Quyển 4 - Chương 7: Bắn Tan Thành Tro
Khô Lâu Tinh Linh
20/04/2013
Caesar đương nhiên sẽ không cho rằng chuyện này như vậy là kết thúc. Nhưng có rất nhiều chuyện luôn diễn ra ngoài sự dự liệu của hắn: quán rượu không hề bị đóng cửa, ngược lại vẫn theo lẽ thường tiếp tục buôn bán giống chưa có chuyện gì và cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì hết, có lẽ là nhờ Carenta có quan hệ bên trong Mỹ Nhân Ngư vương cung. Còn về phần bọn dong binh Cự Lực thì càng không ai để ý, loại người như vậy chỗ nào chẳng có, thành vệ quân cũng không thể vì loại chuyện cỏn con đó mà đại động can qua.
Đây là sự khác biệt về mặt thể chế, giai cấp trong nhân loại vô cùng nghiêm khắc. Quý tộc được có quyền lợi không thể tưởng tượng nổi đối với bình dân phổ thông, có điểm giống như quan hệ giữa chủ nhân và nô lệ trong Hải Tộc. Mà tại Hải Tộc, sự khác biệt giữa quý tộc và bình dân cũng không lớn như vậy, nhất là những quý tộc không có quyền lợi. Đương nhiên trong pháp luật cũng có sự bảo vệ đối với quý tộc, điều này là vì từ rất xa xưa, sáu đại vương tộc đã lập được đại côngtrong khi bảo vệ Hải Tộc nên mới có thể nắm giữ được địa vị bây giờ.
Nhưng thời đại đổi thay, các bộ tộc khác về nhân khẩu chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, tuy xét thực lực một chọi một thì bọn họ không thể so sánh với vương tộc, nhưng mà thực lực tổng hợp đã càng ngày càng mạnh mẽ, nhất là trong cuộc chiến tranh Thần Nguyệt càng thể hiện ra tầm quan trọng của chiến sĩ bình dân. Một số đại tộc bình dân đã không cam lòng với địa vị hiện giờ, họ muốn có quyền lợi cao hơn nữa, mặt này cũng là từ trong chiến tranh đã chịu ảnh hưởng rất lớn do tiếp xúc với nhân loại.
Nhân loại là gì, đó là một chủng tộc có được khả năng dung hợp cực mạnh, bất kỳ chủng tộc nào ở chung với họ, tám chín phần mười là bị đồng hóa, có lẽ cái loại tư tâm này cũng đã truyền nhiễm cho Hải Tộc.
Nếu tửu quán đã không có việc gì, Caesar cũng không muốn mua việc vào người. Gần đây khó khăn lắm mới an tĩnh được một tí, có được chút an nhàn hiếm hoi, có thể chăm chỉ nghiêm túc đi học. Mặc dù có một số ma pháp vẫn không sao thực hiện nhưng Caesar cũng lĩnh hội được một ít thứ từ trong đó, chí ít từ lý luận và trong việc sử dụng ma pháp của bạn học, biết được ưu khuyết điểm của ma pháp. Một khi gặp phải trong chiến đấu có thể phản kích chuẩn xác nhất.
Từ cửa ra vào sơ cấp ma pháp ngũ bộ truyền đến âm thanh ồn ào, Amera nhướng mày đỡ kính. Nàng vốn rất ghét ai làm loạn lúc nàng dạy học, mà học sinh của nàng cũng vậy. Nhưng mà lai giả bất thiện (người đến không phải là ý tốt), cửa đã bị đẩy ra.
Người bước vào là Corarisa, đương nhiên còn mang theo không ít cao thủ tới để rửa hận.
- Các người là ai, lập tức ra ngay, không được làm ảnh hưởng ta dạy học.
- Thưa lão sư tôn kính, chúng ta sẽ không làm ảnh hưởng đến bài giảng của ngài, ta chỉ là muốn thông báo cho Caesar đồng học một tiếng, ta ở bên ngoài đợi hắn, chúng ta có chút chuyện riêng cần giải quyết.
Corarisa cung kính cúi người chắp tay ưu nhã nói.
Địa vị của học viện là rất thần thánh, nếu không sẽ không có quy định quý tộc hoặc bình dân một khi tiến vào học viện thì đều thành học viên, tất cả mọi người đều bình đẳng. Điều này chính là vì để cho học viện phát huy được hoàn toàn tác dụng, học viên, không thể nghi ngờ, chính là hi vọng tương lai của Hải Tộc. Điểm này bất kể là nhân loại hay Hải Tộc đều chung một cách nhìn, hơn nữa nhân loại còn làm sát thực hơn nữa.
Corarisa đương nhiên sẽ không đi gây sự với lão sư, hắn không cần phải làm vậy. Dù sao tên tiểu Xà Âu tể tử Caesar kia không thể trốn khỏi vương thành Mỹ Nhân Ngư này... Trời ạ, cô ả lão sư này thật làm tụt hết cả cảm xúc, quê một cục, vậy mà đám học sinh kia ai ai cũng đều chăm chú học tập.
Amera nhíu mày, định lên tiếng ngăn cản, dù sao cũng nhận thấy được thân phận của đối phương, kết thù với quý tộc đối với tương lai của Caesar tuyệt không phải là một chuyện tốt.
Caesar đứng dậy, lộ ra một nụ cười kỳ quái :
- Rất tốt, ta đợi ngươi lâu lắm rồi, lão sư, ta xin nghỉ một hôm, ta cùng hắn có một vấn đề nho nhỏ.
Corarisa hơi bất ngờ, bất quá chính đúng ý hắn:
- Vậy là tốt nhất, ta còn tưởng ngươi muốn làm Thao Đặc rụt đầu chứ (Thao đặc hình như là tộc ba ba trong Hải Tộc, không biết là phiên âm của từ nào, ai bít chỉ giùm).
- Có ai đó hình như đã quên việc mình quẳng ra ngoài nhỉ?
- Được lắm, ra đây!
Gân xanh Corarisa đã nổi cả lên, hắn vẫn cho rằng hôm đó cả vạn phần trăm là một sự cố, khẳng định là do hoàn cảnh bất lợi cho ma pháp sư phát huy nên mới bị tên tiểu tử này dùng chiêu đánh lừa con mắt, không rửa mối nhục ấy làm sao có thể nuốt trôi cục giận được. Hắn không nghĩ đến Tibat, tên này có vẻ đồng bóng, không ngờ lại đi khuyên hắn bỏ qua. Không phải chỉ là một tên bình dân Xà Âu thôi sao, nhất định phải đập chết nó, nam nhân phải độc một chút.
Điểm ấy hắn thật ra nói cũng đúng, nếu cho rằng Caesar là người tốt tính thì đã quá sai lầm, nói Caesar hờ hững vô tâm cũng không quá đáng. Tiểu tử này tử nhỏ là đã vô pháp vô thiên, chỉ bất quá kinh nghiệm qua nhiều năm lang bạt, đối với những chuyện bình thường đều lười không muốn để ý, chỉ là lười mà thôi, chứ không hề sợ. Một khi đã không cách nào tránh né, hắn sẽ cho những người này một bài học suốt đời khó quên.
Cả đám người ùn ùn kéo tới luận võ đài ngoài trời của học viện Tiều Thạch. Đây là điều Corarisa đã tính toán từ trước, tràng đấu rộng rãi như vậy đủ để ma pháp sư phát huy toàn bộ thực lực, hơn nữa lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ cả.
Đối phương nếu là học sinh của ma pháp viện, vậy thì, hắc hắc, sơ cấp ma pháp sư, biện pháp để đối phó rất nhiều, không chỉ là cần đối phó với hắn mà còn phải để cho hắn trả lại lên thân đối phương gấp trăm lần sỉ nhục lần trước.
Vừa nghe nói có người muốn khiêu chiến, học viện lập tức trở nên náo nhiệt, có tới n người trốn học chạy ra xem. Nên biết rằng khiêu chiến không thể so với việc luận bàn thông thường, đây là cách giải quyết phân tranh chủ yếu của Hải Tộc, đồng thời cũng là phương pháp khiến quý tộc không thể mặc sức kiêu ngạo quá, bởi vì nếu quý tộc thật quá chèn ép bình dân, bình dân có thể yêu cầu khiêu chiến với quý tộc. Đương nhiên quý tộc cũng có đặc quyền riêng của quý tộc, nếu như kẻ bình dân nào cũng có thể khiêu chiến, vậy dù ngày có dài gấp đôi cũng không đủ dùng. Quý tộc có thể tự mình xuất chiến, cũng có thể cho người khác thay mặt mình xuất chiến, xét về mặt ý nghĩa đều như nhau.
Trước khi khiêu chiến phải viết sinh tử trạng trước, hơn nữa trên đó còn phải ký tên, bất kể là ai thắng ai thua đều không được truy cứu, có thể nói là một loại chiến đấu vô cùng thảm thiết. Ở những tình huống thông thường, rất ít khi phát sinh loại chuyện này, bởi vì phía quý tộc chiếm ưu thế quá lớn, mà Caesar không ngờ lại tiếp nhận, đối phương lại còn là công tử nhà đô đốc thành vệ quân Mỹ Nhân Ngư vương thành, Corarisa điện hạ.
Người nghe đồn kéo tới càng lúc càng đông, Clara vốn đang ngồi học, vừa nghe xong tin tức này làm sao còn ngồi yên nổi, vội chạy như bay đến. Tibat cùng Roger hai vị Hanh Cáp nhị tướng (chú: Hanh Cáp nhị tướng là hai ông thần gác đền, Việt Nam mình gọi là ông Thiện ông Ác) này đương nhiên cũng không thể thiếu mặt.
- Tibat huynh, việc này không phải là huynh an bài chứ?
- Roger huynh, ta làm sao có sức ảnh hưởng lớn thế được, hơn nữa hôm qua ta còn từng khuyên ngăn tên Corarisa kia phải học cách nhẫn nại và độ lượng nữa.
Roger sửng sốt một phen, thầm mắng gian trá, hắn không đi khuyên còn được, vừa làm xong chuyện như vậy không phải rõ ràng không cho đối phương con đường nào khác để lựa chọn ư? Nếu Corarisa không rửa được hận thì căn bản không cách nào còn tộc ngẩng đầu nổi trong nhóm công tử quý nữa. Nhìn nụ cười ưu nhã của Tibat, Roger cũng khẽ lắc đầu, bất quá việc này hắn cũng có lợi, đương nhiên cũng không đi quản việc của người khác.
- Clara tỷ tỷ, chúng ta có nên đi ngăn cản trận khiêu chiến này không, điều này không tốt cho Caesar?
Elena suy nghĩ tương đối nhiều, có chút lo lắng nói.
- Elena muội muội, chuyện này muội không đúng rồi, có kẻ muốn khi dễ người khác, chúng ta cần phải đánh cho hắn tơi bời mới hả, hơn nữa Caesar đã ký thư khiêu chiến rồi, làm sao có thể xin thôi được!
Hiển nhiên lòng hiệp nữ của công chúa Clara vẫn chưa từng thay đổi, nàng chính đang hi vọng nhìn thấy Caesar hung hăng dạy cho đám ruồi bu kia, tốt nhất là đè bẹp toàn bộ, sau đó danh khí vang dội, như vậy cơ hội hai người đến với nhau càng lớn hơn.
Caio, Isa, Triết Biệt ba người cũng chen lên trước. Caio đã ngoạc mồm kêu oang oang:
- Đầu nhi, xử đẹp bọn nó, làm vẻ vang học viện Tiều Thạch chúng ta!
Nhìn như có vẻ ngố, nhưng kỳ thật là một chiêu rất thông minh, chỉ chớp mắt đã đưa Caesar trở thành đại biểu của học viện Tiều Thạch, mà Corarisa lại lập tức bị cô lập. Mà ở học viện Tiều Thạch đa phần là bình dân hoặc quý tộc đã sa sút, đối với kẻ ỷ thế hiếp người như Corarisa vốn đã không ưa, mặc dù cảm thấy phần thắng Caesar không lớn nhưng vẫn hùa nhau cổ vũ hắn.
Chen lấn trong đám đông, Roger cũng cẩn thận quan sát Triết Biệt, mà cơ hồ ngay khi ánh mắt vừa nhằm trúng hắn, Triết Biệt đã quay đầu nhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau, Roger khẽ nhếch môi mỉm cười, Triết Biệt mặt vẫn không chút cảm xúc nhìn lại hắn, nhưng không thể không nói Triết Biệt cũng rất coi trọng Roger, bởi vì hắn ta là một người có thực lực.
Hải Long chiến sĩ, là tượng trưng cho sự vô địch, ngàn vạn lần chớ tưởng rằng bọn họ chỉ có Long Đấu Khí. Long Đấu Khí chỉ là công cụ, Hải Long Tộc còn sở hữu rất nhiều tuyệt kỹ bí mật không truyền ra, khó lòng phòng bị, cho dù có người thực lực cao hơn cũng chết dưới Long Đấu Khí của bọn họ.
Ở trên người Roger, Triết Biệt cảm thấy được một cảm giác tương tự Caesar, cho dù là tên Tibat kia cũng vậy, dù là nhìn có vẻ ôn nhu nho nhã tuyệt không tranh chấp với đời, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối không thể xem thường, sở dĩ trông như vậy vì mục tiêu khác nhau mà thôi, so ra tên Tibat càng khiến người ta kiêng kỵ hơn.
Rắn độc thường nguy hiểm hơn mãnh hổ.
Quả nhiên đúng như mọi người suy đoán, Corarisa cũng không phải là người lên đấu đầu tiên. Loại quý tộc như hắn luôn rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, người bước lên là một người trung niên.
Nhất thời toàn trường xôn xao, hiển nhiên rất là bất mãn đối với sự hèn hạ của Corarisa. Kẻ trung niên trước mắt này không phải là hạng người vô danh, nói chính xác hơn là một mạo hiểm giả bốn sao cực kỳ nổi tiếng, Chamaropi. Ma pháp sư một mình một ngựa đi mạo hiểm tuyệt không nhiều, mà hắn ta chính là một trong số đó, năng lực đánh đơn cực kỳ mạnh, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa ra tay rất độc.
Đối với Chamaropi mà nói, việc này bất quá chỉ là một lần giao dịch, có người xuất tiền thì hắn xuất lực, đối thủ là một tên học sinh, chỉ vậy mà thôi. Về phần tên sơ cấp ma pháp học sinh này ư, nói sao nhỉ, có đáng thương một chút.
- Ta chính là Chamaropi, chớ trách ta, có trách thì trách số ngươi không may mà thôi!
Loại mở màn giải thích này Caesar nghe đã nhàm, cười nhạt không quan tâm, ý bảo người công chứng mau mau bắt đầu.
Công chứng viên là chuyên trách của Thao Đặc qúy tộc, bọn họ có sự kiên nhẫn, cần cù, hơn nữa lại công bằng.
Lão rùa già cũng không có nói nhiều như tưởng tượng, phất hai tấm khiêu chiến thư lên:
- Chiến đấu ba trận, bất kể sống hay chết, một bên mất sức chiến đấu hoặc đầu hàng bị xử thua, bên thua phải làm theo hứa hẹn trước đó.
Corarisa ở dưới đài sớm đã suy nghĩ kỹ càng. Không cần phải lấy mạng tên nhóc ấy, hắn cũng không muốn phá hoại danh tiếng của mình, chỉ cần dập đầu ba cái, sau đó cởi truồng chạy vòng quanh thành một vòng là được... Hắc hắc, ít nhất công chúa Clara sẽ không còn hứng thú với tên tiểu tử này nữa.
- Trận đấu bắt đầu!
Vừa nói xong, lão rùa làm chứng lập tức nhảy vội xuống đài luận võ bằng một tốc độ rất không giống với tộc Thao Đặc.
- Tiểu tử, ngươi rất kiêu ngạo, đem tất cả những gì ngươi học được ở trường ra dùng hết đi, chứ không sau này sẽ không có cơ hội dùng đâu.
Ra tay với một học sinh ở cấp bậc ma pháp học đồ thì quả thật quá tổn hại danh tiếng của y. Bất quá dù sao hắn cũng không thích danh tiếng gì lắm, hơn nữa người ta còn ra giá cao hậu hĩnh, chuyện tốt như vậy đương nhiên không có lý do để cự tuyệt.
Lương tâm ư? Bao nhiêu tiền một cân?
Vốn đang rất bình tĩnh, Caesar đột nhiên duỗi thẳng người. Caesar vẫn là Caesar, nhưng ánh mắt và khí thế đã hoàn toàn khác biệt. Đám học sinh bên dưới tuy cũng cảm nhận có điểm khác lạ, nhưng cũng không quá mãnh liệt, tuy nhiên Chamaropi đang đứng đối diện hắn lại như bị điện giật, cả người đều khẩn trương cả lên.
Đạp phải ổ mìn rồi, khí thế thật là mạnh mẽ!
Chamropi có thể kiếm được thẻ mạo hiểm giả bốn sao, cũng là nhân vật cửu kinh sa trường, loại ánh mắt lăng lệ kia, thứ khí thể hoàn toàn vây chặt lấy y kia, quả thực so với siêu cấp hải yêu cũng không kém bao nhiêu. Không thể, điều này không thể được, nhất định là hư trương thanh thế!
- Nhìn bầu trời lần cuối đi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!
Caesar lạnh nhạt nói, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn không bao giờ lưu tình. Người không phạm ta, ta không phạm người. Hừ, người nếu dám phạm ta, ta sẽ trả lại gấp bội!
Chamaropi bất kể đúng hay sai, thân thể nhẹ nhàng bay lên, tốc độ cũng không phải là quá nhanh, nhưng lại cho người xem một cảm giác khó chịu, đó là một quỹ tích không cách nào nắm bắt được.
- Điệp ảnh thân pháp, không đơn giản.
Roger rất hài lòng gật đầu, tên ma pháp sư này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng, khó trách có thể trở thành mạo hiểm giả bốn sao.
Đương nhiên Chamaropi không chỉ có từng ấy, chậm rãi bay lên, ma pháp nguyên tố xung quanh ngưng tụ đến có thể thấy được. Dân trong nghề chỉ cần vừa ra tay là đã biết thế nào, đối phương tuy là ác danh, nhưng cũng là nổi danh, là dùng thực lực để đổi lấy.
Y đang điều chỉnh cường độ của nguyên tố, tùy thời đều có thể ra tay. Nhìn bộ dáng này, hẳn là một chiêu công phòng trong một của Thủy Hệ Ma Pháp: Bão Tuyết Rít Gào (Nguyên văn: Băng phong bào hao).
Caesar đã muốn thử xài ma pháp để chiến đấu từ rất lâu trước, chỉ là vẫn chưa có cơ hội, mà lần này hắn có thể kiểm trắc thực tế xem ma pháp của mình rốt cuộc có bao nhiêu uy lực.
Caesar cũng chậm rãi bay lên, khí thế không giảm. Mọi người toàn tâm chú ý hai người trên không, thấy bộ dáng của Caesar hẳn là sẽ có đại chiêu. Phải biết rằng Bão Tuyết Rít Gào có thể sử dụng liên hoàn, tuy không phải là ma pháp công kích mạnh nhất trong Thủy hệ nhưng trong quyết đấu lại được dùng nhiều nhất. Một khi để ma pháp sư thuận lợi đánh ra rồi thì căn bản là xong đời, trong lực công kích mạnh mẽ lại ẩn chứa sức đóng băng hung mãnh, đồng thời cũng là cách đối phó với chiến sĩ tốt nhất.
Caesar giơ hai tay lên, một quả, hai quả, ba, bốn quả... hai mươi mấy quả cầu nước lơ lửng trên không, nhất thời vẻ mặt mọi người toàn trường hơi nhăn nhó... Đương nhiên, ngoại trừ những người biết chuyện. Cho dù là biết chuyện cũng trợn mắt há mồm, Caesar phóng ra nhiều quả cầu nước như vậy là ý làm sao?
Đó là áp súc ma pháp, không phải trò đùa, chẳng lẽ hắn muốn áp súc toàn bộ?
Chỉ có Elena và Clara mặt tươi như hoa. Các nàng là những người hiểu rõ thực lực của Caesar nhất. Người có thể đánh ngang tay với Hoàng Kim Long kỵ sĩ làm sao có thể thất thủ ở chút sự cố nhỏ này. Đương nhiên với thái độ không kiêu không vội của Caesar hai người lại càng yêu thích, nam nhân bình thường mới có chút thành tựu bằng cọng lông trâu cứ thích khoe khoang bắng nhắng không ngừng trước mặt phụ nữ. Mà Caesar không vậy, việc hắn làm hết thảy đều ghi sau trong lòng hai nàng, so với việc nói ra còn hiệu quả gấp trăm lần.
Chamaropi bật cười, xem ra chính mình lo hão, một tên học sinh nho nhỏ của học viện Tiều Thạch có được bao nhiêu khả năng chứ, quá mức cẩn thận.
Bất quá sắc mặt y biến đổi ngay. Đám cầu nước nhỏ trên không trung bắt đầu tìm bạn, cứ hai quả một tổ, sau đó dưới sự sửng sốt của mọi người, bắt đầu hợp thành một cái.
Ở giữa không trung lơ lửng mười mấy quả cầu nước xanh nhạt... Caesar vốn muốn dùng cầu lửa để thử, bất quá sợ tạo thành phiền phức quá lớn nên mới đổi thành thủy cầu. Kỳ thật... đã quá rúng động rồi.
Chamaropi là ma pháp sư, ở đây cũng có rất nhiều ma pháp sư, cả đám trợn tròn mắt, há hốc mồm như muốn nuốt trọng mấy quả cầu trên không vậy. Bì Cầu chằm chằm nhìn đám ma pháp cầu trên không rồi giãy dụa muốn lao lên... Nó đói!:018:
Bàn tay to tướng của Caio đồng học quá chắc chắn, giữ chặt lấy cánh của nó, còn vỗ nó một cái rõ mạnh:
- Bì cầu chết toi, ngoan nào, trò vui sắp bắt đầu rồi, đợi lát nữa tao dẫn mày đi ăn no nê.
- Bỉ ba, bỉ ba, bỉ ba
- Mie, chỉ biết có ăn!
Chamaropi rất muốn dụi mắt một chút, có chút mỏi, chỉ là không thể, bất kể mấy thứ đang lơ lửng kia có phải là thật hay giả, đều không thể chờ đợi. Bão Tuyết Rít Gào ầm ầm bắn tới, trên đường đi còn mang theo vô số cọc băng và khí lạnh, cùng lúc đó Chamaropi từ trong người móc ra một thứ đen nhẻm, chíu chíu chíu bắn về phía Caesar.
- Người này dùng ám khí, thật không biết xấu hổ!
- Nhãi con biết cái gì, chiến đấu sinh tử, cái gì cũng có thể dùng.
Ánh mắt của Caesar còn lợi hại hơn so với bọn họ nhiều, Bão Tuyết Rít Gào cũng không thể phân tán sự chú ý của hắn, mà cái ám khí xé nước bay vùn vụt kia, lóe lên thứ ánh sáng xanh đen, hiển nhiên là được bôi chất kịch độc, thậm chí chiêu Bão Tuyết Rít Gào của đối phương cũng chỉ là chiêu che mắt.
Áp súc thủy cầu bên cạnh người Caesar từ trên không ép xuống, lúc này chỉ có Chamaropi mới có thể cảm nhận được áp lực của đám áp súc ma pháp này. Suy nghĩ duy nhất của y lúc này là chạy trốn nhưng tốc độ hạ xuống của áp súc thủy cầu quá nhanh. Nếu chỉ có một quả thì còn tốt, vấn đề là mười mấy quả trùm xuống một lượt, hắn thậm chí không biết nên phản ứng thế nào, dù là điệp ảnh thân pháp cũng không có chút tác dụng, mặc ngươi tránh thế nào, ý ta là muốn nổ tung cả vùng ra.
Cảm thụ được áp lực, tất cả những người vây xem đều hoảng loạn chạy ra xa, lộ ra bộ dáng chân thật của áp súc ma pháp cầu khi hình thành nên một chiếc lưới ma pháp áp lực khủng bố từ trên trên cao chụp xuống, thế tới ấy quả thật không thể ngăn cản.
Uỳnh ùng oàng oàng...
Sóng nước cuộn trào, uy lực của mười mấy cái áp súc ma pháp còn mạnh hơn tưởng tượng, may mà Caesar tập trung điểm công kích, nếu không còn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, phần lớn thực lực những người đứng gần đều không kém, nếu không cũng không chen vào đầu được, giờ cũng bị đẩy lùi ra xa.
Cả luận võ đài cứng chắc cũng bị lột mất mặt trên, khắp nơi đều là hầm hố lổn nhổn, về phần tên Chamaropi kia đến một chút tro cốt cũng không còn. Caesar mặt không cảm xúc hạ xuống, những người đứng dưới đều có thể chứng kiến phần lạnh lùng này của Caesar, đó là loại người giết chóc như cơm bữa.
Thương xót địch nhân không phải là độ lượng, là ngu xuẩn.
Nhưng bọn trên mặt Corarisa lại lộ ra nụ cười. Chết thì thôi, còn đỡ tốn một nửa tiền còn lại. Hơn nữa nhiệm vụ của y đã hoàn thành, vì một loạt độc châm đã cắm vào trên tay Caesar.
Người khác không biết nhưng Corarisa lại rất rõ ràng, bởi vì Chamaropi từng biểu diễn cho hắn xem qua, cái hộp sắt hàm sa xạ ảnh này là kiệt tác đến từ nhân loại (Kim lão tiền bối?), cũng là một trong số ít các loại ám khí không bị ảnh hưởng bởi lực cản của nước, về độc được bôi bên ngoài là loại kịch độc do Khắc Xà Tộc ở đất liền tự tay làm, kiến huyết phong hầu!
Đừng nói là Hải Tộc bình thường, cho dù là hải yêu cấp chín bị bắn trúng cũng bị tê dại một lúc. Khả năng kháng độc của Hải Tộc bình thường cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với nhân loại, hơn nữa Chamaropi còn bôi thêm Thạch Cổ Độc, chặc chặc, gấp đôi lượng, tên khốn này lên đường chắc rồi.
Đám học sinh của học viện Tiều Thạch đang hoan hô bỗng nhìn thấy độc châm trên cánh tay Caesar liền im bặt, bởi vì cánh tay Caesar đang đen xạm nhanh chóng, tốc độ như thế có thể cho thấy sự mãnh liệt của độc tính.
Clara và Elena cũng đã nổi giận, một khi người trong lòng thật sự bị thương, các nàng sẽ bất chấp tất cả. Lúc mà đầu óc nóng lên thì chuyện gì hai vị công chúa kiêu ngạo kia cũng có thể làm được.
Bất quá Caesar vẫn ngượng nghịu cười, nhổ mấy cây châm độc trên cánh tay ra, nhìn một chút, co tay lên, nắm chặt tay vẩy nhẹ, cánh tay vốn đang xám đen nhanh chóng trở lại bình thường, mà từ lỗ kim châm kia không ngừng chảy ra chất dịch màu đen.
Lần này đừng nói Corarisa, ngay cả Roger cũng sửng sốt. Thể chất thật đáng sợ, khả năng bài độc cùng năng lực khôi phục mạnh mẽ như vậy quả thực còn ghê gớm hơn Long Tộc. Tên này thật sự là Xà Âu bối tộc hay sao, Long Thần ơi, loại Bối Tộc nào mà kinh khủng như vậy, Hải Vương Bối?
Chưa từng nghe nói tới!
Thể chất bách độc bất xâm của Caesar cũng là trong lúc vô ý mà phát hiện ra. Loại khu vực như vùng biển Bách Mộ Tử Vong, nơi nơi đều tràn ngập nguy hiểm. Mặc dù đám quái vật ở đây không công kích Caesar, nhưng có một số con có kịch độc thỉnh thoảng cũng bày ra mấy cái bẫy có kịch độc để bắt mồi. Loại độc ấy so với lọi Chamaropi sử dụng còn mạnh hơn gấp trăm lần, đối với Caesar cũng chẳng hề gì, huống chi cái loại tôm tép này. Mà lá gan Caesar hồi nhỏ lại rất to, vì thử nghiệm xem mình có thật là bách độc bất xâm hay không mà từng làm không ít thí nghiệm, thiếu chút nữa đã khiến lão Mattoon lên cơn đau tim. Nhưng trải qua sự xem xét của ma đạo sĩ kiêm đại luyện kim thuật sĩ Mattoon, máu của Caesar quả thật khác biệt với máu của người khác, chẳng những khác máu người, mà máu Hải Tộc cũng khác nốt. Nguyên lý dùng độc thông thường đối với thân thể hắn hoàn toàn không có tác dụng.
Sau này trong quá trình lang bạt Caesar cũng trúng độc không ít lần, đều không có chút tác dụng. Nếu như có hải yêu dùng độc làm thủ đoạn công kích chủ yếu mà đụng phải Caesar chỉ có đường chết.
Bị từng ấy thứ độc nhiễm qua mà không chết, cho dù là người thường cũng là bách độc bất xâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.