Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Chương 19

Đồng Vinh

19/05/2021

Edit: Nại Nại

___

Cha Lý muốn Lý Nhiễm đưa mình ra ngoài đi dạo, kỳ thật là muốn nhìn nơi làm việc của Lý Nhiễm như thế nào.

Trước đó Lý Nhiễm trong điện thoại đã nói với Vu Hiểu Hiểu một tiếng, liền lái xe một mình đưa cha Lý đến công ty. Vốn dĩ cô định đưa cha Lý đến công ty dạo một vòng rồi về nhà.

Nào biết Vu Hiểu Hiểu ra chiêu không được bình thường, hai người vừa mới ra khỏi thang máy đã thấy Vu Hiểu Hiểu mang một đám người trong phòng làm việc, đỉnh đầu giơ cao biểu ngữ, đứng ở cửa, bên trên viết "Hoang nghênh cha Lý."

Lý Nhiễm hận không thể đưa cha Lý quay đầu bỏ của chạy lấy người: "..." Nhưng cha Lý rất vui, tươi cười hớn hở.

Trước đó Vu Hiểu Hiểu còn mua một đóa hoa tươi to, đứng ở cửa cười còn tươi hơn hoa rực rỡ bên cạnh. Lý Nhiễm căng da đầu đưa cha Lý vào, Vu Hiểu Hiểu tiến lên một bước, giọng nói chứa đầy sự nhiệt tình.

"Ba ba!"

Dọa cha Lý nhảy dựng, Lý Nhiễm duỗi tay chụp lên đầu Vu Hiểu Hiểu: "Đừng làm loạn." Xoay người nói với với cha Lý: "Ba, đây là bạn của con thường hay nhắc với ba đó, Vu Hiểu Hiểu, là bà chủ của công ty chúng ta."

Cha Lý bừng tỉnh, cười cầm lấy hoa.

Tính cách của Vu Hiểu Hiểu hoạt bát, trời sinh tự nhiên hòa đồng quen thuộc, cô chạy đến kéo cánh tay của cha Lý: "Ba Lý, con dẫn ba đi tham quan công ty nha."

Lý Nhiễm không muốn phiền Vu Hiểu Hiểu, đang muốn mở miệng bảo cô nàng đi làm việc, Vu Hiểu Hiểu cho cô một ánh mắt, sau đó cố ý xụ mặt, dùng miệng lưỡi của bà chủ sai bảo: "Ờ, Lý Nhiễm đi làm việc đi."

Lý Nhiễm trừng Vu Hiểu Hiểu, Vu Hiểu Hiểu không sợ, đưa cha Lý đi mất.

Lý Nhiễm ở trong văn phòng ngây người hơn nửa giờ, cuối cùng Vu Hiểu Hiểu cũng đưa cha Lý quay lại, không biết cô nàng nói gì với cha Lý gì đó, làm trò hề trước mặt cha Lý vô cùng vui vẻ, khóe mắt tinh tế không che dấu được ánh mắt vừa lòng.

Khi quay về, trong tay cha Lý nắm chặt một con thú bông nhỏ, còn có móc chìa khóa hoạt hình bằng cao su, Lý Nhiễm nhìn chằm chằm hỏi: "Ba, trong tay ba cầm cái gì thế?"

Vu Hiểu Hiểu đáp: "Vừa rồi tớ đưa ba Lý tham quan quầy triễn lãm ở dưới đại sảnh, nói với ba Lý là những linh vật đó cùng với đồ án hoạt hình đều do cậu thiết kế, ba Lý rất thích nha, tớ lấy được mấy cái đưa cho ba Lý đó."

Từ nhỏ Lý Nhiễm đã học vẽ tranh, nhưng trước kia chưa từng học qua lớp học thêm nào, đều là do cha Lý chỉ dẫn.

Thấy Lý Nhiễm thiết kế đồ vật quá mức đáng yêu, từ trong lòng cha Lý cảm thấy tự hào.

Lúc gần đi, Lý Nhiễm kéo Vu Hiểu Hiểu đến một góc trong phòng nghỉ, vẻ mặt hoài nghi hỏi cô nàng: "Cậu đã nói gì với ba tớ vậy? Sao ba tớ vui thế?"

Cha Lý vừa mới đến gặp Vu Hiểu Hiểu còn nói "xin chào giám đốc", vừa rồi lúc đi lại nói "Hiểu Hiểu, hẹn gặp lại."

Lý Nhiễm hoài nghi Vu Hiểu Hiểu hạ mê hồn dược cho cha Lý.

Vu Hiểu Hiểu cười thần bí: "Ba cậu đến công ty có mục đích gì?"

"Nhìn xem hoành cảnh làm việc của tớ, cùng với quan hệ trong công ty như thế nào."

Vẻ mặt Vu Hiểu Hiểu đắc ý: "Đúng rồi, cho nên tớ đã nói với ba cậu, cấp trên và đồng nghiệp đều đặc biệt thích cậu, cậu là người trụ cột trong công ty của chúng ta, là nhân tài hiếm có."

Lý Nhiễm sửng sốt, cô không nghĩ một người Vu Hiểu Hiểu luôn luôn sống tùy ý sẽ có nội tâm tinh tế như vậy, sẽ nói thế với cha Lý.

Cô chớp đôi mắt chua xót, nhẹ nhàng chớp vài cái.

Vu Hiểu Hiểu trêu ghẹo: "Có phải tớ rất thông minh không? Có phải cảm động muốn khóc không?"

Lý Nhiễm gật gật đầu, nước mắt không theo khống chế rơi xuống.

Vu Hiểu Hiểu vừa thấy cô khóc, hoảng hồn.

Một bên vừa lau nước mắt của Lý Nhiễm, một bên dỗ cô: "Cậu đừng khóc mà, sao khen cậu cậu còn khóc chứ?"

Lý Nhiễm ôm chằm lấy Vu Hiểu Hiểu, âm thanh xúc động nói: "Cám ơn cậu, Hiểu Hiểu!"

Vu Hiểu Hiểu vỗ vỗ lưng cô an ủi: "Khách sáo gì chứ, ba của cậu cũng là ba của tớ!"

Vu Hiểu Hiểu thấy Lý Nhiễm không nói gì, sờ sờ tóc cô, thu lại nụ cười hí hí, nghiêm túc nói: "Nhiễm Nhiễm, tất cả đều sẽ ổn cả thôi. Tớ bảo đảm."

Lý Nhiễm gật đầu, cách cánh cửa nhìn về phía bên ngoài... một người ngồi ở ngoài đại sảnh, nhìn từng tờ tranh vẽ của Lý Nhiễm, yêu thích không rời tay.

Vu Hiểu Hiểu nhìn thấy cô như có tâm sự nặng nề, nghĩ đến cái gì đó: "Nhiễm Nhiễm, có phải cậu còn chưa nói chuyện... cậu chia tay không?"

Lý Nhiễm thở dài: "Chưa nói, lần này đột nhiên ông ấy đến đây, nhất thời tớ còn chưa có kế hoạch. Hơn nữa hiện tại ông ấy còn ở tại Hạ gia, vạn nhất tớ cùng Hạ Nam Phương lật mặt, tớ lo ông ấy chịu đả kích, định chờ ông ấy về quê rồi sẽ nói."

Lòng cô còn sợ hãi nói: "Con người của Hạ Nam Phương... chuyện gì cũng có thể làm ra được."

Vu Hiểu Hiểu không muốn ép buộc cô: "Thật ra cậu đã rất dũng cảm." Vu Hiểu Hiểu muốn nói lại thôi: "Sau khi về nhà, anh tớ vẫn luôn lo lắng cho cậu..."

Lý Nhiễm ngẩng đầu: "Tớ xin lỗi, là lỗi của tớ..."

"Không không không... anh tớ không có ý muốn trách cậu đâu, ý của anh là nếu cậu thật sự muốn hoàn toàn thoát khỏi Hạ Nam Phương, vậy cậu... không thể ở lại Hạ gia."

Đạo lý này đương nhiên Lý Nhiễm hiểu rõ, nhưng tạm thời không có lựa chọn nào khác.

Vô luận như thế nào cũng không muốn để cha Lý chịu bất cứ tổn thương nào, chuyện duy nhất làm bây giờ chỉ có thể chờ đợi, phản kháng giống như kiến càng chờ mong Hạ Nam Phương có một ngày nào đó sẽ chán ghét cô, niệm tình cũ mà... tha cho cô.

Nhớ lại những ngày ở quá khứ, Lý Nhiễm phảng phất như một giấc mộng, nàng tựa như là một bông hoa dựa vào Hạ Nam Phương như một cây đại thụ khỏe mạnh che trời mà lớn lên, bọn họ chặt chẽ dây dưa, chưa bao giờ tách ra.

Lúc đóa hoa nhỏ muốn rời đi, cây đại thụ kia sẽ quấn quanh cành lá mịn màn, gắt gao giữ chặt cô, ngay cả khi nó điêu tàn khô héo, đều không cho phép rời khỏi cái cây kia.

Trong lòng Lý Nhiễm hiểu rành mạch rõ ràng, này cũng không phải là tình yêu.

___

Giữa trưa, Vu Hiểu Hiểu nhiệt tình dào dạt muốn mời cha Lý ăn cơm, nhưng Hạ Nam Phương đến trước cô nàng một bước gọi điện thoại đến.

Cô tránh cha Lý, mặt lạnh nhận điện thoại.

Âm thanh trong điện thoại khí định thần nhàn, trước sau như một nói: "Giữa trưa cùng nhau ăn cơm."

Lý Nhiễm buột miệng thốt ra: "Không ăn."



Đầu dây bên kia im lặng một giây, bỏ qua lời cự tuyệt của cô: "12 giờ, dưới lầu công ty."

Thậm chí Lý Nhiễm còn chưa kịp phản bác, đầu dây bên kia đã cúp điện thoại. Cô không thể nhịn được nữa, đang muốn mắng Hạ Nam Phương là tên khốn nạn, ngẩng đầu thấy cha Lý im lặng đứng một bên nhìn cô.

Cô nghẹn trở về, nhìn về phía Vu Hiểu Hiểu: "Cậu có muốn đi không?"

Vu Hiểu Hiểu lập tức lắc đầu, ánh mắt sợ hãi, cô không muốn đi đối phó cái gì gọi là bữa tiệc hào môn đâu.

Giữa trưa, có chút tắt đường. Khi đến dưới lầu của công ty cũng đã 12 giờ hơn, xe của Hạ Nam Phương đã chờ lâu ở đó.

Xe dừng lại, trợ lý bên người Hạ Nam Phương là Vương Ổn đi lại gõ cửa sổ, tiêu chuẩn thăm hỏi: "Hạ tiên sinh nói, đi xe của Ngài ấy."

Ngồi xe của anh ta? Sợ mình chạy sao? Trong lòng Lý Nhiễm nghĩ, làm điều thừa.

Cách đó không xa chiếc xe Maybach màu xám đen, cửa rộng mở, Lý Nhiễm vừa bước đến liền đi đến hàng ghế sau.

Nhưng khi cô vượt qua vị trí phía trước, bị cánh tay của Hạ Nam Phương nắm lấy cổ tay.

Anh như cũ mặc vest, quy củ mà câu nệ thắt caravat, khi lôi kéo Lý Nhiễm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm có một tia bất mãn.

Lý Nhiễm lộ ra bộ dáng không rõ.

Anh tựa vào thành ghế, bắt chéo chân dài, không tiếng động mà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

"Ngồi ở đây."

Lý Nhiễm theo bản năng cự tuyệt: "Tôi ngồi với ba tôi."

Cô hất tay, nhưng Hạ Nam Phương không buông ra, bàn tay nắm tay cổ tay cô càng thêm chặt.

Lý Nhiễm đánh giá anh vài vòng, giữa trưa, đầu óc của vị này bị hư rồi phải không?

Cha Lý ngồi ở ghế sau nhận thấy động tĩnh phía trước, vội vàng hòa giải: "Nhiễm Nhiễm, con ngồi chung với Nam Phương đi. Ba thích ngồi một mình, rộng rãi thoải mái."

Lý Nhiễm không tình nguyện mà ngồi xuống, cô vừa mới ngồi xuống, muốn hất tay Hạ Nam Phương ra.

Kết quả, anh không chỉ không buông tay ra, ngược lại từ nắm cổ tay cô đổi thành nắm bàn tay, tóm lại không buông ra.

Lý Nhiễm giãy giụa vài cái, lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô được bàn tay to của anh bao trọn kín mít, phỏng chừng là ngại cô quá ầm ĩ, Hạ Nam Phương cảnh cáo nhìn cô một chút: "Đừng lộn xộn."

Trên xe còn có người khác, Lý Nhiễm không thể phát tác, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Hạ Nam Phương như không sợ cô chờ, gặp biến bất kinh mà lật văn kiện trong tay.

Xe chậm rãi chạy, một mảnh yên tĩnh.

Hạ Nam Phương nhìn máy tính một lát sau đó buông ra, chủ động mở miệng: "Buổi sáng đi làm gì?"

Lý Nhiễm không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm cửa sổ bên ngoài: "Công ty."

Hạ Nam Phương híp mắt, cẩn thận nhớ lại công ty của Lý Nhiễm là cái nào.

Cuối cùng cũng nhớ ra: "Công ty của em cùng mở với Vu Hiểu Hiểu vẫn còn hoạt động sao?"

Giữa trán Lý Nhiễm bốc hỏa, nghe thấy ngữ khí khinh thường của Hạ Nam Phương: "Đúng vậy, chưa phá sản! Có phải cảm thấy ngoài ý muốn hay không?"

Hạ Nam Phương không chút nào kiêng dè: "Xác thật, tôi cho rằng đóng cửa từ lâu rồi."

Lý Nhiễm: "..."

Cô quay đầu đi, không muốn để ý đến anh nữa.

Không khí bên trong xe yên tĩnh mang theo tia tẻ ngắt, cha Lý không biết có phải nhìn thấy không gian giữa hai người bọn họ quá vi diệu nên chủ động bắt chuyện: "Công ty của Nhiễm Nhiễm rất tốt, cấp trên cùng với đồng nghiệp cũng rất nhiệt tình. Vị cấp trên kia của Nhiễm Nhiễm tên là Vu Hiểu Hiểu, còn khen Nhiễm Nhiễm là nhân tài của công ty."

Hạ Nam Phương khẽ cười một tiếng, âm thanh không lớn, nhưng vô cùng chói tai.

Anh có địch ý với Vu gia, cho dù Vu Hiểu Hiểu có là bạn thân của Lý Nhiễm đi chăng nữa, thì Hạ Nam Phương cũng không quá xem trọng như cũ.

Trời sinh con người của anh không có nhân duyên tốt, không có bạn bè, chỉ có cấp dưới.

Lý Nhiễm hoàn toàn cảm thấy phiền chán anh, ở trong lòng bàn tay anh giãy giụa muốn thoát anh ra.

Nhưng biểu cảm của Hạ Nam Phương bất biến, trừ bỏ hơi hơi khóa mi, bàn tay to rộng cũng không mảy may.

Cha Lý cũng im lặng, ông nhìn về phía Lý Nhiễm lại nhìn Hạ Nam Phương, muốn nói lại thôi.

Xe lái rất nhanh đã đến nhà hàng được đặt trước. Tài xế xuống xe mở cửa cho Hạ Nam Phương đầu tiên.

Sau khi anh xuống xe, bình tĩnh đứng ở trước cửa xe.

Theo sau, duỗi tay về phía Lý Nhiễm.

Cô không đưa tay qua mà chuẩn bị tự mình xuống xe, lại bị Hạ Nam Phương chắn ở chỗ xuống.

Trong ánh mắt của cô gái toàn là lửa giận, cô nhìn người đàn ông trước mắt luôn luôn cố chấp, tùy hứng lại không nói lý này.

Nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Nam Phương, anh đừng quá đáng."

Hạ Nam Phương hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn cô như đang viết lên mấy chữ "Quá đáng? Là sao?".

Lý Nhiễm nhìn thân ảnh phía trước không xa cha Lý đang ở phía trước đang chờ bọn họ, giận dữ mà đặt tay vào trong lòng bàn tay của anh, hận không thể biến cánh tay này không còn tri giác.

Hạ Nam Phương cảm thấy thỏa mãn, ở trong sân vắng yên bình nắm tay Lý Nhiễm bước bộ, cha Lý quay đầu nhìn bọn họ vài lần, trong mắt lo lắng sốt ruột.

Trong nhà hàng xa hoa an tĩnh, nhân viên phục vụ lễ phép đưa bọn họ đến một phòng bao đã được đặt trước.

Trên bàn cơm, cha Lý mang kính viễn thị, dạo một vòng thức ăn trên thực đơn động một chút là ba chữ số, do dự nói: "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đổi nhà hàng khác đi? Về nhà ăn cũng được."

Lý Nhiễm biết ông tiết kiệm, đương nhiên cũng biết Hạ Nam Phương không phá sản.



"Ba, con có hội viên của nhà hàng này, có giảm giá."

Tuy con người của Hạ Nam Phương khốn nạn, nhưng trước mặt cha Lý tốt xấu còn có một bộ dáng của con người: "Chú Lý, đãi khách là bổn phận của con."

Cha Lý bây giờ mới được thuyết phục, ông nhìn menu sang trọng trong tay, trong ánh mắt nghiêm túc khó nén kinh ngạc.

Hạ Nam Phương ăn cơm thường không nói nhiều lắm, ngày thường Lý Nhiễm hay lảm nhảm, nhưng ngồi bên cạnh anh ăn cơm, ăn mà không biết mùi vị gì, không ăn nhiều lắm.

Trong lúc dùng cơm, trên bàn ăn toàn bộ đều an an tĩnh tĩnh.

Lý Nhiễm thất thần mà nghĩ đến chuyện khác, hành vi cử chỉ của Hạ Nam Phương càng ngày càng quá đáng, vốn dĩ Lý Nhiễm muốn ngã bài với anh càng nhanh càng tốt.

Nhưng cha Lý đột nhiên đến, cắt ngang kế hoạch của cô.

Hiển nhiên, Hạ Nam Phương cũng đã đoán được điểm đó, mới có thể đón cha Lý đến.

Trong tay anh nhiều thêm một lợi thế.

Hiện tại Lý Nhiễm rất muốn làm, đó là chờ sau khi đưa cha Lý quay về, sẽ nói rõ ràng với Hạ Nam Phương.

Cho dù cô rời khỏi Hạ gia với hai bàn tay trắng, cô cũng không muốn ở cùng với Hạ Nam Phương thêm một ngày nào nữa.

Bữa cơm này ăn rất lâu, chờ đến khi kết thúc, Hạ Nam Phương hỏi hành trình buổi chiều của bọn họ.

"Buổi chiều làm gì?"

Lý Nhiễm tức giận: "Đưa ba của tôi ra ngoài đi dạo."

Hạ Nam Phương trầm tư một lát, duỗi tay gọi Vương Ổn đến: "Buổi chiều tôi có lịch trình gì?"

Vương Ổn đứng phía sau anh, hơi hơi cúi đầu, cúi người nói: "Buổi chiều không có lịch trình gì quan trọng."

Hạ Nam Phương gật đầu.

Lý Nhiễm ở bên cạnh nghe, nhất thời có dự cảm không tốt: "Anh... muốn làm gì?"

Hạ Nam Phương không nhanh không chậm xoa tay, cho dù nghe ra trong giọng nói của Lý Nhiễm không chào đón anh, nhưng anh không quan tâm chút nào: "Tôi về nhà thay đồ, rồi đưa hai người ra ngoài."

Hình như anh có tâm trạng không tồi còn cư nhiên chủ động dẫn Lý Nhiễm đi dạo, nhưng mà cô một chút cũng không muốn ra ngoài cùng anh.

Cô vì đưa cha Lý ra ngoài chơi, buổi sáng vẫn luôn làm kế hoạch, tìm đường, tìm cảnh, tìm chỗ ăn uống, trong lòng chờ mong cùng cao hứng.

Nhưng... hiện tại vì một câu của Hạ Nam Phương, cô hoàn toàn mất hứng thú, không nhấc lên nổi một chút vui vẻ nào.

Cô không muốn trước mặt cha Lý làm loạn với Hạ Nam Phương, lạnh mặt không nói lời nào mà ngồi xe về nhà.

___

Về đến nhà, khi đi ngang qua sân, Hạ phu nhân đang ở trong đình lộ thiên hóng mát chiêu đãi vài vị phu nhân khác uống trà.

Mắt Hạ Nam Phương nhìn thẳng, chân dài sải bước đi ngang qua, Lý Nhiễm bị anh nắm tay, thất tha thất thểu, chạy chậm đi theo phía sau anh.

Bộ dáng kiêu căng khó ở của Hạ Nam Phương, các vị phu nhân đều đã tập thành thói quen.

Nhưng đến phiên Lý Nhiễm không lễ phép đi qua như vậy, các vị phu nhân đó bắt đầu khua môi múa mép.

Cười như không cười, như có như không nói: "Hạ phu nhân, vị hôn phu của Nam Phương sao thấy chúng ta ngay cả chào hỏi cũng không có vậy?"

Hạ phu nhân bưng tách cà phê, cười gượng hai tiếng: "Có thể không chú ý đến."

Các phu nhân làm bộ kinh ngạc: "Ngày thường nó không đối xử với bà như vậy chứ?"

Nói nói bưng cà phê lên, che khuất cười khẽ: "Quá không biết lễ nghĩa."

Hạ phu nhân cử chỉ đoan trang, nhẹ nhàng xoay xoay tách cà phê, nhăn mày như suy nghĩ điều gì đó. Trước kia Lý Nhiễm không phải như vậy, luôn luôn quy củ thủ lễ, nếu bà ta nói một thì cô không dám nói hai.

Không biết đợt này trúng tà gì, mỗi lần thấy bà ta đều dùng lời nói lạnh nhạt, đừng nói là cung kính lễ phép, ngay cả dịu dàng cơ bản cũng không có.

Chu phu nhân bên cạnh thấy sắc mặt Hạ phu nhân không tốt, trong lòng âm thầm có ý tưởng.

Lúc bọn họ về hết, chỉ còn một mình Chu phu nhân ở lại.

Bà ta ra vẻ thần bí nói: "Hạ phu nhân, bà có muốn dạy dỗ con dâu bà không? Khiến nó cung kính cẩn thận nghe lời bà."

Mặt mày tinh xảo của Hạ Phu nhân trong lúc lơ đãng lộ ra khát vọng: "Dạy dỗ như thế nào?"

Chu phu nhân thấp giọng nói: "Nhớ chuyện lần trước tôi nói với bà không?"

Hạ phu nhân nhớ đến chuyện đó, nghe nói con dâu của Chu phu nhân, điều kiện nhà mẹ đẻ không tồi, của hồi môn khá phong phú. Sau khi gả vào Chu gia, vẫn luôn nói tuổi còn nhỏ chơi không đủ không muốn sinh con.

Sau đó Chu phu nhân đưa cô ta đến một "đại sư", bồi dưỡng hiền lương thục đức, sau khi trở về hiếu thuận không hiểu được, đặc biệt ôn nhu chăm sóc, cũng rất nghe lời Chu phu nhân nói.

"Vị đại sư đó thật sự có tài, con dâu được ông ta cải tạo như là thay đổi bản thân, hiện tại tôi nói cái gì nó nghe cái đó."

Hạ phu nhân nhấp một ngụm trà, trong mắt có tính toán.

___

Vì đi dạo, nên Hạ Nam Phương thay bộ bình thường đi chơi màu đen, chân dài tay dài, sống lưng rộng lớn, trời sinh như người mẫu.

Bất kể quần áo gì mặc trên người anh, đều có thể khiến người ta cảnh đẹp ý vui.

Thay xong quần áo, nhìn Lý Nhiễm đứng một bên, vẻ mặt cô khổ đại cừu thâm.

Anh ung dung thong thả mà cài lại nút thắt: "Sao không thay?"

Lý Nhiễm hít sâu một hơi, cho dù nội tâm đã hỏi mười tám đời tổ tông nhà Hạ Nam Phương tám trăm lần, nhưng ngữ khí thả chậm như cũ.

"Hạ Nam Phương, anh hẳn là biết tôi không muốn cùng anh ra ngoài."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook