Chương 3: Liễu Ám Hoa Minh Hựu Nhất Thôn
Miss
31/03/2024
Ông Brad nói giọng chân thành, nhưng lời nói lại rất khó chịu, khiến cho Tân Ngữ vốn thông minh cũng không thể tiếp lời, đành ngồi xuống phòng khách một cách kỳ quặc, suy nghĩ xem tối nay sẽ đi đâu. Chiếc ghế sofa bọc da bò nhỏ trong phòng khách rất rộng rãi và đàn hồi, thoải mái hơn cả chiếc giường lò xo sập xệ trong căn phòng trọ của cô. Đây là lần đầu tiên cô ngồi trên ghế sofa, Tân Ngữ luôn làm việc rất chăm chỉ, ngay cả khi không có ai nhìn thấy, cô cũng chỉ ở trong bếp và phòng ăn.
Bây giờ dự đoán lạc quan nhất là, sau khi cô ngồi một lúc, ông Brad sẽ giật mình nhận ra: Đã muộn thế này rồi sao, vậy thì cô Tân, tôi sẽ đưa cô về nhé! Sau đó lần này cô sẽ nói lời cảm ơn, chấp nhận lòng tốt của ông. Nghĩ đến đây, Tân Ngữ vui vẻ cười khúc khích, để kéo dài thời gian, cô lấy một cuốn sách trong ba lô ra đọc.
Nguyên thân là một tiến sĩ du học nước ngoài, chuyên ngành Quản lý nhân sự, khi đó Tân Ngữ nhìn thấy bằng cấp thì vừa mừng vừa lo. Mừng là may mà không phải chuyên ngành Khoa học tự nhiên, bản thân Tân Ngữ chuyên ngành Tài chính, nếu là Khoa học tự nhiên, lại còn là trình độ tiến sĩ, thì khoảng cách này quả thực quá lớn. Lo là chuyên ngành này của nguyên thân rất khó tìm việc ở nước ngoài, bộ phận nhân sự của công ty nước ngoài nào sẽ dùng người Hoa chứ! Mà Quản lý nhân sự lại chú trọng vào thực tiễn, học lên đến tiến sĩ càng không cần thiết. Quan trọng là, visa du học của cô chỉ còn ba tháng nữa là hết hạn, để tìm được công việc phù hợp với tấm bằng cấp này, Tân Ngữ dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để học thêm chuyên ngành Quản lý nhân sự.
Trong tiếng ếch kêu ngoài nhà, Tân Ngữ không biết mình đã tập trung vào cuốn sách từ lúc nào, cuốn sách có đề cập đến Văn hóa tổ chức trong Quản lý nhân sự, tức là một tổ chức do các giá trị chung, cách xử lý công việc và niềm tin của tổ chức đó nội hóa và đồng nhất, biểu hiện ra các mô hình hành vi đặc hữu, có thể quan sát thấy các quy luật hành vi của nhân viên trong tổ chức, các quy phạm của nhóm làm việc, các giá trị chính mà tổ chức tôn sùng, v.v. Lấy ví dụ về công ty thiết kế mạch điện tử phát triển nhanh chóng là Intel, công ty này lấy sự đổi mới, năng động làm giá trị chính, trong việc đề xuất nghiên cứu và phát triển cũng như thăng tiến nhân viên, đều có các quy định tổ chức linh hoạt hơn.... Biểu tượng màu xanh này trông quen quá! Giống với Intel, hình như đã từng thấy ở đâu rồi....
"Cô Tân, cô Tân...". Khi Tân Ngữ ngẩng đầu lên vẫn còn hơi bối rối, ông Brad kiên nhẫn nói: "Cô Tân, chân cô còn đau không?" Tân Ngữ theo phản xạ trả lời: "Không đau nữa rồi, cảm ơn". Nói xong mới bàng hoàng nhận ra hoàn cảnh của mình, sao lại giả vờ nữa rồi, trả lời như vậy thì làm sao nhờ được giúp đỡ, khóc quá. Hóa ra ông Brad đã dùng xong bữa rồi, trong lời nói của ông có ý tiễn khách, Tân Ngữ buồn bã thu dọn đồ đạc, đứng dậy nói: "Vậy thì tôi về đây, chúc ông ngủ ngon".
Khi mở cửa lớn, Tân Ngữ không khỏi cảm thấy bi tráng như câu "Gió thổi hiu hiu, nước sông Dịch lạnh lẽo", ngẩng đầu nhìn trời, đêm tối đen như mực, mà cô lại lưu lạc đến mức phải ngủ ngoài đường.... Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của ngài Brad: "Thì ra đã muộn như vậy rồi sao? Cô Tân, cần tôi đưa cô về nhà không?" Tân Ngữ kinh ngạc đáp: "Có phiền ngài quá không?" Bản năng giả bộ khiến cô khách sáo một câu, lý trí lại khiến cô vội vàng nói thêm: "Nếu được thì tốt quá, tôi sẽ rất biết ơn".
Nói đến đây, bất kỳ người đàn ông nào có phong độ của một quý ông đều sẽ không không đưa, Tân Ngữ đi theo sau ngài Brad đến gara, cảm thấy cuộc đời quả nhiên có thể xoay chuyển, có lẽ cuộc đời nhặt được này sắp hết vận rủi rồi. Nhìn bóng lưng cao lớn của ngài Brad, thì ra dưới vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, trái tim của ông chủ cũng mềm mại và lương thiện. Tân Ngữ thầm kiểm điểm lại bản thân, nói thật cô chỉ làm tròn bổn phận, chứ không thực sự dốc sức vào công việc này, lợi dụng việc người nước ngoài không hiểu được sự uyên thâm của món ăn Trung Quốc, những món ăn khó nấu như Đông Pha thịt, Tam bôi kê, cô chưa từng nấu, ngài Brad, tôi sai rồi....
Khi đèn gara bật sáng, trái tim nhỏ bé của Tân Ngữ cũng không nhịn được mà đập loạn hai nhịp, vậy mà lại là chiếc Lamborghini với những đường nét sắc sảo, tràn đầy khí phách nam tính! Người bình thường có thể ngồi một chuyến trên chiếc Lamborghini, sao có thể không kích động chứ!? Mặc dù tim đập không ngừng, nhưng bề ngoài Tân Ngữ vẫn bình tĩnh như không. Nguồn gốc của sự bình tĩnh này phải kể đến nghề nghiệp trước khi được tái sinh, trước kia Tân Ngữ là một chuyên gia lập kế hoạch tài chính có chứng chỉ quốc tế cao cấp, chuyên giúp những người giàu có lập kế hoạch quản lý tài sản. Người giàu có rất dễ nghi ngờ, vì vậy bất kể đơn hàng lớn đến đâu, hoa hồng hấp dẫn đến mức nào, Tân Ngữ cũng phải tỏ ra vẻ "trong mắt tôi đây chỉ là chuyện nhỏ", đây chính là nguồn gốc của khả năng giả bộ đã đạt đến mức lô hoả thuần thanh của cô hiện tại.
Chiếc Lamborghini ở khắp mọi nơi đều thể hiện giá trị phi thường của nó, cánh cửa mở lên phía trên, ghế đệm khí, vô số thiết bị điện tử, đây là nhờ phúc của ngài Brad mới có cơ hội được ngồi! Hơn nữa ngài Brad tăng ca mệt như vậy còn đích thân đưa mình về, đại ân đại đức như vậy, sau này mình nhất định phải nấu cơm thật ngon....
Ngài Brad ngồi vào ghế lái, thân hình cao lớn, đường nét sâu sắc, dưới sự tôn lên của chiếc Lamborghini, tràn đầy khí thế của một vị vua.... Đang định bày tỏ lòng cảm ơn thêm một lần nữa thì ngài Brad "ồ" lên một tiếng. Tân Ngữ: "????" Ngài Brad: "Xe không nổ máy được". Tân Ngữ: "!!!"
Ông Brad quay lại nhìn cô, đôi mắt nâu mang theo sự dò hỏi, đồng thời cũng đầy vẻ xin lỗi, nhưng Tân Ngữ dường như nhận ra một chút ý tứ sâu xa trong ánh mắt đó. Tân Ngữ kìm nén sự thất vọng trong lòng, nhẹ nhàng gợi ý: "Có lẽ... nên nhấn một cái công tắc nào đó chẳng hạn?" Ông Brad nhấn một vài nút, sau đó xòe tay: "Vẫn không nổ máy được". Tân Ngữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông chủ, đột nhiên cảm thấy rằng vẻ ngoài như thiên thần kia đang che giấu một con quỷ dữ bên trong.
Cố gắng duy trì cảm xúc của mình, Tân Ngữ nói một cách lịch sự và nhã nhặn hơn: "Vậy thì không làm phiền nữa, chúc ông Brad ngủ ngon". Nói xong, cô dứt khoát xuống xe, không để ý đến những cơn đau nhói ở đầu gối, bước nhanh về phía cổng lớn. Phương pháp đầu tư bảo rằng khi đầu tư thua lỗ thì phải dừng lỗ ngay lập tức, và bây giờ cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Sau đó, cô lại thầm chửi ông Brad: Cả đời này ông đừng hòng được ăn thịt kho Đông Pha, hừ hừ! Phía sau dường như có tiếng ông Brad, Tân Ngữ giả vờ không nghe thấy, không muốn để ý đến ông ta chút nào, trong lòng không ngừng nghĩ: Ông đừng hòng được ăn thịt kho Đông Pha! Ông đừng hòng được ăn thịt kho Đông Pha! Ông đừng hòng được ăn thịt kho Đông Pha!
Cuối cùng, khi Tân Ngữ ôm chiếc chăn lông vũ mềm mại ngồi trên chiếc giường Simmons lớn, cô vẫn chưa thể hoàn hồn sau những thăng trầm của đêm nay. Cảm giác thất vọng vừa rồi đã khiến cô mất bình tĩnh, cô thực sự đã bốc đồng không để ý đến lời gọi của ông chủ, cho đến khi ông Brad nắm lấy cổ tay cô thì cô mới hoàn hồn. Tiếp theo, mọi thứ diễn ra như một giấc mơ, khi cô còn đang ngây người không chắc ông Brad có đang đùa mình không, thì ông Brad đã không nói một lời nào mà kéo tay cô về phòng, sắp xếp cho cô ở lại một đêm tại phòng khách ở tầng một, để cô tự tiện sau đó mới chúc ngủ ngon rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Tân Ngữ giơ cổ tay lên nhìn, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của bàn tay to lớn đó, cô tự nhủ: Sức nắm của ông Brad thật lớn... Mình có nên nấu thịt kho Đông Pha không nhỉ...
Bây giờ dự đoán lạc quan nhất là, sau khi cô ngồi một lúc, ông Brad sẽ giật mình nhận ra: Đã muộn thế này rồi sao, vậy thì cô Tân, tôi sẽ đưa cô về nhé! Sau đó lần này cô sẽ nói lời cảm ơn, chấp nhận lòng tốt của ông. Nghĩ đến đây, Tân Ngữ vui vẻ cười khúc khích, để kéo dài thời gian, cô lấy một cuốn sách trong ba lô ra đọc.
Nguyên thân là một tiến sĩ du học nước ngoài, chuyên ngành Quản lý nhân sự, khi đó Tân Ngữ nhìn thấy bằng cấp thì vừa mừng vừa lo. Mừng là may mà không phải chuyên ngành Khoa học tự nhiên, bản thân Tân Ngữ chuyên ngành Tài chính, nếu là Khoa học tự nhiên, lại còn là trình độ tiến sĩ, thì khoảng cách này quả thực quá lớn. Lo là chuyên ngành này của nguyên thân rất khó tìm việc ở nước ngoài, bộ phận nhân sự của công ty nước ngoài nào sẽ dùng người Hoa chứ! Mà Quản lý nhân sự lại chú trọng vào thực tiễn, học lên đến tiến sĩ càng không cần thiết. Quan trọng là, visa du học của cô chỉ còn ba tháng nữa là hết hạn, để tìm được công việc phù hợp với tấm bằng cấp này, Tân Ngữ dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để học thêm chuyên ngành Quản lý nhân sự.
Trong tiếng ếch kêu ngoài nhà, Tân Ngữ không biết mình đã tập trung vào cuốn sách từ lúc nào, cuốn sách có đề cập đến Văn hóa tổ chức trong Quản lý nhân sự, tức là một tổ chức do các giá trị chung, cách xử lý công việc và niềm tin của tổ chức đó nội hóa và đồng nhất, biểu hiện ra các mô hình hành vi đặc hữu, có thể quan sát thấy các quy luật hành vi của nhân viên trong tổ chức, các quy phạm của nhóm làm việc, các giá trị chính mà tổ chức tôn sùng, v.v. Lấy ví dụ về công ty thiết kế mạch điện tử phát triển nhanh chóng là Intel, công ty này lấy sự đổi mới, năng động làm giá trị chính, trong việc đề xuất nghiên cứu và phát triển cũng như thăng tiến nhân viên, đều có các quy định tổ chức linh hoạt hơn.... Biểu tượng màu xanh này trông quen quá! Giống với Intel, hình như đã từng thấy ở đâu rồi....
"Cô Tân, cô Tân...". Khi Tân Ngữ ngẩng đầu lên vẫn còn hơi bối rối, ông Brad kiên nhẫn nói: "Cô Tân, chân cô còn đau không?" Tân Ngữ theo phản xạ trả lời: "Không đau nữa rồi, cảm ơn". Nói xong mới bàng hoàng nhận ra hoàn cảnh của mình, sao lại giả vờ nữa rồi, trả lời như vậy thì làm sao nhờ được giúp đỡ, khóc quá. Hóa ra ông Brad đã dùng xong bữa rồi, trong lời nói của ông có ý tiễn khách, Tân Ngữ buồn bã thu dọn đồ đạc, đứng dậy nói: "Vậy thì tôi về đây, chúc ông ngủ ngon".
Khi mở cửa lớn, Tân Ngữ không khỏi cảm thấy bi tráng như câu "Gió thổi hiu hiu, nước sông Dịch lạnh lẽo", ngẩng đầu nhìn trời, đêm tối đen như mực, mà cô lại lưu lạc đến mức phải ngủ ngoài đường.... Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của ngài Brad: "Thì ra đã muộn như vậy rồi sao? Cô Tân, cần tôi đưa cô về nhà không?" Tân Ngữ kinh ngạc đáp: "Có phiền ngài quá không?" Bản năng giả bộ khiến cô khách sáo một câu, lý trí lại khiến cô vội vàng nói thêm: "Nếu được thì tốt quá, tôi sẽ rất biết ơn".
Nói đến đây, bất kỳ người đàn ông nào có phong độ của một quý ông đều sẽ không không đưa, Tân Ngữ đi theo sau ngài Brad đến gara, cảm thấy cuộc đời quả nhiên có thể xoay chuyển, có lẽ cuộc đời nhặt được này sắp hết vận rủi rồi. Nhìn bóng lưng cao lớn của ngài Brad, thì ra dưới vẻ ngoài lạnh lùng xa cách, trái tim của ông chủ cũng mềm mại và lương thiện. Tân Ngữ thầm kiểm điểm lại bản thân, nói thật cô chỉ làm tròn bổn phận, chứ không thực sự dốc sức vào công việc này, lợi dụng việc người nước ngoài không hiểu được sự uyên thâm của món ăn Trung Quốc, những món ăn khó nấu như Đông Pha thịt, Tam bôi kê, cô chưa từng nấu, ngài Brad, tôi sai rồi....
Khi đèn gara bật sáng, trái tim nhỏ bé của Tân Ngữ cũng không nhịn được mà đập loạn hai nhịp, vậy mà lại là chiếc Lamborghini với những đường nét sắc sảo, tràn đầy khí phách nam tính! Người bình thường có thể ngồi một chuyến trên chiếc Lamborghini, sao có thể không kích động chứ!? Mặc dù tim đập không ngừng, nhưng bề ngoài Tân Ngữ vẫn bình tĩnh như không. Nguồn gốc của sự bình tĩnh này phải kể đến nghề nghiệp trước khi được tái sinh, trước kia Tân Ngữ là một chuyên gia lập kế hoạch tài chính có chứng chỉ quốc tế cao cấp, chuyên giúp những người giàu có lập kế hoạch quản lý tài sản. Người giàu có rất dễ nghi ngờ, vì vậy bất kể đơn hàng lớn đến đâu, hoa hồng hấp dẫn đến mức nào, Tân Ngữ cũng phải tỏ ra vẻ "trong mắt tôi đây chỉ là chuyện nhỏ", đây chính là nguồn gốc của khả năng giả bộ đã đạt đến mức lô hoả thuần thanh của cô hiện tại.
Chiếc Lamborghini ở khắp mọi nơi đều thể hiện giá trị phi thường của nó, cánh cửa mở lên phía trên, ghế đệm khí, vô số thiết bị điện tử, đây là nhờ phúc của ngài Brad mới có cơ hội được ngồi! Hơn nữa ngài Brad tăng ca mệt như vậy còn đích thân đưa mình về, đại ân đại đức như vậy, sau này mình nhất định phải nấu cơm thật ngon....
Ngài Brad ngồi vào ghế lái, thân hình cao lớn, đường nét sâu sắc, dưới sự tôn lên của chiếc Lamborghini, tràn đầy khí thế của một vị vua.... Đang định bày tỏ lòng cảm ơn thêm một lần nữa thì ngài Brad "ồ" lên một tiếng. Tân Ngữ: "????" Ngài Brad: "Xe không nổ máy được". Tân Ngữ: "!!!"
Ông Brad quay lại nhìn cô, đôi mắt nâu mang theo sự dò hỏi, đồng thời cũng đầy vẻ xin lỗi, nhưng Tân Ngữ dường như nhận ra một chút ý tứ sâu xa trong ánh mắt đó. Tân Ngữ kìm nén sự thất vọng trong lòng, nhẹ nhàng gợi ý: "Có lẽ... nên nhấn một cái công tắc nào đó chẳng hạn?" Ông Brad nhấn một vài nút, sau đó xòe tay: "Vẫn không nổ máy được". Tân Ngữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông chủ, đột nhiên cảm thấy rằng vẻ ngoài như thiên thần kia đang che giấu một con quỷ dữ bên trong.
Cố gắng duy trì cảm xúc của mình, Tân Ngữ nói một cách lịch sự và nhã nhặn hơn: "Vậy thì không làm phiền nữa, chúc ông Brad ngủ ngon". Nói xong, cô dứt khoát xuống xe, không để ý đến những cơn đau nhói ở đầu gối, bước nhanh về phía cổng lớn. Phương pháp đầu tư bảo rằng khi đầu tư thua lỗ thì phải dừng lỗ ngay lập tức, và bây giờ cô đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Sau đó, cô lại thầm chửi ông Brad: Cả đời này ông đừng hòng được ăn thịt kho Đông Pha, hừ hừ! Phía sau dường như có tiếng ông Brad, Tân Ngữ giả vờ không nghe thấy, không muốn để ý đến ông ta chút nào, trong lòng không ngừng nghĩ: Ông đừng hòng được ăn thịt kho Đông Pha! Ông đừng hòng được ăn thịt kho Đông Pha! Ông đừng hòng được ăn thịt kho Đông Pha!
Cuối cùng, khi Tân Ngữ ôm chiếc chăn lông vũ mềm mại ngồi trên chiếc giường Simmons lớn, cô vẫn chưa thể hoàn hồn sau những thăng trầm của đêm nay. Cảm giác thất vọng vừa rồi đã khiến cô mất bình tĩnh, cô thực sự đã bốc đồng không để ý đến lời gọi của ông chủ, cho đến khi ông Brad nắm lấy cổ tay cô thì cô mới hoàn hồn. Tiếp theo, mọi thứ diễn ra như một giấc mơ, khi cô còn đang ngây người không chắc ông Brad có đang đùa mình không, thì ông Brad đã không nói một lời nào mà kéo tay cô về phòng, sắp xếp cho cô ở lại một đêm tại phòng khách ở tầng một, để cô tự tiện sau đó mới chúc ngủ ngon rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Tân Ngữ giơ cổ tay lên nhìn, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của bàn tay to lớn đó, cô tự nhủ: Sức nắm của ông Brad thật lớn... Mình có nên nấu thịt kho Đông Pha không nhỉ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.