Chương 87: Lương Sơn Tống Giang.
Cao Nguyệt
24/12/2022
- Vậy thì một lời đã định!
Hắn giương cung lắp tên, kéo cung như trăng tròn, dây cung buông lỏng, tên kia bắn ra như tia chớp. Chỉ nghe một tiếng bụp, mũi tên kia bắn trúng nén bạc, lực lượng mũi tên này cực lớn, dây thừng cũng bị kéo đắt, bạc bay ra ngoài theo mũi tên.
- Tiễn pháp tốt!
Hương dân chung quanh lập tức phát ra tiếng vỗ tay như sấm. Các hương dân chưa từng nhìn thấy tiễn pháp cao minh như vậy, nhất thời cực kỳ kích động, tiếng hô vang liên miên. Vương Quý và Thang Hoài càng kích động nhảy dựng lên, không chịu đượng vung tay hô to. Cảm giác thất lạc vừa rồi của hai người bị một mũi tên này của Lý Diên Khánh rửa sạch sẽ.
Chu Đồng ở bên cũng vuốt râu gật đầu, thiếu niên này không chỉ kiếm thuật cao minh, tiễn pháp cũng lợi hại, quan trọng hơn hắn rất thông minh, chỉ nói bắn rơi bạc, nhưng không nói phải bắn đứt dây, vừa vặn với hai hán tử này chỉ nói là cung tám đấu nhưng không nói là cung tám đấu chuyên dụng của quân đội, lấy đạo của người trả lại cho người, dùng ra nhanh như vậy.
Hai huynh đệ Nguyễn thị nhìn nhau, hai người nọ đều nghĩ thiếu niên này muốn bắn đứt dây, không nghĩ tới người ta bắn bạc, cũng bắn rơi bạc. Nguyễn Tiểu Nhị lập tức nổi giận trong lòng, gã xông xáo trên giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng bị trúng chiêu, lần này dĩ nhiên bị một thằng nhóc nông thôn bẫy, quả thực cực kỳ uất ức, nếu để Tống ca ca biết, không biết sẽ cười mình thế nào.
Không chờ gã mở miệng, Lý Diên Khánh lại cười tủm tỉm hỏi:
- Hai vị ca ca xông xáo giang hồ nhiều năm, danh dự này chẳng lẽ không phải dựa vào uy tín kiếm được sao?
Mặt Nguyễn Tiểu Ngũ đỏ bừng, giống như bị một cái bạt tai. Nguyễn Tiểu Nhị mặt âm trầm, không xuống được đài.
Lúc này Lý Diên Khánh nở nụ cười, hắp tay một cái nói:
- Mũi tên vừa rồi không tính, chúng ta đều hiểu, thật ra là ta đầu cơ trục lợi, hẳn là bắn dây thừng mới đúng, hai vị ca ca có thể để ta bắn lại một mũi tên không?
Nguyễn Tiểu Nhị hừ một tiếng, liền thuận theo bậc thang của Lý Diên Khánh mà xuống. Gã nhặt một mũi tên đưa cho Lý Diên Khánh:
- Ta cũng cho là ngươi muốn bắn dây thừng, mới các với ngươi, đã là ngươi thừa nhận đầu cơ trục lợi, mũi tên kia có thể không tính.
Vương Quý và Thang Hoài vừa muốn đánh trống reo hò, Lý Diên Khánh lại quay đầu trừng mắt với họ, hai người không nói ra lời. Lý Diên Khánh dựng tên cười nói:
- Muốn ta bắn dây thừng, ta quả thực làm không được, chẳng qua bắn bia ta lại từng luyện qua!
Hắn kéo cung lần nữa, mũi tên này nhanh như sao chổi, trúng giữa hồng tâm, tiếng hoan hô vang lên lần nữa, ngay cả Chu Đồng cũng không nhịn được vỗ tay.
Nguyễn Tiểu Nhị biết hôm nay mình gặp được cao thủ, không chỉ không chệch một mũi tên, còn có thể một tên bắn trúng bạc, coi như họ cũng chưa chắc có thể đạt được.
Mà đối phương đã cho họ thể diện, gã sao có thể không biết. Nguyễn Tiểu Nhị tiến tới nhặt mười lạng bạc đưa cho Lý Diên Khánh cười nói:
- Huynh đệ chúng ta đã bày ra đánh cược, liền nhận thua, tiểu quan nhân tiễn pháp tốt, không hổ anh hùng xuất thiếu niên, không biết Nguyễn Tiểu Nhị có thể trèo cao kết giao bằng hữu với tiểu quan nhân hay không?
Lý Diên Khánh ôm quyền cười nói:
- Tại hạ Lý Diên Khánh, nghe qua đại danh của Nguyễn thị tam hùng, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp nhau ở tết Thổ Địa, là vinh hạnh của Lý Diên Khánh.
Nguyễn Tiểu Nhị cũng là người hào sảng, gã thấy mặc dù Lý Diên Khánh tuổi không lớn, nhưng rất biết cách đối nhân xử thế, chiếu cố mặt mũi mình khắp nơi, gã liền cười to nói:
- Được! Hôm nay có thể gặp được Lý thiếu lang ở tết Thổ Địa, cũng là vinh hạnh của chúng ta, ta mời Lý thiếu lang uống chén rượu nhạt.
Lý Diên Khánh chỉ lều lớn thôn Lý Văn cười nói:
- Hai vị đại ca không bằng tới lều Thổ Địa thôn chúng ta, ăn uống thoải mái!
- Đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, chúng ta thu dọn đồ đạc một chút, lập tức tới ngay.
Lý Diên Khánh trả mười lạng bạc cho họ, hai người sống chết không nhận, nói Lý Diên Khánh không chịu thu là hỏng danh dự của họ, Lý Diên Khánh đành phải nhận.
Lúc này, nơi xa truyền tới tiếng chuông hùng hồn, tiếng chuông liên hoan tết Thổ Địa gõ vang, thời khắc cao trào của tết Thổ Địa rốt cuộc tiến tới, các hương dân dạo chơi nửa ngày đã đói khát khó nhịn, vội vàng tiến tới lều Thổ Địa thôn mình, chuẩn bị tập trung cùng nâng ly một phen.
Lý Diên Khánh tìm một vòng nhưng không thấy Chu Đồng, trong lòng kỳ quái liền hỏi Vương Quý và Thang Hoài:
- Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy lão giả gặp phải ở bờ sông lần trước hay không?
Vương Quý và Thang Hoài nhìn nhau, họ chỉ lo nhìn Lý Diên Khánh bắn tên, đâu chú ý tới lão giả nào.
- Lão Lý, ngươi chắc chắn nhìn lầm, Chu Giáo Đầu ở trong huyện mới đúng, sao lại đến chỗ chúng ta?
Vương Quý luôn chắc chắn Lý Diên Khánh bị hoa mắt.
Lý Diên Khánh tìm lại một vòng, vẫn không trông thấy Chu Đồng, cũng đành thôi. Lúc này, tổ phụ Vương Quý và Thang Hoài đều phái người tìm hai người họ, hai ngươi họ đều trở về lễu Thổ Địa của mình.
Trong lều Thổ Địa thôn Lý Văn tiếng người ồn ào, tiếng nói tiếng cười cực kỳ náo nhiệt. Thôn dân ngồi đầy trước hai hàng bàn dài, ngoại trừ người cá biệt ở bên ngoài không trở về kịp, người cả thôn đều tập trung tại đây.
Lúc này, Lý Diên Khánh mang theo Nguyễn Tiểu Nhị và Nguyễn Tiểu Ngũ đi tới trước mặt Lý Đại Ấn cười nói:
- Hai người này là bằng hữu của ta, tiền rượu của họ tính lên đầu ta.
Mặc dù tết Thổ Địa là thời khắc vui mừng náo nhiệt nhất trong năm, nhưng vẫn phải có quy củ, mỗi nhà đều phải bỏ tiền, tính bằng đầu người, mỗi nhà có mấy người thì bỏ ra từng đấy tiền, mặt khác thôn dân tham gia chuẩn bị cũng sẽ có phụ cấp, như vậy mọi người chơi sẽ tận hứng và thoải mái.
Lý Đại Ấn cười ha ha:
- Chào mừng đến thôn Lý Văn, mời ngồi xuống!
Mặc dù phụ thân Lý Diên Khánh không ở đây, nhưng nhân khẩu trong nhà lại không ít, Trung thúc hai khẩu, Cúc tẩu và con gái của nàng, lại thêm Hỉ Thước và bản thân Lý Diên Khánh, đã có sáu người, hiện giờ lại thêm huynh đệ Nguyễn thị là có tám người, chiếm cứ một phần bàn lớn.
Nhưng tết Thổ Địa là thời điểm náo nhiệt, càng nhiều người càng tốt, đám phụ nhân bưng từng bát đồ ăn lên, mấy hậu sinh cũng mở bùn phong vò rượu ra, rót rượu vào chén cho mọi người. Bảo Chính Lý Đại Ấn giơ chén rượu lên cười nói:
- Một năm canh tác mới sắp bắt đầu, mọi người thoải mái uống say một cuộc, ngày mai bắt đầu làm việc. Tới! Chúng ta uống rượu.
Các thôn dân reo hò, giơ cao bát rượu, thoải mái nâng ly, bắt đầu uống thả cửa.
Huynh đệ Nguyễn thị vô cùng hào hứng, vừa uống chén rượu lớn, vừa nói chuyện phiếm với Lý Diên Khánh và Trung thúc. Hỉ Thước lại kéo A Đào tới ngồi chung bên cạnh nàng, hai tiểu nha hoàn mặt mày hớn hở, vừa uống rượu vừa xì xào bàn tán.
Rượu uống chưa đã, Nguyễn Tiểu Nhị cười nói:
- Không dối gạt lão đệ, lần này chúng ta tới trấn Lộc Sơn kỳ thực là vì tìm người, tìm một lão ca ca thất lạc nhiều năm của chúng ta.
Lý Diên Khánh uống hai ngụm rượu cười nói:
- Nói một chút, mọi người hương thân trong thôn, muốn tìm ai, nói không chừng tất cả mọi người đều biết.
Hắn giương cung lắp tên, kéo cung như trăng tròn, dây cung buông lỏng, tên kia bắn ra như tia chớp. Chỉ nghe một tiếng bụp, mũi tên kia bắn trúng nén bạc, lực lượng mũi tên này cực lớn, dây thừng cũng bị kéo đắt, bạc bay ra ngoài theo mũi tên.
- Tiễn pháp tốt!
Hương dân chung quanh lập tức phát ra tiếng vỗ tay như sấm. Các hương dân chưa từng nhìn thấy tiễn pháp cao minh như vậy, nhất thời cực kỳ kích động, tiếng hô vang liên miên. Vương Quý và Thang Hoài càng kích động nhảy dựng lên, không chịu đượng vung tay hô to. Cảm giác thất lạc vừa rồi của hai người bị một mũi tên này của Lý Diên Khánh rửa sạch sẽ.
Chu Đồng ở bên cũng vuốt râu gật đầu, thiếu niên này không chỉ kiếm thuật cao minh, tiễn pháp cũng lợi hại, quan trọng hơn hắn rất thông minh, chỉ nói bắn rơi bạc, nhưng không nói phải bắn đứt dây, vừa vặn với hai hán tử này chỉ nói là cung tám đấu nhưng không nói là cung tám đấu chuyên dụng của quân đội, lấy đạo của người trả lại cho người, dùng ra nhanh như vậy.
Hai huynh đệ Nguyễn thị nhìn nhau, hai người nọ đều nghĩ thiếu niên này muốn bắn đứt dây, không nghĩ tới người ta bắn bạc, cũng bắn rơi bạc. Nguyễn Tiểu Nhị lập tức nổi giận trong lòng, gã xông xáo trên giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng bị trúng chiêu, lần này dĩ nhiên bị một thằng nhóc nông thôn bẫy, quả thực cực kỳ uất ức, nếu để Tống ca ca biết, không biết sẽ cười mình thế nào.
Không chờ gã mở miệng, Lý Diên Khánh lại cười tủm tỉm hỏi:
- Hai vị ca ca xông xáo giang hồ nhiều năm, danh dự này chẳng lẽ không phải dựa vào uy tín kiếm được sao?
Mặt Nguyễn Tiểu Ngũ đỏ bừng, giống như bị một cái bạt tai. Nguyễn Tiểu Nhị mặt âm trầm, không xuống được đài.
Lúc này Lý Diên Khánh nở nụ cười, hắp tay một cái nói:
- Mũi tên vừa rồi không tính, chúng ta đều hiểu, thật ra là ta đầu cơ trục lợi, hẳn là bắn dây thừng mới đúng, hai vị ca ca có thể để ta bắn lại một mũi tên không?
Nguyễn Tiểu Nhị hừ một tiếng, liền thuận theo bậc thang của Lý Diên Khánh mà xuống. Gã nhặt một mũi tên đưa cho Lý Diên Khánh:
- Ta cũng cho là ngươi muốn bắn dây thừng, mới các với ngươi, đã là ngươi thừa nhận đầu cơ trục lợi, mũi tên kia có thể không tính.
Vương Quý và Thang Hoài vừa muốn đánh trống reo hò, Lý Diên Khánh lại quay đầu trừng mắt với họ, hai người không nói ra lời. Lý Diên Khánh dựng tên cười nói:
- Muốn ta bắn dây thừng, ta quả thực làm không được, chẳng qua bắn bia ta lại từng luyện qua!
Hắn kéo cung lần nữa, mũi tên này nhanh như sao chổi, trúng giữa hồng tâm, tiếng hoan hô vang lên lần nữa, ngay cả Chu Đồng cũng không nhịn được vỗ tay.
Nguyễn Tiểu Nhị biết hôm nay mình gặp được cao thủ, không chỉ không chệch một mũi tên, còn có thể một tên bắn trúng bạc, coi như họ cũng chưa chắc có thể đạt được.
Mà đối phương đã cho họ thể diện, gã sao có thể không biết. Nguyễn Tiểu Nhị tiến tới nhặt mười lạng bạc đưa cho Lý Diên Khánh cười nói:
- Huynh đệ chúng ta đã bày ra đánh cược, liền nhận thua, tiểu quan nhân tiễn pháp tốt, không hổ anh hùng xuất thiếu niên, không biết Nguyễn Tiểu Nhị có thể trèo cao kết giao bằng hữu với tiểu quan nhân hay không?
Lý Diên Khánh ôm quyền cười nói:
- Tại hạ Lý Diên Khánh, nghe qua đại danh của Nguyễn thị tam hùng, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp nhau ở tết Thổ Địa, là vinh hạnh của Lý Diên Khánh.
Nguyễn Tiểu Nhị cũng là người hào sảng, gã thấy mặc dù Lý Diên Khánh tuổi không lớn, nhưng rất biết cách đối nhân xử thế, chiếu cố mặt mũi mình khắp nơi, gã liền cười to nói:
- Được! Hôm nay có thể gặp được Lý thiếu lang ở tết Thổ Địa, cũng là vinh hạnh của chúng ta, ta mời Lý thiếu lang uống chén rượu nhạt.
Lý Diên Khánh chỉ lều lớn thôn Lý Văn cười nói:
- Hai vị đại ca không bằng tới lều Thổ Địa thôn chúng ta, ăn uống thoải mái!
- Đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, chúng ta thu dọn đồ đạc một chút, lập tức tới ngay.
Lý Diên Khánh trả mười lạng bạc cho họ, hai người sống chết không nhận, nói Lý Diên Khánh không chịu thu là hỏng danh dự của họ, Lý Diên Khánh đành phải nhận.
Lúc này, nơi xa truyền tới tiếng chuông hùng hồn, tiếng chuông liên hoan tết Thổ Địa gõ vang, thời khắc cao trào của tết Thổ Địa rốt cuộc tiến tới, các hương dân dạo chơi nửa ngày đã đói khát khó nhịn, vội vàng tiến tới lều Thổ Địa thôn mình, chuẩn bị tập trung cùng nâng ly một phen.
Lý Diên Khánh tìm một vòng nhưng không thấy Chu Đồng, trong lòng kỳ quái liền hỏi Vương Quý và Thang Hoài:
- Vừa rồi các ngươi có nhìn thấy lão giả gặp phải ở bờ sông lần trước hay không?
Vương Quý và Thang Hoài nhìn nhau, họ chỉ lo nhìn Lý Diên Khánh bắn tên, đâu chú ý tới lão giả nào.
- Lão Lý, ngươi chắc chắn nhìn lầm, Chu Giáo Đầu ở trong huyện mới đúng, sao lại đến chỗ chúng ta?
Vương Quý luôn chắc chắn Lý Diên Khánh bị hoa mắt.
Lý Diên Khánh tìm lại một vòng, vẫn không trông thấy Chu Đồng, cũng đành thôi. Lúc này, tổ phụ Vương Quý và Thang Hoài đều phái người tìm hai người họ, hai ngươi họ đều trở về lễu Thổ Địa của mình.
Trong lều Thổ Địa thôn Lý Văn tiếng người ồn ào, tiếng nói tiếng cười cực kỳ náo nhiệt. Thôn dân ngồi đầy trước hai hàng bàn dài, ngoại trừ người cá biệt ở bên ngoài không trở về kịp, người cả thôn đều tập trung tại đây.
Lúc này, Lý Diên Khánh mang theo Nguyễn Tiểu Nhị và Nguyễn Tiểu Ngũ đi tới trước mặt Lý Đại Ấn cười nói:
- Hai người này là bằng hữu của ta, tiền rượu của họ tính lên đầu ta.
Mặc dù tết Thổ Địa là thời khắc vui mừng náo nhiệt nhất trong năm, nhưng vẫn phải có quy củ, mỗi nhà đều phải bỏ tiền, tính bằng đầu người, mỗi nhà có mấy người thì bỏ ra từng đấy tiền, mặt khác thôn dân tham gia chuẩn bị cũng sẽ có phụ cấp, như vậy mọi người chơi sẽ tận hứng và thoải mái.
Lý Đại Ấn cười ha ha:
- Chào mừng đến thôn Lý Văn, mời ngồi xuống!
Mặc dù phụ thân Lý Diên Khánh không ở đây, nhưng nhân khẩu trong nhà lại không ít, Trung thúc hai khẩu, Cúc tẩu và con gái của nàng, lại thêm Hỉ Thước và bản thân Lý Diên Khánh, đã có sáu người, hiện giờ lại thêm huynh đệ Nguyễn thị là có tám người, chiếm cứ một phần bàn lớn.
Nhưng tết Thổ Địa là thời điểm náo nhiệt, càng nhiều người càng tốt, đám phụ nhân bưng từng bát đồ ăn lên, mấy hậu sinh cũng mở bùn phong vò rượu ra, rót rượu vào chén cho mọi người. Bảo Chính Lý Đại Ấn giơ chén rượu lên cười nói:
- Một năm canh tác mới sắp bắt đầu, mọi người thoải mái uống say một cuộc, ngày mai bắt đầu làm việc. Tới! Chúng ta uống rượu.
Các thôn dân reo hò, giơ cao bát rượu, thoải mái nâng ly, bắt đầu uống thả cửa.
Huynh đệ Nguyễn thị vô cùng hào hứng, vừa uống chén rượu lớn, vừa nói chuyện phiếm với Lý Diên Khánh và Trung thúc. Hỉ Thước lại kéo A Đào tới ngồi chung bên cạnh nàng, hai tiểu nha hoàn mặt mày hớn hở, vừa uống rượu vừa xì xào bàn tán.
Rượu uống chưa đã, Nguyễn Tiểu Nhị cười nói:
- Không dối gạt lão đệ, lần này chúng ta tới trấn Lộc Sơn kỳ thực là vì tìm người, tìm một lão ca ca thất lạc nhiều năm của chúng ta.
Lý Diên Khánh uống hai ngụm rượu cười nói:
- Nói một chút, mọi người hương thân trong thôn, muốn tìm ai, nói không chừng tất cả mọi người đều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.