Chương 25: Trận Chiến Bắt Đầu
4ever1love99
02/03/2021
Sáng hôm nay, tôi thức dậy với một niềm vui sướng khó, chỉ muốn chạy sang gặp Linh ngay thôi. Vác balo của mình xuống nhà đi học, tôi chạy ra chỗ mẹ rồi xin tiền ăn sáng:
“mẹ yêu ơi cho con xin tiền ăn sáng với”.
Mẹ đưa tiền cho tôi rồi nói:
“này, đến khổ, cứ như kiếp trước tao nợ nần mày ghê lắm ý”.
Tôi cười rồi vác balo lên vai chào mẹ, đi sang nhà Linh gọi cô ấy đi học. Đứng trước cửa nhà cô ấy:
“Linh ơi dậy chưa, đi học đi”.
Lần này không phải là bố hay mẹ cô ấy ra mở cổng nữa mà chính là cô ấy, Linh nhìn tôi cười rồi nói:
“đi thôi không muộn bây giờ”.
Chúng tôi cùng nhau đi đến trường, mặc kệ dư luận nói gì, tôi vẫn bước đi bên cạnh Linh. Vừa mới vào lớp thì…
“húuuuuuuuuuuuuu”.
“D kìa chúng m ơi, oppa của tao kìa”.
Bọn con trai giờ nhìn tôi với một ánh mắt đầy ngưỡng mộ và có phần ghen tị nho nhỏ, vì chúng nó không ngờ một đứa nghiện game như tôi, chả có gì đặc sắc lại có bạn gái là Linh.
“giờ nhìn thằng D tao sắp tin truyện cổ tích là có thật đấy chúng mày ạ”.
“thế giờ thằng nào là linh hồn của đội FA đây”.
“thằng D phải khao huynh đệ cái gì đi chứ, có gấu rồi mà thằng lờ”.
Tôi cười gật đầu đáp:
“ra bờ sông muốn uống bao nhiêu nước tao bao tất”.
Tùng…Tùng…
“nhanh ngồi vào chỗ đi chúng mày, hung thần đến rồi kìa”.
Hung thần ở đây chính là cô giáo dạy văn, tính tình khắt khe và nghiêm túc vô cùng nên chúng tôi đặt cho cái tên là hung thần. Chả hiểu hôm nay xe cô ý thủng xăm hay sao, mà bước vào lớp với một luồng sát khí bá đạo. Mặt hằm hằm nói:
“cả lớp đặt sách vở môn văn lên bàn để tôi đi kiểm tra nào “.
Tôi lắc đầu ngao ngán khi biết mình chưa soạn văn (lại ra ngoài rồi), nhìn sang phía Linh thì cô ấy soạn văn rồi, nhưng đang lúng túng tìm cái gì đấy. Cô giáo dạy văn đi xuống chỗ tôi rồi nhìn Linh hỏi:
“sách giáo khoa của em đâu ?”.
Linh lúng túng nhìn cô rồi lại lục lại cặp sách, tôi biết là cô ấy quên sách ở nhà rồi (thôi đằng nào mình cũng chưa soạn văn, thôi chết thì chết hẳn). Tôi cầm quyển sách giáo khoa của mình rồi đưa cho Linh, cô giáo dạy văn nhìn tôi:
“thế sách của cậu đâu ?”.
Tôi gãi đầu cười đáp:
“em không có sách cũng chưa soạn bài đâu cô ạ”.
Cô nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn:
“thế cậu biết tiếp theo sẽ như nào rồi chứ gì”.
“ga lăng thế D”.
“oppa của tao đấy chúng mày ạ, thấy anh ý làm gì chưa”.
Tiếng bọn lớp tôi hò hét khi biết tôi chết thay cho Linh *cười*.
Tôi từ từ đi ra khỏi chỗ, vừa đi vừa cười cười. Đi ra ngoài đứng trước cửa lớp được một lúc, tôi thấy năm sáu thằng ra đứng, lúc sau lại chục đứa.
“đông vui thế” tôi nói to lên khi thấy nửa lớp đã ra đứng, đa số là con trai. Rồi chúng tôi bắt đầu chém gió với nhau:
“mày làm sao mà ra đây thế ?”.
“tao quên soạn văn”.
“này chúng mày, giải thích cho tao tác dụng của quyển soạn văn là gì thế ?”.
“tao chịu, chục năm năm cơm gạo đến giờ tao vẫn chưa rõ nó để làm gì ?”.
Bla…bla…
Tùng…Tùng…
Tiếng trống hết giờ,cả một lũ bị phạt chạy ồ ạt vào lớp. Còn tôi thì níu lại bên ngoài một tí, có một đứa lạ mặt đưa cho tôi một tờ giấy bảo “đọc đi xong đến nhé”. Tôi tò mò mở tờ giấy ra thì thấy có ghi:
“trưa nay tan học hẹn mày ở …, không đến thì đừng trách tao”.
Tôi đọc xong mà không nhịn được cười, rồi vào lớp học tiếp, (ra thì ra chứ sợ gi).
Hôm nay tan học xong, tôi đưa Linh về nhà rồi ra điểm hẹn mà trên tờ giấy có ghi, biết là kiểu gì cũng đánh nhau rồi nên tôi để xe ở nhà và đi bộ đến. Ra tới nơi thì thấy một đám mặc áo khoác trường mình, tay thằng nào thằng nấy cũng cầm một cái gậy. Một thằng trong số đó nhìn thấy tôi rồi lên tiếng:
“tao còn tưởng mày không đến, sao chỉ đi một mình thế, mày nghĩ mày là siêu nhân à ?”.
Tôi bật cười khi nghe thằng đấy nói, mặt tỏ vẻ khinh thường:
“chúng mày chán sống lười thở thèm hơi đất rồi à ?”.
Thằng lãng tử từ phía sau đi lên:
“chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, mày đã đi đến đây rồi còn to mồm vậy à, xem hôm nay bọn tao dạy dỗ lại mày này thằng ôn con”.
Tôi cười lớn đáp:
“thế mà bọn con gái ở trường bảo mày là quân tử cơ đấy, mày làm tao thất vọng đấy, lúc đọc tờ giấy tao còn tưởng là tay đôi cơ, ai dè mày cũng tầm thường như mấy thằng xung quanh”.
Mấy thằng xung quanh nó nghe thấy vậy liền cầm gậy định lao vào tôi luôn, nhưng thằng lãng tử kia cản lại. Rồi một mình nó tiến về phía tôi, tôi cũng tiến lại. Giờ cái máu đánh nhau của tôi nó lại nổi lên, tôi như muốn lao vào giữa cái đám kia rồi tả xung hữu đột, nhưng vẫn chờ xem thằng lãng tử sẽ xử sự như nào.
“hãy bỏ Linh đi, tao sẽ tha cho mày” nó lên tiếng, tôi cười đáp:
“mày nhìn mặt tao trông quan tâm không ?”.
“tao cho mày một cơ hội lần cuối đấy” nó nói tiếp, tôi vẫn cười đáp:
“không, đánh đi”.
Dứt lời nó vung một đấm về phía tôi, tôi nhanh chóng cúi người xuống né rồi quét chân một đường cơ bản làm nó ngã xuống. Tôi cười:
“mày chỉ có vậy thôi sao ?”.
Nó cố gượng dậy, cố gắng đấm đá về phía tôi. Nhưng nó càng đánh tôi càng né, thỉnh thoảng lại bộp cho cái vào mặt. Nó lúc này đã hơi choáng váng, bắt đầu đi không vững (mình có nặng tay quá không nhỉ, dù sao nó cũng là người thường thôi mà). Thằng lãng tử giờ mặt mùi bơ phờ, người thì bị tôi đánh cho tã hết cả rồi. Nó cố gắng đấm tôi một cái trong vô vọng, tôi nhẹ nhàng tát nó một phát. Ai ngờ nó nằm luôn thật, đúng chất công tử bột.
“ê mày có sao không ?” đồng bọn của nó hét lên, rồi cầm gậy lao về phía tôi.
Ầm…Ầm…
Một cánh cổng không gian màu xanh lè to bằng cái tòa nhà năm tầng hiện ra ở phía xa đằng sau lưng tôi, bọn kia thấy thế dừng hết lại. Tôi cũng ngó ra đằng sau nhìn, thấy kích thước của cánh cổng không gian lần này, tôi hơi lo lắng. Vì lần trước cái cánh cổng chỉ to bằng người tôi mà đã có cả một đàn quái vật rồi, giờ to như này thì không biết chuyện gì xảy ra nữa.
(mình ghi tên quái vật như này cho dễ nhé: F, F-, dần dần thì sẽ miêu tả hết các loại. F là con nửa người nửa dơi, còn F- là mấy con chó tám chân ý)
Khè…Khè…
Một con quái vật F- đi ra, dãi dớt xanh lè từ mồm nó chảy ra, làm mấy thằng cầm gậy kia run rẩy sợ hãi. Tôi vội vàng vác thằng lãng tử lên trên vai rồi chạy ra phía bọn kia, đặt thằng lãng tử xuống rồi nói:
“đưa thằng này chạy đi nhanh lên, bảo quân đội ở đài truyền hình nhanh chóng sơ tán thành phố đi nhé”.
Nói xong tôi quay người lại hét:
“Hoàng Kim Giáp” “Thương Ánh Sáng”.
Chúng nó nhìn tôi với một ánh mắt đầy sự kinh ngạc, rồi lắp ba lắp bắp nói:
“không phải… mày chính là người mặc bộ áo giáp màu vàng trong video trên facebook đấy chứ ?”.
Tôi quay lại cười:
“chính là tao, chuyện hôm nay đừng nói với ai nhé, còn bây giờ hãy chạy đi và đến bảo với quân đội nhưng gì tao vừa nói nhé”.
Thằng lãng tử thì nhìn tôi với một ánh mắt đầy hối hận cố gắng nói vài lời:
“xin lỗi… xin lỗi”.
Tôi cũng chả hiểu nó đang xin lỗi cái gì nữa, chỉ gào lên bảo chúng nó chạy nhanh lên rồi còn mình thì tiến lại gần chỗ cánh cổng kia.
“điện thoại vứt ở nhà nó mới đau cơ chứ, giờ chạy về thì quay lại không kịp mất, thôi đành liều vậy”.
Tôi lao đến chỗ cánh cổng không gian kia rồi tấn công con quái vật F- vừa đi ra, vừa mới giết nó xong thì tầm chục con khác như vậy đi ra, thêm cả một con F nữa. Tôi lo lắng (thế éo nào lắm thế, cánh cổng to như này thì không biết còn bao nhiêu ẻm nữa đây).
Ú…u…u…ù…u…ủ…u
Keng…Keng…
Gre…Gre…
Xoẹt…Xoẹt…
Tiếng binh khí của tôi, tiếng gào thét của những con quái vật lẫn lộn vào với nhau. Tôi cứ đâm chết một con, thì chục con khác lại mò ra từ bên trong cánh cổng. Giao chiến với cái lũ F mệt thật, chúng nó lần này toàn giữ khoảng cách với tôi,không tài nào mà tiếp cận được.
“này thì né”.
Tôi cầm thương của mình rồi ném về phía một con quái vật loại F, mũi thương sắc nhọn xuyên qua người nó và cắm thẳng vào tường. Bọn F- bu vào người tôi tấn công, nhưng không làm gì nổi, bởi vì Hoàng Kim Giáp quá cứng so với răng của bọn nó. Dù tôi chiếm thế thượng phong, nhưng trận chiến kéo dài sẽ không ổn, nên tôi đành liều thử đi vào cánh cổng kia xem sao, biết đâu sẽ phá hủy được nó.
Ầm…Ầm…
Một cái âm thanh gì đó nghe rất khủng khiếp phát ra từ phía cánh cổng không gian màu xanh lè kia, chân tay tôi lúc này bắt đầu run run. Tôi run không phải vì sợ hãi mà là vì…
“tổ sư, biết thế ăn cơm rồi mới đi, đói vãi shit, chân tay bủn rủn cmnr”.
Ầm…Ầm…
Cái âm thanh kinh khủng kia càng lúc càng to, mai mà nhờ có mũ giáp bảo vệ,chứ không chắc tôi thủng màng nhĩ rồi.
“D ơi mày có sao không, cái lờ gì đang xảy ra thế ?”. Thằng H vừa xuất hiện ngay bên cạnh tôi rồi ngạc nhiên hỏi, tôi đáp:
“giống tối lần trước, nhưng lần này đông và nguy hiểm hơn” tôi vừa nói vừa chỉ về phía cánh cổng không gian kia, H ngạc nhiên hỏi tiếp khi thấy rất nhiều xác các con quái vật nằm la liệt dưới đất:
“một mình mày khử chúng nó hết à, thật là méo thể tin nổi”.
Tôi lúc này không còn sức để đùa cợt và nhây nhây với nó, tôi nghiêm túc nói:
“quay về bảo L với Linh di tản người dân và người thân đi, ở đây tao cầm cự được, phắn nhanh cmm lên, tao không đùa đâu”.
H nhận ra cái dáng vẻ nghiêm túc của tôi, ngẫm một tí rồi nói:
“tao đi đây, cố gắng một tí nữa thôi, tao quay lại bây giờ”.
Tôi không muốn đáp lời của nó vì chả còn hơi đâu mà xàm nữa rồi, mắt tôi vẫn luôn chăm chú nhìn vào phía cánh cổng để xem cái gì sắp đến, để xem âm thanh kinh hoàng kia là cái gì.
Khè…Khè…
Tiếng những con quái vật cấp F- với F vẫn liên tục vang lên, tôi vẫn lao mình vào giữa bọn chúng giao chiến. Nhưng càng đánh càng ra nhiều, không tài nào mà giết hết nổi bọn nó cả. Bỗng có tiếng súng ak vang lên…
Chíu…Chíu…
“người mặc áo giáp màu vàng kia, mau bỏ vũ khí xuống, chúng tôi là quân đội đây, nếu không chúng tôi sẽ dùng vũ lực”.
Tôi tức giận quát lớn:
“chạy mau lên, nhanh chạy và đi sơ tán người dân mau lên”.
Khè…Khè…
Lần này là cả một đàn quái vật cấp F đi ra, chúng phải có đến chục đến trăm là ít. Tôi cố gào thét đuổi đám quân đội đi nhưng không có ích gì cả, họ chĩa súng về hướng tôi và lũ quái vật rồi hô to “BẮN”
Keng…Keng…
Phụp…Phụp…
Đạn súng trường không thể làm gì được tôi vì đã có Hoàng Kim Giáp và lũ quái vật kia cũng vậy, đạn không thể xuyên qua được lớp da của chúng. Một người lính thấy thế liền vác một khẩu súng chống tăng lên vai rồi bắn về phía tôi, tôi nhanh chóng nhảy lên né. Viên đạn chúng người con quái vật rồi phát nổ, cả đám quân đội chăm chú nhìn vào chỗ vừa phát nổ.
Khè…Khè…
Tất cả đều giật mình khi thấy con quái vật dính đạn chống tăng mà chỉ bị xây xước khá nhẹ nếu không muốn nói là không đáng kể. Rồi lũ quái vật bỏ qua tôi và lao vào tấn công đám quân đội, họ chống cự trong vô vọng, vũ khí của quân đội không tài nào sát thương được chúng.
“cứu tôi với”.
“á á á”…
Nhưng tiếng gào thét trong đau đớn vang lên rõ rệt, tiếng sợ hãi của họ vang lên, tiếng gầm thét của lũ quái vật, chả mấy chốc đám quân đội đã bị ăn thịt gần hết, còn duy nhất một xe của người chỉ huy còn sống sót. Tôi lao đến chỗ người chỉ huy,nhảy lên nóc chiếc xe và hét:
“Bán Nguyệt Thương”.
Tôi đã dùng chiêu thức này để tạo khoảng trống cho chiếc xe chạy trốn, những con quái vật bị bắn tung ra ngoài, còn nào gần thì đứt đôi người, còn nào xa thì bị lực làm cho choáng. Tôi quay lại nắm cổ áo người chỉ huy kia và quát:
“chạy nhanh lên, sơ tán người dân nữa, tôi xin ông, nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa đâu, tôi cầm cự được ở đây”.
Người chỉ huy tỏ ra sợ hãi rồi gật đầu làm theo lời tôi, chiếc xe được phóng đi với một vận tốc khá nhanh, tôi mỉm cười nhẹ nhàng rồi âm thầm nói:
“giờ thì đến lượt chúng mày”.
Tôi bay vào chém giết lũ quái vật kia không một chút nương tay, một đánh một trăm, nhưng con số không nói lên tất cả, hơn trăm con quái vật đã bị tôi giết chết hết, không xót một con.
Xoạch…
Tôi cắm Thương Ánh Sáng của mình xuống đất rồi ngồi dựa vào, lúc này đây người tôi đã thấm mệt.
một phút, hai phút, ba phút trôi qua, tôi không thấy con quái vật nào xuất hiện nữa, nhưng cánh cổng vẫn còn ở đó, âm thanh kinh khủng kia vẫn vang lên, mỗi lúc một gần và to hơn.
(tranh thủ nghỉ được phút nào hay phút đấy).
Tôi vẫn ngồi nghỉ, nhìn xung quanh mình, tôi thấy mình cũng kinh khủng thật, chém giết được gần nghìn con quái vật rồi ấy chứ, quanh tôi thì toàn máu là máu, màu đỏ, xanh lá lẫn lộn với nhau (đỏ là của người, xanh là của quái vật). tầm mười phút trôi qua vẫn không thấy gì, tôi nằm bệt ra đất, nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao.
(sao Linh, L với H vẫn chưa đến nhỉ, chắc là chúng nó đang di tản mọi người thôi, không phải lo).
“ôi đệt, cái khỉ gì thế ?” tôi thốt lên khi bầu trời đang trong xanh bỗng dưng chuyển sang mày xanh lá kinh dị, những luồng ma pháp và tiếng rống của quái vật bỗng liên tục xuất hiện. Cả bầu trời trên đầu tôi như biến thành màu xanh kỳ dị, màu giống hệt màu máu của bọn quái vật.
Grào…Grào…
Tiếng hống khủng khiếp phát ra từ cánh cổng không gian trước mặt tôi, tôi nhanh chóng đứng dậy, cầm vũ khí của mình và vào thế thủ.
Vù…Vù…
Một thứ gì đó to lớn khủng khiếp trông như cái cột đình bay thẳng về phía tôi, tôi nhanh chóng nhảy đi chỗ khác né. Cái thứ to đùng đó thu lại về chỗ cánh cổng, rồi từ từ xuất hiện ra hết hình dạng của mình.
“ô mài gót, cái giống khỉ ho cò gáy gì thế này?” tôi giật mình khi nhìn thấy hết hình dạng của con quái vật này. Nó cao bằng cái tòa nhà sáu tầng, nửa thân trên là hình dạng một người con gái, phần dưới thì như một con nhện và có đến cả chục chân, hóa ra cái thứ tấn công tôi ban nãy là chân của nó. Cả người cái thứ dị ngợm kia luôn tỏa ra cái mùi gì gì đấy thối không tả được, từ đầu đến chân thì mấy cái gân màu đen nổi lên trông ghê chết lên được.
“người là ai, đầu hàng hay là chết ?” cái thứ quái vật đó nhìn rồi hỏi tôi. tôi bịt mũi đáp:
“mày làm cái gì mà thối thế, nhức hết cả mũi tao rồi này”.
Con quái phì nhỗ một bãi nước bọt rồi lao vào tấn công tôi, những đòn và chiêu thức nó tung ra vô cùng hiểm, tôi không thấy sơ hở để tấn công lại.
Khè…Khè…
Một đám quái vật loại F và F- chạy ra từ cánh cổng, chúng về hướng trung tâm thành phố, tôi giật mình quay sang (thôi xong rồi), và chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhoi đó, con quái vật kia đã lợi dụng sơ hở của tôi và tung đòn chí mạng. bốn cái chân to đùng của nó chụm vào làm một, rồi tung một cước về phía tôi.
Tôi không kịp phản ứng nên ăn chọn cú đá chí mạng của nó.
Rầm…Rầm…
Cú đá quá mạnh khiến tôi bay về đằng sau cả trăm mét, bay xuyên qua mấy toàn nhà luôn, thủng hết cả tường. Tôi dừng lại ở trong căn phòng của một tòa nhà lớn, người tôi ê ẩm, đau nhức đến nỗi không gượng dậy được, bất lực nằm im không làm được gì hơn.
“mẹ yêu ơi cho con xin tiền ăn sáng với”.
Mẹ đưa tiền cho tôi rồi nói:
“này, đến khổ, cứ như kiếp trước tao nợ nần mày ghê lắm ý”.
Tôi cười rồi vác balo lên vai chào mẹ, đi sang nhà Linh gọi cô ấy đi học. Đứng trước cửa nhà cô ấy:
“Linh ơi dậy chưa, đi học đi”.
Lần này không phải là bố hay mẹ cô ấy ra mở cổng nữa mà chính là cô ấy, Linh nhìn tôi cười rồi nói:
“đi thôi không muộn bây giờ”.
Chúng tôi cùng nhau đi đến trường, mặc kệ dư luận nói gì, tôi vẫn bước đi bên cạnh Linh. Vừa mới vào lớp thì…
“húuuuuuuuuuuuuu”.
“D kìa chúng m ơi, oppa của tao kìa”.
Bọn con trai giờ nhìn tôi với một ánh mắt đầy ngưỡng mộ và có phần ghen tị nho nhỏ, vì chúng nó không ngờ một đứa nghiện game như tôi, chả có gì đặc sắc lại có bạn gái là Linh.
“giờ nhìn thằng D tao sắp tin truyện cổ tích là có thật đấy chúng mày ạ”.
“thế giờ thằng nào là linh hồn của đội FA đây”.
“thằng D phải khao huynh đệ cái gì đi chứ, có gấu rồi mà thằng lờ”.
Tôi cười gật đầu đáp:
“ra bờ sông muốn uống bao nhiêu nước tao bao tất”.
Tùng…Tùng…
“nhanh ngồi vào chỗ đi chúng mày, hung thần đến rồi kìa”.
Hung thần ở đây chính là cô giáo dạy văn, tính tình khắt khe và nghiêm túc vô cùng nên chúng tôi đặt cho cái tên là hung thần. Chả hiểu hôm nay xe cô ý thủng xăm hay sao, mà bước vào lớp với một luồng sát khí bá đạo. Mặt hằm hằm nói:
“cả lớp đặt sách vở môn văn lên bàn để tôi đi kiểm tra nào “.
Tôi lắc đầu ngao ngán khi biết mình chưa soạn văn (lại ra ngoài rồi), nhìn sang phía Linh thì cô ấy soạn văn rồi, nhưng đang lúng túng tìm cái gì đấy. Cô giáo dạy văn đi xuống chỗ tôi rồi nhìn Linh hỏi:
“sách giáo khoa của em đâu ?”.
Linh lúng túng nhìn cô rồi lại lục lại cặp sách, tôi biết là cô ấy quên sách ở nhà rồi (thôi đằng nào mình cũng chưa soạn văn, thôi chết thì chết hẳn). Tôi cầm quyển sách giáo khoa của mình rồi đưa cho Linh, cô giáo dạy văn nhìn tôi:
“thế sách của cậu đâu ?”.
Tôi gãi đầu cười đáp:
“em không có sách cũng chưa soạn bài đâu cô ạ”.
Cô nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn:
“thế cậu biết tiếp theo sẽ như nào rồi chứ gì”.
“ga lăng thế D”.
“oppa của tao đấy chúng mày ạ, thấy anh ý làm gì chưa”.
Tiếng bọn lớp tôi hò hét khi biết tôi chết thay cho Linh *cười*.
Tôi từ từ đi ra khỏi chỗ, vừa đi vừa cười cười. Đi ra ngoài đứng trước cửa lớp được một lúc, tôi thấy năm sáu thằng ra đứng, lúc sau lại chục đứa.
“đông vui thế” tôi nói to lên khi thấy nửa lớp đã ra đứng, đa số là con trai. Rồi chúng tôi bắt đầu chém gió với nhau:
“mày làm sao mà ra đây thế ?”.
“tao quên soạn văn”.
“này chúng mày, giải thích cho tao tác dụng của quyển soạn văn là gì thế ?”.
“tao chịu, chục năm năm cơm gạo đến giờ tao vẫn chưa rõ nó để làm gì ?”.
Bla…bla…
Tùng…Tùng…
Tiếng trống hết giờ,cả một lũ bị phạt chạy ồ ạt vào lớp. Còn tôi thì níu lại bên ngoài một tí, có một đứa lạ mặt đưa cho tôi một tờ giấy bảo “đọc đi xong đến nhé”. Tôi tò mò mở tờ giấy ra thì thấy có ghi:
“trưa nay tan học hẹn mày ở …, không đến thì đừng trách tao”.
Tôi đọc xong mà không nhịn được cười, rồi vào lớp học tiếp, (ra thì ra chứ sợ gi).
Hôm nay tan học xong, tôi đưa Linh về nhà rồi ra điểm hẹn mà trên tờ giấy có ghi, biết là kiểu gì cũng đánh nhau rồi nên tôi để xe ở nhà và đi bộ đến. Ra tới nơi thì thấy một đám mặc áo khoác trường mình, tay thằng nào thằng nấy cũng cầm một cái gậy. Một thằng trong số đó nhìn thấy tôi rồi lên tiếng:
“tao còn tưởng mày không đến, sao chỉ đi một mình thế, mày nghĩ mày là siêu nhân à ?”.
Tôi bật cười khi nghe thằng đấy nói, mặt tỏ vẻ khinh thường:
“chúng mày chán sống lười thở thèm hơi đất rồi à ?”.
Thằng lãng tử từ phía sau đi lên:
“chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi, mày đã đi đến đây rồi còn to mồm vậy à, xem hôm nay bọn tao dạy dỗ lại mày này thằng ôn con”.
Tôi cười lớn đáp:
“thế mà bọn con gái ở trường bảo mày là quân tử cơ đấy, mày làm tao thất vọng đấy, lúc đọc tờ giấy tao còn tưởng là tay đôi cơ, ai dè mày cũng tầm thường như mấy thằng xung quanh”.
Mấy thằng xung quanh nó nghe thấy vậy liền cầm gậy định lao vào tôi luôn, nhưng thằng lãng tử kia cản lại. Rồi một mình nó tiến về phía tôi, tôi cũng tiến lại. Giờ cái máu đánh nhau của tôi nó lại nổi lên, tôi như muốn lao vào giữa cái đám kia rồi tả xung hữu đột, nhưng vẫn chờ xem thằng lãng tử sẽ xử sự như nào.
“hãy bỏ Linh đi, tao sẽ tha cho mày” nó lên tiếng, tôi cười đáp:
“mày nhìn mặt tao trông quan tâm không ?”.
“tao cho mày một cơ hội lần cuối đấy” nó nói tiếp, tôi vẫn cười đáp:
“không, đánh đi”.
Dứt lời nó vung một đấm về phía tôi, tôi nhanh chóng cúi người xuống né rồi quét chân một đường cơ bản làm nó ngã xuống. Tôi cười:
“mày chỉ có vậy thôi sao ?”.
Nó cố gượng dậy, cố gắng đấm đá về phía tôi. Nhưng nó càng đánh tôi càng né, thỉnh thoảng lại bộp cho cái vào mặt. Nó lúc này đã hơi choáng váng, bắt đầu đi không vững (mình có nặng tay quá không nhỉ, dù sao nó cũng là người thường thôi mà). Thằng lãng tử giờ mặt mùi bơ phờ, người thì bị tôi đánh cho tã hết cả rồi. Nó cố gắng đấm tôi một cái trong vô vọng, tôi nhẹ nhàng tát nó một phát. Ai ngờ nó nằm luôn thật, đúng chất công tử bột.
“ê mày có sao không ?” đồng bọn của nó hét lên, rồi cầm gậy lao về phía tôi.
Ầm…Ầm…
Một cánh cổng không gian màu xanh lè to bằng cái tòa nhà năm tầng hiện ra ở phía xa đằng sau lưng tôi, bọn kia thấy thế dừng hết lại. Tôi cũng ngó ra đằng sau nhìn, thấy kích thước của cánh cổng không gian lần này, tôi hơi lo lắng. Vì lần trước cái cánh cổng chỉ to bằng người tôi mà đã có cả một đàn quái vật rồi, giờ to như này thì không biết chuyện gì xảy ra nữa.
(mình ghi tên quái vật như này cho dễ nhé: F, F-, dần dần thì sẽ miêu tả hết các loại. F là con nửa người nửa dơi, còn F- là mấy con chó tám chân ý)
Khè…Khè…
Một con quái vật F- đi ra, dãi dớt xanh lè từ mồm nó chảy ra, làm mấy thằng cầm gậy kia run rẩy sợ hãi. Tôi vội vàng vác thằng lãng tử lên trên vai rồi chạy ra phía bọn kia, đặt thằng lãng tử xuống rồi nói:
“đưa thằng này chạy đi nhanh lên, bảo quân đội ở đài truyền hình nhanh chóng sơ tán thành phố đi nhé”.
Nói xong tôi quay người lại hét:
“Hoàng Kim Giáp” “Thương Ánh Sáng”.
Chúng nó nhìn tôi với một ánh mắt đầy sự kinh ngạc, rồi lắp ba lắp bắp nói:
“không phải… mày chính là người mặc bộ áo giáp màu vàng trong video trên facebook đấy chứ ?”.
Tôi quay lại cười:
“chính là tao, chuyện hôm nay đừng nói với ai nhé, còn bây giờ hãy chạy đi và đến bảo với quân đội nhưng gì tao vừa nói nhé”.
Thằng lãng tử thì nhìn tôi với một ánh mắt đầy hối hận cố gắng nói vài lời:
“xin lỗi… xin lỗi”.
Tôi cũng chả hiểu nó đang xin lỗi cái gì nữa, chỉ gào lên bảo chúng nó chạy nhanh lên rồi còn mình thì tiến lại gần chỗ cánh cổng kia.
“điện thoại vứt ở nhà nó mới đau cơ chứ, giờ chạy về thì quay lại không kịp mất, thôi đành liều vậy”.
Tôi lao đến chỗ cánh cổng không gian kia rồi tấn công con quái vật F- vừa đi ra, vừa mới giết nó xong thì tầm chục con khác như vậy đi ra, thêm cả một con F nữa. Tôi lo lắng (thế éo nào lắm thế, cánh cổng to như này thì không biết còn bao nhiêu ẻm nữa đây).
Ú…u…u…ù…u…ủ…u
Keng…Keng…
Gre…Gre…
Xoẹt…Xoẹt…
Tiếng binh khí của tôi, tiếng gào thét của những con quái vật lẫn lộn vào với nhau. Tôi cứ đâm chết một con, thì chục con khác lại mò ra từ bên trong cánh cổng. Giao chiến với cái lũ F mệt thật, chúng nó lần này toàn giữ khoảng cách với tôi,không tài nào mà tiếp cận được.
“này thì né”.
Tôi cầm thương của mình rồi ném về phía một con quái vật loại F, mũi thương sắc nhọn xuyên qua người nó và cắm thẳng vào tường. Bọn F- bu vào người tôi tấn công, nhưng không làm gì nổi, bởi vì Hoàng Kim Giáp quá cứng so với răng của bọn nó. Dù tôi chiếm thế thượng phong, nhưng trận chiến kéo dài sẽ không ổn, nên tôi đành liều thử đi vào cánh cổng kia xem sao, biết đâu sẽ phá hủy được nó.
Ầm…Ầm…
Một cái âm thanh gì đó nghe rất khủng khiếp phát ra từ phía cánh cổng không gian màu xanh lè kia, chân tay tôi lúc này bắt đầu run run. Tôi run không phải vì sợ hãi mà là vì…
“tổ sư, biết thế ăn cơm rồi mới đi, đói vãi shit, chân tay bủn rủn cmnr”.
Ầm…Ầm…
Cái âm thanh kinh khủng kia càng lúc càng to, mai mà nhờ có mũ giáp bảo vệ,chứ không chắc tôi thủng màng nhĩ rồi.
“D ơi mày có sao không, cái lờ gì đang xảy ra thế ?”. Thằng H vừa xuất hiện ngay bên cạnh tôi rồi ngạc nhiên hỏi, tôi đáp:
“giống tối lần trước, nhưng lần này đông và nguy hiểm hơn” tôi vừa nói vừa chỉ về phía cánh cổng không gian kia, H ngạc nhiên hỏi tiếp khi thấy rất nhiều xác các con quái vật nằm la liệt dưới đất:
“một mình mày khử chúng nó hết à, thật là méo thể tin nổi”.
Tôi lúc này không còn sức để đùa cợt và nhây nhây với nó, tôi nghiêm túc nói:
“quay về bảo L với Linh di tản người dân và người thân đi, ở đây tao cầm cự được, phắn nhanh cmm lên, tao không đùa đâu”.
H nhận ra cái dáng vẻ nghiêm túc của tôi, ngẫm một tí rồi nói:
“tao đi đây, cố gắng một tí nữa thôi, tao quay lại bây giờ”.
Tôi không muốn đáp lời của nó vì chả còn hơi đâu mà xàm nữa rồi, mắt tôi vẫn luôn chăm chú nhìn vào phía cánh cổng để xem cái gì sắp đến, để xem âm thanh kinh hoàng kia là cái gì.
Khè…Khè…
Tiếng những con quái vật cấp F- với F vẫn liên tục vang lên, tôi vẫn lao mình vào giữa bọn chúng giao chiến. Nhưng càng đánh càng ra nhiều, không tài nào mà giết hết nổi bọn nó cả. Bỗng có tiếng súng ak vang lên…
Chíu…Chíu…
“người mặc áo giáp màu vàng kia, mau bỏ vũ khí xuống, chúng tôi là quân đội đây, nếu không chúng tôi sẽ dùng vũ lực”.
Tôi tức giận quát lớn:
“chạy mau lên, nhanh chạy và đi sơ tán người dân mau lên”.
Khè…Khè…
Lần này là cả một đàn quái vật cấp F đi ra, chúng phải có đến chục đến trăm là ít. Tôi cố gào thét đuổi đám quân đội đi nhưng không có ích gì cả, họ chĩa súng về hướng tôi và lũ quái vật rồi hô to “BẮN”
Keng…Keng…
Phụp…Phụp…
Đạn súng trường không thể làm gì được tôi vì đã có Hoàng Kim Giáp và lũ quái vật kia cũng vậy, đạn không thể xuyên qua được lớp da của chúng. Một người lính thấy thế liền vác một khẩu súng chống tăng lên vai rồi bắn về phía tôi, tôi nhanh chóng nhảy lên né. Viên đạn chúng người con quái vật rồi phát nổ, cả đám quân đội chăm chú nhìn vào chỗ vừa phát nổ.
Khè…Khè…
Tất cả đều giật mình khi thấy con quái vật dính đạn chống tăng mà chỉ bị xây xước khá nhẹ nếu không muốn nói là không đáng kể. Rồi lũ quái vật bỏ qua tôi và lao vào tấn công đám quân đội, họ chống cự trong vô vọng, vũ khí của quân đội không tài nào sát thương được chúng.
“cứu tôi với”.
“á á á”…
Nhưng tiếng gào thét trong đau đớn vang lên rõ rệt, tiếng sợ hãi của họ vang lên, tiếng gầm thét của lũ quái vật, chả mấy chốc đám quân đội đã bị ăn thịt gần hết, còn duy nhất một xe của người chỉ huy còn sống sót. Tôi lao đến chỗ người chỉ huy,nhảy lên nóc chiếc xe và hét:
“Bán Nguyệt Thương”.
Tôi đã dùng chiêu thức này để tạo khoảng trống cho chiếc xe chạy trốn, những con quái vật bị bắn tung ra ngoài, còn nào gần thì đứt đôi người, còn nào xa thì bị lực làm cho choáng. Tôi quay lại nắm cổ áo người chỉ huy kia và quát:
“chạy nhanh lên, sơ tán người dân nữa, tôi xin ông, nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa đâu, tôi cầm cự được ở đây”.
Người chỉ huy tỏ ra sợ hãi rồi gật đầu làm theo lời tôi, chiếc xe được phóng đi với một vận tốc khá nhanh, tôi mỉm cười nhẹ nhàng rồi âm thầm nói:
“giờ thì đến lượt chúng mày”.
Tôi bay vào chém giết lũ quái vật kia không một chút nương tay, một đánh một trăm, nhưng con số không nói lên tất cả, hơn trăm con quái vật đã bị tôi giết chết hết, không xót một con.
Xoạch…
Tôi cắm Thương Ánh Sáng của mình xuống đất rồi ngồi dựa vào, lúc này đây người tôi đã thấm mệt.
một phút, hai phút, ba phút trôi qua, tôi không thấy con quái vật nào xuất hiện nữa, nhưng cánh cổng vẫn còn ở đó, âm thanh kinh khủng kia vẫn vang lên, mỗi lúc một gần và to hơn.
(tranh thủ nghỉ được phút nào hay phút đấy).
Tôi vẫn ngồi nghỉ, nhìn xung quanh mình, tôi thấy mình cũng kinh khủng thật, chém giết được gần nghìn con quái vật rồi ấy chứ, quanh tôi thì toàn máu là máu, màu đỏ, xanh lá lẫn lộn với nhau (đỏ là của người, xanh là của quái vật). tầm mười phút trôi qua vẫn không thấy gì, tôi nằm bệt ra đất, nhìn lên bầu trời trong xanh trên cao.
(sao Linh, L với H vẫn chưa đến nhỉ, chắc là chúng nó đang di tản mọi người thôi, không phải lo).
“ôi đệt, cái khỉ gì thế ?” tôi thốt lên khi bầu trời đang trong xanh bỗng dưng chuyển sang mày xanh lá kinh dị, những luồng ma pháp và tiếng rống của quái vật bỗng liên tục xuất hiện. Cả bầu trời trên đầu tôi như biến thành màu xanh kỳ dị, màu giống hệt màu máu của bọn quái vật.
Grào…Grào…
Tiếng hống khủng khiếp phát ra từ cánh cổng không gian trước mặt tôi, tôi nhanh chóng đứng dậy, cầm vũ khí của mình và vào thế thủ.
Vù…Vù…
Một thứ gì đó to lớn khủng khiếp trông như cái cột đình bay thẳng về phía tôi, tôi nhanh chóng nhảy đi chỗ khác né. Cái thứ to đùng đó thu lại về chỗ cánh cổng, rồi từ từ xuất hiện ra hết hình dạng của mình.
“ô mài gót, cái giống khỉ ho cò gáy gì thế này?” tôi giật mình khi nhìn thấy hết hình dạng của con quái vật này. Nó cao bằng cái tòa nhà sáu tầng, nửa thân trên là hình dạng một người con gái, phần dưới thì như một con nhện và có đến cả chục chân, hóa ra cái thứ tấn công tôi ban nãy là chân của nó. Cả người cái thứ dị ngợm kia luôn tỏa ra cái mùi gì gì đấy thối không tả được, từ đầu đến chân thì mấy cái gân màu đen nổi lên trông ghê chết lên được.
“người là ai, đầu hàng hay là chết ?” cái thứ quái vật đó nhìn rồi hỏi tôi. tôi bịt mũi đáp:
“mày làm cái gì mà thối thế, nhức hết cả mũi tao rồi này”.
Con quái phì nhỗ một bãi nước bọt rồi lao vào tấn công tôi, những đòn và chiêu thức nó tung ra vô cùng hiểm, tôi không thấy sơ hở để tấn công lại.
Khè…Khè…
Một đám quái vật loại F và F- chạy ra từ cánh cổng, chúng về hướng trung tâm thành phố, tôi giật mình quay sang (thôi xong rồi), và chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhoi đó, con quái vật kia đã lợi dụng sơ hở của tôi và tung đòn chí mạng. bốn cái chân to đùng của nó chụm vào làm một, rồi tung một cước về phía tôi.
Tôi không kịp phản ứng nên ăn chọn cú đá chí mạng của nó.
Rầm…Rầm…
Cú đá quá mạnh khiến tôi bay về đằng sau cả trăm mét, bay xuyên qua mấy toàn nhà luôn, thủng hết cả tường. Tôi dừng lại ở trong căn phòng của một tòa nhà lớn, người tôi ê ẩm, đau nhức đến nỗi không gượng dậy được, bất lực nằm im không làm được gì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.