Chương 4: Thái Hậu Từ Hi Nãi Nãi
Ngụy Gia Nhị Muội
14/02/2023
“Ngươi là một cô gái, lại nửa đêm nửa hôm ở đây nói chuyện cùng với một người nam nhân trung niên, ngươi không hiểu đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao? Da mặt ngươi dày như vậy, mẹ ngươi biết không……?”
Trận nhục nhã này, đủ để ả xấu hổ trước cả thôn.
Ba cô duỗi tay che miệng con gái lại, nhỏ giọng cầu xin: “Con gái ngoan, ba ba đi theo con, con thả dì ra, nghe lời.”
Ngụy Thanh Thảo không đồng ý buông tha “Thả ả, hừ, nghĩ hay lắm, ả không cùng con nói rõ ràng ả cùng ba đang nói cái gì, con sẽ không buông! Các người nhìn xem, bên đường có đến mấy ngàn người đang xem điện ảnh, con nếu hiện tại kêu bọn họ tới tiếp tục xem trò hay của các người, có phải hay không thực đã ghiền.”
“Thảo Nhi!” Ngụy Đông Hải khẽ quát một tiếng.
Diệp Liễu khóc lóc khều hắn kêu: “Nhanh đuổi con gái anh đi đi……”
Ngụy Đông Hải dùng một chút lực, đột nhiên đem tay Diệp Liễu giật ra khỏi tay Ngụy Thanh Thảo, Diệp Liễu nhân cơ hội chật vật chạy trốn.
Ngụy Thanh Thảo cũng không đuổi theo, dù sao Diệp Liễu sau hôm nay sẽ thành thật một thời gian. Còn về sau này, cô sẽ chậm rãi dạy dỗ lại ba cô.
Ngụy Đông Hải quẫn bách cực kỳ, xám xịt đi theo sau con gái chen vào đám người, thành thành thật thật đứng sau lưng vợ con.
Khi hết phim, mọi người lục tục giải tán, người một nhà cô cũng theo đám người đi về nhà mình.
Ngụy Thanh Thảo đem cái ghế hơi nặng của bà nội ngồi vốn dĩ đang trong tay em hai đưa qua cho ba cô, còn cô cùng các em gái cầm ấm trà cùng băng ghế nhỏ.
Bà nội vươn cánh tay giống Từ Hi Thái Hậu, mẹ cô lập tức chạy nhanh đến muốn duỗi tay nâng tay bà, nhưng Ngụy Thanh Thảo kịp thời chặn tay mẹ cô lại.
Cô hướng ba ba nói: “Ba, mẹ không tiện, ba mau đỡ tay bà nội đi.”
Mẹ cô đã mang thai, chỉ là hiện tại không biết.
Bà nội Bạch thị lập tức nổi giận, hướng cháu gái cả quát: “Ta muốn mẹ ngươi đỡ!”
Bà đảo mắt thấy con trai bà đang khiêng ghế dựa, càng giận sôi máu, lạnh giọng kêu: “Đông Hải con buông xuống cho ta, vợ con con đều chết rồi sao? Lại để cho con phải khiêng ghế dựa!”
Mẹ cô Trương Ngọc Anh sợ hãi, chạy nhanh đến muốn duỗi tay lấy ghế dựa trong tay chồng, lại bị Ngụy Thanh Thảo ngăn cản.
Nàng gắt gao nắm chặt tay mẹ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với bà nội: “Ba con là nam nhân, việc nặng nên để nam nhân làm, ngài là mẹ ông, nên để ông nâng ngài.”
Dứt lời liền kéo tay mẹ, hướng hai em gái nói: “Hai em mau chạy về nhà mở cửa trước đi.”
Hai đứa em gái ước gì được tránh xa bà nội, nghe chị cả nói một tiếng liền nhanh chân bỏ chạy về nhà.
Ngụy Thanh Thảo ôm lấy cánh tay mẹ, đem bà cùng bà nội kéo ra một khoảng cách, nói: “Mẹ, chúng ta đi.”
Bạch thị giận run cả người, miệng nói không ra lời, đứa cháu gái này hôm nay muốn tạo phản rồi!
Trương Ngọc Anh không dám đi, đi là sẽ mang tội bất hiếu!
Ngụy Thanh Thảo nhẹ nhàng liếc mắt qua ba ba một cái, ba cô liền một tay khiêng ghế dựa một tay nâng tay bà nội nói: “Mẹ, để các nàng đi trước đi, con đỡ ngài.”
Bạch thị thờ phì phò run rẩy hai chân bị con trai cường ngạnh lôi kéo đi về phía trước. Ngụy Thanh Thảo thì gắt gao ôm cánh tay mẹ không cho bà tới gần bà nội.
Ngụy Đông Hải chưa bao giờ hầu hạ người già, ông lại là người có tính tình nóng nảy, hai chân chân dài nên đi mau, vì vầy bà nội bị ông đỡ lại giống như xách gà, lôi lôi túm túm đi về phía trước, xiêu vẹo ngả trước ngả sau rất chật vật.
Trương Ngọc Anh nhìn đến hãi hùng khiếp vía lại không dám lên tiếng, Ngụy Thanh Thảo che miệng cười thầm.
Tới nhà rồi, Bạch thị bị con trai túm như túi rác, bà thở hổn hển ngồi vào ghế dựa, muốn mắng con trai lại luyến tiếc, đành phải đem cơn giận trút lên người con dâu cùng cháu gái.
“Con gái lớn nhà họ Trương, ngươi là người gỗ sao, còn không mau bưng nước tắm lên cho ta, cả người ta đều ướt đẫm!”
“Đại nha đầu, còn không mau quạt cho ta!”
“Nhị nha đầu, có mắt không,mau đấm chân cho ta!”
“Tam nha đầu, lấy nước cho ta uống, khát chết ta, bà nó, ai nấy đều vô dụng, sao các ngươi không chết hết đi.”
Bà khi hung tợn đều kêu ba chị em Ngụy Thanh Thảo là “Đại Nha Đầu, Nhị Nha Đầu, Tam Nha Đầu”.
Mẹ, em hai cùng em ba có thói quen nghe mệnh lệnh lập tức vây quanh bà nội, nhưng Ngụy Thanh Thảo ngăn cản các nàng.
Cô cùng bà nội nói: “Mẹ con vất vả cả ngày, ra mồ hôi nhiều nhất, nên tắm gội sạch sẽ lại hầu hạ ngài. Em hai, em ba, hai em mau đi đun nước tắm, chị giúp mẹ giặt quần áo cho cả nhà, ba, người hầu hạ bà nội đi.”
Sau đó đem hai đứa em gái đẩy đến phòng bếp, đem mẹ kéo đến kế giếng nước, đem bà nội ném lại cho ba ba xử trí. Bạch thị cứng họng.
Ngụy Đông Hải vốn đang chột dạ, nghe vậy chỉ đành ấm ức làm theo. Nhưng ông vốn là người luôn được hầu hạ, nên chỉ đem ấm trà đứa đến trong tay mẹ ông, còn quạt mát hay đấm chân vẫn là bỏ đi thôi.
Ông dùng giọng điệu lười biếng vẫn thường nói: “Quạt làm chi, đang yên lành lại bị cảm lạnh bây giờ, chạy mệt thì nghỉ ngơi một hồi liền khỏe mà mẹ, con đi tắm rửa đây.”
Dứt lời kêu vợ một tiếng, muốn bà lấy quần áo cho mình tắm rửa, rồi đi ra ao nước sau thôn tắm rửa.
Vừa đến mùa hè, người trong thôn đều sẽ ra ao nước tắm rửa.
Người một nhà ai bận việc nấy, cứ vậy liền không ai rảnh để ý bà.
Bà vừa thấy không như mọi ngày, nhất thời chửi ầm lên, Ngụy Thanh Thảo vẫn ngăn mẹ cùng em gái lại, cùng bà nội nói: “Bà nội, đều đã muộn rồi, ngài còn lớn tiếng gào to như vậy, không sợ dụ quỷ vào nhà ạ.”
“Ngươi cái nha đầu thối này dám chặn lời ta à!” Bạch thị nhỏ giọng la lên một tiếng. Quả nhiên liền thành thật.
Ngụy Thanh Thảo giảo hoạt cười, đừng thấy nội cô tuổi lớn, nhưng sợ nhất là quỷ.
Khi cả nhà đều ngủ, mẹ cô cuối cùng cũng tắm rửa xong giờ đang giặt quần áo. Ngụy Thanh Thảo lặng lẽ đi qua.
“Mẹ, con giặt giúp mẹ.” Cô khom lưng vớt quần áo trong chậu nước.
Mẹ nhanh chóng ngăn cản cô: “Tiểu hài tử thường buồn ngủ, đã trễ thế này rồi con mau đi ngủ đi, bụng con vừa mới hết đâu đấy, đừng để dính nước lạnh, mẹ giặt một hồi là xong rồi.”
Ngụy Thanh Thảo nói: “Mẹ, bụng con hết đau rồi, cũng không buồn ngủ, mẹ để con giúp người giặt đi ạ.”
Trương Ngọc Anh cũng không kiên trì, vui mừng cười cười tiếp tục giặt. Hai mẹ con cùng giặt đồ, Ngụy Thanh Thảo bỗng nhiên nhìn mẹ nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ biết vừa rồi lúc xem điện ảnh ba đi làm gì sao?”
Trương Ngọc Anh trong lòng giật thót, sắc mặt trầm xuống, cúi đầu vò vò quần áo, nhẹ giọng quát con gái: “Trẻ con thì đừng quan tâm nhiều chuyện không đâu như vậy.”
Ngụy Thanh Thảo trong lòng tê rần: Mẹ cô cái gì cũng biết. Nhưng cô đời này sẽ không cho phép mẹ lại ngốc như vậy, luôn nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng buồn bực mà chết, lần này, cả cô và mẹ đều sẽ sống cho đáng, sống được làm chính mình.
Ngụy Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào mẹ, trịnh trọng nói: “Mẹ, con đã 18, đã là người lớn rồi, chuyện gì nên hiểu đều hiểu. Hơn nữa chuyện của mẹ với ba cũng không phải chuyện không đâu, hành vi của ông đã làm tổn thương người cũng làm ảnh hưởng tới danh dự của cả nhà chúng ta, ba chị em con ngày càng lớn, cái mặt này của chúng con sẽ bị người ta chê cười đó!”
Trương Ngọc Anh ngây ngẩn cả người: Con gái nói lời này một chút cũng không sai. Bà cúi đầu nghĩ, là chính mình quá yếu đuối, mới làm con gái cảm thấy mất mặt……
Bà thấp giọng ngập ngừng: “Con ngoan, đều do mẹ, mẹ không xứng với ba con, ba con mới đi tìm người khác……”
Trận nhục nhã này, đủ để ả xấu hổ trước cả thôn.
Ba cô duỗi tay che miệng con gái lại, nhỏ giọng cầu xin: “Con gái ngoan, ba ba đi theo con, con thả dì ra, nghe lời.”
Ngụy Thanh Thảo không đồng ý buông tha “Thả ả, hừ, nghĩ hay lắm, ả không cùng con nói rõ ràng ả cùng ba đang nói cái gì, con sẽ không buông! Các người nhìn xem, bên đường có đến mấy ngàn người đang xem điện ảnh, con nếu hiện tại kêu bọn họ tới tiếp tục xem trò hay của các người, có phải hay không thực đã ghiền.”
“Thảo Nhi!” Ngụy Đông Hải khẽ quát một tiếng.
Diệp Liễu khóc lóc khều hắn kêu: “Nhanh đuổi con gái anh đi đi……”
Ngụy Đông Hải dùng một chút lực, đột nhiên đem tay Diệp Liễu giật ra khỏi tay Ngụy Thanh Thảo, Diệp Liễu nhân cơ hội chật vật chạy trốn.
Ngụy Thanh Thảo cũng không đuổi theo, dù sao Diệp Liễu sau hôm nay sẽ thành thật một thời gian. Còn về sau này, cô sẽ chậm rãi dạy dỗ lại ba cô.
Ngụy Đông Hải quẫn bách cực kỳ, xám xịt đi theo sau con gái chen vào đám người, thành thành thật thật đứng sau lưng vợ con.
Khi hết phim, mọi người lục tục giải tán, người một nhà cô cũng theo đám người đi về nhà mình.
Ngụy Thanh Thảo đem cái ghế hơi nặng của bà nội ngồi vốn dĩ đang trong tay em hai đưa qua cho ba cô, còn cô cùng các em gái cầm ấm trà cùng băng ghế nhỏ.
Bà nội vươn cánh tay giống Từ Hi Thái Hậu, mẹ cô lập tức chạy nhanh đến muốn duỗi tay nâng tay bà, nhưng Ngụy Thanh Thảo kịp thời chặn tay mẹ cô lại.
Cô hướng ba ba nói: “Ba, mẹ không tiện, ba mau đỡ tay bà nội đi.”
Mẹ cô đã mang thai, chỉ là hiện tại không biết.
Bà nội Bạch thị lập tức nổi giận, hướng cháu gái cả quát: “Ta muốn mẹ ngươi đỡ!”
Bà đảo mắt thấy con trai bà đang khiêng ghế dựa, càng giận sôi máu, lạnh giọng kêu: “Đông Hải con buông xuống cho ta, vợ con con đều chết rồi sao? Lại để cho con phải khiêng ghế dựa!”
Mẹ cô Trương Ngọc Anh sợ hãi, chạy nhanh đến muốn duỗi tay lấy ghế dựa trong tay chồng, lại bị Ngụy Thanh Thảo ngăn cản.
Nàng gắt gao nắm chặt tay mẹ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với bà nội: “Ba con là nam nhân, việc nặng nên để nam nhân làm, ngài là mẹ ông, nên để ông nâng ngài.”
Dứt lời liền kéo tay mẹ, hướng hai em gái nói: “Hai em mau chạy về nhà mở cửa trước đi.”
Hai đứa em gái ước gì được tránh xa bà nội, nghe chị cả nói một tiếng liền nhanh chân bỏ chạy về nhà.
Ngụy Thanh Thảo ôm lấy cánh tay mẹ, đem bà cùng bà nội kéo ra một khoảng cách, nói: “Mẹ, chúng ta đi.”
Bạch thị giận run cả người, miệng nói không ra lời, đứa cháu gái này hôm nay muốn tạo phản rồi!
Trương Ngọc Anh không dám đi, đi là sẽ mang tội bất hiếu!
Ngụy Thanh Thảo nhẹ nhàng liếc mắt qua ba ba một cái, ba cô liền một tay khiêng ghế dựa một tay nâng tay bà nội nói: “Mẹ, để các nàng đi trước đi, con đỡ ngài.”
Bạch thị thờ phì phò run rẩy hai chân bị con trai cường ngạnh lôi kéo đi về phía trước. Ngụy Thanh Thảo thì gắt gao ôm cánh tay mẹ không cho bà tới gần bà nội.
Ngụy Đông Hải chưa bao giờ hầu hạ người già, ông lại là người có tính tình nóng nảy, hai chân chân dài nên đi mau, vì vầy bà nội bị ông đỡ lại giống như xách gà, lôi lôi túm túm đi về phía trước, xiêu vẹo ngả trước ngả sau rất chật vật.
Trương Ngọc Anh nhìn đến hãi hùng khiếp vía lại không dám lên tiếng, Ngụy Thanh Thảo che miệng cười thầm.
Tới nhà rồi, Bạch thị bị con trai túm như túi rác, bà thở hổn hển ngồi vào ghế dựa, muốn mắng con trai lại luyến tiếc, đành phải đem cơn giận trút lên người con dâu cùng cháu gái.
“Con gái lớn nhà họ Trương, ngươi là người gỗ sao, còn không mau bưng nước tắm lên cho ta, cả người ta đều ướt đẫm!”
“Đại nha đầu, còn không mau quạt cho ta!”
“Nhị nha đầu, có mắt không,mau đấm chân cho ta!”
“Tam nha đầu, lấy nước cho ta uống, khát chết ta, bà nó, ai nấy đều vô dụng, sao các ngươi không chết hết đi.”
Bà khi hung tợn đều kêu ba chị em Ngụy Thanh Thảo là “Đại Nha Đầu, Nhị Nha Đầu, Tam Nha Đầu”.
Mẹ, em hai cùng em ba có thói quen nghe mệnh lệnh lập tức vây quanh bà nội, nhưng Ngụy Thanh Thảo ngăn cản các nàng.
Cô cùng bà nội nói: “Mẹ con vất vả cả ngày, ra mồ hôi nhiều nhất, nên tắm gội sạch sẽ lại hầu hạ ngài. Em hai, em ba, hai em mau đi đun nước tắm, chị giúp mẹ giặt quần áo cho cả nhà, ba, người hầu hạ bà nội đi.”
Sau đó đem hai đứa em gái đẩy đến phòng bếp, đem mẹ kéo đến kế giếng nước, đem bà nội ném lại cho ba ba xử trí. Bạch thị cứng họng.
Ngụy Đông Hải vốn đang chột dạ, nghe vậy chỉ đành ấm ức làm theo. Nhưng ông vốn là người luôn được hầu hạ, nên chỉ đem ấm trà đứa đến trong tay mẹ ông, còn quạt mát hay đấm chân vẫn là bỏ đi thôi.
Ông dùng giọng điệu lười biếng vẫn thường nói: “Quạt làm chi, đang yên lành lại bị cảm lạnh bây giờ, chạy mệt thì nghỉ ngơi một hồi liền khỏe mà mẹ, con đi tắm rửa đây.”
Dứt lời kêu vợ một tiếng, muốn bà lấy quần áo cho mình tắm rửa, rồi đi ra ao nước sau thôn tắm rửa.
Vừa đến mùa hè, người trong thôn đều sẽ ra ao nước tắm rửa.
Người một nhà ai bận việc nấy, cứ vậy liền không ai rảnh để ý bà.
Bà vừa thấy không như mọi ngày, nhất thời chửi ầm lên, Ngụy Thanh Thảo vẫn ngăn mẹ cùng em gái lại, cùng bà nội nói: “Bà nội, đều đã muộn rồi, ngài còn lớn tiếng gào to như vậy, không sợ dụ quỷ vào nhà ạ.”
“Ngươi cái nha đầu thối này dám chặn lời ta à!” Bạch thị nhỏ giọng la lên một tiếng. Quả nhiên liền thành thật.
Ngụy Thanh Thảo giảo hoạt cười, đừng thấy nội cô tuổi lớn, nhưng sợ nhất là quỷ.
Khi cả nhà đều ngủ, mẹ cô cuối cùng cũng tắm rửa xong giờ đang giặt quần áo. Ngụy Thanh Thảo lặng lẽ đi qua.
“Mẹ, con giặt giúp mẹ.” Cô khom lưng vớt quần áo trong chậu nước.
Mẹ nhanh chóng ngăn cản cô: “Tiểu hài tử thường buồn ngủ, đã trễ thế này rồi con mau đi ngủ đi, bụng con vừa mới hết đâu đấy, đừng để dính nước lạnh, mẹ giặt một hồi là xong rồi.”
Ngụy Thanh Thảo nói: “Mẹ, bụng con hết đau rồi, cũng không buồn ngủ, mẹ để con giúp người giặt đi ạ.”
Trương Ngọc Anh cũng không kiên trì, vui mừng cười cười tiếp tục giặt. Hai mẹ con cùng giặt đồ, Ngụy Thanh Thảo bỗng nhiên nhìn mẹ nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ biết vừa rồi lúc xem điện ảnh ba đi làm gì sao?”
Trương Ngọc Anh trong lòng giật thót, sắc mặt trầm xuống, cúi đầu vò vò quần áo, nhẹ giọng quát con gái: “Trẻ con thì đừng quan tâm nhiều chuyện không đâu như vậy.”
Ngụy Thanh Thảo trong lòng tê rần: Mẹ cô cái gì cũng biết. Nhưng cô đời này sẽ không cho phép mẹ lại ngốc như vậy, luôn nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng buồn bực mà chết, lần này, cả cô và mẹ đều sẽ sống cho đáng, sống được làm chính mình.
Ngụy Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào mẹ, trịnh trọng nói: “Mẹ, con đã 18, đã là người lớn rồi, chuyện gì nên hiểu đều hiểu. Hơn nữa chuyện của mẹ với ba cũng không phải chuyện không đâu, hành vi của ông đã làm tổn thương người cũng làm ảnh hưởng tới danh dự của cả nhà chúng ta, ba chị em con ngày càng lớn, cái mặt này của chúng con sẽ bị người ta chê cười đó!”
Trương Ngọc Anh ngây ngẩn cả người: Con gái nói lời này một chút cũng không sai. Bà cúi đầu nghĩ, là chính mình quá yếu đuối, mới làm con gái cảm thấy mất mặt……
Bà thấp giọng ngập ngừng: “Con ngoan, đều do mẹ, mẹ không xứng với ba con, ba con mới đi tìm người khác……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.