Quyển 1 - Chương 28: Công thành
Phạn Tạp
23/04/2018
Type: Taranee
Khóe mắt Karl như muốn rách toạc, hắn lớn tiếng gào thét, cổ tay bị ma sát bật máu, tiếc rằng sức lực có hạn, căn bản không thể thoát được khỏi sợi dây thừng, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông khốn nạn kia hành động.
“Đừng có động vào cô ấy! Mày là đồ vô sỉ, loại người hạ lưu như mày ngay cả liếc mắt nhìn cô ấy cũng không xứng, sao dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào cô ấy!!!”
“Ha ha ha, vậy mày hãy nhìn xem tao có xứng hay không!” Gã đàn ông nhìn thấy vẻ giận dữ của Karl, lại càng hưng phấn vênh váo đắc ý, xé áo sơ mi của Nick.
Karl quả thực sắp phát điên rồi, hai mắt đỏ ngầu như máu, không quan tâm đến việc mình đang bị trọng thương ra sức giãy giụa, hận không thể nhai sống máu thịt của đối phương. Nhưng Victor dần dần hiểu ra kế sách của Nick, bèn thì thầm khuyên nhủ: “Đừng giãy nữa, nếu không lát nữa cậu không đi nổi đâu!” Nhưng chàng hiệp sĩ đã hoàn toàn không nghe lọt tai bất kỳ một âm thanh nào khác, trong lồng ngực như đang cháy bùng lên một ngọn lửa muốn chết cùng kẻ thù, lấy máu rửa nhục.
Gã đàn ông tra tấn vui đến trời đất.
“Mềm mại quá, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay mười bảy.” Nick thấp giọng thở hổn hển, “Làm ơn, nới lỏng dây thừng ra đi.”
Tên đàn ông tra tấn nhếch miệng để lộ hàm răng vàng cười lạnh một tiếng, bàn tay vẫn hoạt động không ngừng: “Treo lên thì hơn, tao không dám để kẻ phạm trọng tội như mày chạm vào bảo bối của mình đâu.”
Nick khổ sở, van xin: “Vậy thì hạ thấp xuống một chút được không, chân tôi không chạm được đến mặt đất, cánh tay sắp trật khớp đến nơi rồi.”
Gã đàn ông chần chừ giây lát, thầm nghĩ một đứa con gái còn ít tuổi yếu ớt như con bé này chẳng đào đâu ra mấy sức lực, hơn nữa hai tay bị trói chặt rồi thì chắc không thể xảy ra sự cố. Vì thế bèn di động cơ quan, hạ Nick xuống cùng một mặt phẳng với mình, mặt đối mặt.
Hắn mân mê đôi môi mềm mại của Nick, hung tợn đe dọa: “Nghe cho rõ đây, nếu dám cắn tao, tao sẽ khiến mày muốn chết không được muốn sống cũng không xong!” Sau đó sáp mặt lại gần.
Cơn phẫn hận của Karl tích tụ lại trong lòng, cổ họng tanh ngọt, rồi lập tức phun ra một búng máu tươi, Victor ghê tởm đến nỗi thiếu chút nữa là nôn hết bữa cơm từ tối hôm trước.
Có lẽ cảm thấy Nick phục vụ không tồi, gã tra tấn tương đối hưởng thụ, vì thế lúc nàng ghé lại bên tai liếm vào cổ hắn, gã cũng không hề từ chối.
Chỉ nghe thấy một tiếng “phập” nghèn nghẹt vang lên, hai mắt gã đàn ông chịu trách nhiệm tra tấn đột nhiên lồi hẳn ra, cổ họng phát ra tiếng rì rì, máu phun ra. Khuôn mặt của Nick bị máu bắn đỏ tươi, nhổ ra một miệng máu thịt bầy nhầy bẩn thỉu, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn đối phương đang bịt chặt cổ lăn lộn trên sàn nhà.
Sau lưng Victor toát mồ hôi lạnh, Nick giống như một con thú đang nổi giận ngoạm chặt lấy yết hầu của gã đàn ông, cắn đứt luôn dây thanh quản và khí quản, ngay cả cơ hội để kêu cứu gã cũng không có, ngã lăn lên đất lăn lộn co giật, máu phun ra thấm ướt mặt đất một màu đỏ thẫm.
Hai cánh tay Nick dùng lực đu mình lên, ngậm cắn rồi lôi ra một mảnh sắt nhỏ giấu trong ống tay áo, cọ mài lên sợi dây thừng. Đây là chiến lợi phẩm lúc trước nàng lấy trộm được từ phòng tra tấn, cuối cùng cũng có chỗ dùng. Hai tay thoáng cái đã được tự do, Nick nhanh nhẹn rút thanh đao trên người gã đàn ông, bồi thêm mấy phát.
“Phù, nguy hiểm quá.” Nick phỉ nhổ lên cái xác, đưa tay áo lau chùi vết máu trên mặt, thả Karl và Victor xuống, cắt đứt hết đống dây thừng trói trên cổ tay hai người. “Cơ hội này thật quá tốt, nếu như mấy tên vừa nãy ở lại, sẽ phải tốn thêm chút thời gian và công sức nữa.”
Trong ánh mắt không thể nào tin được của Karl, nàng buộc lại dây lưng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, áo sơ mi thiếu mất vài chiếc cúc, chỉ có thể quấn lại quấy quá qua loa, che mấy vết hằn đỏ do những ngón tay hung hăng lưu lại trên ngực. Cho dù là bị bịt miệng, trói chặt tay chân, chỉ cần tên đàn ông nào đó nổi tà niệm tới gần, nàng sẽ có vô số cách đứa hắn vào chỗ chết.
Victor lặng lẽ cởi áo ngoài của mình ra đưa cho Nick, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, lại chỉ có thể nhờ một cô gái bán rẻ cơ thể để cứu tính mạng của hai người đàn ông, chút lương tâm còn sót lại của anh ta chấn động mạnh mẽ.
Karl dùng sức quá mức, khuỵu gối xuống đất không đứng dậy được, anh chàng bác sĩ bước tới đỡ hắn dậy, Nick cầm lấy vũ khí đi ra sau cửa, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài.
“Cậu không nên nhìn cô ấy bằng ánh mắt ấy, nó thực sự khiến người ta thất vọng đấy.” Victor thấp giọng trách móc, “Cô ấy hy sinh bản thân mình để cứu cậu, cứu hai người chúng ta.”
Khuôn mặt Karl đầy vệt nước mắt, toàn thân run rẩy, trong đầu toàn là cảnh tượng Nick bị treo lên làm nhục, hắn đau đớn vùi đầu vào hai cánh tay, hối hận vì mình đã từng hứa sẽ bảo vệ nàng, nhưng lại đẩy nàng đến bước đường tự giẫm lên tôn nghiêm của bản thân.
“So với việc được cứu mạng như vậy, thà tôi chết luôn đi còn hơn…”
Victor buông một tiếng thở dài: “Cậu mãi mãi không thể hiểu được cô ấy, nên cô ấy cũng mãi mãi không thể hiểu nổi cậu.”
Bước đầu trong kế hoạch của nhóm sát thủ là xử lý gã tra tấn, tranh thủ lúc đám lính gác thay ca sẽ lén lút lẻn ra ngoài. Nhưng chuyện cướp ngục lúc nửa đêm đã khiến toàn bộ đoàn kỵ binh đang ngủ trên giường bị đánh thức, vì những anh em đã chết, bọn họ khua những vó ngựa đầy phẫn nộ quần nát từng tấc đất xung quanh bốn phía ngục giam, cố gắng tìm ra những kẻ cướp ngục đang lẩn trốn.
Nick nhìn quang cảnh người ngã ngựa đổ, đuốc cháy bập bùng bên ngoài qua khe cửa, còn có người đề nghị lôi ba kẻ từ trong phòng giam ra, dùng ngựa kéo cho đến chết. Nàng rút một cây gậy sắt treo trên tường sau cánh cửa, lại lục lọi ra mấy thứ vũ khí dự trữ trong góc phòng, rồi cúi đầu quay về bên cạnh hai bạn đồng hành nói:
“Tình huống xấu nhất, chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi.”
“Có thể chống đỡ thêm một lúc nữa không, đợi thuyền trưởng tổ chức lại lực lượng rồi tới cứu viện?” Victor hỏi với thái độ không cam tâm.
“Thế còn xem xem ngài ấy có đến nữa không.” Nick đáp với vẻ nặng nề. Những năm tháng của quá khứ, nàng đều dựa vào bản thân đối phó với hết thảy mọi chuyện, chưa từng trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác.
Một đêm đau đớn khổ sở dài đằng đẵng, chưa được bao lâu, mấy tên lính gác bên ngoài phát hiện bên trong phòng tra tấn vốn dĩ phải vang lên tiếng gào thét thê thảm không dứt lại yên lặng một cách đáng ngờ, gõ cửa vài lần cũng không thấy ai lên tiếng trả lời, chúng lập tức gọi đoàn kỵ binh đến, chuẩn bị phá cửa xông vào.
Nick nắm chặt vũ khí trong tay, hạ vai cong lưng đứng chắn phía trước, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào tấm ván cửa đang không ngừng vang lên những âm thanh trầm đục; Victor chộp lấy một chiếc bàn là đã được nung đỏ, dây thần kinh căng thẳng như sắp đứt tung đến nơi; Karl quỳ trên đất hôn lên cây thánh giá bằng bạc, chống kiếm vất vả đứng dậy, chuẩn bị dùng sinh mệnh cuối cùng bảo vệ đức tin trong trái tim.
Cửa đã bị phá.Nick chiếm được vị trí có lợi ở cửa, kẻ địch từng người xông vào đều bị chém ngã, sa vào lưới đánh cá do Victor và Karl phối hợp giăng phía sau lưng. Nick sử dụng tất cả kỹ nghệ toàn thân, chạy chỗ này nhảy chỗ kia như một chú cá hoạt bát, tốc độ nhanh nhẹn quỷ dị tựa quái vật biển. Tấc đất phía trước cửa trong nháy mắt trở thành một biển máu.
Suy cho cùng thể lực của con người cũng có hạn, vũ khí lại không phải loại nàng quen dùng. Kẻ địch thay nhau lao tới như thủy triều không ngừng không nghỉ, Nick thở dốc càng lúc càng dồn dập, bước chân cũng càng lúc càng loạng choạng. Trước mắt nàng là những con sóng màu đen, kẻ thù chỉ là những nét phác họa mơ hồ, kể từ ngày gia nhập đội cướp biển đến giờ, nàng chưa bao giờ kiệt sức đến vậy. Đoàn kỵ sĩ tấn công hồi lâu mà không có kết quả, bèn chất một đống củi lớn trước cửa, định thiêu sống ba người trong phòng tra tấn.
Đã đến giới hạn rồi.
Cuối cùng, Nick quét ánh mắt nhìn những thi thể trên mặt đất, nói với một nơi nào đó trong tim:
Chú, nơi cháu chôn thân, chính là Santa Lucia.
Đúng vào lúc ấy, một tiếng nổ cực lớn xé toang bầu trời, ánh lửa tựa như sấm sét chiếu sáng toàn bộ bến cảng nhỏ. Hai ngọn đuốc khổng lồ cao đến hơn trăm trượng cháy bùng trên vịnh biển, đó là quang cảnh sau khi chiến hạm hộ tống của Tây Ban Nha đóng quân tại đây bị tấn công.
Đồng hồ cát đã chảy hết, con sư tử nổi giận cuối cùng đã gầm lên rồi.
Trên mặt biển Santa Lucia, hơn hai mươi cỗ pháo hạm cực lớn treo cờ cướp biển màu đen đang vây kín bên cảng nhỏ như một bức tường thành, ánh lửa từ miệng pháo lóe sáng từ trái sang phải trong màn đêm tối tăm, luân phiên bắn rất đều đặn, hơn một ngàn quả đạn pháo kết hợp với hàng chục tấn thuốc súng nã vào trong thành, ánh lửa bốc lên tận trời, đất rung núi chuyển, những đám may đen do khói thuốc súng hình thành tựa một đoàn quân của ma quỷ quét tới bao phủ toàn bộ Santa Lucia, lại giống như muốn xé nát bến cảng nhỏ đang yên đang lành thành từng mảnh vụn.
Cả thành phố bốc cháy, người dân kinh hoàng cực điểm, bị tiếng pháo nổ như tiếng động đất dọa cho hoang mang sợ hãi. Ngựa của đội kỵ binh chưa từng nhìn thấy thế trận như vậy, nhấc hai chân lên đứng như người, hí vang điên cuồng bỏ chạy, hoặc giẫm vó sát lên người chủ nhân. Cả một binh đoàn hùng mạnh từng hung hãn càn quét tàn phá miền Nam nước Ý sụp đổ trong nháy mắt, toán kỵ binh giữ chặt súng ống, nhưng không biết nên bắn về hướng nào, trong màn khói bốc lên cuồn cuộn hoang mang bỏ chạy như rắn mất đầu.
Một nhiệm vụ bình thường cuối cùng lại thành ra phức tạp, nhóm sát thủ gà mờ mắc kẹt trong trận địa của kẻ thù, nguyên nhân là do dùng người không chuẩn, nhưng năm lần bảy lượt đi giải cứu lại không thu hoạch được gì, đã khiến Hayreddin cực kỳ tức giận.
Hắn là một người trầm ổn bình tĩnh, nhưng trước hết, người đàn ông này còn là một tên cướp biển, cả đời kiêu hùng tung hoành khắp Địa Trung Hải.
Hayreddin có thể là vì lợi ích mà hòa giải với kẻ thù, có thể dùng tiền bạc để hối lộ, dùng quyền lực để dụ dỗ, nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai, một thế lực nào cướp đi những thứ quan trọng bên người hắn.
Tuyệt đối không bao giờ cho phép.
Lượt đạn đầu tiên là màn cảnh cáo không lời của vua hải tặc, chỉ nhắm vào quảng trường chính giữa thành phố và nhưng khoảnh đất trống. Đâu đâu cũng thấy cảnh người và động vật hoảng loạn chạy trốn, đám người quyền quý trong thành hai chân run lẩy bẩy bò ra từ trong gậm giường, chẳng thể tìm nổi một tên hầu nắm rõ tình hình bên ngoài. Lúc binh lính giữ thành tới thông báo một số lượng lớn thuyền hải tặc đã phá hủy chiến hạm hộ tống, bao vây hoàn toàn bến cảng, chẳng ai còn tâm trí đâu mà phản kháng nữa, chỉ sợ đám cướp biển tàn sát toàn bộ thành phố, sẽ không một ai chạy thoát được.
Lời nhắn của Hayreddin lập tức được gửi tới đất liền: Ba người đó, phải trả lại cho ta nguyên vẹn không sứt mẻ.
Thẩm phán cân nhắc một chút, lập tức hiểu ra ngay kẻ đứng sau đám sát thủ ám sát Pedro là ai, nhưng kẻ đứng sau quả thực quá sức kiêu ngạo, cướp ngục không thành lại ngang nhiên tấn công trực diện, lấy tính mạng người dân trong thành ra uy hiếp. Xác chiến hạm Tây Ban Nha cháy đen trôi dập dềnh theo những con sóng biển, ngài thẩm phán là một người biết xem xét thời thế, vội vàng chạy thẳng một mạch đến phòng gian định ban lệnh đặc xá, nhưng lại bị đoàn kỵ binh cản lại, quân nhân suy cho cùng đều là những kẻ có cá tính, không muốn chỉ uy hiếp đơn giản như vậy mà đã hèn hạ khuất phục đám cướp biển.
“Thả ba tên đó ra, trách nhiệm có thể đổ lên đầu bọn cướp biển; không thả, đừng nó là chức vị tiền đồ, mà ngay cả tính mạng của cậu và tôi cũng có thể cùng vứt luôn xuống đáy biển!” Màn dạy dỗ vô cùng thấm thía của vị thẩm phán khiến đoàn trưởng của đoàn kỵ binh lập tức tỉnh ngộ, lại thêm một đám quý tộc tham sống khổ sở cầu xin, vị đoàn trưởng nhanh chóng đưa ra quyết định, sai người di chuyển hết đống củi khô đi, thả ba kẻ đang bị mắc kẹt trong phòng tra tấn ra.
Hắn thật sự đã đến rồi, mang theo thiên quân vạn mã.
Lại một lần nữa thoát khỏi đôi cánh của tử thần hung tợn, Nick giống như đang mê đang say nhìn cả thành phố bị ngọn lửa ác liệt tàn phá dữ dội, đây là lần đầu tiên có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của thuyền trưởng đáng sợ như vậy.
Đây chính là cường quyền! Chính là sức mạnh!
Nàng bị số mệnh bẻ gãy, bị cường quyền bức hại, nhưng chính vì như vậy, nàng vô cùng sùng bái sự vĩ đại của sức mạnh. Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực nảy lên “thịch” một tiếng rất mạnh, như muốn tóm chặt lấy rồi khống chế sức mạnh vận mệnh của bản thân từ trong ngọn lửa.
Đám cướp biển đến tiếp ứng không ngờ ba đại nhân vật trên thuyền lại thảm hại đến vậy, phó đội trưởng trọng thương hôn mê tay vẫn còn nắm chặt thanh kiếm lưỡi mẻ, có muốn gỡ ngón tay ra cũng không được; anh chàng bác sĩ sắc mặt tái nhợt gầy sọp trông như một hồn ma, không ngừng xoay đầu nhìn dáo dác bốn phía dáng vẻ y hệt chim sẻ sợ cành cây cong; chỉ có Nick toàn thân như vừa tắm máu tươi là vẫn còn tỉnh táo lạ thường, dưới ánh lửa rực sáng, đôi mắt đen thăm thẳm bắn ra luồng ánh sáng bất diệt.
Đám cướp biển nể sợ tránh ra nhường đường, trên boong tàu nơi “hải yêu” đi qua lưu lại những dấu chân máu.
Hayreddin cầm đao đứng ở mũi thuyền, mái tóc đỏ tung bay trong làn khói súng đang tản ra trong gió, lẫm liệt như một vị thần, một bức tượng, tựa như chỉ cần hắn đứng ở nơi này, hết thảy mọi tại họa trên thế gian đều sẽ biến mất, hết thảy kẻ địch trên thế gian đều sẽ bị đánh bại.
Nick đi tới chỗ thuyền trưởng, càng đi càng cảm thấy buồn ngủ.
Chiếc áo dính đầy máu bám chặt lấy người, hai tay chậm chạp đau nhức, nàng thật sự đã mệt lắm rồi. Ăn uống kham khổ trong một thời gian dài, nửa đêm hùng hục chém giết tắm máu, nghĩ đủ mọi cách chăm sóc chiến hữu, một người thì nỗ lực phấn đấu, một người thì giãy giụa vùng vẫy, cùng một lúc cả tinh thần và thể xác của nàng đã đến cực hạn. Giờ ở trong lãnh địa của người đàn ông này, trong vòng tròn bảo vệ mạnh mẽ của hắn, cuối cùng nàng đã có thể nghỉ ngơi không cần phải bận tâm đến bất cứ chuyện gì nữa rồi.
“Thuyền trưởng, tôi về rồi đây…”
Tinh thần gắng gượng đến giờ bỗng chốc thả lỏng, trước mắt Nick biến thành màu đen, bước chân lảo đảo rồi ngã xuống.
Vốn dĩ Hayreddin có rất nhiều điều muốn nói, muốn quở trách nàng làm việc không cẩn thận, lãng phí thế trận giải cứu hoành tráng như thế của hắn, muốn nói với nàng nhiệm vụ thất bại cũng do lỗi của hắn dùng người không đúng, lại liên tiếp phái trợ thủ vướng chân vướng tay tới liên lụy nàng; muốn tăng gấp năm lần tiền làm thêm giờ để an ủi nỗi vất vả của nhiệm vụ lần này, lại vừa muốn trừ nửa năm tiền lương coi như trừng phạt nàng vì tội không nghe lời dạy bảo.
Nhưng chẳng kịp nói nổi lấy một câu, vẻ mặt Nick mơ màng, loạng choạng đi về phía hắn. Hayreddin đưa tay ra đỡ lấy bả vai nàng, nhưng Nick hiển nhiên là không thể đứng thẳng, đầu gối vừa khuỵu, thân hình liền mềm oặt trượt xuống, Hayreddin đành phải ôm nàng vào lòng.
Cô nhóc khốn kiếp giống như một con thú nhỏ mệt mỏi, vừa trượt xuống vừa chìm vào trong giấc ngủ sâu, nàng gối đầu lên bả vai dày rộng của thuyền trưởng, không mảy may khách sáo cọ cọ khuôn mặt dính đầy máu và nước miếng lên trên chiếc áo choàng vô cùng phong cách của hắn.
Nơi này có sức mạnh, nơi này an toàn.
Khóe mắt Karl như muốn rách toạc, hắn lớn tiếng gào thét, cổ tay bị ma sát bật máu, tiếc rằng sức lực có hạn, căn bản không thể thoát được khỏi sợi dây thừng, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã đàn ông khốn nạn kia hành động.
“Đừng có động vào cô ấy! Mày là đồ vô sỉ, loại người hạ lưu như mày ngay cả liếc mắt nhìn cô ấy cũng không xứng, sao dám dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào cô ấy!!!”
“Ha ha ha, vậy mày hãy nhìn xem tao có xứng hay không!” Gã đàn ông nhìn thấy vẻ giận dữ của Karl, lại càng hưng phấn vênh váo đắc ý, xé áo sơ mi của Nick.
Karl quả thực sắp phát điên rồi, hai mắt đỏ ngầu như máu, không quan tâm đến việc mình đang bị trọng thương ra sức giãy giụa, hận không thể nhai sống máu thịt của đối phương. Nhưng Victor dần dần hiểu ra kế sách của Nick, bèn thì thầm khuyên nhủ: “Đừng giãy nữa, nếu không lát nữa cậu không đi nổi đâu!” Nhưng chàng hiệp sĩ đã hoàn toàn không nghe lọt tai bất kỳ một âm thanh nào khác, trong lồng ngực như đang cháy bùng lên một ngọn lửa muốn chết cùng kẻ thù, lấy máu rửa nhục.
Gã đàn ông tra tấn vui đến trời đất.
“Mềm mại quá, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Năm nay mười bảy.” Nick thấp giọng thở hổn hển, “Làm ơn, nới lỏng dây thừng ra đi.”
Tên đàn ông tra tấn nhếch miệng để lộ hàm răng vàng cười lạnh một tiếng, bàn tay vẫn hoạt động không ngừng: “Treo lên thì hơn, tao không dám để kẻ phạm trọng tội như mày chạm vào bảo bối của mình đâu.”
Nick khổ sở, van xin: “Vậy thì hạ thấp xuống một chút được không, chân tôi không chạm được đến mặt đất, cánh tay sắp trật khớp đến nơi rồi.”
Gã đàn ông chần chừ giây lát, thầm nghĩ một đứa con gái còn ít tuổi yếu ớt như con bé này chẳng đào đâu ra mấy sức lực, hơn nữa hai tay bị trói chặt rồi thì chắc không thể xảy ra sự cố. Vì thế bèn di động cơ quan, hạ Nick xuống cùng một mặt phẳng với mình, mặt đối mặt.
Hắn mân mê đôi môi mềm mại của Nick, hung tợn đe dọa: “Nghe cho rõ đây, nếu dám cắn tao, tao sẽ khiến mày muốn chết không được muốn sống cũng không xong!” Sau đó sáp mặt lại gần.
Cơn phẫn hận của Karl tích tụ lại trong lòng, cổ họng tanh ngọt, rồi lập tức phun ra một búng máu tươi, Victor ghê tởm đến nỗi thiếu chút nữa là nôn hết bữa cơm từ tối hôm trước.
Có lẽ cảm thấy Nick phục vụ không tồi, gã tra tấn tương đối hưởng thụ, vì thế lúc nàng ghé lại bên tai liếm vào cổ hắn, gã cũng không hề từ chối.
Chỉ nghe thấy một tiếng “phập” nghèn nghẹt vang lên, hai mắt gã đàn ông chịu trách nhiệm tra tấn đột nhiên lồi hẳn ra, cổ họng phát ra tiếng rì rì, máu phun ra. Khuôn mặt của Nick bị máu bắn đỏ tươi, nhổ ra một miệng máu thịt bầy nhầy bẩn thỉu, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn đối phương đang bịt chặt cổ lăn lộn trên sàn nhà.
Sau lưng Victor toát mồ hôi lạnh, Nick giống như một con thú đang nổi giận ngoạm chặt lấy yết hầu của gã đàn ông, cắn đứt luôn dây thanh quản và khí quản, ngay cả cơ hội để kêu cứu gã cũng không có, ngã lăn lên đất lăn lộn co giật, máu phun ra thấm ướt mặt đất một màu đỏ thẫm.
Hai cánh tay Nick dùng lực đu mình lên, ngậm cắn rồi lôi ra một mảnh sắt nhỏ giấu trong ống tay áo, cọ mài lên sợi dây thừng. Đây là chiến lợi phẩm lúc trước nàng lấy trộm được từ phòng tra tấn, cuối cùng cũng có chỗ dùng. Hai tay thoáng cái đã được tự do, Nick nhanh nhẹn rút thanh đao trên người gã đàn ông, bồi thêm mấy phát.
“Phù, nguy hiểm quá.” Nick phỉ nhổ lên cái xác, đưa tay áo lau chùi vết máu trên mặt, thả Karl và Victor xuống, cắt đứt hết đống dây thừng trói trên cổ tay hai người. “Cơ hội này thật quá tốt, nếu như mấy tên vừa nãy ở lại, sẽ phải tốn thêm chút thời gian và công sức nữa.”
Trong ánh mắt không thể nào tin được của Karl, nàng buộc lại dây lưng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, áo sơ mi thiếu mất vài chiếc cúc, chỉ có thể quấn lại quấy quá qua loa, che mấy vết hằn đỏ do những ngón tay hung hăng lưu lại trên ngực. Cho dù là bị bịt miệng, trói chặt tay chân, chỉ cần tên đàn ông nào đó nổi tà niệm tới gần, nàng sẽ có vô số cách đứa hắn vào chỗ chết.
Victor lặng lẽ cởi áo ngoài của mình ra đưa cho Nick, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, lại chỉ có thể nhờ một cô gái bán rẻ cơ thể để cứu tính mạng của hai người đàn ông, chút lương tâm còn sót lại của anh ta chấn động mạnh mẽ.
Karl dùng sức quá mức, khuỵu gối xuống đất không đứng dậy được, anh chàng bác sĩ bước tới đỡ hắn dậy, Nick cầm lấy vũ khí đi ra sau cửa, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài.
“Cậu không nên nhìn cô ấy bằng ánh mắt ấy, nó thực sự khiến người ta thất vọng đấy.” Victor thấp giọng trách móc, “Cô ấy hy sinh bản thân mình để cứu cậu, cứu hai người chúng ta.”
Khuôn mặt Karl đầy vệt nước mắt, toàn thân run rẩy, trong đầu toàn là cảnh tượng Nick bị treo lên làm nhục, hắn đau đớn vùi đầu vào hai cánh tay, hối hận vì mình đã từng hứa sẽ bảo vệ nàng, nhưng lại đẩy nàng đến bước đường tự giẫm lên tôn nghiêm của bản thân.
“So với việc được cứu mạng như vậy, thà tôi chết luôn đi còn hơn…”
Victor buông một tiếng thở dài: “Cậu mãi mãi không thể hiểu được cô ấy, nên cô ấy cũng mãi mãi không thể hiểu nổi cậu.”
Bước đầu trong kế hoạch của nhóm sát thủ là xử lý gã tra tấn, tranh thủ lúc đám lính gác thay ca sẽ lén lút lẻn ra ngoài. Nhưng chuyện cướp ngục lúc nửa đêm đã khiến toàn bộ đoàn kỵ binh đang ngủ trên giường bị đánh thức, vì những anh em đã chết, bọn họ khua những vó ngựa đầy phẫn nộ quần nát từng tấc đất xung quanh bốn phía ngục giam, cố gắng tìm ra những kẻ cướp ngục đang lẩn trốn.
Nick nhìn quang cảnh người ngã ngựa đổ, đuốc cháy bập bùng bên ngoài qua khe cửa, còn có người đề nghị lôi ba kẻ từ trong phòng giam ra, dùng ngựa kéo cho đến chết. Nàng rút một cây gậy sắt treo trên tường sau cánh cửa, lại lục lọi ra mấy thứ vũ khí dự trữ trong góc phòng, rồi cúi đầu quay về bên cạnh hai bạn đồng hành nói:
“Tình huống xấu nhất, chúng ta bị mắc kẹt ở đây rồi.”
“Có thể chống đỡ thêm một lúc nữa không, đợi thuyền trưởng tổ chức lại lực lượng rồi tới cứu viện?” Victor hỏi với thái độ không cam tâm.
“Thế còn xem xem ngài ấy có đến nữa không.” Nick đáp với vẻ nặng nề. Những năm tháng của quá khứ, nàng đều dựa vào bản thân đối phó với hết thảy mọi chuyện, chưa từng trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác.
Một đêm đau đớn khổ sở dài đằng đẵng, chưa được bao lâu, mấy tên lính gác bên ngoài phát hiện bên trong phòng tra tấn vốn dĩ phải vang lên tiếng gào thét thê thảm không dứt lại yên lặng một cách đáng ngờ, gõ cửa vài lần cũng không thấy ai lên tiếng trả lời, chúng lập tức gọi đoàn kỵ binh đến, chuẩn bị phá cửa xông vào.
Nick nắm chặt vũ khí trong tay, hạ vai cong lưng đứng chắn phía trước, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào tấm ván cửa đang không ngừng vang lên những âm thanh trầm đục; Victor chộp lấy một chiếc bàn là đã được nung đỏ, dây thần kinh căng thẳng như sắp đứt tung đến nơi; Karl quỳ trên đất hôn lên cây thánh giá bằng bạc, chống kiếm vất vả đứng dậy, chuẩn bị dùng sinh mệnh cuối cùng bảo vệ đức tin trong trái tim.
Cửa đã bị phá.Nick chiếm được vị trí có lợi ở cửa, kẻ địch từng người xông vào đều bị chém ngã, sa vào lưới đánh cá do Victor và Karl phối hợp giăng phía sau lưng. Nick sử dụng tất cả kỹ nghệ toàn thân, chạy chỗ này nhảy chỗ kia như một chú cá hoạt bát, tốc độ nhanh nhẹn quỷ dị tựa quái vật biển. Tấc đất phía trước cửa trong nháy mắt trở thành một biển máu.
Suy cho cùng thể lực của con người cũng có hạn, vũ khí lại không phải loại nàng quen dùng. Kẻ địch thay nhau lao tới như thủy triều không ngừng không nghỉ, Nick thở dốc càng lúc càng dồn dập, bước chân cũng càng lúc càng loạng choạng. Trước mắt nàng là những con sóng màu đen, kẻ thù chỉ là những nét phác họa mơ hồ, kể từ ngày gia nhập đội cướp biển đến giờ, nàng chưa bao giờ kiệt sức đến vậy. Đoàn kỵ sĩ tấn công hồi lâu mà không có kết quả, bèn chất một đống củi lớn trước cửa, định thiêu sống ba người trong phòng tra tấn.
Đã đến giới hạn rồi.
Cuối cùng, Nick quét ánh mắt nhìn những thi thể trên mặt đất, nói với một nơi nào đó trong tim:
Chú, nơi cháu chôn thân, chính là Santa Lucia.
Đúng vào lúc ấy, một tiếng nổ cực lớn xé toang bầu trời, ánh lửa tựa như sấm sét chiếu sáng toàn bộ bến cảng nhỏ. Hai ngọn đuốc khổng lồ cao đến hơn trăm trượng cháy bùng trên vịnh biển, đó là quang cảnh sau khi chiến hạm hộ tống của Tây Ban Nha đóng quân tại đây bị tấn công.
Đồng hồ cát đã chảy hết, con sư tử nổi giận cuối cùng đã gầm lên rồi.
Trên mặt biển Santa Lucia, hơn hai mươi cỗ pháo hạm cực lớn treo cờ cướp biển màu đen đang vây kín bên cảng nhỏ như một bức tường thành, ánh lửa từ miệng pháo lóe sáng từ trái sang phải trong màn đêm tối tăm, luân phiên bắn rất đều đặn, hơn một ngàn quả đạn pháo kết hợp với hàng chục tấn thuốc súng nã vào trong thành, ánh lửa bốc lên tận trời, đất rung núi chuyển, những đám may đen do khói thuốc súng hình thành tựa một đoàn quân của ma quỷ quét tới bao phủ toàn bộ Santa Lucia, lại giống như muốn xé nát bến cảng nhỏ đang yên đang lành thành từng mảnh vụn.
Cả thành phố bốc cháy, người dân kinh hoàng cực điểm, bị tiếng pháo nổ như tiếng động đất dọa cho hoang mang sợ hãi. Ngựa của đội kỵ binh chưa từng nhìn thấy thế trận như vậy, nhấc hai chân lên đứng như người, hí vang điên cuồng bỏ chạy, hoặc giẫm vó sát lên người chủ nhân. Cả một binh đoàn hùng mạnh từng hung hãn càn quét tàn phá miền Nam nước Ý sụp đổ trong nháy mắt, toán kỵ binh giữ chặt súng ống, nhưng không biết nên bắn về hướng nào, trong màn khói bốc lên cuồn cuộn hoang mang bỏ chạy như rắn mất đầu.
Một nhiệm vụ bình thường cuối cùng lại thành ra phức tạp, nhóm sát thủ gà mờ mắc kẹt trong trận địa của kẻ thù, nguyên nhân là do dùng người không chuẩn, nhưng năm lần bảy lượt đi giải cứu lại không thu hoạch được gì, đã khiến Hayreddin cực kỳ tức giận.
Hắn là một người trầm ổn bình tĩnh, nhưng trước hết, người đàn ông này còn là một tên cướp biển, cả đời kiêu hùng tung hoành khắp Địa Trung Hải.
Hayreddin có thể là vì lợi ích mà hòa giải với kẻ thù, có thể dùng tiền bạc để hối lộ, dùng quyền lực để dụ dỗ, nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai, một thế lực nào cướp đi những thứ quan trọng bên người hắn.
Tuyệt đối không bao giờ cho phép.
Lượt đạn đầu tiên là màn cảnh cáo không lời của vua hải tặc, chỉ nhắm vào quảng trường chính giữa thành phố và nhưng khoảnh đất trống. Đâu đâu cũng thấy cảnh người và động vật hoảng loạn chạy trốn, đám người quyền quý trong thành hai chân run lẩy bẩy bò ra từ trong gậm giường, chẳng thể tìm nổi một tên hầu nắm rõ tình hình bên ngoài. Lúc binh lính giữ thành tới thông báo một số lượng lớn thuyền hải tặc đã phá hủy chiến hạm hộ tống, bao vây hoàn toàn bến cảng, chẳng ai còn tâm trí đâu mà phản kháng nữa, chỉ sợ đám cướp biển tàn sát toàn bộ thành phố, sẽ không một ai chạy thoát được.
Lời nhắn của Hayreddin lập tức được gửi tới đất liền: Ba người đó, phải trả lại cho ta nguyên vẹn không sứt mẻ.
Thẩm phán cân nhắc một chút, lập tức hiểu ra ngay kẻ đứng sau đám sát thủ ám sát Pedro là ai, nhưng kẻ đứng sau quả thực quá sức kiêu ngạo, cướp ngục không thành lại ngang nhiên tấn công trực diện, lấy tính mạng người dân trong thành ra uy hiếp. Xác chiến hạm Tây Ban Nha cháy đen trôi dập dềnh theo những con sóng biển, ngài thẩm phán là một người biết xem xét thời thế, vội vàng chạy thẳng một mạch đến phòng gian định ban lệnh đặc xá, nhưng lại bị đoàn kỵ binh cản lại, quân nhân suy cho cùng đều là những kẻ có cá tính, không muốn chỉ uy hiếp đơn giản như vậy mà đã hèn hạ khuất phục đám cướp biển.
“Thả ba tên đó ra, trách nhiệm có thể đổ lên đầu bọn cướp biển; không thả, đừng nó là chức vị tiền đồ, mà ngay cả tính mạng của cậu và tôi cũng có thể cùng vứt luôn xuống đáy biển!” Màn dạy dỗ vô cùng thấm thía của vị thẩm phán khiến đoàn trưởng của đoàn kỵ binh lập tức tỉnh ngộ, lại thêm một đám quý tộc tham sống khổ sở cầu xin, vị đoàn trưởng nhanh chóng đưa ra quyết định, sai người di chuyển hết đống củi khô đi, thả ba kẻ đang bị mắc kẹt trong phòng tra tấn ra.
Hắn thật sự đã đến rồi, mang theo thiên quân vạn mã.
Lại một lần nữa thoát khỏi đôi cánh của tử thần hung tợn, Nick giống như đang mê đang say nhìn cả thành phố bị ngọn lửa ác liệt tàn phá dữ dội, đây là lần đầu tiên có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của thuyền trưởng đáng sợ như vậy.
Đây chính là cường quyền! Chính là sức mạnh!
Nàng bị số mệnh bẻ gãy, bị cường quyền bức hại, nhưng chính vì như vậy, nàng vô cùng sùng bái sự vĩ đại của sức mạnh. Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực nảy lên “thịch” một tiếng rất mạnh, như muốn tóm chặt lấy rồi khống chế sức mạnh vận mệnh của bản thân từ trong ngọn lửa.
Đám cướp biển đến tiếp ứng không ngờ ba đại nhân vật trên thuyền lại thảm hại đến vậy, phó đội trưởng trọng thương hôn mê tay vẫn còn nắm chặt thanh kiếm lưỡi mẻ, có muốn gỡ ngón tay ra cũng không được; anh chàng bác sĩ sắc mặt tái nhợt gầy sọp trông như một hồn ma, không ngừng xoay đầu nhìn dáo dác bốn phía dáng vẻ y hệt chim sẻ sợ cành cây cong; chỉ có Nick toàn thân như vừa tắm máu tươi là vẫn còn tỉnh táo lạ thường, dưới ánh lửa rực sáng, đôi mắt đen thăm thẳm bắn ra luồng ánh sáng bất diệt.
Đám cướp biển nể sợ tránh ra nhường đường, trên boong tàu nơi “hải yêu” đi qua lưu lại những dấu chân máu.
Hayreddin cầm đao đứng ở mũi thuyền, mái tóc đỏ tung bay trong làn khói súng đang tản ra trong gió, lẫm liệt như một vị thần, một bức tượng, tựa như chỉ cần hắn đứng ở nơi này, hết thảy mọi tại họa trên thế gian đều sẽ biến mất, hết thảy kẻ địch trên thế gian đều sẽ bị đánh bại.
Nick đi tới chỗ thuyền trưởng, càng đi càng cảm thấy buồn ngủ.
Chiếc áo dính đầy máu bám chặt lấy người, hai tay chậm chạp đau nhức, nàng thật sự đã mệt lắm rồi. Ăn uống kham khổ trong một thời gian dài, nửa đêm hùng hục chém giết tắm máu, nghĩ đủ mọi cách chăm sóc chiến hữu, một người thì nỗ lực phấn đấu, một người thì giãy giụa vùng vẫy, cùng một lúc cả tinh thần và thể xác của nàng đã đến cực hạn. Giờ ở trong lãnh địa của người đàn ông này, trong vòng tròn bảo vệ mạnh mẽ của hắn, cuối cùng nàng đã có thể nghỉ ngơi không cần phải bận tâm đến bất cứ chuyện gì nữa rồi.
“Thuyền trưởng, tôi về rồi đây…”
Tinh thần gắng gượng đến giờ bỗng chốc thả lỏng, trước mắt Nick biến thành màu đen, bước chân lảo đảo rồi ngã xuống.
Vốn dĩ Hayreddin có rất nhiều điều muốn nói, muốn quở trách nàng làm việc không cẩn thận, lãng phí thế trận giải cứu hoành tráng như thế của hắn, muốn nói với nàng nhiệm vụ thất bại cũng do lỗi của hắn dùng người không đúng, lại liên tiếp phái trợ thủ vướng chân vướng tay tới liên lụy nàng; muốn tăng gấp năm lần tiền làm thêm giờ để an ủi nỗi vất vả của nhiệm vụ lần này, lại vừa muốn trừ nửa năm tiền lương coi như trừng phạt nàng vì tội không nghe lời dạy bảo.
Nhưng chẳng kịp nói nổi lấy một câu, vẻ mặt Nick mơ màng, loạng choạng đi về phía hắn. Hayreddin đưa tay ra đỡ lấy bả vai nàng, nhưng Nick hiển nhiên là không thể đứng thẳng, đầu gối vừa khuỵu, thân hình liền mềm oặt trượt xuống, Hayreddin đành phải ôm nàng vào lòng.
Cô nhóc khốn kiếp giống như một con thú nhỏ mệt mỏi, vừa trượt xuống vừa chìm vào trong giấc ngủ sâu, nàng gối đầu lên bả vai dày rộng của thuyền trưởng, không mảy may khách sáo cọ cọ khuôn mặt dính đầy máu và nước miếng lên trên chiếc áo choàng vô cùng phong cách của hắn.
Nơi này có sức mạnh, nơi này an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.