Quyển 4 - Chương 13: Ngừng Chiến
Johnny Đoàn
29/04/2014
Lúc này đây trận chiến bắt đầu diễn ra khốc liệt, binh lính tử thương vô số, máu chảy đỏ thẩm cả mặt đất.
“giết!”
“giết!”
Garen và Jarvan IV trên người đầy thương tích, máu chảy liên tục thế nhưng cả hai không hề chùn bước, vũ khí trên tay liên tục chém giết, ở bên kia, Katarina và Talon cũng thế, đừng nghĩ họ là những sát thủ mà những trận chiến lớn thế này không thể phát huy được sức mạnh của mình. Hiện tại hai người mình đầy vết thương thế nhưng sự lạnh lùng cùng hiếu sát (bản năng của một sát thủ) vẫn hiện diện trên khuôn mặt ấy.
“ầm ầm ầm”
Đột nhiên bầu trời tối lại, mây đen kéo đến một lúc một nhiều, những tiếng sấm nổ lên khắp nơi.
“vù vù”
Gió thổi mạnh dần lên, sức gió ấy có cảm tưởng như có thể thôi bay cả một người trưởng thành.
“àm ầm”
Những cây lớn gần đó bắt đầu đổ sụp xuống mặt đất.
Sấm sét không ngừng vang lên trên bầu trời,mây đen một lúc một nhiều, những binh lính của Demacia và Noxus bắt đầu ngừng chém giết, họ nhìn lên bầu trời với đầy vẻ hoài nghi.
“mưa sao?”- Garen khó hiểu tự nói.
“nhìn không giống chút nào”-Jarvan IV nheo mắt, anh ta cúng tỏ ra khá là nghi hoặc.
Ở bên kia, Kata và Talon cũng như thế họ nhìn lên bầu trời, giác quan đặc biệt của một sát thủ nói với họ rằng có thứ gì đó sắp xuất hiện.
“ầm ầm”
Đột nhiên cả mặt đất rung chuyển kịch liệt, gió thổi mạnh hơn, sấm sét rền vang hơn.
Một người thanh niên đột ngột xuất hiện trên bầu trời, người thanh niên ấy chỉ có một cánh tay trái cầm kiếm, cánh tay phải không còn khiến ống tay áo phập phùng bay trong gió, đôi mắt thể hiện sự uy nghiêm đến đáng sợ.
Nhìn khuôn mặt này Talon đột nhiên giật mình, bởi lẽ người thanh niên kia không phải ai xa lạ chính là John, người hắn từng giao đấu trước đây.
“người đấy là ai vậy?”
“làm sao ta biết được”
“hắn ta biết bay kìa”
“chắc là sử dụng phép thuật thôi.”
Những binh lính bắt đầu bàn tán nhau.
John lơ lửng trên cao nhìn xuống bên dưới, giọng nói không to không nhỏ: “ mau rút quân đi, đừng đánh nữa, ta không muốn trận chiến làm liên lụy đến những người trong làng Kalamanda đâu.”
Katarina trước giờ vốn không quen bị người lạ sai bảo, cô tức giận chỉ thằng dao về phía John nói: “ cút ngay, đừng có ở đó giả thần giả quỷ nữa.”
Talon thì khác hắn đã từng giao chiến với John, lúc đấy tuy chưa phân cao thấp nhưng hắn ta cũng biết ít nhiều về thực lực của John, nhưng đó là lúc đấy còn bây giờ Talon không thể nhìn thấu, nếu nói về giác quan sát thủ thì Talon có phần hơn Katarina, hắn ta cảm giác được John bây giờ cực kì đáng sợ.
Garen cũng đưa kiếm lên chỉ thẳng vào John nói: “ đừng có giả thần giả quỷ nữa, nếu muốn có thể xuống đây, đánh với ta ba trăm hiệp.”
John vẫn rất bình tĩnh, đáp: “ anh là Garen đúng chứ, Sona, cô ấy tại Demacia thế nào? Có khỏe không?”
Garen và cả Jarvan IV kinh ngạc nhìn nhau, họ không biết rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào mà lại quen biết Sona. Jarvan IV hỏi: “ ngươi hỏi chuyện đó làm gì? Rốt cuộc ngươi và cô ấy có quan hệ thế nào?”
John không đáp hắn chỉ mỉm cười, lúc này John đang lơ lửng giữa không trung, hắn chưa thể hiện sức mạnh của mình chỉ phát tiết ra chút khí thế để hù dọa mà thôi, đơn giản hắn không thích mấy cảnh đổ máu chém giết cho lắm.
Quân lính Demacia và Noxus lúc này cũng nhau chóng trở về sau lưng chỉ huy của mình, vũ khí trên tay đều ở tư thế chiến đấu, cứ giống như bây giờ Noxus và Demacia kết hợp lại đấu với một mình John vậy.
“hà”- John thở dài nói: “ ta nói lại lần nữa, các người màu rút quân đi, đừng để ta phải ra tay. Ngôi làng Kalamanda đã mất đi sự bình yên của nó rồi, ta không muốn những người dân trong làng phải cực khổ nữa.”
Talon hít một hơi nói: “ đã lâu không gặp, xem ra bây giờ thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều rồi nhỉ.”
John nhìn sang Talon mỉm cười đáp: “ cũng không nhiều lắm, Talon, nếu có cơ hội ta vẫn muốn đấu với anh một trận.”
Katarina,J4, Garen kinh ngạc nhìn Talon không ngờ hắn ta lại quen biết với John, Katarina ở cạnh Talon vội hỏi: “ anh biết hắn ta sao Talon?”
Talon gật đầu: “ phải, hắn ta là một kẻ khá là nổi tiếng đấy, chỉ có điều từ giờ khắc này xem ra chúng ta không thể đánh lại hắn đâu.”
“Talon”- Katarina đột nhiên nộ Talon, cô nói: “ có phải là anh không vậy? sao bây giờ anh lại yếu đuối như thế? Anh nói hắn mạnh? Được vậy để tôi thử xem.”
Nói xong Katarina phóng người lên cao, hàng chục cây dao nhọn phóng về phía John, hắn chỉ lắc đầu tay trái xuất hiện một đoàn hỏa diễm phóng ra dễ dàng chặn toàn bộ số dao đó. Katarina dường như chưa chịu bỏ cuộc cô, nương theo các cành cây cao cạnh đó phóng đến trước mặt John hét lên: “ chết đi!”
“thân pháp cũng lợi hại lắm, thế nhưng vẫn chưa được đâu.”- John vung kiếm, một đường kiếm khí lăng lệ quét ngang khiến Katarina bị bắn về phía sau rơi xuống mặt đất.
“Katarina!”- Talon lập tức nhảy lên ôm cô lại, rồi nói: “ không sao chứ?”
“không sao?”- Katarina đưa ánh mắt đáng sợ nhìn John, có lẽ cô chưa cam tâm thua cuộc.
Ở gần đó tại một chỗ khá kín đáo Swain đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn John ở trên cao, sự xuất hiện của hắn khiến kế hoạch của lão bị ngăn cản, tuy nhiên lão cũng vô cùng kinh hãi khi cảm nhận được thứ sức mạnh đang tỏa ra từ John.
“tên đấy là ai? Tại sao trước giờ ta chưa từng gặp hắn ta? Không có một thông tin tình báo nào nói đến việc xuất hiện một cao thủ như hắn tại đây?”- Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Swain đột nhiên xoay người rời đi, lão lẩm bẩm: “ xem ra mọi chuyện đến đây kết thúc rồi, mặc dù chiến tranh không thể kéo dài nhưng chừng đó cũng đã đủ, cần phải đưa việc này cho đội tình báo để họ điều tra lai lịch của người kia.”
Swain đột nhiên như biến thành một đám sương đen biến mất tại chỗ.
Trở lại với John.
Lúc này John nhìn đám người dưới đất tiếp tục khuyên ngăn: “ mấy người nên rút quân về đi, đừng đánh nhau nữa, những người dân ở làng Kalamanda nhất định sẽ bị liên lụy, trận chiến này các người đã phá hủy một phần của ngôi làng rồi, nên kết thúc ở đây.”
Talon nhìn Katarina nói: “ Katarina, chúng ta tạm thời rút lui thôi, đừng nên ở lại đây.”
“anh sao vậy Talon? Thực sự không giống anh chút nào?”- Katarina nhìn Talon với một ánh mắt kì lạ, quả thật thái độ lúc này của Talon rất khác thường, không giống như Talon thường ngày mà cô vẫn tiếp xúc.
Talon chỉ lạnh nhạt nói: “ cứ về đi rồi tôi sẽ giải thích.”
“toàn bộ quân Noxus lập tức lui binh”-Talon hô lớn.
“định chạy sao?”-Jarvan IV tức giận, cầm thương định phóng theo tấn công nhưng đúng lúc này từ trên cao, kiếm trên tay của John huyễn hóa một dòng điện màu vàng bắn ra, quét ngang trước mặt Jarvan IV chặn đường anh ta lại, Jarvan IV xoay đầu đưa ánh mắt đáng sợ nhìn John nói: “ thằng khốn, mày rốt cuộc muốn gì?”
John đáp: “ bọn họ đã rút quân rồi, bên Demacia cũng nên rút lui đi, đừng gây thêm chiến tranh nữa.”
“còn lâu”- Jarvan IV có vẻ chưa nén được cơn giận bị tập kích trước đó, anh ta cầm thương của mình ném mạnh về phía John, lúc này John mới thực sự tức giận, hắn gầm lên, gươm của vua vô danh trên tay nhanh chóng được bao bọc một luồng lôi điện, ầm một tiếng, luồng lôi điện đã đánh bật ngọn thương đang lao đến, sức chấn động của nó khiến Jarvan IV ngã trên mặt đất.
“bây giờ cậu đang bị thương không thể đánh tiếp được, chúng ta cứ về trước đã. Cho lui quân”- Garen đỡ lấy Jarvan IV rồi cũng ra lệnh cho lui quân.
“khoan đã!”- John đột nhiên bảo Garen dừng lại.
Garen xoay đầu hỏi: “ có chuyện gì?”
John đáp xuống dưới đất,nói: “ sau khi anh trở về Demacia gửi lời hỏi thăm của tôi đến Sona.”
Garen mặc dù không biết rốt cuộc Sona và người thanh niên trước mặt có quan hệ gì nên cũng gật đầu bừa, anh ta hỏi: “ được, nhưng ngươi tên gì? Nếu cô ấy có hỏi ta còn biết để trả lời.”
John xoay người bước đi, cả người hắn nhanh chóng biến thành một lớp sương mờ, chỉ để lại câu nói: “ cứ nói với cô ấy, ta sẽ sớm gặp lại.”
“người này thật là kì bí, phải bảo với Quinn điều tra thân phận của hắn ta mới được”-Garen đã nghĩ như thế trong đầu, lực lượng của Demacia bắt đầu rút lui.
ở một đỉnh núi không xa nơi đó, một bóng người xuất hiện, người này rất kì lạ, da nước biển, trên da toàn các hoa văn kì lạ, đặc biệt hơn sau lưng còn đeo thêm một cuộn giấy to lớn, người ấy nhìn về phía trước cười nói: “ sức mạnh cổ ngữ, loại phép thuật cổ xưa này không ngờ còn tồn tại, chỉ có điều…hài….không nghĩ ra cái lão ấy nhờ ta đến giúp cậu ta có dụng ý gì.”
Nói xong người đấy lập tức xoay người bước đi.
Tại khu mỏ khai thác, sâu bên trong, Skarner lúc này nhìn tấm bia đá trước mặt, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn và kí tự đặc biệt, Skarner cầm một khúc gỗ cũ kĩ trên đó có khắc vài dòng chữ cổ, Skarner nói: “ di huấn của tổ tiên, người nắm giữ sức mạnh cổ ngữ cũng chính là người đứng đầu của bộ tộc,xem ra ta đã tìm được chủ nhân của mình.”
Cùng lúc ấy ở một nơi xa xa hơn rất nhiều, tại Ionia.
Một cô gái xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, mái tóc màu xanh nước biển, đang đi lang thang trên con đường lớn, những ánh mắt hâm mộ cho vẻ xinh đẹp của cô, cũng như ánh mắt thèm thuồng của những kẻ háo sắc.
Cô gái kia không ai khác chính là Nami, sau khi đặt chân đến Ionia, cô cảm thấy nơi này rất xa lạ cho nên việc hỏi thăm tung tích về John cô chưa thể tìm được. Mặc dù hai người có sự liên kết về sinh mạng nhưng hiện tại cô không thể nào sử dụng khả năng ấy để tìm kiếm được vị trí của John, vậy nên cô đành với đến Ionia hi vọng có thể tìm được chút tin tức.
“Kẹo đây, kẹo hình dáng người anh hùng của Ionia đây!”
Một người bán kẹo dạo đi ngang qua Nami, người đàn ông đó rao bán kẹo ngọt có nặn hình người anh hùng của Ionia, Nami có chút tò mò nên hỏi: “ông ơi! Kẹo có hình dáng người anh hùng của Ionia này là ai vậy?”
Người đàn ông kia nhìn Nami cảm thấy có chút kinh ngạc nói: “ cô thực sự không biết người anh hùng của chúng tôi sao?”
Nami lắc đầu, đơn giản cô toàn ở dưới đại dương có biết những chuyện John đã làm khi còn ở tại Ionia này đâu?
Người đàn ông ấy cười nói: “ chắc cô từ nơi khác đến, người anh hùng của chúng tôi là một vị thánh sống đấy, chính anh ta đã giúp Ionia thoát khỏi nạn ngoại xâm, đánh lui quân Noxus trong khi quân lực trong tay có rất ít,à, anh ta rất giỏi, lại rất đẹp trai nữa. ha…ha…”
Nami cười hì hì hỏi: “vậy anh ấy tên gì vậy?”
“John”-người đàn ông ấy đáp cực nhanh: “ người anh hùng của chúng tôi tên John đấy, nếu cô cứ đi thẳng con đường này sẽ đến quảng trường ở đó có bức tượng rất lớn về người anh hùng và những chiến công đã đạt được.”
Cái tên vừa nói ra đã khiến Nami giật nảy người, cô không ngờ John lại là anh hùng của Ionia này. Nami nói: “ ông có thể cho tôi cây kẹo ấy được không?”
“không được, cô phải trả tiền”- người đàn ông bán kẹo lắc đầu nói.
Nami hơi có chút khó xử nói: “ ông thông cảm, tôi không có tiền.”
“vậy không có tiền thì tôi không thể bán cho cô được rồi”- Người đàn ông ấy lắc đầu nói.
“bán cho cô ấy đi, tôi trả tiền”- đột nhiên một giọng nói nữ từ phía sau vang lên.
Nami quay lại thì thấy sau lưng mình là một cô gái trong trang phục Ninja màu xanh lá, người đàn ông ấy sau khi thấy cô gái ấy lập tức giật mình nói: “ hóa ra là cô Akali à? Thôi nếu là cô thì tôi không lấy tiền đâu, đây cô cầm lấy.”
Nói xong người đàn ông ấy đưa cho Nami cây kẹo có nặn hình người anh hùng John, Nami cầm lấy cây kẹo cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Akali nhìn qua nét mặt của cô thì biết rất rõ, cô đến gần cười nói: “ cô biết cậu ấy không?”
Nami cười cười gật đầu.
“giết!”
“giết!”
Garen và Jarvan IV trên người đầy thương tích, máu chảy liên tục thế nhưng cả hai không hề chùn bước, vũ khí trên tay liên tục chém giết, ở bên kia, Katarina và Talon cũng thế, đừng nghĩ họ là những sát thủ mà những trận chiến lớn thế này không thể phát huy được sức mạnh của mình. Hiện tại hai người mình đầy vết thương thế nhưng sự lạnh lùng cùng hiếu sát (bản năng của một sát thủ) vẫn hiện diện trên khuôn mặt ấy.
“ầm ầm ầm”
Đột nhiên bầu trời tối lại, mây đen kéo đến một lúc một nhiều, những tiếng sấm nổ lên khắp nơi.
“vù vù”
Gió thổi mạnh dần lên, sức gió ấy có cảm tưởng như có thể thôi bay cả một người trưởng thành.
“àm ầm”
Những cây lớn gần đó bắt đầu đổ sụp xuống mặt đất.
Sấm sét không ngừng vang lên trên bầu trời,mây đen một lúc một nhiều, những binh lính của Demacia và Noxus bắt đầu ngừng chém giết, họ nhìn lên bầu trời với đầy vẻ hoài nghi.
“mưa sao?”- Garen khó hiểu tự nói.
“nhìn không giống chút nào”-Jarvan IV nheo mắt, anh ta cúng tỏ ra khá là nghi hoặc.
Ở bên kia, Kata và Talon cũng như thế họ nhìn lên bầu trời, giác quan đặc biệt của một sát thủ nói với họ rằng có thứ gì đó sắp xuất hiện.
“ầm ầm”
Đột nhiên cả mặt đất rung chuyển kịch liệt, gió thổi mạnh hơn, sấm sét rền vang hơn.
Một người thanh niên đột ngột xuất hiện trên bầu trời, người thanh niên ấy chỉ có một cánh tay trái cầm kiếm, cánh tay phải không còn khiến ống tay áo phập phùng bay trong gió, đôi mắt thể hiện sự uy nghiêm đến đáng sợ.
Nhìn khuôn mặt này Talon đột nhiên giật mình, bởi lẽ người thanh niên kia không phải ai xa lạ chính là John, người hắn từng giao đấu trước đây.
“người đấy là ai vậy?”
“làm sao ta biết được”
“hắn ta biết bay kìa”
“chắc là sử dụng phép thuật thôi.”
Những binh lính bắt đầu bàn tán nhau.
John lơ lửng trên cao nhìn xuống bên dưới, giọng nói không to không nhỏ: “ mau rút quân đi, đừng đánh nữa, ta không muốn trận chiến làm liên lụy đến những người trong làng Kalamanda đâu.”
Katarina trước giờ vốn không quen bị người lạ sai bảo, cô tức giận chỉ thằng dao về phía John nói: “ cút ngay, đừng có ở đó giả thần giả quỷ nữa.”
Talon thì khác hắn đã từng giao chiến với John, lúc đấy tuy chưa phân cao thấp nhưng hắn ta cũng biết ít nhiều về thực lực của John, nhưng đó là lúc đấy còn bây giờ Talon không thể nhìn thấu, nếu nói về giác quan sát thủ thì Talon có phần hơn Katarina, hắn ta cảm giác được John bây giờ cực kì đáng sợ.
Garen cũng đưa kiếm lên chỉ thẳng vào John nói: “ đừng có giả thần giả quỷ nữa, nếu muốn có thể xuống đây, đánh với ta ba trăm hiệp.”
John vẫn rất bình tĩnh, đáp: “ anh là Garen đúng chứ, Sona, cô ấy tại Demacia thế nào? Có khỏe không?”
Garen và cả Jarvan IV kinh ngạc nhìn nhau, họ không biết rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào mà lại quen biết Sona. Jarvan IV hỏi: “ ngươi hỏi chuyện đó làm gì? Rốt cuộc ngươi và cô ấy có quan hệ thế nào?”
John không đáp hắn chỉ mỉm cười, lúc này John đang lơ lửng giữa không trung, hắn chưa thể hiện sức mạnh của mình chỉ phát tiết ra chút khí thế để hù dọa mà thôi, đơn giản hắn không thích mấy cảnh đổ máu chém giết cho lắm.
Quân lính Demacia và Noxus lúc này cũng nhau chóng trở về sau lưng chỉ huy của mình, vũ khí trên tay đều ở tư thế chiến đấu, cứ giống như bây giờ Noxus và Demacia kết hợp lại đấu với một mình John vậy.
“hà”- John thở dài nói: “ ta nói lại lần nữa, các người màu rút quân đi, đừng để ta phải ra tay. Ngôi làng Kalamanda đã mất đi sự bình yên của nó rồi, ta không muốn những người dân trong làng phải cực khổ nữa.”
Talon hít một hơi nói: “ đã lâu không gặp, xem ra bây giờ thực lực của ngươi đã tăng lên rất nhiều rồi nhỉ.”
John nhìn sang Talon mỉm cười đáp: “ cũng không nhiều lắm, Talon, nếu có cơ hội ta vẫn muốn đấu với anh một trận.”
Katarina,J4, Garen kinh ngạc nhìn Talon không ngờ hắn ta lại quen biết với John, Katarina ở cạnh Talon vội hỏi: “ anh biết hắn ta sao Talon?”
Talon gật đầu: “ phải, hắn ta là một kẻ khá là nổi tiếng đấy, chỉ có điều từ giờ khắc này xem ra chúng ta không thể đánh lại hắn đâu.”
“Talon”- Katarina đột nhiên nộ Talon, cô nói: “ có phải là anh không vậy? sao bây giờ anh lại yếu đuối như thế? Anh nói hắn mạnh? Được vậy để tôi thử xem.”
Nói xong Katarina phóng người lên cao, hàng chục cây dao nhọn phóng về phía John, hắn chỉ lắc đầu tay trái xuất hiện một đoàn hỏa diễm phóng ra dễ dàng chặn toàn bộ số dao đó. Katarina dường như chưa chịu bỏ cuộc cô, nương theo các cành cây cao cạnh đó phóng đến trước mặt John hét lên: “ chết đi!”
“thân pháp cũng lợi hại lắm, thế nhưng vẫn chưa được đâu.”- John vung kiếm, một đường kiếm khí lăng lệ quét ngang khiến Katarina bị bắn về phía sau rơi xuống mặt đất.
“Katarina!”- Talon lập tức nhảy lên ôm cô lại, rồi nói: “ không sao chứ?”
“không sao?”- Katarina đưa ánh mắt đáng sợ nhìn John, có lẽ cô chưa cam tâm thua cuộc.
Ở gần đó tại một chỗ khá kín đáo Swain đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn John ở trên cao, sự xuất hiện của hắn khiến kế hoạch của lão bị ngăn cản, tuy nhiên lão cũng vô cùng kinh hãi khi cảm nhận được thứ sức mạnh đang tỏa ra từ John.
“tên đấy là ai? Tại sao trước giờ ta chưa từng gặp hắn ta? Không có một thông tin tình báo nào nói đến việc xuất hiện một cao thủ như hắn tại đây?”- Quá nhiều nghi vấn, quá nhiều câu hỏi không lời giải đáp. Swain đột nhiên xoay người rời đi, lão lẩm bẩm: “ xem ra mọi chuyện đến đây kết thúc rồi, mặc dù chiến tranh không thể kéo dài nhưng chừng đó cũng đã đủ, cần phải đưa việc này cho đội tình báo để họ điều tra lai lịch của người kia.”
Swain đột nhiên như biến thành một đám sương đen biến mất tại chỗ.
Trở lại với John.
Lúc này John nhìn đám người dưới đất tiếp tục khuyên ngăn: “ mấy người nên rút quân về đi, đừng đánh nhau nữa, những người dân ở làng Kalamanda nhất định sẽ bị liên lụy, trận chiến này các người đã phá hủy một phần của ngôi làng rồi, nên kết thúc ở đây.”
Talon nhìn Katarina nói: “ Katarina, chúng ta tạm thời rút lui thôi, đừng nên ở lại đây.”
“anh sao vậy Talon? Thực sự không giống anh chút nào?”- Katarina nhìn Talon với một ánh mắt kì lạ, quả thật thái độ lúc này của Talon rất khác thường, không giống như Talon thường ngày mà cô vẫn tiếp xúc.
Talon chỉ lạnh nhạt nói: “ cứ về đi rồi tôi sẽ giải thích.”
“toàn bộ quân Noxus lập tức lui binh”-Talon hô lớn.
“định chạy sao?”-Jarvan IV tức giận, cầm thương định phóng theo tấn công nhưng đúng lúc này từ trên cao, kiếm trên tay của John huyễn hóa một dòng điện màu vàng bắn ra, quét ngang trước mặt Jarvan IV chặn đường anh ta lại, Jarvan IV xoay đầu đưa ánh mắt đáng sợ nhìn John nói: “ thằng khốn, mày rốt cuộc muốn gì?”
John đáp: “ bọn họ đã rút quân rồi, bên Demacia cũng nên rút lui đi, đừng gây thêm chiến tranh nữa.”
“còn lâu”- Jarvan IV có vẻ chưa nén được cơn giận bị tập kích trước đó, anh ta cầm thương của mình ném mạnh về phía John, lúc này John mới thực sự tức giận, hắn gầm lên, gươm của vua vô danh trên tay nhanh chóng được bao bọc một luồng lôi điện, ầm một tiếng, luồng lôi điện đã đánh bật ngọn thương đang lao đến, sức chấn động của nó khiến Jarvan IV ngã trên mặt đất.
“bây giờ cậu đang bị thương không thể đánh tiếp được, chúng ta cứ về trước đã. Cho lui quân”- Garen đỡ lấy Jarvan IV rồi cũng ra lệnh cho lui quân.
“khoan đã!”- John đột nhiên bảo Garen dừng lại.
Garen xoay đầu hỏi: “ có chuyện gì?”
John đáp xuống dưới đất,nói: “ sau khi anh trở về Demacia gửi lời hỏi thăm của tôi đến Sona.”
Garen mặc dù không biết rốt cuộc Sona và người thanh niên trước mặt có quan hệ gì nên cũng gật đầu bừa, anh ta hỏi: “ được, nhưng ngươi tên gì? Nếu cô ấy có hỏi ta còn biết để trả lời.”
John xoay người bước đi, cả người hắn nhanh chóng biến thành một lớp sương mờ, chỉ để lại câu nói: “ cứ nói với cô ấy, ta sẽ sớm gặp lại.”
“người này thật là kì bí, phải bảo với Quinn điều tra thân phận của hắn ta mới được”-Garen đã nghĩ như thế trong đầu, lực lượng của Demacia bắt đầu rút lui.
ở một đỉnh núi không xa nơi đó, một bóng người xuất hiện, người này rất kì lạ, da nước biển, trên da toàn các hoa văn kì lạ, đặc biệt hơn sau lưng còn đeo thêm một cuộn giấy to lớn, người ấy nhìn về phía trước cười nói: “ sức mạnh cổ ngữ, loại phép thuật cổ xưa này không ngờ còn tồn tại, chỉ có điều…hài….không nghĩ ra cái lão ấy nhờ ta đến giúp cậu ta có dụng ý gì.”
Nói xong người đấy lập tức xoay người bước đi.
Tại khu mỏ khai thác, sâu bên trong, Skarner lúc này nhìn tấm bia đá trước mặt, trên đó có khắc rất nhiều hoa văn và kí tự đặc biệt, Skarner cầm một khúc gỗ cũ kĩ trên đó có khắc vài dòng chữ cổ, Skarner nói: “ di huấn của tổ tiên, người nắm giữ sức mạnh cổ ngữ cũng chính là người đứng đầu của bộ tộc,xem ra ta đã tìm được chủ nhân của mình.”
Cùng lúc ấy ở một nơi xa xa hơn rất nhiều, tại Ionia.
Một cô gái xinh đẹp với làn da trắng như tuyết, mái tóc màu xanh nước biển, đang đi lang thang trên con đường lớn, những ánh mắt hâm mộ cho vẻ xinh đẹp của cô, cũng như ánh mắt thèm thuồng của những kẻ háo sắc.
Cô gái kia không ai khác chính là Nami, sau khi đặt chân đến Ionia, cô cảm thấy nơi này rất xa lạ cho nên việc hỏi thăm tung tích về John cô chưa thể tìm được. Mặc dù hai người có sự liên kết về sinh mạng nhưng hiện tại cô không thể nào sử dụng khả năng ấy để tìm kiếm được vị trí của John, vậy nên cô đành với đến Ionia hi vọng có thể tìm được chút tin tức.
“Kẹo đây, kẹo hình dáng người anh hùng của Ionia đây!”
Một người bán kẹo dạo đi ngang qua Nami, người đàn ông đó rao bán kẹo ngọt có nặn hình người anh hùng của Ionia, Nami có chút tò mò nên hỏi: “ông ơi! Kẹo có hình dáng người anh hùng của Ionia này là ai vậy?”
Người đàn ông kia nhìn Nami cảm thấy có chút kinh ngạc nói: “ cô thực sự không biết người anh hùng của chúng tôi sao?”
Nami lắc đầu, đơn giản cô toàn ở dưới đại dương có biết những chuyện John đã làm khi còn ở tại Ionia này đâu?
Người đàn ông ấy cười nói: “ chắc cô từ nơi khác đến, người anh hùng của chúng tôi là một vị thánh sống đấy, chính anh ta đã giúp Ionia thoát khỏi nạn ngoại xâm, đánh lui quân Noxus trong khi quân lực trong tay có rất ít,à, anh ta rất giỏi, lại rất đẹp trai nữa. ha…ha…”
Nami cười hì hì hỏi: “vậy anh ấy tên gì vậy?”
“John”-người đàn ông ấy đáp cực nhanh: “ người anh hùng của chúng tôi tên John đấy, nếu cô cứ đi thẳng con đường này sẽ đến quảng trường ở đó có bức tượng rất lớn về người anh hùng và những chiến công đã đạt được.”
Cái tên vừa nói ra đã khiến Nami giật nảy người, cô không ngờ John lại là anh hùng của Ionia này. Nami nói: “ ông có thể cho tôi cây kẹo ấy được không?”
“không được, cô phải trả tiền”- người đàn ông bán kẹo lắc đầu nói.
Nami hơi có chút khó xử nói: “ ông thông cảm, tôi không có tiền.”
“vậy không có tiền thì tôi không thể bán cho cô được rồi”- Người đàn ông ấy lắc đầu nói.
“bán cho cô ấy đi, tôi trả tiền”- đột nhiên một giọng nói nữ từ phía sau vang lên.
Nami quay lại thì thấy sau lưng mình là một cô gái trong trang phục Ninja màu xanh lá, người đàn ông ấy sau khi thấy cô gái ấy lập tức giật mình nói: “ hóa ra là cô Akali à? Thôi nếu là cô thì tôi không lấy tiền đâu, đây cô cầm lấy.”
Nói xong người đàn ông ấy đưa cho Nami cây kẹo có nặn hình người anh hùng John, Nami cầm lấy cây kẹo cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Akali nhìn qua nét mặt của cô thì biết rất rõ, cô đến gần cười nói: “ cô biết cậu ấy không?”
Nami cười cười gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.