Chương 63: Bí Tịch Võ Công.
Cao Nguyệt
24/12/2022
Phụ nhân này xấu hổ nhìn Lý Đại Khí một chút, liền trực tiếp ngồi xuống bên người Lý Đại Khí, khiến Lý Đại Khí sợ hãi toàn thân lắc một cái, chén rượu đổ một nửa.
Lý Diên Khánh kỳ quái người phụ nữ này là ai?
Lý Đại Khí biểu lộ rất sợ thiếu phụ này, gã nhích lại gần bên cạnh con trai, giới thiệu cho con trai:
- Khánh nhi, đây là Đại di nương của con!
Hóa ra là tỷ tỷ của mẫu thân mình, Lý Diên Khánh vội vàng cười hành lễ:
- Chào Đại di nương!
- Hóa ra là Khánh nhi à, cao lớn rồi nha!
Phụ nhân nghĩ một đằng nói một nẻo, mặc dù nàng là Đại di nương, nhưng chưa từng thấy Lý Diên Khánh, nói gì cao lớn hơn rồi? Đôi mắt hạnh của nàng to đến dọa người, ánh mắt lại rơi trên người Lý Đại Khí, nặn ra tiếng nói nũng nịu hỏi:
- Đại Khí, đã bao lâu rồi ngươi không tới, sau không đến thăm nô gia một chút?
- Phốc!
Lý Diên Khánh nhịn không được cười phun ra tiếng, hắn nhìn ra được, phụ thân có vận đào hoa.
Lý Đại Khí lườm con trai một cái, tiểu tử thối nghĩ đi đâu vậy, đây chính là Đại di nương.
- Uống rượu! Uống rượu!
Đinh Trọng cười ha ha hòa giải, mọi người nâng ly uống cạn chén. Lý Diên Khánh lại cảm thấy rất hứng thú nhìn vị Đại di nương này, thấy đôi mắt hạnh như trâu của nàng tràn ngập tình cảm từ đầu đến cuối không rời phụ thân. Mà phụ thân hiển nhiên e ngại vị Đại di này, thân thể cứng ngắc, không dám liếc nhìn nàng một cái, trời lạnh như vậy, dĩ nhiên đổ cả mồ hôi.
- Hiền tế có từng suy nghĩ tới chuyện đi tiếp hay không?
Qua ba tuần rượu, Đinh Trọng mượn men say hỏi Lý Đại Khí.
Trên bàn rượu cha vợ hỏi con rể vấn đề này quả thực hơi xấu hổ, chẳng qua đề tài này lại vẫn khiến người ta chú ý, hai cậu em vợ cũng dừng chén lại, ngay cả Lý Diên Khánh cũng hơi tò mò, chẳng lẽ Đinh gia thật sự muốn gả Đại di nương cho phụ thân sao?
Lý Đại Khí không chút nghiêm túc trong vấn đề này, đầu gã lắc như cái trống:
- Tiểu tế chưa từng nghĩ tới!
- Hiền tế cũng không nên để tâm vào chuyện vụn vặt, cưới vợ là chuyện lớn trong đời, trong phòng sao có thể không có vợ? Năm nay hiền tế mới ba mươi hai tuổi, còn trẻ như vậy, đương nhiên phải cân nhắc tới chuyện tái giá, chí ít có người có thể chăm sóc Khánh nhi, hiền tế cũng không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân mình!
Lý Đại Khí tình thâm ý trọng với người vợ đã mất, trong lòng lại mang áy náy, gã tuyệt đối không muốn tái giá. Nhưng nhạc phụ gã lại cáo giá, nói ra chuyện con trai không mẹ, khiến Lý Đại Khí nhất thời á khẩu không trả lời được, đành phải uống rượu không nói.
Lý Diên Khánh càng thêm tò mò, dứt khoát liền hỏi:
- Ngoại tổ phụ là định giới thiệu cô dâu cho cha ta sao?
Đinh Trọng vuốt râu cười nói:
- Đại di nương của ngươi ở góa trong nhà, nàng cũng mới hai mươi sáu, ta nghĩ một người góa vợ một người góa chồng, không phải vừa vặn thành đôi sao!
Lý Đại Khí thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài, lại để con cọp cái bên cạnh này gả cho mình, Lý Đại Khí gã còn có thể sống được sao?
Đinh Trọng có hai con gái, tính cách hoàn toàn trái ngược. Con gái thứ hai Đinh Kiều Vân dịu dàng hiền lành, người gặp người khen. Con gái lớn Đinh Kiều Thu lại là người phụ nữ đanh đá, đạp cửa chửi đống, lần già hiếp ấu, trong Đinh gia thôn không ai không sợ, biệt hiệu cọp cái.
Lý Đại Khí hốt hoảng trong lòng, vội vàng nói mà hơi không lựa lời:
- Không phải mùa xuân năm ngoái Đại di nương đã cải giá sao? Tại sao vẫn ở trong nhà?
Ánh mắt Đại di béo bên cạnh lập tức hơi bất thiện, nửa ngày mới lạnh lùng nói:
- Cuối năm trượng phu lại chết, nô gia đành phải trở về.
Lý Diên Khánh thầm le lưỡi, trước khi lý học chưa phát triển, phụ nữ Đại Tống tái giá là chuyện rất bình thường, ngay cả Thái hậu lúc trẻ tuổi cũng từng tái giá, huống chi là phụ nữ dân gian, vấn đề tái giá không lớn, vấn đề là đầu năm mới tái giá, cuối năm trượng phu liền chết, hiện giờ mới mồng hai tết, người gia đình này quả nhiên nóng vội.
Lý Diên Khánh nhìn ra phụ thân khó xử, liền giải vây thay cha:
- Cha, ngoại công là đang nói đùa với cha mà! Hôn nhân đại sự sao có thể tùy tiện đặt ra trên bàn rượu, ngoại công sẽ không thất lễ.
Lý Đại Khí được con trai tương trợ, vội vàng thuận theo:
- Cha đương nhiên biết, con đừng quan tâm, nhanh ăn đi! Trong gia tộc còn có chuyện quan trọng, cha phải trở về.
Đinh Trọng trừng mắt với Lý Diên Khánh một cái, tiểu tử này tuổi không lớn lắm, một bụng ranh ma quỷ quái. Y muốn gả con gái lớn cho Lý Đại Khí cũng là có suy nghĩ. Y tận mắt nhìn thấy Lý Đại Khí xây dựng nhà mới, đồ dùng trong nhà cái gì cũng mới, còn nhận được công việc có thu nhập không tệ, quan trọng còn có một đứa con trai có tiền đồ. Con gái lớn gả cho Lý Đại Khí không hề thiệt thòi, còn có thể hoàn toàn nắm giữ cha con họ, y cũng không cần cả ngày nghe con gái khóc lóc kể lể muốn lập gia đình, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Chỉ là một câu của Lý Diên Khánh liền chặn miệng y, hôn nhân đại sự sao có thể coi là trò đùa trên bàn rượu, y quả thực không cách nào nói thêm nữa. Cũng được, sau này tìm Tộc trưởng của họ nói chuyện, cũng không nóng vội nhất thời.
Không ngờ một người khác trong cuộc lại giận dữ. Đinh Kiều Thu chợt đứng thẳng dậy, chén đĩa trước mặt rơi loảng xoảng, khí thế lực bạt sơn hà kia khiến Lý Đại Khí sợ hãi mặt như màu đất.
Đinh Trọng biết con gái muốn chơi ngang, trong lòng lập tức căng thẳng. Y hung hăng đạp con gái một cước dưới mặt bàn. Đinh Kiều Thu rốt cuộc khắc chế tính tình của mình, ra vẻ thẹn thùng giậm chân một cái:
- Cha, ngươi ta không muốn mà!
Nàng quay người xấu hổ chạy đi, tất cả mọi người đều nổi da gà.
Lý Diên Khánh vô cùng đồng tình nhìn thoáng qua phụ thân, chắc hẳn phụ thân từng lĩnh giáo sự lợi hại của vị Đại di nương này, gã mới sợ hãi như thế.
Đinh Trọng biết hôm nay không có kết quả, liền không nhắc tới chuyện này nữa, y cười nói:
- Ngày mai hiền tế có việc trong tộc, đương nhiên chuyện gia tộc làm trọng, ta không ngăn cản ngươi. Nhưng vì sao Khánh nhi cũng phải đi, đầu gối của hắn đã bị thương, ở đây hai ngày dưỡng thương không phải vừa vặn sao?
Lý Đại Khí ngây người một chút, lần này con trai chính là tự làm tự chịu, xem hắn trả lời thế nào?
Lý Diên Khánh lại không chút hoang mang nói:
- Ngoại công có chỗ không biết, sáng sớm ngày mai tôn nhi phải tới chúc tết Tri Huyện, trước đó đã nói rồi, không đi không được!
Lý Đại Khí giật mình, con trai sao có thể kéo lên người Tri Huyện, như vậy cũng quá to gan làm loạn đi!
Mắt Đinh Trọng híp lại, ngoại tôn có tiền đồ mà! Lại muốn đi chúc tết Tri Huyện, đây là sự thực hay là đang lừa gạt mình! Ánh mắt gã xoay chuyển, liền cười nói:
- Vậy ta để xe ngựa đưa ngươi đi, đã muốn đi đường ban đêm, ngồi xe ngựa sẽ dễ dàng hơn một chút.
Lý Diên Khánh vui vẻ cười nói:
- Vậy thì làm phiền ngoại tổ phụ!
Lý Đại Khí nghi hoặc trong lòng, con trai rốt cuộc đang làm trò gì, muốn tới huyện làm gì?
Lý Diên Khánh lặng lẽ viết hai chữ lên mu bàn tay phụ thân: Hiệu sách.
Lý Đại Khí bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra con trai muốn tới hiệu sách trong huyện, tên tiểu tử thối này, dĩ nhiên sớm có dự mưu.
Lý Diên Khánh kỳ quái người phụ nữ này là ai?
Lý Đại Khí biểu lộ rất sợ thiếu phụ này, gã nhích lại gần bên cạnh con trai, giới thiệu cho con trai:
- Khánh nhi, đây là Đại di nương của con!
Hóa ra là tỷ tỷ của mẫu thân mình, Lý Diên Khánh vội vàng cười hành lễ:
- Chào Đại di nương!
- Hóa ra là Khánh nhi à, cao lớn rồi nha!
Phụ nhân nghĩ một đằng nói một nẻo, mặc dù nàng là Đại di nương, nhưng chưa từng thấy Lý Diên Khánh, nói gì cao lớn hơn rồi? Đôi mắt hạnh của nàng to đến dọa người, ánh mắt lại rơi trên người Lý Đại Khí, nặn ra tiếng nói nũng nịu hỏi:
- Đại Khí, đã bao lâu rồi ngươi không tới, sau không đến thăm nô gia một chút?
- Phốc!
Lý Diên Khánh nhịn không được cười phun ra tiếng, hắn nhìn ra được, phụ thân có vận đào hoa.
Lý Đại Khí lườm con trai một cái, tiểu tử thối nghĩ đi đâu vậy, đây chính là Đại di nương.
- Uống rượu! Uống rượu!
Đinh Trọng cười ha ha hòa giải, mọi người nâng ly uống cạn chén. Lý Diên Khánh lại cảm thấy rất hứng thú nhìn vị Đại di nương này, thấy đôi mắt hạnh như trâu của nàng tràn ngập tình cảm từ đầu đến cuối không rời phụ thân. Mà phụ thân hiển nhiên e ngại vị Đại di này, thân thể cứng ngắc, không dám liếc nhìn nàng một cái, trời lạnh như vậy, dĩ nhiên đổ cả mồ hôi.
- Hiền tế có từng suy nghĩ tới chuyện đi tiếp hay không?
Qua ba tuần rượu, Đinh Trọng mượn men say hỏi Lý Đại Khí.
Trên bàn rượu cha vợ hỏi con rể vấn đề này quả thực hơi xấu hổ, chẳng qua đề tài này lại vẫn khiến người ta chú ý, hai cậu em vợ cũng dừng chén lại, ngay cả Lý Diên Khánh cũng hơi tò mò, chẳng lẽ Đinh gia thật sự muốn gả Đại di nương cho phụ thân sao?
Lý Đại Khí không chút nghiêm túc trong vấn đề này, đầu gã lắc như cái trống:
- Tiểu tế chưa từng nghĩ tới!
- Hiền tế cũng không nên để tâm vào chuyện vụn vặt, cưới vợ là chuyện lớn trong đời, trong phòng sao có thể không có vợ? Năm nay hiền tế mới ba mươi hai tuổi, còn trẻ như vậy, đương nhiên phải cân nhắc tới chuyện tái giá, chí ít có người có thể chăm sóc Khánh nhi, hiền tế cũng không thể chỉ suy nghĩ cho bản thân mình!
Lý Đại Khí tình thâm ý trọng với người vợ đã mất, trong lòng lại mang áy náy, gã tuyệt đối không muốn tái giá. Nhưng nhạc phụ gã lại cáo giá, nói ra chuyện con trai không mẹ, khiến Lý Đại Khí nhất thời á khẩu không trả lời được, đành phải uống rượu không nói.
Lý Diên Khánh càng thêm tò mò, dứt khoát liền hỏi:
- Ngoại tổ phụ là định giới thiệu cô dâu cho cha ta sao?
Đinh Trọng vuốt râu cười nói:
- Đại di nương của ngươi ở góa trong nhà, nàng cũng mới hai mươi sáu, ta nghĩ một người góa vợ một người góa chồng, không phải vừa vặn thành đôi sao!
Lý Đại Khí thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài, lại để con cọp cái bên cạnh này gả cho mình, Lý Đại Khí gã còn có thể sống được sao?
Đinh Trọng có hai con gái, tính cách hoàn toàn trái ngược. Con gái thứ hai Đinh Kiều Vân dịu dàng hiền lành, người gặp người khen. Con gái lớn Đinh Kiều Thu lại là người phụ nữ đanh đá, đạp cửa chửi đống, lần già hiếp ấu, trong Đinh gia thôn không ai không sợ, biệt hiệu cọp cái.
Lý Đại Khí hốt hoảng trong lòng, vội vàng nói mà hơi không lựa lời:
- Không phải mùa xuân năm ngoái Đại di nương đã cải giá sao? Tại sao vẫn ở trong nhà?
Ánh mắt Đại di béo bên cạnh lập tức hơi bất thiện, nửa ngày mới lạnh lùng nói:
- Cuối năm trượng phu lại chết, nô gia đành phải trở về.
Lý Diên Khánh thầm le lưỡi, trước khi lý học chưa phát triển, phụ nữ Đại Tống tái giá là chuyện rất bình thường, ngay cả Thái hậu lúc trẻ tuổi cũng từng tái giá, huống chi là phụ nữ dân gian, vấn đề tái giá không lớn, vấn đề là đầu năm mới tái giá, cuối năm trượng phu liền chết, hiện giờ mới mồng hai tết, người gia đình này quả nhiên nóng vội.
Lý Diên Khánh nhìn ra phụ thân khó xử, liền giải vây thay cha:
- Cha, ngoại công là đang nói đùa với cha mà! Hôn nhân đại sự sao có thể tùy tiện đặt ra trên bàn rượu, ngoại công sẽ không thất lễ.
Lý Đại Khí được con trai tương trợ, vội vàng thuận theo:
- Cha đương nhiên biết, con đừng quan tâm, nhanh ăn đi! Trong gia tộc còn có chuyện quan trọng, cha phải trở về.
Đinh Trọng trừng mắt với Lý Diên Khánh một cái, tiểu tử này tuổi không lớn lắm, một bụng ranh ma quỷ quái. Y muốn gả con gái lớn cho Lý Đại Khí cũng là có suy nghĩ. Y tận mắt nhìn thấy Lý Đại Khí xây dựng nhà mới, đồ dùng trong nhà cái gì cũng mới, còn nhận được công việc có thu nhập không tệ, quan trọng còn có một đứa con trai có tiền đồ. Con gái lớn gả cho Lý Đại Khí không hề thiệt thòi, còn có thể hoàn toàn nắm giữ cha con họ, y cũng không cần cả ngày nghe con gái khóc lóc kể lể muốn lập gia đình, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Chỉ là một câu của Lý Diên Khánh liền chặn miệng y, hôn nhân đại sự sao có thể coi là trò đùa trên bàn rượu, y quả thực không cách nào nói thêm nữa. Cũng được, sau này tìm Tộc trưởng của họ nói chuyện, cũng không nóng vội nhất thời.
Không ngờ một người khác trong cuộc lại giận dữ. Đinh Kiều Thu chợt đứng thẳng dậy, chén đĩa trước mặt rơi loảng xoảng, khí thế lực bạt sơn hà kia khiến Lý Đại Khí sợ hãi mặt như màu đất.
Đinh Trọng biết con gái muốn chơi ngang, trong lòng lập tức căng thẳng. Y hung hăng đạp con gái một cước dưới mặt bàn. Đinh Kiều Thu rốt cuộc khắc chế tính tình của mình, ra vẻ thẹn thùng giậm chân một cái:
- Cha, ngươi ta không muốn mà!
Nàng quay người xấu hổ chạy đi, tất cả mọi người đều nổi da gà.
Lý Diên Khánh vô cùng đồng tình nhìn thoáng qua phụ thân, chắc hẳn phụ thân từng lĩnh giáo sự lợi hại của vị Đại di nương này, gã mới sợ hãi như thế.
Đinh Trọng biết hôm nay không có kết quả, liền không nhắc tới chuyện này nữa, y cười nói:
- Ngày mai hiền tế có việc trong tộc, đương nhiên chuyện gia tộc làm trọng, ta không ngăn cản ngươi. Nhưng vì sao Khánh nhi cũng phải đi, đầu gối của hắn đã bị thương, ở đây hai ngày dưỡng thương không phải vừa vặn sao?
Lý Đại Khí ngây người một chút, lần này con trai chính là tự làm tự chịu, xem hắn trả lời thế nào?
Lý Diên Khánh lại không chút hoang mang nói:
- Ngoại công có chỗ không biết, sáng sớm ngày mai tôn nhi phải tới chúc tết Tri Huyện, trước đó đã nói rồi, không đi không được!
Lý Đại Khí giật mình, con trai sao có thể kéo lên người Tri Huyện, như vậy cũng quá to gan làm loạn đi!
Mắt Đinh Trọng híp lại, ngoại tôn có tiền đồ mà! Lại muốn đi chúc tết Tri Huyện, đây là sự thực hay là đang lừa gạt mình! Ánh mắt gã xoay chuyển, liền cười nói:
- Vậy ta để xe ngựa đưa ngươi đi, đã muốn đi đường ban đêm, ngồi xe ngựa sẽ dễ dàng hơn một chút.
Lý Diên Khánh vui vẻ cười nói:
- Vậy thì làm phiền ngoại tổ phụ!
Lý Đại Khí nghi hoặc trong lòng, con trai rốt cuộc đang làm trò gì, muốn tới huyện làm gì?
Lý Diên Khánh lặng lẽ viết hai chữ lên mu bàn tay phụ thân: Hiệu sách.
Lý Đại Khí bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra con trai muốn tới hiệu sách trong huyện, tên tiểu tử thối này, dĩ nhiên sớm có dự mưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.