Chương 57: Năm Mới Đến.
Cao Nguyệt
24/12/2022
Lý Diên Khánh thấy cửa phòng tây đóng kín, đoán chừng Hồ đại thúc và đại hán kia đang nói chuyện trong phòng tây.
Lúc này, Lý Diên Khánh nghe thấy tiếng nói chuyện của Hồ đại nương trong phòng bếp, hắn lặng lẽ đi tới phòng bếp, hóa ra là Hồ đại nương đang nói chuyện với con dâu.
- Bà bà, người kia rốt cuộc là ai, ra tay xa xỉ như vậy, vừa tới là năm mươi lạng vàng.
Lý Diên Khánh thầm suy nghĩ, năm mươi lạng vàng là năm trăm lạng bạc, số này ở bất kỳ địa phương nào đều không phải con số nhỏ, người này là đang mời chào Hồ đại thúc!
- Vàng chúng ta không thể nhận, Đại Lang chắc chắn sẽ trả lại hắn. Nàng dâu, người này không phải kẻ tốt, chúng ta phải cảnh giác một chút.
- Bà bà, trước kia Đại Lang rốt cuộc làm gì, tại sao chưa từng nghe mọi người nói qua?
Mẹ Thanh nhi họ Trương, Lý Diên Khánh vẫn gọi nàng là Trương thẩm, nhà mẹ đẻ ở phủ Đại Danh, không phải người cùng một địa phương với Hồ đại thúc. Lý Diên Khánh nghe nói Hồ đại nương nói qua chuyện của nàng, nhưng ngay cả Trương thẩm cũng không biết trước kia Hồ đại thúc làm gì, đủ thấy lai lịch bí ẩn của Hồ đại thúc.
- Không phải lúc đầu ta đã nói cho ngươi sao? Đại Lang vốn là võ sư kinh thành, đả thương người chạy trốn tới huyện Thang Âm.
- Nhưng ta cảm thấy không giống, người vừa rồi rõ ràng gọi Đại Lang là Nhị Đại Vương. Bà bà nói thật cho ta, trước kia có phải Đại Lang…
Lý Diên Khánh càng nghe càng hiếu kỳ, chẳng lẽ lúc trước Hồ đại thúc là cường đạo chiếm núi làm vua hay sao?
Hồ đại nương hơi mất vui:
- Các ngươi kết hôn năm năm, Thanh nhi cũng ba tuổi rồi, ngươi còn muốn hỏi chuyện cũ của Đại Lang làm gì? Chẳng lẽ hắn đối với ngươi còn chưa tốt sao?
Xoảng! Hồ đại nương quăng nồi, quay người đi ra bên ngoài phòng bếp. Lý Diên Khánh sợ hãi vội vàng quỳ xuống, đào bùn trên mặt đất.
Hồ đại nương đi ra khỏi phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Lý Diên Khánh, không khỏi giật mình:
- Khánh nhi ngươi ở đây làm gì?
Lý Diên Khánh bày ra khuôn mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên:
- Đại nương, ta đang chơi bùn với Thanh nhi!
- À! Lúc nào cha ngươi trở về, chúng ta phải ăn đại nương sớm một chút.
- Đại nương, ta quên nói, đêm nay cha phải bồi Tộc trưởng gác đêm tại từ đường, không trở lại ăn cơm tất niên.
Hồ đại nương cười cười:
- Xem ra Tộc trưởng các ngươi rất coi trọng cha ngươi, đây là chuyện tốt. Vậy ngươi nhanh đi rửa tay đi. Thanh nhi, ngươi cũng đi rửa tay với Nhị ca ca đi.
Lý Diên Khánh kéo tay Thanh nhi tới bên giếng. Lúc này, mẹ chồng nàng dâu hai người đều không nói lời nào, chỉ bưng đồ ăn đi tới chính đường. Cửa phòng tây bỗng nhiên mở ra, nghe Hồ Thịnh lạnh lùng nói:
- Cơm nước xong xuôi ngươi hãy đi đi thôi! Xem mặt mũi từng là huynh đệ một hồi, hôm nay ta không trở mặt với ngươi, nhưng về sau ngươi đừng tới quấy rầy ta nữa.
- Ca ca, ngươi cần gì cố chấp như thế chứ? Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn Giáo chủ tới khuyên ngươi mới được sao?
- Câm mồm cho ta, nếu hắn dám tới, ta sẽ trực tiếp báo quan!
- Chẳng lẽ ngay cả vàng ca ca cũng không muốn sao?
Ngay sau đó Hồ Thịnh vỗ bàn rầm một cái, phẫn nộ nói:
- Vàng ngươi cầm trở về, ta không cần!
Hán tử cũng nổi giận quát:
- Họ Hỗ, ta khuyên ngươi một câu cuối cùng, đây là Phương Giáo chủ để mắt tới ngươi, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
- Cút!
Hồ Thịnh phẫn nộ, một tay kéo người kia ra sân:
- Cút ra ngoài cho ta!
Hán tử cũng giận dữ, xoay tay bóp cổ Hồ Thịnh, hai người nhào lộn trong sân, đánh nhau.
Lý Diên Khánh vội vàng kéo Tiểu Thanh Nhi qua, muốn bảo vệ nàng, không ngờ Tiểu Thanh Nhi bình thường nhu nhược thấy có người bắt nạt cha mình, nàng bỗng nhiên trở nên hung hãn khác thường, tiến tới giống như con hổ nhỏ, ôm lấy đùi hán tử, hung hăng cắn một cái.
Hán tử đau đớn hô to một tiếng, Hừa Thịnh thừa cơ hất gã ra, một tay kéo con gái ra, giao cho Lý Diên Khánh:
- Xem chừng nàng cho tốt!
Lý Diên Khánh ôm chặt lấy Tiểu Thanh Nhi, thấy nàng liều mạng giãy dụa, muốn đánh nhau giúp cha mình, giống như sự dũng mãnh bên trong nàng giờ phút này đã bị kích phát ra.
Lúc này, Hồ đại nương cũng mang một cây đao trong phòng bếp ra, dùng đao chỉ vào nam tử nổi giận nói:
- Biện lão tam, hôm nay là ba mươi tết, lão nương không muốn trở mặt với ngươi, chuyện đã qua ta không có quên, nếu như ngươi dám đến nữa, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.
Hán tử mặt sẹo cuối cùng không tiếp tục đánh nữa, gã nhìn mẹ con họ một chút, lại liếc mắt nhìn Lý Diên Khánh và Tiểu Thanh Nhi, khắc chế lửa giận nói:
- Đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng, ta sẽ trở về bẩm báo chi tiết với Giáo chủ, để Giáo chủ tới làm chủ đi! Sau này chúng ta còn gặp lại.
Nói xong, gã quay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Bữa cơm tất niên này ăn vô cùng ngột ngạt. Bốn người Hồ gia không ai lên tiếng, Lý Diên Khánh vội vàng xới xong một bát cơm, ăn hai miếng thịt khô liền cầm túi xương lên nói:
- Đại thúc, ta trở về trước.
Hồ Thịnh gật đầu:
- Buổi sáng ngày mai có thể ta không cách nào chạy bộ với ngươi, tự mình chạy đi!
- Ta biết rồi!
Hồ đại nương lại vội vàng xới thêm cho hắn một chén đồ ăn nữa, để ban đêm hắn đối bụng ăn.
- Cảm ơn đại nương!
- Khánh ca nhi!
Hồ đại nương đuổi theo.
- Đại nương còn có chuyện gì?
Lý Diên Khánh dừng bước hỏi.
Hồ đại nương bình tĩnh nói với hắn:
- Đại nương biết ngươi là đứa bé hiểu chuyện, nhưng có một số thứ ngươi không hiểu. Chuyện ngươi nhìn thấy ngày hôm nay không thể nói với người khác, thậm chí không thể nói với cha ngươi, nhớ kỹ lời đại nương không?
- Đại nương yên tâm đi! Khánh nhi hiểu được trong lòng.
Lý Diên Khánh bưng bát chạy về nhà nhanh như chớp, vừa ném túi xương cho Đại Hắc, Lý Nhị Lý Tam lại chạy đến tìm hắn đi đốt pháo. Lý Diên Khánh ở nhà một mình nhàm chán, liền đi theo bọn họ.
Một đêm này, từng nhà trong thôn Lý Văn đều đang vui cười, khắp nơi đều là tiếng pháo nổ. Lý Diên Khánh được hoan nghênh nhất, mỗi nhà trông thấy hắn đều muốn kéo hắn vào nhà ăn miếng thịt khô, gặm miệng xương. Ngay cả Lý Nhị và Lý Tam đi theo hắn cũng được nhờ, trong túi chất đầy bánh kẹo.
Nhưng nhà Hồ đại thúc lại hết sức yên tĩnh, trời vừa tối, trong nhà liền tắt đèn.
Lý Diên Khánh đứng ở đống cỏ khô nhìn về nhà Hồ đại thúc, trong lòng cảm khái vạn lần. Nhà Hồ đại thúc chỉ là một hình ảnh thu nhỏ, một chiếc bá biết mùa thu, năm tháng Đại Tống rung chuyển sắp tới rồi.
…
Canh năm, Lý Diên Khánh lại chạy bộ, hắn xuyên qua rừng cây, chạy về phía nam dọc theo mương Vĩnh Tế. Lúc này mương Vĩnh Tế đã đóng băng hoàn toàn, thuyền lớn nhỏ đều bị đông trong nước, người sinh hoạt trên thuyền nhiều năm cũng lâm thời lên bờ, dựng từng túp lều, chờ đợi mùa xuân tiến tới.
Hôm nay là mùng một đầu năm, dựa theo phong tục, mỗi nhà đều phải tế tổ, ngay cả những người sinh hoạt nghèo khổ cũng không ngoại lệ, họ thắp hương nến và chút tế phẩm ở trước cửa túp lều, bày linh bài của tổ tông ra, gần như trước mỗi túp lều đều có người đang bận rộn tế tổ.
Lúc này, Lý Diên Khánh nghe thấy tiếng nói chuyện của Hồ đại nương trong phòng bếp, hắn lặng lẽ đi tới phòng bếp, hóa ra là Hồ đại nương đang nói chuyện với con dâu.
- Bà bà, người kia rốt cuộc là ai, ra tay xa xỉ như vậy, vừa tới là năm mươi lạng vàng.
Lý Diên Khánh thầm suy nghĩ, năm mươi lạng vàng là năm trăm lạng bạc, số này ở bất kỳ địa phương nào đều không phải con số nhỏ, người này là đang mời chào Hồ đại thúc!
- Vàng chúng ta không thể nhận, Đại Lang chắc chắn sẽ trả lại hắn. Nàng dâu, người này không phải kẻ tốt, chúng ta phải cảnh giác một chút.
- Bà bà, trước kia Đại Lang rốt cuộc làm gì, tại sao chưa từng nghe mọi người nói qua?
Mẹ Thanh nhi họ Trương, Lý Diên Khánh vẫn gọi nàng là Trương thẩm, nhà mẹ đẻ ở phủ Đại Danh, không phải người cùng một địa phương với Hồ đại thúc. Lý Diên Khánh nghe nói Hồ đại nương nói qua chuyện của nàng, nhưng ngay cả Trương thẩm cũng không biết trước kia Hồ đại thúc làm gì, đủ thấy lai lịch bí ẩn của Hồ đại thúc.
- Không phải lúc đầu ta đã nói cho ngươi sao? Đại Lang vốn là võ sư kinh thành, đả thương người chạy trốn tới huyện Thang Âm.
- Nhưng ta cảm thấy không giống, người vừa rồi rõ ràng gọi Đại Lang là Nhị Đại Vương. Bà bà nói thật cho ta, trước kia có phải Đại Lang…
Lý Diên Khánh càng nghe càng hiếu kỳ, chẳng lẽ lúc trước Hồ đại thúc là cường đạo chiếm núi làm vua hay sao?
Hồ đại nương hơi mất vui:
- Các ngươi kết hôn năm năm, Thanh nhi cũng ba tuổi rồi, ngươi còn muốn hỏi chuyện cũ của Đại Lang làm gì? Chẳng lẽ hắn đối với ngươi còn chưa tốt sao?
Xoảng! Hồ đại nương quăng nồi, quay người đi ra bên ngoài phòng bếp. Lý Diên Khánh sợ hãi vội vàng quỳ xuống, đào bùn trên mặt đất.
Hồ đại nương đi ra khỏi phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Lý Diên Khánh, không khỏi giật mình:
- Khánh nhi ngươi ở đây làm gì?
Lý Diên Khánh bày ra khuôn mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên:
- Đại nương, ta đang chơi bùn với Thanh nhi!
- À! Lúc nào cha ngươi trở về, chúng ta phải ăn đại nương sớm một chút.
- Đại nương, ta quên nói, đêm nay cha phải bồi Tộc trưởng gác đêm tại từ đường, không trở lại ăn cơm tất niên.
Hồ đại nương cười cười:
- Xem ra Tộc trưởng các ngươi rất coi trọng cha ngươi, đây là chuyện tốt. Vậy ngươi nhanh đi rửa tay đi. Thanh nhi, ngươi cũng đi rửa tay với Nhị ca ca đi.
Lý Diên Khánh kéo tay Thanh nhi tới bên giếng. Lúc này, mẹ chồng nàng dâu hai người đều không nói lời nào, chỉ bưng đồ ăn đi tới chính đường. Cửa phòng tây bỗng nhiên mở ra, nghe Hồ Thịnh lạnh lùng nói:
- Cơm nước xong xuôi ngươi hãy đi đi thôi! Xem mặt mũi từng là huynh đệ một hồi, hôm nay ta không trở mặt với ngươi, nhưng về sau ngươi đừng tới quấy rầy ta nữa.
- Ca ca, ngươi cần gì cố chấp như thế chứ? Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn Giáo chủ tới khuyên ngươi mới được sao?
- Câm mồm cho ta, nếu hắn dám tới, ta sẽ trực tiếp báo quan!
- Chẳng lẽ ngay cả vàng ca ca cũng không muốn sao?
Ngay sau đó Hồ Thịnh vỗ bàn rầm một cái, phẫn nộ nói:
- Vàng ngươi cầm trở về, ta không cần!
Hán tử cũng nổi giận quát:
- Họ Hỗ, ta khuyên ngươi một câu cuối cùng, đây là Phương Giáo chủ để mắt tới ngươi, ngươi đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
- Cút!
Hồ Thịnh phẫn nộ, một tay kéo người kia ra sân:
- Cút ra ngoài cho ta!
Hán tử cũng giận dữ, xoay tay bóp cổ Hồ Thịnh, hai người nhào lộn trong sân, đánh nhau.
Lý Diên Khánh vội vàng kéo Tiểu Thanh Nhi qua, muốn bảo vệ nàng, không ngờ Tiểu Thanh Nhi bình thường nhu nhược thấy có người bắt nạt cha mình, nàng bỗng nhiên trở nên hung hãn khác thường, tiến tới giống như con hổ nhỏ, ôm lấy đùi hán tử, hung hăng cắn một cái.
Hán tử đau đớn hô to một tiếng, Hừa Thịnh thừa cơ hất gã ra, một tay kéo con gái ra, giao cho Lý Diên Khánh:
- Xem chừng nàng cho tốt!
Lý Diên Khánh ôm chặt lấy Tiểu Thanh Nhi, thấy nàng liều mạng giãy dụa, muốn đánh nhau giúp cha mình, giống như sự dũng mãnh bên trong nàng giờ phút này đã bị kích phát ra.
Lúc này, Hồ đại nương cũng mang một cây đao trong phòng bếp ra, dùng đao chỉ vào nam tử nổi giận nói:
- Biện lão tam, hôm nay là ba mươi tết, lão nương không muốn trở mặt với ngươi, chuyện đã qua ta không có quên, nếu như ngươi dám đến nữa, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.
Hán tử mặt sẹo cuối cùng không tiếp tục đánh nữa, gã nhìn mẹ con họ một chút, lại liếc mắt nhìn Lý Diên Khánh và Tiểu Thanh Nhi, khắc chế lửa giận nói:
- Đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng, ta sẽ trở về bẩm báo chi tiết với Giáo chủ, để Giáo chủ tới làm chủ đi! Sau này chúng ta còn gặp lại.
Nói xong, gã quay người nổi giận đùng đùng rời đi.
Bữa cơm tất niên này ăn vô cùng ngột ngạt. Bốn người Hồ gia không ai lên tiếng, Lý Diên Khánh vội vàng xới xong một bát cơm, ăn hai miếng thịt khô liền cầm túi xương lên nói:
- Đại thúc, ta trở về trước.
Hồ Thịnh gật đầu:
- Buổi sáng ngày mai có thể ta không cách nào chạy bộ với ngươi, tự mình chạy đi!
- Ta biết rồi!
Hồ đại nương lại vội vàng xới thêm cho hắn một chén đồ ăn nữa, để ban đêm hắn đối bụng ăn.
- Cảm ơn đại nương!
- Khánh ca nhi!
Hồ đại nương đuổi theo.
- Đại nương còn có chuyện gì?
Lý Diên Khánh dừng bước hỏi.
Hồ đại nương bình tĩnh nói với hắn:
- Đại nương biết ngươi là đứa bé hiểu chuyện, nhưng có một số thứ ngươi không hiểu. Chuyện ngươi nhìn thấy ngày hôm nay không thể nói với người khác, thậm chí không thể nói với cha ngươi, nhớ kỹ lời đại nương không?
- Đại nương yên tâm đi! Khánh nhi hiểu được trong lòng.
Lý Diên Khánh bưng bát chạy về nhà nhanh như chớp, vừa ném túi xương cho Đại Hắc, Lý Nhị Lý Tam lại chạy đến tìm hắn đi đốt pháo. Lý Diên Khánh ở nhà một mình nhàm chán, liền đi theo bọn họ.
Một đêm này, từng nhà trong thôn Lý Văn đều đang vui cười, khắp nơi đều là tiếng pháo nổ. Lý Diên Khánh được hoan nghênh nhất, mỗi nhà trông thấy hắn đều muốn kéo hắn vào nhà ăn miếng thịt khô, gặm miệng xương. Ngay cả Lý Nhị và Lý Tam đi theo hắn cũng được nhờ, trong túi chất đầy bánh kẹo.
Nhưng nhà Hồ đại thúc lại hết sức yên tĩnh, trời vừa tối, trong nhà liền tắt đèn.
Lý Diên Khánh đứng ở đống cỏ khô nhìn về nhà Hồ đại thúc, trong lòng cảm khái vạn lần. Nhà Hồ đại thúc chỉ là một hình ảnh thu nhỏ, một chiếc bá biết mùa thu, năm tháng Đại Tống rung chuyển sắp tới rồi.
…
Canh năm, Lý Diên Khánh lại chạy bộ, hắn xuyên qua rừng cây, chạy về phía nam dọc theo mương Vĩnh Tế. Lúc này mương Vĩnh Tế đã đóng băng hoàn toàn, thuyền lớn nhỏ đều bị đông trong nước, người sinh hoạt trên thuyền nhiều năm cũng lâm thời lên bờ, dựng từng túp lều, chờ đợi mùa xuân tiến tới.
Hôm nay là mùng một đầu năm, dựa theo phong tục, mỗi nhà đều phải tế tổ, ngay cả những người sinh hoạt nghèo khổ cũng không ngoại lệ, họ thắp hương nến và chút tế phẩm ở trước cửa túp lều, bày linh bài của tổ tông ra, gần như trước mỗi túp lều đều có người đang bận rộn tế tổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.