Hào Môn Cường Thê: Quân Tử Nhất Nặc
Chương 4: Về nhà
Thích Ăn Thịt Gà
03/01/2021
Quân Nặc ngồi sau xe cùng Hàn Ân, anh không biết nói gì thêm nhưng vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của người con gái kề bên. Anh thấy cô lần mò trong túi áo ra một chiếc bật lửa, loại zippo cũ màu bạc. Hàn Ân cầm nó trên tay xoay xoay liên tục, anh nhìn chiếc bật lửa có khắc họa tiết của một con bọ cạp cách điệu vô cùng thu hút.
"Đẹp không?" Hàn Ân đột nhiên hỏi anh một câu không đầu không đuôi.
Quân Nặc cười khẽ, anh nhìn vào cô với khóe môi hơi cong lên, con ngươi lấp lánh khiến người khác động tâm.
"Đẹp."
Lỗ tai của Hàn Ân bất giác đỏ ửng, cô muốn hỏi anh cái bật lửa này có đẹp không, anh lại nhìn cô mà đáp khiến cho nai con trong lòng cô chạy loạn không ngừng. Người đàn ông này thật biết trêu chọc người khác.
Hàn Ân xì một tiếng không quan tâm, sau đó cô từ trong túi áo rút ra một hộp thuốc lá, nhãn hiệu dành cho phụ nữ, có hột bấm ở đầu lọc mang lại hương vị bạc hà thoang thoảng. Hàn Ân nhìn sang Quân Nặc vẫn đang chăm chú nhìn mình, đuôi mày của cô hơi nhếch lên, môi đỏ mị hoặc cười một cái vô cùng mê người.
"Muốn một điếu không?"
"Cảm ơn, nhưng tôi không thèm lắm." Ánh mắt Quân Nặc toát lên vẻ hứng thú.
"Tôi cũng không tiện." Hàn Ân nhún vai cho bao thuốc vào trong túi áo, trên tay vẫn cầm bật lửa mà xoay xoay đùa nghịch không biết chán.
Quân Nặc không hiểu sao lại có chút hài lòng với câu hỏi của cô. Anh vui vẻ hơi tựa người về sau, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì bèn móc trong túi quần ra chiếc điện thoại màu đen.
"Vì cô không gọi điện thoại cho tôi nên tôi chưa có số của cô, có thể không?" Quân Nặc rất phong độ hỏi.
Hàn Ân nghe vậy liền nhìn anh bằng anh mắt hiếu kì.
"Anh trai, tôi cũng đã đi bệnh viện, tiền thuốc men anh cũng trả rồi. Thiết nghĩ không cần phải thêm số điện thoại đâu nhỉ?" Hàn Ân cười cười ngoài mặt nhưng trên người toát ra một vẻ lạnh lùng không muốn người khác đến gần.
Quân Nặc nhìn con mèo nhỏ đang xù lông khi anh có ý định tiến vào vùng an toàn của bản thân khiến anh có chút khổ sở.
"Sau này còn gặp lại đấy, luật sư Hàn Ân." Quân Nặc tỏ vẻ như đã nắm được tất cả mọi điều về cô trong tay.
Hàn Ân điềm nhiên như không đối diện với anh, cũng không có chút gấp gáp khi người đàn ông xa lạ này biết được thân phận nghề nghiệp của cô. Ánh mắt phẳng lặng như hồ thu lạnh giá của cô va chạm với ánh mắt lão luyện thương trường cứng rắn của Quân Nặc.
"Tôi thất nghiệp rồi. Không cần phải gặp lại anh đâu, Tổng giám đốc." Hàn Ân cũng không ngại ngùng vạch trần thân phận của người đàn ông trước mặt.
Từ lúc bước lên xe, cô liền thấy cậu tài xế kia có chút quen mắt. Mãi một vài phút khi cả hai chuẩn bị đến bệnh viện cô mới nhớ ra người nọ là thư ký bên cạnh vị Tổng giám đốc thần bí của tập đoàn xuyên quốc gia Phoenix Legend. Anh ta từng xuất hiện trên truyền thông với tư cách trợ lý của Tổng giám đốc, vẻ ngoài gọn gàng chỉn chu nhưng lại là một mũi tên ngầm sắc bén. Cách đây một năm, công ty của Hàn Ân từng đàm phán qua một vài thương phụ với tập đoàn Phoenix Legend. Mà trùng hợp thay, cô cũng có mặt trong buổi đàm phán cấp cao đó.
Cậu tài xế kiêm thư ký đang ngồi phía trước đột nhiên cảm nhận được một khí thế sát phạt đấu đá từ phía sau lưng. Anh vội nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy được ông chủ nhà anh cùng cô gái "đặc biệt" kia đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau "đắm đuối".
"Cái đó... Đã đến nơi rồi ạ." Anh quay đầu cười ngượng ngùng thông báo.
Chiếc xe hơi màu đen dừng trong khu nhà kiểu cổ theo kiến trúc Pháp những năm 65. Hàn Ân lạnh lùng nhếch một bên mày đắc ý, cô mở cửa bước xuống xe. Quân Nặc cũng thu lại khí thế của mình, cùng cậu thư ký đem hành lý xuống cùng cho cô.
"Tới đây thôi, cảm ơn hai người. Không hẹn gặp lại." Hàn Ân phóng khoáng vẫy tay chào, sau đó bóng lưng nhỏ quay nhanh tiến vào trước cổng sắt, cửa sắt tự động mở ra. Một ông chú từ trong chạy ra xách vali hành lý của cô mang vào. Hàn Ân rất dứt khoát không hề quay đầu nhìn lại nửa điểm, phong thái lạnh lùng cao ngạo mang theo khí thế nữ vương khiến Quân Nặc hứng thú không thôi.
Chiếc xe hơi rời đi, Hàn Ân cũng vào đến trước thềm nhà. Dì giúp việc thấy cô liền vui vẻ thông báo một tiếng. Hàn Ân ngồi đợi ở phòng khách, uống non nửa tách trà Ô long lúc này mới thấy một ông cụ mặc đồ bộ kiểu dáng cũ màu xanh đậm chống gậy đi ra. Sống lưng cô chẳng mấy chốc dựng đứng, ông cụ nọ dáng đi còn thẳng hơn cô, khoan thai đi đến chiếc ghế sô pha sau đó ngồi xuống. Hàn Ân sinh ra một cảm giác căng thẳng, có lẽ đó là do bóng đen tâm lý từ nhỏ ảnh hưởng. Đối với ông ngoại, Hàn Ân luôn vô thức có cảm giác kính sợ.
"Về rồi đấy à?" Giọng nói già nua không nghe ra chút cảm tình nhỏ nhặt nào cất lên.
Hàn Ân cụp mi mắt đưa tay rót một tách trà, bộ dạng nhu thuận nghe lời chắc hẳn sẽ khiến Quân Nặc phải rớt hai tròng mắt.
"Dạ, ông ngoại khỏe. Con về có chút việc."
"Hay cho câu về có chút việc. Nếu không có chút việc này chắc cô còn không thèm để ý đến cái nhà này, tới bộ xương già như tôi phải không?" Giọng ông vẫn đều đều mà lại mang đến một cảm giác thị uy vô cùng áp bách.
Hàn Ân khống chế bàn tay hơi run lên khe khẽ của mình, một cơn co giật từ dưới bắp chân nhói lên khiến cô nhíu mày nhịn xuống. Ngày bé khi cô làm sai điều gì, ông ngoại luôn dùng gia pháp, lấy roi mây quất vào chân cô, sau đó phạt cô đứng góc tường mãi đến giờ ăn cơm mới thôi. Hàn Ân tự trấn an bản thân, cô hít một hơi sâu nhè nhẹ, sau đó ngẩng đầu ung dung nhìn thẳng vào mắt ông ngoại.
"Sao lại thế, cháu vẫn luôn nhớ đến ông." Đừng nghĩ nụ cười hiền hòa ngọt ngào trên mặt cô là thật, trong lòng Hàn Ân thật ra không có mấy phần cảm tình nào. Còn việc ông ngoại cô có phát hiện ra hay không, cô cũng đang muốn biết đây.
Ông ngoại hừ lạnh, bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
"Dì Hoa thu xếp chỗ cho nó đi. Tối nay mẹ nó cũng về." Ông nói rồi đứng dậy, đi một mạch vào phòng.
"Dì Hoa, không cần phiền đâu ạ. Cháu ở bên ngoài." Hàn Ân không để lời nói của ông ngoại vào trong lòng, cô kéo tay dì Hoa giúp việc đang cầm vali của cô.
"Chân cô như vậy, ở bên ngoài không sao chứ? Thôi cô cứ ở đây đi." Dì Hoa nhìn chân trái đang được băng lại của cô, có chút thương cảm nói.
"Dì Hoa, nếu nó không muốn ở trong nhà này thì dì mặc nó đi... Khụ khụ..." Trong phòng truyền ra tiếng quát giận dữ cùng tiếng ho khan của ông ngoại, Hàn Ân có chút mềm lòng nhưng rất nhanh vẫn dứt khoát kéo hành lý ra ngoài, nhờ chú Hoàng chở ra khách sạn cách một con đường lớn.
Đồng hồ điểm mười một giờ hơn, Hàn Ân mệt mỏi nằm trên giường lớn. Bên cạnh chiếc điện thoại khẽ run lên, màn hình hiện lên cái tên quen thuộc mà xa lạ.
"Ngày mai bọn mình tập trung ở bệnh viện X, lúc tám giờ nha." Tuyết Nhi gửi cho cô một tin nhắn nói rõ địa điểm cùng thời gian.
Hàn Ân đặt báo thức sau đó tắm một lúc rồi ngả lưng trên chiếc giường lớn mềm mại, một giấc ngủ không sâu giấc đưa cô vào những cơn mơ mộng mị.
"Đẹp không?" Hàn Ân đột nhiên hỏi anh một câu không đầu không đuôi.
Quân Nặc cười khẽ, anh nhìn vào cô với khóe môi hơi cong lên, con ngươi lấp lánh khiến người khác động tâm.
"Đẹp."
Lỗ tai của Hàn Ân bất giác đỏ ửng, cô muốn hỏi anh cái bật lửa này có đẹp không, anh lại nhìn cô mà đáp khiến cho nai con trong lòng cô chạy loạn không ngừng. Người đàn ông này thật biết trêu chọc người khác.
Hàn Ân xì một tiếng không quan tâm, sau đó cô từ trong túi áo rút ra một hộp thuốc lá, nhãn hiệu dành cho phụ nữ, có hột bấm ở đầu lọc mang lại hương vị bạc hà thoang thoảng. Hàn Ân nhìn sang Quân Nặc vẫn đang chăm chú nhìn mình, đuôi mày của cô hơi nhếch lên, môi đỏ mị hoặc cười một cái vô cùng mê người.
"Muốn một điếu không?"
"Cảm ơn, nhưng tôi không thèm lắm." Ánh mắt Quân Nặc toát lên vẻ hứng thú.
"Tôi cũng không tiện." Hàn Ân nhún vai cho bao thuốc vào trong túi áo, trên tay vẫn cầm bật lửa mà xoay xoay đùa nghịch không biết chán.
Quân Nặc không hiểu sao lại có chút hài lòng với câu hỏi của cô. Anh vui vẻ hơi tựa người về sau, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì bèn móc trong túi quần ra chiếc điện thoại màu đen.
"Vì cô không gọi điện thoại cho tôi nên tôi chưa có số của cô, có thể không?" Quân Nặc rất phong độ hỏi.
Hàn Ân nghe vậy liền nhìn anh bằng anh mắt hiếu kì.
"Anh trai, tôi cũng đã đi bệnh viện, tiền thuốc men anh cũng trả rồi. Thiết nghĩ không cần phải thêm số điện thoại đâu nhỉ?" Hàn Ân cười cười ngoài mặt nhưng trên người toát ra một vẻ lạnh lùng không muốn người khác đến gần.
Quân Nặc nhìn con mèo nhỏ đang xù lông khi anh có ý định tiến vào vùng an toàn của bản thân khiến anh có chút khổ sở.
"Sau này còn gặp lại đấy, luật sư Hàn Ân." Quân Nặc tỏ vẻ như đã nắm được tất cả mọi điều về cô trong tay.
Hàn Ân điềm nhiên như không đối diện với anh, cũng không có chút gấp gáp khi người đàn ông xa lạ này biết được thân phận nghề nghiệp của cô. Ánh mắt phẳng lặng như hồ thu lạnh giá của cô va chạm với ánh mắt lão luyện thương trường cứng rắn của Quân Nặc.
"Tôi thất nghiệp rồi. Không cần phải gặp lại anh đâu, Tổng giám đốc." Hàn Ân cũng không ngại ngùng vạch trần thân phận của người đàn ông trước mặt.
Từ lúc bước lên xe, cô liền thấy cậu tài xế kia có chút quen mắt. Mãi một vài phút khi cả hai chuẩn bị đến bệnh viện cô mới nhớ ra người nọ là thư ký bên cạnh vị Tổng giám đốc thần bí của tập đoàn xuyên quốc gia Phoenix Legend. Anh ta từng xuất hiện trên truyền thông với tư cách trợ lý của Tổng giám đốc, vẻ ngoài gọn gàng chỉn chu nhưng lại là một mũi tên ngầm sắc bén. Cách đây một năm, công ty của Hàn Ân từng đàm phán qua một vài thương phụ với tập đoàn Phoenix Legend. Mà trùng hợp thay, cô cũng có mặt trong buổi đàm phán cấp cao đó.
Cậu tài xế kiêm thư ký đang ngồi phía trước đột nhiên cảm nhận được một khí thế sát phạt đấu đá từ phía sau lưng. Anh vội nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy được ông chủ nhà anh cùng cô gái "đặc biệt" kia đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau "đắm đuối".
"Cái đó... Đã đến nơi rồi ạ." Anh quay đầu cười ngượng ngùng thông báo.
Chiếc xe hơi màu đen dừng trong khu nhà kiểu cổ theo kiến trúc Pháp những năm 65. Hàn Ân lạnh lùng nhếch một bên mày đắc ý, cô mở cửa bước xuống xe. Quân Nặc cũng thu lại khí thế của mình, cùng cậu thư ký đem hành lý xuống cùng cho cô.
"Tới đây thôi, cảm ơn hai người. Không hẹn gặp lại." Hàn Ân phóng khoáng vẫy tay chào, sau đó bóng lưng nhỏ quay nhanh tiến vào trước cổng sắt, cửa sắt tự động mở ra. Một ông chú từ trong chạy ra xách vali hành lý của cô mang vào. Hàn Ân rất dứt khoát không hề quay đầu nhìn lại nửa điểm, phong thái lạnh lùng cao ngạo mang theo khí thế nữ vương khiến Quân Nặc hứng thú không thôi.
Chiếc xe hơi rời đi, Hàn Ân cũng vào đến trước thềm nhà. Dì giúp việc thấy cô liền vui vẻ thông báo một tiếng. Hàn Ân ngồi đợi ở phòng khách, uống non nửa tách trà Ô long lúc này mới thấy một ông cụ mặc đồ bộ kiểu dáng cũ màu xanh đậm chống gậy đi ra. Sống lưng cô chẳng mấy chốc dựng đứng, ông cụ nọ dáng đi còn thẳng hơn cô, khoan thai đi đến chiếc ghế sô pha sau đó ngồi xuống. Hàn Ân sinh ra một cảm giác căng thẳng, có lẽ đó là do bóng đen tâm lý từ nhỏ ảnh hưởng. Đối với ông ngoại, Hàn Ân luôn vô thức có cảm giác kính sợ.
"Về rồi đấy à?" Giọng nói già nua không nghe ra chút cảm tình nhỏ nhặt nào cất lên.
Hàn Ân cụp mi mắt đưa tay rót một tách trà, bộ dạng nhu thuận nghe lời chắc hẳn sẽ khiến Quân Nặc phải rớt hai tròng mắt.
"Dạ, ông ngoại khỏe. Con về có chút việc."
"Hay cho câu về có chút việc. Nếu không có chút việc này chắc cô còn không thèm để ý đến cái nhà này, tới bộ xương già như tôi phải không?" Giọng ông vẫn đều đều mà lại mang đến một cảm giác thị uy vô cùng áp bách.
Hàn Ân khống chế bàn tay hơi run lên khe khẽ của mình, một cơn co giật từ dưới bắp chân nhói lên khiến cô nhíu mày nhịn xuống. Ngày bé khi cô làm sai điều gì, ông ngoại luôn dùng gia pháp, lấy roi mây quất vào chân cô, sau đó phạt cô đứng góc tường mãi đến giờ ăn cơm mới thôi. Hàn Ân tự trấn an bản thân, cô hít một hơi sâu nhè nhẹ, sau đó ngẩng đầu ung dung nhìn thẳng vào mắt ông ngoại.
"Sao lại thế, cháu vẫn luôn nhớ đến ông." Đừng nghĩ nụ cười hiền hòa ngọt ngào trên mặt cô là thật, trong lòng Hàn Ân thật ra không có mấy phần cảm tình nào. Còn việc ông ngoại cô có phát hiện ra hay không, cô cũng đang muốn biết đây.
Ông ngoại hừ lạnh, bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
"Dì Hoa thu xếp chỗ cho nó đi. Tối nay mẹ nó cũng về." Ông nói rồi đứng dậy, đi một mạch vào phòng.
"Dì Hoa, không cần phiền đâu ạ. Cháu ở bên ngoài." Hàn Ân không để lời nói của ông ngoại vào trong lòng, cô kéo tay dì Hoa giúp việc đang cầm vali của cô.
"Chân cô như vậy, ở bên ngoài không sao chứ? Thôi cô cứ ở đây đi." Dì Hoa nhìn chân trái đang được băng lại của cô, có chút thương cảm nói.
"Dì Hoa, nếu nó không muốn ở trong nhà này thì dì mặc nó đi... Khụ khụ..." Trong phòng truyền ra tiếng quát giận dữ cùng tiếng ho khan của ông ngoại, Hàn Ân có chút mềm lòng nhưng rất nhanh vẫn dứt khoát kéo hành lý ra ngoài, nhờ chú Hoàng chở ra khách sạn cách một con đường lớn.
Đồng hồ điểm mười một giờ hơn, Hàn Ân mệt mỏi nằm trên giường lớn. Bên cạnh chiếc điện thoại khẽ run lên, màn hình hiện lên cái tên quen thuộc mà xa lạ.
"Ngày mai bọn mình tập trung ở bệnh viện X, lúc tám giờ nha." Tuyết Nhi gửi cho cô một tin nhắn nói rõ địa điểm cùng thời gian.
Hàn Ân đặt báo thức sau đó tắm một lúc rồi ngả lưng trên chiếc giường lớn mềm mại, một giấc ngủ không sâu giấc đưa cô vào những cơn mơ mộng mị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.