Chương 4: Từ Đường Lý Thị.
Cao Nguyệt
23/12/2022
Trời chưa sáng, Lý Diên Khánh dùng chiếc rương gỗ làm bàn, ghé dưới một chiếc đèn dầu đậu lúc sáng lúc tối múa bút thành văn. Hắn đang ghi câu chuyện Tôn Ngộ không đại chiến Hồng Hài Nhi, câu chuyện này hắn đã kể cho Thanh Nhi hai lần, sớm thuộc nằm lòng, nhấc bút là viết ra được.
Vạc lương thực đã thấy đáy, túi tiền chỉ còn hai cái lỗ, nhà bọn họ nghèo rớt mồng tơi, trông cậy vào phụ thân kiếm tiền là không thể nào, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.
Câu chuyện Đường Tăng lấy kinh tại thời Tống Nguyên đã có các phiên bản truyền lưu trong dân gian. Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân chẳng qua là góp nhặt, Lý Diên Khánh tinh luyện một số câu chuyện kinh điển đời sau lại, hòa vào ngòi bút của hắn, khiến câu chuyện Tôn Ngộ Không đại chiến Hồng Hài Nhi này càng thêm kinh tâm động phách, càng thêm khúc chiết mạo hiểm, hồi hộp theo dõi, khiến người đọc muốn dừng mà không được.
Bản tiểu thuyết bạch thoại kỳ lạ này hắn đã viết mười ngày, tổng cộng gần năm mươi ngàn chữ, lập tức sẽ kết thúc công việc, hắn cần một thứ hồi hộp, khiến cho ông chủ hiệu sách tìm tới mình.
Lúc này, trên giường đất truyền tới tiếng ho khan của phụ thân. Thuốc trị thương mà Hồ đại nương đưa tới cực kỳ hữu hiệu, ba ngày ngắn ngủi, thương thế của phụ thân đã dần tốt rồi, chỉ là thân thể quá yếu. Hồ đại nương lại hầm cách thủy một con gà mái bồi bổ thân thể cho phụ thân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Lý Diên Khánh thầm ghi nhớ ân tình này trong lòng.
- Khánh nhi, hiện tại là giờ nào?
Phụ thân nằm trên giường đất yếu ớt hỏi thăm.
- Giờ còn sớm lắm!
Lý Diên Khánh viết xong hàng chữ cuối cùng, công việc kết thúc. Hắn buông bút, cất kỹ bản thảo, liền múc một chén canh đầu gà trong nồi đi tới bên cạnh phụ thân, đỡ phụ thân ngồi dậy cười nói:
- Phụ thân, uống canh gà rồi nghỉ ngơi.
Lý Đại Khí uống vài ngụm canh gà, quay đầu nhìn ngoài cửa, bên ngoài vẫn tối như mực, gã nhướng mày:
- Khánh nhi, con dậy sớm như vậy làm gì?
- Con đang luyện chữ!
Lý Diên Khánh thuận miệng đưa ra một lý do.
Lý Đại Khí thấy con trai chăm chỉ như vậy, rất vui mừng, gật đầu nói với hắn:
- Thi Thánh từng nói, phú quý tất nhận được từ việc chịu khổ chịu khó, nam nhi cần đọc năm xe sách. Khánh nhi, con chăm chỉ như vậy, tương lai nhất định có thể đề tên bảng vàng.
Phụ thân ba câu nói không rời khoa cử, Lý Diên Khánh nghe rất chói tai. Hắn chăm phụ thân uống xong canh gà, dìu gã nằm xuống, liền đi tới nội viện.
- Khánh nhi, con đi đâu vậy?
- Con đi đánh củi, sáng sớm phải đưa tới nhà Cửu thúc.
Chẻ củi là công việc mà Hồ Đại hàng xóm ôm cho hắn, hai cha con họ nghèo rớt mồng tơi, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề. Lý Diên Khánh chẻ củi cho người trong thôn, có thể đổi được chút lương thực sống qua ngày.
Đôi mắt Lý Đại Khí ẩm ướt, trong lòng vừa xấu hổ lại cảm thấy trấn an, nhìn qua nóc nhà đen kịt lẩm bẩm nói:
- Vân nương, xem con trai của chúng ta, nó mới sáu tuổi, đã hiểu chuyện rồi!
Trời dần sáng, Lý Diên Khánh đang ra sức chẻ củi trong viện, bản thảo có thể kiếm tiền hay không còn chưa biết, dù tính toán có thể kiếm tiền ít nhất phải chờ mười ngày nửa tháng mới có tin tức, nước xa khó giải khát gần, trước mắt thùng gạo nhà họ đã trống không rồi.
Lý Diên Khánh hô nhỏ một tiếng, đao bổ củi trong tay bổ xuống như chớp, cây củi tròn thô như chén ăn cơm lập tức bị chẻ thành hai nửa.
Hắn tiện tay hất lên, hai thanh củi rơi chuẩn xác vào đống củi ngoài một trượng. Hắn cũng không biết tại sao mình lại có bổn sự này, tuy rằng tiểu tử hắn nhập thân vào là kẻ ngốc, phương diện khác lại có thiên phú hơn người.
Lý Diên Khánh lại lấy một thanh củi tròn dựng thẳng, một đao bổ tới, cạch, thanh củi bay ra ngoài, suýt nữa đánh trúng Lý Đại Khí vừa đi tới cửa.
- Phụ thân, cha thức dậy làm gì?
- Phụ thân nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
- Chuyện quan trọng gì?
Lý Đại Khí hắng giọng một cái:
- Khánh Nhi, chờ lát nữa phụ thân dẫn con tới từ đường dâng hương.
- Con không đi!
Sắc mặt Lý Diên Khánh lập tức trầm xuống, chém mạnh một dao vào thanh gỗ tròn chẻ nó thành hai nửa.
Hắn không có chút thiện cảm với thứ gọi là từ đường Lý thị, trước giờ hắn chưa từng thấy tộc nhân trợ giúp họ, thực tế Lưu Thừa Hoằng đả thương phụ thân chính là đại quản gia nhà Tộc trưởng Lý thị, càng khiến hắn cực kỳ phản cảm với gia tộc này, thậm chí còn có chút căm thù.
- Con phải đi!
Lý Đại Khí cất cao giọng, rất nhiều chuyện gã đều thỏa hiệp với con trai, nhưng chuyện đi từ đường này gã rất nghiêm túc. Gã nghiêm nghị nói với con trai:
- Con rơi xuống giếng có thể đại nạn không chết, là được tổ tiên bảo vệ, trước đó ta đã cầu nguyện trước linh vị tổ tiên thay con, con nhất định phải đi cầu nguyện, cảm ơn tổ tiên phù hộ.
- Chờ sau khi thân thể phụ thân hoàn toàn khỏe lại rồi nói sau!
Phụ thân bệnh nặng mới khỏi, Lý Diên Khánh không muốn cãi lộn với gã, hắn thay đổi sách lược.
Lý Đại Khí hiểu được tâm tư của con trai, kiên quyết lắc đầu:
- Thân thể của ta đã không còn vấn đề rồi, chuyện đi từ đường không thể kéo dài, dù sao sớm muộn con cũng phải đi, không bằng hôm nay giải quyết chuyện này đi.
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Con nói trước, con không muốn dập đầu!
…
Lý gia là tộc lớn ở huyện Thang Âm, nghe nói cũng là hậu đại danh nhân. Tộc nhân chủ yếu tụ cư tại thôn Vĩnh Hòa huyện Thang Âm, chia làm Lộc Sơn, Tiềm Sơn, Văn Thôn và Tùng Hà bốn phòng, lấy địa danh làm tên.
Từ đường dòng họ Lý thị xây dựng ở thị trấn Lộc Sơn. Lộc Sơn Phòng đương nhiên cũng là trụ cột của dòng họ Lý thị. Tộc trưởng mỗi đời của dòng họ Lý thị đều đi ra từ Lộc Sơn Phòng, Tộc trưởng hiện giờ tên là Lý Văn Hữu, cũng là thân hào nông thôn nổi danh huyện Thang Âm, Lý Đại Khí đang chăm ngựa trả nợ cho Lý Văn Hữu.
Từ đường không nằm gần quan đạo, xây dựng lẻ loi tại chân núi Lộc Sơn, chung quanh là rừng cây xanh um tươi tốt. Tuy rằng đã là mùa vạn cây tàn lụi, nhưng tùng bách vẫn cứng cáp xanh biếp, mang thêm vài phần trang nghiêm túc mục cho từ đường.
Lý Đại Khí vô cùng thành kính rửa sạch tay chân và mặt mũi tại dòng suối nhỏ bên ngoài từ đường. Lý Diên Khánh cũng bắt hai con cá trong dòng suối, chuẩn bị mang về làm chén canh cá. Mãi đến khi phụ thân thúc hắn mấy lần, hắn mới không hề tình nguyện đi vào cửa lớn từ đường.
Từ Hán Đường tới nay, từ đường là trung tâm văn hóa, chính trị và tinh thần của các gia tộc lớn, cũng là ràng buột ngưng tụ cả gia tộc, thậm chí Hoàng tộc quân lâm thiên hạ cũng có tông miếu của mình.
Ngay cả người bần hàn nhất, cũng sẽ chừa ra một mảnh đất trống trong nhà, đặt bàn thờ tế bái tổ tiên của mình, cho dù chỉ có một tấc đất vuông, chỉ có một nén nhang, một tấm linh bài, đó cũng là thế giới tinh thần vô cùng thần thánh của người bần hàn.
Ngày đầu tháng giêng hàng năm là thời gian gia tộc Lý thị cử hành tế năm, toàn bộ tộc nhân đều phải thay quần áo tốt nhất, tập trung trong từ đường bái tế liệt tổ liệt tông của mình, cho dù ngày đó có người ở bên ngoài thực sự không thể trở về, cũng phải bái tế tổ tiên từ xa.
Ngoại trừ ngày đầu tháng giêng, tết thanh minh và tết Trung Nguyên hàng năm đều phải tế bái tổ tiên, thậm chí ngày giỗ tổ tiên của mỗi Phòng cũng phải tập trung riêng ở từ đường để tế tự.
Tế tự tổ tiên với dân chúng triều Tống quan trọng giống như ăn cơm ngủ nghỉ, đối với tộc nhân không tuân theo quy định trừng phát lớn nhất là hủy bỏ tư cách tộc tế, sẽ trở thành nhục nhã lớn nhất đời người này.
Hai ngày này rõ ràng có hoạt động tế tự, trong sân đã trải thảm, trên cây đại thụ cũng phủ lên lụa đỏ và đèn lồng, hai lô hương đồng đầu thú cao cỡ một người giống như hai hộ vệ trung tâm chống nạnh đứng trong sân.
Từ đường Lý thị không lớn, chiếm diện tích cũng chỉ khoảng hai mẫu ruộng, xây bằng gạch xanh. Phía trước là đại viện tế tự, lúc tộc nhân quá nhiều, mọi người chỉ có thể đứng trong sân cử hành nghi thức, trong nội viện trồng một cây hòe già, thân cành cứng cáp, phủ kín vết rách, ít nhất cũng có trăm năm rồi.
Kiến trúc hình ngũ giác ở chính giữa là chính đường cung phụng linh vị liệt tổ liệt tông, hai bên là sương phòng. Bên trái là Nghị Sự Đường của trưởng lão trong tộc bàn luận đại sự trong tộc, bên phải là Tông Pháp Đường xử phạt tộc nhân, giữ gìn quyền uy của gia tộc.
Dưới hương, luật pháp Đại Tống không có bất kỳ ý nghĩa nào, tông pháp của gia tộc mới là vương đạo.
Bên trái sương phòng là một hành lang, nối thẳng hậu viện, hậu viện rất bé, chỉ có hai căn phòng nhỏ, hẳn là chỗ ở của người trông coi từ đường.
Lý Đại Khí vô cùng thành kính, đi vào viện nhỏ liền dập đầu quỳ lạy ba cái trước.
Mặc dù Lý Diên Khánh biết từ đường quan trọng, nhưng hắn vẫn không có tâm này. Lúc này chân hắn giống như hai cây côn sắt cứng rắn, muốn chúng nó gập lại quỳ xuống, quả thực không có khả năng.
Lý Đại Khí hiểu được tâm tư của con trai, cũng không dám để tổ tông biết rõ, đành thầm thở dài, không miễn cưỡng con trai quỳ xuống dập đầu trong nội viện.
- Khánh nhi, ta đi tìm Tứ thúc của con lấy hai cây hương, con tự bái tế tổ tiên, phụ thân sẽ lập tức tới.
Lý Đại Khí vội vàng ra hậu viện tìm người trông coi từ đường. Lý Diên Khánh đánh giá sân nhỏ một vòng, hắn cảm thấy hứng thú đối với lư hương đồng đầu thú kia, sau khi đoán chừng chúng có thể bán được bao nhiêu tiền, hắn liền dạo chơi trong chính đường.
Cửa lớn chính đường khép lại, dường như có bóng người lắc lư bên trong. Lý Diên Khánh vươn đầu nhìn qua khe cửa, thấy một gã nam tử trung niên tóc hoa râm đứng bên bàn thờ, đang lén lút cầm bầu rượu trên bàn thờ rót vào một hồ lô rượu nhỏ.
Lý Diên Khánh thoáng ngẩn người, rõ ràng có người đang trộm rượu trong chính đường.
Vạc lương thực đã thấy đáy, túi tiền chỉ còn hai cái lỗ, nhà bọn họ nghèo rớt mồng tơi, trông cậy vào phụ thân kiếm tiền là không thể nào, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.
Câu chuyện Đường Tăng lấy kinh tại thời Tống Nguyên đã có các phiên bản truyền lưu trong dân gian. Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân chẳng qua là góp nhặt, Lý Diên Khánh tinh luyện một số câu chuyện kinh điển đời sau lại, hòa vào ngòi bút của hắn, khiến câu chuyện Tôn Ngộ Không đại chiến Hồng Hài Nhi này càng thêm kinh tâm động phách, càng thêm khúc chiết mạo hiểm, hồi hộp theo dõi, khiến người đọc muốn dừng mà không được.
Bản tiểu thuyết bạch thoại kỳ lạ này hắn đã viết mười ngày, tổng cộng gần năm mươi ngàn chữ, lập tức sẽ kết thúc công việc, hắn cần một thứ hồi hộp, khiến cho ông chủ hiệu sách tìm tới mình.
Lúc này, trên giường đất truyền tới tiếng ho khan của phụ thân. Thuốc trị thương mà Hồ đại nương đưa tới cực kỳ hữu hiệu, ba ngày ngắn ngủi, thương thế của phụ thân đã dần tốt rồi, chỉ là thân thể quá yếu. Hồ đại nương lại hầm cách thủy một con gà mái bồi bổ thân thể cho phụ thân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Lý Diên Khánh thầm ghi nhớ ân tình này trong lòng.
- Khánh nhi, hiện tại là giờ nào?
Phụ thân nằm trên giường đất yếu ớt hỏi thăm.
- Giờ còn sớm lắm!
Lý Diên Khánh viết xong hàng chữ cuối cùng, công việc kết thúc. Hắn buông bút, cất kỹ bản thảo, liền múc một chén canh đầu gà trong nồi đi tới bên cạnh phụ thân, đỡ phụ thân ngồi dậy cười nói:
- Phụ thân, uống canh gà rồi nghỉ ngơi.
Lý Đại Khí uống vài ngụm canh gà, quay đầu nhìn ngoài cửa, bên ngoài vẫn tối như mực, gã nhướng mày:
- Khánh nhi, con dậy sớm như vậy làm gì?
- Con đang luyện chữ!
Lý Diên Khánh thuận miệng đưa ra một lý do.
Lý Đại Khí thấy con trai chăm chỉ như vậy, rất vui mừng, gật đầu nói với hắn:
- Thi Thánh từng nói, phú quý tất nhận được từ việc chịu khổ chịu khó, nam nhi cần đọc năm xe sách. Khánh nhi, con chăm chỉ như vậy, tương lai nhất định có thể đề tên bảng vàng.
Phụ thân ba câu nói không rời khoa cử, Lý Diên Khánh nghe rất chói tai. Hắn chăm phụ thân uống xong canh gà, dìu gã nằm xuống, liền đi tới nội viện.
- Khánh nhi, con đi đâu vậy?
- Con đi đánh củi, sáng sớm phải đưa tới nhà Cửu thúc.
Chẻ củi là công việc mà Hồ Đại hàng xóm ôm cho hắn, hai cha con họ nghèo rớt mồng tơi, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề. Lý Diên Khánh chẻ củi cho người trong thôn, có thể đổi được chút lương thực sống qua ngày.
Đôi mắt Lý Đại Khí ẩm ướt, trong lòng vừa xấu hổ lại cảm thấy trấn an, nhìn qua nóc nhà đen kịt lẩm bẩm nói:
- Vân nương, xem con trai của chúng ta, nó mới sáu tuổi, đã hiểu chuyện rồi!
Trời dần sáng, Lý Diên Khánh đang ra sức chẻ củi trong viện, bản thảo có thể kiếm tiền hay không còn chưa biết, dù tính toán có thể kiếm tiền ít nhất phải chờ mười ngày nửa tháng mới có tin tức, nước xa khó giải khát gần, trước mắt thùng gạo nhà họ đã trống không rồi.
Lý Diên Khánh hô nhỏ một tiếng, đao bổ củi trong tay bổ xuống như chớp, cây củi tròn thô như chén ăn cơm lập tức bị chẻ thành hai nửa.
Hắn tiện tay hất lên, hai thanh củi rơi chuẩn xác vào đống củi ngoài một trượng. Hắn cũng không biết tại sao mình lại có bổn sự này, tuy rằng tiểu tử hắn nhập thân vào là kẻ ngốc, phương diện khác lại có thiên phú hơn người.
Lý Diên Khánh lại lấy một thanh củi tròn dựng thẳng, một đao bổ tới, cạch, thanh củi bay ra ngoài, suýt nữa đánh trúng Lý Đại Khí vừa đi tới cửa.
- Phụ thân, cha thức dậy làm gì?
- Phụ thân nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
- Chuyện quan trọng gì?
Lý Đại Khí hắng giọng một cái:
- Khánh Nhi, chờ lát nữa phụ thân dẫn con tới từ đường dâng hương.
- Con không đi!
Sắc mặt Lý Diên Khánh lập tức trầm xuống, chém mạnh một dao vào thanh gỗ tròn chẻ nó thành hai nửa.
Hắn không có chút thiện cảm với thứ gọi là từ đường Lý thị, trước giờ hắn chưa từng thấy tộc nhân trợ giúp họ, thực tế Lưu Thừa Hoằng đả thương phụ thân chính là đại quản gia nhà Tộc trưởng Lý thị, càng khiến hắn cực kỳ phản cảm với gia tộc này, thậm chí còn có chút căm thù.
- Con phải đi!
Lý Đại Khí cất cao giọng, rất nhiều chuyện gã đều thỏa hiệp với con trai, nhưng chuyện đi từ đường này gã rất nghiêm túc. Gã nghiêm nghị nói với con trai:
- Con rơi xuống giếng có thể đại nạn không chết, là được tổ tiên bảo vệ, trước đó ta đã cầu nguyện trước linh vị tổ tiên thay con, con nhất định phải đi cầu nguyện, cảm ơn tổ tiên phù hộ.
- Chờ sau khi thân thể phụ thân hoàn toàn khỏe lại rồi nói sau!
Phụ thân bệnh nặng mới khỏi, Lý Diên Khánh không muốn cãi lộn với gã, hắn thay đổi sách lược.
Lý Đại Khí hiểu được tâm tư của con trai, kiên quyết lắc đầu:
- Thân thể của ta đã không còn vấn đề rồi, chuyện đi từ đường không thể kéo dài, dù sao sớm muộn con cũng phải đi, không bằng hôm nay giải quyết chuyện này đi.
Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:
- Con nói trước, con không muốn dập đầu!
…
Lý gia là tộc lớn ở huyện Thang Âm, nghe nói cũng là hậu đại danh nhân. Tộc nhân chủ yếu tụ cư tại thôn Vĩnh Hòa huyện Thang Âm, chia làm Lộc Sơn, Tiềm Sơn, Văn Thôn và Tùng Hà bốn phòng, lấy địa danh làm tên.
Từ đường dòng họ Lý thị xây dựng ở thị trấn Lộc Sơn. Lộc Sơn Phòng đương nhiên cũng là trụ cột của dòng họ Lý thị. Tộc trưởng mỗi đời của dòng họ Lý thị đều đi ra từ Lộc Sơn Phòng, Tộc trưởng hiện giờ tên là Lý Văn Hữu, cũng là thân hào nông thôn nổi danh huyện Thang Âm, Lý Đại Khí đang chăm ngựa trả nợ cho Lý Văn Hữu.
Từ đường không nằm gần quan đạo, xây dựng lẻ loi tại chân núi Lộc Sơn, chung quanh là rừng cây xanh um tươi tốt. Tuy rằng đã là mùa vạn cây tàn lụi, nhưng tùng bách vẫn cứng cáp xanh biếp, mang thêm vài phần trang nghiêm túc mục cho từ đường.
Lý Đại Khí vô cùng thành kính rửa sạch tay chân và mặt mũi tại dòng suối nhỏ bên ngoài từ đường. Lý Diên Khánh cũng bắt hai con cá trong dòng suối, chuẩn bị mang về làm chén canh cá. Mãi đến khi phụ thân thúc hắn mấy lần, hắn mới không hề tình nguyện đi vào cửa lớn từ đường.
Từ Hán Đường tới nay, từ đường là trung tâm văn hóa, chính trị và tinh thần của các gia tộc lớn, cũng là ràng buột ngưng tụ cả gia tộc, thậm chí Hoàng tộc quân lâm thiên hạ cũng có tông miếu của mình.
Ngay cả người bần hàn nhất, cũng sẽ chừa ra một mảnh đất trống trong nhà, đặt bàn thờ tế bái tổ tiên của mình, cho dù chỉ có một tấc đất vuông, chỉ có một nén nhang, một tấm linh bài, đó cũng là thế giới tinh thần vô cùng thần thánh của người bần hàn.
Ngày đầu tháng giêng hàng năm là thời gian gia tộc Lý thị cử hành tế năm, toàn bộ tộc nhân đều phải thay quần áo tốt nhất, tập trung trong từ đường bái tế liệt tổ liệt tông của mình, cho dù ngày đó có người ở bên ngoài thực sự không thể trở về, cũng phải bái tế tổ tiên từ xa.
Ngoại trừ ngày đầu tháng giêng, tết thanh minh và tết Trung Nguyên hàng năm đều phải tế bái tổ tiên, thậm chí ngày giỗ tổ tiên của mỗi Phòng cũng phải tập trung riêng ở từ đường để tế tự.
Tế tự tổ tiên với dân chúng triều Tống quan trọng giống như ăn cơm ngủ nghỉ, đối với tộc nhân không tuân theo quy định trừng phát lớn nhất là hủy bỏ tư cách tộc tế, sẽ trở thành nhục nhã lớn nhất đời người này.
Hai ngày này rõ ràng có hoạt động tế tự, trong sân đã trải thảm, trên cây đại thụ cũng phủ lên lụa đỏ và đèn lồng, hai lô hương đồng đầu thú cao cỡ một người giống như hai hộ vệ trung tâm chống nạnh đứng trong sân.
Từ đường Lý thị không lớn, chiếm diện tích cũng chỉ khoảng hai mẫu ruộng, xây bằng gạch xanh. Phía trước là đại viện tế tự, lúc tộc nhân quá nhiều, mọi người chỉ có thể đứng trong sân cử hành nghi thức, trong nội viện trồng một cây hòe già, thân cành cứng cáp, phủ kín vết rách, ít nhất cũng có trăm năm rồi.
Kiến trúc hình ngũ giác ở chính giữa là chính đường cung phụng linh vị liệt tổ liệt tông, hai bên là sương phòng. Bên trái là Nghị Sự Đường của trưởng lão trong tộc bàn luận đại sự trong tộc, bên phải là Tông Pháp Đường xử phạt tộc nhân, giữ gìn quyền uy của gia tộc.
Dưới hương, luật pháp Đại Tống không có bất kỳ ý nghĩa nào, tông pháp của gia tộc mới là vương đạo.
Bên trái sương phòng là một hành lang, nối thẳng hậu viện, hậu viện rất bé, chỉ có hai căn phòng nhỏ, hẳn là chỗ ở của người trông coi từ đường.
Lý Đại Khí vô cùng thành kính, đi vào viện nhỏ liền dập đầu quỳ lạy ba cái trước.
Mặc dù Lý Diên Khánh biết từ đường quan trọng, nhưng hắn vẫn không có tâm này. Lúc này chân hắn giống như hai cây côn sắt cứng rắn, muốn chúng nó gập lại quỳ xuống, quả thực không có khả năng.
Lý Đại Khí hiểu được tâm tư của con trai, cũng không dám để tổ tông biết rõ, đành thầm thở dài, không miễn cưỡng con trai quỳ xuống dập đầu trong nội viện.
- Khánh nhi, ta đi tìm Tứ thúc của con lấy hai cây hương, con tự bái tế tổ tiên, phụ thân sẽ lập tức tới.
Lý Đại Khí vội vàng ra hậu viện tìm người trông coi từ đường. Lý Diên Khánh đánh giá sân nhỏ một vòng, hắn cảm thấy hứng thú đối với lư hương đồng đầu thú kia, sau khi đoán chừng chúng có thể bán được bao nhiêu tiền, hắn liền dạo chơi trong chính đường.
Cửa lớn chính đường khép lại, dường như có bóng người lắc lư bên trong. Lý Diên Khánh vươn đầu nhìn qua khe cửa, thấy một gã nam tử trung niên tóc hoa râm đứng bên bàn thờ, đang lén lút cầm bầu rượu trên bàn thờ rót vào một hồ lô rượu nhỏ.
Lý Diên Khánh thoáng ngẩn người, rõ ràng có người đang trộm rượu trong chính đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.