Chương 148: Tới An Dương Thi.
Cao Nguyệt
24/12/2022
Cuối cùng đưa tiễn các hương thân đầy nhiệt huyết, Lý Diên Khánh cảm thấy mình còn mệt hơn thi huyện, giày vò gần nửa canh giờ, cuối cùng viết một bức chữ cho mỗi vị trưởng giả, mới khiến họ hài lòng rời đi.
Lý Diên Khánh đầu đầy mồ hôi đi vào trong sân, Vương Quý ném một bao tải tiền lớn trước mặt hắn:
- Đây là phần thưởng của mọi người cho ngươi, thực sự quá nặng, ta gánh không nổi!
Đúng lúc này, tiếng nhạc cổ lại vang lên ở cửa lớn, Lý Diên Khánh cả kinh thiếu chút nữa dựng ngược tóc lên, tại sao lại trở về rồi?
Lần này tiến vào là mấy tên nha dịch, một người gõ chiêng, một người thổi kèn, còn có một người ôm chữ hỉ đỏ chót, một tên huyện lại đi theo đằng sau.
Huyện lại đi vào sân cười nói:
- Lý Diên Khánh là vị nào?
- Chính là ta!
Lý Diên Khánh vội vàng đi tới.
- Chúc mừng tiểu quan nhân thi đỗ đầu bảng, tại hạ Điền Ý, văn lại trong huyện, phụng lệnh Tưởng Tri Huyện đưa ban thưởng tới cho tiểu quan nhân.
Nói xong, gã để nha dịch đưa chữ hỉ tới, lại nâng một bao giấy đỏ nặng trĩu:
- Đây là hai mươi lạng bạc ròng, là huyện ban thưởng cho người đứng đầu bảng. Người đỗ bảng Giáp đều có, những người khác chỉ ít hơn một chút.
- Đa tạ!
Nếu là huyện ban thưởng, Lý Diên Khánh cũng không chút khách khí nhận lấy.
Mấy tên nha dịch lại nhìn hắn lom lom, trong mắt rõ ràng có ý vươn tay ra. Lý Diên Khánh vội vàng cầm lấy mấy bó tiền lớn trong bao tải đưa cho nha dịch, lại tìm một miếng bạc vụn, đại khái hai lạng, kín đáo đưa cho huyện lại, mọi người đều rất vui vẻ.
Huyện lại cười tủm tỉm nói:
- Giờ dậu tối hôm nay, Tưởng Tri Huyện mở tiệc chiêu đãi mười vị đứng đầu bảng Giáp tại Khánh Phúc Lâu, mời tiểu quan nhân cần phải tham gia.
- Nhất định đến đúng giờ!
Huyện lại và nha dịch cười ha ha rời đi. Lúc này Vương Quý mới mặt mũi buồn bực nói:
- Sớm biết khoa cử phong quang như thế, ta sẽ cùng tham gia thi huyện với ngươi, hiện giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Ài! Đã mất đi cơ hội tới Khánh Phúc Lâu uống máu hươu.
Lý Diên Khánh vỗ lưng gã cười tủm tỉm nói:
- Tri Huyện sẽ không mời ngươi uống máu hươu, chẳng qua ta có thể mời ngươi, tối mai ta mời khách, chúng ta không say không ngừng!
…
Vào đêm, Lý Diên Khánh uống đến say mèm, được hai nha dịch đưa về giúp. Nhạc Phi và Thang Hoài vội vàng đỡ lấy hắn, dìu vào trong sân. Hỉ Thước và Cúc tẩu cả kinh tay chân luống cuống, không biết làm thế nào mới tốt. Các nàng chưa bao giờ thấy tiểu chủ nhân uống tới say như chết thế này.
- Cúc tẩu đi đun canh nóng, Hỉ Thước, ngươi nhanh đi nấu một bát trà đậm!
Thang Hoài kinh nghiệm phong phú, chỉ huy hai người nấu nước pha trà. Hai người vội vàng đáp ứng, hấp tấp rời đi.
Vương Quý đưa hai tên nha dịch đi, trở về oán giận nói:
- Ngày mai còn nói không say không nghỉ với ta, hôm nay bản thân đã uống say rồi.
Lý Diên Khánh liếc xéo cửa lớn một chút, thấy hai nha dịch đã đi, lập tức vui vẻ khôi phục bình thường, cười nói:
- Ta đương nhiên giữ lời, ngày mai uống say với ngươi.
- Hóa ra ngươi là…
Mọi người thế mới biết hóa ra Lý Diên Khánh đang giả vờ say, đều cười cho hắn mấy quyền:
- Tiểu tử thối còn gạt chúng ta!
- Ta không có lừa gạt các ngươi! Ta đang gạt Tri Huyện Đại Đao, lại còn Tri Huyện nữa chứ? Dĩ nhiên ôm bình rượu mời uống, không uống không nể mặt hắn, vừa tới mỗi người phải uống ba chén rượu khánh công lớn, sau đó bắt đầu dùng bữa uống rượu. Con bà nó, uống một chén ta liền ngã xuống.
Tất cả mọi người tươi cười, Nhạc Phi quan tâm hỏi:
- Vậy chẳng phải ngươi chưa ăn cái gì sao?
- Đúng vậy! Bụng còn đói đây. Cúc tẩu, chưng mấy cái bánh bao cho ta.
- Biết rồi, tiểu quan nhân chờ một lát!
Lý Diên Khánh nói đùa vài câu với mọi người, liền trở về phòng mình. Ban đêm hắn còn phải thức đêm học thuộc lòng, uống say sao được.
Hắn vừa nhấp một hớp trà nóng, Vương Quý liền thần bí chạy vào:
- Lão Lý, nói với ngươi một chuyện.
- Nói chuyện gì?
- Hôm nay phụ mẫu Tần Lượng đều tới, đón Tần Lượng về nhà, kết quả ngươi đoán thế nào?
Lý Diên Khánh dừng thước gõ đầu gã:
- Nói cho hết đi, đừng giống như táo bón, rặn ra từng chút.
Vương Quý che đầu cười nói:
- Kết quả phụ mẫu hắn cãi nhau vì ngươi.
- Vì ta?
Lý Diên Khánh ngạc nhiên:
- Vì sao?
Vương Quý cười vui vẻ mập mờ nói:
- Ngươi đã quên, sự kiện ra mắt tết Thổ Địa đầu năm sao?
Lý Diên Khánh đương nhiên biết, cặp vợ chồng ra mắt tết Thổ Địa đúng là phụ mẫu của Tần Lượng, tiểu nương tử dáng dấp cao gầy kia chính là Tần Huyên Nhi muội muội Tần Lượng, nghe nói không lâu sau lần ra mắt kia, hai nhà Tần Trương liền đính hôn, có lẽ đây mới là môn đăng hộ đối đi!
Vương Quý thấy Lý Diên Khánh không chịu hiểu, liền không nhịn được cười nói:
- Cha Tần Lượng nghe nói ngươi thi đậu đầu bảng, vẫn oán trách mẹ Tần Lượng, nói phụ nhân ánh mắt thiển cận, thả chạy con rể quý. Mẹ Tần Lượng không nhịn được liền phản bác nói lúc trước chính là hắn quyết định, bây giờ lại trách người khác. Cuối cùng hai vợ chồng rùm beng, chúng ta đều nghe thấy!
- Trương Hiển có nghe thấy không?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
Đây mới là chuyện hắn quan tâm, nếu chuyện này bị Trương Hiển nghe thấy, sẽ ảnh hưởng giao tình giữa hai người họ. Bộ dạng muội muội Tần Lượng như thế nào hắn đều quên rồi, đại bác bắn không tới hắn, vì một cô bé không hề liên quan mất đi bạn tốt, điều này mới khó mà tiếp nhận.
- Hiển tiểu tử không có mặt, xem xong bảng liền tới nhà Tam thúc của hắn, đoán chừng sẽ trực tiếp về nhà.
Lý Diên Khánh thở phào một hơi, Trương Hiển không có mặt thì tốt.
- Lão Lý, ngươi thực sự không thèm để ý sao? Nếu Tần gia từ hôn với Trương gia, ngươi sẽ không…
Vương Quý chưa nói xong, liền bị Lý Diên Khánh đá một cước lảo đảo:
- T hứ nhất, dạy dỗ ngươi không nên vô sự sinh sự. Thứ hai, hôn sự của ta tự ta làm chủ, không cần đến tiểu tử ngươi chạy tới quan tâm mù quáng.
Lý Diên Khánh không để ý tới gã, lại bắt đầu tiếp tục học thuộc lòng Tống Hình Thống trên bàn.
- Người nào ăn trộm cỏ cây trong lăng mộ tù hai năm rưỡi, nếu trộm cây bên trong mộ người khác trượng đánh một trăm.
Kẻ nào giết trâu ngựa thuộc quan tù hai năm rưỡi.
Sách đến lúc dùng mới thấy ít. Thời gian cũng như vậy, nó giống như một vốc nước, mặc kệ hai tay ngươi bưng có chặt, nó cũng sẽ từ từ xuyên ra kẽ tay ngươi.
Trong nháy mắt, cách thi giải mùng tám tháng mười một chỉ còn một tháng. Dựa theo lệ cũ, hẹ nhất định phải tới Châu phủ chuẩn bị thị sớm hơn một tháng. Châu phủ cũng sẽ cân nhắc đến tình huống đặc biệt đường xá gian nan, nới lỏng mấy ngày, nhưng trễ nhất cũng phải làm xong thủ tục dự thi trước hai mươi lăm ngày, đây là luật thép, Châu phủ bình thường sẽ đóng viện trước hai mươi ngày.
Lý Diên Khánh tối tăm đầu óc học gần một tháng, cuối cùng đọc xong một lần Tống Hình Thống tối nghĩa rườm rà. Thời gian còn lại hắn chuẩn bị đọc lại một lần, xem lại án lệ bản triều, cứ vật liền đến lúc thi cử, về phần thi thơ, hoặc là xem vận may, hoặc cũng chỉ có thể từ bỏ, dù sao thi thơ chiếm tỉ lệ rất nhỏ.
Lý Diên Khánh đầu đầy mồ hôi đi vào trong sân, Vương Quý ném một bao tải tiền lớn trước mặt hắn:
- Đây là phần thưởng của mọi người cho ngươi, thực sự quá nặng, ta gánh không nổi!
Đúng lúc này, tiếng nhạc cổ lại vang lên ở cửa lớn, Lý Diên Khánh cả kinh thiếu chút nữa dựng ngược tóc lên, tại sao lại trở về rồi?
Lần này tiến vào là mấy tên nha dịch, một người gõ chiêng, một người thổi kèn, còn có một người ôm chữ hỉ đỏ chót, một tên huyện lại đi theo đằng sau.
Huyện lại đi vào sân cười nói:
- Lý Diên Khánh là vị nào?
- Chính là ta!
Lý Diên Khánh vội vàng đi tới.
- Chúc mừng tiểu quan nhân thi đỗ đầu bảng, tại hạ Điền Ý, văn lại trong huyện, phụng lệnh Tưởng Tri Huyện đưa ban thưởng tới cho tiểu quan nhân.
Nói xong, gã để nha dịch đưa chữ hỉ tới, lại nâng một bao giấy đỏ nặng trĩu:
- Đây là hai mươi lạng bạc ròng, là huyện ban thưởng cho người đứng đầu bảng. Người đỗ bảng Giáp đều có, những người khác chỉ ít hơn một chút.
- Đa tạ!
Nếu là huyện ban thưởng, Lý Diên Khánh cũng không chút khách khí nhận lấy.
Mấy tên nha dịch lại nhìn hắn lom lom, trong mắt rõ ràng có ý vươn tay ra. Lý Diên Khánh vội vàng cầm lấy mấy bó tiền lớn trong bao tải đưa cho nha dịch, lại tìm một miếng bạc vụn, đại khái hai lạng, kín đáo đưa cho huyện lại, mọi người đều rất vui vẻ.
Huyện lại cười tủm tỉm nói:
- Giờ dậu tối hôm nay, Tưởng Tri Huyện mở tiệc chiêu đãi mười vị đứng đầu bảng Giáp tại Khánh Phúc Lâu, mời tiểu quan nhân cần phải tham gia.
- Nhất định đến đúng giờ!
Huyện lại và nha dịch cười ha ha rời đi. Lúc này Vương Quý mới mặt mũi buồn bực nói:
- Sớm biết khoa cử phong quang như thế, ta sẽ cùng tham gia thi huyện với ngươi, hiện giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Ài! Đã mất đi cơ hội tới Khánh Phúc Lâu uống máu hươu.
Lý Diên Khánh vỗ lưng gã cười tủm tỉm nói:
- Tri Huyện sẽ không mời ngươi uống máu hươu, chẳng qua ta có thể mời ngươi, tối mai ta mời khách, chúng ta không say không ngừng!
…
Vào đêm, Lý Diên Khánh uống đến say mèm, được hai nha dịch đưa về giúp. Nhạc Phi và Thang Hoài vội vàng đỡ lấy hắn, dìu vào trong sân. Hỉ Thước và Cúc tẩu cả kinh tay chân luống cuống, không biết làm thế nào mới tốt. Các nàng chưa bao giờ thấy tiểu chủ nhân uống tới say như chết thế này.
- Cúc tẩu đi đun canh nóng, Hỉ Thước, ngươi nhanh đi nấu một bát trà đậm!
Thang Hoài kinh nghiệm phong phú, chỉ huy hai người nấu nước pha trà. Hai người vội vàng đáp ứng, hấp tấp rời đi.
Vương Quý đưa hai tên nha dịch đi, trở về oán giận nói:
- Ngày mai còn nói không say không nghỉ với ta, hôm nay bản thân đã uống say rồi.
Lý Diên Khánh liếc xéo cửa lớn một chút, thấy hai nha dịch đã đi, lập tức vui vẻ khôi phục bình thường, cười nói:
- Ta đương nhiên giữ lời, ngày mai uống say với ngươi.
- Hóa ra ngươi là…
Mọi người thế mới biết hóa ra Lý Diên Khánh đang giả vờ say, đều cười cho hắn mấy quyền:
- Tiểu tử thối còn gạt chúng ta!
- Ta không có lừa gạt các ngươi! Ta đang gạt Tri Huyện Đại Đao, lại còn Tri Huyện nữa chứ? Dĩ nhiên ôm bình rượu mời uống, không uống không nể mặt hắn, vừa tới mỗi người phải uống ba chén rượu khánh công lớn, sau đó bắt đầu dùng bữa uống rượu. Con bà nó, uống một chén ta liền ngã xuống.
Tất cả mọi người tươi cười, Nhạc Phi quan tâm hỏi:
- Vậy chẳng phải ngươi chưa ăn cái gì sao?
- Đúng vậy! Bụng còn đói đây. Cúc tẩu, chưng mấy cái bánh bao cho ta.
- Biết rồi, tiểu quan nhân chờ một lát!
Lý Diên Khánh nói đùa vài câu với mọi người, liền trở về phòng mình. Ban đêm hắn còn phải thức đêm học thuộc lòng, uống say sao được.
Hắn vừa nhấp một hớp trà nóng, Vương Quý liền thần bí chạy vào:
- Lão Lý, nói với ngươi một chuyện.
- Nói chuyện gì?
- Hôm nay phụ mẫu Tần Lượng đều tới, đón Tần Lượng về nhà, kết quả ngươi đoán thế nào?
Lý Diên Khánh dừng thước gõ đầu gã:
- Nói cho hết đi, đừng giống như táo bón, rặn ra từng chút.
Vương Quý che đầu cười nói:
- Kết quả phụ mẫu hắn cãi nhau vì ngươi.
- Vì ta?
Lý Diên Khánh ngạc nhiên:
- Vì sao?
Vương Quý cười vui vẻ mập mờ nói:
- Ngươi đã quên, sự kiện ra mắt tết Thổ Địa đầu năm sao?
Lý Diên Khánh đương nhiên biết, cặp vợ chồng ra mắt tết Thổ Địa đúng là phụ mẫu của Tần Lượng, tiểu nương tử dáng dấp cao gầy kia chính là Tần Huyên Nhi muội muội Tần Lượng, nghe nói không lâu sau lần ra mắt kia, hai nhà Tần Trương liền đính hôn, có lẽ đây mới là môn đăng hộ đối đi!
Vương Quý thấy Lý Diên Khánh không chịu hiểu, liền không nhịn được cười nói:
- Cha Tần Lượng nghe nói ngươi thi đậu đầu bảng, vẫn oán trách mẹ Tần Lượng, nói phụ nhân ánh mắt thiển cận, thả chạy con rể quý. Mẹ Tần Lượng không nhịn được liền phản bác nói lúc trước chính là hắn quyết định, bây giờ lại trách người khác. Cuối cùng hai vợ chồng rùm beng, chúng ta đều nghe thấy!
- Trương Hiển có nghe thấy không?
Lý Diên Khánh vội hỏi.
Đây mới là chuyện hắn quan tâm, nếu chuyện này bị Trương Hiển nghe thấy, sẽ ảnh hưởng giao tình giữa hai người họ. Bộ dạng muội muội Tần Lượng như thế nào hắn đều quên rồi, đại bác bắn không tới hắn, vì một cô bé không hề liên quan mất đi bạn tốt, điều này mới khó mà tiếp nhận.
- Hiển tiểu tử không có mặt, xem xong bảng liền tới nhà Tam thúc của hắn, đoán chừng sẽ trực tiếp về nhà.
Lý Diên Khánh thở phào một hơi, Trương Hiển không có mặt thì tốt.
- Lão Lý, ngươi thực sự không thèm để ý sao? Nếu Tần gia từ hôn với Trương gia, ngươi sẽ không…
Vương Quý chưa nói xong, liền bị Lý Diên Khánh đá một cước lảo đảo:
- T hứ nhất, dạy dỗ ngươi không nên vô sự sinh sự. Thứ hai, hôn sự của ta tự ta làm chủ, không cần đến tiểu tử ngươi chạy tới quan tâm mù quáng.
Lý Diên Khánh không để ý tới gã, lại bắt đầu tiếp tục học thuộc lòng Tống Hình Thống trên bàn.
- Người nào ăn trộm cỏ cây trong lăng mộ tù hai năm rưỡi, nếu trộm cây bên trong mộ người khác trượng đánh một trăm.
Kẻ nào giết trâu ngựa thuộc quan tù hai năm rưỡi.
Sách đến lúc dùng mới thấy ít. Thời gian cũng như vậy, nó giống như một vốc nước, mặc kệ hai tay ngươi bưng có chặt, nó cũng sẽ từ từ xuyên ra kẽ tay ngươi.
Trong nháy mắt, cách thi giải mùng tám tháng mười một chỉ còn một tháng. Dựa theo lệ cũ, hẹ nhất định phải tới Châu phủ chuẩn bị thị sớm hơn một tháng. Châu phủ cũng sẽ cân nhắc đến tình huống đặc biệt đường xá gian nan, nới lỏng mấy ngày, nhưng trễ nhất cũng phải làm xong thủ tục dự thi trước hai mươi lăm ngày, đây là luật thép, Châu phủ bình thường sẽ đóng viện trước hai mươi ngày.
Lý Diên Khánh tối tăm đầu óc học gần một tháng, cuối cùng đọc xong một lần Tống Hình Thống tối nghĩa rườm rà. Thời gian còn lại hắn chuẩn bị đọc lại một lần, xem lại án lệ bản triều, cứ vật liền đến lúc thi cử, về phần thi thơ, hoặc là xem vận may, hoặc cũng chỉ có thể từ bỏ, dù sao thi thơ chiếm tỉ lệ rất nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.