Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 132: Cha Con Lô Thị. (2)

Cao Nguyệt

24/12/2022

Vương Quý vội vàng chạy tới luyện tập kéo cường cung, đây là phương thức hữu hiệu luyện tập lực cánh tay. Vương Quý cũng tiến bộ thần tốc, khổ luyện hơn một tháng cũng có thể kéo cung tám đấu một cách nhẹ nhõm.

Lúc này, một con bồ câu lại bay lên, Lý Diên Khánh không vội vàng bắn, hắn vừa phi ngựa vừa nhanh chóng tính toán. Khi thế bay của bồ câu thoáng dừng lại, hắn lập tức kéo cung bắn tên, tên như thiểm điện, bắn trúng bồ câu đang bay trên không.

- Tiễn pháp tốt!

Có người vỗ tay lớn tiếng tán thưởng.

Mọi người vội vàng đình chỉ huấn luyện, liền thấy một nam tử cưỡi ngựa chậm rãi đi vào giáo trường, người này tuổi chừng hơn ba mươi, mặc áo màu trắng, dây lưng da, đầu đội một du học quan, mặt như bồn bạc, thân hình cao lớn khôi vĩ, tay dài chân dài, cực kỳ mạnh mẽ. Phía sau gã còn có một thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ đi theo, đang trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh.

Lý Diên Khánh bỗng nhiên nhận ra thiếu niên này, đúng là lúc hắn đang săn giết Lưu Thừa Hoằng, gặp phải thiếu niên này trên thuyền, chẳng lẽ nam tử này là Lô Tuấn Nghĩa?

Rất nhanh, nghi hoặc của Lý Diên Khánh liền có đáp án, liền thấy nam tử quỳ xuống hành đại lễ trước mặt Chu Đồng:

- Đồ nhi Tuấn Nghĩa bái kiến sư phụ!

Quả nhiên là Ngọc Kỳ Lân Lô Tuấn Nghĩa. Lý Diên Khánh lập tức đoán được ý đồ gã tới đây, hắn đánh hai đệ tử Lô gia, lại giết người trên thuyền của họ, Lô Tuấn Nghĩa không đến cử hỏi tội mới là lạ.

Vương Quý và Thang Hoài thấp giọng nghị luận. Vương Quý lặng lẽ nói với Nhạc Phi:

- Người này là đệ nhất cao thủ Hà Bắc, Ngọc Kỳ Lân Lô Tuấn Nghĩa.

Mặc dù Lô Tuấn Nghĩa trước sau bái bảy tám sư phụ, nhưng Chu Đồng lại dạy gã bảy năm, là ân sư thụ nghiệp chân chính theo ý nghĩa.

Chu Đồng rất kinh ngạc, vội vàng đỡ gã dậy, vuốt râu cười nói:

- Tuấn Nghĩa sao lại tới đây?

- Nơi này cách phủ Đại Danh rất gần, đồ nhi đặc biệt tới thăm sư phụ!

Chu Đồng thấy Yến Thanh phía sau chăm chú nhìn Lý Diên Khánh, trong mắt tràn đầy lửa giận, trong lòng liền hiểu được vài phần, cười nói:

- Tuấn Nghĩa hơi nghĩ một đằng nói một nẻo rồi!

Lô Tuấn Nghĩa đỏ mặt, vội vàng khom người nói:

- Đồ nhi đến thăm sư phụ, mặt khác còn muốn tìm Lý thiếu lang nói một số chuyện nhỏ.

Lý Diên Khánh giục ngựa tiến đến, tung người xuống ngựa ôm quyền nói với Lô Tuấn Nghĩa:



- Lần trước vô lễ trên thuyền quý phủ, Diên Khánh chân thành xin lỗi lần nữa!

Lô Tuấn Nghĩa nở nụ cười:

- Lý thiếu lang hiểu lầm, không phải ta muốn truy cứu trách nhiệm, trái lại ta là tới cảm tạ thiếu lang thay ta bắt ra một gia tặc. Ta làm sao cũng không nghĩ ra quản sự đội thuyền của ta dĩ nhiên lại cấu kết với Bạch Thị Tang Hung, khó trách Bạch Thị Tam Hung lại có thể thuận lợi cướp đi hai chiếc thuyền chở vật phẩm quý giá của ta, hóa ra là có nội ứng.

Lý Diên Khánh giờ mới hiểu được ý đồ Lô Tuấn Nghĩa tới đây. Hắn còn kỳ quái tại sao Lưu Thừa Hoằng lại quen biết ba huynh đệ Bạch thị, hóa ra là quản sự đội thuyền Lô gia dẫn đường. Hắn vội vàng nói:

- Đây chỉ là trùng hợp, Lô quan nhân không cần cảm tạ.

Lô Tuấn Nghĩa mỉm cười nói:

- Nếu như ta đoán không sai, Bạch Thị Tam Hung là do thiếu lang giết đúng không?

Chu Đồng nghe không hiểu ra sao, nhướng mày hỏi:

- Các ngươi đang nói cái gì?

Lý Diên Khánh đành phải nói đơn giản một lần chuyện mình truy giết cừu nhân cho Chu Đồng. Chu Đồng càng thêm kinh ngạc:

- Ta cũng đã nghe nói thanh danh của ba huynh đệ Bạch thị, không chỉ tâm ngoan thủ lạt, võ nghệ cũng cực kỳ cao cường, ngươi dĩ nhiên có thể một mình giết ba người họ, ngươi khiến ta suy nghĩ không thấu nha!

- Khởi bẩm sư phụ, họ uống rượu say, học sinh mới mò lên thuyền săn giết từng người. Chẳng qua học sinh cũng suýt chết trong tay lão đại Bạch Minh, sức lực của hắn quá lớn, suýt nữa bóp nát yết hầu của ta, đến giờ yết hầu của ta còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Mấy đồng bạn bên cạnh nghe nói Lý Diên Khánh giết ba tội phạm, lập tức cực kỳ kính nể. Nhất là Vương Quý biết sự lợi hại của Bạch Thị Tam Hùng, gã càng bội phục sát đất Lý Diên Khánh, ánh mắt nhìn Lý Diên Khánh trở nên sùng bái.

Lô Tuấn Nghĩa vừa cười vừa nói:

- Mặc kệ Lý thiếu lang giết chết Bạch Thị Tam Hung thế nào, chỉ phần can đảm này đã khiến người ta bội phục. Lần này ta tới đây, thật ra cũng muốn lãnh giáo một chút võ nghệ của thiếu lang.

- Cái gì!

Mọi người giật mình, hóa ra Lô Tuấn Nghĩa này tới khiêu chiến võ nghệ.

Lô Tuấn Nghĩa ôm quyền nói với Chu Đồng:

- Xin ân sư cho phép!



Chu Đồng nở nụ cười:

- Tuấn Nghĩa, ngươi để ta nói ngươi thế nào đây? Cũng là ta hiểu rõ ngươi. Được rồi! Luận bàn một chút thì có thể, không thể tổn thương người.

Chu Đồng quả thực hiểu rõ đồ đệ của mình, yêu võ như mạng, tìm người luận bàn khắp nơi, mới luyện thành một thân võ nghệ. Cũng không phải gã có gì bất mãn với Lý Diên Khánh, mà là Lý Diên Khánh chắc chắn có tuyệt kỹ gì khiến gã động tâm.

Chu Đồng lại cười nói với Lý Diên Khánh:

- Hắn là cao thủ chân chính, ngươi có thể luận bàn với hắn một chút, đề cao trình độ của mình, đây cũng là một cơ hội đối với ngươi.

Lý Diên Khánh gật đầu, lại chỉ Yến Thanh sau lưng Lô Tuấn Nghĩa nói:

- Không bằng ta đấu với vị tiểu ca này trước một trận, sau đó lại luận bàn với Lô quan nhân.

Lô Tuấn Nghĩa quay đầu nhìn thoáng qua Yến Thanh, thấy gã xoa xoa tay, đã vội không nhịn nổi, liền cười to nói:

- Được! Lý thiếu lang qua mấy chiêu với Yến Tiểu Ất trước, chúng ta học hỏi lẫn nhau.

Lý Diên Khánh khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt:

- Hóa ra… ngươi chính là Yến Thanh?

Yến Thanh ở trên thuyền bị Lý Diên Khánh ném đá ngã xuống nước, mặc dù không bị thương, lại cực kỳ chật vật. Từ nhỏ đến lớn gã chưa từng chịu thiệt như vậy, trong lòng sớm tức giận. Gã rút Liễu Diệp Cương Đao ra, tung người xuống ngựa, ôm quyền nói với Lý Diên Khánh:

- Yến Thanh xin Lý thiếu lang chỉ giáo!

Lý Diên Khánh không dám khinh thị, hắn nhảy xuống ngựa rút đoản kiếm ra. Lô Tuấn Nghĩa kiến thức rộng rãi, nhận ra đoản kiếm trong tay Lý Diên Khánh, đúng là chiến kiếm trong quân đội. Loại kiếm này để ý thực chiến, không có hư chiêu, một kích có thể thấy rõ ràng. Trong lòng gã hơi lo lắng, lại quát Yến Thanh:

- Chạm đến là thôi, không được phép đả thương người!

Câu nói này trên thực tế cũng là nói với Lý Diên Khánh. Sư phụ đã đồng ý Lý Diên Khánh ra tay, Lý Diên Khánh chắc chắn có tuyệt kỹ, gã hơi lo lắng Lý Diên Khánh đả thương Yến Thanh.

Hai người đi tới bãi đất trống, cách nhau ba trượng ôm quyền mà đứng, đám học sinh luyện tập võ kỹ ngay trên giáo trường vội vàng vây tới xem chiến, rất nhanh có một hai trăm người xúm lại.

Lúc này, Chu Đồng thấp giọng cười nói với Lô Tuấn Nghĩa:

- Ta chỉ dạy Diên Khánh cưỡi ngựa bắn tên, nhưng hắn thiên phú dị bẩm, võ nghệ có thể nhận được Hỗ Thành truyền thụ, nghĩa tử này của ngươi phải chịu thiệt thòi rồi.

Lô Tuấn Nghĩa yên lặng gật đầu. Gã cũng nhìn ra, Yến Thanh kích động, sát cơ lộ ra ngoài. Sát cơ của Lý Diên Khánh lại nội liễm, trầm ổn như núi, rất có phong phạm đại gia. Về mặt khí thế Lý Diên Khánh đã thắng một bậc, mà khí thế này của Lý Diên Khánh thường thường chỉ là một kiếm phân thắng bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Môn Kiêu Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook