Hào Môn Chớp Nhoáng : Người Vợ Xinh Đẹp Không Được Phép Từ Chối
Chương 37: Tề Duệ Thì Ra Thích Kiểu Phụ Nữ Này...
Đường Tiểu Hàm
13/03/2022
Editor: ☘Rice
"Lên xe ." Tề Duệ lạnh lùng thúc giục một câu.
Mộ Tư Nguyệt bám dính ở cửa xe, chết cũng không đi vào. "Đi đâu, vệ sĩ của tôi đang lấy thuốc trong đó, tôi sẽ quay lại Tề gia cùng anh ta sau."
Mộ Tư Nguyệt có chút sợ hãi khi ở cùng anh. Chỉ mới vừa nãy, anh ta đã dúng dao đâm chảy máu người ta...
Tề Duệ nhìn cô chằm chằm, cảnh cáo, "Lên xe ngay, nếu không tôi liền đem cô đến nơi hoang vu, giết người ném thi."
Mộ Tư Nguyệt liền ngơ ngác, Tề Duệ có vẻ thiếu kiên nhẫn, trực tiếp đem cô nhét vào xe.
Sở Phi Phàm ngồi ở ghế lái, bật cười nhìn hai người ngồi sau xe. Thực tế, anh có chút đồng cảm với Mộ Tư Nguyệt, bộ dáng này chắc chắn là đã bị Tề Duệ dọa cho sợ rồi.
Mộ Tư Nguyệt nhìn ra cửa xe, hét lên: "Nếu vệ sĩ đi ra và thấy tôi không ở đây, anh ta sẽ rất lo lắng ..."
Cho tôi xuống xe, tôi không muốn ở chung với Tề Duệ mà...
"Mộ Tư Nguyệt, nếu cô nói thêm một điều nữa, đừng trách tôi..."
Mộ Tư Nguyệt toàn thân kéo căng, không dám nói nữa. Cơ thể co lại đang ngồi trật tự, hông cô di chuyển dần đều về phía tấm cửa, ở xa anh càng xa càng tốt.
Tề Duệ nhìn thấu chuyển động nhỏ của cô, khuôn mặt anh đen lại.
Sở Phi Phàm nhìn họ trong gương chiếu hậu không thể nhịn được cười.
Trên thực tế, anh vẫn còn ấn tượng sâu sắc với Mộ Tư Nguyệt. Năm đó, anh và Tề Duệ đến Mỹ chơi cùng nhau. Khối băng Tề Duệ kia thế mà lại nhảy xuống sông cứu một người phụ nữ xa lạ. Anh đã rất tò mò, nhưng sau khi Tề Duệ cứu người, anh ta nhìn cững không nhìn, để cô ấy ở đó một mình.
Suốt quãng đường, Mộ Tư Nguyệt cứng cổ, nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Cuối cùng, cô vẫn không yên tâm, vật lộn một lúc, thì thầm, "Cái kia...người đàn ông đó..."
Cơn giận của Tề Duệ vừa nguôi ngoai một chút, liền trở nên nghiêm trọng "Ông ta không chết được"
Nhưng người đó trông có vẻ lớn tuổi lại còn chảy rất nhiều máu..." Mộ Tư Nguyệt vẫn hơi lo lắng, "Lỡ như ông ta chết... thì anh..."
"Thế nào! Cô còn định đến đồn cảnh sát tố cáo tôi đả thương người!" Tề Duệ khịt mũi, trừng mắt giận dữ.
"Tôi không có ý đó." Mộ Tư Nguyệt nhìn thấy sự tức giận của anh, ngay lập tức trả lời như vậy, nhưng nghĩ trong lòng suy nghĩ cho dù có đi tố cáo, có lẽ cũng chả làm gì được anh ta.
Tề Duệ nhìn Mộ Tư Nguyệt trầm tư suy nghĩ mãi. Càng nhìn, anh ấy càng khó chịu, sau đó liền quay đầu sang chỗ khác coi như cô không tồn tại
"Cạnh tranh thương mại chắc chắn sẽ tạo ra kẻ thù. Qua một đêm, gia đình tan vỡ, tích lũy sự căm hờn. Tôi nghĩ rằng ông ta đang tuyệt vọng ,một cái chết có lẽ còn có thể giúp ông ta giải thoát..." Sở Phi Phàm ung dung mở miệng, dám tập kích Tề Duệ, chín phần là muốn chết rồi
Mộ Tư Nguyệt không hiểu rõ về cạnh tranh kinh doanh, nhưng nhìn một người lớn tuổi như vậy đổ máu, rốt cuộc cô vẫn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Sở Phi Phàm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tư Nguyệt, rồi nhìn Tề Duệ, người tối tăm ở phía bên kia, nín cười tận đáy lòng. Không hiểu làm sao hai người họ có thể hòa hợp?
Sở Phi Phàm nói thêm: "Chúng tôi đã thông báo cho bệnh viện khi chúng tôi rời đi và tôi nghĩ ông ta sẽ ổn thôi."
"Thật sao?" Mộ Tư Nguyệt đột nhiên mở mắt ra.
Sở Phi Phàm thấy cô đột nhiên trở nên phấn chấn, anh đột nhiên cảm thấy rằng vợ mới cưới của Tề Duệ rất thú vị, biểu cảm của cô thực sự rất phong phú.
Tề Duệ liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh không hài lòng. Anh nói cô không nghe , nhưng Sở Phi Phàm nói cô lại tin sái cổ!
"Mang thai rất khó khăn?" Sở Phi Phàm rất hứng thú với Mộ Tư Nguyệt, tìm lấy một chủ đề để cố gắng làm quen với cô.
Mộ Tư Nguyệt cảm thấy đôi mắt lạnh lùng của Tề Duệ dán lên người Sở Phi Phàm. Cẩu bằng hữu của Tề Duệ, chăc chẳng phải hạng tốt lạnh gì.
Nhưng Mộ Tư Nguyệt lại luôn phải khép nép trước những người có quyền thế, nghiêm túc nhìn lại, "Cảm ơn anh đã quan tâm."
Sở Phi Phàm thấy rõ từ gương chiếu hậu rằng rõ ràng Mộ Tư Nguyệt rất bài xích, nhưng cô lại giả vờ cười. Anh ta cười thầm. Tề Duệ thì ra thích kiểu phụ nữ này ...
"Tôi nghe nói rằng ốm nghén rất khó chịu trong giai đoạn đầu của thai kỳ..." Sở Phi Phàm đang thể hiện mình hẳn là hoa hoa công tử, giỏi giao tiếp với phụ nữ. Anh ta mỉm cười và nói với vẻ quan tâm.
Một câu nói của anh, nói đúng nỗi đau của Mộ Tư Nguyệt mấy ngày hôm nay, cô rất tự nhiên trả lời: "Nó thực sự không hề thoải mái."
"Nghe nói ốm nghén uống một chút nước ô mai sẽ dễ chịu hơn."
Đột nhiên, Mộ Tư Nguyệt đang nằm trên ghế ô tô, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ghế lái, "Thật sao? Tôi sẽ tranh thủ thử nghiệm một chút. Nước ô mai kia, làm thế nào để pha chế..."
Sở Phi Phàm thấy cô đột nhiên nhiệt tình, hơi ngạc nhiên, tiếp tục bảo trì phong độ nhẹ nhàng. "Mẹ tôi thích những thứ này, tôi sẽ sai người hầu làm cho cô một chút"
"Anh thật tốt bụng..."
Mộ Tư nguyệt luôn miệng nói cảm ơn, cô ngay lập tức quên sạch định kiến ban đầu, chỉ thấy đích thực ràng Sở thiếu gia chính là người bạn đường đời của phụ nữ.
Tề Duệ, người một mực trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên sắc mặc tối sầm, họ ở chung dường như rất hợp nhau.
Mộ Tư Nguyệt hỏi với khuôn mặt nghiêm túc, "Xin hỏi cái nước ô mai kia, ngoại trừ thả điểm ô mai, có hay không còn cho thêm cái gì...
"Có thể thêm một chút đường nâu ..."
"Không cho phép ăn!" Tề Duệ ngắt lời họ đột ngột bằng giọng nói lạnh lùng. "Ăn quá nhiều đồ chua có ảnh hưởng xấu đến trẻ em."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tư Nguyệt sụp đổ ngay lập tức, đáy lòng tràn đầy oán niệm,tại sao bạn anh ta thấu hiểu lòng người như thế, mà hắn ta lại , aiguz, tiểu tiện nhân xấu xa ...
Mỗi lần ốm nghén đều muốn đem cả dạ dày phun ra, chỉ đứng một bên cười hả hê, còn không biết thông cảm cho người ta, có phương pháp hóa giải một chút còn không cho người ta uống, vô nhân tính!
Tề Duệ quay đầu lại và liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, an ủi một câu, "Nôn mửa nhiều sẽ thành thói quen thôi ..."
Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh ta với khuôn mặt giận dữ nhưng không dám nói.
Sở Phi Phàm cố ý nén cười anh và Tề Duệ đã biết nhau rất nhiều năm, ngày hôm nay anh mới biết rằng Tề Duệ thích bắt nạt phụ nữ.
Chiếc xe dừng lại tại Tề gia. Sơ Phi Phàm bước vào sảnh chính của Tề gia cùng với Tề Duệ để chào hỏi Tề lão gia.
Ông Tề thấy Tề Duệ và Mộ Tư Nguyệt trở về với nhau, đôi mắt già lóe lên một chút ngạc nhiên, nhưng không nói gì nhiều, họ cùng nhau trò chuyện vài lời, Sở Phi Phàm ngồi một lúc, rồi đứng dậy và rời đi.
"Cậu không đi à?" Sở Phi Phàm ngồi trong xe, thấy Tề Duệ đứng ngoài xe với một chút do dự.
"Việc An DĨ Nhu cậu đi thăm dò rõ ràng rồi nói lại với tôi ..."
Biểu cảm của Tề Duệ hơi lạ. Lông mi hơi khó chịu một chút. Sau khi nói nhanh, anh ấy có vẻ rất vội vàng, quay lại và đi về phía nhà chính Tề gia.
Sở Phi Phàm nhìn về bóng lưng của Tề Duệ. Anh hơi nhíu mày, một số người không biết. Trước đó cả hai đã thảo luận cùng nhau đến đồn cảnh sát, vì tai nạn của An Dĩ Nhu không hề đơn giản.
"Có phải vì vợ mới đang mang thai?...
"Lên xe ." Tề Duệ lạnh lùng thúc giục một câu.
Mộ Tư Nguyệt bám dính ở cửa xe, chết cũng không đi vào. "Đi đâu, vệ sĩ của tôi đang lấy thuốc trong đó, tôi sẽ quay lại Tề gia cùng anh ta sau."
Mộ Tư Nguyệt có chút sợ hãi khi ở cùng anh. Chỉ mới vừa nãy, anh ta đã dúng dao đâm chảy máu người ta...
Tề Duệ nhìn cô chằm chằm, cảnh cáo, "Lên xe ngay, nếu không tôi liền đem cô đến nơi hoang vu, giết người ném thi."
Mộ Tư Nguyệt liền ngơ ngác, Tề Duệ có vẻ thiếu kiên nhẫn, trực tiếp đem cô nhét vào xe.
Sở Phi Phàm ngồi ở ghế lái, bật cười nhìn hai người ngồi sau xe. Thực tế, anh có chút đồng cảm với Mộ Tư Nguyệt, bộ dáng này chắc chắn là đã bị Tề Duệ dọa cho sợ rồi.
Mộ Tư Nguyệt nhìn ra cửa xe, hét lên: "Nếu vệ sĩ đi ra và thấy tôi không ở đây, anh ta sẽ rất lo lắng ..."
Cho tôi xuống xe, tôi không muốn ở chung với Tề Duệ mà...
"Mộ Tư Nguyệt, nếu cô nói thêm một điều nữa, đừng trách tôi..."
Mộ Tư Nguyệt toàn thân kéo căng, không dám nói nữa. Cơ thể co lại đang ngồi trật tự, hông cô di chuyển dần đều về phía tấm cửa, ở xa anh càng xa càng tốt.
Tề Duệ nhìn thấu chuyển động nhỏ của cô, khuôn mặt anh đen lại.
Sở Phi Phàm nhìn họ trong gương chiếu hậu không thể nhịn được cười.
Trên thực tế, anh vẫn còn ấn tượng sâu sắc với Mộ Tư Nguyệt. Năm đó, anh và Tề Duệ đến Mỹ chơi cùng nhau. Khối băng Tề Duệ kia thế mà lại nhảy xuống sông cứu một người phụ nữ xa lạ. Anh đã rất tò mò, nhưng sau khi Tề Duệ cứu người, anh ta nhìn cững không nhìn, để cô ấy ở đó một mình.
Suốt quãng đường, Mộ Tư Nguyệt cứng cổ, nhìn chằm chằm vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Cuối cùng, cô vẫn không yên tâm, vật lộn một lúc, thì thầm, "Cái kia...người đàn ông đó..."
Cơn giận của Tề Duệ vừa nguôi ngoai một chút, liền trở nên nghiêm trọng "Ông ta không chết được"
Nhưng người đó trông có vẻ lớn tuổi lại còn chảy rất nhiều máu..." Mộ Tư Nguyệt vẫn hơi lo lắng, "Lỡ như ông ta chết... thì anh..."
"Thế nào! Cô còn định đến đồn cảnh sát tố cáo tôi đả thương người!" Tề Duệ khịt mũi, trừng mắt giận dữ.
"Tôi không có ý đó." Mộ Tư Nguyệt nhìn thấy sự tức giận của anh, ngay lập tức trả lời như vậy, nhưng nghĩ trong lòng suy nghĩ cho dù có đi tố cáo, có lẽ cũng chả làm gì được anh ta.
Tề Duệ nhìn Mộ Tư Nguyệt trầm tư suy nghĩ mãi. Càng nhìn, anh ấy càng khó chịu, sau đó liền quay đầu sang chỗ khác coi như cô không tồn tại
"Cạnh tranh thương mại chắc chắn sẽ tạo ra kẻ thù. Qua một đêm, gia đình tan vỡ, tích lũy sự căm hờn. Tôi nghĩ rằng ông ta đang tuyệt vọng ,một cái chết có lẽ còn có thể giúp ông ta giải thoát..." Sở Phi Phàm ung dung mở miệng, dám tập kích Tề Duệ, chín phần là muốn chết rồi
Mộ Tư Nguyệt không hiểu rõ về cạnh tranh kinh doanh, nhưng nhìn một người lớn tuổi như vậy đổ máu, rốt cuộc cô vẫn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Sở Phi Phàm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tư Nguyệt, rồi nhìn Tề Duệ, người tối tăm ở phía bên kia, nín cười tận đáy lòng. Không hiểu làm sao hai người họ có thể hòa hợp?
Sở Phi Phàm nói thêm: "Chúng tôi đã thông báo cho bệnh viện khi chúng tôi rời đi và tôi nghĩ ông ta sẽ ổn thôi."
"Thật sao?" Mộ Tư Nguyệt đột nhiên mở mắt ra.
Sở Phi Phàm thấy cô đột nhiên trở nên phấn chấn, anh đột nhiên cảm thấy rằng vợ mới cưới của Tề Duệ rất thú vị, biểu cảm của cô thực sự rất phong phú.
Tề Duệ liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh không hài lòng. Anh nói cô không nghe , nhưng Sở Phi Phàm nói cô lại tin sái cổ!
"Mang thai rất khó khăn?" Sở Phi Phàm rất hứng thú với Mộ Tư Nguyệt, tìm lấy một chủ đề để cố gắng làm quen với cô.
Mộ Tư Nguyệt cảm thấy đôi mắt lạnh lùng của Tề Duệ dán lên người Sở Phi Phàm. Cẩu bằng hữu của Tề Duệ, chăc chẳng phải hạng tốt lạnh gì.
Nhưng Mộ Tư Nguyệt lại luôn phải khép nép trước những người có quyền thế, nghiêm túc nhìn lại, "Cảm ơn anh đã quan tâm."
Sở Phi Phàm thấy rõ từ gương chiếu hậu rằng rõ ràng Mộ Tư Nguyệt rất bài xích, nhưng cô lại giả vờ cười. Anh ta cười thầm. Tề Duệ thì ra thích kiểu phụ nữ này ...
"Tôi nghe nói rằng ốm nghén rất khó chịu trong giai đoạn đầu của thai kỳ..." Sở Phi Phàm đang thể hiện mình hẳn là hoa hoa công tử, giỏi giao tiếp với phụ nữ. Anh ta mỉm cười và nói với vẻ quan tâm.
Một câu nói của anh, nói đúng nỗi đau của Mộ Tư Nguyệt mấy ngày hôm nay, cô rất tự nhiên trả lời: "Nó thực sự không hề thoải mái."
"Nghe nói ốm nghén uống một chút nước ô mai sẽ dễ chịu hơn."
Đột nhiên, Mộ Tư Nguyệt đang nằm trên ghế ô tô, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ghế lái, "Thật sao? Tôi sẽ tranh thủ thử nghiệm một chút. Nước ô mai kia, làm thế nào để pha chế..."
Sở Phi Phàm thấy cô đột nhiên nhiệt tình, hơi ngạc nhiên, tiếp tục bảo trì phong độ nhẹ nhàng. "Mẹ tôi thích những thứ này, tôi sẽ sai người hầu làm cho cô một chút"
"Anh thật tốt bụng..."
Mộ Tư nguyệt luôn miệng nói cảm ơn, cô ngay lập tức quên sạch định kiến ban đầu, chỉ thấy đích thực ràng Sở thiếu gia chính là người bạn đường đời của phụ nữ.
Tề Duệ, người một mực trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên sắc mặc tối sầm, họ ở chung dường như rất hợp nhau.
Mộ Tư Nguyệt hỏi với khuôn mặt nghiêm túc, "Xin hỏi cái nước ô mai kia, ngoại trừ thả điểm ô mai, có hay không còn cho thêm cái gì...
"Có thể thêm một chút đường nâu ..."
"Không cho phép ăn!" Tề Duệ ngắt lời họ đột ngột bằng giọng nói lạnh lùng. "Ăn quá nhiều đồ chua có ảnh hưởng xấu đến trẻ em."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tư Nguyệt sụp đổ ngay lập tức, đáy lòng tràn đầy oán niệm,tại sao bạn anh ta thấu hiểu lòng người như thế, mà hắn ta lại , aiguz, tiểu tiện nhân xấu xa ...
Mỗi lần ốm nghén đều muốn đem cả dạ dày phun ra, chỉ đứng một bên cười hả hê, còn không biết thông cảm cho người ta, có phương pháp hóa giải một chút còn không cho người ta uống, vô nhân tính!
Tề Duệ quay đầu lại và liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, an ủi một câu, "Nôn mửa nhiều sẽ thành thói quen thôi ..."
Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh ta với khuôn mặt giận dữ nhưng không dám nói.
Sở Phi Phàm cố ý nén cười anh và Tề Duệ đã biết nhau rất nhiều năm, ngày hôm nay anh mới biết rằng Tề Duệ thích bắt nạt phụ nữ.
Chiếc xe dừng lại tại Tề gia. Sơ Phi Phàm bước vào sảnh chính của Tề gia cùng với Tề Duệ để chào hỏi Tề lão gia.
Ông Tề thấy Tề Duệ và Mộ Tư Nguyệt trở về với nhau, đôi mắt già lóe lên một chút ngạc nhiên, nhưng không nói gì nhiều, họ cùng nhau trò chuyện vài lời, Sở Phi Phàm ngồi một lúc, rồi đứng dậy và rời đi.
"Cậu không đi à?" Sở Phi Phàm ngồi trong xe, thấy Tề Duệ đứng ngoài xe với một chút do dự.
"Việc An DĨ Nhu cậu đi thăm dò rõ ràng rồi nói lại với tôi ..."
Biểu cảm của Tề Duệ hơi lạ. Lông mi hơi khó chịu một chút. Sau khi nói nhanh, anh ấy có vẻ rất vội vàng, quay lại và đi về phía nhà chính Tề gia.
Sở Phi Phàm nhìn về bóng lưng của Tề Duệ. Anh hơi nhíu mày, một số người không biết. Trước đó cả hai đã thảo luận cùng nhau đến đồn cảnh sát, vì tai nạn của An Dĩ Nhu không hề đơn giản.
"Có phải vì vợ mới đang mang thai?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.