Chương 16
Gấu động kinh
25/05/2013
Được mấy ngày đi dã ngoại thì Thư lại như trước, ốm và nằm liệt giường.
Nó muốn ra ngoài chơi lắm nhưng Phong nhất quyết không đồng ý.
Thư không hiểu lý do vì sao Phong trở nên rất kì lạ. Nó nhờ gì, gã cũng răm rắp nghe theo. Gã có cậy răng cũng chẳng thèm nói, chỉ “Ừ” một câu.
Ngay cả khi lục trong túi đồ của Thư ra một xập truyện tranh và đĩa anime hentai thì mặt Phong vẫn lạnh tanh mở lên cho nó xem.
Mọi Thứ đồ ăn gã đều mang vào tận phòng cho nó và mớm cho nó ăn. Tuy nhiên, mỗi khi nó định nói gì đó thì gã lại nhét đồ ăn vào miệng nó hoặc quay đi chỗ khác.
Thư vì thế mà có gì muốn hỏi thì nuốt hết vào cổ.
Hứ, gã thái độ cán bộ gì vậy? Khoái làm mặt lạnh ha? Tưởng nó để ý mấy việc vụn vặt đó chắc?
Từ sau khi ba Thư đưa nó từ trong rừng về, Thu Minh cũng theo đó bốc hơi. Nhỏ chẳng nói lý do gì tự nhiên chuyển thẳng ra ngoài và theo đó thì Phong cũng ở đây luôn!
Mấy tên song sinh đợt này không có tham gia dã ngoại nên giảm đã thiểu được biết bao nguy cơ hỗn loạn. Giờ, Duy và Thu Minh – những siêu tướng cướp mà cũng không ho he gì càng khiến biển yên sóng lặng.
Sau chuyến đi, ai cũng trở về với bộ dạng mệt mỏi. Tuy nhiên, câu lạc bộ bóng rổ thì liền tập chung cao độ luôn cho việc luyện tập.
Thư đã để ý Phong trong mấy ngày lận, gã cứ lặng im mà tập bóng. Chẳng may mà đụng phải nó cũng chỉ nhàn nhạt xin lỗi một câu và sau đó lờ đi luôn.
Mỗi lần như vậy, Thư thường cố tình “sơ ý” giẫm vào chân Phong, hay thi thoảng giả vở tượt tay ném bóng vào đầu gã.
Nhưng Phong không nói gì cả, gã trực tiếp coi Thư như không khí làm nó rất tức giận.
Thư thỉnh thoảng len lén nhìn cái bản mặt khinh khỉnh của Phong làm nó chỉ muốn đá cho một phát, nhưng không dám nên cáu tiết quay ra đá bóng rổ.
Chính vì giận dỗi nên Thư ra vẻ đội trưởng, yêu cầu Phong luyện tập rất khắt khe. Dù vậy, gã vẫn là chỉ đâu đánh đấy mà chẳng phàn nàn lấy một lời.
Ngày thi đấu, cả đội bóng đều giậy từ rất sớm để đến sân bóng. Sân bóng trường Thư được lựa chọn để tiến hành trận bán kết đầu tiên.
Vì là thi cho nên vị trí đội trưởng tạm thời chuyển sang cho Phong, Thư chỉ xuất hiện với tư cách cố vấn. Đội bóng vốn không có huấn luyện viên, đó là một điều bất lợi. Nhưng cố vấn là con gái, việc này làm cho khán giả đến xem càng xác định rõ ràng đội thắng đội thua. Phần lớn, họ đều đã xác định trường N sẽ thắng đậm.
Đội hình chính bên trường N kia coi vẻ không có tên nào quá nổi trội bởi cách chơi của họ khá vụng về.
Ban đầu đội hình ra quân của đội bên Thư có Phong, Siêu Nhân và ba thành viên dự bị khác. Nhưng Phong là đội trưởng buộc phải có mặt chứ không do tự nguyện nên không hào hứng, và Nhân cũng chơi với vẻ chán chường như đang chơi cho có lệ, cố gắng chạy rề rà hết trận đấu tẻ nhạt này.
Chỉ có điều, Thư để ý ở hàng ghế dự bị có một tên to con đang ngồi cúi đầu xuống, trên đầu phủ chiếc khăn mặt màu trắng làm nó không nhìn rõ được mặt mũi. Nhưng theo như lời các thành viên đội trường mình kể thì nó có thể đoán già đoán non gã là “kẻ gác cổng” trong lời đồn.
Thư rất tò mò về tên kia, nó quyết định đưa hết các quân át chủ bài của đội ra để hình thành một lốc xoáy tiến công, dồn ép huấn luyện viên bên đấy phải đưa “mũi nhọn” của đội bóng ra ngoài ánh sáng.
Ở nửa trận đầu, đội Thư cùng tấn công như vũ bão khiến ông huấn luyện viên bên kia bắt đầu lung lay.
Và Thư cũng được như ý muốn. Nửa trận sau, ông ta đã đưa tên đô xác đó ra sân. Nhưng đây là quyết định sai lầm của nó khi mà đã để huấn luyện viên trường N xác định được yếu điểm của đội bóng và càng sai lầm nghiêm trọng khi đánh giá về “kẻ gác cổng”.
Gã chẳng phải huyền thoại gì, gã chỉ là một tên kém cỏi cao gần hai mét, thân hình ục ịch và chuyên lấy thịt đè người.
Gã được đưa ra sân là để…phạm lỗi.
Nhưng những lỗi mà gã phạm như ván bài lật ngửa quyết định sống chết của cả đội bóng.
Thư giờ đây đã biết thủ đoạn để họ thắng đội bóng quán quân là gì. Thật ghê tởm!
Nhưng đấy chỉ là việc biết, còn làm thế nào chống lại mới là vấn đề!
Bởi mỗi một tiếng tuýt còi bắt lỗi của trọng tài, là một thành viên trong đội Thư phải ra sân vì trấn thương. Trong đó có cả Phong.
* *
*
Rầm!
Thư nổi giận bừng bừng đập mạnh lên tủ đựng quần áo trong phòng thay đồ.
Cái bọn khốn ấy dám giỡn mặt với nó sao?!
Nửa cuối hiệp một, lão huấn luyện viên khó ưa kia tung ra tảng thịt di động làm một cú bom tấn hoành tráng.
“Kẻ gác cổng” cái khỉ gì chứ, “chó canh cửa” thì có! Tên chết tiệt ấy cậy nhiều thịt giữ khư khư cái bảng rổ đàn áp đối thủ.
Nạn nhân đầu tiên là Phong, gã đã bị tên này đạp mạnh vào chân dẫn đến đầu gối va mạnh xuống sàn, bầm tím hết lên. Dù sao đó trọng tài đã thổi còi tính cho thằng cha đó một lỗi và Phong được quyền ném phạt. Tuy nhiên, do chấn thương nặng không thể tiếp tục thi đấu được nên gã bị đưa ra ngoài sân và việc ném phạt bị huỷ bỏ.
Mất đội trưởng như rắn mất đầu, tiếp đó các cao thủ của đội bóng cũng lần lượt nối gót. Duy bị đấm thâm đen hõm mắt bên phải, Việt bị hất vào hàng ghế đại biểu và vỡ đầu chảy máu không ngừng.
Thư không còn cách nào khác là phải đưa hai người đó ra sân, thay các cầu thủ ở hàng ghế dự bị vào.
Giờ trên sân lẽ ra có bốn linh hồn của đội bóng nhưng giờ đây chỉ còn một người – đó là Nhân.
Dù vậy, cậu ta chơi cứ như một cái bóng trên sân do bị tách ra khỏi anh trai mình, đối đầu với đối thủ nặng kí. Lại thêm, áp lực lớn lao từ phía cây cột chống trời sừng sững kia, sự kiêu ngạo đắc thắng thường ngày dường như bốc hơi hết và quan trọng là cậu ta không đặt một chút niềm tin nào vào đồng đội của mình.
Lúng túng trong cách điều khiển trận đấu, vụng về khi dẫn bóng do hầu hết tất cả các thành viên trường N đều tập chung vào kèm từ mọi phía đã khiến Nhân dễ dàng bị cướp bóng và bị đối thủ thuận lợi ghi điểm.
Tính đến thời điểm hiện tại, hiệp một đã kết thúc, tỉ số là sáu chín – bốn ba và phần thắng nghiêng về phía trường N. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài đến hết hiệp hai, bên đội Thư có thể thua còn đậm hơn đội bóng quán quân kia.
Nghĩ đến điều đó, Thư nghiến chặt hai hàm lại, điên tiết chử.i rủa một tiếng:
- Thằng khốn ấy! “Kẻ gác cổng” cái cục ấy khô! “Chó gác cửa” thì có!
Các thành viên trong đội trông vẻ mặt tức tối của Thư thì đồng loạt thở dài tự trách:
- Xin lỗi đội trưởng, là chúng tôi kém cỏi!
Thư liếc nhìn về phía Phong đang bó ngối ngồi gục đầu trên ghế, Duy phải che một bên mắt, Việt bị băng bó ở trán đang nằm im thin thít trên ghế, Nhân tựa người vào tường trầm ngâm nhìn xuống mặt đất. Không khí lúc này thật ảm đạm!
Nó hít sâu một hơi, giơ tay lên vỗ vỗ hai bên thái dương:
- Lỗi không phải do mọi người! Là do tôi háo thắng, bất cẩn và thiếu cân nhắc. Cũng là do bọn trường N đưa tảng thịt trôi sông bệnh hoạn kia vào nhằm mục đích tống hết thành phần chủ chốt của chúng ta ra sân, tung hỏa mù làm rối loạn dẫn đến tranh chấp nội bộ, sụt giảm tinh thần chiến đấu của cầu thủ bên ta. Giờ, ngồi trách ai cũng vô dụng, chúng ta phải thay đổi chiến lược!
- Thay đổi chiến lược!?
Mọi người trong phòng nghe vậy liền đồng loạt dồn hết sự chú ý về phía Thư, ngay cả Phong cũng vậy.
Ánh mắt Thư ngạo nghễ nhìn khắp xung quanh một lượt, chắc nịch đáp lại:
- Đúng! Mọi người còn nhớ luật chơi Rombie của game Crossfire chứ?
Tất cả lại không hẹn mà cùng gật đầu.
Nhận thấy vấn đề bản thân đưa ra đã hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, Thư được thể liến tháo nói tiếp:
- Tình thế chiến đấu của chúng ta bây giờ giống như trận đấu Rombie, một đám người chống lại một con Rombie. Ai bị cào, người đó sẽ quay lại cào những người khác trong đội, dẫn đến tất cả đều liên luỵ và có thể tất cả sẽ trở thành rombie.
Các đàn anh, đàn em và các bạn của tôi, đội bóng ta giống như hiệu ứng domino, chỉ cần một người bị chèn ép đền sụp đổ thì tất cả cũng theo đó sụp luôn. Cho nên, nếu ai cảm thấy không đủ sức mạnh để đạp ngã con “chó canh cổng” giữ khư khư cái bảng rổ kia thì đừng nên đánh bom liều chết, hãy chạy về phía đồng đội! Một người cầm trích ghẻ bắn Rôm không chết, nhưng nhiều trích ghẻ thì con Rôm đó sẽ chết không toàn thây!
Còn về phần chiến lược, hãy làm theo lời tôi, chúng ta còn một “đứa trẻ ngoan” có thể cứu vớt tình thế lúc này. Dù chơi hay không chơi thì mọi người cũng đã xác định là sẽ thua, đây là một trò tiêu khiển, đừng quá đặt nặng vấn đề thắng thua, cứ chơi đã đời! “Chết vinh còn hơn sống nhục”, ít nhất thì phải đá thằng to xác kia ra khỏi sân! Có rất nhiều cách đá, cách nào cũng cần sự hợp tác của mọi người!
Nhìn vẻ mặt xấu xa đầy đắc ý của Thư, những thành viên trong đội tự nhiên cảm thấy như có trận gió lạnh thổi qua.
Giờ nó đang nắm chặt lòng bàn tay lại, xung quanh hừng hực lửa chiến.
Đội trường của họ thường ngày dễ thương, dễ mến. Nhưng đến khi đụng vào thì sẽ trở nên cực kì nguy hiểm. Có lẽ trường N đã thực chọc giận nó!
Hết thời gian nghỉ, cả đội lại tiếp tục ra sân thi đấu. Cả ba người kia dù bị thương nhưng vẫn ra ngồi ở hàng ghế dự bị để coi trận đấu, và chủ yếu…coi Thư làm sao xoay ngược chiều kim đồng hồ.
“Đứa trẻ ngoan” trong lời nó nói là một tên nhóc lớp mười tên Lâm, cao còn chưa quá mét sáu lăm – nổi tiếng là một con rùa lề mề, ít nói và mờ nhạt. Điều này làm mọi người rất tò mò về tài năng của cậu ta.
Theo như chiến lược của Thư, tên to xác kia đã phạm ba lỗi do đánh trọng thương ba thành viên bên đội nó. Lẽ ra thì tên đó phải sớm bị đưa ra khỏi sân để tránh bị phạm năm lỗi và mất quyền thi đấu trong trận sau.
Nhưng, huấn luyện viên bên đó vẫn đưa gã ra sân thì Thư suy đoán rằng gã chỉ đứng đấy để tạo áp bức chứ sẽ không tham gia vào trận bóng.
- ” Nếu ‘Kẻ gác cổng’ đứng dưới bảng rổ thì tốt nhất là bên ta sẽ không đi về phía bảng rổ nữa! “
Câu nói này của Thư ban đầu làm ai cũng thấy khó hiểu. Nhưng sau khi ra đến sân bóng thì họ mới hiểu rằng không nhất thiết phải lại gần bảng rổ thì mới ném bóng.
Ném bóng ba điểm – một loại đột kích bảng rổ từ vị trí xa.
Ở hiệp một, hầu như tất cả đều đứng đực ra và trông chờ vào Nhân – niềm hy vọng cuối cùng. Tuy nhiên ở hiệp đấu thứ hai, dường như tất cả đều chơi đơn giản là vì bản thân mình.
Nhân cũng vậy, cậu ta trở nên hăng hái hơn cũng bởi trước trận đấu, Thư đã đứng giậy và hét to ngay lúc cậu vừa bước vào giữa sân:
- Nhân! Ông nhớ những gì tôi đã nói ở quán trà sữa không? Trở thành chính mình vẫn tốt hơn, đừng chơi như cái bóng của “người ta”!
Có thể mọi người không hiểu, nhưng Nhân hiểu. Qua sự thảm bại nặng nề vừa rồi, cậu đã nhận ra bản thân cậu bấy lâu nay toàn lép vế anh trai rồi ra oai và tự cho là mình giỏi. Song sinh là hai chứ không phải một, cho dù có sinh đôi thì vẫn là hai cá thể độc lập, hai cái “tôi” khác nhau. Đã đến lúc phải thoát khỏi bóng ma của anh trai!
Coi bóng rổ là niềm vui, coi trận đấu là giải trí, họ mới nhận ra là khả năng của đội mình hơn đối thủ gấp bội do Thư đòi hỏi không khắt khe trong việc luyện tập nhưng lại nêu cao tính kiên nhẫn. Bởi vậy, tất cả đều gắng gượng đến cùng.
Nhịp độ trận đấu giảm đi rất nhiều, các thành viên đều chơi theo lối một đối một, chậm mà chắc để kèm chặt đối thủ.
Sau một hồi, rốt cuộc thì Nhân cũng tìm ra được yếu điểm bên trường N là còn vụng về trong cách truyền bóng và tầm nhìn hẹp, không biết quan sát thế cục trận đấu.
Lựa sơ hở, cậu ta lập tức không ngần ngại mà truyền cho đồng đội.
Bóng cuối cùng cũng về tay Lâm. Lập tức, mọi người nín thở quan sát từng cử chỉ của cậu nhóc.
Cậu cũng có vẻ rất căng thẳng, cánh tay luống cuống từ từ đưa bóng lên cao. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên má được ánh đèn phản chiếu tỏa ánh sáng lấp lánh.
Soạt.
Bóng rất nhẹ nhàng mà lọt vào khung tròn ngay trước mắt “kẻ gác cổng”. Lâm vẫn còn đứng đấy, ngây người và nhìn những gì khó tin vừa diễn ra. Ngay cả khi các thành viên khác vỗ vai tuyên dương thì vẫn đờ ra.
Cậu đã ném vào!
Lần đầu ném vào khi đứng trước mặt đám đông!
Lâm còn nhớ mùa hè khi mà cậu còn chân ráo chân ướt gia nhập đội bóng. Lúc ấy, cậu rất ngại chơi bóng với bất cứ ai bởi cậu rất xấu hổ với tốc độ của bản thân – cái tốc độ không xứng để chơi bóng rổ.
- ” Cậu nhóc, nhóc muốn thưởng kẹo hay phiếu bé ngoan? “
Ban đầu, Lâm không nghĩ ra được Thư nói câu này biểu thị điều gì. Nhưng sau này cậu đã hiểu tường tận.
Nếu như ở lớp mẫu giáo, đứng một chỗ và không đi đâu cả sẽ là một đứa trẻ ngoan, nhưng trên sân bóng thì không có chỗ đứng cho một đứa trẻ ngoan!
Thư đã từng bâng quơ ám chỉ với Lâm: ” Không nhất thiết phải điên cuồng mà chạy mới là di chuyển. Nhóc không cần đi đâu xa, hãy để trái bóng làm điều đó thay cho! Nhóc có khả năng ném bóng ba điểm không thua kém ai, đó là điểm mạnh của nhóc! “. Chính do đó mà cậu đã mải miết thực hiện duy nhất một loại động tác: đứng ở vị trí ba điểm, cầm bóng và ném.
Khó khăn sẽ trở nên dễ dàng nếu nó trở thành thói quen.
Cậu đã được công nhận, cậu đã có đồng đội.
Lâm mừng rỡ chạy về phía Thư, xòe bàn tay đưa ra và đồng thời hô lớn:
- Em giờ là người lớn rồi đội trưởng! Người lớn hư, không phải đứa trẻ ngoan!
Thư bật cười đập tay với Lâm, giơ ngón cái lên và nháy mắt:
- Hehe, ừ thì lớn rồi! Tiếp tục phát huy héng!
Đội Thư khí thế hừng hực dốc toàn lực tăng tốc tấn công nhanh dần, Lâm thì liên tục phát huy thế mạnh ném ba điểm của bản thân khiến “kẻ gác cổng” phải rời bảng rổ đến kèm cậu.
Một người cực lớn đấu tay đôi với một người cực bé thì ai sẽ thắng?
Tất nhiên chưa chắc là người cực lớn! Bởi gã quá cao nên sẽ rất khó quan sát mọi cử động nằm dưới tầm mắt. Nhất là khi gã lại đang chơi cứng nhắc trong nỗi nơm nớp lo sợ bị phạm lỗi.
Chính vì thế, Lâm rất dễ dàng hẫng tay trên của tên to xác đó, bảng rổ lại để trống cho Nhân tự do xoay sở, tung hoành.
Cho đến gần cuối hiệp, tỉ số cách biệt đã rút ngắn còn chín quả, rồi sáu quả.
Tảng thịt trôi sông kia rốt cuộc không khống chế nổi nữa, ngay khi Lâm vừa ném sắp lọt lưới đến nơi thì nhảy lên, vung tay và làm một cú đập ruồi dũng mãnh.
Huýt!
Tuy nhiên, trọng tài đã thổi còi bắt lỗi. Lỗi đập bóng phía trên bảng rổ. Lỗi này rất ít người có thể phạm bởi chẳng mấy ai với qua được cái khung rổ để mà chạm vào bóng.
- Hí hí hí…hí hí…
Thư thấy thế thì sung sướng che miệng, cười thâm thuý nhìn lão huấn luyện viên trường N đang cay hộc máu, nghiến răng kèn kẹt.
Mọi việc đều đi theo đúng kế hoạch của Thư. Tên vượn người to xác kia đã phạm bốn lỗi. Ông ta giờ đây chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân và phạm lỗi nữa rồi bị tước quyền thi đấu luôn, dù vậy thì đội Thư vẫn có năm mươi phần trăm cơ hội thắng! Hai là cho gã ra khỏi sân, Lâm ghi điểm tiếp và rồi đội bóng của lão sẽ bị loại, lúc đấy mang “kẻ gác cổng” về trang trí cho vui nhà vui cửa!
Tiến thoái lưỡng nan!
Thư muốn chờ xem lão huấn luyện viên cáo già đó xử lý ra sao!
Thư cứ chìm trong thế giới của những chiến thuật bóng rổ mà chẳng hay biết có một ánh mắt không ngừng dõi theo từng cử chỉ, biểu hiện của mình.
Phong mấy ngày nay giả vờ lơ Thư đi, nhưng thực chất gã không giây nào rời mắt khỏi nó.
Phong cứ nghĩ mãi, không biết nếu một ngày nào đó không có gã ở bên cạnh, Thư có hay không cảm thấy trống trải?
Nhưng sự thật thì sao?
Thư vẫn hoạt bát, vẫn vui vẻ, thậm chí còn trưởng thành và chín chắn hơn. Thư có phải đã cho gã giống như một thói quen? Vì đã là thói quen nên không cần thiết?
Nghĩ đến đó Phong mím chặt môi lại, rũ mắt nhìn xuống sàn.
Vậy, những việc bản thân làm bấy lâu nay chứng tỏ điều gì? Để đổi lấy một thói quen thường trực sao?
* * *
Trong tình thế cấp bách, huấn luyện viên bên trường N quyết định tạm dừng trận đấu để họp kín nội bộ.
Sau một lúc, họ quyết định tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân thi đấu. Sau pha phạm lỗi của gã thì nhóc Lâm được ném phạt một quả, tỉ số rút ngắn còn sáu chín – sáu lăm, phần thắng vẫn nghiêng về phía trường N.
Lần này chiến thuật có vẻ thay đồi, các cầu thủ bên phía trường N có vẻ chơi bình tĩnh hơn ban nãy, tất cả đều tập chung kiểm soát chặt chẽ không cho thành viên bên đội Thư tiến thêm bước nào.
Thư phát hiện ra ông huấn luyện viên cáo già ấy đã quyết định không tấn công nữa mà chơi theo chiến thuật phòng thủ an toàn. Nó muốn đập đầu vào tường vì đã quá đắc ý.
Còn cách biệt bốn quả nữa, đã thắng đâu mà vội mừng?
Nếu như lão cáo già ấy cứ cho đội chơi theo lối này đến cuối hiệp thì bên Thư sẽ thua chắc! Hơn nữa, nó lại quên mất rằng ngoại trừ tên to xác kia thì cả bốn thành viên còn lại trên sân vẫn nằm trong giới hạn an toàn không phạm lỗi nào hoặc là chỉ mới phạm một hay hai lỗi. Cho nên, nếu như cảm thấy bảng rổ nguy hiểm thì bất cứ thành viên nào cũng có thể thay gã làm “nhiệm vụ”.
Thư quan sát một lượt quanh sân rồi lại nhìn bảng tỉ số giữa hai đội hiện tại, nhìn thời gian chỉ còn năm phút. Khóe môi bỗng dưng cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Không hẳn!
Đã tấn công là phạm lỗi, phạm lỗi thì sẽ có ném phạt. Trừ khi bên đội trường N còn kẻ thứ hai “trâu bò” hơn tên “kẻ gác cổng” kia có thể đánh trọng thương nặng không thể thi đấu tiếp được, chứ nếu không thì dùng ném phạt để gỡ điểm cũng là ý hay!
Chưa kịp để nó suy nghĩ thêm gì, cả hội trường thi đấu giống như cơn sóng ào lên. Những tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang dội cả sân bóng.
Bóng đã vào tay Lâm! Tuy nhiên, các cầu thủ bên trường N lại chuyển hướng sang kèm Lâm và Nhân. Hai người kiểm soát Lâm, hai người kiểm soát Nhân, còn các thành viên còn lại thì để trống.
- Oh?! Phòng thủ an toàn một đối một, nếu bóng vào tay Lâm hoặc Nhân thì tập chung kèm chặt cả hai. Đây là sách lược của lão ta? – Thư đưa ngón tay cái lên vuốt chóp mũi, nhếch môi cười lạnh – Quả là đỉnh cao của một phương pháp…ngu xuẩn!
Chiến lược của lão huấn luyện viên trường N quả đúng như Thư nói, đó là một phương pháp ngu xuẩn, không những thế nó còn rất chủ quan và phiến diện. Bởi ngay sau đó, Lâm đã cầm bóng nhưng không ném, tên nhóc đó đã khom xuống truyền cho một đồng đội đang chạy đến gần mình.
Đồng đội đó nhận được bóng, ngay tức khắc đứng ở vị trí ba điểm ngay cạnh ném thẳng vào rổ trong sự ngỡ ngàng của mọi người – ngoại trừ thành viên đội Thư. Họ đã nhận ra, họ không mạnh, nhưng chẳng qua đối thủ quá yếu.
Tiếng soạt lần nữa vang lên thật êm tai. Tỉ số cách biệt bây giờ còn hai quả.
Lão cáo già kia đã quá khinh thường đội gán mác “dự bị” rồi! Sở dĩ trường quán quân thua là vì họ đã quá tập chung vào những thành phần chủ chốt, họ chơi vì muốn chiến thắng cho nến khi mà các thành phần đó bị đẩy ra khỏi sân thì thế trận của họ đã trở nên bất lực.
Nhưng Thư thì khác, nó yêu cầu sự chăm chỉ luyện tập cho dù có ở trong đội hình chính thức hay không. Do đó, kĩ thuật của mỗi thành viên còn lại trong đội không phải quá tốt nhưng đều đạt yêu cầu. Ít nhất, nếu không bị chắn thì họ có thể ném rổ ở mọi vị trí. Đúng vậy, không ai giám sát, đó là thất sách!
Nó đã không tập chung riêng một ai, mà sát sao chỉ dẫn từng người một. Đơn giản là đam mê, chẳng có gì không làm được!
Thời gian chỉ còn vài phút ngắn ngủi, tình hình chận đấu vẫn còn rất căng thẳng. Giờ thì bên trường N không lơ là bất cứ thành viên nào bên trường Thư nữa.
- Wow!
- Trường kia hình như lần đầu thấy, nhưng chơi cừ quá!
- Tống thằng bự tổ chảng kia ra khỏi sân!
Khán giả gần như, mà không, chính xác là tất cả đã cùng hô hào cổ vũ cho trường Thư. Cái tên trường nó - NAQ - sớm muộn gì cũng trở thành huyền thoại trong các cuộc bóng rổ trung học.
Bóng lại một lần nữa nằm gọn trong tay Lâm trong vài chục giây cuối, cậu nhóc đang đứng bên ngoài vòng tròn. Lần này chỉ có một người cao lớn nhất không phải “kẻ gác cổng” ra kèm, những người khác chú ý phía sau lưng cậu nhóc.
Nhưng không, Lâm không chuyền cho ai cả, cậu vươn lên tính ném rổ. Đối thủ kia cũng giơ hai tay lên chắn. Rồi sau đó…
- ĐỘNG TÁC GIẢ??
Cả hội trường như bừng lửa lên. Lâm giơ bóng là động tác giả lừa đối thủ, cậu nhóc cúi xuống, lách qua người tên kia, đứng ngay phía sau lưng – vạch chuẩn của vị trí ba điểm mà ném thực sự. Tên kia còn đang trong tư thế phòng thủ nên không kịp ngăn cậu nhóc lại.
Năm giây…
Bốn giây…
Ba giây…
BỘP!
Huýt!!
Tiếng còi vang lên đúng thời điểm còn khoảng hai giây cuối cùng, nhưng không phải là tiếng còi kết thúc trận đấu, mà là tiếng còi bắt lỗi.
“Kẻ gác cổng” tại giây phút quyết định đó đã không suy nghĩ mà theo bản năng xông lên túm lấy cánh tay trái dùng để đỡ bóng của Lâm, kéo cậu nhóc ngã uỵch xuống sàn.
- A! Chết tiệt!!
Cú đó tuy không quá thô bạo nhưng cũng đủ để cậu hơi sái cánh tay trái.
Thư cùng các đồng đội khác cùng tiến về phía Lâm, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm:
- Có sao không?
- Có vẻ không ổn rồi! Phải đưa cậu nhóc ra sân thôi!
Lâm dù đau lắm nhưng vẫn cố nhịn xuống, cậu cắn chặt môi cười yếu ớt:
- Em ổn, một chút này không nhằm nhò gì cả!
Thư nghe vậy hai mày nhíu lại, nó thẳng thừng ngắn lời cậu:
- Không được, sức khỏe là quan trọng nhất, tôi không thể để nhóc ở lại sân thi đấu được nữa! Thua thì thôi!
- Không! Chúng ta còn cách biệt hai quả, với hai quả ném phạt này thì chúng ta sẽ thi tiếp hiệp phụ. Đội chúng ta mạnh hơn họ nhiều, chúng ta sẽ thắng! Vì… – Lấm ngước lên, đưa ngón trỏ ra, tạo hình bàn tay giống khẩu súng, chĩa thẳng vào tên to xác còn đang đứng ngây người kia – …em đã tống “kẻ gác cổng” ra khỏi sân!
- Nhưng…
- Em hồi cấp hai thường xuyên bị bắt nạt, đã từng lên viện bó chân bó tay đủ kiểu. Quả thực, một chút này đối với em chẳng nhằm nhò gì. Nhưng em chưa từng cố gắng vì điều gì. Làm ơn, hãy để em thử cố gắng một lần!
Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Lâm, Thư trầm mặc đứng lên, xoay người bước về phía ghế ngồi ngoài sân:
- Tốt thôi, nếu đó là điều nhóc muốn.
Lâm mỉm cười, dùng tay phải tì xuống mặt đất, đứng dậy và nói với trọng tài:
- Cháu sẽ ném phạt.
Trọng tài suýt nữa thì quên đi nhiệm vụ của chính mình. Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp ông thấy một trận đấu kịch tính đến vậy ở một đất nước vốn không phải cái nôi của bóng rổ. Nếu có thể, ông hy vọng chiến thắng sẽ có mắt nhìn người.
Ở cú ném phạt đầu tiên, mọi người đều hồi hộp nín thở nhìn về phía bảng rổ, phía cậu nhóc có tầm vóc thấp bé.
Lâm cũng rất căng thẳng bởi lúc này đây, cậu chỉ có thể chơi bằng một tay.
Cậu bước đến vị trí ném phạt, ôm trái bóng trên tay hướng tới khung rổ.
Chính cậu cũng không nhớ nổi bản thân đã tập bao nhiêu lần duy chỉ một động tác ném rổ, nó dã thành thói quen ăn sâu trong tiềm thức của cậu.
Ném bằng một tay, tốt thôi mà! Chỉ cần tưởng tượng rằng có cánh tay vô hình đang đỡ. Dù bình thường dùng hai tay để ném, nhưng thực chất tay để ném thực sự chỉ có một, tay còn lại chỉ là đệm đỡ. Không sao cả, đã là thói quên thì sẽ mãi là thói quen!
Lâm hít sâu một hơi, cậu cầm chắc quả bóng đưa lên cao, tưởng tượng mình đang tập như thường ngày, khẽ tung bóng lên không trung.
Bóng bay một đường thẳng vào trong rổ.
Cả sân bóng rạo rực hẳn lên bởi những tiếng hô.
- Oa! Vào rồi!
- Người lùn chơi cừ quá đi mất!
- Giỏi thật đấy! Một quả nữa thôi là thắng rồi!
Điều đó đàng tiếp thêm tinh thần cho Lâm. Cậu cúi xuống nhặt quả bóng thứ hai đặt dưới chân, giơ lên và thực hiện động tác như vừa rồi. Bóng lại thế, bay vút giữa không trung mang phép lạ và hơi thở đến cho trận đấu.
Binh.
Tuy nhiên, bóng đã đập vào khung rổ rồi bật ra ngoài. Những cầu thủ bên trường N thì tranh thủ giữ bóng, còn bên đội Thư thì hy vọng gỡ lại với cú bắt bóng bật bảng.
Huýt!
Nhân đã bắt được bóng, nhưng tiếng còi kết thúc trận đấu thực sự vang lên.
Đội nó đã thua, chỉ với một điểm.
Lâm mệt mỏi run rẩy khuỵ xuống sàn. Cậu đã chơi trò hên xui, cú ném phạt đầu tiên đã may mắn vào được.
Dù vậy, nếu cầm một cây bút chấm liên tục lên tờ giấy trắng, khả năng chấm được hai lần cùng một chỗ là một phần trăm. Và may mắn cũng thế, nó không thể đến lần hai.
Thư đứng lên, nó bước về phía lâm, đưa tay lên xoa đầu cậu:
- Không sao, cậu đã thắng, chúng ta đã thắng, ít nhất là đã thắng chính bản thân mình!
Nó muốn ra ngoài chơi lắm nhưng Phong nhất quyết không đồng ý.
Thư không hiểu lý do vì sao Phong trở nên rất kì lạ. Nó nhờ gì, gã cũng răm rắp nghe theo. Gã có cậy răng cũng chẳng thèm nói, chỉ “Ừ” một câu.
Ngay cả khi lục trong túi đồ của Thư ra một xập truyện tranh và đĩa anime hentai thì mặt Phong vẫn lạnh tanh mở lên cho nó xem.
Mọi Thứ đồ ăn gã đều mang vào tận phòng cho nó và mớm cho nó ăn. Tuy nhiên, mỗi khi nó định nói gì đó thì gã lại nhét đồ ăn vào miệng nó hoặc quay đi chỗ khác.
Thư vì thế mà có gì muốn hỏi thì nuốt hết vào cổ.
Hứ, gã thái độ cán bộ gì vậy? Khoái làm mặt lạnh ha? Tưởng nó để ý mấy việc vụn vặt đó chắc?
Từ sau khi ba Thư đưa nó từ trong rừng về, Thu Minh cũng theo đó bốc hơi. Nhỏ chẳng nói lý do gì tự nhiên chuyển thẳng ra ngoài và theo đó thì Phong cũng ở đây luôn!
Mấy tên song sinh đợt này không có tham gia dã ngoại nên giảm đã thiểu được biết bao nguy cơ hỗn loạn. Giờ, Duy và Thu Minh – những siêu tướng cướp mà cũng không ho he gì càng khiến biển yên sóng lặng.
Sau chuyến đi, ai cũng trở về với bộ dạng mệt mỏi. Tuy nhiên, câu lạc bộ bóng rổ thì liền tập chung cao độ luôn cho việc luyện tập.
Thư đã để ý Phong trong mấy ngày lận, gã cứ lặng im mà tập bóng. Chẳng may mà đụng phải nó cũng chỉ nhàn nhạt xin lỗi một câu và sau đó lờ đi luôn.
Mỗi lần như vậy, Thư thường cố tình “sơ ý” giẫm vào chân Phong, hay thi thoảng giả vở tượt tay ném bóng vào đầu gã.
Nhưng Phong không nói gì cả, gã trực tiếp coi Thư như không khí làm nó rất tức giận.
Thư thỉnh thoảng len lén nhìn cái bản mặt khinh khỉnh của Phong làm nó chỉ muốn đá cho một phát, nhưng không dám nên cáu tiết quay ra đá bóng rổ.
Chính vì giận dỗi nên Thư ra vẻ đội trưởng, yêu cầu Phong luyện tập rất khắt khe. Dù vậy, gã vẫn là chỉ đâu đánh đấy mà chẳng phàn nàn lấy một lời.
Ngày thi đấu, cả đội bóng đều giậy từ rất sớm để đến sân bóng. Sân bóng trường Thư được lựa chọn để tiến hành trận bán kết đầu tiên.
Vì là thi cho nên vị trí đội trưởng tạm thời chuyển sang cho Phong, Thư chỉ xuất hiện với tư cách cố vấn. Đội bóng vốn không có huấn luyện viên, đó là một điều bất lợi. Nhưng cố vấn là con gái, việc này làm cho khán giả đến xem càng xác định rõ ràng đội thắng đội thua. Phần lớn, họ đều đã xác định trường N sẽ thắng đậm.
Đội hình chính bên trường N kia coi vẻ không có tên nào quá nổi trội bởi cách chơi của họ khá vụng về.
Ban đầu đội hình ra quân của đội bên Thư có Phong, Siêu Nhân và ba thành viên dự bị khác. Nhưng Phong là đội trưởng buộc phải có mặt chứ không do tự nguyện nên không hào hứng, và Nhân cũng chơi với vẻ chán chường như đang chơi cho có lệ, cố gắng chạy rề rà hết trận đấu tẻ nhạt này.
Chỉ có điều, Thư để ý ở hàng ghế dự bị có một tên to con đang ngồi cúi đầu xuống, trên đầu phủ chiếc khăn mặt màu trắng làm nó không nhìn rõ được mặt mũi. Nhưng theo như lời các thành viên đội trường mình kể thì nó có thể đoán già đoán non gã là “kẻ gác cổng” trong lời đồn.
Thư rất tò mò về tên kia, nó quyết định đưa hết các quân át chủ bài của đội ra để hình thành một lốc xoáy tiến công, dồn ép huấn luyện viên bên đấy phải đưa “mũi nhọn” của đội bóng ra ngoài ánh sáng.
Ở nửa trận đầu, đội Thư cùng tấn công như vũ bão khiến ông huấn luyện viên bên kia bắt đầu lung lay.
Và Thư cũng được như ý muốn. Nửa trận sau, ông ta đã đưa tên đô xác đó ra sân. Nhưng đây là quyết định sai lầm của nó khi mà đã để huấn luyện viên trường N xác định được yếu điểm của đội bóng và càng sai lầm nghiêm trọng khi đánh giá về “kẻ gác cổng”.
Gã chẳng phải huyền thoại gì, gã chỉ là một tên kém cỏi cao gần hai mét, thân hình ục ịch và chuyên lấy thịt đè người.
Gã được đưa ra sân là để…phạm lỗi.
Nhưng những lỗi mà gã phạm như ván bài lật ngửa quyết định sống chết của cả đội bóng.
Thư giờ đây đã biết thủ đoạn để họ thắng đội bóng quán quân là gì. Thật ghê tởm!
Nhưng đấy chỉ là việc biết, còn làm thế nào chống lại mới là vấn đề!
Bởi mỗi một tiếng tuýt còi bắt lỗi của trọng tài, là một thành viên trong đội Thư phải ra sân vì trấn thương. Trong đó có cả Phong.
* *
*
Rầm!
Thư nổi giận bừng bừng đập mạnh lên tủ đựng quần áo trong phòng thay đồ.
Cái bọn khốn ấy dám giỡn mặt với nó sao?!
Nửa cuối hiệp một, lão huấn luyện viên khó ưa kia tung ra tảng thịt di động làm một cú bom tấn hoành tráng.
“Kẻ gác cổng” cái khỉ gì chứ, “chó canh cửa” thì có! Tên chết tiệt ấy cậy nhiều thịt giữ khư khư cái bảng rổ đàn áp đối thủ.
Nạn nhân đầu tiên là Phong, gã đã bị tên này đạp mạnh vào chân dẫn đến đầu gối va mạnh xuống sàn, bầm tím hết lên. Dù sao đó trọng tài đã thổi còi tính cho thằng cha đó một lỗi và Phong được quyền ném phạt. Tuy nhiên, do chấn thương nặng không thể tiếp tục thi đấu được nên gã bị đưa ra ngoài sân và việc ném phạt bị huỷ bỏ.
Mất đội trưởng như rắn mất đầu, tiếp đó các cao thủ của đội bóng cũng lần lượt nối gót. Duy bị đấm thâm đen hõm mắt bên phải, Việt bị hất vào hàng ghế đại biểu và vỡ đầu chảy máu không ngừng.
Thư không còn cách nào khác là phải đưa hai người đó ra sân, thay các cầu thủ ở hàng ghế dự bị vào.
Giờ trên sân lẽ ra có bốn linh hồn của đội bóng nhưng giờ đây chỉ còn một người – đó là Nhân.
Dù vậy, cậu ta chơi cứ như một cái bóng trên sân do bị tách ra khỏi anh trai mình, đối đầu với đối thủ nặng kí. Lại thêm, áp lực lớn lao từ phía cây cột chống trời sừng sững kia, sự kiêu ngạo đắc thắng thường ngày dường như bốc hơi hết và quan trọng là cậu ta không đặt một chút niềm tin nào vào đồng đội của mình.
Lúng túng trong cách điều khiển trận đấu, vụng về khi dẫn bóng do hầu hết tất cả các thành viên trường N đều tập chung vào kèm từ mọi phía đã khiến Nhân dễ dàng bị cướp bóng và bị đối thủ thuận lợi ghi điểm.
Tính đến thời điểm hiện tại, hiệp một đã kết thúc, tỉ số là sáu chín – bốn ba và phần thắng nghiêng về phía trường N. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài đến hết hiệp hai, bên đội Thư có thể thua còn đậm hơn đội bóng quán quân kia.
Nghĩ đến điều đó, Thư nghiến chặt hai hàm lại, điên tiết chử.i rủa một tiếng:
- Thằng khốn ấy! “Kẻ gác cổng” cái cục ấy khô! “Chó gác cửa” thì có!
Các thành viên trong đội trông vẻ mặt tức tối của Thư thì đồng loạt thở dài tự trách:
- Xin lỗi đội trưởng, là chúng tôi kém cỏi!
Thư liếc nhìn về phía Phong đang bó ngối ngồi gục đầu trên ghế, Duy phải che một bên mắt, Việt bị băng bó ở trán đang nằm im thin thít trên ghế, Nhân tựa người vào tường trầm ngâm nhìn xuống mặt đất. Không khí lúc này thật ảm đạm!
Nó hít sâu một hơi, giơ tay lên vỗ vỗ hai bên thái dương:
- Lỗi không phải do mọi người! Là do tôi háo thắng, bất cẩn và thiếu cân nhắc. Cũng là do bọn trường N đưa tảng thịt trôi sông bệnh hoạn kia vào nhằm mục đích tống hết thành phần chủ chốt của chúng ta ra sân, tung hỏa mù làm rối loạn dẫn đến tranh chấp nội bộ, sụt giảm tinh thần chiến đấu của cầu thủ bên ta. Giờ, ngồi trách ai cũng vô dụng, chúng ta phải thay đổi chiến lược!
- Thay đổi chiến lược!?
Mọi người trong phòng nghe vậy liền đồng loạt dồn hết sự chú ý về phía Thư, ngay cả Phong cũng vậy.
Ánh mắt Thư ngạo nghễ nhìn khắp xung quanh một lượt, chắc nịch đáp lại:
- Đúng! Mọi người còn nhớ luật chơi Rombie của game Crossfire chứ?
Tất cả lại không hẹn mà cùng gật đầu.
Nhận thấy vấn đề bản thân đưa ra đã hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, Thư được thể liến tháo nói tiếp:
- Tình thế chiến đấu của chúng ta bây giờ giống như trận đấu Rombie, một đám người chống lại một con Rombie. Ai bị cào, người đó sẽ quay lại cào những người khác trong đội, dẫn đến tất cả đều liên luỵ và có thể tất cả sẽ trở thành rombie.
Các đàn anh, đàn em và các bạn của tôi, đội bóng ta giống như hiệu ứng domino, chỉ cần một người bị chèn ép đền sụp đổ thì tất cả cũng theo đó sụp luôn. Cho nên, nếu ai cảm thấy không đủ sức mạnh để đạp ngã con “chó canh cổng” giữ khư khư cái bảng rổ kia thì đừng nên đánh bom liều chết, hãy chạy về phía đồng đội! Một người cầm trích ghẻ bắn Rôm không chết, nhưng nhiều trích ghẻ thì con Rôm đó sẽ chết không toàn thây!
Còn về phần chiến lược, hãy làm theo lời tôi, chúng ta còn một “đứa trẻ ngoan” có thể cứu vớt tình thế lúc này. Dù chơi hay không chơi thì mọi người cũng đã xác định là sẽ thua, đây là một trò tiêu khiển, đừng quá đặt nặng vấn đề thắng thua, cứ chơi đã đời! “Chết vinh còn hơn sống nhục”, ít nhất thì phải đá thằng to xác kia ra khỏi sân! Có rất nhiều cách đá, cách nào cũng cần sự hợp tác của mọi người!
Nhìn vẻ mặt xấu xa đầy đắc ý của Thư, những thành viên trong đội tự nhiên cảm thấy như có trận gió lạnh thổi qua.
Giờ nó đang nắm chặt lòng bàn tay lại, xung quanh hừng hực lửa chiến.
Đội trường của họ thường ngày dễ thương, dễ mến. Nhưng đến khi đụng vào thì sẽ trở nên cực kì nguy hiểm. Có lẽ trường N đã thực chọc giận nó!
Hết thời gian nghỉ, cả đội lại tiếp tục ra sân thi đấu. Cả ba người kia dù bị thương nhưng vẫn ra ngồi ở hàng ghế dự bị để coi trận đấu, và chủ yếu…coi Thư làm sao xoay ngược chiều kim đồng hồ.
“Đứa trẻ ngoan” trong lời nó nói là một tên nhóc lớp mười tên Lâm, cao còn chưa quá mét sáu lăm – nổi tiếng là một con rùa lề mề, ít nói và mờ nhạt. Điều này làm mọi người rất tò mò về tài năng của cậu ta.
Theo như chiến lược của Thư, tên to xác kia đã phạm ba lỗi do đánh trọng thương ba thành viên bên đội nó. Lẽ ra thì tên đó phải sớm bị đưa ra khỏi sân để tránh bị phạm năm lỗi và mất quyền thi đấu trong trận sau.
Nhưng, huấn luyện viên bên đó vẫn đưa gã ra sân thì Thư suy đoán rằng gã chỉ đứng đấy để tạo áp bức chứ sẽ không tham gia vào trận bóng.
- ” Nếu ‘Kẻ gác cổng’ đứng dưới bảng rổ thì tốt nhất là bên ta sẽ không đi về phía bảng rổ nữa! “
Câu nói này của Thư ban đầu làm ai cũng thấy khó hiểu. Nhưng sau khi ra đến sân bóng thì họ mới hiểu rằng không nhất thiết phải lại gần bảng rổ thì mới ném bóng.
Ném bóng ba điểm – một loại đột kích bảng rổ từ vị trí xa.
Ở hiệp một, hầu như tất cả đều đứng đực ra và trông chờ vào Nhân – niềm hy vọng cuối cùng. Tuy nhiên ở hiệp đấu thứ hai, dường như tất cả đều chơi đơn giản là vì bản thân mình.
Nhân cũng vậy, cậu ta trở nên hăng hái hơn cũng bởi trước trận đấu, Thư đã đứng giậy và hét to ngay lúc cậu vừa bước vào giữa sân:
- Nhân! Ông nhớ những gì tôi đã nói ở quán trà sữa không? Trở thành chính mình vẫn tốt hơn, đừng chơi như cái bóng của “người ta”!
Có thể mọi người không hiểu, nhưng Nhân hiểu. Qua sự thảm bại nặng nề vừa rồi, cậu đã nhận ra bản thân cậu bấy lâu nay toàn lép vế anh trai rồi ra oai và tự cho là mình giỏi. Song sinh là hai chứ không phải một, cho dù có sinh đôi thì vẫn là hai cá thể độc lập, hai cái “tôi” khác nhau. Đã đến lúc phải thoát khỏi bóng ma của anh trai!
Coi bóng rổ là niềm vui, coi trận đấu là giải trí, họ mới nhận ra là khả năng của đội mình hơn đối thủ gấp bội do Thư đòi hỏi không khắt khe trong việc luyện tập nhưng lại nêu cao tính kiên nhẫn. Bởi vậy, tất cả đều gắng gượng đến cùng.
Nhịp độ trận đấu giảm đi rất nhiều, các thành viên đều chơi theo lối một đối một, chậm mà chắc để kèm chặt đối thủ.
Sau một hồi, rốt cuộc thì Nhân cũng tìm ra được yếu điểm bên trường N là còn vụng về trong cách truyền bóng và tầm nhìn hẹp, không biết quan sát thế cục trận đấu.
Lựa sơ hở, cậu ta lập tức không ngần ngại mà truyền cho đồng đội.
Bóng cuối cùng cũng về tay Lâm. Lập tức, mọi người nín thở quan sát từng cử chỉ của cậu nhóc.
Cậu cũng có vẻ rất căng thẳng, cánh tay luống cuống từ từ đưa bóng lên cao. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên má được ánh đèn phản chiếu tỏa ánh sáng lấp lánh.
Soạt.
Bóng rất nhẹ nhàng mà lọt vào khung tròn ngay trước mắt “kẻ gác cổng”. Lâm vẫn còn đứng đấy, ngây người và nhìn những gì khó tin vừa diễn ra. Ngay cả khi các thành viên khác vỗ vai tuyên dương thì vẫn đờ ra.
Cậu đã ném vào!
Lần đầu ném vào khi đứng trước mặt đám đông!
Lâm còn nhớ mùa hè khi mà cậu còn chân ráo chân ướt gia nhập đội bóng. Lúc ấy, cậu rất ngại chơi bóng với bất cứ ai bởi cậu rất xấu hổ với tốc độ của bản thân – cái tốc độ không xứng để chơi bóng rổ.
- ” Cậu nhóc, nhóc muốn thưởng kẹo hay phiếu bé ngoan? “
Ban đầu, Lâm không nghĩ ra được Thư nói câu này biểu thị điều gì. Nhưng sau này cậu đã hiểu tường tận.
Nếu như ở lớp mẫu giáo, đứng một chỗ và không đi đâu cả sẽ là một đứa trẻ ngoan, nhưng trên sân bóng thì không có chỗ đứng cho một đứa trẻ ngoan!
Thư đã từng bâng quơ ám chỉ với Lâm: ” Không nhất thiết phải điên cuồng mà chạy mới là di chuyển. Nhóc không cần đi đâu xa, hãy để trái bóng làm điều đó thay cho! Nhóc có khả năng ném bóng ba điểm không thua kém ai, đó là điểm mạnh của nhóc! “. Chính do đó mà cậu đã mải miết thực hiện duy nhất một loại động tác: đứng ở vị trí ba điểm, cầm bóng và ném.
Khó khăn sẽ trở nên dễ dàng nếu nó trở thành thói quen.
Cậu đã được công nhận, cậu đã có đồng đội.
Lâm mừng rỡ chạy về phía Thư, xòe bàn tay đưa ra và đồng thời hô lớn:
- Em giờ là người lớn rồi đội trưởng! Người lớn hư, không phải đứa trẻ ngoan!
Thư bật cười đập tay với Lâm, giơ ngón cái lên và nháy mắt:
- Hehe, ừ thì lớn rồi! Tiếp tục phát huy héng!
Đội Thư khí thế hừng hực dốc toàn lực tăng tốc tấn công nhanh dần, Lâm thì liên tục phát huy thế mạnh ném ba điểm của bản thân khiến “kẻ gác cổng” phải rời bảng rổ đến kèm cậu.
Một người cực lớn đấu tay đôi với một người cực bé thì ai sẽ thắng?
Tất nhiên chưa chắc là người cực lớn! Bởi gã quá cao nên sẽ rất khó quan sát mọi cử động nằm dưới tầm mắt. Nhất là khi gã lại đang chơi cứng nhắc trong nỗi nơm nớp lo sợ bị phạm lỗi.
Chính vì thế, Lâm rất dễ dàng hẫng tay trên của tên to xác đó, bảng rổ lại để trống cho Nhân tự do xoay sở, tung hoành.
Cho đến gần cuối hiệp, tỉ số cách biệt đã rút ngắn còn chín quả, rồi sáu quả.
Tảng thịt trôi sông kia rốt cuộc không khống chế nổi nữa, ngay khi Lâm vừa ném sắp lọt lưới đến nơi thì nhảy lên, vung tay và làm một cú đập ruồi dũng mãnh.
Huýt!
Tuy nhiên, trọng tài đã thổi còi bắt lỗi. Lỗi đập bóng phía trên bảng rổ. Lỗi này rất ít người có thể phạm bởi chẳng mấy ai với qua được cái khung rổ để mà chạm vào bóng.
- Hí hí hí…hí hí…
Thư thấy thế thì sung sướng che miệng, cười thâm thuý nhìn lão huấn luyện viên trường N đang cay hộc máu, nghiến răng kèn kẹt.
Mọi việc đều đi theo đúng kế hoạch của Thư. Tên vượn người to xác kia đã phạm bốn lỗi. Ông ta giờ đây chỉ có hai lựa chọn. Một là tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân và phạm lỗi nữa rồi bị tước quyền thi đấu luôn, dù vậy thì đội Thư vẫn có năm mươi phần trăm cơ hội thắng! Hai là cho gã ra khỏi sân, Lâm ghi điểm tiếp và rồi đội bóng của lão sẽ bị loại, lúc đấy mang “kẻ gác cổng” về trang trí cho vui nhà vui cửa!
Tiến thoái lưỡng nan!
Thư muốn chờ xem lão huấn luyện viên cáo già đó xử lý ra sao!
Thư cứ chìm trong thế giới của những chiến thuật bóng rổ mà chẳng hay biết có một ánh mắt không ngừng dõi theo từng cử chỉ, biểu hiện của mình.
Phong mấy ngày nay giả vờ lơ Thư đi, nhưng thực chất gã không giây nào rời mắt khỏi nó.
Phong cứ nghĩ mãi, không biết nếu một ngày nào đó không có gã ở bên cạnh, Thư có hay không cảm thấy trống trải?
Nhưng sự thật thì sao?
Thư vẫn hoạt bát, vẫn vui vẻ, thậm chí còn trưởng thành và chín chắn hơn. Thư có phải đã cho gã giống như một thói quen? Vì đã là thói quen nên không cần thiết?
Nghĩ đến đó Phong mím chặt môi lại, rũ mắt nhìn xuống sàn.
Vậy, những việc bản thân làm bấy lâu nay chứng tỏ điều gì? Để đổi lấy một thói quen thường trực sao?
* * *
Trong tình thế cấp bách, huấn luyện viên bên trường N quyết định tạm dừng trận đấu để họp kín nội bộ.
Sau một lúc, họ quyết định tiếp tục để “kẻ gác cổng” ở lại sân thi đấu. Sau pha phạm lỗi của gã thì nhóc Lâm được ném phạt một quả, tỉ số rút ngắn còn sáu chín – sáu lăm, phần thắng vẫn nghiêng về phía trường N.
Lần này chiến thuật có vẻ thay đồi, các cầu thủ bên phía trường N có vẻ chơi bình tĩnh hơn ban nãy, tất cả đều tập chung kiểm soát chặt chẽ không cho thành viên bên đội Thư tiến thêm bước nào.
Thư phát hiện ra ông huấn luyện viên cáo già ấy đã quyết định không tấn công nữa mà chơi theo chiến thuật phòng thủ an toàn. Nó muốn đập đầu vào tường vì đã quá đắc ý.
Còn cách biệt bốn quả nữa, đã thắng đâu mà vội mừng?
Nếu như lão cáo già ấy cứ cho đội chơi theo lối này đến cuối hiệp thì bên Thư sẽ thua chắc! Hơn nữa, nó lại quên mất rằng ngoại trừ tên to xác kia thì cả bốn thành viên còn lại trên sân vẫn nằm trong giới hạn an toàn không phạm lỗi nào hoặc là chỉ mới phạm một hay hai lỗi. Cho nên, nếu như cảm thấy bảng rổ nguy hiểm thì bất cứ thành viên nào cũng có thể thay gã làm “nhiệm vụ”.
Thư quan sát một lượt quanh sân rồi lại nhìn bảng tỉ số giữa hai đội hiện tại, nhìn thời gian chỉ còn năm phút. Khóe môi bỗng dưng cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.
Không hẳn!
Đã tấn công là phạm lỗi, phạm lỗi thì sẽ có ném phạt. Trừ khi bên đội trường N còn kẻ thứ hai “trâu bò” hơn tên “kẻ gác cổng” kia có thể đánh trọng thương nặng không thể thi đấu tiếp được, chứ nếu không thì dùng ném phạt để gỡ điểm cũng là ý hay!
Chưa kịp để nó suy nghĩ thêm gì, cả hội trường thi đấu giống như cơn sóng ào lên. Những tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang dội cả sân bóng.
Bóng đã vào tay Lâm! Tuy nhiên, các cầu thủ bên trường N lại chuyển hướng sang kèm Lâm và Nhân. Hai người kiểm soát Lâm, hai người kiểm soát Nhân, còn các thành viên còn lại thì để trống.
- Oh?! Phòng thủ an toàn một đối một, nếu bóng vào tay Lâm hoặc Nhân thì tập chung kèm chặt cả hai. Đây là sách lược của lão ta? – Thư đưa ngón tay cái lên vuốt chóp mũi, nhếch môi cười lạnh – Quả là đỉnh cao của một phương pháp…ngu xuẩn!
Chiến lược của lão huấn luyện viên trường N quả đúng như Thư nói, đó là một phương pháp ngu xuẩn, không những thế nó còn rất chủ quan và phiến diện. Bởi ngay sau đó, Lâm đã cầm bóng nhưng không ném, tên nhóc đó đã khom xuống truyền cho một đồng đội đang chạy đến gần mình.
Đồng đội đó nhận được bóng, ngay tức khắc đứng ở vị trí ba điểm ngay cạnh ném thẳng vào rổ trong sự ngỡ ngàng của mọi người – ngoại trừ thành viên đội Thư. Họ đã nhận ra, họ không mạnh, nhưng chẳng qua đối thủ quá yếu.
Tiếng soạt lần nữa vang lên thật êm tai. Tỉ số cách biệt bây giờ còn hai quả.
Lão cáo già kia đã quá khinh thường đội gán mác “dự bị” rồi! Sở dĩ trường quán quân thua là vì họ đã quá tập chung vào những thành phần chủ chốt, họ chơi vì muốn chiến thắng cho nến khi mà các thành phần đó bị đẩy ra khỏi sân thì thế trận của họ đã trở nên bất lực.
Nhưng Thư thì khác, nó yêu cầu sự chăm chỉ luyện tập cho dù có ở trong đội hình chính thức hay không. Do đó, kĩ thuật của mỗi thành viên còn lại trong đội không phải quá tốt nhưng đều đạt yêu cầu. Ít nhất, nếu không bị chắn thì họ có thể ném rổ ở mọi vị trí. Đúng vậy, không ai giám sát, đó là thất sách!
Nó đã không tập chung riêng một ai, mà sát sao chỉ dẫn từng người một. Đơn giản là đam mê, chẳng có gì không làm được!
Thời gian chỉ còn vài phút ngắn ngủi, tình hình chận đấu vẫn còn rất căng thẳng. Giờ thì bên trường N không lơ là bất cứ thành viên nào bên trường Thư nữa.
- Wow!
- Trường kia hình như lần đầu thấy, nhưng chơi cừ quá!
- Tống thằng bự tổ chảng kia ra khỏi sân!
Khán giả gần như, mà không, chính xác là tất cả đã cùng hô hào cổ vũ cho trường Thư. Cái tên trường nó - NAQ - sớm muộn gì cũng trở thành huyền thoại trong các cuộc bóng rổ trung học.
Bóng lại một lần nữa nằm gọn trong tay Lâm trong vài chục giây cuối, cậu nhóc đang đứng bên ngoài vòng tròn. Lần này chỉ có một người cao lớn nhất không phải “kẻ gác cổng” ra kèm, những người khác chú ý phía sau lưng cậu nhóc.
Nhưng không, Lâm không chuyền cho ai cả, cậu vươn lên tính ném rổ. Đối thủ kia cũng giơ hai tay lên chắn. Rồi sau đó…
- ĐỘNG TÁC GIẢ??
Cả hội trường như bừng lửa lên. Lâm giơ bóng là động tác giả lừa đối thủ, cậu nhóc cúi xuống, lách qua người tên kia, đứng ngay phía sau lưng – vạch chuẩn của vị trí ba điểm mà ném thực sự. Tên kia còn đang trong tư thế phòng thủ nên không kịp ngăn cậu nhóc lại.
Năm giây…
Bốn giây…
Ba giây…
BỘP!
Huýt!!
Tiếng còi vang lên đúng thời điểm còn khoảng hai giây cuối cùng, nhưng không phải là tiếng còi kết thúc trận đấu, mà là tiếng còi bắt lỗi.
“Kẻ gác cổng” tại giây phút quyết định đó đã không suy nghĩ mà theo bản năng xông lên túm lấy cánh tay trái dùng để đỡ bóng của Lâm, kéo cậu nhóc ngã uỵch xuống sàn.
- A! Chết tiệt!!
Cú đó tuy không quá thô bạo nhưng cũng đủ để cậu hơi sái cánh tay trái.
Thư cùng các đồng đội khác cùng tiến về phía Lâm, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm:
- Có sao không?
- Có vẻ không ổn rồi! Phải đưa cậu nhóc ra sân thôi!
Lâm dù đau lắm nhưng vẫn cố nhịn xuống, cậu cắn chặt môi cười yếu ớt:
- Em ổn, một chút này không nhằm nhò gì cả!
Thư nghe vậy hai mày nhíu lại, nó thẳng thừng ngắn lời cậu:
- Không được, sức khỏe là quan trọng nhất, tôi không thể để nhóc ở lại sân thi đấu được nữa! Thua thì thôi!
- Không! Chúng ta còn cách biệt hai quả, với hai quả ném phạt này thì chúng ta sẽ thi tiếp hiệp phụ. Đội chúng ta mạnh hơn họ nhiều, chúng ta sẽ thắng! Vì… – Lấm ngước lên, đưa ngón trỏ ra, tạo hình bàn tay giống khẩu súng, chĩa thẳng vào tên to xác còn đang đứng ngây người kia – …em đã tống “kẻ gác cổng” ra khỏi sân!
- Nhưng…
- Em hồi cấp hai thường xuyên bị bắt nạt, đã từng lên viện bó chân bó tay đủ kiểu. Quả thực, một chút này đối với em chẳng nhằm nhò gì. Nhưng em chưa từng cố gắng vì điều gì. Làm ơn, hãy để em thử cố gắng một lần!
Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Lâm, Thư trầm mặc đứng lên, xoay người bước về phía ghế ngồi ngoài sân:
- Tốt thôi, nếu đó là điều nhóc muốn.
Lâm mỉm cười, dùng tay phải tì xuống mặt đất, đứng dậy và nói với trọng tài:
- Cháu sẽ ném phạt.
Trọng tài suýt nữa thì quên đi nhiệm vụ của chính mình. Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp ông thấy một trận đấu kịch tính đến vậy ở một đất nước vốn không phải cái nôi của bóng rổ. Nếu có thể, ông hy vọng chiến thắng sẽ có mắt nhìn người.
Ở cú ném phạt đầu tiên, mọi người đều hồi hộp nín thở nhìn về phía bảng rổ, phía cậu nhóc có tầm vóc thấp bé.
Lâm cũng rất căng thẳng bởi lúc này đây, cậu chỉ có thể chơi bằng một tay.
Cậu bước đến vị trí ném phạt, ôm trái bóng trên tay hướng tới khung rổ.
Chính cậu cũng không nhớ nổi bản thân đã tập bao nhiêu lần duy chỉ một động tác ném rổ, nó dã thành thói quen ăn sâu trong tiềm thức của cậu.
Ném bằng một tay, tốt thôi mà! Chỉ cần tưởng tượng rằng có cánh tay vô hình đang đỡ. Dù bình thường dùng hai tay để ném, nhưng thực chất tay để ném thực sự chỉ có một, tay còn lại chỉ là đệm đỡ. Không sao cả, đã là thói quên thì sẽ mãi là thói quen!
Lâm hít sâu một hơi, cậu cầm chắc quả bóng đưa lên cao, tưởng tượng mình đang tập như thường ngày, khẽ tung bóng lên không trung.
Bóng bay một đường thẳng vào trong rổ.
Cả sân bóng rạo rực hẳn lên bởi những tiếng hô.
- Oa! Vào rồi!
- Người lùn chơi cừ quá đi mất!
- Giỏi thật đấy! Một quả nữa thôi là thắng rồi!
Điều đó đàng tiếp thêm tinh thần cho Lâm. Cậu cúi xuống nhặt quả bóng thứ hai đặt dưới chân, giơ lên và thực hiện động tác như vừa rồi. Bóng lại thế, bay vút giữa không trung mang phép lạ và hơi thở đến cho trận đấu.
Binh.
Tuy nhiên, bóng đã đập vào khung rổ rồi bật ra ngoài. Những cầu thủ bên trường N thì tranh thủ giữ bóng, còn bên đội Thư thì hy vọng gỡ lại với cú bắt bóng bật bảng.
Huýt!
Nhân đã bắt được bóng, nhưng tiếng còi kết thúc trận đấu thực sự vang lên.
Đội nó đã thua, chỉ với một điểm.
Lâm mệt mỏi run rẩy khuỵ xuống sàn. Cậu đã chơi trò hên xui, cú ném phạt đầu tiên đã may mắn vào được.
Dù vậy, nếu cầm một cây bút chấm liên tục lên tờ giấy trắng, khả năng chấm được hai lần cùng một chỗ là một phần trăm. Và may mắn cũng thế, nó không thể đến lần hai.
Thư đứng lên, nó bước về phía lâm, đưa tay lên xoa đầu cậu:
- Không sao, cậu đã thắng, chúng ta đã thắng, ít nhất là đã thắng chính bản thân mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.