Hào Môn Cường Thê: Quân Tử Nhất Nặc
Chương 5: Tình cũ không rủ cũng tới
Thích Ăn Thịt Gà
03/01/2021
Hàn Ân thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Trên màn hình là số điện thoại của mẹ cô, Hàn Ân nhíu mày bấm nút nhận cuộc gọi.
"Alo?"
"Buổi trưa ghé qua ăn cơm với ông ngoại con."
"Được, con biết rồi." Hàn Ân đáp lời rồi cúp máy, cô trở mình ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh đánh răng sửa soạn một chút.
Đồng hồ trên màn hình hiện lên bảy giờ hơn, Hàn Ân xem nhắc nhở lịch hẹn đi thăm cô chủ nhiệm vào lúc tám giờ sáng, liền nhanh chóng tắm gội, chọn một bộ váy liền đơn giản màu xanh nhạt, uốn đuôi tóc nhẹ nhàng, đeo một chiếc vòng tay làm bằng ngọc, mang giày cao gót đế vuông có độ cao vừa phải, sau đó đặt xe công nghệ đến đón.
Hàn Ân xách túi đi xuống sảnh khách sạn, bên cạnh là phòng ăn lớn, cô ăn qua loa một ít súp cùng bánh mì, uống một ly rượu nhẹ rồi ngồi ở sảnh chờ xe đến.
Vào lúc này, xuất hiện một đoàn người mặc Âu phục nghiêm chỉnh tiến vào, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân khoan thai.
"Rất hân hạnh được gặp ngài."
"Rất vui được gặp cậu."
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Hàn Ân đang nghịch điện thoại bất chợt ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt cô là Quân Nặc mặc suit màu xám đen kẻ sọc nhỏ tinh tế, cà vạt màu đen chỉn chu, gương mặt cười ôn hòa tay bắt mặt mừng với người đàn ông trung niên đi cùng đoàn người vừa tiến vào trong sảnh lớn kia. Hàn Ân không tự chủ được mà liếc nhìn anh nhiều thêm một cái, bên cạnh anh quả nhiên là cậu lái xe đêm qua.
"Mời ngài, chúng ta qua đây ngồi ăn gì đó nhé." Quân Nặc vẫn luôn treo nụ cười trên môi, nói lời khách sáo với đối phương.
Hàn Ân cười cười, đúng là con cáo già. Cậu "lái xe" kia quay người liền thấy cô gái đi cùng ông chủ của mình vào đêm qua thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng anh cũng nhanh chóng gật đầu chào cô một cái, sau đó theo sau Quân Nặc đi vào phòng ăn của khách sạn.
Hàn Ân mơ hồ nhìn theo bóng dáng của người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ kia, trong lòng dâng lên một điềm báo nào đó mà bản thân không dám khẳng định.
Lúc này, xe cô đặt đã đậu trước cửa khách sạn, nhanh chóng lên xe, cô đến bệnh viện như đã hẹn trước với lớp trưởng.
Buổi sáng có những tia nắng lấp lánh xuyên qua những hàng cây cao ven đường lại len vào ô cửa sổ xe nơi Hàn Ân đang ngồi. Cũng đã mấy năm trời rồi cô mới quay về nơi thành phố này, cũng đã lâu không gặp lại những người cũ thân quen mà cũng xa lạ.
Xe dừng trước cổng bệnh viện, Hàn Ân tay xách một túi trái cây nhỏ mua ở siêu thị tiện lợi sau đó đi vào trong. Ở dưới khu tòa nhà hành chính của bệnh viện đã có vài người đứng đó. Ưu điểm lớn nhất của Hàn Ân là ghi nhớ gương mặt rất tốt, nhiều năm qua cô vẫn dễ dàng nhìn ra được những người đó từng là bạn học cũ của mình. Tuyết Nhi là cô gái xinh đẹp nổi bật trong đám người, cô ấy cũng không thay đổi gì suốt mấy năm qua, Hàn Ân liếc nhìn một cái liền nhận ra.
"Hàn Ân phải không? Lâu quá không gặp, dạo này trông khác hẳn nhỉ." Tuyết Nhi vui vẻ cười rạng rỡ kéo tay cô hòa nhập cùng mọi người.
Hàn Ân không có mấy người bạn thân thiết, nhưng tất cả đều vẫn rất nhiệt tình với cô, có lẽ trong quá khứ cô cũng từng đối xử với họ nồng nhiệt và tốt bụng như thế, cho nên hiện tại dù cho cô có thay đổi, cảm giác của mọi người về cô cũng không thay đổi mấy.
Được một lúc, Tuyết Nhi cũng gọi điện thoại thêm cho vài người, sau đó hỏi con của cô chủ nhiệm xem cô nằm ở phòng nào tầng nào, nhóm người bọn cô hiện tại đã được hơn hai bàn tay, có lẽ đứng đầy cả phòng bệnh rồi cũng nên.
"Chào mọi người, tôi tới hơi trễ." Một giọng nam vang lên, Hàn Ân đang ngồi ở ghế đá suy nghĩ miên man cũng bị người này làm cho thoáng giật mình.
"Hiệu Ngôn là cậu sao? Không sao, cũng đông rồi chúng mình cùng lên đi." Một người nhận ra chàng trai ấy ngay lập tức, anh ta kéo tay Hiệu Ngôn kia cùng mọi người đi về phía thang máy.
"Đông thế này chúng ta chia làm hai lượt đi nhé." Tuyết Nhi ổn định mọi người rồi nói, vẫn phong cách của lớp trưởng ngày xưa.
Hàn Ân từ đầu đến cuối có chút ngơ ngẩn vì sự xuất hiện của Hiệu Ngôn, người này là bạn trai cũ của cô từ lớp mười một lên đến năm hai đại học. Khác với vô vàn suy nghĩ của cô về lần gặp mặt sau khi chia tay của hai người, không ngờ cả hai hội ngộ nhau trong hoàn cảnh như thế này. Bảy năm rồi, người con trai của tuổi thanh xuân vẫn còn ở đó, nhưng Hiệu Ngôn năm mười bảy tuổi và Hiệu Ngôn năm hai mươi sáu tuổi đã là hai người khác nhau mất rồi.
Hàn Ân mang theo tâm tình phức tạp, lơ đãng đi theo mọi người vào thang máy lượt thứ hai.
"Cẩn thận."
Dứt lời, trước mặt cô đã là lồng ngực ấm áp vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện. Trong thang máy không chỉ có nhóm người bọn cô mà còn có cả người khác, chen chúc một hồi Hiệu Ngôn vì thấy cô sắp bị đẩy sát vào trong góc, va phải thanh vịn liền kéo tay cô về phía mình.
Vòng ôm thả lỏng, tâm hồn của Hàn Ân như lên mây. Cô cúi đầu không nhìn vào người trước mặt mình. Theo thói quen, ngón tay cô lại rụt vào trong tay áo giấu đi. Cô cảm giác con tim mình đã thôi không đập loạn nữa, chừng ấy thời gian có lẽ cũng đã đủ cho một mối tình trẻ dại. Điện thoại trong tay cô tiếp tục bị đùa nghịch, thời gian trong thang máy lại tựa như chậm lại vô cùng, khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
Tiếng thang máy phát ra, dừng ở tầng mười. Mọi người lần lượt đi ra, Hàn Ân cũng nhanh chóng vòng qua khỏi người Hiệu Ngôn mà đi ra ngoài. Hiệu Ngôn cười khổ, nhiều năm như vậy có lẽ cô vẫn chưa thể tha thứ cho anh.
Cô giáo chủ nhiệm bị phát hiện bệnh ung thư tử cung, đã ở giai đoạn cuối. Trong phòng bệnh ai nấy cũng lặng lẽ cúi đầu nén nước mắt. Tuyết Nhi thút thít cầm tay cô giáo không nói nên lời. Trong lòng ai cũng nặng trĩu.
Hàn Ân ra về sau buổi thăm bệnh không mấy vui vẻ. Không ngờ ra cổng liền thấy Hiệu Ngôn đứng chờ cô. Anh ta mỉm cười dịu dàng, cũng giống như năm mười bảy tuổi ấy, Hàn Ân sa vào sự ấm áp trong nụ cười của anh.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về." Hiệu Ngôn mở lời.
Hàn Ân hơi siết nắm tay, cười nhạt xa cách.
"Không cần, tôi gọi xe rồi."
Cô nói rồi đi ngang qua người anh, nhanh chóng ngồi bào chiếc xe taxi đã đặt trước, bỏ lại Hiệu Ngôn trơ trọi, lẻ loi nhìn theo.
Tình đầu ngây ngô của cô đã sớm chết vào cái ngày anh phản bội. Hiệu Ngôn cô yêu đã không còn, khi xưa không đối xử tốt với cô hiện tại đã chia tay cần gì phải làm điều thừa thãi?
Hàn Ân năm đó nồng nhiệt ấm áp, lại hiểu chuyện mạnh mẽ. Anh nói, có lẽ người ấy cần anh hơn cô.
Hàn Ân năm đó vì anh mà thay đổi nơi đăng ký học tập, bị ông ngoại đánh một trận nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được ở gần người mình thương. Còn anh, đi học trao đổi ba tháng liền có niềm vui mới.
Hàn Ân của quá khứ yêu Hiệu Ngôn có lẽ sẽ tha thứ một phần nào đó. Nhưng Hàn Ân của hiện tại chẳng buồn để anh vào mắt.
Như đã hẹn trước theo lời mẹ, Hàn Ân trở về nhà cổ để ăn cơm trưa với ông ngoại. Trong nhà không ngờ xuất hiện thêm vài vị khách khiến tâm tình cô càng lúc tồi tệ thêm.
"Alo?"
"Buổi trưa ghé qua ăn cơm với ông ngoại con."
"Được, con biết rồi." Hàn Ân đáp lời rồi cúp máy, cô trở mình ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh đánh răng sửa soạn một chút.
Đồng hồ trên màn hình hiện lên bảy giờ hơn, Hàn Ân xem nhắc nhở lịch hẹn đi thăm cô chủ nhiệm vào lúc tám giờ sáng, liền nhanh chóng tắm gội, chọn một bộ váy liền đơn giản màu xanh nhạt, uốn đuôi tóc nhẹ nhàng, đeo một chiếc vòng tay làm bằng ngọc, mang giày cao gót đế vuông có độ cao vừa phải, sau đó đặt xe công nghệ đến đón.
Hàn Ân xách túi đi xuống sảnh khách sạn, bên cạnh là phòng ăn lớn, cô ăn qua loa một ít súp cùng bánh mì, uống một ly rượu nhẹ rồi ngồi ở sảnh chờ xe đến.
Vào lúc này, xuất hiện một đoàn người mặc Âu phục nghiêm chỉnh tiến vào, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân khoan thai.
"Rất hân hạnh được gặp ngài."
"Rất vui được gặp cậu."
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Hàn Ân đang nghịch điện thoại bất chợt ngẩng đầu nhìn lên. Đập vào mắt cô là Quân Nặc mặc suit màu xám đen kẻ sọc nhỏ tinh tế, cà vạt màu đen chỉn chu, gương mặt cười ôn hòa tay bắt mặt mừng với người đàn ông trung niên đi cùng đoàn người vừa tiến vào trong sảnh lớn kia. Hàn Ân không tự chủ được mà liếc nhìn anh nhiều thêm một cái, bên cạnh anh quả nhiên là cậu lái xe đêm qua.
"Mời ngài, chúng ta qua đây ngồi ăn gì đó nhé." Quân Nặc vẫn luôn treo nụ cười trên môi, nói lời khách sáo với đối phương.
Hàn Ân cười cười, đúng là con cáo già. Cậu "lái xe" kia quay người liền thấy cô gái đi cùng ông chủ của mình vào đêm qua thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng anh cũng nhanh chóng gật đầu chào cô một cái, sau đó theo sau Quân Nặc đi vào phòng ăn của khách sạn.
Hàn Ân mơ hồ nhìn theo bóng dáng của người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ kia, trong lòng dâng lên một điềm báo nào đó mà bản thân không dám khẳng định.
Lúc này, xe cô đặt đã đậu trước cửa khách sạn, nhanh chóng lên xe, cô đến bệnh viện như đã hẹn trước với lớp trưởng.
Buổi sáng có những tia nắng lấp lánh xuyên qua những hàng cây cao ven đường lại len vào ô cửa sổ xe nơi Hàn Ân đang ngồi. Cũng đã mấy năm trời rồi cô mới quay về nơi thành phố này, cũng đã lâu không gặp lại những người cũ thân quen mà cũng xa lạ.
Xe dừng trước cổng bệnh viện, Hàn Ân tay xách một túi trái cây nhỏ mua ở siêu thị tiện lợi sau đó đi vào trong. Ở dưới khu tòa nhà hành chính của bệnh viện đã có vài người đứng đó. Ưu điểm lớn nhất của Hàn Ân là ghi nhớ gương mặt rất tốt, nhiều năm qua cô vẫn dễ dàng nhìn ra được những người đó từng là bạn học cũ của mình. Tuyết Nhi là cô gái xinh đẹp nổi bật trong đám người, cô ấy cũng không thay đổi gì suốt mấy năm qua, Hàn Ân liếc nhìn một cái liền nhận ra.
"Hàn Ân phải không? Lâu quá không gặp, dạo này trông khác hẳn nhỉ." Tuyết Nhi vui vẻ cười rạng rỡ kéo tay cô hòa nhập cùng mọi người.
Hàn Ân không có mấy người bạn thân thiết, nhưng tất cả đều vẫn rất nhiệt tình với cô, có lẽ trong quá khứ cô cũng từng đối xử với họ nồng nhiệt và tốt bụng như thế, cho nên hiện tại dù cho cô có thay đổi, cảm giác của mọi người về cô cũng không thay đổi mấy.
Được một lúc, Tuyết Nhi cũng gọi điện thoại thêm cho vài người, sau đó hỏi con của cô chủ nhiệm xem cô nằm ở phòng nào tầng nào, nhóm người bọn cô hiện tại đã được hơn hai bàn tay, có lẽ đứng đầy cả phòng bệnh rồi cũng nên.
"Chào mọi người, tôi tới hơi trễ." Một giọng nam vang lên, Hàn Ân đang ngồi ở ghế đá suy nghĩ miên man cũng bị người này làm cho thoáng giật mình.
"Hiệu Ngôn là cậu sao? Không sao, cũng đông rồi chúng mình cùng lên đi." Một người nhận ra chàng trai ấy ngay lập tức, anh ta kéo tay Hiệu Ngôn kia cùng mọi người đi về phía thang máy.
"Đông thế này chúng ta chia làm hai lượt đi nhé." Tuyết Nhi ổn định mọi người rồi nói, vẫn phong cách của lớp trưởng ngày xưa.
Hàn Ân từ đầu đến cuối có chút ngơ ngẩn vì sự xuất hiện của Hiệu Ngôn, người này là bạn trai cũ của cô từ lớp mười một lên đến năm hai đại học. Khác với vô vàn suy nghĩ của cô về lần gặp mặt sau khi chia tay của hai người, không ngờ cả hai hội ngộ nhau trong hoàn cảnh như thế này. Bảy năm rồi, người con trai của tuổi thanh xuân vẫn còn ở đó, nhưng Hiệu Ngôn năm mười bảy tuổi và Hiệu Ngôn năm hai mươi sáu tuổi đã là hai người khác nhau mất rồi.
Hàn Ân mang theo tâm tình phức tạp, lơ đãng đi theo mọi người vào thang máy lượt thứ hai.
"Cẩn thận."
Dứt lời, trước mặt cô đã là lồng ngực ấm áp vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện. Trong thang máy không chỉ có nhóm người bọn cô mà còn có cả người khác, chen chúc một hồi Hiệu Ngôn vì thấy cô sắp bị đẩy sát vào trong góc, va phải thanh vịn liền kéo tay cô về phía mình.
Vòng ôm thả lỏng, tâm hồn của Hàn Ân như lên mây. Cô cúi đầu không nhìn vào người trước mặt mình. Theo thói quen, ngón tay cô lại rụt vào trong tay áo giấu đi. Cô cảm giác con tim mình đã thôi không đập loạn nữa, chừng ấy thời gian có lẽ cũng đã đủ cho một mối tình trẻ dại. Điện thoại trong tay cô tiếp tục bị đùa nghịch, thời gian trong thang máy lại tựa như chậm lại vô cùng, khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
Tiếng thang máy phát ra, dừng ở tầng mười. Mọi người lần lượt đi ra, Hàn Ân cũng nhanh chóng vòng qua khỏi người Hiệu Ngôn mà đi ra ngoài. Hiệu Ngôn cười khổ, nhiều năm như vậy có lẽ cô vẫn chưa thể tha thứ cho anh.
Cô giáo chủ nhiệm bị phát hiện bệnh ung thư tử cung, đã ở giai đoạn cuối. Trong phòng bệnh ai nấy cũng lặng lẽ cúi đầu nén nước mắt. Tuyết Nhi thút thít cầm tay cô giáo không nói nên lời. Trong lòng ai cũng nặng trĩu.
Hàn Ân ra về sau buổi thăm bệnh không mấy vui vẻ. Không ngờ ra cổng liền thấy Hiệu Ngôn đứng chờ cô. Anh ta mỉm cười dịu dàng, cũng giống như năm mười bảy tuổi ấy, Hàn Ân sa vào sự ấm áp trong nụ cười của anh.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về." Hiệu Ngôn mở lời.
Hàn Ân hơi siết nắm tay, cười nhạt xa cách.
"Không cần, tôi gọi xe rồi."
Cô nói rồi đi ngang qua người anh, nhanh chóng ngồi bào chiếc xe taxi đã đặt trước, bỏ lại Hiệu Ngôn trơ trọi, lẻ loi nhìn theo.
Tình đầu ngây ngô của cô đã sớm chết vào cái ngày anh phản bội. Hiệu Ngôn cô yêu đã không còn, khi xưa không đối xử tốt với cô hiện tại đã chia tay cần gì phải làm điều thừa thãi?
Hàn Ân năm đó nồng nhiệt ấm áp, lại hiểu chuyện mạnh mẽ. Anh nói, có lẽ người ấy cần anh hơn cô.
Hàn Ân năm đó vì anh mà thay đổi nơi đăng ký học tập, bị ông ngoại đánh một trận nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc vì được ở gần người mình thương. Còn anh, đi học trao đổi ba tháng liền có niềm vui mới.
Hàn Ân của quá khứ yêu Hiệu Ngôn có lẽ sẽ tha thứ một phần nào đó. Nhưng Hàn Ân của hiện tại chẳng buồn để anh vào mắt.
Như đã hẹn trước theo lời mẹ, Hàn Ân trở về nhà cổ để ăn cơm trưa với ông ngoại. Trong nhà không ngờ xuất hiện thêm vài vị khách khiến tâm tình cô càng lúc tồi tệ thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.