Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 47

Mộc Hề Nương

29/06/2024

Tu vi của Miêu Tòng Thù đang dần khôi phục, nhưng trí nhớ vẫn chưa hoàn thiện.

Úc Phù Lê nói rằng y phải trải qua một trận lôi kiếp khác và thành công tiến giai lên Đại thừa kì mới có thể khôi phục được. Nhưng lần này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lôi kiếp cũng không thể làm tổn thương y.

Miêu Tòng Thù hết thảy đều nghe theo sự sắp xếp của Úc Phù Lê, sau khi trải qua vài ngày sống cực kỳ suy đồi trên đỉnh Côn Luân, y đột nhiên nghĩ đến hai người Việt Thanh Quang và Nãi Sát. Trước đó y đã hỏi Úc Phù Lê về tung tích của hai người họ, hắn nói họ đã được thu xếp ở trong Côn Luân cung.

Côn Luân cung cũng nằm trong dãy núi Côn Luân, nhưng cách nhà gỗ rất xa.

Vào một ngày đẹp trời, Miêu Tòng Thù ngồi trên lưng nhóc ưng đi tới cổng Côn Luân cung.

Côn Luân cung có đặt cấm chế, nếu dám tự ý xông vào sẽ có nguy cơ trực tiếp bị treo cổ, vì vậy, địa điểm hạ cánh được đặt ở cổng lớn Côn Luân cung, bất kể người tới là ai, địa vị cao cỡ nào đều phải tuân thủ quy tắc.

Ngoại trừ Chủ Thần và nhóc ưng.

Chủ Thần thì không cần phải nói, có thể đến đi tùy thích. Nhóc ưng là linh thú duy nhất có thể đồng hành cùng Chủ Thần, địa vị rất cao, có thể bỏ qua cấm chế, tự do ra vào, nó thường xuyên ghé Côn Luân cung tuần tra, mọi người trong cung đều phải gọi nó một tiếng “Ưng đại nhân“.

Khi nhóc ưng đáp xuống liền thu nhỏ kích thước, đậu lên vai Miêu Tòng Thù, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt đậu cực kì sáng.

Nó muốn dẫn bạn bè đi ăn trực!

Miêu Tòng Thù ngẩng đầu nhìn hai cột đá bằng bạch ngọc cao thấu trời, hai người mặc áo dài từ bên cạnh cột đá đi ra.

Bọn họ vốn định đến đây chào hỏi như thường lệ, nhìn thấy nhóc ưng trên vai Miêu Tòng Thù, lập tức dùng thái độ ôn hòa đồng loạt hành lễ: “Ưng đại nhân.” Sau đó nói với Miêu Tòng Thù: “Xin hỏi vị đại nhân này tên là gì? Ngài từ đâu đến? Có việc gì không?”

Miêu Tòng Thù: “Ta họ Miêu, ta tới tìm người.” Y có chút đắn đo, không biết nên nói mình đến từ đỉnh Côn Luân hay là đến từ nhân gian, suy nghĩ một chút, liền nói: “Ta đến từ nhân gian.”

Hai người nhìn nhau, dựa vào họ của y kiểm tra danh sách, phát hiện trong danh sách hầu thần quả thực có một tu sĩ họ Miêu đến từ nhân gian.

Hai người nghĩ thầm, những năm rồi hầu thần được phái đến chỉ một số ít là có thể an toàn rời khỏi đỉnh Côn Luân, huống chi những năm gần đây không ai có thể vào Côn Luân cung, không ngờ lại bị một người phàm giành được.

Họ không nhìn ra tu vi của Miêu Tòng Thù, bèn cho rằng tu vi của y quá thấp, vốn không nghĩ ra y làm thế nào có thể thuận lợi đến Côn Luân cung. Ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Ưng đại nhân, thấy Ưng đại nhân vốn luôn xa cách kiêu ngạo, nay lại nguyện ý ngồi xổm trên vai Miêu Tòng Thù, chợt hiểu ra: Thì ra đây là đồ chơi của Ưng đại nhân!

Hai người nói: “Mời theo ta vào.”

Miêu Tòng Thù theo sau một tu sĩ vào trong sau khi vào Côn Luân cung, y vừa nhìn ngó xung quanh vừa nghe tu sĩ kia cảnh báo: “Mặc dù Côn Luân cung không có nhiều quy định nghiêm ngặt như các tông môn khác, nhưng vẫn có một số điều phải chú ý. Quan trọng nhất là phải biết thân biết phận, nhìn rõ thực tế. Đừng mơ mộng hão huyền, dẹp hết mấy ý đồ nhỏ của ngươi đi, nếu không đến lúc đầu ngươi bị vặn ra làm phân bón cho hoa thì đừng trách ta không nhắc nhở.”

Miêu Tòng Thù gật đầu: “Ta không có hứng thú với chuyện phi thăng.”

Tu sĩ kia nghe vậy, liếc nhìn qua với ánh mắt giễu cợt: “Chủ Thần so với phi thăng còn hấp dẫn hơn.”

Này đúng quá Miêu Tòng Thù không cãi được.

Tu sĩ: “Thôi quên đi.” Người như Miêu Tòng Thù mỗi năm đều có vô số, bọn họ đều cho rằng mình là ngoại lệ, có thể được ưu ái. Dù khuyên như nào cũng vô ích, đợi đến lúc chết mới sáng mắt ra. “Ngươi tìm ai?”

Miêu Tòng Thù: “Một hòa thượng và một nữ tu, tên là Nãi Sát và Việt Thanh Quang.”

Tu sĩ nhìn qua danh sách hồ sơ tìm kiếm, quả thực thấy hai người vài ngày trong đã đến ở trong Côn Luân cung. Hắn nghĩ thầm, năm nay nhiều người đến ghê.

Sau khi ra khỏi con hẻm giữa hai bức tường cung điện, băng qua quảng trường rộng lớn phía trước điện chính, quay người bước lên cầu vòm Phi Yến, Miêu Tòng Thù nhìn xuống bên dưới, xa xa là một biển hoa rực rỡ xán lạn. Biển hoa ấm áp rực rỡ, cực kì xinh đẹp, y cảm thấy người trong Côn Luân cung thật sự rất thú vị, hẳn đều là kiểu nói một đằng làm một nẻo, bởi vì người yêu hoa sẽ càng yêu đời, sao có thể tàn nhẫn cho được?

Tu sĩ ở phía trước khịt mũi, giơ tay bắn ra một tia sáng lạnh về phía cánh đồng hoa, nâng một đóa hoa lên, có thể thấy rõ bộ rễ dính đầy đất chui sâu vào trong một chiếc đầu đã phân hủy được một nửa.

“Ngươi thấy không? Đây đều là những người có quá nhiều ý đồ nên bị văn đầu.”

Miêu Tòng Thù: “...” Thẳng thắn ghê, quả nhiên là những người yêu hoa thì càng yêu phân bón hoa hơn.

Sau một phen kinh sợ, tu sĩ hài lòng đưa Miêu Tòng Thù đến nơi ở của Nãi Sát và Việt Thanh Quang, khi họ vừa đến cổng cung, liền nghe thấy truyền âm phù nói rằng ở cột Côn Luân cung lại có thêm một nhóm tu sĩ khác đến.

Tu sĩ nọ không khỏi kinh ngạc, những năm trước ai vào cũng chết sạch, sao năm nay lại nhiều người như vậy?

Hắn vội vàng rời đi, để lại Miêu Tòng Thù và nhóc ưng đang bình tĩnh rỉa lông.

Miêu Tòng Thù đẩy cửa đi vào, thấy Nãi Sát đang làm phép, Việt Thanh Quang đang ngồi vắt chân, hai bên nhìn nhau, mùi hương quen thuộc liền quay lại.

Nãi Sát cất chuỗi tràng hạt đi: “Miêu đạo hữu, ngài cuối cùng cũng nhớ đến chúng ta.”

Việt Thanh Quang xỏ giày vào, dang hai tay ra lao tới: “Bé Miêu à ngươi _ _” Nàng rưng rưng nước mắt, vốn muốn nói y gầy đi rồi, nhưng nhìn một hồi, thật sự không cách nào dối lòng nói ra được. “Mập lên rồi.”

Không chỉ mập lên, mà khuôn mặt còn trắng hồng, tràn đầy xuân sắc, cả người toát ra hương vị của tình yêu khiến người ta gai mắt.

Miêu Tòng Thù thẳng thừng phủ nhận: “Nói nhảm, ta mập chỗ nào? Mấy ngày nay ta đều nghĩ đến các ngươi, lo lắng đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.” Y nhéo eo mình, phát hiện eo to hơn một vòng, lập tức cứng người rồi tự nhiên đổi chủ đề như không có chuyện gì xảy ra: “Các ngươi không bị thương chứ?”

Việt Thanh Quang: “Không. Hai ngày nữa chúng ta phải rời đi, ta không thể về Bạch Ngọc Kính nên định đi gây dựng sự nghiệp, ngươi có thể đi cùng ta.”

Miêu Tòng Thù từ chối: “Ta đã có đạo lữ, nên không thể dính vào mấy quan hệ nam nữ được.”

Việt Thanh Quang nghe như sét giữa trời quang: “Ngươi thực sự có đạo lữ?! Chẳng lẽ là người của Côn Luân cung? Là do ngươi nhờ đạo lữ cứu chúng tôi, còn nhờ Côn Luân cung thu nhận chúng ta à?”

Côn Luân cung là của Úc Phù Lê, vậy hắn cũng có thể tính là người của Côn Luân cung.

Miêu Tòng Thù gật đầu.

Việt Thanh Quang ghen tị: “Phú quý rồi nhớ đừng quên nhau, nhớ mang ta bay lên cùng đó.” Đạo hữu đột nhiên giàu là ước mơ chung của bao thế hệ. “Nhưng nếu đạo lữ của ngươi tự quyết thu nhận chúng ta, liệu hắn có bị Chủ Thần giận lây không?”

Miêu Tòng Thù kiên định nói: “Không đâu.”

“Vậy thì tốt.” Việt Thanh Quang thở phào nhẹ nhõm.

Ba người ngồi dậy nói chuyện, Việt Thanh Quang tức giận mắng đám người Ngọc Đường Hồng ngu ngốc, nói nếu gặp lại nhất định sẽ giết chết bọn họ. Miêu Tòng Thù hỏi Nãi Sát liệu y có phải là nhân vật chính trong câu chuyện mà hắn đã kể vô số lần trước không.

Nãi Sát u oán trả lời: “Cuối cùng ngươi cũng nhận ra à?”

Miêu Tòng Thù: “Chủ yếu là do ta không hiểu sao khi ngươi tìm thấy ta, lại không lập tức đưa ta về Tu chân giới?”

Nãi Sát hiên ngang lẫm liệt: “Ta đã hứa với đạo lữ của ngươi, rằng sẽ đưa ngươi bình an vô sự trở về.”

Miêu Tòng Thù: “Vậy sao ngươi không quay lại Tu chân giới để chữa trị cho ta? Linh khí trong Tu chân giới tương đối nhiều, thiên tài địa bảo cũng nhiều, vì vậy cũng không đến mức hao hết linh khí và tiền bạc cũng không về được.”

Nãi Sát im lặng, quay mặt vào tường bắt đầu sám hối về lỗi lầm của bản thân.



Miêu Tòng Thù: “Ngươi không nói, ta sẽ bảo với lão Úc.”

Nãi Sát nhanh chóng ngăn y lại, lúng túng nói: “Trong Thiền Tông chúng ta có chính sách hỗ trợ, tức là ai tìm được ngươi, chữa khỏi bệnh và đưa ngươi về sẽ giúp mua 3.600 chuỗi tràng hạt!! 3.600 chuỗi!!!” Hắn nhất thời bị ma xui quỷ khiến sợ bị cướp, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do vết thương của Miêu Tòng Thù quá nặng, sợ y còn chưa kịp đến Tu chân giới đã ngỏm củ tỏi.

“Ta đã đánh giá sai mức độ nghiêm trọng vết thương của ngươi và linh lực dự trữ của bản thân, sau khi linh lực cạn kiệt, mới nhận ra là không thể quay về, lúc này mới nghĩ lại. Kỳ thực, ta có thể chữa khỏi một nửa cho ngươi rồi quay về Tu chân giới. “

Là một gã sai vặt chuyên nghiệp và cao tăng đắc đạo bán tràng hạt số một, Nãi Sát không muốn nhớ lại lịch sử đen đã vạch trần chỉ số IQ của mình.

Miêu Tòng Thù an ủi hắn: “Cây lớn nhiều cành khô, người lớn lắm kẻ ngốc. Ta sẽ không trách ngươi.” Y càng biết ơn Nãi Sát và Thiền Tông vì ân cứu mạng của họ.

Còn mười năm mà y và Úc Phù Lê bỏ lỡ, chỉ có thể nói đó là trời xui đất khiến, số phận sắp đặt.

Bọn họ ở trong điện pha trà, trò chuyện, xem múa rối, một lúc sau chợt nghe thấy tiếng ầm ĩ từ bên ngoài truyền đến.

Động tác gặm trái cây của Việt Thanh Quang dừng lại một chút, sau đó đột nhiên rút kiếm lao ra: “Ngọc Đường Hồng, hôm nay hoặc là ngươi chết hoặc là ta sống!”

Miêu Tòng Thù và Nãi Sát tiến tới cửa nhìn, Việt Thanh Quang và Ngọc Đường Hồng đang đánh nhau dữ dội.

Việt Tĩnh Trì thờ ơ lạnh lùng nhìn, bộ quần áo xanh nhuốm đầy máu, số tu sĩ đi theo hắn từ hơn hai mươi người giờ chỉ còn lại 4-5 người. Tình huống bên Ngọc Đường Hồng cũng tương tự như vậy, hơn ba mươi người chỉ còn 8-9 người.

Họ bị thương nặng, nhưng cũng đủ để vây đánh Việt Thanh Quang.

Việt Thanh Quang rất nhanh đã rơi vào thế bất lợi, Miêu Tòng Thùc lẩn vào trong đám người, một chưởng đánh bay tất cả.

Sức mạnh áp đảo, cũng đừng vui quá.

Việt Tĩnh Trì hơi ngạc nhiên, trong khi biểu cảm của Ngọc Đường Hồng như nứt ra, vẻ mặt ghen tị: “Ngươi không phải chỉ là một phàm nhân không tu vi sao?!”

Mấy ngày trước rõ ràng còn là một phàm nhân không có tu vi, mặc người dẫm đạp, bây giờ tu vi lại cao đến mức nhìn không thấu, chẳng lẽ y được Chủ Thần ưu ái?! Chủ Thần ra tay, liền biến y từ một phàm nhân trở thành một đại năng có tu vi cao thâm, điều này quả thực khiến người ta hâm mộ ghen tị không thôi.

Việt Tĩnh Trì mím môi, vẻ mặt có chút phức tạp. Ngọc Đường Hồng vung roi sấm ra đánh về phía Miêu Tòng Thù, nhưng lại bị cướp ngược roi sét, ả bị quất roi cực kì chật vật.

Miêu Tòng Thù vẫn nhớ rõ hành vi bẩn thỉu quất y vào giữa bầy yêu thú của Ngọc Đường Hồng, vì vậy bèn giao roi sét cho Việt Thanh Quang, để nàng đánh cho đã ghiền. Nếu có người khác dám giúp đỡ, y sẽ đánh bay đám người đó.

Một thời gian sau, Ngọc Đường Hồng cả người đẫm máu, nhưng ánh mắt càng ngày càng ác độc.

Việt Thanh Quang lúc này mới dừng tay lại, cảm kích nói với Miêu Tòng Thù: “Cám ơn Miêu đạo hữu.” Những trải nghiệm trong núi sâu kia suýt nữa thì tạo thành tâm ma của nàng, nếu không báo thù, sợ rằng tâm cảnh sẽ sa sút. “Ta hiện tại không giết ả, là vì sợ liên lụy đến ngươi và đạo lữ của ngươi. Dù sao đây cũng là Côn Luân cung. Nếu ả có thể đến đây, tức là đã được Chủ Thần chấp thuận. Tạm thời ta sẽ không dây đến ả.”

Miêu Tòng Thù xua tay nói không sao cả, nhưng đám người Ngọc Đường Hồng hẳn đều không được lão Úc chấp thuận.

Sau đó không lâu, người phụ trách ở Côn Luân cung tới mang người đi, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng liếc Ngọc Đường Hồng cả người đầy máu, rồi rời đi không chút cảm xúc.

Việt Tĩnh Trì đi ngang qua Miêu Tòng Thù, gật đầu cười nói: “Ngươi rất may mắn.”

Miêu Tòng Thù: “Cũng may tàm tạm thôi, tốt hơn ngươi một chút.”

Việt Tĩnh Trì cười như không cười, khiến người ta cảm thấy hắn có một loại cảm giác ưu việt khó hiểu.

Miêu Tòng Thù xoa cằm, nhìn bóng lưng Việt Tĩnh Trì, thầm nghĩ, không hiểu sao y lại cảm thấy quen quen.

**

Trước đã nói qua, Chủ Thần không thích người ngoài, nhưng hắn không từ chối các tu sĩ được cử đến Côn Luân hàng năm, mỹ danh là các tu sĩ ‘hầu thần’, chủ yếu là vì hắn vẫn luôn tìm người.

Một số ít người biết nội tình đều biết người mà Chủ Thần đang tìm chính là đạo lữ của hắn.

Việt Tĩnh Trì là một trong số ít người biết chuyện, một số đại chủ sự trong Côn Luân cung và Cảnh Vãn Thu cũng biết. Điểm khác biệt duy nhất là các đại chủ sự cho rằng đạo lữ của Chủ Thần là vị tán tu áo xanh đeo mặt nạ dịch dung xuất hiện trong bữa tiệc Thái Huyền Tông năm đó, còn Cảnh Vãn Thu lại biết gương mặt thật của Miêu Tòng Thù.

Bởi vậy bây giờ xuất hiện một hiểu lầm rất lớn.

Một số đại chủ sự trong Côn Luân cung nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Việt Tĩnh Trì, lập tức nhận ra hắn chính là tán tu áo xanh năm đó.

Nhìn cách cư xử và thích sở thích của hắn, rõ ràng chính là tán tu áo xanh trong đá lưu ảnh.

Bọn họ vẻ mặt vui vẻ, chau đầu thì thầm với nhau, sau đó nói với Việt Tĩnh Trì: “Việt thiếu gia, cho hỏi ngài có nhớ bữa tiệc Thái Huyền Tông tổ chức mười năm trước không?”

“Không nhớ rõ.” Việt Tĩnh Trì nói: “Mười năm trước ta bị một cơn bạo bệnh, mất đi toàn bộ kí ức.”

Lại hỏi về thời gian, gần như trùng khớp với thời điểm đạo lữ của Chủ Thần mất tích, hỏi những chuyện khác thì hắn không trả lời được. Nhưng trả lời càng ít thì ngược lại càng có nhiều khả năng là đạo lữ đã mất tích của Chủ Thần.

Tiếp theo, họ hỏi Việt Tĩnh Trì và những người khác làm cách nào đến được Côn Luân cung.

Những người khác nói là do Việt Tĩnh Trì dẫn đường, Việt Tĩnh Trì cụp mắt xuống nói: “Ta cảm thấy có chút quen thuộc, bèn đi theo trực giác của mình, trong lúc không hề hay biết đã Côn Luân cung.”

Mấy đại chủ sự nghe xong đều gật đầu trong lòng, dãy núi Côn Luân phức tạp khổng lồ, rất dễ lạc đường, đặc biệt còn có vô số yêu thú hung hãn, Việt Tĩnh Trì có thể dựa vào trực giác dẫn mọi người an toàn đến Côn Luân cung, chứng tỏ hắn rất có thể là người họ đang tìm kiếm!

Họ thì thầm với nhau, sau khi thảo luận xong kết quả, quay lại nhẹ nhàng cung kính nói với Việt Tĩnh Trì: “Xin ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt chờ tin tức từ Chủ Thần...”

Việt Tĩnh Trì thản nhiên nói: “Làm phiền các ngươi rồi.”

Đám người Ngọc Đường Hồng thấy thế, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tuy ghen tị nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, mỗi người đều đang nhớ xem mình có từng đắc tội với Việt Tĩnh Trì hay không. Sau khi phát hiện không có, bèn cố gắng lấy lòng Việt Tĩnh Trì, ngay cả các tu sĩ lúc trước vây quanh Ngọc Đường Hồng cũng chạy qua đó.

Cảnh Vãn Thu theo dõi toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối: “...”

Những người khác có lẽ không biết, nhưng khuôn mặt của Việt Tĩnh Trì rõ ràng là khuôn mặt giả của Miêu Tòng Thù mà!!

Hàng giả dùng người giả mặt giả lại được cho là thật, nhìn thế nào cũng thấy cảnh tượng này buồn cười.

Cảnh Vãn Thu vẻ mặt kỳ quái, thấy vậy, một tên đại chủ sự Yêu tộc chế nhạo hắn: “Nếu nhân tu các ngươi năm nay không có thành tích gì nổi bật thì tốt nhất nên thú tội rồi từ chức đi, đừng có lãng phí tài nguyên.”

Những nhân tu ở Côn Luân cung giữ chức chủ sự càng ngày càng giảm dần, hiện tại đã phát triển thành mấy tông môn lớn thay phiên nhau phái người đảm nhận chức chủ sự nhằm thu được chút tài nguyên tu luyện.

Cảnh Vãn Thu: “Các ngươi định đi báo cho Chủ Thần sao?”

Đại chủ sự cảnh cáo hắn: “Thông minh lên chút, nếu dám cướp công thì ngươi nhớ mặt ta!”

Cảnh Vãn Thu mặt không biểu tình nói: “Chúc mừng các ngươi.” Dừng một chút, hắn tiến cử mấy tông môn nhạc tu có tiếng ở Tu chân giới: “Nhạc đám tang gần đây của bọn họ rất nổi.”



Quan tài vừa được khiêng lên,

nhạc tang vừa lúc đúng giờ kêu vang.

Kêu vang một khúc phũ phàng,

đưa ngươi đến tận Thiên Đàng nơi xa.

Cảnh Vãn Thu nói xong liền dẫn thủ hạ rời đi.

Mấy tên chủ sự phía sau đột nhiên bất ngờ đánh lén, đá bọn họ khỏi đài cao, may mà Cảnh Vãn Thu phản ứng nhanh mới không có ai chết.

Hắn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đại chủ sự.

Đại chủ sự không có thành ý xin lỗi: “Trượt tay.”

Cảnh Vãn Thu kìm cơn giận lại rời đi, trở lại nơi ở của nhân tu, giải thích ngắn gọn mọi việc vừa rồi, sau đó hắn nói với đám người đại diện cho Vạn Pháp Đạo Môn: “Đừng tham gia vào chuyện này, chọc giận Chủ Thần sẽ không có kết quả tốt.”

Võ Yếu Ly: “Hắn không phải Miêu đạo hữu sao?”

Cảnh Vãn Thu: “Ta chắc chắn là không phải.”

Võ Yếu Ly nghe vậy rất thất vọng: “Không biết Miêu đạo hữu hiện đang ở đâu, y có ổn không?”



Miêu Tòng Thù vô cùng ổn là đằng khác, vì nghiện xem múa rối nên Úc Phù Lê đã đích thân đến tìm y.

Nãi Sát chắp tay trước ngực: “A Di Đà Phật, xin chào…” Hắn dừng một chút, đổi lời: “Úc thí chủ.”

Việt Thanh Quang khẽ há miệng, đạo lữ của Miêu đạo hữu là nam?! Nhìn đẹp vãi!!

Miêu Tòng Thù giới thiệu hai bên với nhau, ngạc nhiên khi thấy Việt Thanh Quang không nhận ra Úc Phù Lê.

Sau khi âm thầm hỏi riêng, mới biết Úc Phù Lê rất ít khi xuất hiện, hơn nữa chỉ gọi là Chủ Thần Côn Luân, tên thật cũng chưa từng tiết lộ.

Ngay cả Nãi Sát cũng là ở ảo cảnh Linh Khư mới biết được họ của hắn.

Việt Thanh Quang co ro trong góc, không dám đến gần Úc Phù Lê, mặc dù người đàn ông này nhìn có vẻ điềm tĩnh, ít nói, đối với Miêu Tòng Thù cũng rất ôn hòa, nhìn qua thì tính tình rất tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi sợ.

“Đạo lữ của Miêu tiên sinh có hơi đáng sợ. Nhóc con liệu có chịu thiệt không?”

Việt Thanh Quang vừa nói xong, liền thấy Miêu Tòng Thù bất mãn vì số lượng con rối quá ít, động tác không đủ linh hoạt, yêu cầu Úc Phù Lê làm cho y vài con linh hoạt hơn, tinh xảo hơn cả mấy con rối trên thế gian.

Con rối này tuy thú vị nhưng cũng chỉ là kĩ xảo hạng ba chơi trên đường phố, kêu một đại chủ sự của Côn Luân cung ngồi làm loại đồ vật này, Miêu Tòng Thù có phải quá cậy sủng mà kiêu không, có khi nào y sẽ bị đánh nát miệng _ _ cái rắm!!

Khóe miệng Việt Thanh Quang giật giật, thấy đạo lữ của Miêu Tòng Thù luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Miêu Tòng Thù, này nói là yêu đương nhưng chẳng khác gì coi đạo lữ như con trai mà nuôi.

Tuy nói vậy, nhưng Việt Thanh Quang vẫn rất vui mừng, dần dần không còn cảm thấy Úc Phù Lê đáng sợ nữa.

Dù sao hắn cũng chỉ là một con hổ giấy sợ vợ.

Úc Phù Lê đêm đó ở lại Côn Luân cung, nhưng trong cung không ai phát hiện ra, bởi vì phần lớn mọi người đều đã đến nơi ở của Việt Tĩnh Trì.

**

Bởi vì có phù truyền tin, vậy nên rất nhiều người đã trao đổi tin tức, khiến cho các môn phái trong Tu chân giới cơ bản đều biết người mà Chủ Thần muốn tìm, có thể đã tìm được.

Mà người này, rất có khả năng là Việt Tĩnh Trì của Bạch Ngọc Kính.

Các tông môn lớn đều cẩn thận dặn dò, mong bọn họ thông minh chút, đừng có đi đắc tội Việt Tĩnh Trì.

Ngọc Đường Hồng cũng nhận được lời cảnh báo của mẹ, tuy trong lòng khó chịu, nhưng sau đó ả lại nảy ra một chủ ý ​​​​khác. Vì thế nửa đêm lặng lẽ tới tìm Việt Tĩnh Trì, cùng hắn đạt thành thỏa thuận, kiên quyết đứng về phía hắn, mười thành Đông Hoang cũng sẽ tận lực hỗ trợ hắn.

Bây giờ, chỉ cần Việt Tĩnh Trì được Chủ Thần ưu ái thì tất cả những người đi theo hắn đều được hưởng lợi.



Ngày thứ hai.

Võ Yếu Ly dẫn Vạn Pháp Đạo Môn và vài đệ tử Thái Huyền Tông như thường lệ đi tuần tra Côn Luân cung, bọn họ không đi lấy lòng Việt Tĩnh Trì, tất nhiên dù muốn cũng chen không nổi.

Võ Yếu Ly: “Ai ở bên đó vậy?”

Một đệ tử của Thái Huyền Tông vừa đến hôm qua nói: “Một người là hòa thượng, một người là người của Bạch Ngọc Kính. Hình như là bên trên có lệnh để họ ở lại đây.”

Võ Yếu Ly: “Là lệnh của ai?”

Đệ tử Thái Huyền Tông: “Không rõ lắm.”

Võ Yếu Ly cũng không mấy hứng thú, cho rằng có thể là đại chủ sự nào đó đã dùng cửa sau.

Bề ngoài, không có người tiến vào Côn Luân cung, nhưng không có gì bảo đảm không có mấy tên đại chủ sự lợi dụng quyền lực trong tay, dù sao Chủ Thần những năm gần đây cũng không để ý nhiều tới Côn Luân cung.

Nghĩ vậy, Võ Yếu Ly như thường lệ đi qua, đăng ký một chút liền rời đi.

Nhưng vừa quay người lại, đã thấy Ngọc Đường Hồng kiêu ngạo dẫn một đám người xông vào, đá văng cửa trước mặt Võ Yếu Ly: “Việt Thanh Quang! Cút ra đây!!”

“Võ sư thúc?”

Võ Yếu Ly ngăn cản những đồng môn đang muốn đi lên ngăn, nói: “Vị kia của Bạch Ngọc Kính và mấy đại chủ sự đều tới. Có họ chống lưng cho Ngọc Đường Hồng, nếu các ngươi ra tay, có thể sẽ bị liên lụy.” Tình cảnh của nhân tu ở Côn Luân cung càng ngày càng khó khăn, mấy tên chủ sự khác từ lâu đã muốn đuổi họ ra để nhường chỗ.

Vừa nói hắn vừa liếc nhìn Việt Tĩnh Trì, đột nhiên quay đầu trừng mắt: “_ _!!” Cái quái gì vậy?! Khuôn mặt giả của Miêu đạo hữu?!! Hắn bị điên à!!!

Trong phòng Việt Thanh Quang nhìn rõ tình huống bên ngoài, biết có điều không ổn, nhưng nàng cũng không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể trực diện nghênh chiến. Nhưng nhìn thấy mấy đại chủ sự của Côn Luân cung đều đứng sau lưng Việt Tĩnh Trì, Ngọc Đường Hồng thái độ ngạo mạn, sát ý không thèm che giấu, chỉ sợ hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều.

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Miêu: Có người bắt chước ta mất trí nhớ, có người bắt chước cử chỉ lời nói của ta, có người bắt chước ta mặc áo xanh, có người bắt chước khuôn mặt giả của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hải Vương Lật Xe Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook