Chương 42: Cầm thú
Tg Cỏ
26/09/2020
Biết chắc chắn trước sau gì cũng sẽ có người hỏi câu này, cho nên Lưu Đình Vĩ không tỏ ra phản ứng gì quyết liệt, mà là trầm ổn đáp
- Chuyện hôn ước với Vân Uyên, con chưa hề đồng ý. Cuộc hôn nhân đó là do cha và mẹ quyết định... Chú ba, chẳng phải cậu là người biết rõ chuyện này hơn ai hết sao?
Bộ mặt Lưu Đình Vĩ không còn vẻ nhu hòa nhu hòa như trước, mà thay vào đó là một thần thái vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị, Lưu Lục nhận ra được sự âm trần từ anh, cho nên cũng không dám hỏi gì thêm, chỉ có thể đáp lại vài từ
- Nếu cháu đã nói cậu trai này là người yêu của mình, vậy chuyện hôn ước với nhà họ Vân phải tính làm sao?
- Thì cứ hủy hôn là được thôi
Cạch...
Lời nói của Lưu Đình Vĩ vừa dứt, tiếng ly va chạm xuống mặt bàn lại vang lên, sắc mặt của mẹ anh dần tái đi, các cô chú cũng chỉ biết im lặng chờ trận cuồng phong ập đến. Lưu Gia Khiêm chống gậy đứng lên, nhíu mày nói với Đình Vĩ
- Con nghĩ như thế nào mà lại dám nói thế? Chuyện hôn ước giữa hai gia tộc đâu phải nói hủy là hủy được? Nếu làm như vậy chẳng phải danh tiếng của họ Lưu sẽ bị đẩy lùi sao? Còn cậu trai đứng phía sau lưng con. Gia thế ra làm sao? Có hợp với nhà chúng ta không?
Bạch An Túc từ khi nãy đến giờ vẫn đứng ở phía sau, cho nên những lời mà cha của anh nói cậu đều thu hết vào tai. Từng câu, từng chữ phát ra thật sự rất đúng trọng tâm, câu cuối khi lọt vào tai khiến đồng tử cậu co rút, nổi mặc cảm lại một lần nữa dâng lên
Đình Vĩ thì khác, anh biết rõ bảo bối của mình hiện tại đang nghĩ gì. Cho nên liền thở một hơi dài, bình thản nói
- Cha và mọi người đừng diễn nữa, nó không có vui đâu. Chuyện con mang người về công khai, rõ ràng con đã nói rõ. Làm ra bộ dáng nghiêm nghị cùng với những lời nói gai góc ấy khiến em ấy buồn rồi, cha mẹ thấy tai hại không....
- Ai nha... Tiểu tử thúi này không bao giờ chịu hợp tác cả, mẹ và mọi người đều chỉ muốn đùa một chút cho vui. Con liền vạch trần sớm như vậy... Hừ hừ
Bà Tâm Tâm cùng vợ chồng cậu ba và cô út từ từ thư giãn nét mặt, khuôn mặt nghiêm nghị của từng người được thay bằng vẻ nhu hòa thân thiện, mẹ Tâm đứng lên, vội huých tay chồng rồi nói
- Này, ông đừng trêu thằng bé nữa, mau thu hồi vẻ mặt khó ở đấy lại đi
Gia Khiêm được vợ mình nhắc nhở, liền lấy tay đưa lên miệng hắng giọng nói
- Được rồi, chỉ là đùa một chút thôi. Đình Vĩ cùng cậu kia đừng có làm vẻ căng thẳng như vậy. Này cậu trai, ban nãy ta đùa có hơi quá lời. Con đừng giận nhé
Bạch An Túc ngơ ngác ngước mặt lên nhìn mọi người, đại não vẫn chưa thể bắt kịp được với tình hình xảy ra. Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người ở phía trước mặt, Lưu Đình Vĩ xoay người lại thì thấy bảo bối nhỏ bị người ta lừa gạt đến nỗi dại ra thì liền bật cười, nhẹ dùng tay mình áp lên má cậu, anh hứ trấn an vừa cưng chiều nói
- Ha ha.. Nhìn mặt em thật ngốc, hẳn là chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đi.. Thật ra, chuyện mọi người biết em anh đã nói cách đây vài ngày trước khi chúng ta về nhà chính. Chỉ là muốn giữ bí mật để tạo chút bất ngờ thôi. Nhưng mà mọi người diễn có hơi lố, nên xem ra là đứa ngốc của anh đã bị lừa gạt rồi
Hơi ấm từ bàn tay truyền đến, Bạch An Túc tỉnh táo vài phần, cảm thấy mọi người đang tỏa ra sự thân thiện khác hẳn ban đầu, cậu nhỏ giọng hỏi lại anh
- Vậy mọi người đều đã biết chuyện chúng ta? Họ không phản đối gì sao?
- Đã biết... Cho nên, em đừng lo lắng nữa, mau đi đến chào cha mẹ và cô chú đi
Được sự nhắc nhở của Đình Vĩ, cô út liền vui vẻ nói
- Cháu trai à, đừng ngại ngùng nữa. Chúng ta không có ăn thịt con cho nên mau đến đây ra mắt với mọi người đi
Đình Vĩ lách người sang một bên, để lộ cả người cậu đứng giữa năm người họ Lưu, ai ai nhìn An Túc cũng với ánh mắt mong chờ, cho nên cậu vừa ngượng ngùng vừa nói
- Chào... Chào mọi người, cháu tên là Bạch An Túc... Là người yêu, và cũng là người làm ở nhà Đình Vĩ.. Thật xin lỗi vì chào hỏi mọi người chậm trễ ạ
Cô út đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, chưa đầy năm phút sau, dưới bầu không khí yên lặng này. Cô nói
- Bạch An Túc là nam nhân cả người thật gầy và nhỏ nhắn nha~~ nhìn mặt cũng con non lắm, như là chưa phải vị thành niên vậy....
Nói đến đây, Đình Vĩ cùng Bạch An Túc cả người đều căng cứng lại, nhưng mà đã tính đến chuyện công khai tình cảm thì vấn đề về tuổi trước sau gì cũng đào ra, cho nên qua một lâu sau... Đình Vĩ mới nắm chặt tay cậu, từ từ đáp lại
- Đúng.. Đúng vậy... An Túc chưa đến tuổi vị thành niên, em ấy năm nay chỉ mới học đến lớp mười một... Từng là học sinh của con
Lời vừa dứt, cả nhà họ Lưu gồm năm đều đứng yên bất động. Miệng há hốc, đợi đến khi ổn định lại tinh thần. Bọn họ liền đồng túng mắng
- Đình Vĩ, con là đồ cầm thú, đến cả đứa nhỏ cũng không tha
- Chuyện hôn ước với Vân Uyên, con chưa hề đồng ý. Cuộc hôn nhân đó là do cha và mẹ quyết định... Chú ba, chẳng phải cậu là người biết rõ chuyện này hơn ai hết sao?
Bộ mặt Lưu Đình Vĩ không còn vẻ nhu hòa nhu hòa như trước, mà thay vào đó là một thần thái vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị, Lưu Lục nhận ra được sự âm trần từ anh, cho nên cũng không dám hỏi gì thêm, chỉ có thể đáp lại vài từ
- Nếu cháu đã nói cậu trai này là người yêu của mình, vậy chuyện hôn ước với nhà họ Vân phải tính làm sao?
- Thì cứ hủy hôn là được thôi
Cạch...
Lời nói của Lưu Đình Vĩ vừa dứt, tiếng ly va chạm xuống mặt bàn lại vang lên, sắc mặt của mẹ anh dần tái đi, các cô chú cũng chỉ biết im lặng chờ trận cuồng phong ập đến. Lưu Gia Khiêm chống gậy đứng lên, nhíu mày nói với Đình Vĩ
- Con nghĩ như thế nào mà lại dám nói thế? Chuyện hôn ước giữa hai gia tộc đâu phải nói hủy là hủy được? Nếu làm như vậy chẳng phải danh tiếng của họ Lưu sẽ bị đẩy lùi sao? Còn cậu trai đứng phía sau lưng con. Gia thế ra làm sao? Có hợp với nhà chúng ta không?
Bạch An Túc từ khi nãy đến giờ vẫn đứng ở phía sau, cho nên những lời mà cha của anh nói cậu đều thu hết vào tai. Từng câu, từng chữ phát ra thật sự rất đúng trọng tâm, câu cuối khi lọt vào tai khiến đồng tử cậu co rút, nổi mặc cảm lại một lần nữa dâng lên
Đình Vĩ thì khác, anh biết rõ bảo bối của mình hiện tại đang nghĩ gì. Cho nên liền thở một hơi dài, bình thản nói
- Cha và mọi người đừng diễn nữa, nó không có vui đâu. Chuyện con mang người về công khai, rõ ràng con đã nói rõ. Làm ra bộ dáng nghiêm nghị cùng với những lời nói gai góc ấy khiến em ấy buồn rồi, cha mẹ thấy tai hại không....
- Ai nha... Tiểu tử thúi này không bao giờ chịu hợp tác cả, mẹ và mọi người đều chỉ muốn đùa một chút cho vui. Con liền vạch trần sớm như vậy... Hừ hừ
Bà Tâm Tâm cùng vợ chồng cậu ba và cô út từ từ thư giãn nét mặt, khuôn mặt nghiêm nghị của từng người được thay bằng vẻ nhu hòa thân thiện, mẹ Tâm đứng lên, vội huých tay chồng rồi nói
- Này, ông đừng trêu thằng bé nữa, mau thu hồi vẻ mặt khó ở đấy lại đi
Gia Khiêm được vợ mình nhắc nhở, liền lấy tay đưa lên miệng hắng giọng nói
- Được rồi, chỉ là đùa một chút thôi. Đình Vĩ cùng cậu kia đừng có làm vẻ căng thẳng như vậy. Này cậu trai, ban nãy ta đùa có hơi quá lời. Con đừng giận nhé
Bạch An Túc ngơ ngác ngước mặt lên nhìn mọi người, đại não vẫn chưa thể bắt kịp được với tình hình xảy ra. Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người ở phía trước mặt, Lưu Đình Vĩ xoay người lại thì thấy bảo bối nhỏ bị người ta lừa gạt đến nỗi dại ra thì liền bật cười, nhẹ dùng tay mình áp lên má cậu, anh hứ trấn an vừa cưng chiều nói
- Ha ha.. Nhìn mặt em thật ngốc, hẳn là chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đi.. Thật ra, chuyện mọi người biết em anh đã nói cách đây vài ngày trước khi chúng ta về nhà chính. Chỉ là muốn giữ bí mật để tạo chút bất ngờ thôi. Nhưng mà mọi người diễn có hơi lố, nên xem ra là đứa ngốc của anh đã bị lừa gạt rồi
Hơi ấm từ bàn tay truyền đến, Bạch An Túc tỉnh táo vài phần, cảm thấy mọi người đang tỏa ra sự thân thiện khác hẳn ban đầu, cậu nhỏ giọng hỏi lại anh
- Vậy mọi người đều đã biết chuyện chúng ta? Họ không phản đối gì sao?
- Đã biết... Cho nên, em đừng lo lắng nữa, mau đi đến chào cha mẹ và cô chú đi
Được sự nhắc nhở của Đình Vĩ, cô út liền vui vẻ nói
- Cháu trai à, đừng ngại ngùng nữa. Chúng ta không có ăn thịt con cho nên mau đến đây ra mắt với mọi người đi
Đình Vĩ lách người sang một bên, để lộ cả người cậu đứng giữa năm người họ Lưu, ai ai nhìn An Túc cũng với ánh mắt mong chờ, cho nên cậu vừa ngượng ngùng vừa nói
- Chào... Chào mọi người, cháu tên là Bạch An Túc... Là người yêu, và cũng là người làm ở nhà Đình Vĩ.. Thật xin lỗi vì chào hỏi mọi người chậm trễ ạ
Cô út đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, chưa đầy năm phút sau, dưới bầu không khí yên lặng này. Cô nói
- Bạch An Túc là nam nhân cả người thật gầy và nhỏ nhắn nha~~ nhìn mặt cũng con non lắm, như là chưa phải vị thành niên vậy....
Nói đến đây, Đình Vĩ cùng Bạch An Túc cả người đều căng cứng lại, nhưng mà đã tính đến chuyện công khai tình cảm thì vấn đề về tuổi trước sau gì cũng đào ra, cho nên qua một lâu sau... Đình Vĩ mới nắm chặt tay cậu, từ từ đáp lại
- Đúng.. Đúng vậy... An Túc chưa đến tuổi vị thành niên, em ấy năm nay chỉ mới học đến lớp mười một... Từng là học sinh của con
Lời vừa dứt, cả nhà họ Lưu gồm năm đều đứng yên bất động. Miệng há hốc, đợi đến khi ổn định lại tinh thần. Bọn họ liền đồng túng mắng
- Đình Vĩ, con là đồ cầm thú, đến cả đứa nhỏ cũng không tha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.