Hào Môn Cường Thê: Quân Tử Nhất Nặc

Chương 3: Ám muội

Thích Ăn Thịt Gà

03/01/2021

Hàn Ân tỉnh giấc, bên cạnh vẫn là người đàn ông ấy, trong chốc lát khi vừa mở mắt thấy người còn bên cạnh, cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác bình yên và an tâm đến lạ.

"Tỉnh rồi? Tôi có lấy một phần ăn cho cô." Người đàn ông có tông giọng trầm ấm ấy đặt lên bàn nhỏ của cô một hộp bánh kẹp thịt, một chén súp, một chai sữa chua việt quất, một ly nước cam.

 

"Tôi không biết cô thích uống gì nên đã lấy hai thứ." Anh nhìn vào cô, điềm tĩnh và tự nhiên trả lời như thể không hề có khoảng cách nào giữa cả hai.

 

Hàn Ân đưa tay dụi mắt, đầu óc còn ngơ ngẩn không muốn đáp lời. Cô ngồi thừ người nhìn đồ ăn thức uống trên bàn nhỏ. Chốc lát lại đưa cốc nước cam đặt sang bàn của anh.

 

"Không thích." Giọng nói của một cô gái vừa tỉnh giấc mềm mại như một chú mèo con làm nũng khiến trong lòng người đàn ông kia ngứa ngáy, ngón tay trên bàn của anh khẽ nhịp một cái để kìm nén ý muốn nhéo lấy má của người kia.

 

"Đã biết." Anh cười khẽ, thuận tay lau chiếc muỗng nhỏ đưa cho cô.

 

Hàn Ân rất tự nhiên nhận lấy, múc một muỗng súp vẫn còn hơi ấm cho vào miệng, vị của súp loãng vừa ăn khiến cho khẩu vị cô tốt hơn, Hàn Ân ăn rất nhanh đã hết chén súp nhỏ. Cô tấn công đến chiếc bánh kẹp đặt ngay ngắn trong hộp, tháo vỏ bọc thực phẩm ra một nửa, Hàn Ân cắn một miếng lớn ăn trông rất ngon lành.

 

"Ngon chứ?" Tất nhiên điều đó khiến người đàn ông kia dâng lên chút tò mò, không lẽ bánh kẹp ngon đến vậy sao?

 

"Thịt nướng ngon." Hàn Ân nuốt thức ăn xuống rồi mới đáp lời, bộ dạng trông trẻ con không biết để đâu cho hết.

 

"Từ từ mà nhai, kẻo nghẹn." Anh mỉm cười dịu dàng trong vô thức, sau đó cầm lấy chai sữa chua việt quất mở nắp chai đưa đến cho cô.

 

Hàn Ân nhận lấy uống một ngụm, sữa chua dính môi cũng được cô nhanh chóng liếm một cái, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Điều đó càng làm người đàn ông bên cạnh cô cảm thấy thích thú không thôi, đôi môi nhỏ này không biết khi hôn có vị như thế nào nhỉ?

 

Hàn Ân không mảy may biết được ý nghĩ đáng đánh đòn của anh ta, cô ăn uống no nê sau đó mang giày đi vệ sinh. Bộ dạng cà nhắc của cô khiến anh nhíu mày không hài lòng.

 

"Lát nữa xuống máy bay tôi đi bệnh viện với cô." Anh nói.

 

Hàn Ân tròn mắt nhìn người đàn ông này. Đột ngột như vậy khiến cô có chút bất ngờ, trải qua một vài giây định hình tư duy, cô mới trả lời.

 

"Như vậy có làm lỡ công việc của anh không?"

 



Hàn Ân từ đầu đã quan sát rất kỹ người đàn ông này, toàn thân Tây trang lịch lãm nhưng không kém phần nghiêm túc, anh ta từ đầu đến cuối đều đọc thời báo kinh tế, khoảng chừng ba tờ rồi, hơn nữa vẫn luôn nhìn chừng đồng hồ, dưới chân là cặp sách chuyên dùng đựng máy tính. Và một điều nữa khiến cô càng thêm chắc chắc suy đoán nghề nghiệp của mình về anh đó là khí thế sát phạt thương trường ẩn hiện toát ra từ anh.

 

Người có khí thế như vậy thường rất bận bịu với công việc của mình, đặc thù nghề nghiệp về lĩnh vực kinh doanh cũng đòi hỏi sự đầu tư tập trung về thời gian rất lớn. Chuyến bay này chắc hẳn là một chuyến công tác nào đó trong lịch trình của người đàn ông này mà thôi.

 

"Sẽ không, buổi tối không có công việc gì." Anh như đọc được suy nghĩ từ trong đôi mắt phẳng lặng như nước hồ thu kia của cô, đáp lời cắt đứt những băn khoăn của cô.

 

"Vậy được. Tôi là Hàn Ân, rất vui vì được một người đẹp trai như anh đụng phải." Hàn Ân bị khóa chặt trong ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy quan tâm của anh khiến cho tim cô rung rinh, cô mỉm cười trêu chọc để che lấp đi cảm giác rối loạn nơi lồng ngực của mình.

 

"Quân Nặc, rất vui được gặp cô." Anh cười ôn hòa đáp.

 

Quân tử nhất nặc, một lời đã định. Tên của người đàn ông này khiến cô không nhịn được mà âm thầm tán thưởng.

 

Chuyến bay kết thúc, Quân Nặc chủ động chờ cô đi xuống cùng làm thủ tục, sau đó giúp cô đem hành lý ra ngoài cổng sân bay.

 

"Cô chờ một lát, tài xế sắp đến rồi." Quân Nặc nhìn đồng hồ đã chín rưỡi hơn, ngoài trời tối mịt chỉ nhấp nháy những ánh đèn hiệu sân bay và đèn xe hơi ra vào.

 

Qua năm phút, một chiếc xe bảy chỗ màu đen đậu trước mặt hai người. Trên xe một cậu tài xế trẻ tuổi, anh ta vui vẻ mỉm cười chào ông chủ của mình sau đó lại thoáng liếc nhìn Hàn Ân đứng bên cạnh.

 

Ngoài trời về đêm ở sân bay hơi lạnh, vào trong chiếc xe mềm mại ấm áp khiến Hàn Ân thoải mái tựa lưng một chút. Mùi đàn hương của người đàn ông kia ở trong không gian hẹp như thế lại càng rõ ràng, Hàn Ân lét lút nhìn sang chỉ thấy anh đang hơi nhắm mắt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng day day thái dương, hơi thở ấm nóng cứ thế tùy tiện bao lấy cô.

 

"Đến bệnh viện đi."

 

"Anh có vấn đề gì sao?" Cậu tài xế có chút lo lắng, có vẻ nhưng việc thi thoảng đưa ông chủ của mình vào bệnh viện không phải điều gì quá xa lạ với anh.

 

"Để cô ấy kiểm tra một chút." Quân Nặc nơi cà vạt, hơi nghiêng đầu đáp.

 

Rất nhanh đã đến bệnh viện, Hàn Ân hơi lo lắng vì bệnh viện này có người quen của cô làm việc ở đây. Quân Nặc vẫn rất điềm tĩnh dìu lấy cô đi đến khoa chỉnh hình xem vết thương ở chân. Một lúc sau đã có kết quả, chân cô đã chuyển thành hơi viêm, bác sĩ kê đơn thuốc cùng thuốc xoa cho Hàn Ân, sau đó cô nôn nóng muốn rời đi ngay.

 



"Sao vậy? Cô có việc gì gấp sao?" Quân Nặc thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của cô có chút buồn cười liền hỏi.

 

"À, không muốn gặp người quen. Quan hệ không tốt." Hàn Ân buộc miệng trả lời.

 

Vừa vặn, bên đầu hành lang đối diện xuất hiện hai chiếc bóng áo blouse trắng, một là người phụ nữ ngoài ba mươi nhưng có gương mặt mặn mà xinh đẹp, người còn lại là một cô gái khá trẻ tuổi đang theo sau. Cả hai đi về phía bên này cho đến khi người phụ nữ kia dừng ánh mắt ở trên người Hàn Ân.

 

"Cháu về rồi đấy à?" Giọng người phụ nữ cất lên khiến cho Quân Nặc đang dìu Hàn Ân phải dừng bước.

 

"Người quen quan hệ không tốt là bà ấy à?" Quân Nặc thì thầm bên tai Hàn Ân khiến cho tim cô ngứa ngáy một trận, lỗ tai bất chợt đỏ ửng, cô bẽn lẽn gật đầu.

 

"Chào dì, cháu có việc. Chúng ta gặp lại sau." Hàn Ân ngập ngừng như cố tìm kiếm từ ngữ thích hợp để xưng hô, cô len lén kéo tay áo Quân Nặc ra hiệu muốn anh dìu cô rời đi.

 

Quân Nặc khí độ nho nhã điềm tĩnh như cũ, lễ phép chào người phụ nữ trước mặt, sau đó dìu Hàn Ân rời đi.

 

"Tôi gọi taxi được rồi. Không cần phiền anh..."

 

"Trời tối, không an toàn." Quân Nặc cắt đứt lời của cô, trực tiếp mở cửa xe đỡ cô vào trong.

 

"Nhà cô ở đâu?" Quân Nặc vẫn luôn quan sát sắc mặt của cô gái nhỏ này, thấy cô có chút không vui.

 

Hàn Ân nghe anh hỏi liền ngây ra. Nhà, đâu mới là nhà cô đây?

 

Mẹ cô xuất thân từ gia tộc có truyền thống quan lại cũ, mấy thế hệ xa xưa có không ít người làm quan trong triều đình, cũng có số ít được làm thầy dạy trong hoàng tộc. Cũng là một dòng dõi thư hương danh gia vọng tộc. Trong chiến tranh, có một số người trong dòng tộc đảm nhiệm một vài chức vụ quan trọng trong quân khu, đi một vòng lại trở thành gia đình có truyền thống quân nhân.

 

Mà mẹ cô lúc trẻ, không nghe sắp đặt của người trong nhà, gả cho một người xuất thân thương nhân sau đó bị ông ngoại từ mặt, cuộc hôn nhân bồng bột kia cũng không kéo dài được lâu. Hai người ly dị năm cô học lớp năm, thời gian đó khi thì Hàn Ân cô sẽ ở nhà ngoại, khi thì ở nhà bố. Ông ngoại không thích mẹ, đương nhiên cũng sẽ lạnh nhạt với đứa cháu là cô. Bố đẻ thì không quan tâm, coi như cô là một đứa con gái có cũng được mà không có cũng không sao. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ Hàn Ân chưa bao giờ biết được một ngôi nhà có tình yêu thương thật sự.

 

"Số 4, Khu Cổ Viện." Hàn Ân cúi đầu, né tránh ánh mắt dò xét của Quân Nặc.

 

Chiếc xe màu đen lặng lẽ chạy trong đêm tối, đáy lòng Quân Nặc phức tạp khi chợt bắt gặp đôi mắt buồn chứa đầy cả một biển hồ cô đơn của người con gái nhỏ bên cạnh. Anh đột nhiên muốn vươn tay ôm lấy cô trong lòng mà vỗ về, che chở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Cường Thê: Quân Tử Nhất Nặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook