Chương 34: Quyết định nào là đúng?
Tg Cỏ
26/09/2020
Qua ba ngày sau, Bạch An Túc cuối cùng cũng hồi phục hoàn toàn, cả người đều không còn vết thương hay vết bầm nữa. Sắc mặt cũng tốt hơn trước rất nhiều.... Chỉ là tâm tình của cậu qua mấy ngày nay đều rối như tơ vò vì cuộc điện thoại của Lưu Đình Vĩ. Đến cả ngày hôm nay, từ tận trong tâm cậu vẫn không thể hiểu nổi được bản thân đang muốn làm gì và cần buông bỏ thì gì?
- An Túc... Sau này chăm sóc bản thân cho thật tốt, nhớ học bài chăm chỉ... Có gì khó khăn cứ nhờ Dĩ Đông nhé
Hai người đứng trước cổng biệt thự họ Lưu, trên lưng của cậu chỉ có một cái balo to, bên trong đựng các đồ mà khi xưa cậu mang đến đây, hôm nay chính là ngày cậy rời khỏi đây... Lưu Đình Vĩ vừa nói xong, cậu liền giật mình hỏi lại anh
- Vậy... Vậy anh không tiếp tục đi dạy nữa sao?
Hơn một tuần nay Bạch An Túc luôn đối xử lạnh nhạt với anh, bây giờ lại có thể nghe được câu hỏi thăm từ cậu. Đình Vĩ cảm thấy rất vui, nụ cười trên môi xuất hiện... Anh đáp lại
- Không... Anh đã làm đơn xin nghỉ cách đây một tuần rồi... Hai ngày nữa anh phải về nhà chính đã tiếp quản công ty. Căn nhà này cũng sẽ không còn ai ở nữa..Có lẽ sẽ bán đi
Đồng tử chợt co rút, cảm giác tiếc nuối cùng hụt hẫng trỗi dậy trong người cậu. Nhưng nhớ lại những khoảng thời gian trước, rồi nhìn lại địa vị của mình... Lời muốn nói sắp phát ra lập tức dừng lại ở ngay miệng. Qua một lúc lâu cậu chỉ có thể gật đầu xem như đã hiểu ra lời nói của anh
Lưu Đình Vĩ nhìn Bạch An Túc thật lâu, trong đôi mắt của anh chứa đầy vẻ đau buồn khi sắp phải xa cậu.. Nhưng mà nếu có thể làm con người ở trước mặt này vui vẻ.... Anh đều chấp nhận hết, kể cả việc buông tay cậu. Chợt nhớ đến chính mình đã dùng vũ lực để cưỡng hiếp em ấy... Lưu Đình Vĩ càng lấy đó làm sự răn đe, cùng can đam buông tay cho chính bản thân mình... Trái tin tuy đập mạnh liên hồi, nhưng ở ngoài mặt vẫn ôn dặn dò cậu
Tiếng còi xe vang lên, chiếc ô tô hàng hiệu màu đỏ vừa chạy đến cổng biệt thự thì Lưu Đình Vĩ chợt dùng tay xoa đầu cậu vài cái, nụ cười chứa đầy đau buồn nở trên môi... Anh nói
- Xe đến rồi... Qua đó làm việc cho tốt nhé.... Bạch An Túc, tạm biệt em
Trái tim của An Túc cũng đập thật mạnh, cảm giác đau lòng dần dần xâm chiếm cả thân thể khiến cậu không thể nói gì ngoài việc đứng sững sờ nhìn anh, nội tâm tự hỏi
- Liệu khi bước ra khỏi vòng vây tình cảm này, cậu đã đi đúng con đường mình đã chọn?
Hà Dĩ Đông mở cửa xe bước ra, nhưng không đi đến làm phiền hai người. Hắn luôn tôn trọng quyết định của cậu... Cuối cùng vẫn là anh nói trước
-Dĩ Đông đến rồi... Mau lên xe đi, đừng để cậu ấy phải chờ
Chần chừ một lúc lâu,vẫn là Bạch An Túc quyết định xoay người ngồi vào trong xe, Lưu Đình Vĩ nhìn cửa xe đã đóng, khuôn mặt chứa đầy phiền muộn căn dặn Dĩ Đông
- Nếu An Túc gặp chuyện gì nguy hiểm. Hy vọng cậu hãy nói cho tôi một tiếng,và đừng để em ấy phải chịu thêm tổn thương nào nữa. Như vậy tôi mới có thể yên tâm
Hà Dĩ Đông gật đầu đồng ý, sau một hồi đắn đo.. Cuối cùng hắn cũng quyết định nói
- Chuyện xảy ra ở trường... Em đã biết được sự thật... Thầy định để cậu ấy đi như vậy thật sao?
Anh nở nụ cười nhẹ nhàng thay cho câu trả lời, Hà Dĩ Đông cuối cùng không thể hiểu nỗi được hai người này đang nghĩ gì... Chỉ có thể lắc đầu chào tạm biệt anh rồi ngồi vào trong xe
Tiếng động cơ vang lên, anh nhìn chiếc xe dần dần đi xa khỏi đây.. Trái tim đau nhói kịch liệt, ánh mắt u buồn nhìn theo hướng chiếc xe, Đình Vĩ tự cười giễu bản thân mình
- Bản thân thật sự muốn giữ em ấy lại,nhưng nhìn lại những gì mình đã gây ra... Lại càng không dám đến gần em ấy chỉ vì sợ An Túc tổn thương. Nói tim không đau là giả... Nhưng mà chỉ cần An Túc vui thì dù có ra sao bản thân vẫn sẽ chấp nhận
Lưu Đình Vĩ đứng ở trước cổng nhà không biết qua bao... Chỉ là bỗng nhiên từ phía đằng xa xa ấy xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn, đeo trên vai chiếc balo đang đi em phía của mình... Đình Vĩ từ bất ngờ chuyển sang vui mừng, anh không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ vội vàng chạy đến trước mặt người kia, trong giọng nói chứa đầy vẻ chờ mong hỏi
- An Túc... Tại sao em lại về đây? Dĩ Đông đâu? Em.. Em.. Em...
Lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng, Lúi Đọng Vĩ không biết phải nói gì thì Bạch An Túc ngước mặt lên nhìn anh, nước mắt tràn khóe mi, giọng nói rụt rè nghẹn ngào nói
- Em không đi đến nhà Dĩ Đông giúp việc nữa... Chỉ muốn ở đây làm việc... Lưu Đình Vĩ.... Em nhận ra được tình cảm của mình rồi... Em không muốn rời xa anh... Càng không muốn chúng ta làm người dưng.... Đình Vĩ, em thích anh
Giọng nói nghẹn ngào, thanh âm nức nở nhưng bộc lộ hết nỗi lòng của Bạch An Túc khiến Lưu Đình Vĩ hạnh khúc đến không biết làm gì hơn ngoài việc ôm chặt cậu vào lòng, giọng nói run rẩy chứa đầy vui mừng nói
- Thật tốt quá.... Thật tốt quá... Cuối cùng thì em cũng không bỏ đi... An Túc, anh yêu em
- An Túc... Sau này chăm sóc bản thân cho thật tốt, nhớ học bài chăm chỉ... Có gì khó khăn cứ nhờ Dĩ Đông nhé
Hai người đứng trước cổng biệt thự họ Lưu, trên lưng của cậu chỉ có một cái balo to, bên trong đựng các đồ mà khi xưa cậu mang đến đây, hôm nay chính là ngày cậy rời khỏi đây... Lưu Đình Vĩ vừa nói xong, cậu liền giật mình hỏi lại anh
- Vậy... Vậy anh không tiếp tục đi dạy nữa sao?
Hơn một tuần nay Bạch An Túc luôn đối xử lạnh nhạt với anh, bây giờ lại có thể nghe được câu hỏi thăm từ cậu. Đình Vĩ cảm thấy rất vui, nụ cười trên môi xuất hiện... Anh đáp lại
- Không... Anh đã làm đơn xin nghỉ cách đây một tuần rồi... Hai ngày nữa anh phải về nhà chính đã tiếp quản công ty. Căn nhà này cũng sẽ không còn ai ở nữa..Có lẽ sẽ bán đi
Đồng tử chợt co rút, cảm giác tiếc nuối cùng hụt hẫng trỗi dậy trong người cậu. Nhưng nhớ lại những khoảng thời gian trước, rồi nhìn lại địa vị của mình... Lời muốn nói sắp phát ra lập tức dừng lại ở ngay miệng. Qua một lúc lâu cậu chỉ có thể gật đầu xem như đã hiểu ra lời nói của anh
Lưu Đình Vĩ nhìn Bạch An Túc thật lâu, trong đôi mắt của anh chứa đầy vẻ đau buồn khi sắp phải xa cậu.. Nhưng mà nếu có thể làm con người ở trước mặt này vui vẻ.... Anh đều chấp nhận hết, kể cả việc buông tay cậu. Chợt nhớ đến chính mình đã dùng vũ lực để cưỡng hiếp em ấy... Lưu Đình Vĩ càng lấy đó làm sự răn đe, cùng can đam buông tay cho chính bản thân mình... Trái tin tuy đập mạnh liên hồi, nhưng ở ngoài mặt vẫn ôn dặn dò cậu
Tiếng còi xe vang lên, chiếc ô tô hàng hiệu màu đỏ vừa chạy đến cổng biệt thự thì Lưu Đình Vĩ chợt dùng tay xoa đầu cậu vài cái, nụ cười chứa đầy đau buồn nở trên môi... Anh nói
- Xe đến rồi... Qua đó làm việc cho tốt nhé.... Bạch An Túc, tạm biệt em
Trái tim của An Túc cũng đập thật mạnh, cảm giác đau lòng dần dần xâm chiếm cả thân thể khiến cậu không thể nói gì ngoài việc đứng sững sờ nhìn anh, nội tâm tự hỏi
- Liệu khi bước ra khỏi vòng vây tình cảm này, cậu đã đi đúng con đường mình đã chọn?
Hà Dĩ Đông mở cửa xe bước ra, nhưng không đi đến làm phiền hai người. Hắn luôn tôn trọng quyết định của cậu... Cuối cùng vẫn là anh nói trước
-Dĩ Đông đến rồi... Mau lên xe đi, đừng để cậu ấy phải chờ
Chần chừ một lúc lâu,vẫn là Bạch An Túc quyết định xoay người ngồi vào trong xe, Lưu Đình Vĩ nhìn cửa xe đã đóng, khuôn mặt chứa đầy phiền muộn căn dặn Dĩ Đông
- Nếu An Túc gặp chuyện gì nguy hiểm. Hy vọng cậu hãy nói cho tôi một tiếng,và đừng để em ấy phải chịu thêm tổn thương nào nữa. Như vậy tôi mới có thể yên tâm
Hà Dĩ Đông gật đầu đồng ý, sau một hồi đắn đo.. Cuối cùng hắn cũng quyết định nói
- Chuyện xảy ra ở trường... Em đã biết được sự thật... Thầy định để cậu ấy đi như vậy thật sao?
Anh nở nụ cười nhẹ nhàng thay cho câu trả lời, Hà Dĩ Đông cuối cùng không thể hiểu nỗi được hai người này đang nghĩ gì... Chỉ có thể lắc đầu chào tạm biệt anh rồi ngồi vào trong xe
Tiếng động cơ vang lên, anh nhìn chiếc xe dần dần đi xa khỏi đây.. Trái tim đau nhói kịch liệt, ánh mắt u buồn nhìn theo hướng chiếc xe, Đình Vĩ tự cười giễu bản thân mình
- Bản thân thật sự muốn giữ em ấy lại,nhưng nhìn lại những gì mình đã gây ra... Lại càng không dám đến gần em ấy chỉ vì sợ An Túc tổn thương. Nói tim không đau là giả... Nhưng mà chỉ cần An Túc vui thì dù có ra sao bản thân vẫn sẽ chấp nhận
Lưu Đình Vĩ đứng ở trước cổng nhà không biết qua bao... Chỉ là bỗng nhiên từ phía đằng xa xa ấy xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn, đeo trên vai chiếc balo đang đi em phía của mình... Đình Vĩ từ bất ngờ chuyển sang vui mừng, anh không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ vội vàng chạy đến trước mặt người kia, trong giọng nói chứa đầy vẻ chờ mong hỏi
- An Túc... Tại sao em lại về đây? Dĩ Đông đâu? Em.. Em.. Em...
Lời nói bị nghẹn lại ở cổ họng, Lúi Đọng Vĩ không biết phải nói gì thì Bạch An Túc ngước mặt lên nhìn anh, nước mắt tràn khóe mi, giọng nói rụt rè nghẹn ngào nói
- Em không đi đến nhà Dĩ Đông giúp việc nữa... Chỉ muốn ở đây làm việc... Lưu Đình Vĩ.... Em nhận ra được tình cảm của mình rồi... Em không muốn rời xa anh... Càng không muốn chúng ta làm người dưng.... Đình Vĩ, em thích anh
Giọng nói nghẹn ngào, thanh âm nức nở nhưng bộc lộ hết nỗi lòng của Bạch An Túc khiến Lưu Đình Vĩ hạnh khúc đến không biết làm gì hơn ngoài việc ôm chặt cậu vào lòng, giọng nói run rẩy chứa đầy vui mừng nói
- Thật tốt quá.... Thật tốt quá... Cuối cùng thì em cũng không bỏ đi... An Túc, anh yêu em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.