Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 130: Đều Lui Một Bước. (2)

Cao Nguyệt

24/12/2022

- Chào Tam thúc!

Lý Chân nhìn hắn một cái, biến sắc, vội vàng tăng tốc rời đi, bỏ Lý Diên Khánh ở lại cửa thôn. Lý Diên Khánh nhìn bóng lưng của y, trong lòng kỳ quái, mình đắc tội Lý Chân chỗ nào?

Lúc này, có người hắng giọng phía sau, Lý Diên Khánh quay đầu lại, nhìn thấy Lý Đại Quang, y cưỡi một con lừa, đang đi qua bên cạnh mình, giống như không nhìn thấy mình vậy.

- Tứ thúc, sớm vậy đã tới học đường rồi à?

Lý Đại Quang không để ý tới Lý Diên Khánh, thúc lừa chạy như bay, điều này khiến Lý Diên Khánh cực kỳ khó chịu trong lòng, tại sao tộc nhân gặp mình giống như tránh ôn thần? Chẳng lẽ là vì…

Lý Diên Khánh đã đoán được nguyên nhân, đám tộc nhân đều sợ hãi Lý Văn Quý, không dám tới gần hắn. Xem ra Lý Văn Quý biết hắn trở về sẽ gây bất lợi cho hắn, liền triển khai hành động trước, mọi người mới dùng thái độ này đối đãi với hắn.

Lý Diên Khánh vừa về tới cửa nhà, Trung thúc liền chạy tới nói:

- Tiểu quan nhân, Tam lão gia đến rồi!

Tam lão gia là Lý Văn Quý, lão nghe nói Lý Diên Khánh đã trở về, liền vội vàng chạy tới nhà Lý Diên Khánh. Lý Đại Khí vẫn tương đối khách khí, mời Lý Văn Quý tới phòng khách ngồi, hai người hàn huyên vài câu, Lý Văn Quý cười tủm tỉm hỏi:

- Đại Khí, Khánh nhi đâu?

- Ta ở chỗ này!

Lý Diên Khánh đi vào từ bên ngoài, hắn nhìn Lý Văn Quý một cái nói:

- Tộc trưởng mới không chuyện không lên Điện Tam Bảo, có chuyện gì xin nói thẳng đi!

Mặc dù Lý Diên Khánh không hành lễ, nhưng Lý Văn Quý lại không tức giận, lão cười nói với Lý Đại Khí:



- Ta muốn nói chuyện riêng cùng Khánh nhi một chút!

Lý Đại Khí lui đi, trong phòng chỉ còn lại Lý Văn Quý và Lý Diên Khánh. Lý Văn Quý uống trà, nhàn nhạt nói:

- Ta đoán không sai, Lưu Thừa Hoằng hẳn là bị ngươi giết rồi!

Lý Diên Khánh lạnh lùng chăm chú nhìn lão:

- Ngươi quả thực rất may mắn, Bạch Thị Tam Hùng chết rồi, Lưu Thừa Hoằng cũng đã chết, lần này quả thực không có chứng cứ, không có ai biết là ngươi đã làm những chuyện ác kia. Thế nhưng mà… ngồi trên chiếc ghế đã từng là của huynh trưởng, ngươi xứng đáng với lương tâm của mình sao?

Lý Văn Quý thần sắc ảm đạm, lão thở dài một tiếng:

- Cái chết của huynh trưởng ta có một chút trách nhiệm, nhưng ta tuyệt đối không có suy nghĩ hại chết hắn. Nếu như Lý Văn Quý ta có một chút suy nghĩ hại chết huynh trưởng, trời tru đất diệt, để cho ta chết không yên lành!

- Một chút trách nhiệm? Nói ra thực nhẹ nhàng, hành vi của ngươi giấu diếm được người khác, lại mơ tưởng giấu diếm được ta. Lưu Thừa Hoằng sẽ không biết Tộc trưởng ngồi con thuyền nào, cũng sẽ không biết Tộc trưởng trở về lúc nào! Nhưng ngươi lại biết rõ ràng.

Còn có, Lưu Thừa Hoằng cấu kết Bạch Thị Tam Hung, ngươi không chỉ không ngăn cản, hơn nữa còn ngầm đồng ý hắn làm như vậy, cung cấp một lượng tiền lớn cho Lưu Thừa Hoằng. Ngươi biết rõ Bạch Thị Tam Hung là loại người gì, ngươi còn phóng túng Lưu Thừa Hoằng, loại tội ác này chỉ bốn chữ một chút trách nhiệm là có thể rũ sạch sao?

Đôi mắt Lý Diên Khánh nhìn chằm chằm Lý Văn Quý nói:

- Nếu như ngươi thực sự hối hận, vì sao không thẳng thắn thừa nhận tội của ngươi ở từ đường? Ngươi vẫn muốn giấu diếm, sợ mất đi cơ hội làm Tộc trưởng, ta nói có đúng không?

Mặt Lý Văn Quý lúc đỏ lúc trắng, lão cố gắng né tránh ánh mắt nghiêm nghị của Lý Diên Khánh, qua hồi lâu nói:

- Ngươi nói đúng, cũng có điểm không đúng. Ta thừa nhận ta luôn trăm phương ngàn kế hủy đi hiệu lương của các ngươi, nhưng đó là nhằm vào cha con các ngươi, cũng không phải nhằm vào huynh trưởng của ta. Ta tuyệt đối chưa từng nghĩ tới muốn giết hắn, thậm chí ta còn phái người khuyên bảo huynh đệ Bạch thị, chỉ có phép cướp tiền, không được phép đả thương người, sau khi chuyện này thành công ta sẽ cho mỗi người họ ba trăm lạng bạc khác, nếu như làm tổn thương người, một văn tiền cũng không có. Chỉ là ta làm sao cũng không nghĩ đến Lưu Thừa Hoằng lại tự mình ra tay, nói thật, ta thực sự hối hận không thể tự tay lột da hắn.

Nói đến đây, Lý Văn Quý vừa hối hận vừa tức giận, nước mắt lại dâng lên. Lão bị ghen ghét hẹp hòi trong lòng làm choáng đầu, vì hủy đi cha con Lý Đại Khí, lão không từ thủ đoạn, không nghĩ tới cuối cùng lại hại huynh trưởng của mình, hiện giờ tỉnh táo lại, lão hối hận không kịp.



Lý Diên Khánh lạnh lùng nhìn Lý Văn Quý, hắn biết Lý Văn Quý nói đúng sự thật. Lôi Bộ Đầu cũng đã nói với hắn, ba huynh đệ Bạch thị cũng không truy sát Tộc trưởng, vì thế còn thiếu chút nữa trở mặt cùng Lưu Thừa Hoằng.

Nhưng mặc kệ Lý Văn Quý giải thích thế nào, đều không thể trốn tránh tội ác của lão. Lão thực sự để ý tình thân, sao lại đi tìm người xấu xa như huynh đệ Bạch thị đối phó huynh trưởng của mình? Chỉ dựa vào điểm này cũng đủ chứng minh nội tâm ngoan độc của lão, đủ để chứng minh trong lòng lão không có chút tình thân.

Mấy giọt nước mắt hiện giờ chỉ là nước mắt cá sấu mà thôi.

Khiến Lý Diên Khánh phẫn hận nhất là, chuyện đến mức độ này, Lý Văn Quý vẫn không chịu buông tha cha con họ, còn muốn rút củi dưới đáy nồi, xui khiến hai đứa con trai vô dụng của Tộc trưởng tới cửa làm ầm ĩ, khiến cho hiệu lương cuối cùng giải tán.

Hiện giờ Lý Văn Quý chỉ sợ hắn công khai tội ác của lão ở gia tộc, mới chủ động tới cửa cầu hòa, chỉ là khi nào chuyện này trôi qua, lão sẽ buông tha cha con hắn sao?

Hắn lại muốn xem, Lý Văn Quý diễn xuất rốt cuộc muốn diễn tiếp thế nào? Lý Diên Khánh liền không nói một lời, lặng lẽ nhìn Lý Văn Quý biểu diễn.

Lý Văn Quý thấy Lý Diên Khánh không lên tiếng, còn cho là mình thuyết phục được hắn, tiếp tục nói:

- Khánh nhi, hiện giờ nói những chuyện này đã không còn ý nghĩa, dù thế nào ta rất cảm kích ngươi báo thù cho huynh trưởng của ta, nếu không có ngươi, ta sẽ áy náy cả đời.

Như vậy đi! Ân oán trước kia chúng ta xóa bỏ, hiện giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu, chỉ cần ngươi công khai thừ nhận ta là Tộc trưởng, công khai nói rõ ràng với mọi người ta và Lưu Thừa Hoằng không có bất cứ liên quan nào, ta sẽ để phụ thân ngươi đại biểu thôn Lý Văn tiến vào hội Trưởng lão gia tộc, tham dự quyết sách của gia tộc, thế nào, yêu cầu này ngươi hẳn là có thể chấp nhận chứ!

Nói tới đây, Lý Văn Quý trông mong nhìn Lý Diên Khánh. Lão đưa ra một điều kiện tự cho rằng Lý Diên Khánh không cách nào cự tuyệt, lão tin tưởng Lý Diên Khánh đã nếm tư vị bị tộc nhân ghẻ lạnh, chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của mình.

Lý Diên Khánh đã sớm nhìn thấu bản chất ngoan độc dối trá của lão, hắn dùng một thái độ kiên định không chừa chỗ trống thương lượng nói:

- Tộc trưởng đối với ta ân trọng như núi, nếu như ta đáp ứng ngươi là phản bội lương tâm mình, tha thứ ta không thể chấp nhận!

Sắc mặt Lý Văn Quý lập tức trầm xuống, lão trừng mắt nhìn Lý Diên Khánh, không che giấu được tức giận trong lòng.

- Ngươi không chấp nhận thì thôi, nhưng có một điểm ta phải nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi nói hươu nói vượn sau lưng ta, hủy hoại danh dự của ta, có lẽ ta không cách nào làm gì ngươi, nhưng ta sẽ trả thù phụ thân ngươi, để hắn nếm thử tư vị bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Môn Kiêu Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook