Chương 108: Lý Trương Tranh Chấp (3).
Cao Nguyệt
24/12/2022
- Mối hận này ta nuốt không trôi!
Lý Diên Khánh thấp giọng nói:
- Ta có một biện pháp, có lẽ có thể thử một lần.
Hắn liền thấp giọng nói vài câu với Tộc trưởng, Lý Văn Hữu nhướng mày:
- Như vậy có thể thực hiện không?
- Nếu như Tộc trưởng muốn mượn thuyền, đây chính là cơ hội cuối cùng.
Lý Văn Hữu nghĩ tới sắc mặt ghê tởm của Trương Quân Bảo, lại nghĩ tới mấy năm gian khổ của họ, liền chậm rãi cắn chặt hàm răng nói:
- Thôi, dù sao đã đi tới đường cùng, chữa ngựa chết thành ngựa sống đi!
Lúc này, Vương Vạn Hào nghe nói Lý Văn Hữu tức giận, lão nóng vội chạy ra, giữ chặt Lý Văn Hữu nói:
- Ca ca tuyệt đối đừng đi, tiểu đệ đưa rượu bồi tội với ca ca, chuyện đội tàu ta vẫn giữ lập trường như buổi sáng, chỉ là ta nói cho lão Trương, thuyền ta sẽ cho hắn mượn, nhưng tuyệt đối không phải hiện giờ, ta sẽ không làm ca ca mất mặt.
Trương Quân Bảo cũng đi tới, giả mù sa mưa bồi tội nói:
- Vừa rồi tiểu đệ nói chuyện không chu toàn, mong rằng huynh trưởng không nên để trong lòng.
Lý Văn Hữu thấy Lý Diên Khánh nháy mắt với mình, gã hiểu ý trong lòng, hừ một tiếng nói với Trương Quân Bảo:
- Ta sốt ruột trở về, là muốn chuẩn bị bày rượu cho Lý gia chúng ta ăn mừng đứng đầu thi huyện, hai ngày nữa nhà lão Thang cũng sẽ bày rượu, lão Thang đúng không?
Thang Liêm tổ phụ Thang Hoài gật đầu, ôm quyền nói với mọi người:
- Thang Hoài nhà ta thi huyện hạng mười, ta cũng chuẩn bị hai ngày nữa bày mấy bàn rượu ăn mừng, mời các vị phải nể mặt quang lâm nha!
Mọi người vội vàng cười đáp ứng:
- Nhất định sẽ tới!
Lý Văn Hữu lại khinh miệt nói với Trương Quân Bảo:
- Lý gia, Vương gia, Thang gia chúng ta đều muốn bày rượu ăn mừng, ta chỉ muốn hỏi một chút Trương viên ngoại, Trương gia dự định bày rượu ăn mừng bao giờ?
Lý Văn Hữu cố ý làm nhục Trương Quân Bảo. Trương Quân Bảo mặt lúc xanh lúc trắng, gã vốn định lấy đệ tử Trương Kiều trong tộc ra khoe khoang, nhưng gã lại có lời khó nói. Mặc dù Trương Kiều trên danh nghĩa là hạng ba võ cử nhân Tương Châu, nhưng năm nay toàn bộ Tương Châu chỉ có ba người tham gia thi giải võ cử nhân, thực sự không đáng khoe khoang.
Sắc mặt Trương Quân Bảo cực kỳ khó coi, không phản bác được, quay người hậm hực rời đi.
Vương Vạn Hào và Thang Liêm vội vàng thuyết phục Lý Văn Hữu vào trong nhà uống trà. Mọi người lại bàn luận ầm ĩ, ai cũng nhìn ra hai nhà Lý Trương có dấu hiệu trở mặt, nhưng lại không biết duyên cớ vì sao.
Có mấy người biết được chuyện cũ năm xưa, liền lặng lẽ nói cho mọi người. Trong lúc nhất thời, khắp nơi trong ngoài Vương phủ đều bàn luận màn ác đấu đoạt nước mười năm trước.
Bảy tám tên trưởng giả vọng tộc trong xã ngồi trên ghế rộng bằng gỗ lê trong nhà, trong đó có chỗ chưa có người ngồi, đó chính là vị trí của sư phụ Diêu Đỉnh. Thân thể của y không tốt lắm, không thể đến đây dự tiệc, để tỏ lòng tôn trọng sư phụ, Vương Vạn Hào đặc biệt giữ lại vị trí của y.
Mọi người uống trà bạch mi mà Vương Vạn Hào đặc biệt mua từ kinh thành, bọt trà cuồn cuộn trên trà nóng, giống như từng chiếc lông mi trường thọ màu trắng.
Hai nhạc cơ xinh đẹp đặc biệt mời tới từ huyện thành đang ôm tì bà y a ca hát, không ai quan tâm các nàng hát cái gì, mấy vị khách rất quan tâm tới dáng người dung mạo của các nàng, vừa giả vờ giả vị uống trà, ánh mắt lại lóe lên len lén liếc các nàng.
Nói chuyện phiếm vài câu, Lý Văn Hữu cười đề nghị mọi người:
- Cháu trai Vương viên ngoại bắn tên xuất chúng, nếu không để mọi người chúng ta mở mang kiến thức một chút trợ hứng, các vị cảm thấy thế nào?
Mọi người vội vàng đồng ý:
- Ý kiến hay, Vương viên ngoại mời lệnh tôn biểu diễn cho chúng ta một chút, trợ hứng.
Mặc dù Vương Vạn Hào lo lắng cháu trai biểu hiện thất thường, nhưng ngại mọi người liên tục thuyết phục, huống hồ trong lòng lão cũng có ý để cháu trai biểu hiện một phen, liền hớn hở nói:
- Được rồi! Ta gọi cháu trai kém cỏi bắn vài mũi tên cho các vị.
Lúc này cách thời gian ăn cơm đã không xa, hơn một trăm khách đã tập trung trong phủ, mọi người nghe nói cháu trai Vương gia muốn biểu diễn bắn tên, vội vàng chạy tới bãi bắn tên ở sân sau Vương gia. Nơi này là chỗ Vương Quý bình thường hay luyện võ, rộng bốn mươi bước, dài sáu mươi bước, vốn là một mảnh đất trống, sau khi Vương gia mua lại vây quanh làm bãi luyện võ cho đệ tử Vương thị.
Bên tường có bày một mục tiêu, một bên khác đặt giá cung và giá binh khí. Lúc này hơn trăm vị khách đứng một bên khác của bãi luyện võ, tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai nói chuyện, tràn ngập phấn khởi chờ đợi Vương Quý bắn tên.
Vương Quý lại ngồi trong thư phòng của gã, ôm đầu hờn dỗi bất động. Dù người nhà khuyên gã thế nào, gã cũng không chịu đứng dậy đi bắn tên. Gã không thích những thân hào nông thôn này, biểu diễn bắn tên cho những thân hào nông thôn tai to mặt lớn này, đơn giản là khinh nhờn thuật bắn tên của Vương Quý gã.
Lúc này, Lý Diên Khánh và Nhạc Phi Thang Hoài được phụ thân Vương Quý tìm đến, mời họ khuyên giúp Vương Quý một chút. Lý Diên Khánh cười nói với Nhạc Phi và Thang Hoài:
- Các ngươi cứ chờ một chút, ta đi khuyên hắn, chắc chắn có hiệu quả.
Lý Diên Khánh đi tới phòng, thấy Vương Quý đưa lưng về cửa lớn, vẫn hờn dỗi bất động. Không chờ Lý Diên Khánh mở miệng, Vương Quý liền giận dỗi nói:
- Ngươi không cần khuyên ta, ta không muốn đi bắn tên, coi ta là diễn xiếc khỉ, ta không làm được!
- Ta là tới xin lỗi ngươi.
- Xin lỗi?
Vương Quý quay đầu nhìn Lý Diên Khánh một chút, không hiểu hỏi:
- Vì sao xin lỗi?
Lý Diên Khánh áy náy nói:
- Để ngươi biểu diễn bắn tên là ta đề nghị Tộc trưởng, ta hẳn phải thương lượng với ngươi trước mới đúng.
Vương Quý lập tức nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng chất vấn Lý Diên Khánh:
- Vì sao ngươi lại đưa ra đề nghị này? Ngươi biết rất rõ ta không thích những thân hào nông thôn này, bọn họ biến bắn tên cái gì?
- Ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói hết!
Lý Diên Khánh nói vài câu bên tai gã, sắc mặt Vương Quý rốt cuộc giãn ra, nhưng vẫn oán trách Lý Diên Khánh:
- Ta đương nhiên sẽ giúp ngươi, nhưng dù sao chuyện này ngươi cũng nên thương lượng trước với ta một chút, để ta chuẩn bị tâm lý mới đúng.
- Không phải ta tìm không thấy ngươi sao? Ai biết ngươi núp ở nơi nào ăn chơi, đi nhanh đi!
Lúc này Vương Quý mới lề mề đứng dậy, bị Lý Diên Khánh kéo ra khỏi phòng. Đi tới cửa gã lại dừng bước liên tục nhấn mạnh:
- Trước tiên phải nói, các ngươi nhất định phải cùng bắn tên với ta.
- Chắc chắn, lão Nhạc và A Thang đều đã đáp ứng.
Bốn người tới bãi bắn tên, Vương Vạn Hào chờ hơi sốt ruột, lão tiến tới oán giận nói:
- Sao hiện giờ mới đến, tất cả mọi người sốt ruột chờ đợi.
Vương Quý chỉ ba người Lý Diên Khánh, Nhạc Phi:
- Tổ phụ, họ cùng bắn tên với ta.
Vương Vạn Hào sửng sốt một chút:
- Tiểu tổ tông của ta, đây là ăn mừng của ngươi, ngươi kéo người khác tới làm gì?
Vương Quý trầm mặc nói:
- Nếu họ không bắn cùng ta, chỉ sợ ta bắn không trúng mũi tên nào!
Các tân khách bên cạnh sớm chờ mất kiên nhẫn, mỗi người miệng đắng lưỡi khô, trong bụng đói khát, nào còn hứng thú chờ nữa, mọi người vội vàng khuyên Vương Vạn Hào, cứ tùy tiểu quan nhân đi.
Lý Diên Khánh thấp giọng nói:
- Ta có một biện pháp, có lẽ có thể thử một lần.
Hắn liền thấp giọng nói vài câu với Tộc trưởng, Lý Văn Hữu nhướng mày:
- Như vậy có thể thực hiện không?
- Nếu như Tộc trưởng muốn mượn thuyền, đây chính là cơ hội cuối cùng.
Lý Văn Hữu nghĩ tới sắc mặt ghê tởm của Trương Quân Bảo, lại nghĩ tới mấy năm gian khổ của họ, liền chậm rãi cắn chặt hàm răng nói:
- Thôi, dù sao đã đi tới đường cùng, chữa ngựa chết thành ngựa sống đi!
Lúc này, Vương Vạn Hào nghe nói Lý Văn Hữu tức giận, lão nóng vội chạy ra, giữ chặt Lý Văn Hữu nói:
- Ca ca tuyệt đối đừng đi, tiểu đệ đưa rượu bồi tội với ca ca, chuyện đội tàu ta vẫn giữ lập trường như buổi sáng, chỉ là ta nói cho lão Trương, thuyền ta sẽ cho hắn mượn, nhưng tuyệt đối không phải hiện giờ, ta sẽ không làm ca ca mất mặt.
Trương Quân Bảo cũng đi tới, giả mù sa mưa bồi tội nói:
- Vừa rồi tiểu đệ nói chuyện không chu toàn, mong rằng huynh trưởng không nên để trong lòng.
Lý Văn Hữu thấy Lý Diên Khánh nháy mắt với mình, gã hiểu ý trong lòng, hừ một tiếng nói với Trương Quân Bảo:
- Ta sốt ruột trở về, là muốn chuẩn bị bày rượu cho Lý gia chúng ta ăn mừng đứng đầu thi huyện, hai ngày nữa nhà lão Thang cũng sẽ bày rượu, lão Thang đúng không?
Thang Liêm tổ phụ Thang Hoài gật đầu, ôm quyền nói với mọi người:
- Thang Hoài nhà ta thi huyện hạng mười, ta cũng chuẩn bị hai ngày nữa bày mấy bàn rượu ăn mừng, mời các vị phải nể mặt quang lâm nha!
Mọi người vội vàng cười đáp ứng:
- Nhất định sẽ tới!
Lý Văn Hữu lại khinh miệt nói với Trương Quân Bảo:
- Lý gia, Vương gia, Thang gia chúng ta đều muốn bày rượu ăn mừng, ta chỉ muốn hỏi một chút Trương viên ngoại, Trương gia dự định bày rượu ăn mừng bao giờ?
Lý Văn Hữu cố ý làm nhục Trương Quân Bảo. Trương Quân Bảo mặt lúc xanh lúc trắng, gã vốn định lấy đệ tử Trương Kiều trong tộc ra khoe khoang, nhưng gã lại có lời khó nói. Mặc dù Trương Kiều trên danh nghĩa là hạng ba võ cử nhân Tương Châu, nhưng năm nay toàn bộ Tương Châu chỉ có ba người tham gia thi giải võ cử nhân, thực sự không đáng khoe khoang.
Sắc mặt Trương Quân Bảo cực kỳ khó coi, không phản bác được, quay người hậm hực rời đi.
Vương Vạn Hào và Thang Liêm vội vàng thuyết phục Lý Văn Hữu vào trong nhà uống trà. Mọi người lại bàn luận ầm ĩ, ai cũng nhìn ra hai nhà Lý Trương có dấu hiệu trở mặt, nhưng lại không biết duyên cớ vì sao.
Có mấy người biết được chuyện cũ năm xưa, liền lặng lẽ nói cho mọi người. Trong lúc nhất thời, khắp nơi trong ngoài Vương phủ đều bàn luận màn ác đấu đoạt nước mười năm trước.
Bảy tám tên trưởng giả vọng tộc trong xã ngồi trên ghế rộng bằng gỗ lê trong nhà, trong đó có chỗ chưa có người ngồi, đó chính là vị trí của sư phụ Diêu Đỉnh. Thân thể của y không tốt lắm, không thể đến đây dự tiệc, để tỏ lòng tôn trọng sư phụ, Vương Vạn Hào đặc biệt giữ lại vị trí của y.
Mọi người uống trà bạch mi mà Vương Vạn Hào đặc biệt mua từ kinh thành, bọt trà cuồn cuộn trên trà nóng, giống như từng chiếc lông mi trường thọ màu trắng.
Hai nhạc cơ xinh đẹp đặc biệt mời tới từ huyện thành đang ôm tì bà y a ca hát, không ai quan tâm các nàng hát cái gì, mấy vị khách rất quan tâm tới dáng người dung mạo của các nàng, vừa giả vờ giả vị uống trà, ánh mắt lại lóe lên len lén liếc các nàng.
Nói chuyện phiếm vài câu, Lý Văn Hữu cười đề nghị mọi người:
- Cháu trai Vương viên ngoại bắn tên xuất chúng, nếu không để mọi người chúng ta mở mang kiến thức một chút trợ hứng, các vị cảm thấy thế nào?
Mọi người vội vàng đồng ý:
- Ý kiến hay, Vương viên ngoại mời lệnh tôn biểu diễn cho chúng ta một chút, trợ hứng.
Mặc dù Vương Vạn Hào lo lắng cháu trai biểu hiện thất thường, nhưng ngại mọi người liên tục thuyết phục, huống hồ trong lòng lão cũng có ý để cháu trai biểu hiện một phen, liền hớn hở nói:
- Được rồi! Ta gọi cháu trai kém cỏi bắn vài mũi tên cho các vị.
Lúc này cách thời gian ăn cơm đã không xa, hơn một trăm khách đã tập trung trong phủ, mọi người nghe nói cháu trai Vương gia muốn biểu diễn bắn tên, vội vàng chạy tới bãi bắn tên ở sân sau Vương gia. Nơi này là chỗ Vương Quý bình thường hay luyện võ, rộng bốn mươi bước, dài sáu mươi bước, vốn là một mảnh đất trống, sau khi Vương gia mua lại vây quanh làm bãi luyện võ cho đệ tử Vương thị.
Bên tường có bày một mục tiêu, một bên khác đặt giá cung và giá binh khí. Lúc này hơn trăm vị khách đứng một bên khác của bãi luyện võ, tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai nói chuyện, tràn ngập phấn khởi chờ đợi Vương Quý bắn tên.
Vương Quý lại ngồi trong thư phòng của gã, ôm đầu hờn dỗi bất động. Dù người nhà khuyên gã thế nào, gã cũng không chịu đứng dậy đi bắn tên. Gã không thích những thân hào nông thôn này, biểu diễn bắn tên cho những thân hào nông thôn tai to mặt lớn này, đơn giản là khinh nhờn thuật bắn tên của Vương Quý gã.
Lúc này, Lý Diên Khánh và Nhạc Phi Thang Hoài được phụ thân Vương Quý tìm đến, mời họ khuyên giúp Vương Quý một chút. Lý Diên Khánh cười nói với Nhạc Phi và Thang Hoài:
- Các ngươi cứ chờ một chút, ta đi khuyên hắn, chắc chắn có hiệu quả.
Lý Diên Khánh đi tới phòng, thấy Vương Quý đưa lưng về cửa lớn, vẫn hờn dỗi bất động. Không chờ Lý Diên Khánh mở miệng, Vương Quý liền giận dỗi nói:
- Ngươi không cần khuyên ta, ta không muốn đi bắn tên, coi ta là diễn xiếc khỉ, ta không làm được!
- Ta là tới xin lỗi ngươi.
- Xin lỗi?
Vương Quý quay đầu nhìn Lý Diên Khánh một chút, không hiểu hỏi:
- Vì sao xin lỗi?
Lý Diên Khánh áy náy nói:
- Để ngươi biểu diễn bắn tên là ta đề nghị Tộc trưởng, ta hẳn phải thương lượng với ngươi trước mới đúng.
Vương Quý lập tức nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng chất vấn Lý Diên Khánh:
- Vì sao ngươi lại đưa ra đề nghị này? Ngươi biết rất rõ ta không thích những thân hào nông thôn này, bọn họ biến bắn tên cái gì?
- Ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói hết!
Lý Diên Khánh nói vài câu bên tai gã, sắc mặt Vương Quý rốt cuộc giãn ra, nhưng vẫn oán trách Lý Diên Khánh:
- Ta đương nhiên sẽ giúp ngươi, nhưng dù sao chuyện này ngươi cũng nên thương lượng trước với ta một chút, để ta chuẩn bị tâm lý mới đúng.
- Không phải ta tìm không thấy ngươi sao? Ai biết ngươi núp ở nơi nào ăn chơi, đi nhanh đi!
Lúc này Vương Quý mới lề mề đứng dậy, bị Lý Diên Khánh kéo ra khỏi phòng. Đi tới cửa gã lại dừng bước liên tục nhấn mạnh:
- Trước tiên phải nói, các ngươi nhất định phải cùng bắn tên với ta.
- Chắc chắn, lão Nhạc và A Thang đều đã đáp ứng.
Bốn người tới bãi bắn tên, Vương Vạn Hào chờ hơi sốt ruột, lão tiến tới oán giận nói:
- Sao hiện giờ mới đến, tất cả mọi người sốt ruột chờ đợi.
Vương Quý chỉ ba người Lý Diên Khánh, Nhạc Phi:
- Tổ phụ, họ cùng bắn tên với ta.
Vương Vạn Hào sửng sốt một chút:
- Tiểu tổ tông của ta, đây là ăn mừng của ngươi, ngươi kéo người khác tới làm gì?
Vương Quý trầm mặc nói:
- Nếu họ không bắn cùng ta, chỉ sợ ta bắn không trúng mũi tên nào!
Các tân khách bên cạnh sớm chờ mất kiên nhẫn, mỗi người miệng đắng lưỡi khô, trong bụng đói khát, nào còn hứng thú chờ nữa, mọi người vội vàng khuyên Vương Vạn Hào, cứ tùy tiểu quan nhân đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.