Chương 46: Bánh ngọt
Hoàng Kim (Aiko)
29/05/2023
Được rồi mau ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ!
Thấy bạn mình vô cùng sảng khoái mà kể xấu chồng, Trịnh Tú Thi đành lắc đầu bất lực. Cái tính này của Như Ngọc dù là trẻ hay già cũng không bao giờ bỏ được.
- Mà thằng nhóc A Nam kia đâu mất rồi?
Khẽ liếc mắt sang con gái, Liễu Như Ngọc lên tiếng hỏi.
- Lúc nãy thẳng bé đi mua đồ chung với tớ nhưng mà bị mẹ dẫn đi mất rồi!
- Cô Hạ sao? Xem ra thằng nhóc đó sẽ gặp chút phiền phức rồi đây....
........
- Bà có thể nhờ người làm đi mua những thứ này mà?
Dương Thừa Nam khó hiểu nhìn bà nội mình hỏi.
Từ nãy đến giờ cùng bà đi mua sắm cả hai chỉ toàn mua vài món đồ lặt vặt.
- Sao đây, thằng nhóc như cháu chê bà già này phiền phức à?
Hoàng Kỷ Hạ liếc mắt, sau đó lấy một vài bịch bánh trên kệ bỏ vào giỏ hảng.
- Cháu không có, mà sao bà mua nhiều bánh thế? Cháu nhớ bà không thích ăn ngọt mà?
Nhìn mấy bịch bánh socola đắt tiền, Dương Thừa Nam khẽ đánh giá. Bà nội đổi khẩu vị từ khi nào vậy nhỉ?
- Không phải là bà ăn, mua cho con bé Khả Như mà thôi!
- Khả Như sao?
- Ừ, không phải con bé thích socola nhất à?
- Cháu còn tưởng bà không để ý tới em ấy chứ...
- Nói cái gì đó? Dù bà của cháu có chút khó tính nhưng ít ra bà cũng có mắt nhìn người rất tốt.
Hoàng Kỷ Hạ gặn giọng nói.
- Nếu vậy sao bà vẫn không hài lòng về mẹ cháu?
Dương Thừa Nam không nhanh không chậm nói.
- Haiz, ta với Trịnh Tú Thi là khắc khẩu, tính cách của cả hai trái ngược nhau như vậy làm sao có thể dung hòa nhanh chóng? Tuy nhiên ta vẫn phải công nhận, mẹ của cháu là một người phụ nữ tốt.
- Bà thật khó hiểu!
.........
- Cháu đang muốn theo đuổi con bé Khả Như có đúng không?
Trên con đường trở về nhà, Hoàng Kỷ Hạ nhàn nhạt hỏi.
- Ừm, nhưng xem ra cháu còn rất lâu mới có thể cưa đổ được em ấy!
Dương Thừa Nam cười khổ, tâm trí lại không kiềm được mà nhớ đến cô gái nhỏ. Không biết em ấy ngủ chưa nhỉ?
- Tự thằng nhóc như cháu tạo nghiệp làm gì? Nhìn chỗ nào cũng thấy con bé đó thích cháu, vậy mà cứ ngu ngơ không nhìn ra!
Hoàng Kỷ Hạ khinh bỉ nói.
"....."
Không cần thẳng thắng vậy đâu thưa bà!
- Tình cảm của Khả Như không nhẹ như cháu nghĩ đâu. Nếu có lòng tin thì chắc chắn sẽ cưa đổ được con bé mà thôi!
- Không ngờ bà lại có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm như vậy!
- Nếu không có kinh nghiệm có thể làm mẹ và bà của các người à?
..........
- Cậu Dương, lão phu nhân!
Người gác cổng nhìn thấy chiếc xe của anh liền cúi đầu lên tiếng.
Khẽ mỉm cười gật đầu đáp lễ, sau đó anh lái xe đến chỗ đỗ, tiếp đó là mở của cho bà mình rồi cùng nhau bước vào biệt thự.
- Khuya rồi, cháu nên đi ngủ đi!
Nhìn đồng hồ trên tường Hoảng Kỷ Hạ khẽ nhắc nhở.
- Cháu biết rồi! Bà ngủ ngon!
Nói xong liền đi lên cầu thang hướng tới phía căn phòng của mình đã được chuẩn bị.
Đang đi giữa chừng, bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó. Sau đó vội nhìn hai tay của mình, quả nhiên là số bánh kẹo lúc nãy. Có chút lưỡng lự, anh đánh mắt sang phòng của cô, khẽ suy nghĩ một lát rồi bắt đầu gõ cửa.
Cốc! Cốc!
- Khả Như, em còn thức không?
Một phút sau vẫn chưa có tiếng trả lời, anh nghĩ rằng cô đã ngủ, vừa định quay đi thì cánh cửa lại bỗng nhiên mở ra.
- Anh tìm em có chuyện gì sao?
Khả Như với bộ đồ ngủ hình con gấu trúc trong vô cùng đáng yêu đứng trước mặt anh khẽ hỏi.
- Số bánh này....cho em!
Nhìn cô dụi mắt, Dương Thừa Nam có chút ngượng ngùng, sau đó ho nhẹ hai tiếng rồi nhét cả túi bánh vào trong tay cô.
- Anh muốn em bị sâu răng hay sao?
Nhìn đống bánh trước mặt, Khả Như khẽ trừng mắt. Toàn là socoal, anh ấy cũng biết hành hạ cô quá đi!
- Nếu...nếu em không nhận thì thôi vậy....
Định giơ tay lấy lại túi bánh nhưng chưa kịp thì Khả Như đã ôm nó vào lòng.
- Ai nói không lấy! Anh cho em tức là của em!
Khẽ cong môi, trái tim Khả Như phút chốc lại loạn nhịp.
- Được rồi, vậy anh về phòng đây!
Dương Thừa Nam nhìn thấy cô mỉm cười liền vô thức cười theo, sau đó theo thói quen đưa tay lên mà xoa nhẹ mái tóc mềm mại.
Cảm nhận sự bông mềm của mái tóc, anh khẽ rụt tay lại, tiếp đó là đi đến trước cửa phòng mình.
Cạch!
Dương Thừa Nam cau mày, cố gắng mở cánh cửa ra nhưng lại là vô ích. Chuyện gì vậy chứ?
- Có chuyện gì sao?
Nhìn thấy anh loay hoay chưa mở cửa, Khả Như khẽ tiến lại gần rồi hỏi.
- Hình như chìa khóa không khớp thì phải!
- Để em xem thử!
Một vài phút sau...
- Sao kỳ lại vậy chứ? Rõ ràng đúng là chìa này rồi mà?
Khả Như cau mày thắc mắc.
- Cô chủ, cậu Dương hai người vẫn chưa ngủ sao?
Một người giúp việc đang dọn dẹp hành lang nhìn thấy hai người khẽ hỏi.
- Dì Trần, hình như chốt khóa của cửa bị hư rồi thì phải?
- À là căn phòng này sao, hôm trước vừa mới có trục trặc về điện nên ông bà chủ đã sai người sửa chửa xong khóa lại rồi, tầm một tuần nữa mới có thể an tâm ra vào!
- Dạ??
Đùa sao?
Thấy bạn mình vô cùng sảng khoái mà kể xấu chồng, Trịnh Tú Thi đành lắc đầu bất lực. Cái tính này của Như Ngọc dù là trẻ hay già cũng không bao giờ bỏ được.
- Mà thằng nhóc A Nam kia đâu mất rồi?
Khẽ liếc mắt sang con gái, Liễu Như Ngọc lên tiếng hỏi.
- Lúc nãy thẳng bé đi mua đồ chung với tớ nhưng mà bị mẹ dẫn đi mất rồi!
- Cô Hạ sao? Xem ra thằng nhóc đó sẽ gặp chút phiền phức rồi đây....
........
- Bà có thể nhờ người làm đi mua những thứ này mà?
Dương Thừa Nam khó hiểu nhìn bà nội mình hỏi.
Từ nãy đến giờ cùng bà đi mua sắm cả hai chỉ toàn mua vài món đồ lặt vặt.
- Sao đây, thằng nhóc như cháu chê bà già này phiền phức à?
Hoàng Kỷ Hạ liếc mắt, sau đó lấy một vài bịch bánh trên kệ bỏ vào giỏ hảng.
- Cháu không có, mà sao bà mua nhiều bánh thế? Cháu nhớ bà không thích ăn ngọt mà?
Nhìn mấy bịch bánh socola đắt tiền, Dương Thừa Nam khẽ đánh giá. Bà nội đổi khẩu vị từ khi nào vậy nhỉ?
- Không phải là bà ăn, mua cho con bé Khả Như mà thôi!
- Khả Như sao?
- Ừ, không phải con bé thích socola nhất à?
- Cháu còn tưởng bà không để ý tới em ấy chứ...
- Nói cái gì đó? Dù bà của cháu có chút khó tính nhưng ít ra bà cũng có mắt nhìn người rất tốt.
Hoàng Kỷ Hạ gặn giọng nói.
- Nếu vậy sao bà vẫn không hài lòng về mẹ cháu?
Dương Thừa Nam không nhanh không chậm nói.
- Haiz, ta với Trịnh Tú Thi là khắc khẩu, tính cách của cả hai trái ngược nhau như vậy làm sao có thể dung hòa nhanh chóng? Tuy nhiên ta vẫn phải công nhận, mẹ của cháu là một người phụ nữ tốt.
- Bà thật khó hiểu!
.........
- Cháu đang muốn theo đuổi con bé Khả Như có đúng không?
Trên con đường trở về nhà, Hoàng Kỷ Hạ nhàn nhạt hỏi.
- Ừm, nhưng xem ra cháu còn rất lâu mới có thể cưa đổ được em ấy!
Dương Thừa Nam cười khổ, tâm trí lại không kiềm được mà nhớ đến cô gái nhỏ. Không biết em ấy ngủ chưa nhỉ?
- Tự thằng nhóc như cháu tạo nghiệp làm gì? Nhìn chỗ nào cũng thấy con bé đó thích cháu, vậy mà cứ ngu ngơ không nhìn ra!
Hoàng Kỷ Hạ khinh bỉ nói.
"....."
Không cần thẳng thắng vậy đâu thưa bà!
- Tình cảm của Khả Như không nhẹ như cháu nghĩ đâu. Nếu có lòng tin thì chắc chắn sẽ cưa đổ được con bé mà thôi!
- Không ngờ bà lại có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm như vậy!
- Nếu không có kinh nghiệm có thể làm mẹ và bà của các người à?
..........
- Cậu Dương, lão phu nhân!
Người gác cổng nhìn thấy chiếc xe của anh liền cúi đầu lên tiếng.
Khẽ mỉm cười gật đầu đáp lễ, sau đó anh lái xe đến chỗ đỗ, tiếp đó là mở của cho bà mình rồi cùng nhau bước vào biệt thự.
- Khuya rồi, cháu nên đi ngủ đi!
Nhìn đồng hồ trên tường Hoảng Kỷ Hạ khẽ nhắc nhở.
- Cháu biết rồi! Bà ngủ ngon!
Nói xong liền đi lên cầu thang hướng tới phía căn phòng của mình đã được chuẩn bị.
Đang đi giữa chừng, bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó. Sau đó vội nhìn hai tay của mình, quả nhiên là số bánh kẹo lúc nãy. Có chút lưỡng lự, anh đánh mắt sang phòng của cô, khẽ suy nghĩ một lát rồi bắt đầu gõ cửa.
Cốc! Cốc!
- Khả Như, em còn thức không?
Một phút sau vẫn chưa có tiếng trả lời, anh nghĩ rằng cô đã ngủ, vừa định quay đi thì cánh cửa lại bỗng nhiên mở ra.
- Anh tìm em có chuyện gì sao?
Khả Như với bộ đồ ngủ hình con gấu trúc trong vô cùng đáng yêu đứng trước mặt anh khẽ hỏi.
- Số bánh này....cho em!
Nhìn cô dụi mắt, Dương Thừa Nam có chút ngượng ngùng, sau đó ho nhẹ hai tiếng rồi nhét cả túi bánh vào trong tay cô.
- Anh muốn em bị sâu răng hay sao?
Nhìn đống bánh trước mặt, Khả Như khẽ trừng mắt. Toàn là socoal, anh ấy cũng biết hành hạ cô quá đi!
- Nếu...nếu em không nhận thì thôi vậy....
Định giơ tay lấy lại túi bánh nhưng chưa kịp thì Khả Như đã ôm nó vào lòng.
- Ai nói không lấy! Anh cho em tức là của em!
Khẽ cong môi, trái tim Khả Như phút chốc lại loạn nhịp.
- Được rồi, vậy anh về phòng đây!
Dương Thừa Nam nhìn thấy cô mỉm cười liền vô thức cười theo, sau đó theo thói quen đưa tay lên mà xoa nhẹ mái tóc mềm mại.
Cảm nhận sự bông mềm của mái tóc, anh khẽ rụt tay lại, tiếp đó là đi đến trước cửa phòng mình.
Cạch!
Dương Thừa Nam cau mày, cố gắng mở cánh cửa ra nhưng lại là vô ích. Chuyện gì vậy chứ?
- Có chuyện gì sao?
Nhìn thấy anh loay hoay chưa mở cửa, Khả Như khẽ tiến lại gần rồi hỏi.
- Hình như chìa khóa không khớp thì phải!
- Để em xem thử!
Một vài phút sau...
- Sao kỳ lại vậy chứ? Rõ ràng đúng là chìa này rồi mà?
Khả Như cau mày thắc mắc.
- Cô chủ, cậu Dương hai người vẫn chưa ngủ sao?
Một người giúp việc đang dọn dẹp hành lang nhìn thấy hai người khẽ hỏi.
- Dì Trần, hình như chốt khóa của cửa bị hư rồi thì phải?
- À là căn phòng này sao, hôm trước vừa mới có trục trặc về điện nên ông bà chủ đã sai người sửa chửa xong khóa lại rồi, tầm một tuần nữa mới có thể an tâm ra vào!
- Dạ??
Đùa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.