậy, ánh mắt anh hơi di chuyển xuống dưới, kết quả, ngừng lại nửa giây tại áo sơ mi trước ngực cô, ánh mắt có chút tối sầm.
Hai cái cúc áo kia, vừa nhìn đã biết là bị người mạnh mẽ kéo xuống. Mặc dù anh biết với công phu của cô, hẳn sẽ không chịu thiệt, nhưng trong lòng vẫn trầm lạnh.
Anh thoáng nghiêng người xuống, giữ chặt bả vai cô, vô ý giơ tay, suy tư tìm kiếm hai cái cúc áo bị kéo ra.
Nghê Già cảm giác được, cúi đầu vừa nhìn, nói: “À, hôm nay có người không cẩn thận ngã xuống, kết quả kéo lôi em một cái, sau đó…”
Ngón tay anh bị lệch đi, rơi lên ngực cô, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.
Nghê Già ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Làn da cô còn mang theo sự mát lạnh của gió đêm, lại vừa mềm mại, có cảm giác cho dù vuốt bao nhiêu lần cũng không đủ. Nhưng anh vẫn khắc chế thu tay về, quy củ ôm hông cô, ngón tay không lại lộn xộn.
Áo sơ mi ơi áo sơ mi,
Môi mỏng của Việt Trạch khẽ cong, cười có chút bất đắc dĩ, ai sẽ ngờ tới một người luôn luôn thanh tâm quả dục như anh, cũng sẽ bắt đầu cân nhắc đến vấn đề này rồi?
Sau khi chạy ra ngoài, đi qua một cái thang tròn màu trắng, Tôn Triết nói với cô: “Kỳ thật, hôm nay có hai cái party.”
Nghê Già nhìn theo ánh mắt của Tôn Triết, phía dưới cầu thang mơ hồ có ánh đèn, kèm theo tiếng nhạc nỉ non ỉ ôi nghe mà nhũn cả người. Trong nháy mắt, cô rõ ràng, phần lớn người Tôn Triết mời là người có máu mặt, họ đến dự night party diễn ra trên bãi biển; mà nhân cơ hội này Tôn Lý lại mời một đám người xuống hầm rượu.
Xuống đó để làm gì, không cần nghĩ cũng biết.
Hắn cũng thật thông minh, gần đây an ninh ở Macao rất nghiêm ngặt, ai có thể nghĩ tới bữa tiệc của một người nổi tiếng như Tôn Triết sẽ có một màn như vậy chứ? Tiếng nhạc ồn ào, náo nhiệt trên bãi biển đã hoàn toàn trở thành lớp ngụy trang cho bữa tiệc dưới tầng hầm.
Vì thế, Tôn Triết mới nhắc nhở Nghê Già mau chóng rời khỏi nơi này. Nếu không, lỡ như có người tham gia party phía dưới hầm ngầm nhìn thấy cô, tiếp đó cảnh sát lại đến, biết là do cô báo cảnh sát thì hậu quả không cần phải nói.
Rất nhanh, hai người mỗi người một ngả.
Tôn Triết ôm Liễu Phi Phi thần trí không rõ lên lầu, còn Nghê Già thì trở lại bãi biển, ẩn nấp trong đám người.
Nam nữ trong bữa tiệc hoặc tán gẫu uống rượu, hoặc vui đùa trong nước.
Bài hát Bad Romance của Lady Gaga vang vọng trên bãi biển, có người vui cười, nhảy theo âm nhạc, không khí đang trong cao trào lại khoan khoái.
Đột nhiên, rất nhiều cảnh sát mang theo vũ trang vọt vào bên trong sân tiệc, thô bạo tắt dàn nhạc, bầu không khí sôi nổi nháy mắt bị dập tắt.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng đa số vẫn rất trấn định, một số người thì nghi ngờ nghị luận với người xung quanh, một số khác thì nhanh chóng cầm lấy khăn tắm khoác lên người che lại cơ thể.
Cảnh sát phân thành mấy đội, có đội trực tiếp đi lục soát các căn phòng cách đó không xa, có đội đi yêu cầu những người trên bãi biển đừng chạy lung tung. Mọi người đều rất phối hợp, không có rối loạn, có thì cũng chỉ có hiếu kỳ, không biết cảnh sát sao lại đột nhiên chạy đến đây. Theo lý, nhà họ Tôn tổ chức tiệc hẳn đã phải đánh tiếng với ông to nào đó rồi.
Mãi cho đến khi cảnh sát yêu cầu những người đang bơi dưới bể bơi mau chóng đi lên, Tống Nghiên Nhi mới chậm rãi bơi tới thành bể, quấn khăn tắm lên người, rồi đi đến bên cạnh Nghê Già.
Lúc đó, Nghê Già đang đứng bên cạnh bờ bể bơi, khoanh tay, mắt lạnh nhìn đám hỗn độn trên bãi cát.
Tất cả mọi người đều đứng cụm ở một góc, xì xào bàn tán; các thứ trong sân tiệc, ly rượu, hoa quả, khăn tắm, quần áo, đều bay loạn tứ tung.
Tống Nghiên Nhi cau mày, ngón tay gảy gảy đầu tóc ướt nhẹp, cảnh giác mà lầm bầm lầu bầu: “Cảnh sát tới để làm gì?” Vừa nói cô vừa nhìn về phía phòng nghỉ, đèn pin cảnh sát chiếu rọi từng gian phòng tối.
Nghê Già phỏng đoán ý tứ của cô, trong lòng thầm cân nhắc, Tống Nghiên Nhi có chút căng thẳng, đều này cho thấy mê dược của Mạc Doãn Nhi là cô ta hạ; nhưng căng thẳng qua đi lại bình tĩnh trở lại.
Nghê Già nhìn lướt qua đám người, Ninh Cẩm Niên không có ở đây. Rất có thể là hắn nhận được Tống Nghiên Nhi mật báo, sau đó ‘không cẩn thận’ đi ngang qua đụng phải cảnh tượng Mạc Doãn Nhi và Tôn Lý đang XX.
Kế sách của Tống Nghiên Nhi đạt thành, nhưng lại vẫn còn một lỗ hỏng.
Camera chưa có cầm về.
Lẽ ra, vừa nãy khi cảnh sát còn ở bên ngoài thổi còi, Tống Nghiên Nhi hoàn toàn có thể từ một đầu khác của bể bơi đi lên mang camera về, sau đó lại từ một đường khác đi thẳng lên lầu khách sạn rời khỏi hiện trường.
Nhưng cuối cùng cô cũng không có rời đi, mà cô cũng không có vẻ gì lo lắng vật chứng then chốt – camera, sẽ rơi vào trong tay cảnh sát. Cô ta không thể ngốc đến mức để cảnh sát nhìn thấy Tôn Lý tham dự trong đó chứ? Tôn Lý tuyệt đối sẽ lột da cô ta.
Nghê Già nhìn nơi đó, hơi nhíu mày, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Phòng cảnh sát vừa kiểm tra là phòng của Mạc Doãn Nhi, tại sao cũng hơn nửa ngày rồi mà cô ta vẫn không có động tĩnh gì?
Còn đang suy nghĩ, cảnh sát đã chạy ra, kêu gào trên bờ cát: “Bác sĩ! Cáng cứu thương!” Một đám y tá lập tức nhảy xuống xe cứu thương, chạy về phía đó. Trên bờ biển yên tĩnh như chết, mọi người tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng phát giác được không phải chuyện tốt.
Nghê Già nhìn phương hướng cảnh sát và y tá biến mất, trong phòng một chút ánh sáng đều không có, xem ra cái động dưới tầng hầm đã bị phát hiện rồi.
Quả nhiên chừng nửa phút sau, vài cô gái ý thức không rõ được mang ra ngoài, có người thống khổ trở mình, làm khăn rơi xuống, lộ ra hồng ngân và dấu răng loang lổ trên người, phía dưới lại là chất dịch dơ bẩn ô uế, làm người ta không đành lòng nhìn. Y tá cuống quít kéo chăn lại đắp cho cô ta.
Những cô gái bị hại tiếp tục được đưa lên, bờ cát càng lúc càng thêm yên tĩnh. Tất cả mọi người đều nhìn thẳng về phía căn phòng tối này, không biết phía bên trong đó còn có bao nhiêu tội ác đang diễn ra.
Trong khoảng thời gian này, có mấy người thanh niên bị bắt còng tay mang đi, nói là người tổ chức bữa tiệc dưới tầng hầm, cảnh sát muốn mang về đồn tra hỏi. Không có Tôn Triết và Tôn Lý bên trong, Nghê Già chỉ liếc nhìn đã biết đây là bia đỡ đạn của Tôn gia.
Hiện tại mới tám giờ rưỡi, bữa tiệc còn chưa được mở màn đã phải im lìm.
Trên bãi cát, trai xinh gái đẹp mặc quần bãi biển và bikini đứng chụm lại thành từng nhóm nhỏ, lòng hiếu kỳ vừa bắt đầu tiêu tan, thì một lát sau, có người đã bắt đầu oán giận, có người tiếp tục xem kịch vui, có người thì thờ ơ chờ cảnh sát đi rồi đổi chỗ hoặc trở về.
Còn vài người bị cảnh sát kéo từ dưới bể bơi lên thì bọc khăn tắm thật dày trên người, giống hệt con chó ướt lông đang run lẩy bẩy trong gió đêm.
Dần dần, trong đám người nổi lên những âm thanh thiếu kiên nhẫn, ai cũng muốn rời khỏi nơi này.
Nghê Già vẫn cứ chấp nhất nhìn về phía đó không nhúc nhích.
Mãi cho đến khi có một cô gái được mang ra, nhưng vải trắng lại đấp trên đầu cô ấy, mà người nằm trên cáng cứu thương cũng không nhúc nhích.
Tiếng than vãn lúc nãy còn lao xao trong đám đông lập tức biến mất, trong mắt mấy cô gái cũng không ẩn nổi nỗi kinh hoàng
Bộ cáng cứu thương này không có đi lên xe cứu thương, mà trực tiếp bị đặt bên cạnh xe, dù sao cán bộ y tế cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian cho người đã chết, sau đó quay lại cứu những cô gái khác.
Tống Nghiên Nhi vẫn luôn lạnh lùng nhìn, cho đến khi nhìn thấy người quen trên cáng cứu thương thì lông mày giãn ra, môi vung lên một vệt ý cười.
Khi Nghê Già nhìn thấy Mạc Doãn Nhi trong trạng thái mê man nằm trên cáng cứu thương, lập tức bừng tỉnh.
Xem ra, cảnh sát chạy đến ngoại trừ cứu những cô gái bị hôn mê ra, thì cũng chỉ bắt được hai, ba người đàn ông, những người còn lại thì vô tung vô ảnh.
Từ lúc tiệc tối bắt đầu mới có nửa tiếng đồng hồ, người bị hại có mười mấy người, có người thậm chí bị hành hạ đến chết; không biết là ai ở bên cạnh lặng lẽ nói, nói phát hiện Mạc Doãn Nhi sau khi bị kích thích đã hôn mê, phía dưới tàn tạ không thể tả. Bởi vì bao cao su qua sử dụng đã bị mang đi, cho nên chứng cứ then chốt không thu thập được. Tình huống của những cô gái khác cũng tương tự.
“Doãn Nhi, em thế nào rồi? Nhìn anh này.” Thanh âm lo lắng của Ninh Cẩm Niên ở giữa những tiếng thì thào nhỏ giọng đặc biệt chói tai. Hắn đang cùng đi với bác sĩ và y tá, đẩy Mạc Doãn Nhi đang được khăn lông bao chặt về phía xe cứu thương.
Sắc mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch, hoàn toàn hôn mê rồi.
Có mấy viên cảnh sát đứng ở bên cạnh chụp ảnh lấy chứng.
“Chụp cái gì? Ngừng ngay!” Ninh Cẩm Niên giận dữ nổi nóng, đưa tay muốn đoạt đi máy ảnh trong tay cảnh sát, may nhờ mấy người bên ngoài cản lại: “Không phải truyền thông, sẽ không lộ ra ngoài, chỉ cầm làm chứng để đưa bọn xấu ra ngoài công lý thôi.”
Ninh Cẩm Niên lúc này mới dừng lại, như bị sét đánh, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập bi thương và tuyệt vọng, sững sờ một hồi lâu, rốt cục ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chôn đầu thật sâu, yên lặng không phát ra tiếng.
Mọi người đều cảm động, bắt đầu yên lặng ai thán cho người bạn gái gặp bất hạnh của chàng trai đáng thương này.
Chỉ có Nghê Già, cách một khoảng khá xa, lạnh nhạt nhìn Ninh Cẩm Niên, không khỏi thầm nghĩ, không biết kịch bản này của hắn bắt đầu diễn từ lúc nào?
Từ khi Mạc Doãn Nhi được đưa đi ra, ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung trên người cô ta, đi ra trước đều là các diễn viên người mẫu nhỏ không tên tuổi; ai sẽ nghĩ tới một đại tiểu thư cũng sẽ trở thành người bị hại thần chí không rõ.
Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Mạc Doãn Nhi, Nghê Già không tự chủ được nhìn về phía cô gái đáng thương đã không còn hơi thở sống kia.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái, nhưng cô lại nhìn thấy Ninh Cẩm Niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
Hắn đứng kế bên cáng cứu thương, gió đêm thổi tấm chăn phủ bay lên, trên vai cô gái trắng noãn nà đầy những dấu răng và vệt bầm đỏ. Tay Ninh Cẩm Niên nắm chặt thành nắm đấm, một tay khác thì không chút biến sắc kéo lại ga trải giường cho cô.
Nghê Già nhất thời sởn cả tóc gáy.
Hai ngày trước cô vừa mới lật xem một quyển tâm lý tội phạm của Việt Trạch.
Khi đối mặt với người chết không quen biết, theo bản năng phải sợ hãi tránh né. Ninh Cẩm Niên lại không có, vậy cũng chỉ có một khả năng, hắn biết cô gái đã chết kia. Nhưng vẻ mặt lãnh đạm của hắn, nói rõ hai người bọn họ cũng không phải rất thân quen, cùng lắm chỉ gặp mặt một hai lần. Động tác kéo lại ga giường vừa rồi, giống như đang giúp người chết giữ lại thể diện, rất có khả năng hắn đối với người này lòng mang hổ thẹn.
Nghê Già lớn mật suy đoán, cái party dưới tầng hầm, Ninh Cẩm Niên cũng biết. Không chỉ có biết, còn có tham gia.
Còn Mạc Doãn Nhi, ai sẽ mang cô ta xuống tầng hầm? Dùng thuốc mê X cô ta là một chuyện, mang xuống hầm để nhiều đàn ông đụng chạm lại là chuyện khác.
Trong lòng Nghê Già nổi lên cơn buồn nôn đến choáng váng, cô cắn chặt răng, nhìn chằm chặp Ninh Cẩm Niên từ đầu đến cuối, nhìn hắn mất khống chế lao về phía Mạc Doãn Nhi, bi thống la hét, quả thật là dáng dấp một người bạn trai si tình đau khổ.
Nhưng lại không đúng chỗ nào?
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Nghê Già, đúng rồi, tay trái của Ninh Cẩm Niên.
Cho dù vừa rồi kéo lại chăn đơn cho cô gái kia, rõ ràng tay trái ở gần hơn, hắn vẫn nhất định phải nghiêng tay phải qua kéo góc chăn; ngay cả khi đẩy cáng cho Mạc Doãn Nhi, tay trái vẫn nắm chặt trên cáng; ngay cả lúc này khi ôm đầu khổ sở, tay trái cũng vẫn nắm chặt.
Camera.
Lòng Nghê Già chìm xuống, tay trái Ninh Cẩm Niên nhìn như phẫn nộ, thật ra là cầm camera.
Đúng vậy, camera của Tống Nghiên Nhi đến cuối cùng cũng chưa lấy về, nếu Tôn Lý muốn thu video, camera sẽ không đặt ở bên ngoài kính cửa sổ,
Chỉ có thể là Ninh Cẩm Niên.
Toàn thân lông tóc của Nghê Già dựng thẳng, trong đầu đột nhiên hiểu rõ.
Tống Nghiên Nhi đã bỏ thuốc Mạc Doãn Nhi từ lâu, để Ninh Cẩm Niên đi qua xem, chấm dứt ở đó, kế hoạch của cô ấy coi như thành công.
Nhưng sau khi Ninh Cẩm Niên đi tới, nhìn thấy Tôn Lý cưỡng bức Mạc Doãn Nhi, không biết là mặc kệ, hay là hai người đàn ông thương lượng với nhau, Ninh Cẩm Niên ngược lại không có nhúng tay vào. Không chỉ như thế, hắn còn lén lút để lại camera, ghi lại màn giao hoan giữa người đàn ông khác và bạn gái hắn.
Còn camera ở đâu ra, rất đơn giản. Hắn là khách quen trong party của Tôn Lý, lần này tới đương nhiên sẽ mang theo camera để quay lại rồi.
Biến thái! Biến thái đến buồn nôn!
Nghê Già căng thẳng nghiêm mặt, cái gì cũng không nói được, mặt biến sắc.
Cảnh sát còn đang chụp ảnh, mặt Mạc Doãn Nhi không có chút sắc dưới ánh đèn càng thêm trắng bệch.
“Chứng cứ? Không đưa ra ngoài? Thì đã sao?” Một bên Tống Nghiên Nhi không biết từ lúc nào đứng ở phía sau, khoanh tay, cười lạnh, “Lần này tất cả mọi người đều biết cô ta không biết bị người nào cưỡng bức, xem thử sau này cô ta còn có mặt mũi sống nữa hay không?”
Nghê Già không tỏ vẻ gì, một hồi sau, mới lạnh giọng cứng rắn nói: “Không biết là người nào? Cậu thật ra biết rõ người đàn ông dơ bẩn kia là ai, không phải sao?”
Tống Nghiên Nhi kinh ngạc nhấc mi, xì một tiếng xem thường: “Đúng, chính mình sắp xếp thì thế nào? Khi Mạc Doãn Nhi tỉnh lại, biết mình ân ái với một người đàn ông ưu tú như Tôn Lý, mình cược với cậu cô ta sẽ cực kỳ vui vẻ, động tác sẽ cực kỳ phong phú.”
Sắc mặt Nghê Già âm lãnh, cũng không nói gì nữa.
Không điềm báo nhìn thấy nhiều cô gái bị hại như thế, lòng cô thật sự hoảng loạn.
Phần lớn người được đưa đi bệnh viện đều có động cơ không trong sáng, có người muốn tiền, có người muốn câu người có tiền, thậm chí tìm tình một đêm. Nhưng những ý nghĩ này, có thể là lý do cho việc bị xúc phạm sao?
Lúc này, cô thật sự mê man, không biết cái gì tốt cái gì xấu.
Kiếp trước, cô đã trải qua rất nhiều việc đau khổ đến đáng sợ. Thuốc mê thuốc kích thích, cô bị người khác tiêm không biết bao nhiêu lần, cô cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng cô lại nhớ rõ, bất luận ý thức mê lung đến mức nào, trong đầu đều lưu lại một tia tỉnh táo chết tiệt. Cho nên, toàn bộ quá trình, cô đều biết.
Thuốc mê chỉ có thể làm cho người ta vô lực giãy dụa, hi vọng đều mất nhưng lại làm cho thần trí vô cùng thanh tỉnh; bởi vì bị thuốc kích thích, mới cam chịu bị người hành hạ, một mặt nghênh hợp, một mặt lại tự khinh bỉ chính mình…
Thanh tỉnh đến mức chỉ cần nhớ lại cả da đầu cô lập tức đau đến tê rần kèm theo sự phẫn nộ vô lực, ai sẽ hiểu được?
Tống Nghiên Nhi không biết đấu tranh trong lòng Nghê Già, nhìn xe cứu thương đi xa, ánh mắt càng lạnh: “Vì thế mới có câu gọi là báo ứng.”
Báo ứng sao? Nghê Già khẽ mỉm cười, không biết mình làm chuyện thương thiên hại lý gì, lại cần đến ông trời cho cô loại báo ứng này.
Nhưng cô biết Tống Nghiên Nhi không phải nói cô, mà chuyện hết thảy đã trôi qua, chuyện kiếp trước, đóng gói chôn đi sẽ tốt hơn.
“Không phải báo ứng, mà là mưu sự tại nhân.” Nghê Già quay đầu nhìn Tống Nghiên Nhi, thăm thẳm nở nụ cười.
“Bữa tiệc dưới tầng hầm của Tôn Lý mặc dù dùng thuốc đối với một số cô gái, nhưng đa số lại là người mẫu diễn viên vô danh. Phía trên lại mời những người không hề liên quan. Mạc Doãn Nhi tốt xấu gì cũng là tiểu thư của Tống gia, làm sao có thể bị bỏ thuốc đưa tới? Hơn nữa, cô ta lúc đó ở phía trên, cũng không phải ở dưới hầm, hẳn là sau đó có người đưa cô ta xuống. Cô ta là bạn gái của Ninh Cẩm Niên, Tôn Lý tất nhiên sẽ không đưa cô ta xuống. Là Ninh Cẩm Niên đi? Tống Nghiên Nhi, cậu làm thế nào lại có thể thuyết phục được Ninh Cẩm Niên?”
“Thế nào? Muốn khen mình?” Tống Nghiên Nhi ngạo mạn cong môi, “Mình chỉ nói với anh ta, có muốn chơi trò đổi bạn gái với Tôn Lý hay không thôi.”
Dạo này lưu hành trò NP, bây giờ lại đến trò đổi bạn gái. Ai, đổi vợ lấy bạn gái, lại cùng vợ hoặc bạn gái người khác làm chuyện đó, đàn ông thấy chuyện này rất kích thích sao?
Nhìn mặt Tống Nghiên Nhi ung dung tự tại cực kỳ, Nghê Già nhíu mi, không tự chủ được che ngực.
Tống Nghiên Nhi nhíu mày: “Sao rồi? Khó chịu sao?”
Nghê Già giật nhẹ khóe miệng, nở nụ cười: “Lời của cậu, làm tôi cảm thấy buồn nôn rồi!”
Nghê Già vừa nói xong, nhìn cô ta một cái cũng lười, xoay người rời đi. Hiện trường đã dọn dẹp xong, dải phân cách hiện trường cũng đã lấy đi, cô đi thẳng khỏi bãi cát, vào khách sạn đi lên lầu.
Mở cửa phòng ra, trong phòng đèn sáng, hẳn là Việt Trạch đã trở lại.
Mắt Nghê Già hơi nheo lại, anh trở về rồi tại sao còn chưa đi xuống, hại cô một mình đi tới đi lui không mục đích trên bãi cát, còn bị đám đàn ông lạ mặt đùa giỡn. Cô đóng cửa lại, lúc đổi giày cô tức giận đá giày Việt Trạch đi.
Đá xong nhưng lại sửng sốt, cô ngồi xổm người xuống cầm giày lên nhìn, có một điểm đỏ đã biến thành màu đen, giống như vết máu?
Lòng Nghê Già căng thẳng, mau chóng đẩy cửa đi vào phòng ngủ, vừa vặn nghe tiếng Việt Trạch đang nói chuyện điện thoại, âm thanh trầm thấp: “Trước hết đặt 10% đi.”
Nghe thấy tiếng đẩy cửa ở phía sau, Việt Trạch nghiêng đầu lại, nhìn thấy ánh mắt có chút kinh hoảng rồi lấy lại bình tĩnh của Nghê Già, khẽ mỉm cười, điện thoại còn chưa nói xong cũng không tiếp tục giao phó hoặc nói gì nữa, ngón tay nhấn nút cúp điện thoại.
Nghê Già không đi vào, cô dựa vào cửa, thờ ơ nói với anh: “Cả ngày không thấy người đâu, em còn tưởng anh chết rồi đấy!”
Anh nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, có chút buồn cười, ném điện thoại lên giường, tiến đến ôm hông của cô: “Hôm nay xảy ra chút việc đột xuất, không thoát thân được.”
Thật ra, nửa đường anh đã chạy đến bữa tiệc trên bãi biển, lúc đi vào, từ xa xa nhìn thấy Nghê Già đang ngồi trước một bàn đánh bạc cùng Tống Nghiên Nhi, Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi.
Ba người kia đều tỏ vẻ có âm mưu khác, chỉ có Nghê Già vẫn nhàn nhã uống nước trái cây, chân trần gác lên cái ghế bên cạnh, lay lay.
Anh vốn muốn đi qua gọi cô, nhưng lại bị mấy người bạn đã lâu không gặp trong bữa tiệc kéo lại, bắt anh nhất định phải uống hết một ly rượu, Việt Trạch cũng không từ chối.
Trong khoảng thời gian một ly rượu, có người bạn chỉ vào Tống Nghiên Nhi phong tình vô hạn, nói: “Cô tiểu thư Tống gia này là xinh đẹp nhất.”
Anh ta vừa dứt lời, một người khác đã lắc đầu: “Tôi lại cảm thấy tiểu thư nhà họ Nghê càng đẹp hơn.”
Tay cầm ly rượu của Việt Trạch dừng lại, không biến sắc nhìn sang, thấy cô gái của anh vẫn một mặt điềm tĩnh, theo thói quen mím môi. Gió đêm thổi bay mái tóc, quấn lấy áo sơ mi mỏng như cánh ve của cô. Dưới áo sơ mi trắng là bikini màu xanh nước biển, chỉ liếc mắt một cái đã thấy rõ eo thon. Đôi chân thon dài thì gác trên ghế nhỏ bên cạnh, vô ý lay động như đứa trẻ.
Rất thanh thuần, lại gợi cảm.
Lại có một người khác tán thành, than thở: “Hi vọng có một ngày, cô tiểu thư đó mặc áo sơ mi của tôi.”
Việt Trạch đặt ly rượu xuống mặt bàn kính, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh, đứng dậy đi về phía Nghê Già. Anh nghĩ, bữa tiệc này một chút cũng không vui, Nghê Già khẳng định rất chán, anh muốn đưa cô đi.
Nhưng đi mấy bước, lại dừng nửa đường, anh biết suy nghĩ của mình rất quái lạ, giống như xem Nghê Già là của riêng Việt Trạch anh, những người khác không được phép nhìn.
Huống chi áo sơ mi trắng của cô bé kia đừng nói là không thể che, còn có loại cảm giác càng che càng lộ, thích mà cứ tỏ vẻ, càng khiến cho đàn ông vừa nhìn thấy đã muốn xé đi, đã muốn…
Việt Trạch đứng tại chỗ, dở khóc dở cười.
Nghê Già muốn tham gia bữa tiệc này cũng có lý do của cô, anh không nên can thiệp. Đang nghĩ thế, điện thoại lại vang lên, có chuyện cần xử lý cho xong, Việt Trạch ở xa nhìn Nghê Già một hồi, sợ vừa xuất hiện đã phải đi sẽ làm cho cô thất vọng, cho nên chỉ đơn giản chào hỏi mấy người bạn rồi rời đi trước.
Thẳng đến lúc sau Tiểu Minh gọi điện, báo cáo bên trong bữa tiệc có rất nhiều cô gái bị hạ thuốc, thậm chí có một người bị nhiều người đàn ông hành hạ cho đến chết, cảnh sát cũng đã đến thu dọn hiện trường rồi.
Tim Việt Trạch nháy mắt thắt lại, nếu như Nghê Già xảy ra chuyện, anh làm sao có thể tha thứ cho chính mình?
Đầu anh hoàn toàn trống rỗng chạy xe trở về, sắp về đến khách sạn thì nhận được một bức ảnh từ Tiểu Minh gửi đến, được chụp lại từ trên lầu khách sạn xuống phía dưới. Trên bãi cát một đống hỗn loạn, cảnh sát, y tá, bác sĩ, người bị hại chạy loạn, cách xa đó, Nghê Già bình yên vô sự khoanh tay, lẳng lặng đứng.
Lòng anh lúc này mới chậm rãi thả ra.
Hiện trường bị phong tỏa không thể vào được, anh chỉ có thể đi lên lầu nhìn, xác định cô không bị liên lụy đến, mới trở vào gọi điện thoại.
Hiện tại, cô an toàn, ấm áp, không bị tổn hao đến một sợi tóc trong lòng anh, anh dĩ nhiên sẽ vui đến không nói được gì rồi. Mấy ngày tới ở Macao, anh tuyệt đối không để cô rời xa tầm mắt mình.
“Chuyện kia có thuận lợi không?” Cô cũng không có xoắn lấy cái vấn đề anh không đi cùng cô, chỉ hỏi tình huống của anh.
“Ừ, rất tốt.” Anh cúi đầu, hờ hững trả lời. Góc độ cụp mắt này, có thể nhìn rõ cổ áo buông lỏng của cô.
Vải lụa màu xanh biển trơn mềm, nâng cao bộ ngực trắng noãn, theo quy luật hô hấp của cô mà phập phồng, giống như nước biển sẽ từ bên trong nhảy ra vậy.
Hô hấp của Việt Trạch thoáng cái nặng nề, đột nhiên nhớ tới lời nói của người bạn kia, hi vọng cô thiên kim tiểu thư này có thể mặc áo sơ mi của anh.
Nói thật, một giây đó, anh cũng có loại ý nghĩ này; lúc này, càng thêm mãnh liệt.
Nghĩ như vậy, ánh mắt anh hơi di chuyển xuống dưới, kết quả, ngừng lại nửa giây tại áo sơ mi trước ngực cô, ánh mắt có chút tối sầm.
Hai cái cúc áo kia, vừa nhìn đã biết là bị người mạnh mẽ kéo xuống. Mặc dù anh biết với công phu của cô, hẳn sẽ không chịu thiệt, nhưng trong lòng vẫn trầm lạnh.
Anh thoáng nghiêng người xuống, giữ chặt bả vai cô, vô ý giơ tay, suy tư tìm kiếm hai cái cúc áo bị kéo ra.
Nghê Già cảm giác được, cúi đầu vừa nhìn, nói: “À, hôm nay có người không cẩn thận ngã xuống, kết quả kéo lôi em một cái, sau đó…”
Ngón tay anh bị lệch đi, rơi lên ngực cô, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.
Nghê Già ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Làn da cô còn mang theo sự mát lạnh của gió đêm, lại vừa mềm mại, có cảm giác cho dù vuốt bao nhiêu lần cũng không đủ. Nhưng anh vẫn khắc chế thu tay về, quy củ ôm hông cô, ngón tay không lại lộn xộn.
Áo sơ mi ơi áo sơ mi,
Môi mỏng của Việt Trạch khẽ cong, cười có chút bất đắc dĩ, ai sẽ ngờ tới một người luôn luôn thanh tâm quả dục như anh, cũng sẽ bắt đầu cân nhắc đến vấn đề này rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.