Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 145: Đỗ Thi Huyện. (2)

Cao Nguyệt

24/12/2022

Lý Diên Khánh gõ gã một cái:

- Nếu như yết bảng, Trương Hiển sẽ tìm ta xem bảng, không tới phiên tên đầu quỷ ngươi tới báo tin vui trước.

Vương Quý gãi đầu, không có ý tứ cười nói:

- Vốn muốn dỗ ngươi vui vẻ, kết quả ngươi lại không mắc lừa, Hiển tiểu tử cùng Lượng tiểu tử trước đó đã đi chờ bảng, chỉ ngươi không coi ra gì.

Lúc này, Nhạc Phi cũng đi tới cười nói:

- Không phải lão Lý không coi ra gì, thực sự là áp lực quá lớn, ngươi nhìn lại Hiển ca nhi, người sắp biến thành mọt sách rồi, còn năm mươi lăm ngày sẽ là thi giải Châu khảo, chúng ta bỏ qua cho hắn đi!

- Nhưng ta thấy những học sinh khác cũng không có áp lực gì cả! Nên ăn một chút, nên uống một chút, còn có mấy người thương lượng muốn đi Di Xuân Viện ăn mừng nữa!

Thang Hoài đong đưa cây quạt đi tới, tiếp lời:

- Đó là họ căn bản không muốn thi giải, họ chỉ muốn tiến vào Châu Học, cả ngày ồn ào thi giải chỉ là mặt mũi mà thôi.

Lý Diên Khánh cũng nghĩ tới một chuyện quan trọng, vội vàng hỏi:

- Ta suýt nữa quên mất, các ngươi định thế nào, đi Châu Võ Học, hay là trực tiếp tham gia thi võ cử nhân?

Nhạc Phi cười khổ:

- Sư phụ đã hỏi qua giúp chúng ta, sang năm võ cử cũng có ân khoa, hạ tuần tháng một sang năm thi thêm một lần võ cử, nếu như lần này không thi, thì phải chờ năm sau, cho nên chúng ta quyết định đầu năm trực tiếp tham gia thi võ cử nhân, từ bỏ thi Châu Võ Học tháng mười một.

Lý Diên Khánh hơi tiếc nuối, như vậy họ sẽ không thể cùng đi An Dường. Hắn suy nghĩ lại hỏi:

- Nội dung thi võ cử nhân là gì?

- Bình dân như chúng ta tham gia thi, thì phải thi bộ xạ, kỵ xạ, cử tạ cùng binh khí. Mặt khác còn phải thi Binh Pháp Tôn Tử, chỉ cần ghi nhớ là được, không cần vận dụng.

Lý Diên Khánh tính toán thời gian một chút, thật ra thời gian của họ cũng vô cùng gấp gáp, kỵ xạ của ba người họ vẫn chưa qua cửa, trường thương cũng chưa quen tay, còn phải học thuộc Binh Pháp Tôn Tử.

- Các ngươi cũng phải cố gắng rồi, tranh thủ sang năm thi qua võ cử.

- Đúng vậy! Ta sớm đã học thuộc Binh Pháp Tôn Tử, hai người này còn chưa có xem, sốt ruột thay họ cũng vô dụng.



Nhạc Phi nhìn Vương Quý và Thang Hoài một chút.

- Ai nói ta không vội!

Vương Quý giống như mèo bị dẫm đuôi, lập tức nhảy dựng lên:

- Hiện giờ ta sẽ tới hiệu sách mua bản Binh Pháp Tôn Tử về đọc.

Lý Diên Khánh cười cười, không hổ là Vương Quý, lúc gấp gấp chết lang trung, lúc kéo kéo chết bệnh nhân. Đúng lúc này, trong viện bỗng nhiên truyền đến tiếng hô lo lắng của Trương Hiển:

- Lão Lý, nhanh một chút, lập tức sẽ yết bảng rồi.



Yết bảng vẫn ở cửa chính Văn Miếu. Lúc này, tin tức danh sách trúng tuyển Châu Phủ đã đến huyện nha truyền khắp toàn huyện. Ngoại trừ học sinh Huyện Học ra, còn có mấy ngàn người biết chuyện chạy tới xem bảng. Trên quảng trường trước cổng chính người đông nghìn nghịt, mặc dù đây chỉ là danh sách tư cách tham gia thi giải, nhưng cũng là danh sách trúng tuyển thi giải, tầm quan trọng không thể coi thường.

Danh sách tư cách giống như danh sách thi chính thức, chia làm bảng Giáp cùng bảng Ất. Bảng Giáp mười người, bảng Ất chín mươi người. Khác biệt là, danh sách khoa cử chính thức là dùng giấy vàng công bố, mà danh sách tư cách thì dùng giấy trắng công bố, lại được xưng là bảng trắng. Giấy trắng mực đen, trong đó tên tuổi hạng nhất bảng Giáp được dùng mực đỏ viết ra, gọi là Hồng Án hoặc là Đầu Bảng.

Lần này trúng tuyển thi huyện cũng không chỉ đạt được tư cách tham gia thi giải, hơn nữa còn có chỗ tốt rất lớn khác. Nếu như mười người bảng Giáp thi giải không đậu, như vậy có thể trực tiếp miễn thi tiến vào Châu Học đọc sách. Chín mươi người bảng Ất thì trực tiếp miễn thi tiến vào Châu Học đọc sách.

Sĩ tử không trúng tuyển khác, không chỉ phải dựa theo quy củ cũ tham gia thi huyện hàng năm, như vậy mới có thể có cơ hội thi lên Châu Học, coi như thi đậu cũng chỉ có thể đi học ngoại xá.

Nói cho cùng, bản chất của cải cách thi giải lần này là một loại điều chỉnh quyền lực của trung ương và địa phương. Triều đình mượn thành tích thi cử của phương bắc không tốt mà cướp đi quyền thi giải của các Châu địa phương. Châu phủ không cam lòng quyền lực bị suy yếu, lại lấy danh nghĩa thi huyện cướp đi quyền đề cử khoa cử của các huyện.

Điển hình cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn tôm con.

Vì đề cao giá trị thi huyện, Châu phủ lại lợi dụng quyền lực nắm giữ Châu Học, móc nối thi huyện cùng Châu Học, đem tài nguyên tốt là nội xá và thượng xá trong Châu Học cho thi huyện.

Điều này coi như làm thấp địa vị thi huyện tại các huyện, thông qua thi huyện tại các huyện chỉ là nhận được một loại tư cách tham gia thi Châu Học mà thôi, giá trị kém rất xa thi huyện của Châu phủ.

Chính bởi vì nguyên nhân này, đám sĩ tử cực kỳ coi trọng trúng tuyển thi huyện, cử nhân chỉ có mười lăm danh ngạch, phần lớn sĩ tử tham gia thi huyện kỳ thực đều hướng về miễn thi Châu Học.

Lúc này, có người hô to:

- Đến rồi! Đến rồi!



Liền thấy cửa lớn Văn Miếu mở ra, mấy huyện lại cầm hai tờ danh sách đi ra, người chờ bên ngoài kích động, xông lên giống như thủy triều.

Mọi người mãnh liệt tiến tới, sĩ tử phía trước rướn cổ lên tìm kiếm tên mình trên bảng danh sách, mấy quan viên dán trước bảng Ất, phía trên viết đầy tên tuổi và số báo danh thí sinh.

Lúc này, mọi người bắt đầu truyền ra tiếng hoan hô, đã có người tìm được tên mình. Nhạc Phi ánh mắt cực kỳ tốt, gã bỗng nhiên chỉ vào phía dưới hô to:

- Lượn ca, có tên của ngươi, thứ chín mươi bảy, Tần Lượng xã Thang Bắc.

Tần Lượng lập tức vui đến phát khóc. Gã rốt cuộc trúng tuyển, như vậy gã không chỉ có thể tham gia thi giải, coi như không thi đậu cũng có thể trực tiếp miễn thi tiến vào nội xá Châu Học đọc sách, phụ thân hẳn là vui mừng cỡ nào nha!

Lúc này Thang Hoài chỉ hàng thứ hai hô to:

- Hiển ca nhi, cũng có tên của ngươi, ngươi là người thứ hai mươi tư!

Trương Hiển nhảy cao, giơ tay hoan hô, sĩ tử chung quanh chúc mừng gã.

Lúc này, Lý Diên Khánh tìm hai lần không thấy tên của mình, mặc dù hắn biết còn chưa công bố bảng Giáp, nhưng lỡ như không có thì sao? Trong lòng hắn không khỏi hơi căng thẳng.

Vương Quý nóng vội đến độ sắp điên mất, nhìn một lần, không khỏi tự nói:

- Tại sao không có tên lão Lý, những giám khảo này làm trò gì vậy?

Nhạc Phi kéo gã một cái:

- Đừng nóng vội, còn có bảng Giáp.

Lúc này, hai huyện lại cuối cùng cũng dán bảng Giáp lên, phía trên chỉ có mười cái tên, từ trên xuống dưới chỉ viết mười dòng.hàng thứ nhất đầu bảng dùng mực đỏ viết ra: Giáp Hợi một trăm bảy mươi tư, Lý Diên Khánh xã Hiếu Hòa.

Vương Quý gào to một tiếng, dường như là gã đỗ đầu bảng vậy. Gã ôm chặt Lý Diên Khánh:

- Lão Lý, ta nói không sai chứ! Ngươi quả nhiên đứng đầu bảng.

Lý Diên Khánh cũng cực kỳ kích động, nắm chặt hai tay vung mạnh. Năm tên đồng bạn hoan hô, nâng Lý Diên Khánh lên cao, kích động hô lớn:

- Đây là đầu bảng của chúng ta!

Mọi người chung quanh sôi trào, vô số người ném ánh mắt hâm mộ tới Lý Diên Khánh. Đây là đầu bảng thi huyện Thang Âm Tương Châu lần đầu, sẽ được ghi vào huyện chí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hàn Môn Kiêu Sĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook