Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Chương 9: Trừng Trị Tây Thi Bán Thịt

Ngụy Gia Nhị Muội

17/02/2023

Nếu đã có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên mình phải lợi dụng một phen rồi.

Ngụy Thanh Thảo vui vẻ ra mặt nói lời cảm ơn với Tây Thi bán thịt, sau đó nhìn một đống thịt heo xuống nước nói: “Thẩm thẩm, bà nội ta có bệnh quáng gà, nghe nói phải dùng gan heo ninh nhừ ăn mới tốt, thẩm có thể cho ta một miếng gan heo ngon một chút được không?”

Con gái của tình nhân mở miệng, ả sao có thể nói không được.

Tây Thi bán thịt liếc mắt nhìn Ngụy Đông Hải một cái, sảng khoái nói: “Được được được, hiếu kính người lớn tuổi là đương nhiên mà.”

Khi ả đưa một miếng gan heo to để vào trong túi thịt của cô, Ngụy Thanh Thảo lại nhìn một đống ruột heo ở đằng kia ngọt ngào nói: “Thẩm thẩm, ta thấy ruột heo này ngươi làm rất sạch sẽ nha, ba ta thích ăn nhất là ruột heo kho tàu đấy……”

“Vậy à, ngươi thích ăn à, sao ngươi không nói sớm a.” Tây Thi bán thịt nhấp miệng cười vứt một cái mị nhãn cho Ngụy Đông Hải. Nhanh tay cắt một đoạn ruột heo ném tới túi thịt của Ngụy Thanh Thảo.

Ngụy Thanh Thảo lại chỉ vào một đống xương sườn nói: “Thẩm ơi, em ba ta rất thích gặm xương……”

Tây Thi bán thịt do dự một chút, nhưng mà vẫn chặt mấy cân xương sườn xuống ném vào túi thịt của Ngụy Thanh Thảo.

Ha, mua mười cân thịt còn lời thêm mười cân. Thịt heo đời sau xương sườn đắt hơn thịt rất nhiều a. Cô có lời.

Ngụy Đông Hải: “……”

Trên đường về nhà, Ngụy Đông Hải như cũ vẫn là người lái xe, con gái thì ngồi trong xe. Ông rốt cuộc không nhịn được, hỏi con gái: “Thảo Nhi, mua một lúc mười cân thịt đến tám đồng tiền lận, tiền trên người của con ở đâu ra nhiều như vậy?”

Ngụy Thanh Thảo đắc ý cười nói: “Ta nhặt.” Một câu đem nghi vấn của Ngụy Đông Hải lấp kín.

Ngẫm lại một màn vừa rồi, ông khụ khụ hai tiếng nói: “Thảo Nhi, vừa rồi con sao lại xin thêm người ta nhiều đồ như vậy, rất ngại đó.”

“Có gì mà ngại, ả cùng ba không phải là ‘quan hệ tốt’ sao?”

“Con…… Con nói bậy gì đó!” Ngụy Đông Hải thiếu chút nữa trật tay lái.

Ngụy Thanh Thảo hừ lạnh một tiếng, nói: “Ba, đừng cho là con không biết, ba nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, căn bản không nghĩ tới cảm nhận của mẹ, cũng không cố kỵ tới danh dự của ba chị em chúng con. Ba có nghĩ tới không, ba chị em chúng con có một người cha ngoại tình, tương lai tìm nhà chồng sẽ rất khó, người nhà trong sạch ai nguyện ý muốn cưới chúng con đây!”

Ngụy Đông Hải thoáng chốc mặt đỏ tai hồng.

Ông xấu hổ biện giải: “Thảo Nhi, con còn nít ranh đừng nói bừa, đó là đùa giỡn thường tình của người lớn.”

“Ba cùng cái người Diệp Liễu kia cũng là đùa giỡn? Buổi tối đêm hôm còn đùa đến trong miếu à.” Ngụy Thanh Thảo dồn ép hỏi.



Ngụy Đông Hải lập tức bị nghẹn. Ngụy Thanh Thảo cười lạnh một cái.

Ngụy Đông Hải liền cảm thấy lạnh sống lưng. Ông đối với đứa con gái này không biết vì sao lại dâng lên một cổ sợ hãi.

Tới nhà rồi rồi, vừa lúc buổi trưa, em hai em ba đi học đã trở về, mẹ đang chuẩn bị nấu cơm, Ngụy Thanh Thảo cầm theo túi tthịt nhảy xuống xe, vui sướng kêu: “Mẹ, trưa nay làm thịt ăn!”

“Làm thịt ăn?” Trương Ngọc Anh lắp bắp kinh hãi.

Nay không phải lễ không phải tết, sao lại mua thịt?

Vừa nghe có thịt ăn, em hai em ba đều hoan hô nhảy nhót, chạy vội lại nhìn túi của chị cả, thấy bên trong quả thực có thịt, còn rất nhiều, cả hai hai mắt tỏa sáng lấp lánh, nuốt nước miếng.

Em hai Thanh Hoa năm nay 12 tuổi, em ba Thanh Thanh năm nay 10 tuổi, cả hai đều đang đi học ở trường tiểu học trong thôn, em hai năm nay muốn thi lên sơ trung.

Mẹ cô sau khi sinh cô còn có thêm một đứa em gái bị chết non, cho nên khoảng cách của Ngụy Thanh Thảo và hai em gái mới xa nhau như vậy.

“Ai nha con sao lại mua nhiều thịt như vậy, là ông mua?” Trương Ngọc Anh oán trách nam nhân nhà mình.

Con gái không có nhiều tiền như vậy, khẳng định là chồng bà làm chủ muốn mua nhiều.

Ngụy Đông Hải vẻ mặt vô tội nói: “Không phải tôi mua, là con gái bà mua.”

“A…… Thảo Nhi, con lấy đâu ra tiền vậy?” Trương Ngọc Anh kinh ngạc hỏi con gái.

Ngụy Thanh Thảo cười cười nói: “Con gặp vận cứt chó, sáng nay lúc đi hiến lương nhặt được một đống tiền. Mẹ, con đoán tiền này là ông trời muốn để cho con nhặt, muốn cho chúng ta có thịt ăn đó. Mẹ, còn có thịt, có xương sườn còn có gan heo với ruột heo nữa, trưa nay sẽ ăn không hết, để lại buổi tối ăn, buổi tối còn có khách nhân tới ạ.”

Dứt lời cắt một miếng thịt tới để mẹ cô nấu ăn, dư lại thì cô kêu hai em gái giúp cô gói lại.

Trời nóng, lại không có tủ lạnh, thịt rất mau hư.

“Gì, thịt? Để ta xem có bao nhiêu thịt!” Bạch thị từ trong phòng chạy tới.

Vừa thấy một khối thịt to như vậy, câu đầu tiên của bà chính là; “Mau đem một nửa qua cho nhà chú ngươi đi!”

Nhà Ngụy Đông Hải có hai anh em, nhà anh hắn sinh được ba đứa con trai, nhà hắn thì chỉ sinh được ba đứa con gái, Bạch thị tất nhiên thiên vị một nhà con trai lớn, ăn ở thì ở nhà con trai thứ hai, hưởng thụ sự hầu hạ của cả gia đình nhà con thứ, nhưng tâm thì đặt ở trong nhà của người con trai lớn.

Kỳ thật, cho dù bà nội không nói, Ngụy Thanh Thảo cũng sẽ đem qua cho nhà chú lớn một ít. Chú thím tuy rằng không tốt, nhưng mà các anh họ em họ đều khá tốt.

Tối hôm qua anh họ lớn còn giúp cô đánh tra nam đâu, có công sao lại không được thưởng?



Nhưng mà, bà nội vừa nói như vậy, Ngụy Thanh Thảo lập tức thay đổi chủ ý.

Cô lạnh lùng nói: “Tại sao thịt cháu mua phải đưa cho nhà chú, nhà chú ăn thịt chúng ta ngay cả mùi thịt cũng không được ngửi.”

Dứt lời liền đem thịt đi đến bên cạnh giếng.

Bạch thị lập tức nổi trận lôi đình, “Ngươi đồ cháu gái bất hiếu muốn ăn mảnh có phải hay không, ta còn chưa có chết đâu, lúc nào thì đến phiên ngươi làm chủ……”

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, con nít nói ngài cũng tin à, con đây liền cắt thịt đưa qua nhà đại ca.” Trương Ngọc Anh chạy lại khuyên mẹ chồng.

Ngụy Đông Hải mặc kệ việc nhà sự, sáng giờ mệt đến một thân ra mồ hôi, ông cầm lấy quần áo muốn ra ao nước sau thôn tắm rửa. Để cho bà cháu các nàng nháo lật trời đi.

Ngụy Thanh Thảo che thịt lại không cho mẹ cắt, cô nói: “Vừa rồi không phải nói rồi sao, buổi tối trong nhà có khách tới, thịt là để dành cho khách ăn.”

Bạch thị không nghe, nhảy chân mắng: “Khách nhân chó má gì chứ, là ông trời hay là Quan Âm Bồ Tát! Cho dù là Thái Thượng Lão Quân hay Quan Âm Bồ Tát tới, thịt này cũng phải đưa một nửa qua cho nhà chú ngươi.”

Ngụy Thanh Thảo mặc kệ bà, quẹt miệng nói: “Cứ không cho.”

Bạch thị buổi sáng đã bị cô chọc giận một lần, lần này vừa giận liền cảm thấy đầu đột nhiên “Ong” một tiếng, bước chân lảo đảo một chút liền ngửa ra sau, may là Trương Ngọc Anh cùng Thanh Hoa kịp thời ôm lấy bà, bà mới không té ngã.

Ngụy Thanh Thảo mới mặc kệ bà có bị tức chết hay không, cô còn lâu mới mềm lòng mắc mưu.

Một tay vói vào trong túi thịt, cầm dao cắt một miếng. Ngụy Thanh Thảo kêu: “Mẹ!”

Trương Ngọc Anh nhỏ giọng quát con gái: “Không thể vì một miếng thịt mà chọc bà nội con tức chết đi, hơn nữa, nhà chú con cũng không phải người ngoài.”

Ngụy Thanh Thảo trợn trắng mắt không hé răng, tùy ý mẹ cô đem thịt đưa cho bà nội.

Bà nội ngoài miệng lẩm bẩm chê ít, nhưng vẫn tung ta tung tăng cầm đi cho nhà con trai lớn của bà.

Ngụy Thanh Thảo ở phía sau cười nhạo bà: “Nhìn bộ dáng nịnh bợ kia kìa, đã quên lúc trước là thím lớn đem bà đuổi ra khỏi nhà rồi à.”

“Đừng nói hươu nói vượn, con cái đứa con gái này đột nhiên sao lại trở nên không hiểu chuyện như vậy.” Trương Ngọc Anh quát lớn cô.

Ngụy Thanh Thảo le lưỡi: Con trước kia đối với bà nội nói gì nghe nấy mới là không hiểu chuyện.

Lại nghĩ: Chờ xem, con còn phải đem hai đứa em gái đều dạy dỗ thành “không hiểu chuyện” đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hãn Thê Tham Tiền Ở Năm 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook