Chương 77: Cô Dám Gạt Tôi (1)
Đường Tiểu Hàm
17/09/2021
Edit: SmallTree
Beta: Tiểu Mai
Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
“Cút!”
Trong phòng ngủ yên tĩnh truyền đến tiếng quát giận dữ, chocolate đặt trên bàn cũng bị vứt xuống đầy đất.
Tần Ngọc không hiểu, bà chỉ nói với Lăng Việt chuyện Mộc Tiểu Đồng ra ngoài thôi mà anh lại nổi giận đến thế. Bà vội đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Mộc Tiểu Đồng bảo cô nhanh trở về.
“Cô gái này thật là, sao lại tắt máy chứ!” Tần Ngọc nôn nóng nhìn di động.
Sau đó quay lại hướng cửa phòng, hy vọng Tam thiếu chỉ là phát giận thôi, đừng làm ra mấy hành động đáng sợ, nếu không bà cũng không biết phải xử lý như thế nào.
“Đáng chết!”
Trong phòng anh tức giận mà mắng một câu, Mộc Tiểu Đồng kia thật không đầu óc, thế nhưng thật sự dám đi. Chờ anh bắt được cô, anh nhất định phải giáo huấn cô thật tốt.
“Bây giờ lập tức đến quảng trường!” Lăng Việt gọi cho Lãnh Tiêu, ra lệnh cho anh.
Lãnh Tiêu thực sự không hiểu, hơn nữa anh cũng không muốn đi, “Lão đại anh bảo em đến nơi đó làm gì? Giờ em đang có mỹ nhân ở trong ngực, còn thiếu đúng một bước thôi, bị nghẹn như vậy rất thống khổ.” Anh ta oán giận một câu.
Lăng Việt vừa nghe, giọng nói lại càng thêm âm lãnh, “Người phụ nữ của tôi đang ở quảng trường bị ông già kia khi dễ, cậu lập tức đi qua cứu cô ấy. Nếu không tương lai một năm tới cậu đều bị nghẹn!”
Thế mà lại dám oán giận chuyện này với anh, vậy anh cả ngày lẫn đêm đều bị tiểu yêu tinh Mộc Tiểu Đồng kia tra tấn thì phải oán giận với ai? Một bụng oán khí của anh đều đem ra để cảnh báo người anh em của mình.
“Trong vòng mười phút phải tới đó, đối phó với Mộc Kình Thiên thì không cần nương tay, nhìn thấy chị dâu cậu lập tức đem cô ấy tới gặp tôi.”
Lãnh Tiêu nhìn di động bị ngắt, cảm giác sống lưng lạnh toát, “Khoảng thời gian gần đây, tính tình của lão đại thật sự là càng ngày càng bạo lực, cảm giác giống như là Tả Thiếu Hoài nói vậy, dục cầu bất mãn.”
Anh ta đẩy mỹ nữ ở trên người ra, xuống giường mặc xong quần áo, đáy lòng lại buồn bực tới cực điểm.
“Mộc Tiểu Đồng thật là phiền phức, lần sau dứt khoát xử lý cô ta rồi đưa đến giường lão đại để anh ấy phát hỏa, nếu không mình làm gì còn mạng mà cùng Lăng Việt làm việc.”
Mộc Tiểu Đồng đi lang thang trên đường cái không có mục đích, cô không biết mình đã đi bao xa, mãi đến khi đôi chân mệt mỏi, mới tìm một công viên nhỏ ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn nhìn khắp nơi, rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Khu vực này đã từng là một công viên trò chơi lớn về sau được sửa lại, chỉ còn một vòng xoay ngựa gỗ. Giống như toàn bộ thành phố A đều là những hồi ức đẹp của cô và Tống Nho Thần.
“Vì cái gì mà anh cố tình muốn ruồng bỏ tình yêu của chúng ta?” Cô lẩm bẩm nói.
Cô biết Tống Nho Thần từng yêu cô, chỉ là hiện tại không yêu nữa mà thôi.
Cô ngây ngốc ngồi ở ghế, thời gian cứ thế chậm rãi trôi đi, màn đêm dần buông xuống, đèn đường cũng được thắp sáng. Lúc này cô mới phát hiện, thì ra cô đã ngồi ở chỗ này lâu như vậy rồi.
Cô từ từ đứng dậy, thân thể bởi vì ngồi bất động lâu mà có chút bủn rủn, nhìn ánh đèn bắt mắt của nhà hàng ở phía đối diện, cô nghĩ mình vẫn nên đi ăn cơm sau đó mới trở về, cô cần thêm chút thời gian để yên tĩnh lại.
Chính cô cũng không biết, giờ phút này, bởi vì cô mà trên dưới Lăng gia như rơi vào hầm băng, tất cả mọi người đều lo sợ, bất an.
“Cậu nói lại lần nữa!”
Lăng Việt nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiêu đang đứng trước mặt, thanh âm lạnh lẽo như thường lệ, nhưng đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, Lãnh Tiêu vẫn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Lãnh Tiêu hơi do dự lặp lại một lần nữa, “Em đến quảng trường rồi, cũng phái thêm người đi tìm ở đó, nhưng không biết Mộc Tiểu Đồng đã đi đâu? Mộc Kình Thiên ở đó đợi gần một giờ không thấy cô ấy cũng tự động rời đi.”
“Vậy cô ấy đi đâu?” Anh không kiên nhẫn lớn tiếng hỏi.
Anh rõ ràng nghe được Mộc Tiểu Đồng nói chuyện điện thoại với Mộc Kình Thiên, ông ta còn bắt cô đến quảng trường để gặp mặt, Mộc Kình Thiên tuyệt đối sẽ khi dễ cô, cho nên anh mới không để cô đi.
“Em… em không biết.” Lãnh Tiêu thấy Lăng Việt đang tức giận, nhất thời nói lắp.
“Em đã phái người đi tìm rồi, chắc sẽ sớm có tin tức thôi.”
“Đi điều tra Mộc Tiểu Bội và Phương Mai, nếu Mộc Tiểu Bội kia dám lấy đứa con hoang trong bụng uy hiếp cô ấy, vậy làm cho đứa bé kia biến mất luôn đi, để cô ta cả đời này cũng không thể sinh con.”
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, rọi vào đôi mắt xanh thẳm mà thâm thúy kia, nổi lên đầy những tia máu.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Beta: Tiểu Mai
Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
“Cút!”
Trong phòng ngủ yên tĩnh truyền đến tiếng quát giận dữ, chocolate đặt trên bàn cũng bị vứt xuống đầy đất.
Tần Ngọc không hiểu, bà chỉ nói với Lăng Việt chuyện Mộc Tiểu Đồng ra ngoài thôi mà anh lại nổi giận đến thế. Bà vội đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Mộc Tiểu Đồng bảo cô nhanh trở về.
“Cô gái này thật là, sao lại tắt máy chứ!” Tần Ngọc nôn nóng nhìn di động.
Sau đó quay lại hướng cửa phòng, hy vọng Tam thiếu chỉ là phát giận thôi, đừng làm ra mấy hành động đáng sợ, nếu không bà cũng không biết phải xử lý như thế nào.
“Đáng chết!”
Trong phòng anh tức giận mà mắng một câu, Mộc Tiểu Đồng kia thật không đầu óc, thế nhưng thật sự dám đi. Chờ anh bắt được cô, anh nhất định phải giáo huấn cô thật tốt.
“Bây giờ lập tức đến quảng trường!” Lăng Việt gọi cho Lãnh Tiêu, ra lệnh cho anh.
Lãnh Tiêu thực sự không hiểu, hơn nữa anh cũng không muốn đi, “Lão đại anh bảo em đến nơi đó làm gì? Giờ em đang có mỹ nhân ở trong ngực, còn thiếu đúng một bước thôi, bị nghẹn như vậy rất thống khổ.” Anh ta oán giận một câu.
Lăng Việt vừa nghe, giọng nói lại càng thêm âm lãnh, “Người phụ nữ của tôi đang ở quảng trường bị ông già kia khi dễ, cậu lập tức đi qua cứu cô ấy. Nếu không tương lai một năm tới cậu đều bị nghẹn!”
Thế mà lại dám oán giận chuyện này với anh, vậy anh cả ngày lẫn đêm đều bị tiểu yêu tinh Mộc Tiểu Đồng kia tra tấn thì phải oán giận với ai? Một bụng oán khí của anh đều đem ra để cảnh báo người anh em của mình.
“Trong vòng mười phút phải tới đó, đối phó với Mộc Kình Thiên thì không cần nương tay, nhìn thấy chị dâu cậu lập tức đem cô ấy tới gặp tôi.”
Lãnh Tiêu nhìn di động bị ngắt, cảm giác sống lưng lạnh toát, “Khoảng thời gian gần đây, tính tình của lão đại thật sự là càng ngày càng bạo lực, cảm giác giống như là Tả Thiếu Hoài nói vậy, dục cầu bất mãn.”
Anh ta đẩy mỹ nữ ở trên người ra, xuống giường mặc xong quần áo, đáy lòng lại buồn bực tới cực điểm.
“Mộc Tiểu Đồng thật là phiền phức, lần sau dứt khoát xử lý cô ta rồi đưa đến giường lão đại để anh ấy phát hỏa, nếu không mình làm gì còn mạng mà cùng Lăng Việt làm việc.”
Mộc Tiểu Đồng đi lang thang trên đường cái không có mục đích, cô không biết mình đã đi bao xa, mãi đến khi đôi chân mệt mỏi, mới tìm một công viên nhỏ ngồi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn nhìn khắp nơi, rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Khu vực này đã từng là một công viên trò chơi lớn về sau được sửa lại, chỉ còn một vòng xoay ngựa gỗ. Giống như toàn bộ thành phố A đều là những hồi ức đẹp của cô và Tống Nho Thần.
“Vì cái gì mà anh cố tình muốn ruồng bỏ tình yêu của chúng ta?” Cô lẩm bẩm nói.
Cô biết Tống Nho Thần từng yêu cô, chỉ là hiện tại không yêu nữa mà thôi.
Cô ngây ngốc ngồi ở ghế, thời gian cứ thế chậm rãi trôi đi, màn đêm dần buông xuống, đèn đường cũng được thắp sáng. Lúc này cô mới phát hiện, thì ra cô đã ngồi ở chỗ này lâu như vậy rồi.
Cô từ từ đứng dậy, thân thể bởi vì ngồi bất động lâu mà có chút bủn rủn, nhìn ánh đèn bắt mắt của nhà hàng ở phía đối diện, cô nghĩ mình vẫn nên đi ăn cơm sau đó mới trở về, cô cần thêm chút thời gian để yên tĩnh lại.
Chính cô cũng không biết, giờ phút này, bởi vì cô mà trên dưới Lăng gia như rơi vào hầm băng, tất cả mọi người đều lo sợ, bất an.
“Cậu nói lại lần nữa!”
Lăng Việt nhìn chằm chằm vào Lãnh Tiêu đang đứng trước mặt, thanh âm lạnh lẽo như thường lệ, nhưng đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, Lãnh Tiêu vẫn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Lãnh Tiêu hơi do dự lặp lại một lần nữa, “Em đến quảng trường rồi, cũng phái thêm người đi tìm ở đó, nhưng không biết Mộc Tiểu Đồng đã đi đâu? Mộc Kình Thiên ở đó đợi gần một giờ không thấy cô ấy cũng tự động rời đi.”
“Vậy cô ấy đi đâu?” Anh không kiên nhẫn lớn tiếng hỏi.
Anh rõ ràng nghe được Mộc Tiểu Đồng nói chuyện điện thoại với Mộc Kình Thiên, ông ta còn bắt cô đến quảng trường để gặp mặt, Mộc Kình Thiên tuyệt đối sẽ khi dễ cô, cho nên anh mới không để cô đi.
“Em… em không biết.” Lãnh Tiêu thấy Lăng Việt đang tức giận, nhất thời nói lắp.
“Em đã phái người đi tìm rồi, chắc sẽ sớm có tin tức thôi.”
“Đi điều tra Mộc Tiểu Bội và Phương Mai, nếu Mộc Tiểu Bội kia dám lấy đứa con hoang trong bụng uy hiếp cô ấy, vậy làm cho đứa bé kia biến mất luôn đi, để cô ta cả đời này cũng không thể sinh con.”
Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, rọi vào đôi mắt xanh thẳm mà thâm thúy kia, nổi lên đầy những tia máu.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.