Hành Trình "bẻ Cong" Cô Bạn Cùng Bàn
Chương 43
Nhii_Min
05/05/2022
*Đoàng*
Viên đạn không trúng vào Minh Lâm mà nó trúng vào một bình hoa gần đó khiến bình hoa vỡ tan tành. Minh Lâm vẫn đứng đó bất cần. Khuôn mặt hắn ánh lên vài tia ưu thương.
Lâm Tĩnh vốn định bắn vào chân của Minh Lâm nhưng cậu lại nhớ đến câu nói trước đó của Hạnh San khi cô ấy chuẩn bị vào phòng phẫu thuật "Cậu đừng làm gì tổn hại đến tính mạng của...Minh Lâm...Tất cả là do...cha hắn gây ra...hắn không có tội trong...việc này...Hãy tha cho...cậu ta..một con đường sống!"
Lâm Tĩnh hạ cây súng xuống. Cậu mệt mỏi ngồi xuống.
-Hôm nay tôi sẽ không lấy mạng cậu. Tôi sẽ theo chủ ý của Hạnh San là sẽ tha cho cậu một con đường sống. Cậu sẽ được chu cấp cho một số tiền xem như đó là vốn sinh nhai của cậu sau này. Ân oán giữa hai gia tộc được xoá bỏ. Nếu có chạm mặt nhau thì cũng xem như chưa từng quen biết.Lâm Tĩnh đứng lên định bước về phòng làm việc của mình thì bị tiếng nói của Minh Lâm giữ lại.
-Tại sao sau tất cả mọi chuyện mà tôi và cha tôi đã làm nhưng sao các người không gϊếŧ tôi mà lại đối tốt với tôi như thế?
-Đó là do tấm lòng nhân từ của Hạnh San. Cô ấy không bao giờ triệt đường sống của ai cả. Còn nữa, chuyện đôi mắt của cậu, cô ấy không hề có chủ ý đó, mà là do một tên thuộc hạ đã không nghe lời của cô ấy mà đã tự ý hành động. Và cô ấy đã xử lí tên đó từ lâu...Nhưng bây giờ cậu vẫn chưa thể rời khỏi Hắc Long.
-Tại sao?!
-Hạnh San cô ấy đã lên lịch phẫu thuật cấy ghép đôi mắt khác cho cậu vào ngày mai. Lâm Tĩnh nhàn nhạt nói.
-Tôi xin lỗi...thành thật xin lỗi. Tất cả đều do tôi...Đời đời tôi sẽ ghi nhớ ân huệ to lớn của cô ấy. Xin cậu hãy giúp tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến cô ấy. Minh Lâm nghẹn ngào nói. Cậu ấy liên tục cuối gập người trước mặt Lâm Tĩnh.
-Cô ấy...Thôi, bỏ đi. Lâm Tĩnh định nói tình trạng của Hạnh San bây giờ nhưng rồi lại thôi. Đưa cậu ta về phòng. Nhẹ tay một chút! Lâm Tĩnh nói rồi cất bước về phòng làm việc của mình.
"Cảm ơn cô Trương Hạnh San. Sau khi đôi mắt tôi hồi phục tôi hứa sẽ làm lại từ đầu và bắt đầu một cuộc sống mới! Đến lúc tôi thành công, tôi nhất định sẽ quay lại đền đáp ân tình của cô"
~Bệnh Viện~
Bên trong căn phòng bệnh, thân ảnh một người con gái đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế được đặt cạnh giường bệnh của cô gái đang nằm bất động trên giường.
Thiên Di từ đầu đến cuối đều nắm chặt lấy bàn tay của Hạnh San, một khắc cũng không rời. Nàng đưa đôi mắt ngập nước của nàng đặt lên gương mặt tái nhợt và hốc hác của Hạnh San. Thỉnh thoảng nàng lại ma sát nhè nhẹ mu bàn tay của cô lên má nàng. Ánh mắt nàng ngập vẻ ưu thương.
Lâm Tĩnh đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn vào bên trong phòng thì không khỏi ghen tị. Cô gái mà bao năm anh theo đuổi nay đã có người kề cận yêu thương, chăm sóc. Và quan trọng hơn nhất, người đó là người duy nhất mà Hạnh San đã chọn để sống cùng cô ấy cả đời nên anh cũng âm thầm chúc phúc cho cô ấy. Nhưng mà tại sao trong lòng anh lại dấy lên một trận đau đớn thế này.
Lâm Tĩnh cố trấn tĩnh bản thân lại rồi ung dung mở cửa bước vào phòng. Nhưng hình như sự xuất hiện của anh không gây được sự chú ý của Thiên Di.
Lâm Tĩnh nhẹ nhàng đặt phần cháo bào ngư mà anh dặn đầu bếp làm lên cái bàn nhỏ gần đó. Rồi khẽ bước đến, đặt một tay lên vai Thiên Di, hít một hơi thật sâu anh nói:
-Tôi chắc chắn rằng Hạnh San không muốn nhìn thấy người yêu của cậu ấy phải nhịn ăn vì lo cho mình.
-Cảm ơn anh, nhưng bây giờ tôi thực sự không muốn ăn gì cả. Thiên Di trả lời mà mắt vẫn tập trung lên người Hạnh San.
-Nếu cô không ăn thì lấy đâu ra sức mà chăm sóc cho cậu ấy?! Mau, nghe lời tôi ăn chút gì đó đi.
-Ừm, cũng được. Nghe được câu nói hợp tình hợp lí của Lâm Tĩnh, Thiên Di liền nhận thức được vấn đề. Đúng rồi, nàng không ăn thì lấy đâu ra sức khoẻ mà chăm sóc cho Hạnh San cơ chứ?!
Lâm Tĩnh nhẹ nhàng đỡ lấy Thiên Di đứng dậy. Anh chắc chắn rằng Thiên Di đã ngồi lì ở đây từ khi Hạnh San được đưa vào phòng này. Nên việc đứng lên sẽ gặp chút khó khăn. Lâm Tĩnh giúp Thiên Di đi đến cái bàn đặt gần đó rồi ấn nhẹ người nàng ngồi xuống ghế. Anh nhanh tay mở hộp cháo ra đặt ngay ngắn trước mặt nàng.
-Mau ăn kẻo nguội. Tôi đi gặp bác sĩ để hỏi về tình trạng của Hạnh San một chút. Khi tôi về nhất định hộp cháo này phải được ăn xong. Tôi đi nhé! Lâm Tĩnh nói rồi tiêu soái bước ra ngoài.
Thiên Di từ đầu đến cuối đều im lặng và gật đầu. Chẳng buồn nói câu nào. Sau khi Lâm Tĩnh bước ra ngoài thì nàng mới từ từ nhìn vào hộp cháo đặt trước mặt, rồi lại nhìn về phía giường bệnh, nàng nhẹ nhàng cầm lấy cái muỗng (thìa) lên và bắt đầu cho từng thìa cháo vào miệng.
~Tua nhanh một chút nhé~
Hạnh San nằm viện đến nay cũng được gần năm tháng. Ngoại trừ việc các vết thương ngoài da lúc trước đều đã lành lặn thì Hạnh San vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này làm cho Thiên Di và Lâm Tĩnh rất buồn phiền.
Mấy tháng nay, Lâm Tĩnh là người thay Hạnh San lãnh đạo Hắc Long Hội. Còn Thiên Di thì vừa phải quản lí tập đoàn của nhà mình vừa phải thay Hạnh San điều hành luôn cả tập đoàn của cô. Công việc càng ngày càng chất cao như núi. Nhưng, Thiên Di vẫn cố gắng dành một chút ít thời gian rảnh rỗi của nàng để đến bệnh viện trò chuyện cùng Hạnh San, kể cho cô ấy nghe tất tần tật những chuyện đã xảy ra, đôi khi nàng lại trách móc rằng tại sao cô lại bỏ nàng một mình mà nằm đây để nàng phải một tay chống chọi với mọi thứ. Tuy Hạnh San vẫn không có dấu hiệu đáp lại nàng nhưng nàng vẫn kiên trì, đều đặn mỗi ngày trò chuyện cùng cô ấy. Bởi bác sĩ nói nếu như thân nhân có thể trò chuyện thường xuyên với bệnh nhân thì khả năng tỉnh lại rất cao nên nàng quyết tâm làm cho cô ấy phải tỉnh lại.
Cho đến một hôm, khi Thiên Di đang ngồi luyên thuyên kể cho Hạnh San về những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì nàng cảm thấy bàn tay trong lòng bàn tay của mình khẽ cử động.
Nàng mừng đến nỗi nước mắt thi nhau trào ra nơi khoé mắt không ngừng. Nàng nhẹ nhàng xác nhận lại một lần nữa rồi nhanh tay nhấn cái nút đỏ bên trên giường bệnh gọi bác sĩ đến.
Các y bác sĩ lẫn y tá nghe tiếng chuông từ phòng V.I.P liền nhanh chóng di chuyển đến đó.
-Bác sĩ...Mau...Mau kiểm tra... Thiên Di vì xúc động mà không nói thành câu.
-Xin Triệu tổng cứ yên tâm. Một nữ y tá lên tiếng thay cho vị bác sĩ đang bận rộn kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Hạnh San.
-Trương tổng, cô có nhìn thấy gì không?
Một cái gật đầu từ Hạnh San.
-Rất tốt. Bây giờ cô hãy nhìn theo hướng của ngón tay tôi thử xem nhé!
Nói rồi vị bác sĩ đưa ngón tay trỏ của mình sang trái rồi lại sang phải. Cứ thế chầm chậm.
Tròng mắt của Hạnh San cũng cùng lúc di chuyển theo hướng của ngón tay vị bác sĩ ấy.
Thiên Di nàng đứng bên cạnh càng xúc động nhiều hơn.
-Tốt lắm! Thực sự rất tốt! Xin chúc mừng, cô Triệu tổng. Vị bác sĩ bày tỏ vẻ mặt vui mừng của mình đến Thiên Di.
-Cảm ơn ông. Cảm ơn ông rất nhiều. Bây giờ...cô ấy đã không sao rồi...đúng chứ?!
-Tình trạng sức khoẻ của Trương tổng đang tiến triển theo chiều hướng tích cực nên Triệu tổng cô cứ an tâm. Nhưng, tôi e là sau khi cô ấy tỉnh lại thì khả năng đi lại sẽ giảm đi. Vì cô ấy bị trúng một phát đạn vào chân, nhưng viên đạn ấy lại trúng ngay vào dây chằn của cô ấy nên....Nhưng nếu chăm chỉ thực hiện các bài học vật lí trị liệu thì cơ hội đi lại được rất cao. Vị bác sĩ ôn tồn nói.
-Cảm ơn ông. Lương tháng này của ông sẽ được tăng. Thiên Di cảm kích nói rồi phất tay ra hiệu cho vị bác sĩ ấy ra ngoài.
-Cảm ơn Triệu tổng. Chúng tôi xin phép đi trước. Vị bác sĩ ấy vui mừng lui ra ngoài cùng với các nữ y tá lúc nãy.
Thiên Di nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế đặt kế giường bệnh. Nàng đan bàn tay của hai người lại với nhau, nắm lấy thật chặt. Nàng bật khóc thật to, nàng nói:
-Sao bây giờ San mới chịu tỉnh lại. San có biết em đã cực khổ như thế nào không hả?! San đã hứa là sẽ không để em phải chịu khổ mà! San là đồ đáng ghét! Hic hic
Thiên Di úp mặt vào cánh tay Hạnh San ấm ức khóc lớn.
Hạnh San dùng hết sức lực của mình nhẹ nhàng đưa bàn tay ghim dây truyền nước biển của mình vuốt ve nhè nhẹ lên tóc của nàng. Khoé môi cong lên hạnh phúc.
-Đồ ngốc...Chào em. Hạnh San thều thào nói.
Thiên Di nghe được giọng nói mà nàng nhung nhớ bấy lâu cất lên thì lại càng khóc lớn hơn. Tay áo của Hạnh San đã bị ướt một mảng lớn vì nước mắt của nàng.
-Bảo bối ngoan...Đừng khóc...San thương em. Hạnh San vỗ nhè nhẹ lên đầu của nàng. Thì thầm bao lời yêu thương.
-Còn mấy chap nữa là The End rồi. ~
End chap 43
Author: Nấm????
Độ dài: 1865 từ
Viên đạn không trúng vào Minh Lâm mà nó trúng vào một bình hoa gần đó khiến bình hoa vỡ tan tành. Minh Lâm vẫn đứng đó bất cần. Khuôn mặt hắn ánh lên vài tia ưu thương.
Lâm Tĩnh vốn định bắn vào chân của Minh Lâm nhưng cậu lại nhớ đến câu nói trước đó của Hạnh San khi cô ấy chuẩn bị vào phòng phẫu thuật "Cậu đừng làm gì tổn hại đến tính mạng của...Minh Lâm...Tất cả là do...cha hắn gây ra...hắn không có tội trong...việc này...Hãy tha cho...cậu ta..một con đường sống!"
Lâm Tĩnh hạ cây súng xuống. Cậu mệt mỏi ngồi xuống.
-Hôm nay tôi sẽ không lấy mạng cậu. Tôi sẽ theo chủ ý của Hạnh San là sẽ tha cho cậu một con đường sống. Cậu sẽ được chu cấp cho một số tiền xem như đó là vốn sinh nhai của cậu sau này. Ân oán giữa hai gia tộc được xoá bỏ. Nếu có chạm mặt nhau thì cũng xem như chưa từng quen biết.Lâm Tĩnh đứng lên định bước về phòng làm việc của mình thì bị tiếng nói của Minh Lâm giữ lại.
-Tại sao sau tất cả mọi chuyện mà tôi và cha tôi đã làm nhưng sao các người không gϊếŧ tôi mà lại đối tốt với tôi như thế?
-Đó là do tấm lòng nhân từ của Hạnh San. Cô ấy không bao giờ triệt đường sống của ai cả. Còn nữa, chuyện đôi mắt của cậu, cô ấy không hề có chủ ý đó, mà là do một tên thuộc hạ đã không nghe lời của cô ấy mà đã tự ý hành động. Và cô ấy đã xử lí tên đó từ lâu...Nhưng bây giờ cậu vẫn chưa thể rời khỏi Hắc Long.
-Tại sao?!
-Hạnh San cô ấy đã lên lịch phẫu thuật cấy ghép đôi mắt khác cho cậu vào ngày mai. Lâm Tĩnh nhàn nhạt nói.
-Tôi xin lỗi...thành thật xin lỗi. Tất cả đều do tôi...Đời đời tôi sẽ ghi nhớ ân huệ to lớn của cô ấy. Xin cậu hãy giúp tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến cô ấy. Minh Lâm nghẹn ngào nói. Cậu ấy liên tục cuối gập người trước mặt Lâm Tĩnh.
-Cô ấy...Thôi, bỏ đi. Lâm Tĩnh định nói tình trạng của Hạnh San bây giờ nhưng rồi lại thôi. Đưa cậu ta về phòng. Nhẹ tay một chút! Lâm Tĩnh nói rồi cất bước về phòng làm việc của mình.
"Cảm ơn cô Trương Hạnh San. Sau khi đôi mắt tôi hồi phục tôi hứa sẽ làm lại từ đầu và bắt đầu một cuộc sống mới! Đến lúc tôi thành công, tôi nhất định sẽ quay lại đền đáp ân tình của cô"
~Bệnh Viện~
Bên trong căn phòng bệnh, thân ảnh một người con gái đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế được đặt cạnh giường bệnh của cô gái đang nằm bất động trên giường.
Thiên Di từ đầu đến cuối đều nắm chặt lấy bàn tay của Hạnh San, một khắc cũng không rời. Nàng đưa đôi mắt ngập nước của nàng đặt lên gương mặt tái nhợt và hốc hác của Hạnh San. Thỉnh thoảng nàng lại ma sát nhè nhẹ mu bàn tay của cô lên má nàng. Ánh mắt nàng ngập vẻ ưu thương.
Lâm Tĩnh đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn vào bên trong phòng thì không khỏi ghen tị. Cô gái mà bao năm anh theo đuổi nay đã có người kề cận yêu thương, chăm sóc. Và quan trọng hơn nhất, người đó là người duy nhất mà Hạnh San đã chọn để sống cùng cô ấy cả đời nên anh cũng âm thầm chúc phúc cho cô ấy. Nhưng mà tại sao trong lòng anh lại dấy lên một trận đau đớn thế này.
Lâm Tĩnh cố trấn tĩnh bản thân lại rồi ung dung mở cửa bước vào phòng. Nhưng hình như sự xuất hiện của anh không gây được sự chú ý của Thiên Di.
Lâm Tĩnh nhẹ nhàng đặt phần cháo bào ngư mà anh dặn đầu bếp làm lên cái bàn nhỏ gần đó. Rồi khẽ bước đến, đặt một tay lên vai Thiên Di, hít một hơi thật sâu anh nói:
-Tôi chắc chắn rằng Hạnh San không muốn nhìn thấy người yêu của cậu ấy phải nhịn ăn vì lo cho mình.
-Cảm ơn anh, nhưng bây giờ tôi thực sự không muốn ăn gì cả. Thiên Di trả lời mà mắt vẫn tập trung lên người Hạnh San.
-Nếu cô không ăn thì lấy đâu ra sức mà chăm sóc cho cậu ấy?! Mau, nghe lời tôi ăn chút gì đó đi.
-Ừm, cũng được. Nghe được câu nói hợp tình hợp lí của Lâm Tĩnh, Thiên Di liền nhận thức được vấn đề. Đúng rồi, nàng không ăn thì lấy đâu ra sức khoẻ mà chăm sóc cho Hạnh San cơ chứ?!
Lâm Tĩnh nhẹ nhàng đỡ lấy Thiên Di đứng dậy. Anh chắc chắn rằng Thiên Di đã ngồi lì ở đây từ khi Hạnh San được đưa vào phòng này. Nên việc đứng lên sẽ gặp chút khó khăn. Lâm Tĩnh giúp Thiên Di đi đến cái bàn đặt gần đó rồi ấn nhẹ người nàng ngồi xuống ghế. Anh nhanh tay mở hộp cháo ra đặt ngay ngắn trước mặt nàng.
-Mau ăn kẻo nguội. Tôi đi gặp bác sĩ để hỏi về tình trạng của Hạnh San một chút. Khi tôi về nhất định hộp cháo này phải được ăn xong. Tôi đi nhé! Lâm Tĩnh nói rồi tiêu soái bước ra ngoài.
Thiên Di từ đầu đến cuối đều im lặng và gật đầu. Chẳng buồn nói câu nào. Sau khi Lâm Tĩnh bước ra ngoài thì nàng mới từ từ nhìn vào hộp cháo đặt trước mặt, rồi lại nhìn về phía giường bệnh, nàng nhẹ nhàng cầm lấy cái muỗng (thìa) lên và bắt đầu cho từng thìa cháo vào miệng.
~Tua nhanh một chút nhé~
Hạnh San nằm viện đến nay cũng được gần năm tháng. Ngoại trừ việc các vết thương ngoài da lúc trước đều đã lành lặn thì Hạnh San vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Điều này làm cho Thiên Di và Lâm Tĩnh rất buồn phiền.
Mấy tháng nay, Lâm Tĩnh là người thay Hạnh San lãnh đạo Hắc Long Hội. Còn Thiên Di thì vừa phải quản lí tập đoàn của nhà mình vừa phải thay Hạnh San điều hành luôn cả tập đoàn của cô. Công việc càng ngày càng chất cao như núi. Nhưng, Thiên Di vẫn cố gắng dành một chút ít thời gian rảnh rỗi của nàng để đến bệnh viện trò chuyện cùng Hạnh San, kể cho cô ấy nghe tất tần tật những chuyện đã xảy ra, đôi khi nàng lại trách móc rằng tại sao cô lại bỏ nàng một mình mà nằm đây để nàng phải một tay chống chọi với mọi thứ. Tuy Hạnh San vẫn không có dấu hiệu đáp lại nàng nhưng nàng vẫn kiên trì, đều đặn mỗi ngày trò chuyện cùng cô ấy. Bởi bác sĩ nói nếu như thân nhân có thể trò chuyện thường xuyên với bệnh nhân thì khả năng tỉnh lại rất cao nên nàng quyết tâm làm cho cô ấy phải tỉnh lại.
Cho đến một hôm, khi Thiên Di đang ngồi luyên thuyên kể cho Hạnh San về những chuyện xảy ra ngày hôm nay thì nàng cảm thấy bàn tay trong lòng bàn tay của mình khẽ cử động.
Nàng mừng đến nỗi nước mắt thi nhau trào ra nơi khoé mắt không ngừng. Nàng nhẹ nhàng xác nhận lại một lần nữa rồi nhanh tay nhấn cái nút đỏ bên trên giường bệnh gọi bác sĩ đến.
Các y bác sĩ lẫn y tá nghe tiếng chuông từ phòng V.I.P liền nhanh chóng di chuyển đến đó.
-Bác sĩ...Mau...Mau kiểm tra... Thiên Di vì xúc động mà không nói thành câu.
-Xin Triệu tổng cứ yên tâm. Một nữ y tá lên tiếng thay cho vị bác sĩ đang bận rộn kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Hạnh San.
-Trương tổng, cô có nhìn thấy gì không?
Một cái gật đầu từ Hạnh San.
-Rất tốt. Bây giờ cô hãy nhìn theo hướng của ngón tay tôi thử xem nhé!
Nói rồi vị bác sĩ đưa ngón tay trỏ của mình sang trái rồi lại sang phải. Cứ thế chầm chậm.
Tròng mắt của Hạnh San cũng cùng lúc di chuyển theo hướng của ngón tay vị bác sĩ ấy.
Thiên Di nàng đứng bên cạnh càng xúc động nhiều hơn.
-Tốt lắm! Thực sự rất tốt! Xin chúc mừng, cô Triệu tổng. Vị bác sĩ bày tỏ vẻ mặt vui mừng của mình đến Thiên Di.
-Cảm ơn ông. Cảm ơn ông rất nhiều. Bây giờ...cô ấy đã không sao rồi...đúng chứ?!
-Tình trạng sức khoẻ của Trương tổng đang tiến triển theo chiều hướng tích cực nên Triệu tổng cô cứ an tâm. Nhưng, tôi e là sau khi cô ấy tỉnh lại thì khả năng đi lại sẽ giảm đi. Vì cô ấy bị trúng một phát đạn vào chân, nhưng viên đạn ấy lại trúng ngay vào dây chằn của cô ấy nên....Nhưng nếu chăm chỉ thực hiện các bài học vật lí trị liệu thì cơ hội đi lại được rất cao. Vị bác sĩ ôn tồn nói.
-Cảm ơn ông. Lương tháng này của ông sẽ được tăng. Thiên Di cảm kích nói rồi phất tay ra hiệu cho vị bác sĩ ấy ra ngoài.
-Cảm ơn Triệu tổng. Chúng tôi xin phép đi trước. Vị bác sĩ ấy vui mừng lui ra ngoài cùng với các nữ y tá lúc nãy.
Thiên Di nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế đặt kế giường bệnh. Nàng đan bàn tay của hai người lại với nhau, nắm lấy thật chặt. Nàng bật khóc thật to, nàng nói:
-Sao bây giờ San mới chịu tỉnh lại. San có biết em đã cực khổ như thế nào không hả?! San đã hứa là sẽ không để em phải chịu khổ mà! San là đồ đáng ghét! Hic hic
Thiên Di úp mặt vào cánh tay Hạnh San ấm ức khóc lớn.
Hạnh San dùng hết sức lực của mình nhẹ nhàng đưa bàn tay ghim dây truyền nước biển của mình vuốt ve nhè nhẹ lên tóc của nàng. Khoé môi cong lên hạnh phúc.
-Đồ ngốc...Chào em. Hạnh San thều thào nói.
Thiên Di nghe được giọng nói mà nàng nhung nhớ bấy lâu cất lên thì lại càng khóc lớn hơn. Tay áo của Hạnh San đã bị ướt một mảng lớn vì nước mắt của nàng.
-Bảo bối ngoan...Đừng khóc...San thương em. Hạnh San vỗ nhè nhẹ lên đầu của nàng. Thì thầm bao lời yêu thương.
-Còn mấy chap nữa là The End rồi. ~
End chap 43
Author: Nấm????
Độ dài: 1865 từ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.