Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 66
Thanh Xuân
09/10/2020
Nhâm Thạch không biết xúc động cái gì sắc mặt không được tốt lắm, trắng toát đến lợi hại, Tử Vô Nguyệt cũng đắm chìm trong suy nghĩ của hắn, cả hai đều trầm tư cái gì cũng không nói.
Tiếng nói khiếp đản như âm linh vực sâu kéo hai kẻ mù mờ vẫn còn đắm chìm trong mộng mị về thực tại.
Nhâm Thạch giật mình mới để ý toàn cảnh xung quanh, ở đây không giống như bóng đen u ám trong kết giới, nơi này đặc biệt sáng sủa xung quanh y là một không gian rộng lớn, không khí ẩm ướt, bởi vì nó có rất nhiều thạch nhũ, hình thù quái dị, lớp bề mặt nhẵn bóng, tỏa ra kim quang sáng chói vô cùng đẹp đẽ.
Nhâm Thạch không ở đây một mình, phía trước là người y điên cuồng yêu có đôi khi sẽ dấu hắn tận sâu thẳm trong thân tâm bởi vì hắn sẽ quên y, có lúc sẽ nhớ ra y, những lúc như vậy y chỉ có thể tự động kiềm chế trái tim mình lại, nếu không lại bất giác điên rồ.
Tử Vô Nguyệt thân hình khẽ động, đứng lên, ánh mắt hắn như có sâu thẳm tình không tan mà nhìn y, chuyên chú một hồi lại đưa tay ra trước mặt y, giọng nói hắn mềm nhẹ như mật ngọt mà tiến vào trong tai y.
"Đứng lên đi!"
Nhâm Thạch bị cuốn vào, đưa tay ra, đến khi thân hình đứng vững mới thôi.
Không nói ai cũng không nhớ bên hông Tử Vô Nguyệt có động tĩnh, cái đầu trắng toát của nó chồm ra, hiển nhiên là Bạch Hổ có vẻ như bất mãn lên tiếng: "Tử Vô Nguyệt ta mới mơ một giấc mơ!"
Cả hai cùng kinh ngạc, giấc mơ? Bọn họ liều mình tiến vào Phù Hoa Kịch Mộng, giấc mơ gì cũng đã mơ, người mơ đến linh thú cũng có thể mơ, chuyện này hẳn là có chút mới lạ.
Tử Vô Nguyệt nói: "Ngươi mơ cái gì?"
Bạch Hổ hình như hơi sợ hãi, thân hình nó run rẩy liên hồi nhỏ giọng nói: "Ta mơ tương lai của Linh thú chúng ta bị vùi nát không còn gì cả"
Nhâm Thạch cùng Tử Vô Nguyệt đồng thời nhìn nhau, vẻ mặt không tốt lắm, phải nói giấc mơ của hai người bọn họ đều có thể là sự thật, Tử Vô Nguyệt cũng biết người trước mặt cùng sống chết với mình hẳn là người cực kỳ quan trọng với mình, những lời Bạch Hổ nói có thể sẽ là tương lai của bọn chúng, thật sự là như vậy sao?
Tử Vô Nguyệt chỉ nói: "Giấc mơ thôi! Đừng quá quan tâm"
Câu nói của hắn cũng giúp Nhâm Thạch như thoát khỏi nặng nề, nhiều khắc trước khi đối mặt với những điều tàn khốc Nhâm Thạch lựa chọn kết thúc, cùng hệ thống rời đi, những chuyện sau đó y hoàn toàn không biết, Tử Vô Nguyệt nói "Đừng quá quan tâm" vậy y sẽ không quan tâm nữa, y như trút đi gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lên cao cũng tự giác hạ xuống.
Chỉ có Tử Vô Nguyệt một mảnh trầm ngâm, không nói gì.
"Yên tĩnh 3000 năm hôm nay lại thật náo nhiệt"
Giọng nói già nua lại phát ra một lần nữa như cỗ máy mà đọc.
Nhâm Thạch cả kinh, chút nữa thì đã quen bén đi giọng nói này.
"Rốt cuộc thì ngày này cũng tới__"
Nhâm Thạch lạnh mặt phát ra tiếng: "Người nói là ai?"
"Ta là người ở đây đã 3000 năm, hôm nay xem như lĩnh hội được một chút náo nhiệt, cũng không thể khinh thường đám người Tu Chân giả các ngươi được, bất quá chỉ là đến để nộp mạng..."
Ý tứ trong lời nói của kẻ nọ, khinh bỉ bọn người Tu Chân đến rõ ràng, lão già quái đảng, giọng không biết từ nơi nào phát ra, cứ ồm ồm trong đầu Nhâm Thạch không ngừng ngược lại có hơi đáng sợ.
Tử Vô Nguyệt im lặng nãy giờ lên tiếng nói: "Đừng để ý đến lão ta, người nói chuyện chỉ là một tàn thức, đã không thể chống cự được nổi, không chừng ngay câu tiếp theo lão đã tạ thế!"
Người phát ra tiếng không ngờ Tử Vô Nguyệt sẽ nói như vậy, giọng cười quái dị liền vang tới: "Ta đã coi thường ngươi rồi..."
Tử Vô Nguyệt đứng thẳng, khuôn mặt bất biến nói toạc ra: "Không chừng ngươi chính là vị Thượng tiên năm đó"
Tiếp theo không nghe thấy tiếng lão nữa, Nhâm Thạch hoảng sợ cực độ, chuyện 3000 năm trước y đã nghe sư phụ kể lại, vị Thượng tiên trong lời Tử Vô Nguyệt nói tất nhiên y biết là ai, chính là cái người vì chúng sinh mà lập ra kết giới này, nhưng cũng vì thế mà chính mình cũng chôn thây tại đây, linh lực mất hết, đương nhiên thân xác cũng đã mục rữa từ tám đời, chỉ còn linh thức yếu ớt chực chờ một chút hơi tàn động một chút liền tan rã.
Nhưng chẳng phải vị Thượng tiên này đã chết rồi sao? Dù một chút hơi tàn nhưng tồn tại này cũng quá biến thái rồi.
Kẻ nọ không nói nữa hẳn là đã bị Tử Vô Nguyệt nói trúng, lão ta đích thị là vị Thượng tiên năm đó.
Lão làm sao có thể chống đỡ đến tận bây giờ?
Đột nhiên một tiếng động nhỏ từ đằng sau đá thạch nhũ lớn, nó lách mình bước ra, liền trả lời đáp án trong đầu Nhâm Thạch.
Nó cư nhiên là Linh thú, cao lớn mười trượng, bộ lông trắng toát, có chín cái đuôi ve vẩy, cực kỳ lộng lẫy, đôi mắt nó ươn ướt như còn người, ánh quanh thạch nhũ chiếu vào, ngân lên nhiều sắc màu rực rỡ, cực xinh đẹp, thân hình đung đưa ung dung kiêu ngạo như một linh vật có tự tôn, như bá chủ liếc nhìn đám phàm nhân Nhâm Thạch và Tử Vô Nguyệt, nhẹ nhàng bước tới hai người.
Đính thị là Cửu Vỹ Hồ!
Một loài linh thú đẹp nhất, mê hoặc chúng sinh nhất lại thình lình xuất hiện ở đây, không biết đã bao lâu rồi.
Điều làm Nhâm Thạch khiếp sợ kinh hãi hơn nữa là cư nhiên Linh thú Cửu Vỹ Hồ này đã là cấp 12 đỉnh cấp, sắp phi thăng.
Bạch Hổ trong lòng Tử Vô Nguyệt cũng hoảng sợ nhìn đồng loại nguy hiểm hơn mình trước mặt, Tử Vô Nguyệt chỉ đánh nhíu mày.
Giọng người nọ lại vang lên: "Hồ ly cũng sắp đến thiên kiếp của ngươi rồi, phi thăng là chuyện sớm muộn, trước khi ta biến mất hãy giúp ta một chuyện"
Cửu Vỹ Hồ đánh ánh mắt xem thường bọn người Nhâm Thạch, kiêu ngạo lãnh cảm ve vấy đuôi, nói nói: "Chuyện gì?"
Giọng nói khiếp đản như gằn qua khẽ răng, bén nhọn phát ra: "Giết bọn chúng!"
Nghe lệnh Cửu Vỹ Hồ rất thành tốc, ưỡn ngực tiến lên, chẳng qua chỉ là mấy kẻ hơn phàm nhân một chút, muốn giết chỉ cần một vung tay.
Móng vuốt Cửu Vỹ Hồ vung tới, dọa Nhâm Thạch chết khiếp, chuyện này diễn ra quá nhanh chóng, đến khi móng vuốt của nó sắp vồ tới mình y mới cả kinh tỉnh táo lại.
Tử Vô Nguyệt còn nhanh hơn Cửu Vỹ Hồ, sắc mặt không thay đổi kéo theo Mặc Vu Dịch sát vào người mình lánh qua một bên, Cửu Vỹ Hồ chấn kinh, xem như nó coi thường người nam nhân này.
Bạch Hổ tuy thua cấp nó thật nhưng, nó không phải là rùa rụt cổ, sau thắt lưng của Tử Vô Nguyệt dần dần biến hóa, hình thể cao lớn nhanh chóng hiện ra, hiên ngang ác liệt nhìn ả cáo chín đuôi này.
"Ngươi chẳng phải là Linh thú sao? Tại sao lại phản bội chúng ta?"
Cửu Vỹ Hồ không để Bạch Hổ vào mắt, thân hình đung đưa, một cái đuôi mượt mà của nó mềm dẻo bật trên không trung nện ngay một cú vào Bạch Hổ: "Lắm lời"
Trọng thể Bạch Hổ mất thăng bằng, nó có tung chưởng nhưng không kịp trách liền bị ăn chưởng, lớp lông trắng tinh nhanh chóng nhuộm đầy máu tươi, ác liệt vô cùng, chỉ nghe âm thanh the thé rít gào đau đớn của Bạch Hổ.
Mặt đất chấn động mạnh Nhâm Thạch cực kì tức giận, hét lên: "Bạch Hổ mau biến trở về, ngươi căn bản không phải là đối thủ của nó"
"Ầm___ầm"
Thạch nhũ trong sơn động bị Cửu Vỹ Hồ đẩy ngã, chấn động cả không gian, nó thét dài lên một tiếng chói tai, Nhâm Thạch hết nhìn Tử Vô Nguyệt rồi nhìn Cửu Vỹ Hồ, gương mặt trắng toát nôn nóng, tàn hồn của gã kia không thể ở đâu xa, nhưng một cái bóng y cũng không thấy chỉ có con linh thú đỉnh cấp biến thái này, giống như Tử Vô Nguyệt, Nhâm Thạch liền biết tàn hồn của gã ở đâu.
"Linh thức của gã Thượng Tiên bên trong thức hải của Cửu Vỹ Hồ nó đang bị khống chế..."
Tử Vô Nguyệt trầm ngâm: "Ta biết!"
Tử Vô Nguyệt nhét Bạch Hổ bị thương vào tay áo, Tử Vô Nguyệt đang trong bản thể là Huyền Tử Chân tu vi cũng bị áp chế đi rất nhiều, hiển nhiên chỉ là Nguyên Anh kỳ trung cấp, Cửu Vỹ Hồ vì có thêm linh lực Thượng Tiên cuồng cuộn của gã cho nên mới tu luyện đến mức biến thái như vậy, nếu hắn trở lại tu vi ban đầu cũng đấu với nó chắc hẳn bất phân thắng bại, ta chết ngươi sống cũng bất lợi cho hắn, không ngờ lại vào trúng "ổ chuột" như vậy.
Huyết Hỏa Long hoàn toàn không giống trong lời đồn, nơi này thật ra chẳng có Thần lực hay thần khí gì cả, đây chính là nơi trú ngụ của Thiên giới, vừa vặn đám người tu chân bọn hắn "mở cổng" giải thoát cho gã, 3000 năm giam cầm đủ để biến hận thù của gã sâu thẳm không tan, oán hận bằng hạt cát trên sa mạc, thống khổ như giọt nước trên đại dương trùng trùng.
Mấy ngàn chúng đệ tử bước vào Huyết Hỏa Long có thể sẽ không còn mạng trở về!
Cửu Vỹ Hồ là con cáo bị mắc kẹt 3000 năm trước chôn thây cùng gã Thượng tiên, lấy linh lực vô tận của gã sống sót đến bây giờ.
Đằng sau bọn họ chợt vang lên tiếng nói thất thanh: "Đại Sư huynh?"
Người nói là Mộ Chiêu Giang?
Nhâm Thạch quay người lại ngạc nhiên cực độ, Mộ Chiêu Dung lại xuất hiện ở đây, không những một người, bên cạnh nàng ta là? Đệt! Khuôn mặt Nhâm Thạch đen ngòm, y thế mà lại quên hệ thống chết tiệt, nhiệm vụ phụ tuyến chó má gì đó?
Đào Nguyệt Dung, khuôn mặt kiêu sa kiều diễm, thanh y phớt phơ, thời điểm này hơi đâu đi nhìn ngắm vẻ đẹp chim sa cá chết, không nhiễm bụi trần của nàng ta chứ, ấy vậy mà Tử Vô Nguyệt thấy nàng như tới mùa động dục, giật mình một cái, khuôn mặt biển cảm rất phong phú.
Nhâm Thạch không để ý nữa, cùng Tử Vô Nguyệt lui về sau, lại gần các nàng, Cửu Vỹ Hồ thấy nhiều người tới trở nên phấn khích, gã Thượng tiên liên tục gào thét: "Ta nói giết bọn chúng đi! Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?"
Cửu Vỹ Hồ làm như không nghe thấy nhìn chầm chầm bọn họ, nữa bước cũng không đi, làm cho bọn họ rất khó hiểu.
Lợi dụng một chút thời gian này Nhâm Thạch nói với Mộ Chiêu Dung: "Tỷ sao lại đến được đây?"
Mộ Chiêu Giang hất cằm nhìn Cửu Vỹ Hồ, không có ý gì là sợ hãi, ngược lại với Đào Nguyệt Dung bên cạnh, đã run đến mức lợi hại, khuôn mặt trắng bệt.
"Trên đường đi có duyên gặp được Đào Tỷ chúng ta cùng nhau vào một kết giới, mơ một giấc mộng cổ quái liền bị đưa đến đây"
Nhâm Thạch hỏi: "Ngươi mơ thấy gì?"
"Chả thấy gì cả, chỉ toàn màu đen, coi như được ngủ một giấc"
Nhâm Thạch: "..."
Y biết Mộ Chiêu Giang không mơ được gì, là vì thế này do hệ thống thiết lập nhưng không có cặn kẻ, mấy người tôm tép như nàng chỉ là nhân vật qua đường giấc mơ gì đều không có.
Tử Vô Nguyệt nhìn Đào Nguyệt Dung sợ hãi thành như vậy, chỉ biết lắc đầu, sư đồ cũng được mười mấy năm mà nàng lại không giống hắn, hắn lãnh đạm với nàng vì không muốn nàng ủy thế nương tựa vào hắn, nhưng hắn lại sai, bây giờ nàng càng nhút nhát tự ti, tiền đồ gì đều không có, chỉ lại trách hắn, thu nàng làm đệ tử lại chẳng làm sư nổi một ngày.
Bên kia Cửu Vỹ Hồ lại có động tĩnh, hơn nữa lại rất lớn, nó trướng mình lên, đạp tung Thạch nhũ, dữ tợn nhanh chóng như muốn nghiền nát đám người bọn họ.
Móng vuốt xé gió của nó vồ tới, tưởng như vồ tới Tử Vô Nguyệt lại chuyển hướng sang Nhâm Thạch, làm hắn không ngờ tới, trật ngay một giây để cho hắn nhìn thấy giây phút ngỡ ngàng nhất.
【 Nhiệm vụ phụ tuyến khiến Nam chính nhận ra tình cảm của mình đối với nữ chính, không được chậm trễ 】
Tiếng hệ thống cảnh báo trong đầu Nhâm Thạch như âm hồn bất tán, đục cho đầu y phát điên, thân thể tựa như cổ máy, như có tác động nào đó, Nhâm Thạch khùng điên đem nữ chính tới chắn trước mặt mình.
Không còn gì cẩu huyết hơn nữa!
Đào Nguyệt Dung giật mình sợ tái mặt, ôm đầu cuộn người lại.
______
Tiếng nói khiếp đản như âm linh vực sâu kéo hai kẻ mù mờ vẫn còn đắm chìm trong mộng mị về thực tại.
Nhâm Thạch giật mình mới để ý toàn cảnh xung quanh, ở đây không giống như bóng đen u ám trong kết giới, nơi này đặc biệt sáng sủa xung quanh y là một không gian rộng lớn, không khí ẩm ướt, bởi vì nó có rất nhiều thạch nhũ, hình thù quái dị, lớp bề mặt nhẵn bóng, tỏa ra kim quang sáng chói vô cùng đẹp đẽ.
Nhâm Thạch không ở đây một mình, phía trước là người y điên cuồng yêu có đôi khi sẽ dấu hắn tận sâu thẳm trong thân tâm bởi vì hắn sẽ quên y, có lúc sẽ nhớ ra y, những lúc như vậy y chỉ có thể tự động kiềm chế trái tim mình lại, nếu không lại bất giác điên rồ.
Tử Vô Nguyệt thân hình khẽ động, đứng lên, ánh mắt hắn như có sâu thẳm tình không tan mà nhìn y, chuyên chú một hồi lại đưa tay ra trước mặt y, giọng nói hắn mềm nhẹ như mật ngọt mà tiến vào trong tai y.
"Đứng lên đi!"
Nhâm Thạch bị cuốn vào, đưa tay ra, đến khi thân hình đứng vững mới thôi.
Không nói ai cũng không nhớ bên hông Tử Vô Nguyệt có động tĩnh, cái đầu trắng toát của nó chồm ra, hiển nhiên là Bạch Hổ có vẻ như bất mãn lên tiếng: "Tử Vô Nguyệt ta mới mơ một giấc mơ!"
Cả hai cùng kinh ngạc, giấc mơ? Bọn họ liều mình tiến vào Phù Hoa Kịch Mộng, giấc mơ gì cũng đã mơ, người mơ đến linh thú cũng có thể mơ, chuyện này hẳn là có chút mới lạ.
Tử Vô Nguyệt nói: "Ngươi mơ cái gì?"
Bạch Hổ hình như hơi sợ hãi, thân hình nó run rẩy liên hồi nhỏ giọng nói: "Ta mơ tương lai của Linh thú chúng ta bị vùi nát không còn gì cả"
Nhâm Thạch cùng Tử Vô Nguyệt đồng thời nhìn nhau, vẻ mặt không tốt lắm, phải nói giấc mơ của hai người bọn họ đều có thể là sự thật, Tử Vô Nguyệt cũng biết người trước mặt cùng sống chết với mình hẳn là người cực kỳ quan trọng với mình, những lời Bạch Hổ nói có thể sẽ là tương lai của bọn chúng, thật sự là như vậy sao?
Tử Vô Nguyệt chỉ nói: "Giấc mơ thôi! Đừng quá quan tâm"
Câu nói của hắn cũng giúp Nhâm Thạch như thoát khỏi nặng nề, nhiều khắc trước khi đối mặt với những điều tàn khốc Nhâm Thạch lựa chọn kết thúc, cùng hệ thống rời đi, những chuyện sau đó y hoàn toàn không biết, Tử Vô Nguyệt nói "Đừng quá quan tâm" vậy y sẽ không quan tâm nữa, y như trút đi gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lên cao cũng tự giác hạ xuống.
Chỉ có Tử Vô Nguyệt một mảnh trầm ngâm, không nói gì.
"Yên tĩnh 3000 năm hôm nay lại thật náo nhiệt"
Giọng nói già nua lại phát ra một lần nữa như cỗ máy mà đọc.
Nhâm Thạch cả kinh, chút nữa thì đã quen bén đi giọng nói này.
"Rốt cuộc thì ngày này cũng tới__"
Nhâm Thạch lạnh mặt phát ra tiếng: "Người nói là ai?"
"Ta là người ở đây đã 3000 năm, hôm nay xem như lĩnh hội được một chút náo nhiệt, cũng không thể khinh thường đám người Tu Chân giả các ngươi được, bất quá chỉ là đến để nộp mạng..."
Ý tứ trong lời nói của kẻ nọ, khinh bỉ bọn người Tu Chân đến rõ ràng, lão già quái đảng, giọng không biết từ nơi nào phát ra, cứ ồm ồm trong đầu Nhâm Thạch không ngừng ngược lại có hơi đáng sợ.
Tử Vô Nguyệt im lặng nãy giờ lên tiếng nói: "Đừng để ý đến lão ta, người nói chuyện chỉ là một tàn thức, đã không thể chống cự được nổi, không chừng ngay câu tiếp theo lão đã tạ thế!"
Người phát ra tiếng không ngờ Tử Vô Nguyệt sẽ nói như vậy, giọng cười quái dị liền vang tới: "Ta đã coi thường ngươi rồi..."
Tử Vô Nguyệt đứng thẳng, khuôn mặt bất biến nói toạc ra: "Không chừng ngươi chính là vị Thượng tiên năm đó"
Tiếp theo không nghe thấy tiếng lão nữa, Nhâm Thạch hoảng sợ cực độ, chuyện 3000 năm trước y đã nghe sư phụ kể lại, vị Thượng tiên trong lời Tử Vô Nguyệt nói tất nhiên y biết là ai, chính là cái người vì chúng sinh mà lập ra kết giới này, nhưng cũng vì thế mà chính mình cũng chôn thây tại đây, linh lực mất hết, đương nhiên thân xác cũng đã mục rữa từ tám đời, chỉ còn linh thức yếu ớt chực chờ một chút hơi tàn động một chút liền tan rã.
Nhưng chẳng phải vị Thượng tiên này đã chết rồi sao? Dù một chút hơi tàn nhưng tồn tại này cũng quá biến thái rồi.
Kẻ nọ không nói nữa hẳn là đã bị Tử Vô Nguyệt nói trúng, lão ta đích thị là vị Thượng tiên năm đó.
Lão làm sao có thể chống đỡ đến tận bây giờ?
Đột nhiên một tiếng động nhỏ từ đằng sau đá thạch nhũ lớn, nó lách mình bước ra, liền trả lời đáp án trong đầu Nhâm Thạch.
Nó cư nhiên là Linh thú, cao lớn mười trượng, bộ lông trắng toát, có chín cái đuôi ve vẩy, cực kỳ lộng lẫy, đôi mắt nó ươn ướt như còn người, ánh quanh thạch nhũ chiếu vào, ngân lên nhiều sắc màu rực rỡ, cực xinh đẹp, thân hình đung đưa ung dung kiêu ngạo như một linh vật có tự tôn, như bá chủ liếc nhìn đám phàm nhân Nhâm Thạch và Tử Vô Nguyệt, nhẹ nhàng bước tới hai người.
Đính thị là Cửu Vỹ Hồ!
Một loài linh thú đẹp nhất, mê hoặc chúng sinh nhất lại thình lình xuất hiện ở đây, không biết đã bao lâu rồi.
Điều làm Nhâm Thạch khiếp sợ kinh hãi hơn nữa là cư nhiên Linh thú Cửu Vỹ Hồ này đã là cấp 12 đỉnh cấp, sắp phi thăng.
Bạch Hổ trong lòng Tử Vô Nguyệt cũng hoảng sợ nhìn đồng loại nguy hiểm hơn mình trước mặt, Tử Vô Nguyệt chỉ đánh nhíu mày.
Giọng người nọ lại vang lên: "Hồ ly cũng sắp đến thiên kiếp của ngươi rồi, phi thăng là chuyện sớm muộn, trước khi ta biến mất hãy giúp ta một chuyện"
Cửu Vỹ Hồ đánh ánh mắt xem thường bọn người Nhâm Thạch, kiêu ngạo lãnh cảm ve vấy đuôi, nói nói: "Chuyện gì?"
Giọng nói khiếp đản như gằn qua khẽ răng, bén nhọn phát ra: "Giết bọn chúng!"
Nghe lệnh Cửu Vỹ Hồ rất thành tốc, ưỡn ngực tiến lên, chẳng qua chỉ là mấy kẻ hơn phàm nhân một chút, muốn giết chỉ cần một vung tay.
Móng vuốt Cửu Vỹ Hồ vung tới, dọa Nhâm Thạch chết khiếp, chuyện này diễn ra quá nhanh chóng, đến khi móng vuốt của nó sắp vồ tới mình y mới cả kinh tỉnh táo lại.
Tử Vô Nguyệt còn nhanh hơn Cửu Vỹ Hồ, sắc mặt không thay đổi kéo theo Mặc Vu Dịch sát vào người mình lánh qua một bên, Cửu Vỹ Hồ chấn kinh, xem như nó coi thường người nam nhân này.
Bạch Hổ tuy thua cấp nó thật nhưng, nó không phải là rùa rụt cổ, sau thắt lưng của Tử Vô Nguyệt dần dần biến hóa, hình thể cao lớn nhanh chóng hiện ra, hiên ngang ác liệt nhìn ả cáo chín đuôi này.
"Ngươi chẳng phải là Linh thú sao? Tại sao lại phản bội chúng ta?"
Cửu Vỹ Hồ không để Bạch Hổ vào mắt, thân hình đung đưa, một cái đuôi mượt mà của nó mềm dẻo bật trên không trung nện ngay một cú vào Bạch Hổ: "Lắm lời"
Trọng thể Bạch Hổ mất thăng bằng, nó có tung chưởng nhưng không kịp trách liền bị ăn chưởng, lớp lông trắng tinh nhanh chóng nhuộm đầy máu tươi, ác liệt vô cùng, chỉ nghe âm thanh the thé rít gào đau đớn của Bạch Hổ.
Mặt đất chấn động mạnh Nhâm Thạch cực kì tức giận, hét lên: "Bạch Hổ mau biến trở về, ngươi căn bản không phải là đối thủ của nó"
"Ầm___ầm"
Thạch nhũ trong sơn động bị Cửu Vỹ Hồ đẩy ngã, chấn động cả không gian, nó thét dài lên một tiếng chói tai, Nhâm Thạch hết nhìn Tử Vô Nguyệt rồi nhìn Cửu Vỹ Hồ, gương mặt trắng toát nôn nóng, tàn hồn của gã kia không thể ở đâu xa, nhưng một cái bóng y cũng không thấy chỉ có con linh thú đỉnh cấp biến thái này, giống như Tử Vô Nguyệt, Nhâm Thạch liền biết tàn hồn của gã ở đâu.
"Linh thức của gã Thượng Tiên bên trong thức hải của Cửu Vỹ Hồ nó đang bị khống chế..."
Tử Vô Nguyệt trầm ngâm: "Ta biết!"
Tử Vô Nguyệt nhét Bạch Hổ bị thương vào tay áo, Tử Vô Nguyệt đang trong bản thể là Huyền Tử Chân tu vi cũng bị áp chế đi rất nhiều, hiển nhiên chỉ là Nguyên Anh kỳ trung cấp, Cửu Vỹ Hồ vì có thêm linh lực Thượng Tiên cuồng cuộn của gã cho nên mới tu luyện đến mức biến thái như vậy, nếu hắn trở lại tu vi ban đầu cũng đấu với nó chắc hẳn bất phân thắng bại, ta chết ngươi sống cũng bất lợi cho hắn, không ngờ lại vào trúng "ổ chuột" như vậy.
Huyết Hỏa Long hoàn toàn không giống trong lời đồn, nơi này thật ra chẳng có Thần lực hay thần khí gì cả, đây chính là nơi trú ngụ của Thiên giới, vừa vặn đám người tu chân bọn hắn "mở cổng" giải thoát cho gã, 3000 năm giam cầm đủ để biến hận thù của gã sâu thẳm không tan, oán hận bằng hạt cát trên sa mạc, thống khổ như giọt nước trên đại dương trùng trùng.
Mấy ngàn chúng đệ tử bước vào Huyết Hỏa Long có thể sẽ không còn mạng trở về!
Cửu Vỹ Hồ là con cáo bị mắc kẹt 3000 năm trước chôn thây cùng gã Thượng tiên, lấy linh lực vô tận của gã sống sót đến bây giờ.
Đằng sau bọn họ chợt vang lên tiếng nói thất thanh: "Đại Sư huynh?"
Người nói là Mộ Chiêu Giang?
Nhâm Thạch quay người lại ngạc nhiên cực độ, Mộ Chiêu Dung lại xuất hiện ở đây, không những một người, bên cạnh nàng ta là? Đệt! Khuôn mặt Nhâm Thạch đen ngòm, y thế mà lại quên hệ thống chết tiệt, nhiệm vụ phụ tuyến chó má gì đó?
Đào Nguyệt Dung, khuôn mặt kiêu sa kiều diễm, thanh y phớt phơ, thời điểm này hơi đâu đi nhìn ngắm vẻ đẹp chim sa cá chết, không nhiễm bụi trần của nàng ta chứ, ấy vậy mà Tử Vô Nguyệt thấy nàng như tới mùa động dục, giật mình một cái, khuôn mặt biển cảm rất phong phú.
Nhâm Thạch không để ý nữa, cùng Tử Vô Nguyệt lui về sau, lại gần các nàng, Cửu Vỹ Hồ thấy nhiều người tới trở nên phấn khích, gã Thượng tiên liên tục gào thét: "Ta nói giết bọn chúng đi! Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao?"
Cửu Vỹ Hồ làm như không nghe thấy nhìn chầm chầm bọn họ, nữa bước cũng không đi, làm cho bọn họ rất khó hiểu.
Lợi dụng một chút thời gian này Nhâm Thạch nói với Mộ Chiêu Dung: "Tỷ sao lại đến được đây?"
Mộ Chiêu Giang hất cằm nhìn Cửu Vỹ Hồ, không có ý gì là sợ hãi, ngược lại với Đào Nguyệt Dung bên cạnh, đã run đến mức lợi hại, khuôn mặt trắng bệt.
"Trên đường đi có duyên gặp được Đào Tỷ chúng ta cùng nhau vào một kết giới, mơ một giấc mộng cổ quái liền bị đưa đến đây"
Nhâm Thạch hỏi: "Ngươi mơ thấy gì?"
"Chả thấy gì cả, chỉ toàn màu đen, coi như được ngủ một giấc"
Nhâm Thạch: "..."
Y biết Mộ Chiêu Giang không mơ được gì, là vì thế này do hệ thống thiết lập nhưng không có cặn kẻ, mấy người tôm tép như nàng chỉ là nhân vật qua đường giấc mơ gì đều không có.
Tử Vô Nguyệt nhìn Đào Nguyệt Dung sợ hãi thành như vậy, chỉ biết lắc đầu, sư đồ cũng được mười mấy năm mà nàng lại không giống hắn, hắn lãnh đạm với nàng vì không muốn nàng ủy thế nương tựa vào hắn, nhưng hắn lại sai, bây giờ nàng càng nhút nhát tự ti, tiền đồ gì đều không có, chỉ lại trách hắn, thu nàng làm đệ tử lại chẳng làm sư nổi một ngày.
Bên kia Cửu Vỹ Hồ lại có động tĩnh, hơn nữa lại rất lớn, nó trướng mình lên, đạp tung Thạch nhũ, dữ tợn nhanh chóng như muốn nghiền nát đám người bọn họ.
Móng vuốt xé gió của nó vồ tới, tưởng như vồ tới Tử Vô Nguyệt lại chuyển hướng sang Nhâm Thạch, làm hắn không ngờ tới, trật ngay một giây để cho hắn nhìn thấy giây phút ngỡ ngàng nhất.
【 Nhiệm vụ phụ tuyến khiến Nam chính nhận ra tình cảm của mình đối với nữ chính, không được chậm trễ 】
Tiếng hệ thống cảnh báo trong đầu Nhâm Thạch như âm hồn bất tán, đục cho đầu y phát điên, thân thể tựa như cổ máy, như có tác động nào đó, Nhâm Thạch khùng điên đem nữ chính tới chắn trước mặt mình.
Không còn gì cẩu huyết hơn nữa!
Đào Nguyệt Dung giật mình sợ tái mặt, ôm đầu cuộn người lại.
______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.