Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Chương 81: Cuối cùng Ngôn Mặc Bạch là người như thế nào?
Lương Thần Nhất Dạ
09/02/2015
Ngôn Mặc Bạch nhìn người đàn ông cầm đầu, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Nụ
cười như muốn lấy mạng người khác, đem theo sự khát máu và tàn nhẫn.
Người đàn ông bị anh nhìn không khỏi rùng mình.
Không phải nói cháu trai công ty quốc tế YT chỉ là một cậu ấm sao? Tại sao anh ta cảm thấy người đàn ông trước mắt này so với ma quỷ còn kinh khủng hơn?
Khí thế như vậy không thể là giả được.
Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ nhưng anh ta vẫn giả bộ tỉnh táo. Cố gắng tạo ánh mắt hung ác nhìn Mặc Bạch, sau đó có chút khinh thường cười : “A! Thì ra là, tôi còn tưởng là ai chứ.....”
Một đám thủ hạ của anh ta lúc nhìn thấy Mặc Bạch đều không tự giác dừng lại, toàn bộ bị khí thế của anh làm cho bọn họ không dám có hành động gì. Nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của đại ca hình như xem Ngôn Mặc Bạch không ra gì, vì vậy thở dài một hơi, khôi phục khí thế cường ngạnh, bộ dạng ngạo nghễ đứng cạnh đại ca nhìn Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch không nói gì, ánh mắt lướt qua đám người nhìn về phía bên trong.
Người phụ nữ của anh đôi mắt hồng hồng, trên môi còn có máu, khuôn mặt quật cường không khuất phục. Lúc hai người nhìn nhau, cô lại đột nhiên cắn môi, nước mắt như những hạt trân châu bắt đầu rơi xuống.
Ngôn Mặc Bạch chợt đau thắt lòng giống như bị quất một roi rất đau.
Hướng về phía người bên trong nói: “Tới đây!”
Giọng nói rất tự nhiên ôn hòa, hoàn toàn không lạnh lùng như trước, bộ dáng giống như dụ dỗ một đứa trẻ. Nhưng Tư Mộ không trả lời, thậm chí cơ thể run rẩy, rúc về phía sau, núp vào một góc mà Ngôn Mực Bạch không thể nhìn thấy.
Cô chẳng những không nghe lời mà còn trốn tránh anh?
Ngôn Mặc Bạch lập tức tối sầm mặt, ánh mắt càng âm u hơn.
Cảm thấy trán nổi gân xanh, Ngôn Mặc Bạch cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Lúc này người đàn ông cầm đầu kia cười: “Anh Ngôn, xem ra cô ta không muốn đi với anh!” Ý là nếu anh không đưa người rời đi, vậy thì đừng trách tôi.
Vưu Ngư bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ lại bắt đầu khóc, Vưu Ưu ôm bé vào lòng dụ dỗ. Lại nhìn Tư Mộ đang dịch về phía mình, thấy cô nước mắt giàn dụa, ân cần hỏi: “Mộ Mộ, cậu không sao chứ?”
Chuyện xảy ra vừa rồi mọi người đều thấy rõ. Bị người đàn ông kia chạm vào quả thật chính là một loại nhục nhã, dù là ai cũng sẽ cảm thấy ghê tởm.
Vốn dĩ lúc trước Tư Mộ đã từng trải qua, hôm nay chuyện này lại xảy ra lại kích thích sự sợ hãi trong lòng cô. Cô khóc như vậy cũng là lẽ bình thường.
Nhưng ngay thời khắc nguy hiểm Ngôn Mặc Bạch đã xuất hiện khiến cô may mắn thoát nạn. Tại sao cô còn trốn Ngôn Mặc Bạch?
Tư Mộ thấy Vưu Ưu quan tâm hỏi han, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.
Sở Kỳ, An Thanh Thần cùng Diêu Dao, vừa rồi ba người bọn họ đánh quyết liệt nhất. Đem hết sức lực ra chiến đấu, không có kỹ năng xô xát, quần áo trên người rách bươm không ra dáng, tóc cũng hỗn loạn, tổng thể rất chật vật. Lúc này nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch xuất hiện cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mộ Mộ, chúng ta ra ngoài trước. Những người này giao cho Ngôn Mặc Bạch xử lý.” Sở Kỳ đi tới kéo tay Tư Mộ đi ra ngoài, gọi những người khác đi theo. Những người mà Ngôn Mặc Bạch đưa tới liếc mắt nhìn liền có thể biết không phải người tầm thường, khí thế này rất mạnh mẽ, giống những người đã gặp ở hành lanh lầu mười tám.
Sở Kỳ dám khẳng định, Ngôn Mặc Bạch không đơn giản chỉ là một công tử nhà giàu!
Hơn nữa đối với những kẻ xấu không biết sống chết bên cạnh, đối với bọn họ mà nói căn bản nhìn không vừa mắt.
Tránh khỏi lát nữa những người này cùng đường làm càn, tốt hơn là họ nhanh chóng rời khỏi đây.
Sở Kỳ kéo tay Tư Mộ, vừa bước được mấy bước, mấy người bên cạnh liền “dồn” ngược trở lại “Ồ......Tôi nói các cô có thể đi sao?”
Hình như người đàn ông này không ý thức được nguy hiểm, thậm chí còn không biết sống chết đưa tay muốn kéo Tư Mộ.
Hắn ta vừa mới vươn tay chỉ nghe “bụp” một tiếng, âm thanh không lớn, là súng giảm thanh. Sau đó kèm theo là tiếng kêu rên thảm thiết như heo bị chọc tiết của người đàn ông.
“Ngao.......”
Người mới vừa muốn đưa tay kéo Tư Mộ, cánh tay đã bị bắn nát, ôm cánh tay đau lăn lộn trên mặt đất.
Những người còn lại cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất, nghe tiếng hắn ta kêu rên, chân dần dần nhũn ra.
Động tác ra tay quá nhanh, cũng quá hung ác, hơn nữa lực sát thương không phải loại súng lục bình thường có thể gây ra.
Tình thế kịch liệt thay đổi. Người bên này bắt đầu hoảng sợ. Đại ca bị quật ngã đầu tiên khiến cả nhóm như rồng mất đầu không biết nên phải làm sao.
Ngôn Mặc Bạch phất phất tay, mấy người sau lưng hắn liền xông lên, khống chế những người còn lại, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, động tác rất nhanh đem người trói lại. Ngôn Mặc Bạch sắc mặt u ám đi tới thang máy, duỗi cánh tay dài kéo cả người Tư Mộ đến bên mình, sau đó ra lệnh cho thủ hạ: “Đưa đi! Quay về tra hỏi rõ ràng!”
Chuyện lần này xảy ra đột ngột, rõ ràng là có kế hoạch có mục đích.
Nếu như không phải vừa đúng lúc anh nhìn màn hình theo dõi trên máy tính thật không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Lúc Ngôn Mặc Bạch xem tài liệu, lúc mỏi mắt thường liếc nhìn màn hình theo dõi trên máy tính.
Màn ảnh chia làm nhiều ô vuông, ô vuông phía dưới cùng chính là màn hình ở bãi đậu xe.
Ngôn Mặc Bạch là muốn nhìn xem tiểu Cửu có thể lái xe đến đây trong vòng mười phút hay không. Nếu như động tác của tên nhóc này chậm một chút hay là vợ anh quá vội vàng xuống quá sớm, hay là cô ở dưới đó đợi người.
Nhưng trong lúc vô tình đảo mắt nhìn liền phát hiện có một chiếc xe đậu trong góc tối. Năng lực điều tra cùng trinh sát của Ngôn Mặc Bạch vô cùng mạnh, năng lực quan sát cũng là hạng nhất. Chỉ cần liếc mắt, trực giác liền cho anh biết chiếc xe kia có điểm không thích hợp. Góc độ đó ngay trước cửa thang máy.
Ngôn Mặc Bạch lắng nghe một chút, phòng bên cạnh không có âm thanh. Chẳng lẽ là lúc anh vùi đầu xem tài liệu, người phụ nữ này liền thừa dịp anh không chú ý đi ra ngoài?
Bãi đậu xe?
Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến điều này lập tức gõ bàn phím, chuyển đến máy theo dõi trong thang máy.
Khi hắn nhìn thấy vợ mình đang bị một người đàn ông giữ chặt tay, cơn giận của anh trong nháy mắt bốc lên, khẽ chửi “Chết tiệt!” lập tức đi ra ngoài.
Người này cũng hận cái thang máy đi quá chậm, đi cầu thang càng chậm, vì vậy không do dự đi qua cửa sổ, móc sắt móc lên cửa sổ, anh lật người liền nhảy xuống, cách mặt đất khoảng một mét liền khống chế dây thừng đang trượt, nhảy một cái liền rơi xuống đất.
Động tác hoàn toàn nhanh như nước chảy mây trôi, bộ dáng hoàn thành hết sức đẹp trai. Giống như trong phim vậy.
Tiểu Trang vẫn đi theo Ngôn Mặc Bạch vào phòng làm việc, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy hình ảnh trong màn hình.
Ngôn Mặc Bạch giận dữ đi ra, anh ta cũng dẫn theo những người ưu tú đi theo, còn cố ý dặn người theo dõi chiếc xe trong góc bãi đỗ xe kia.
Vì vậy một ngày này, ở phía sau tòa nhà xuất hiện rất nhiều “Cao thủ võ lâm” hoặc là “Batman”.
Lúc Ngôn Mặc Bạch đến bãi đậu xe vừa đúng lúc tiểu Cửu lái xe tới.
Vốn dĩ anh ta đang âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân có thể lái xe đến đây chỉ trong mười phút, vì tranh thủ thời gian, anh ta lái chiếc xe thể thao của mình như tên lửa. Nhưng vừa tới bãi đậu xe liền nhìn thấy đại ca tối sầm mặt đang đi về phía bãi đậu xe, phía sau còn có một đám huynh đệ ưu tú.
Anh ta đương nhiên biết không phải đại ca đưa người tới chào đón mình. Nhìn trận thế này, sắc mặt anh ta lập tức nghiêm túc, ý thức được có chuyện xảy ra, vì vậy định dừng xe, sau đó cùng đi vào.
Anh ta còn chưa kịp dừng xe chỉ thấy một chiếc xe từ bên trong lao ra với tốc độ rất nhanh. Vốn dĩ suy đoán tình trạng bên trong được mấy phần, bây giờ chiếc xe này chạy ra nhanh như vậy thu hút sự chú ý của anh ta. Lúc xe quẹo qua, anh ta nhìn người trên xe, một nam một nữ. Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng tiểu Cửu thấy rõ người ở bên trong nhìn rất quen.
Nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm.
Lúc này tiểu Trang gọi điện thoại tới.
“Tiểu Cửu, cậu lập tức đuổi theo chiếc xe vừa chạy ra.” Tiểu Trang hận không thể nói tục lúc đó. Anh ta phái người đi còn chưa tới gần chiếc xe liền chạy đi mất. Đoán chừng là nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch đi tới.
Cứ như vậy càng thêm khả nghi.
Thông qua máy tính thấy tiểu Cửu đang ở lối ra liền ra lệnh cho cậu ta để cậu ta theo dõi chiếc xe kia.
Tiểu Cửu nhận được lệnh không hỏi gì lập tức quay đầu xe, đạp chân ga, chiếc xe liền chạy ra ngoài, tốc độ kia không khác gì tên lửa.
Ngôn Mặc Bạch ôm chặt người phụ nữ của mình.
Tư Mộ ở trong ngực anh run run nhưng vẫn còn giùng giằng nghĩ muốn thoát khỏi ngực anh.
Ngôn Mặc Bạch một tay ôm cô, một tay nắm cằm cô ép cô nhìn mình.
“Muốn làm gì?” Đáy mắt hắn như vực sâu vô tận, Tư Mộ bị bắt nhìn thẳng liền lọt vào vực sâu này. Cơ thể cô run run, nước mắt lại trào ra. Nhưng cô cắn môi, nâng mặt lên, quật cường không cho nước mắt rơi xuống. Hai hàng nước mắt chưa khô còn dính trên mặt, trên môi còn vết máu. Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch đột nhiên tái mét, buông tay đang nắm cằm cô ra, rõ ràng chỗ đó có dấu ngón tay.
Ngon Mặc Bạch biết da cô mềm, vì vậy hắn rất chú ý khống chế sức mạnh, dấu ngón tay ở cằm cô không thể nào là do hắn gây ra.
Trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí, đưa tay ôm Tư Mộ trong ngực, gọi người đang định đưa tên kia đi lại "Tên gãy tay đó giữ lại cho tôi. Tôi tự mình chiêu đãi anh ta."
Anh nhìn lướt qua, nhìn thì thấy người bị cắt đứt bàn tay, một ngón tay khác cũng có vết máu, ngón trỏ bị bắn nát. Xem ra đó chính là nguyên nhân miệng vợ hắn có máu.
Tim Ngôn Mặc Bạch khẽ thắt lại, có chút tức giận hận mình không thể ra tay sớm khiến cô chịu uất ức như vậy.
Tư Mộ bị bàn tay anh đặt sau gáy, mặt vùi vào lồng ngực anh, cứ dán chặt như vậy, Tư Mộ nhắm hai mắt, cảm nhận nhịp đập của trái tim, giây tiếp theo nhịp tim của cô cũng bị lâu tần số của anh, có thể nói là đập tương đương nhau.
Cô cắn môi, chóp mũi đều tràn ngập hương của anh, vừa an tâm hít thở vừa khổ sở nghĩ muốn khóc.
Rốt cuộc anh cũng đến!
Đột nhiên trong lòng Tư Mộ cảm thấy bi thương.
Lần này Ngôn Mặc Bạch xuất hiện đúng lúc nguy hiểm nhất không cho người kia xâm hại mình. Nhưng là anh không biết lúc trước mình đã bị người khác đoạt đi sự trong sạch. Lúc đó cũng là mùa thu, khoảng cách rất gần rất gần mình. Lúc côn đồ bắt nạt mình, anh ấy ra tay cứu giúp nhưng mình lại tham lam hơn nghĩ sao anh không xuất hiện sớm hơn, sớm hơn lúc mình uống say, hoặc là xuất hiện trước lúc người đó xuyên qua mình?
Rốt cuộc cô không nhịn được rơi nước mắt thấm ướt một mảng áo anh. Sự dán chặt vào người này đối với Ngôn Mặc Bạch mà nói giống như lửa đốt, nướng cháy tim hắn. Mỗi một giọt nước mắt của cô giống như hoa lửa, mãnh liệt đánh tới, khiến anh cảm thấy thương sót.
Bàn tay ôm chặt cô dần dần nắm thành đấm, đầu ngón tay trắng bệch nhưng không nói gì.
Những người kia nghe thấy lời Ngôn Mặc Bạch nói, chân càng nhũn hơn, giống như muốn ngã quỵ trên mặt đất không đứng lên nổi. Những người bắt trói bọn họ đá đá mấy cái, vừa nhanh vừa mạnh khiến họ phải khóc lóc cầu xin tha thứ.
Mà tên cầm đầu bị gãy tay đó lại cố gắng nhịn đau, mắt hung hăng nhìn chằm Ngôn Mặc Bạch, khuôn mặt dữ tợn cũng trở nên méo mó.
"Ha ha ha.... Mày đừng hả hê quá sớm. Mày dám đụng đến tao nhất định sẽ không có kết quả tốt. Cứ chờ xem!" Tên cầm đầu đột nhiên nở nụ cười.
Ngôn Mặc Bạch không nói gì chỉ nhíu mày, thở dài, đưa tay vỗ đầu người phụ nữ của anh, nhẹ nhàng xoa. Tư Mộ nghe thấy tiếng cười đó cơ thể càng run hơn. Vốn dĩ cô chỉ bị anh ta ôm, nhưng nụ cười của tên đó lại khiến cô nắm chặt quần áo Ngôn Mặc Bạch.
Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch càng lạnh hơn. Cái thứ không biết sống chết này, chết đến nơi còn dọa đến người phụ nữ của anh.
Ngôn Mặc Bạch không nói gì nhưng tính khí thuộc hạ của anh không tốt như vậy. Tiện tay móc súng hướng về phía đùi tên kia nả một phát súng, tên kia lập tức ngã trên mặt đất.
"Không dám động đến mày sao? Ngược lại tao muốn nhìn xem cá không thể cử động là như thế nào!" Lệ Hỏa là một thuộc hạ của Ngôn Mặc Bạch, tính khí rất nóng nảy, người cũng như tên, thủ đoạn hung dữ, tính khí như lửa. Vốn dĩ nhìn khuôn mặt âm trầm của đại ca anh đã sớm muốn ra tay, tên kia lại dám ra tay với người phụ nữ của đại ca, không phải muốn chết là gì? Nhưng đại ca có ý muốn giữ hắn ta lại tự mình ra tay, vì vậy anh nhịn. Thế nhưng tên kia thì sao, thật đúng là con mẹ nó bị coi thường không còn mặt mũi lại còn dám dọa? Vậy thì đừng trách anh ra tay.
Tên kia bị trúng đạn ngã quỵ trên mặt đất, đâu đến thiếu chút nữa ngất đi. Nhưng Lệ Họa cũng không để ý, đạp cho anh ta một phát bay xa mấy mét: "Tự đứng dậy cho ông đây xem! Tao thật muốn xem một chút mày khiến cảm thấy tao không dễ chịu là như thế nào?"
Thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch đều là những người đã từng xông vào gió tanh mưa máu, đối với bọn họ những thứ này chẳng đáng gì, còn nhẹ hơn so với cù lét. Nhưng đối với những tên kia lại bị dọa cho tiểu cả ra quần. Tuy nói rằng được trải qua huấn luyện đặc thù thế nhưng dạng liều mạng hung ác bọn họ chưa từng thấy qua, thật là đáng sợ.
Tư Mộ đã biết người của Ngôn Mặc Bạch rất hung dữ, vừa ra tay không chết cũng tàn phế. Nhưng Vưu Ưu bọn họ lại bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Sở Kỳ nhìn chằm chằm mấy thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch, cô dám khẳng định, người từ phòng 1818 đi ra cũng chính là thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc là người thế nào?
Người đàn ông bị anh nhìn không khỏi rùng mình.
Không phải nói cháu trai công ty quốc tế YT chỉ là một cậu ấm sao? Tại sao anh ta cảm thấy người đàn ông trước mắt này so với ma quỷ còn kinh khủng hơn?
Khí thế như vậy không thể là giả được.
Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ nhưng anh ta vẫn giả bộ tỉnh táo. Cố gắng tạo ánh mắt hung ác nhìn Mặc Bạch, sau đó có chút khinh thường cười : “A! Thì ra là, tôi còn tưởng là ai chứ.....”
Một đám thủ hạ của anh ta lúc nhìn thấy Mặc Bạch đều không tự giác dừng lại, toàn bộ bị khí thế của anh làm cho bọn họ không dám có hành động gì. Nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của đại ca hình như xem Ngôn Mặc Bạch không ra gì, vì vậy thở dài một hơi, khôi phục khí thế cường ngạnh, bộ dạng ngạo nghễ đứng cạnh đại ca nhìn Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch không nói gì, ánh mắt lướt qua đám người nhìn về phía bên trong.
Người phụ nữ của anh đôi mắt hồng hồng, trên môi còn có máu, khuôn mặt quật cường không khuất phục. Lúc hai người nhìn nhau, cô lại đột nhiên cắn môi, nước mắt như những hạt trân châu bắt đầu rơi xuống.
Ngôn Mặc Bạch chợt đau thắt lòng giống như bị quất một roi rất đau.
Hướng về phía người bên trong nói: “Tới đây!”
Giọng nói rất tự nhiên ôn hòa, hoàn toàn không lạnh lùng như trước, bộ dáng giống như dụ dỗ một đứa trẻ. Nhưng Tư Mộ không trả lời, thậm chí cơ thể run rẩy, rúc về phía sau, núp vào một góc mà Ngôn Mực Bạch không thể nhìn thấy.
Cô chẳng những không nghe lời mà còn trốn tránh anh?
Ngôn Mặc Bạch lập tức tối sầm mặt, ánh mắt càng âm u hơn.
Cảm thấy trán nổi gân xanh, Ngôn Mặc Bạch cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
Lúc này người đàn ông cầm đầu kia cười: “Anh Ngôn, xem ra cô ta không muốn đi với anh!” Ý là nếu anh không đưa người rời đi, vậy thì đừng trách tôi.
Vưu Ngư bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ lại bắt đầu khóc, Vưu Ưu ôm bé vào lòng dụ dỗ. Lại nhìn Tư Mộ đang dịch về phía mình, thấy cô nước mắt giàn dụa, ân cần hỏi: “Mộ Mộ, cậu không sao chứ?”
Chuyện xảy ra vừa rồi mọi người đều thấy rõ. Bị người đàn ông kia chạm vào quả thật chính là một loại nhục nhã, dù là ai cũng sẽ cảm thấy ghê tởm.
Vốn dĩ lúc trước Tư Mộ đã từng trải qua, hôm nay chuyện này lại xảy ra lại kích thích sự sợ hãi trong lòng cô. Cô khóc như vậy cũng là lẽ bình thường.
Nhưng ngay thời khắc nguy hiểm Ngôn Mặc Bạch đã xuất hiện khiến cô may mắn thoát nạn. Tại sao cô còn trốn Ngôn Mặc Bạch?
Tư Mộ thấy Vưu Ưu quan tâm hỏi han, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.
Sở Kỳ, An Thanh Thần cùng Diêu Dao, vừa rồi ba người bọn họ đánh quyết liệt nhất. Đem hết sức lực ra chiến đấu, không có kỹ năng xô xát, quần áo trên người rách bươm không ra dáng, tóc cũng hỗn loạn, tổng thể rất chật vật. Lúc này nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch xuất hiện cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mộ Mộ, chúng ta ra ngoài trước. Những người này giao cho Ngôn Mặc Bạch xử lý.” Sở Kỳ đi tới kéo tay Tư Mộ đi ra ngoài, gọi những người khác đi theo. Những người mà Ngôn Mặc Bạch đưa tới liếc mắt nhìn liền có thể biết không phải người tầm thường, khí thế này rất mạnh mẽ, giống những người đã gặp ở hành lanh lầu mười tám.
Sở Kỳ dám khẳng định, Ngôn Mặc Bạch không đơn giản chỉ là một công tử nhà giàu!
Hơn nữa đối với những kẻ xấu không biết sống chết bên cạnh, đối với bọn họ mà nói căn bản nhìn không vừa mắt.
Tránh khỏi lát nữa những người này cùng đường làm càn, tốt hơn là họ nhanh chóng rời khỏi đây.
Sở Kỳ kéo tay Tư Mộ, vừa bước được mấy bước, mấy người bên cạnh liền “dồn” ngược trở lại “Ồ......Tôi nói các cô có thể đi sao?”
Hình như người đàn ông này không ý thức được nguy hiểm, thậm chí còn không biết sống chết đưa tay muốn kéo Tư Mộ.
Hắn ta vừa mới vươn tay chỉ nghe “bụp” một tiếng, âm thanh không lớn, là súng giảm thanh. Sau đó kèm theo là tiếng kêu rên thảm thiết như heo bị chọc tiết của người đàn ông.
“Ngao.......”
Người mới vừa muốn đưa tay kéo Tư Mộ, cánh tay đã bị bắn nát, ôm cánh tay đau lăn lộn trên mặt đất.
Những người còn lại cũng bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất, nghe tiếng hắn ta kêu rên, chân dần dần nhũn ra.
Động tác ra tay quá nhanh, cũng quá hung ác, hơn nữa lực sát thương không phải loại súng lục bình thường có thể gây ra.
Tình thế kịch liệt thay đổi. Người bên này bắt đầu hoảng sợ. Đại ca bị quật ngã đầu tiên khiến cả nhóm như rồng mất đầu không biết nên phải làm sao.
Ngôn Mặc Bạch phất phất tay, mấy người sau lưng hắn liền xông lên, khống chế những người còn lại, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, động tác rất nhanh đem người trói lại. Ngôn Mặc Bạch sắc mặt u ám đi tới thang máy, duỗi cánh tay dài kéo cả người Tư Mộ đến bên mình, sau đó ra lệnh cho thủ hạ: “Đưa đi! Quay về tra hỏi rõ ràng!”
Chuyện lần này xảy ra đột ngột, rõ ràng là có kế hoạch có mục đích.
Nếu như không phải vừa đúng lúc anh nhìn màn hình theo dõi trên máy tính thật không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Lúc Ngôn Mặc Bạch xem tài liệu, lúc mỏi mắt thường liếc nhìn màn hình theo dõi trên máy tính.
Màn ảnh chia làm nhiều ô vuông, ô vuông phía dưới cùng chính là màn hình ở bãi đậu xe.
Ngôn Mặc Bạch là muốn nhìn xem tiểu Cửu có thể lái xe đến đây trong vòng mười phút hay không. Nếu như động tác của tên nhóc này chậm một chút hay là vợ anh quá vội vàng xuống quá sớm, hay là cô ở dưới đó đợi người.
Nhưng trong lúc vô tình đảo mắt nhìn liền phát hiện có một chiếc xe đậu trong góc tối. Năng lực điều tra cùng trinh sát của Ngôn Mặc Bạch vô cùng mạnh, năng lực quan sát cũng là hạng nhất. Chỉ cần liếc mắt, trực giác liền cho anh biết chiếc xe kia có điểm không thích hợp. Góc độ đó ngay trước cửa thang máy.
Ngôn Mặc Bạch lắng nghe một chút, phòng bên cạnh không có âm thanh. Chẳng lẽ là lúc anh vùi đầu xem tài liệu, người phụ nữ này liền thừa dịp anh không chú ý đi ra ngoài?
Bãi đậu xe?
Ngôn Mặc Bạch nghĩ đến điều này lập tức gõ bàn phím, chuyển đến máy theo dõi trong thang máy.
Khi hắn nhìn thấy vợ mình đang bị một người đàn ông giữ chặt tay, cơn giận của anh trong nháy mắt bốc lên, khẽ chửi “Chết tiệt!” lập tức đi ra ngoài.
Người này cũng hận cái thang máy đi quá chậm, đi cầu thang càng chậm, vì vậy không do dự đi qua cửa sổ, móc sắt móc lên cửa sổ, anh lật người liền nhảy xuống, cách mặt đất khoảng một mét liền khống chế dây thừng đang trượt, nhảy một cái liền rơi xuống đất.
Động tác hoàn toàn nhanh như nước chảy mây trôi, bộ dáng hoàn thành hết sức đẹp trai. Giống như trong phim vậy.
Tiểu Trang vẫn đi theo Ngôn Mặc Bạch vào phòng làm việc, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy hình ảnh trong màn hình.
Ngôn Mặc Bạch giận dữ đi ra, anh ta cũng dẫn theo những người ưu tú đi theo, còn cố ý dặn người theo dõi chiếc xe trong góc bãi đỗ xe kia.
Vì vậy một ngày này, ở phía sau tòa nhà xuất hiện rất nhiều “Cao thủ võ lâm” hoặc là “Batman”.
Lúc Ngôn Mặc Bạch đến bãi đậu xe vừa đúng lúc tiểu Cửu lái xe tới.
Vốn dĩ anh ta đang âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân có thể lái xe đến đây chỉ trong mười phút, vì tranh thủ thời gian, anh ta lái chiếc xe thể thao của mình như tên lửa. Nhưng vừa tới bãi đậu xe liền nhìn thấy đại ca tối sầm mặt đang đi về phía bãi đậu xe, phía sau còn có một đám huynh đệ ưu tú.
Anh ta đương nhiên biết không phải đại ca đưa người tới chào đón mình. Nhìn trận thế này, sắc mặt anh ta lập tức nghiêm túc, ý thức được có chuyện xảy ra, vì vậy định dừng xe, sau đó cùng đi vào.
Anh ta còn chưa kịp dừng xe chỉ thấy một chiếc xe từ bên trong lao ra với tốc độ rất nhanh. Vốn dĩ suy đoán tình trạng bên trong được mấy phần, bây giờ chiếc xe này chạy ra nhanh như vậy thu hút sự chú ý của anh ta. Lúc xe quẹo qua, anh ta nhìn người trên xe, một nam một nữ. Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng tiểu Cửu thấy rõ người ở bên trong nhìn rất quen.
Nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm.
Lúc này tiểu Trang gọi điện thoại tới.
“Tiểu Cửu, cậu lập tức đuổi theo chiếc xe vừa chạy ra.” Tiểu Trang hận không thể nói tục lúc đó. Anh ta phái người đi còn chưa tới gần chiếc xe liền chạy đi mất. Đoán chừng là nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch đi tới.
Cứ như vậy càng thêm khả nghi.
Thông qua máy tính thấy tiểu Cửu đang ở lối ra liền ra lệnh cho cậu ta để cậu ta theo dõi chiếc xe kia.
Tiểu Cửu nhận được lệnh không hỏi gì lập tức quay đầu xe, đạp chân ga, chiếc xe liền chạy ra ngoài, tốc độ kia không khác gì tên lửa.
Ngôn Mặc Bạch ôm chặt người phụ nữ của mình.
Tư Mộ ở trong ngực anh run run nhưng vẫn còn giùng giằng nghĩ muốn thoát khỏi ngực anh.
Ngôn Mặc Bạch một tay ôm cô, một tay nắm cằm cô ép cô nhìn mình.
“Muốn làm gì?” Đáy mắt hắn như vực sâu vô tận, Tư Mộ bị bắt nhìn thẳng liền lọt vào vực sâu này. Cơ thể cô run run, nước mắt lại trào ra. Nhưng cô cắn môi, nâng mặt lên, quật cường không cho nước mắt rơi xuống. Hai hàng nước mắt chưa khô còn dính trên mặt, trên môi còn vết máu. Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch đột nhiên tái mét, buông tay đang nắm cằm cô ra, rõ ràng chỗ đó có dấu ngón tay.
Ngon Mặc Bạch biết da cô mềm, vì vậy hắn rất chú ý khống chế sức mạnh, dấu ngón tay ở cằm cô không thể nào là do hắn gây ra.
Trong mắt đột nhiên hiện lên sát khí, đưa tay ôm Tư Mộ trong ngực, gọi người đang định đưa tên kia đi lại "Tên gãy tay đó giữ lại cho tôi. Tôi tự mình chiêu đãi anh ta."
Anh nhìn lướt qua, nhìn thì thấy người bị cắt đứt bàn tay, một ngón tay khác cũng có vết máu, ngón trỏ bị bắn nát. Xem ra đó chính là nguyên nhân miệng vợ hắn có máu.
Tim Ngôn Mặc Bạch khẽ thắt lại, có chút tức giận hận mình không thể ra tay sớm khiến cô chịu uất ức như vậy.
Tư Mộ bị bàn tay anh đặt sau gáy, mặt vùi vào lồng ngực anh, cứ dán chặt như vậy, Tư Mộ nhắm hai mắt, cảm nhận nhịp đập của trái tim, giây tiếp theo nhịp tim của cô cũng bị lâu tần số của anh, có thể nói là đập tương đương nhau.
Cô cắn môi, chóp mũi đều tràn ngập hương của anh, vừa an tâm hít thở vừa khổ sở nghĩ muốn khóc.
Rốt cuộc anh cũng đến!
Đột nhiên trong lòng Tư Mộ cảm thấy bi thương.
Lần này Ngôn Mặc Bạch xuất hiện đúng lúc nguy hiểm nhất không cho người kia xâm hại mình. Nhưng là anh không biết lúc trước mình đã bị người khác đoạt đi sự trong sạch. Lúc đó cũng là mùa thu, khoảng cách rất gần rất gần mình. Lúc côn đồ bắt nạt mình, anh ấy ra tay cứu giúp nhưng mình lại tham lam hơn nghĩ sao anh không xuất hiện sớm hơn, sớm hơn lúc mình uống say, hoặc là xuất hiện trước lúc người đó xuyên qua mình?
Rốt cuộc cô không nhịn được rơi nước mắt thấm ướt một mảng áo anh. Sự dán chặt vào người này đối với Ngôn Mặc Bạch mà nói giống như lửa đốt, nướng cháy tim hắn. Mỗi một giọt nước mắt của cô giống như hoa lửa, mãnh liệt đánh tới, khiến anh cảm thấy thương sót.
Bàn tay ôm chặt cô dần dần nắm thành đấm, đầu ngón tay trắng bệch nhưng không nói gì.
Những người kia nghe thấy lời Ngôn Mặc Bạch nói, chân càng nhũn hơn, giống như muốn ngã quỵ trên mặt đất không đứng lên nổi. Những người bắt trói bọn họ đá đá mấy cái, vừa nhanh vừa mạnh khiến họ phải khóc lóc cầu xin tha thứ.
Mà tên cầm đầu bị gãy tay đó lại cố gắng nhịn đau, mắt hung hăng nhìn chằm Ngôn Mặc Bạch, khuôn mặt dữ tợn cũng trở nên méo mó.
"Ha ha ha.... Mày đừng hả hê quá sớm. Mày dám đụng đến tao nhất định sẽ không có kết quả tốt. Cứ chờ xem!" Tên cầm đầu đột nhiên nở nụ cười.
Ngôn Mặc Bạch không nói gì chỉ nhíu mày, thở dài, đưa tay vỗ đầu người phụ nữ của anh, nhẹ nhàng xoa. Tư Mộ nghe thấy tiếng cười đó cơ thể càng run hơn. Vốn dĩ cô chỉ bị anh ta ôm, nhưng nụ cười của tên đó lại khiến cô nắm chặt quần áo Ngôn Mặc Bạch.
Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch càng lạnh hơn. Cái thứ không biết sống chết này, chết đến nơi còn dọa đến người phụ nữ của anh.
Ngôn Mặc Bạch không nói gì nhưng tính khí thuộc hạ của anh không tốt như vậy. Tiện tay móc súng hướng về phía đùi tên kia nả một phát súng, tên kia lập tức ngã trên mặt đất.
"Không dám động đến mày sao? Ngược lại tao muốn nhìn xem cá không thể cử động là như thế nào!" Lệ Hỏa là một thuộc hạ của Ngôn Mặc Bạch, tính khí rất nóng nảy, người cũng như tên, thủ đoạn hung dữ, tính khí như lửa. Vốn dĩ nhìn khuôn mặt âm trầm của đại ca anh đã sớm muốn ra tay, tên kia lại dám ra tay với người phụ nữ của đại ca, không phải muốn chết là gì? Nhưng đại ca có ý muốn giữ hắn ta lại tự mình ra tay, vì vậy anh nhịn. Thế nhưng tên kia thì sao, thật đúng là con mẹ nó bị coi thường không còn mặt mũi lại còn dám dọa? Vậy thì đừng trách anh ra tay.
Tên kia bị trúng đạn ngã quỵ trên mặt đất, đâu đến thiếu chút nữa ngất đi. Nhưng Lệ Họa cũng không để ý, đạp cho anh ta một phát bay xa mấy mét: "Tự đứng dậy cho ông đây xem! Tao thật muốn xem một chút mày khiến cảm thấy tao không dễ chịu là như thế nào?"
Thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch đều là những người đã từng xông vào gió tanh mưa máu, đối với bọn họ những thứ này chẳng đáng gì, còn nhẹ hơn so với cù lét. Nhưng đối với những tên kia lại bị dọa cho tiểu cả ra quần. Tuy nói rằng được trải qua huấn luyện đặc thù thế nhưng dạng liều mạng hung ác bọn họ chưa từng thấy qua, thật là đáng sợ.
Tư Mộ đã biết người của Ngôn Mặc Bạch rất hung dữ, vừa ra tay không chết cũng tàn phế. Nhưng Vưu Ưu bọn họ lại bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Sở Kỳ nhìn chằm chằm mấy thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch, cô dám khẳng định, người từ phòng 1818 đi ra cũng chính là thủ hạ của Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc là người thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.