Chương 85: Tết Thổ Địa Lộc Sơn (2).
Cao Nguyệt
24/12/2022
Mặc dù đầu người tấp nập trên bãi đất trống trước miếu Thổ Địa, nhưng đám tiểu thương vẫn tận dụng mọi thứ, hoặc là vẽ một vùng mãi nghệ kiếm tiền trong bãi đất trống, hoặc là chọn gánh hàng di chuyển loanh quanh, làm đồ chơi bằng đường, nặn mặt người, bán đường hồ lô, còn có gánh hàng bán đồ trang sức hoa lụa, rất được các tiểu nương tử hoan nghênh.
Lý Diên Khánh mang theo Vương Quý và Thang Hoài đi lại trong đám người, ba người đều cầm một chuỗi đường hồ lô, vừa đi vừa gặm. Nhạc Hòa phụ thân Nhạc Phi là Bảo Chính thôn Thang Vương, tết Thổ Địa của thôn Thang Vương hôm nay do gã phụ trách, Nhạc Hòa không đủ người, liền bắt con trai đi đánh trống.
Lúc này kịch dân dã đã kết thúc, cơm tối còn chưa mở bàn, rất nhiều người đều chạy vào trấn Lộc Sơn mua đồ, người trên bãi đất trống thưa hơn một chút.
- Lão Thang, bên kia có bắn tên!
Vương Quý chợt phát hiện phía bên rừng cây dâu có một sạp hàng bắn tên, lập tức dẫn tới sự hứng thú mãnh liệt của gã, gã lôi kéo Thang Hoài chạy đi:
- Lão Lý, cùng đi nhanh nào.
- Tới đây!
Lý Diên Khánh đáp lại một tiếng, nhưng không có động. Hắn nhìn thấy tiểu nha hoàn Hỉ Thước, bên cạnh nàng còn có một tiểu nương tử tuổi không khác nàng lắm, dường như là tiểu nha hoàn A Đào của nhà Lý Nhị, hai người đang đứng trước một sạp hàng trang sức nhìn mà thèm một đám tiểu nương mua đồ trang sức.
Lý Diên Khánh cười đi tới, nhẹ nhàng hắng giọng sau lưng các nàng. Hỉ Thước quay đầu, lập tức giật nảy mình, vội vàng thi lễ vạn phúc. A Đào bên cạnh mặt thoáng đỏ lên, cũng thi lễ theo.
- Có mua gì hay không?
Buổi sáng Lý Diên Khánh đặc biệt dặn dò Trung thúc cho Hỉ Thước chút tiền tiêu vặt, nàng hẳn sẽ không đi tay không. Hỉ Thước đỏ bừng cả mặt, lắc đầu. Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua, thấy bàn tay nhỏ của Hỉ Thước nắm chặt mười mấy văn tiền, trên tay A Đào lại không có chút xu bạc nào. Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, tiền của Hỉ Thước chỉ đủ mua một món đồ trang sức nhỏ, A Đào thì không có. Lý Diên Khánh không khỏi thầm mắng Lý Nhị hẹp hòi.
Hắn cười vẫy tay với hai tiểu nương:
- Thích gì, ta mua cho các ngươi!
Hỉ Thước và A Đào rụt rè tiến tới, các nàng đều khát vọng có thể nhận được một món đồ trang sức, nhưng lại không tiện để Lý Diên Khánh tốn kém. Tiểu thương bán đồ trang sức cực kỳ thông minh, lập tức lấy hai cái trâm Phượng Hoàng đưa cho các nàng cười nói:
- Đây là loại bán chạy nhất, thích hợp các tiểu nương tử các ngươi.
Lý Diên Khánh nhận trâm đồng đưa cho các nàng, lại nói với tiểu thương:
- Còn có trâm đồng trân châu và hoa lụa cây lựu, đều lấy hai cái!
Tiểu thương lập tức lấy cho hắn, Lý Diên Khánh cười đưa cho hai tiểu nương tử.
Trong mắt hai tiểu nương đều lộ vẻ vui thích. Lý Diên Khánh lại mua cho các nàng một túi trang sức thêu hoa, liền móc tiền trả, lúc này bỗng nhiên có người ở bên cạnh hô:
- Hỉ Thước!
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đứng bên cạnh, mặc váy lụa hơi cũ, tóc chải bóng loáng không dính nước, khuôn mặt bầu dục, dưới đôi mi thanh tú là đôi mắt dài nhỏ, làn da lại trắng nõn, Lý Diên Khánh cảm thấy nàng khá quen, lại quên nàng là ai?
- A tỷ!
Hỉ Thước vui vẻ hô một tiếng, lúc này Lý Diên Khánh mới nhớ tới, tiểu nương tử này là Đại Nhạn tỷ tỷ của Hỉ Thước, năm đó từng gặp một lần tại nhà Lý Đông Đông, dường như hiện giờ nàng là thị nữ bên người phu nhân Tộc trưởng, khá được Lý phu nhân sủng ái.
Hỉ Thước vội vàng lấy trâm đồng Phượng Hoàng ra:
- A tỷ, đây là tiểu quan nhân mua cho ta.
Lúc đầu Đại Nhạn giả bộ như không nhìn thấy Lý Diên Khánh, lúc này muội muội nói chuyện, nàng không tiện giả bộ, đành phải tiến tới thi lễ vạn phúc cho Lý Diên Khánh:
- Tiểu nô gặp qua tiểu quan nhân, đa tạ tiểu quan nhân đối đãi tốt với muội muội ta.
Lý Diên Khánh vốn định mua món đồ trang sức cho Đại Nhạn, nhưng hắn chợt phát hiện một nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa, dường như đi cùng Đại Nhạn, hắn liền cảm thấy mình không nên nhiều chuyện.
Lý Diên Khánh liền cười chào hỏi Đại Nhạn, túi tiền vừa mới lấy ra liền thu trở về. Đại Nhạn khôn khéo cỡ nào, lập tức nhìn ra Lý Diên Khánh không định mua đồ trang sức cho mình, nàng thầm nổi nóng trong lòng, liền cười cúi đầu, để lộ một cây ngân trâm trắng lóa trên đầu, cười nói với muội muội:
- Cây trâm này của a tỷ xem có đẹp không?
- Oa! Là ngân trâm!
Hỉ Thước và A Đào cùng kinh hô.
- Đây là phu nhân tặng cho ta. Hừ! Ta mới không thèm loại trâm đồng không đáng giá tiền này!
Đại Nhạn liếc qua Lý Diên Khánh, dương dương đắc ý quay đầu đi:
- Hỉ Thước, hôm nào a tỷ lại tìm ngươi chơi.
Đại Nhạn đi được mấy chục bước, nam tử kia mới lặng lẽ đi theo sau. Lý Diên Khánh thấy nam tử trẻ tuổi kia dáng người trung đẳng, mặc y phục rất bình thường, nhưng dáng dấp cực kỳ cường tráng, màu da cổ đồng, hai tay có lực, xem bộ dạng là người luyện võ chuyên nghiệp, nhưng hắn chưa từng gặp qua.
Kì quái, xã Hiếu Hòa sao lại có thể có loại người luyện võ này? Chỉ trong chốc lát, hai người vừa nói vừa cười biến mất trong đám người.
Lý Diên Khánh lắc đầu, hắn tạm thời để Đại Nhạn và nam tử xa lạ qua một bên, tìm kiếm Vương Quý và Thang Hoài chung quanh.
- Tiểu quan nhân, chúng ta muốn qua bên kia xem.
Hỉ Thước chỉ một nơi náo nhiệt phía trước nói với Lý Diên Khánh.
- Được!
Lý Diên Khánh vội vàng móc ra một nắm tiền lớn kín đáo đưa cho Hỉ Thước:
- Các ngươi mua một ít đồ ăn.
- A! Như vậy nhiều lắm.
- Mua nhiều mấy thứ mình thích một chút.
Ném lại câu này, Lý Diên Khánh liền nhanh chân chạy về phía rừng cây dâu, hắn đã trông thấy Vương Quý đang bắn tên ở đó.
Bên rừng cây có một sạp hàng bắn tên, đây là hai người xứ khác bày đánh cược ở nơi này, năm nay lần đầu tiên xuất hiện.
Phía bắc Đại Tống phổ biến tổ chức hội bắn cung, thanh niên trai trang lúc làm nông rảnh rỗi đều tổ chức bắn tên tự phát, được triều đình ủng hộ toàn lực, cho các loại ưu đãi giảm miễn thuế thu.
Giống như Định Châu và Bảo Châu sát biên cảnh liền có năm trăm tám mươi tám hội bắn cung, tổng cộng hơn ba vạn người, ước chừng chiếm một thành rưỡi tổng nhân khẩu nơi đó. Số lượng hội bắn cung ở Tương Châu ít hơn, nhưng mỗi xã đều có mấy hội cung tên, hương dân tham gia khoảng sáu bảy ngàn người.
Hai người xứ khác bày đánh cược bắn tên ở đây, lập tức dẫn đến sự hứng thú của mọi người, mấy trăm người nhanh chóng vây quanh, mỗi người đều kích động.
Hai hán tử bầy quầy bán hàng đều cực kỳ hùng tráng. Hán tử dẫn đầu ôm quyền nói với hương thân chung quanh:
- Tại hạ Sơn Đông Nguyễn Tiểu Nhị, vị này là huynh đệ của ta Nguyễn Tiểu Ngũ, chúng ta đi ngang qua quý địa, vừa vặn gặp tết Thổ Địa, huynh đệ chung ta cũng góp vui. Mọi người có trông thấy không, phía trước ngoài sáu mươi bước có mục tiêu, bắn tên trúng vòng lam bên ngoài, chúng ta bồi năm trăm văn tiền, bắn trúng vòng vàng, chúng ta bồi hai quan tiền, nếu như có thể bắn trúng hồng tâm, chúng ta bồi mười lạng bạc. Đương nhiên, tặng thưởng cao, đặt cược cũng đắt hơn một chút, mỗi mũi tên một trăm văn.
Lý Diên Khánh mang theo Vương Quý và Thang Hoài đi lại trong đám người, ba người đều cầm một chuỗi đường hồ lô, vừa đi vừa gặm. Nhạc Hòa phụ thân Nhạc Phi là Bảo Chính thôn Thang Vương, tết Thổ Địa của thôn Thang Vương hôm nay do gã phụ trách, Nhạc Hòa không đủ người, liền bắt con trai đi đánh trống.
Lúc này kịch dân dã đã kết thúc, cơm tối còn chưa mở bàn, rất nhiều người đều chạy vào trấn Lộc Sơn mua đồ, người trên bãi đất trống thưa hơn một chút.
- Lão Thang, bên kia có bắn tên!
Vương Quý chợt phát hiện phía bên rừng cây dâu có một sạp hàng bắn tên, lập tức dẫn tới sự hứng thú mãnh liệt của gã, gã lôi kéo Thang Hoài chạy đi:
- Lão Lý, cùng đi nhanh nào.
- Tới đây!
Lý Diên Khánh đáp lại một tiếng, nhưng không có động. Hắn nhìn thấy tiểu nha hoàn Hỉ Thước, bên cạnh nàng còn có một tiểu nương tử tuổi không khác nàng lắm, dường như là tiểu nha hoàn A Đào của nhà Lý Nhị, hai người đang đứng trước một sạp hàng trang sức nhìn mà thèm một đám tiểu nương mua đồ trang sức.
Lý Diên Khánh cười đi tới, nhẹ nhàng hắng giọng sau lưng các nàng. Hỉ Thước quay đầu, lập tức giật nảy mình, vội vàng thi lễ vạn phúc. A Đào bên cạnh mặt thoáng đỏ lên, cũng thi lễ theo.
- Có mua gì hay không?
Buổi sáng Lý Diên Khánh đặc biệt dặn dò Trung thúc cho Hỉ Thước chút tiền tiêu vặt, nàng hẳn sẽ không đi tay không. Hỉ Thước đỏ bừng cả mặt, lắc đầu. Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua, thấy bàn tay nhỏ của Hỉ Thước nắm chặt mười mấy văn tiền, trên tay A Đào lại không có chút xu bạc nào. Lý Diên Khánh lập tức hiểu được, tiền của Hỉ Thước chỉ đủ mua một món đồ trang sức nhỏ, A Đào thì không có. Lý Diên Khánh không khỏi thầm mắng Lý Nhị hẹp hòi.
Hắn cười vẫy tay với hai tiểu nương:
- Thích gì, ta mua cho các ngươi!
Hỉ Thước và A Đào rụt rè tiến tới, các nàng đều khát vọng có thể nhận được một món đồ trang sức, nhưng lại không tiện để Lý Diên Khánh tốn kém. Tiểu thương bán đồ trang sức cực kỳ thông minh, lập tức lấy hai cái trâm Phượng Hoàng đưa cho các nàng cười nói:
- Đây là loại bán chạy nhất, thích hợp các tiểu nương tử các ngươi.
Lý Diên Khánh nhận trâm đồng đưa cho các nàng, lại nói với tiểu thương:
- Còn có trâm đồng trân châu và hoa lụa cây lựu, đều lấy hai cái!
Tiểu thương lập tức lấy cho hắn, Lý Diên Khánh cười đưa cho hai tiểu nương tử.
Trong mắt hai tiểu nương đều lộ vẻ vui thích. Lý Diên Khánh lại mua cho các nàng một túi trang sức thêu hoa, liền móc tiền trả, lúc này bỗng nhiên có người ở bên cạnh hô:
- Hỉ Thước!
Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đứng bên cạnh, mặc váy lụa hơi cũ, tóc chải bóng loáng không dính nước, khuôn mặt bầu dục, dưới đôi mi thanh tú là đôi mắt dài nhỏ, làn da lại trắng nõn, Lý Diên Khánh cảm thấy nàng khá quen, lại quên nàng là ai?
- A tỷ!
Hỉ Thước vui vẻ hô một tiếng, lúc này Lý Diên Khánh mới nhớ tới, tiểu nương tử này là Đại Nhạn tỷ tỷ của Hỉ Thước, năm đó từng gặp một lần tại nhà Lý Đông Đông, dường như hiện giờ nàng là thị nữ bên người phu nhân Tộc trưởng, khá được Lý phu nhân sủng ái.
Hỉ Thước vội vàng lấy trâm đồng Phượng Hoàng ra:
- A tỷ, đây là tiểu quan nhân mua cho ta.
Lúc đầu Đại Nhạn giả bộ như không nhìn thấy Lý Diên Khánh, lúc này muội muội nói chuyện, nàng không tiện giả bộ, đành phải tiến tới thi lễ vạn phúc cho Lý Diên Khánh:
- Tiểu nô gặp qua tiểu quan nhân, đa tạ tiểu quan nhân đối đãi tốt với muội muội ta.
Lý Diên Khánh vốn định mua món đồ trang sức cho Đại Nhạn, nhưng hắn chợt phát hiện một nam tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa, dường như đi cùng Đại Nhạn, hắn liền cảm thấy mình không nên nhiều chuyện.
Lý Diên Khánh liền cười chào hỏi Đại Nhạn, túi tiền vừa mới lấy ra liền thu trở về. Đại Nhạn khôn khéo cỡ nào, lập tức nhìn ra Lý Diên Khánh không định mua đồ trang sức cho mình, nàng thầm nổi nóng trong lòng, liền cười cúi đầu, để lộ một cây ngân trâm trắng lóa trên đầu, cười nói với muội muội:
- Cây trâm này của a tỷ xem có đẹp không?
- Oa! Là ngân trâm!
Hỉ Thước và A Đào cùng kinh hô.
- Đây là phu nhân tặng cho ta. Hừ! Ta mới không thèm loại trâm đồng không đáng giá tiền này!
Đại Nhạn liếc qua Lý Diên Khánh, dương dương đắc ý quay đầu đi:
- Hỉ Thước, hôm nào a tỷ lại tìm ngươi chơi.
Đại Nhạn đi được mấy chục bước, nam tử kia mới lặng lẽ đi theo sau. Lý Diên Khánh thấy nam tử trẻ tuổi kia dáng người trung đẳng, mặc y phục rất bình thường, nhưng dáng dấp cực kỳ cường tráng, màu da cổ đồng, hai tay có lực, xem bộ dạng là người luyện võ chuyên nghiệp, nhưng hắn chưa từng gặp qua.
Kì quái, xã Hiếu Hòa sao lại có thể có loại người luyện võ này? Chỉ trong chốc lát, hai người vừa nói vừa cười biến mất trong đám người.
Lý Diên Khánh lắc đầu, hắn tạm thời để Đại Nhạn và nam tử xa lạ qua một bên, tìm kiếm Vương Quý và Thang Hoài chung quanh.
- Tiểu quan nhân, chúng ta muốn qua bên kia xem.
Hỉ Thước chỉ một nơi náo nhiệt phía trước nói với Lý Diên Khánh.
- Được!
Lý Diên Khánh vội vàng móc ra một nắm tiền lớn kín đáo đưa cho Hỉ Thước:
- Các ngươi mua một ít đồ ăn.
- A! Như vậy nhiều lắm.
- Mua nhiều mấy thứ mình thích một chút.
Ném lại câu này, Lý Diên Khánh liền nhanh chân chạy về phía rừng cây dâu, hắn đã trông thấy Vương Quý đang bắn tên ở đó.
Bên rừng cây có một sạp hàng bắn tên, đây là hai người xứ khác bày đánh cược ở nơi này, năm nay lần đầu tiên xuất hiện.
Phía bắc Đại Tống phổ biến tổ chức hội bắn cung, thanh niên trai trang lúc làm nông rảnh rỗi đều tổ chức bắn tên tự phát, được triều đình ủng hộ toàn lực, cho các loại ưu đãi giảm miễn thuế thu.
Giống như Định Châu và Bảo Châu sát biên cảnh liền có năm trăm tám mươi tám hội bắn cung, tổng cộng hơn ba vạn người, ước chừng chiếm một thành rưỡi tổng nhân khẩu nơi đó. Số lượng hội bắn cung ở Tương Châu ít hơn, nhưng mỗi xã đều có mấy hội cung tên, hương dân tham gia khoảng sáu bảy ngàn người.
Hai người xứ khác bày đánh cược bắn tên ở đây, lập tức dẫn đến sự hứng thú của mọi người, mấy trăm người nhanh chóng vây quanh, mỗi người đều kích động.
Hai hán tử bầy quầy bán hàng đều cực kỳ hùng tráng. Hán tử dẫn đầu ôm quyền nói với hương thân chung quanh:
- Tại hạ Sơn Đông Nguyễn Tiểu Nhị, vị này là huynh đệ của ta Nguyễn Tiểu Ngũ, chúng ta đi ngang qua quý địa, vừa vặn gặp tết Thổ Địa, huynh đệ chung ta cũng góp vui. Mọi người có trông thấy không, phía trước ngoài sáu mươi bước có mục tiêu, bắn tên trúng vòng lam bên ngoài, chúng ta bồi năm trăm văn tiền, bắn trúng vòng vàng, chúng ta bồi hai quan tiền, nếu như có thể bắn trúng hồng tâm, chúng ta bồi mười lạng bạc. Đương nhiên, tặng thưởng cao, đặt cược cũng đắt hơn một chút, mỗi mũi tên một trăm văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.