Chương 134: Kỹ Chấn Kỳ Lân. (2)
Cao Nguyệt
24/12/2022
Lý Diên Khánh xoay người lên ngựa, phóng ngựa chạy nhanh, hô to:
- Lô quan nhân, ta sắp ném đá!
Lô Tuấn Nghĩa cười to:
- Cứ việc phóng tới!
Nhưng lời còn chưa dứt, một viên đá đã xuất hiện trước mắt. Lô Tuấn Nghĩa giật nảy cả mình, vội nghiêng đầu trốn tránh, viên đá kia xẹt qua qua gã, cọ rơi một miếng da.
Lô Tuấn Nghĩa thúc ngựa lao vút, vọ ra cách Lý Diên Khánh hơn ba mươi bước, lúc này mới kinh hồn ổn định lại. Viên đá này tới quá nhanh, nếu không phải gã phản ứng nhanh nhẹn, hôm nay gã sẽ phải mất mặt trước mọi người.
Mồ hôi lạnh ướt sũng cả người Lô Tuấn Nghĩa, gã không dám khinh thị nữa, tay cầm Thủy Hỏa Côn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lý Diên Khánh. Lúc này Lý Diên Khánh lại chạy vội qua bên, vung tay lên, một viên đá trong nháy mắt đánh tới trước mắt. Lô Tuấn Nghĩa nhìn chuẩn, vung côn lên, bộp một tiếng, viên đá đánh vào côn, lập tức vỡ nát.
- Hay!
Chung quanh vang lên tiếng khen ngợi.
Lúc này, Lý Diên Khánh chạy nghiêng qua bên, hô lớn:
- Lô quan nhân, kích thứ ba tới, lần này là ba phát liên tục!
Liền thấy ba viên đá bắn tới liên tiếp như đạn, một viên nhằm mặt, một viên nhằm ngực, một viên khác lại đánh tới sau đầu gã. Lô Tuấn Nghĩa kinh hãi luống cuống tay chân, ngửa đầu tránh thoát viên thứ nhất, nhanh chóng nghiêng người trốn viên thứ hai, viên thứ ba lại tránh không thoát.
Gã bỗng cúi đầu về phía trước, liền nghe đang một tiếng, du học quan xích kim bị đánh bay ra ngoài, tóc lập tức xõa xuống. Nếu như lúc này Lý Diên Khánh lại ném phát thứ tư, Lô Tuấn Nghĩa dù thế nào cũng tránh không được, chắc chắn bị đánh tới đổ máu ngã ngựa.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Đa tạ Lô quan nhân!
…
(Khởi nghĩa Tống Giang vào năm Tuyên Hòa, năm này Nhạc Phi mười bảy tuổi, ba mươi sáu người đi theo Tống Giang khởi nghĩa trong lịch sử, có Lô Tuấn Nghĩa và Yến Thanh, về mặt thời gian mà nói, họ hoàn toàn có thể gặp nhau, chỉ là Lô Tuấn Nghĩa rốt cuộc có phải người phủ Đại Danh hay không, thì cần bàn luận thêm)
Yến Thanh thoáng không phục trong lòng, nghĩa phụ rõ ràng nói ra tay ba lần, nhưng Lý Diên Khánh lại đánh năm lần, đây rõ ràng là chơi lừa gạt rồi.
Chu Đồng nhìn ra sự không phục trong mắt Yến Thanh, lão cười nói:
- Nghĩa phụ của ngươi chỉ nói là, để Diên Khánh ra tay ba lần, sau đó hắn sẽ ra tay, nhưng không có nói Diên Khánh đánh xong nên thúc thủ chịu trói. Đương nhiên, nói từ ước định, nghĩa phụ của ngươi cũng không thua.
Yến Thanh không lên tiếng, phát quan của nghĩa phụ đã bị đánh rơi, nếu như nói không thua, điều này khó tránh khỏi không còn gì để nói.
Lúc này, Lô Tuấn Nghĩa cưỡi ngựa trở về cười nói:
- Ta đã lãnh giáo tuyệt kỹ ném đá của Lý thiếu lang, ta phát hiện thật ra Lý thiếu lang đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu như ngay từ đầu là ba viên liên tục, ta đã sớm thất bại. Luận võ nghệ, có lẽ Lý thiếu lang không bằng ta, nhưng luận đối chọi hai quân, ta lại thất bại rối tinh rối mù, không phục không được!
Lý Diên Khánh chắp tay nói:
- Lô quan nhân quá khen rồi!
Chu Đồng nhìn Lý Diên Khánh một chút, lại nói với Lô Tuấn Nghĩa:
- Không chỉ khích lệ không, nói một chút nhược điểm của hắn đi!
Lô Tuấn Nghĩa cười nói:
- Không bằng ta mời Lý thiếu lang uống chén rượu nhạt, chậm rãi trò chuyện trên bàn rượu.
Lý Diên Khánh thoáng nhìn qua đám người Nhạc Phi, cười nói:
- Ta còn mấy vị bằng hữu, đều rất kính ngưỡng võ nghệ của Lô quan nhân.
Lô Tuấn Nghĩa cười ha ha:
- Vậy thì cùng đi!
…
Trong Khánh Phúc Lâu, Lô Tuấn Nghĩa bày tiệc toàn bộ là dê, mở tiệc chiêu đãi ân sưu Chu Đồng và bốn tiểu sư đệ Lý Diên Khánh, Nhạc Phi. Chu Đồng vốn là người hào sảng, lão không những không cấm đồ đệ uống rượu, trái lại cổ vũ họ uống rượu, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Lô Tuấn Nghĩa ăn cơm uống rượu rất lịch sự, cũng không ăn uống thả cửa giống như quân nhân. Gã dùng dao vàng cắt một bàn thịt, lại bưng rượu thuần thơm ngọt cẩn thận nhấp một phen, lúc này mới nói với Lý Diên Khánh:
- Sư phụ để ta nói một chút nhược điểm của tiểu sư đệ. Thật ra lúc ta tránh được viên đá thứ nhất, ta đã có thể đánh sư đệ rơi xuống ngựa, sư đệ ngoại trừ ném đá ra, dùng một thanh kiếm lại không phòng được Thủy Hỏa Côn của ta.
- Sư huynh là chỉ ta cần luyện thêm một chút võ nghệ khác sao?
Lô Tuấn Nghĩa cười nói:
- Ta tin tưởng chí hướng của sư đệ không chỉ vẻn vẹn thỏa mãn với văn thư quan nha, đại trượng phu vừa phải lấy văn trị lý dân sinh, cũng phải có võ quét ngang quân giặc, khôi phục giang sơn Hán gia. Tin tưởng một ngày nào đó, sư đệ sẽ dẫn quân xuất chinh, khi đó, sư đệ gặp phải Đại tướng Khiết Đan, dùng binh khí gì quyết chiến với hắn?
Mặc dù Lý Diên Khánh chí không ở võ học, mà là khoa cử, nhưng nếu tinh lực và thời gian đều cho phép, luyện một kiện binh khí cũng không phải không thể, bởi vì kỹ nhiều không ép thân chính là đạo lý này.
Lô Tuấn Nghĩa vạch ra không chỉ là nhược điểm của Lý Diên Khánh, cũng là nhược điểm của tất cả mọi người ở đây, họ đều biết binh khí ngắn, nhưng lại không hiểu binh khí dài.
Lô Tuấn Nghĩa khiến mọi người cộng minh, họ không hẹn mà cùng nhìn lại Chu Đồng.
Chu Đồng nở nụ cười:
- Tại sao ta cảm thấy trách nhiệm đều ở trên người ta?
Lô Tuấn Nghĩa cười:
- Ngài là sư phụ, trách nhiệm này ngài không gánh thì ai đến gánh?
- Được rồi!
Chu Đồng liền sảng khoái nói với mọi người:
- Lúc đầu ta chỉ tính toán dạy các ngươi xạ kỵ, nhưng Nhạc Phi, Vương Quý và Thang Hoài đều muốn thi võ cử, trong võ cử thì phải thi binh khí, ít nhất phải biết ba món binh khí, dùng thành thạo làm tiêu chuẩn, cho nên trong khoảng thời gian này ta cũng đang suy nghĩ dạy các ngươi bình khí, các ngươi không ngại nói cho ta nghe một chút, mỗi người các ngươi thích binh khí gì?
Mọi người nhất thời đều do dự không nói. Chu Đồng nói với Lý Diên Khánh:
- Diên Khánh nói trước đi!
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Thương chính là vua của trăm binh, thích hợp mã chiến, học sinh sẽ luyện thương!
- Thương cũng không dễ luyện đâu! Thương pháp cần phải mở bước như gió, thu bước như đinh, lại cần tích lũy quanh năm suốt tháng, cho nên có cách nói niên quyền nguyệt bổng cửu luyện thương, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.
- Học sinh đã quyết định dùng thương!
Từ nhỏ người Lý Diên Khánh sùng bái nhất chính là Thường Sơn Triệu Tử Long, Long Đảm Lượng Ngân Thương của Triệu Vân để lại cho hắn ký ức không thể phai nhạt, cho nên lúc Chu Đồng để hắn lựa chọn, hắn liền không chút do dự chọn thương.
Lô Tuấn Nghĩa cười nói:
- Lựa chọn của tiểu sư đệ là cử chỉ sáng suốt.
Ân sư nổi tiếng xạ kỵ và thương pháp, thương pháp của Cấm Quân Đại Tống là do ân sư biên thành, học thương với ân sư là không sai.
Nhạc Phi nghe lời này, gã vội vàng nói với Chu Đồng:
- Học sinh cũng muốn học thương, xin sư phụ thành toàn!
Chu Đồng vui vẻ đáp ứng, vừa cười vừa nói với Vương Quý:
- Ngươi luôn luôn tích cực, sao hôm nay lại rơi về phía sau?
Vương Quý gãi đầu một cái, mây đen đầy mặt:
- Học sinh cũng không biết mình nên học binh khí gì thì tốt, xin sư phụ chỉ điểm.
Chu Đồng suy nghĩ một chút nói:
- Lô quan nhân, ta sắp ném đá!
Lô Tuấn Nghĩa cười to:
- Cứ việc phóng tới!
Nhưng lời còn chưa dứt, một viên đá đã xuất hiện trước mắt. Lô Tuấn Nghĩa giật nảy cả mình, vội nghiêng đầu trốn tránh, viên đá kia xẹt qua qua gã, cọ rơi một miếng da.
Lô Tuấn Nghĩa thúc ngựa lao vút, vọ ra cách Lý Diên Khánh hơn ba mươi bước, lúc này mới kinh hồn ổn định lại. Viên đá này tới quá nhanh, nếu không phải gã phản ứng nhanh nhẹn, hôm nay gã sẽ phải mất mặt trước mọi người.
Mồ hôi lạnh ướt sũng cả người Lô Tuấn Nghĩa, gã không dám khinh thị nữa, tay cầm Thủy Hỏa Côn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lý Diên Khánh. Lúc này Lý Diên Khánh lại chạy vội qua bên, vung tay lên, một viên đá trong nháy mắt đánh tới trước mắt. Lô Tuấn Nghĩa nhìn chuẩn, vung côn lên, bộp một tiếng, viên đá đánh vào côn, lập tức vỡ nát.
- Hay!
Chung quanh vang lên tiếng khen ngợi.
Lúc này, Lý Diên Khánh chạy nghiêng qua bên, hô lớn:
- Lô quan nhân, kích thứ ba tới, lần này là ba phát liên tục!
Liền thấy ba viên đá bắn tới liên tiếp như đạn, một viên nhằm mặt, một viên nhằm ngực, một viên khác lại đánh tới sau đầu gã. Lô Tuấn Nghĩa kinh hãi luống cuống tay chân, ngửa đầu tránh thoát viên thứ nhất, nhanh chóng nghiêng người trốn viên thứ hai, viên thứ ba lại tránh không thoát.
Gã bỗng cúi đầu về phía trước, liền nghe đang một tiếng, du học quan xích kim bị đánh bay ra ngoài, tóc lập tức xõa xuống. Nếu như lúc này Lý Diên Khánh lại ném phát thứ tư, Lô Tuấn Nghĩa dù thế nào cũng tránh không được, chắc chắn bị đánh tới đổ máu ngã ngựa.
Lý Diên Khánh khẽ cười nói:
- Đa tạ Lô quan nhân!
…
(Khởi nghĩa Tống Giang vào năm Tuyên Hòa, năm này Nhạc Phi mười bảy tuổi, ba mươi sáu người đi theo Tống Giang khởi nghĩa trong lịch sử, có Lô Tuấn Nghĩa và Yến Thanh, về mặt thời gian mà nói, họ hoàn toàn có thể gặp nhau, chỉ là Lô Tuấn Nghĩa rốt cuộc có phải người phủ Đại Danh hay không, thì cần bàn luận thêm)
Yến Thanh thoáng không phục trong lòng, nghĩa phụ rõ ràng nói ra tay ba lần, nhưng Lý Diên Khánh lại đánh năm lần, đây rõ ràng là chơi lừa gạt rồi.
Chu Đồng nhìn ra sự không phục trong mắt Yến Thanh, lão cười nói:
- Nghĩa phụ của ngươi chỉ nói là, để Diên Khánh ra tay ba lần, sau đó hắn sẽ ra tay, nhưng không có nói Diên Khánh đánh xong nên thúc thủ chịu trói. Đương nhiên, nói từ ước định, nghĩa phụ của ngươi cũng không thua.
Yến Thanh không lên tiếng, phát quan của nghĩa phụ đã bị đánh rơi, nếu như nói không thua, điều này khó tránh khỏi không còn gì để nói.
Lúc này, Lô Tuấn Nghĩa cưỡi ngựa trở về cười nói:
- Ta đã lãnh giáo tuyệt kỹ ném đá của Lý thiếu lang, ta phát hiện thật ra Lý thiếu lang đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu như ngay từ đầu là ba viên liên tục, ta đã sớm thất bại. Luận võ nghệ, có lẽ Lý thiếu lang không bằng ta, nhưng luận đối chọi hai quân, ta lại thất bại rối tinh rối mù, không phục không được!
Lý Diên Khánh chắp tay nói:
- Lô quan nhân quá khen rồi!
Chu Đồng nhìn Lý Diên Khánh một chút, lại nói với Lô Tuấn Nghĩa:
- Không chỉ khích lệ không, nói một chút nhược điểm của hắn đi!
Lô Tuấn Nghĩa cười nói:
- Không bằng ta mời Lý thiếu lang uống chén rượu nhạt, chậm rãi trò chuyện trên bàn rượu.
Lý Diên Khánh thoáng nhìn qua đám người Nhạc Phi, cười nói:
- Ta còn mấy vị bằng hữu, đều rất kính ngưỡng võ nghệ của Lô quan nhân.
Lô Tuấn Nghĩa cười ha ha:
- Vậy thì cùng đi!
…
Trong Khánh Phúc Lâu, Lô Tuấn Nghĩa bày tiệc toàn bộ là dê, mở tiệc chiêu đãi ân sưu Chu Đồng và bốn tiểu sư đệ Lý Diên Khánh, Nhạc Phi. Chu Đồng vốn là người hào sảng, lão không những không cấm đồ đệ uống rượu, trái lại cổ vũ họ uống rượu, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Lô Tuấn Nghĩa ăn cơm uống rượu rất lịch sự, cũng không ăn uống thả cửa giống như quân nhân. Gã dùng dao vàng cắt một bàn thịt, lại bưng rượu thuần thơm ngọt cẩn thận nhấp một phen, lúc này mới nói với Lý Diên Khánh:
- Sư phụ để ta nói một chút nhược điểm của tiểu sư đệ. Thật ra lúc ta tránh được viên đá thứ nhất, ta đã có thể đánh sư đệ rơi xuống ngựa, sư đệ ngoại trừ ném đá ra, dùng một thanh kiếm lại không phòng được Thủy Hỏa Côn của ta.
- Sư huynh là chỉ ta cần luyện thêm một chút võ nghệ khác sao?
Lô Tuấn Nghĩa cười nói:
- Ta tin tưởng chí hướng của sư đệ không chỉ vẻn vẹn thỏa mãn với văn thư quan nha, đại trượng phu vừa phải lấy văn trị lý dân sinh, cũng phải có võ quét ngang quân giặc, khôi phục giang sơn Hán gia. Tin tưởng một ngày nào đó, sư đệ sẽ dẫn quân xuất chinh, khi đó, sư đệ gặp phải Đại tướng Khiết Đan, dùng binh khí gì quyết chiến với hắn?
Mặc dù Lý Diên Khánh chí không ở võ học, mà là khoa cử, nhưng nếu tinh lực và thời gian đều cho phép, luyện một kiện binh khí cũng không phải không thể, bởi vì kỹ nhiều không ép thân chính là đạo lý này.
Lô Tuấn Nghĩa vạch ra không chỉ là nhược điểm của Lý Diên Khánh, cũng là nhược điểm của tất cả mọi người ở đây, họ đều biết binh khí ngắn, nhưng lại không hiểu binh khí dài.
Lô Tuấn Nghĩa khiến mọi người cộng minh, họ không hẹn mà cùng nhìn lại Chu Đồng.
Chu Đồng nở nụ cười:
- Tại sao ta cảm thấy trách nhiệm đều ở trên người ta?
Lô Tuấn Nghĩa cười:
- Ngài là sư phụ, trách nhiệm này ngài không gánh thì ai đến gánh?
- Được rồi!
Chu Đồng liền sảng khoái nói với mọi người:
- Lúc đầu ta chỉ tính toán dạy các ngươi xạ kỵ, nhưng Nhạc Phi, Vương Quý và Thang Hoài đều muốn thi võ cử, trong võ cử thì phải thi binh khí, ít nhất phải biết ba món binh khí, dùng thành thạo làm tiêu chuẩn, cho nên trong khoảng thời gian này ta cũng đang suy nghĩ dạy các ngươi bình khí, các ngươi không ngại nói cho ta nghe một chút, mỗi người các ngươi thích binh khí gì?
Mọi người nhất thời đều do dự không nói. Chu Đồng nói với Lý Diên Khánh:
- Diên Khánh nói trước đi!
Lý Diên Khánh suy nghĩ một chút nói:
- Thương chính là vua của trăm binh, thích hợp mã chiến, học sinh sẽ luyện thương!
- Thương cũng không dễ luyện đâu! Thương pháp cần phải mở bước như gió, thu bước như đinh, lại cần tích lũy quanh năm suốt tháng, cho nên có cách nói niên quyền nguyệt bổng cửu luyện thương, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.
- Học sinh đã quyết định dùng thương!
Từ nhỏ người Lý Diên Khánh sùng bái nhất chính là Thường Sơn Triệu Tử Long, Long Đảm Lượng Ngân Thương của Triệu Vân để lại cho hắn ký ức không thể phai nhạt, cho nên lúc Chu Đồng để hắn lựa chọn, hắn liền không chút do dự chọn thương.
Lô Tuấn Nghĩa cười nói:
- Lựa chọn của tiểu sư đệ là cử chỉ sáng suốt.
Ân sư nổi tiếng xạ kỵ và thương pháp, thương pháp của Cấm Quân Đại Tống là do ân sư biên thành, học thương với ân sư là không sai.
Nhạc Phi nghe lời này, gã vội vàng nói với Chu Đồng:
- Học sinh cũng muốn học thương, xin sư phụ thành toàn!
Chu Đồng vui vẻ đáp ứng, vừa cười vừa nói với Vương Quý:
- Ngươi luôn luôn tích cực, sao hôm nay lại rơi về phía sau?
Vương Quý gãi đầu một cái, mây đen đầy mặt:
- Học sinh cũng không biết mình nên học binh khí gì thì tốt, xin sư phụ chỉ điểm.
Chu Đồng suy nghĩ một chút nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.