Hào Môn Cường Thê: Quân Tử Nhất Nặc
Chương 2: Gặp lại
Thích Ăn Thịt Gà
03/01/2021
"Cậu nghỉ việc rồi á?" Nghi Tâm trợn mắt với cô trong xe, cô ấy không dám tin Hàn Ân sẽ nghỉ việc. Công ty của Hàn Ân là một nơi có mức lương khá ổn so với mặt bằng chung, một mức lương mà nhiều người ao ước.
"Tớ chỉ không muốn phải điên cuồng làm việc một cách vô nghĩa nữa..." Hàn Ân tựa người bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Nghi Tâm thở dài, cô cảm nhận được sự mệt mỏi và bất lực từ trên gương mặt xinh đẹp của cô bạn.
"Thế định làm gì? Lại về làm tác giả mạng hay về nhà làm tiểu thư hào môn?" Nghi Tâm buồn cười trêu chọc.
"Về thăm cô chủ nhiệm một chuyến, sau đó tính sau." Hàn Ân đáp qua loa, cô buồn ngủ khép mi.
Trong giấc ngủ mơ màn trên xe ô tô, gương mặt người đàn ông xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của cô lại hiện lên. Từng chút từng chút chậm rãi như một thước phim, đường nét của anh ta quả thật khiến cô có chút không quên được.
Nghi Tâm gọi cô tỉnh dậy, Hàn Ân xoa mi mắt đang căng ra. Cô khẽ mỉm cười, có lẽ đây chỉ là một bước đệm nhẹ nhàng trong đời sau đó lại biến mất mà thôi.
"Cười gì đấy. Nhớ gọi điện đòi tiền thuốc."
"Đẹp trai quá, không nỡ đòi." Hàn Ân nghe bạn mình nói vậy bỗng nhiên có chút luyến tiếc, người đẹp như vậy rất nhanh sẽ không còn quan hệ gì với cô.
"Ồ, người đẹp như thế nào mới có thể khiến một vị thần tiên không nhiễm bụi trần thanh tâm quả dục như cậu động tâm thế." Nghi Tâm cười gian hỏi.
"Ngô Diệc Phàm."
"Đẹp giống Ngô Diệc Phàm á?" Cô nàng trợn mắt.
"Hoắc Kiến Hoa."
"Giống Hoắc Kiến Hoa hả?" Nghi Tâm lại nheo chân mày lại nghi hoặc.
"Ji Chang Wook và Sehun."
"Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc là ai hả?" Nghi Tâm nhìn Hàn Ân như một kẻ điên.
"Kết hợp tất cả những người đó lại."
"Hả?"
"Ngủ ngon." Hàn Ân cười cười, đứng ở cửa chào tạm biệt rồi đi cà nhắc vào trong nhà, Nghi Tâm vẫn còn ngây ngốc trong xe chưa rời đi. Đợi đến lúc cô hồi tỉnh thì liền gọi điện cho Hàn Ân, mắng một trận.
"Cậu đúng là đồ điên, dám đùa cợt tớ."
***
Như đã hẹn, Hàn Ân gọi một chiếc taxi chở mình ra sân bay vào lúc bảy giờ sáng. Thủ tục mất khoảng một tiếng hơn. Hàn Ân mệt mỏi tựa người vào hàng ghế chờ ở sân bay rộng lớn. Điện thoại từ hôm cô nghỉ việc cứ réo rắt vang lên những cuộc gọi, tin nhắn hỏi thăm từ đồng nghiệp. Hàn Ân tự nhận mình không phải là kiểu người quá tốt bụng, có thể đối đãi chu toàn hết với tất cả mọi người xung quanh, thậm chí Nghi Tâm còn cho rằng cô có tính cách quá lạnh lùng. Hàn Ân chỉ trả lời một vài cuộc gọi, giải thích rõ lý do sau đó khóa máy, ngủ suốt một ngày rồi online trên diễn đàn cày truyện cho đến hôm nay có chuyến bay.
Hàn Ân cầm điện thoại trong tay hơi siết lại mấy giây rồi mới quyết định mở máy. Trên màn hình hiện lên tin nhắn từ nhóm chat của công ty, Hàn Ân nhanh chóng rời nhóm, không tiếp tục online nữa. Lướt danh bạ dừng lại ngay cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc, cô do dự không biết có nên bấm nút gọi hay không.
Hàn Ân ngẩng nhìn bầu trời ngoài cửa kính lớn trong suốt ở sân bay, cô chạm khẽ lên màn hình, cuộc gọi ngay lập tức kết nối.
Khoảng chừng ba mươi giây chuông reo, bên đầu dây có người bắt máy.
"Alo?"
"Mẹ, tối nay con về nhà."
"..."
Bên đầu dây mãi không đáp lời, Hàn Ân mỉm cười nhạt nhẽo toan cúp máy.
"Khi nào về đến, có cần chú Hoàng ra đón không?" Mẹ cô vẫn điềm tĩnh trả lời không mặn không nhạt.
"Khoảng bảy giờ tối. Không cần phiền chú Hoàng, con tự bắt taxi về cũng được ạ."
"Ừm." Mẹ cô đáp.
"Con sắp lên máy bay, không tiện nói chuyện. Tạm biệt mẹ." Hàn Ân vất vả hoàn thành cuộc hội thoại không mấy nồng nhiệt tình cảm như người bình thường vẫn thế. Cô tắt máy, ngồi lặng yên nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
Trên loa phát thanh của sân bay phát thông báo sắp đến giờ cất cánh. Hàn Ân nhét điện thoại vào túi áo khoác ngoài, xách túi xách bước đi hơi khập khiễng đến quầy check in lên máy bay.
Mắt cá chân bong gân lúc nào cũng lâu khỏi nhất, điều này khiến cho việc di chuyển của cô có chút trở ngại, nhưng cơ bản Hàn Ân không thích đến bệnh viện một mình, cũng không thích nhờ cậy ai, mấy năm qua cô vẫn luôn tự chăm sóc tốt bản thân đến mức chẳng mấy khi nào ốm nặng đến mức phải nhập viện cả. Lần đụng xe kia có lẽ cũng chẳng nhằm nhò gì với cô.
Hàn Ân ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, bên cạnh còn có một chỗ trống, có lẽ vị khách nào đó chưa đến. Đeo headphone, bật một bản nhạc lofi, tháo chiếc giày xăng đan của mình ra, sau đó cô với lấy một cuốn tạp chí và ly rượu sâm panh từ cô tiếp viên, Hàn Ân thả lỏng cơ thể tạn hưởng chuyến bay một cách vui vẻ nhất, dù cho đích đến không phải nơi cô ưa thích chút nào.
Ngồi một chốc, bên cạnh Hàn Ân xuất hiện vị khách còn lại. Mùi đàn hương trầm trầm thoang thoảng vờn quanh cánh mũi khiến cô dời đi sự chú ý từ tạp chí nhạt nhẽo sang người ngồi bên cạnh.
Khóe môi cô khẽ nâng lên một đường cong, một bên chân mày theo thói quen nhếch lên rồi hạ xuống không tự chủ được, dáng vẻ của cô trông khá giống một phú bà ham mê sắc đẹp đàn ông.
"Chào cô." Người đàn ông nọ mặc một bộ suit đen, cà vạt màu xanh dương đậm, vẫn gương mặt tổng hợp từ các vẻ đẹp hoàn mỹ kia, vẫn phong thái điềm tĩnh, thân thể sạch sẽ thơm tho, chỉn chu đúng nghĩa một quý ông khiến bất cứ cô gái nào ngoài kia cũng sẽ say đắm và vô thức ngoái nhìn.
Anh ta là "trai đẹp đụng xe" trong danh bạ của Hàn Ân.
"Chào, trùng hợp nhỉ?" Hàn Ân cười khẽ, gật đầu. Trong một thoáng cô hơi nhích người theo bản năng tránh né người khác phái của mình.
Cử chỉ nhỏ nhặt của cô vừa vặn rơi vào tầm mắt của người đàn ông kia, bao gồm cả đôi chân trần đang vắt chéo trắng nõn nổi bật một mảng xanh tím sưng tấy ở chỗ mắt cá chân của cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh, lấy một tách cà phê từ tiếp viên, mở bàn nhỏ ra trước mặt rồi đặt lên đó một cuốn thời báo kinh tế nước ngoài, thi thoảng anh có khe khẽ liếc nhìn những ngón chân nho nhỏ đang đung đưa nhịp nhịp theo tiếng nhạc từ trong headphone của cô gái ngồi cạnh. Ly sâm panh sóng sánh chạm lên đôi môi đỏ mọng, đuôi mày khẽ nhíu lại nhưng là một vẻ mặt hưởng thụ rất sảng khoái khiến anh dâng lên một cảm giác ghen tỵ.
"Cô không gọi cho tôi." Anh trầm giọng cất tiếng.
Hàn Ân mở nhạc không lớn, những lời anh nói đều thu được vào tai cô. Cô nghiêng đầu sang anh, nhún vai một cái bâng quơ, đáp.
"Không cần thiết đến vậy."
"Ồ, thế chân cô vẫn chưa khỏi à?" Từ vết bong gân, anh đoán rằng có lẽ cô gái này đã không chịu đến bệnh viện để xử lí.
"Ừm, nhưng không sao. Sẽ khỏi thôi, tuy là có hơi lâu. Yên tâm, tôi không đòi tiền thuốc của anh đâu." Hàn Ân cười ngọt ngào, có lẽ vì men rượu. Uống rượu khi bụng rỗng không tốt cho dạ dày, còn rất dễ say, nhất là người có tửu lượng gà quèn như cô.
Người đàn ông nọ cảm thấy nụ cười cô chói mắt đến mức anh như nhìn thấy một đoạn phim bị làm chậm lại, thông qua một lớp lọc màu hồng cam dịu dàng làm tim anh có chút dao động mơ hồ. Anh vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Tôi không thiếu chút tiền ấy. Chỉ là để lâu có thể bị viêm, có ảnh hưởng sau này." Giọng anh trầm ấm, nghiêm nghị khiến cho Hàn Ân có chút không biết phản bác lại như thế nào. Cô chỉ nhún vai vô thưởng vô phạt, rồi đung đưa bàn chân khe khẽ như trêu đùa anh.
Bản nhạc trong headphone đã dừng từ lúc nào để nhường chỗ lại cho giọng nói ma mị nam tính của người đàn ông trước mặt cô. Mùi hương từ trên người anh vẫn chưa chịu buông tha cho trái tim bé bỏng của cô, lại xuất hiện thêm ánh mắt hờ hững đẹp đẽ, ánh mắt ấy thoạt nhìn lạnh lùng mà ẩn giấu một thứ tình cảm cháy bỏng nào đó nhen nhóm, vừa thoáng qua trong chốc lát không thể thoát được đôi mắt trầm lặng như nước hồ thu của cô gái nhỏ.
Hàn Ân điều chỉnh hô hấp của chính mình, mỉm cười như có như không với anh, sau đó tựa người vào ghế nhắm nghiền mắt. Máy bay cất cánh, đoạn hội thoại ngắn ngủi cùng với dáng hình người đàn ông kia khiến cho Hàn Ân xao động sau từng ấy năm đơn độc. Cô thoáng nghĩ, có lẽ anh ấy không hẳn chỉ là một bước đệm lướt qua trong cuộc đời cô.
Những dòng suy nghĩ miên man theo cô chìm vào giấc ngủ, mà cô không hề hay biết người đàn ông ngồi bên cạnh mình vừa nảy ra một ý nghĩ muốn ở bên cạnh cô một đời.
"Tớ chỉ không muốn phải điên cuồng làm việc một cách vô nghĩa nữa..." Hàn Ân tựa người bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Nghi Tâm thở dài, cô cảm nhận được sự mệt mỏi và bất lực từ trên gương mặt xinh đẹp của cô bạn.
"Thế định làm gì? Lại về làm tác giả mạng hay về nhà làm tiểu thư hào môn?" Nghi Tâm buồn cười trêu chọc.
"Về thăm cô chủ nhiệm một chuyến, sau đó tính sau." Hàn Ân đáp qua loa, cô buồn ngủ khép mi.
Trong giấc ngủ mơ màn trên xe ô tô, gương mặt người đàn ông xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của cô lại hiện lên. Từng chút từng chút chậm rãi như một thước phim, đường nét của anh ta quả thật khiến cô có chút không quên được.
Nghi Tâm gọi cô tỉnh dậy, Hàn Ân xoa mi mắt đang căng ra. Cô khẽ mỉm cười, có lẽ đây chỉ là một bước đệm nhẹ nhàng trong đời sau đó lại biến mất mà thôi.
"Cười gì đấy. Nhớ gọi điện đòi tiền thuốc."
"Đẹp trai quá, không nỡ đòi." Hàn Ân nghe bạn mình nói vậy bỗng nhiên có chút luyến tiếc, người đẹp như vậy rất nhanh sẽ không còn quan hệ gì với cô.
"Ồ, người đẹp như thế nào mới có thể khiến một vị thần tiên không nhiễm bụi trần thanh tâm quả dục như cậu động tâm thế." Nghi Tâm cười gian hỏi.
"Ngô Diệc Phàm."
"Đẹp giống Ngô Diệc Phàm á?" Cô nàng trợn mắt.
"Hoắc Kiến Hoa."
"Giống Hoắc Kiến Hoa hả?" Nghi Tâm lại nheo chân mày lại nghi hoặc.
"Ji Chang Wook và Sehun."
"Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc là ai hả?" Nghi Tâm nhìn Hàn Ân như một kẻ điên.
"Kết hợp tất cả những người đó lại."
"Hả?"
"Ngủ ngon." Hàn Ân cười cười, đứng ở cửa chào tạm biệt rồi đi cà nhắc vào trong nhà, Nghi Tâm vẫn còn ngây ngốc trong xe chưa rời đi. Đợi đến lúc cô hồi tỉnh thì liền gọi điện cho Hàn Ân, mắng một trận.
"Cậu đúng là đồ điên, dám đùa cợt tớ."
***
Như đã hẹn, Hàn Ân gọi một chiếc taxi chở mình ra sân bay vào lúc bảy giờ sáng. Thủ tục mất khoảng một tiếng hơn. Hàn Ân mệt mỏi tựa người vào hàng ghế chờ ở sân bay rộng lớn. Điện thoại từ hôm cô nghỉ việc cứ réo rắt vang lên những cuộc gọi, tin nhắn hỏi thăm từ đồng nghiệp. Hàn Ân tự nhận mình không phải là kiểu người quá tốt bụng, có thể đối đãi chu toàn hết với tất cả mọi người xung quanh, thậm chí Nghi Tâm còn cho rằng cô có tính cách quá lạnh lùng. Hàn Ân chỉ trả lời một vài cuộc gọi, giải thích rõ lý do sau đó khóa máy, ngủ suốt một ngày rồi online trên diễn đàn cày truyện cho đến hôm nay có chuyến bay.
Hàn Ân cầm điện thoại trong tay hơi siết lại mấy giây rồi mới quyết định mở máy. Trên màn hình hiện lên tin nhắn từ nhóm chat của công ty, Hàn Ân nhanh chóng rời nhóm, không tiếp tục online nữa. Lướt danh bạ dừng lại ngay cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc, cô do dự không biết có nên bấm nút gọi hay không.
Hàn Ân ngẩng nhìn bầu trời ngoài cửa kính lớn trong suốt ở sân bay, cô chạm khẽ lên màn hình, cuộc gọi ngay lập tức kết nối.
Khoảng chừng ba mươi giây chuông reo, bên đầu dây có người bắt máy.
"Alo?"
"Mẹ, tối nay con về nhà."
"..."
Bên đầu dây mãi không đáp lời, Hàn Ân mỉm cười nhạt nhẽo toan cúp máy.
"Khi nào về đến, có cần chú Hoàng ra đón không?" Mẹ cô vẫn điềm tĩnh trả lời không mặn không nhạt.
"Khoảng bảy giờ tối. Không cần phiền chú Hoàng, con tự bắt taxi về cũng được ạ."
"Ừm." Mẹ cô đáp.
"Con sắp lên máy bay, không tiện nói chuyện. Tạm biệt mẹ." Hàn Ân vất vả hoàn thành cuộc hội thoại không mấy nồng nhiệt tình cảm như người bình thường vẫn thế. Cô tắt máy, ngồi lặng yên nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại.
Trên loa phát thanh của sân bay phát thông báo sắp đến giờ cất cánh. Hàn Ân nhét điện thoại vào túi áo khoác ngoài, xách túi xách bước đi hơi khập khiễng đến quầy check in lên máy bay.
Mắt cá chân bong gân lúc nào cũng lâu khỏi nhất, điều này khiến cho việc di chuyển của cô có chút trở ngại, nhưng cơ bản Hàn Ân không thích đến bệnh viện một mình, cũng không thích nhờ cậy ai, mấy năm qua cô vẫn luôn tự chăm sóc tốt bản thân đến mức chẳng mấy khi nào ốm nặng đến mức phải nhập viện cả. Lần đụng xe kia có lẽ cũng chẳng nhằm nhò gì với cô.
Hàn Ân ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, bên cạnh còn có một chỗ trống, có lẽ vị khách nào đó chưa đến. Đeo headphone, bật một bản nhạc lofi, tháo chiếc giày xăng đan của mình ra, sau đó cô với lấy một cuốn tạp chí và ly rượu sâm panh từ cô tiếp viên, Hàn Ân thả lỏng cơ thể tạn hưởng chuyến bay một cách vui vẻ nhất, dù cho đích đến không phải nơi cô ưa thích chút nào.
Ngồi một chốc, bên cạnh Hàn Ân xuất hiện vị khách còn lại. Mùi đàn hương trầm trầm thoang thoảng vờn quanh cánh mũi khiến cô dời đi sự chú ý từ tạp chí nhạt nhẽo sang người ngồi bên cạnh.
Khóe môi cô khẽ nâng lên một đường cong, một bên chân mày theo thói quen nhếch lên rồi hạ xuống không tự chủ được, dáng vẻ của cô trông khá giống một phú bà ham mê sắc đẹp đàn ông.
"Chào cô." Người đàn ông nọ mặc một bộ suit đen, cà vạt màu xanh dương đậm, vẫn gương mặt tổng hợp từ các vẻ đẹp hoàn mỹ kia, vẫn phong thái điềm tĩnh, thân thể sạch sẽ thơm tho, chỉn chu đúng nghĩa một quý ông khiến bất cứ cô gái nào ngoài kia cũng sẽ say đắm và vô thức ngoái nhìn.
Anh ta là "trai đẹp đụng xe" trong danh bạ của Hàn Ân.
"Chào, trùng hợp nhỉ?" Hàn Ân cười khẽ, gật đầu. Trong một thoáng cô hơi nhích người theo bản năng tránh né người khác phái của mình.
Cử chỉ nhỏ nhặt của cô vừa vặn rơi vào tầm mắt của người đàn ông kia, bao gồm cả đôi chân trần đang vắt chéo trắng nõn nổi bật một mảng xanh tím sưng tấy ở chỗ mắt cá chân của cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh, lấy một tách cà phê từ tiếp viên, mở bàn nhỏ ra trước mặt rồi đặt lên đó một cuốn thời báo kinh tế nước ngoài, thi thoảng anh có khe khẽ liếc nhìn những ngón chân nho nhỏ đang đung đưa nhịp nhịp theo tiếng nhạc từ trong headphone của cô gái ngồi cạnh. Ly sâm panh sóng sánh chạm lên đôi môi đỏ mọng, đuôi mày khẽ nhíu lại nhưng là một vẻ mặt hưởng thụ rất sảng khoái khiến anh dâng lên một cảm giác ghen tỵ.
"Cô không gọi cho tôi." Anh trầm giọng cất tiếng.
Hàn Ân mở nhạc không lớn, những lời anh nói đều thu được vào tai cô. Cô nghiêng đầu sang anh, nhún vai một cái bâng quơ, đáp.
"Không cần thiết đến vậy."
"Ồ, thế chân cô vẫn chưa khỏi à?" Từ vết bong gân, anh đoán rằng có lẽ cô gái này đã không chịu đến bệnh viện để xử lí.
"Ừm, nhưng không sao. Sẽ khỏi thôi, tuy là có hơi lâu. Yên tâm, tôi không đòi tiền thuốc của anh đâu." Hàn Ân cười ngọt ngào, có lẽ vì men rượu. Uống rượu khi bụng rỗng không tốt cho dạ dày, còn rất dễ say, nhất là người có tửu lượng gà quèn như cô.
Người đàn ông nọ cảm thấy nụ cười cô chói mắt đến mức anh như nhìn thấy một đoạn phim bị làm chậm lại, thông qua một lớp lọc màu hồng cam dịu dàng làm tim anh có chút dao động mơ hồ. Anh vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
"Tôi không thiếu chút tiền ấy. Chỉ là để lâu có thể bị viêm, có ảnh hưởng sau này." Giọng anh trầm ấm, nghiêm nghị khiến cho Hàn Ân có chút không biết phản bác lại như thế nào. Cô chỉ nhún vai vô thưởng vô phạt, rồi đung đưa bàn chân khe khẽ như trêu đùa anh.
Bản nhạc trong headphone đã dừng từ lúc nào để nhường chỗ lại cho giọng nói ma mị nam tính của người đàn ông trước mặt cô. Mùi hương từ trên người anh vẫn chưa chịu buông tha cho trái tim bé bỏng của cô, lại xuất hiện thêm ánh mắt hờ hững đẹp đẽ, ánh mắt ấy thoạt nhìn lạnh lùng mà ẩn giấu một thứ tình cảm cháy bỏng nào đó nhen nhóm, vừa thoáng qua trong chốc lát không thể thoát được đôi mắt trầm lặng như nước hồ thu của cô gái nhỏ.
Hàn Ân điều chỉnh hô hấp của chính mình, mỉm cười như có như không với anh, sau đó tựa người vào ghế nhắm nghiền mắt. Máy bay cất cánh, đoạn hội thoại ngắn ngủi cùng với dáng hình người đàn ông kia khiến cho Hàn Ân xao động sau từng ấy năm đơn độc. Cô thoáng nghĩ, có lẽ anh ấy không hẳn chỉ là một bước đệm lướt qua trong cuộc đời cô.
Những dòng suy nghĩ miên man theo cô chìm vào giấc ngủ, mà cô không hề hay biết người đàn ông ngồi bên cạnh mình vừa nảy ra một ý nghĩ muốn ở bên cạnh cô một đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.