Chương 73: Dám Đi Tôi Liền Ăn Cô! (1)
Đường Tiểu Hàm
17/09/2021
“Thấy bộ dáng cô cảm động như vậy hay là lấy thân báo đáp đi!” Anh cười xấu xa.
“Cảm động cái rắm, uống nhanh lên, tôi còn phải thu dọn!” Cô không thể nào chịu nổi cái tính này của anh.
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy Lăng Việt có chút giống với Tống Nho Thần khi còn nhỏ, nhưng cũng có điểm khác, mà khác ở điểm nào thì chính cô cũng không biết.
Thế nhưng cô lại rất rõ, chỉ cần cô cố tình không thuận theo ý anh, thì người này sẽ có bộ dạng cực kỳ thiếu đánh.
……
“Rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Bên goài cửa phòng phẫu thuật, người của Tống gia và người của Mộc gia người đều nôn nóng chờ đợi.
Tống Nho Thần không nói lời nào mà chỉ an tĩnh ngồi ở bên, Phương Mai mất khống chế điên cuồng lắc cánh tay anh, “Cậu mau nói đi, Tiểu Bội bị làm sao vậy? Rốt cuộc ai mà ác độc như thế lại đẩy con bé?”
“Nho Thần, đó là con của con, đến bây giờ con còn che chở cho đứa con gái kia sao?”
Tống phu nhân tức giận mà trừng mắt nhìn con trai mình, lúc này bà ta cực kỳ hận Mộc Tiểu Đồng, cô thế mà lại giết hại đứa cháu bảo bối của bà ta.
“Mẹ đã sớm nói với con, Mộc Tiểu Đồng không phải cái thứ tốt lành gì. Khi còn nhỏ con đã không nghe lời mẹ, động vào một đứa con gái có tâm địa rắn rết như vậy. Bây giờ thì sao, đứa trẻ cũng bị cô ta hại chết rồi đấy!”
“Bà nói cái gì? Là Mộc Tiểu Đồng đẩy Tiểu Bội sao?” Mặt Phương Mai biến sắc, kích động đứng dậy.
“Đồng Đồng, cô không cố ý đâu.” Tống Nho Thần không ngẩng đầu lên, bất động, nhàn nhạt nói một câu.
"Chát" một tiếng.
Một cái tát như trời giáng đắp xuống khuôn mặt của Tống Nho Thần.
“Đến bây giờ mà mày còn nói thay cho nó!” Tống lão gia thống hận nhìn anh, ông ta tức giận đến gân xanh đều nổi hết lên, duỗi tay chỉ vào cửa phòng phẫu thuật.
“Vợ chưa cưới và con của mày còn đang nằm ở trong đó, thế mà mày còn dám thay con tiện nhân kia giải thích!”
“Ba, ba đừng nói như vậy, Đồng Đồng, cô ấy không phải người như vậy, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!” Tống Nho Thần không dám nhìn cửa phòng phẫu thuật, chịu đựng đau đớn trên mặt, kiên định nói một câu.
“Ngoài ý muốn? Chỉ cần là ngoài ý muốn thì cô ta có thể giết hại cháu ngoan của tao sao?” Tống lão gia không thể kiềm chế được, quát to.
Sắc mặt Mộc Kình Thiên xanh mét, đi tới, vỗ vỗ bả vai của Tống lão gia.
“Chuyện Mộc Tiểu Đồng, tôi sẽ cho ông một lời giải thích rõ ràng. Đây đều là Tiểu Bội quá thiện lương, mới để cho chị mình khi dễ như vậy, việc này không thể trách Nho Thần. Là do tôi dạy dỗ con cái không đến nơi đến chốn, mới có thể dạy ra thứ vô nhân tính như nó.”
Tống Nho Thần ngẩng đầu nhìn Mộc Kình Thiên một cái, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại mím chặt môi, không phát ra tiếng.
……
“Tao gọi điện thoại lâu như vậy rồi sao mày không bắt máy?”
Mộc Tiểu Đồng mới ấn nghe thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến một tiếng quát lớn. Cô nhíu nhíu mày, đang cân nhắc xem có nên tắt máy hay không?
“Mộc Tiểu Đồng, mày thật độc ác. Mày thế mà dám đẩy em gái mình, hại con bé thiếu chút nữa thì sinh non.”
Mộc Tiểu Đồng ngẩn ra, thiếu chút nữa thì sinh non? Ý là không sinh non!
Không biết vì cái gì mà lúc này cô lại thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm. Nói thật, mặc dù cô rất hận người của Mộc gia, nhưng cô không muốn bị mang tiếng hại một mạng người, lương tâm cô sẽ cắn rứt không yên.
“Ông tìm tôi có chuyện gì không?” Giọng nói cô lạnh nhạt, ông ta chỉ đơn thuần gọi điện thoại tới để mắng cô, vậy mắng cho đủ đi. Dù sao cô cũng đã quyết định là không để ý tới ông ta nữa!
“Mày đây là cái thái độ gì? Mày đẩy ngã em gái mình, còn dám nói chuyện như mình đúng sao. Mày đây là tâm địa gì, tính tình này cực kỳ giống mẹ mày.”
“Đừng có nhắc tới mẹ tôi, còn có Mộc Tiểu Bội không phải em gái tôi, tôi không có phúc nhận con gái riêng của ông làm em gái đâu!” Cô tức giận nói.
“Được… Mày, bây giờ mày đến gặp tao ngay lập tức, tao ở quảng trường chờ mày!” Mộc Kình Thiên bị cô làm cho tức giận, cuối cùng chỉ có thể ra lệnh kêu cô ra ngoài.
“Không.” Cô phun ra một chữ, duỗi tay chuẩn bị ngắt cuộc gọi.
Không biết có phải thời gian ở cùng Lăng Việt quá lâu nên bị anh đầu độc rồi không, mà cô cảm thấy để ý đến bọn họ quả thực là lãng phí thời gian.
“Mộc Tiểu Đồng, mày đừng cho rằng gả đến Lăng gia rồi, thì mày chính là Thiếu phu nhân. Nếu không có tao xử lý, thì cái gì mày cũng đều không phải, bây giờ mày lập tức đến đây cho tao!” Mộc Kình Thiên bị cô làm cho tức giận, ông ta đột nhiên quát to.
Mộc Tiểu Bội còn ở phòng bệnh khổ sở nói chị mình đáng sợ cỡ nào, tàn nhẫn cỡ nào, khiến ông ta không nhịn được liền chạy đến Lăng gia muốn bắt cô đến bệnh viện xin lỗi. Lại không nghĩ đến, bảo vệ Lăng gia không cho ông ta vào.
Có vẻ như Mộc Tiểu Đồng ở Lăng gia sống rất tốt, nếu không đời nào cô lại có quyền như thế, cô cũng chỉ là ngoài ý muốn được tên ngốc kia nhìn trúng mà thôi.
“Cho mày mười lăm phút, tao ở quảng trường chờ mày, thời gian của tao rất quý giá, mày đừng lãng phí thời gian của tao.”
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
“Cảm động cái rắm, uống nhanh lên, tôi còn phải thu dọn!” Cô không thể nào chịu nổi cái tính này của anh.
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy Lăng Việt có chút giống với Tống Nho Thần khi còn nhỏ, nhưng cũng có điểm khác, mà khác ở điểm nào thì chính cô cũng không biết.
Thế nhưng cô lại rất rõ, chỉ cần cô cố tình không thuận theo ý anh, thì người này sẽ có bộ dạng cực kỳ thiếu đánh.
……
“Rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Bên goài cửa phòng phẫu thuật, người của Tống gia và người của Mộc gia người đều nôn nóng chờ đợi.
Tống Nho Thần không nói lời nào mà chỉ an tĩnh ngồi ở bên, Phương Mai mất khống chế điên cuồng lắc cánh tay anh, “Cậu mau nói đi, Tiểu Bội bị làm sao vậy? Rốt cuộc ai mà ác độc như thế lại đẩy con bé?”
“Nho Thần, đó là con của con, đến bây giờ con còn che chở cho đứa con gái kia sao?”
Tống phu nhân tức giận mà trừng mắt nhìn con trai mình, lúc này bà ta cực kỳ hận Mộc Tiểu Đồng, cô thế mà lại giết hại đứa cháu bảo bối của bà ta.
“Mẹ đã sớm nói với con, Mộc Tiểu Đồng không phải cái thứ tốt lành gì. Khi còn nhỏ con đã không nghe lời mẹ, động vào một đứa con gái có tâm địa rắn rết như vậy. Bây giờ thì sao, đứa trẻ cũng bị cô ta hại chết rồi đấy!”
“Bà nói cái gì? Là Mộc Tiểu Đồng đẩy Tiểu Bội sao?” Mặt Phương Mai biến sắc, kích động đứng dậy.
“Đồng Đồng, cô không cố ý đâu.” Tống Nho Thần không ngẩng đầu lên, bất động, nhàn nhạt nói một câu.
"Chát" một tiếng.
Một cái tát như trời giáng đắp xuống khuôn mặt của Tống Nho Thần.
“Đến bây giờ mà mày còn nói thay cho nó!” Tống lão gia thống hận nhìn anh, ông ta tức giận đến gân xanh đều nổi hết lên, duỗi tay chỉ vào cửa phòng phẫu thuật.
“Vợ chưa cưới và con của mày còn đang nằm ở trong đó, thế mà mày còn dám thay con tiện nhân kia giải thích!”
“Ba, ba đừng nói như vậy, Đồng Đồng, cô ấy không phải người như vậy, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!” Tống Nho Thần không dám nhìn cửa phòng phẫu thuật, chịu đựng đau đớn trên mặt, kiên định nói một câu.
“Ngoài ý muốn? Chỉ cần là ngoài ý muốn thì cô ta có thể giết hại cháu ngoan của tao sao?” Tống lão gia không thể kiềm chế được, quát to.
Sắc mặt Mộc Kình Thiên xanh mét, đi tới, vỗ vỗ bả vai của Tống lão gia.
“Chuyện Mộc Tiểu Đồng, tôi sẽ cho ông một lời giải thích rõ ràng. Đây đều là Tiểu Bội quá thiện lương, mới để cho chị mình khi dễ như vậy, việc này không thể trách Nho Thần. Là do tôi dạy dỗ con cái không đến nơi đến chốn, mới có thể dạy ra thứ vô nhân tính như nó.”
Tống Nho Thần ngẩng đầu nhìn Mộc Kình Thiên một cái, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại mím chặt môi, không phát ra tiếng.
……
“Tao gọi điện thoại lâu như vậy rồi sao mày không bắt máy?”
Mộc Tiểu Đồng mới ấn nghe thì đầu bên kia điện thoại đã truyền đến một tiếng quát lớn. Cô nhíu nhíu mày, đang cân nhắc xem có nên tắt máy hay không?
“Mộc Tiểu Đồng, mày thật độc ác. Mày thế mà dám đẩy em gái mình, hại con bé thiếu chút nữa thì sinh non.”
Mộc Tiểu Đồng ngẩn ra, thiếu chút nữa thì sinh non? Ý là không sinh non!
Không biết vì cái gì mà lúc này cô lại thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm. Nói thật, mặc dù cô rất hận người của Mộc gia, nhưng cô không muốn bị mang tiếng hại một mạng người, lương tâm cô sẽ cắn rứt không yên.
“Ông tìm tôi có chuyện gì không?” Giọng nói cô lạnh nhạt, ông ta chỉ đơn thuần gọi điện thoại tới để mắng cô, vậy mắng cho đủ đi. Dù sao cô cũng đã quyết định là không để ý tới ông ta nữa!
“Mày đây là cái thái độ gì? Mày đẩy ngã em gái mình, còn dám nói chuyện như mình đúng sao. Mày đây là tâm địa gì, tính tình này cực kỳ giống mẹ mày.”
“Đừng có nhắc tới mẹ tôi, còn có Mộc Tiểu Bội không phải em gái tôi, tôi không có phúc nhận con gái riêng của ông làm em gái đâu!” Cô tức giận nói.
“Được… Mày, bây giờ mày đến gặp tao ngay lập tức, tao ở quảng trường chờ mày!” Mộc Kình Thiên bị cô làm cho tức giận, cuối cùng chỉ có thể ra lệnh kêu cô ra ngoài.
“Không.” Cô phun ra một chữ, duỗi tay chuẩn bị ngắt cuộc gọi.
Không biết có phải thời gian ở cùng Lăng Việt quá lâu nên bị anh đầu độc rồi không, mà cô cảm thấy để ý đến bọn họ quả thực là lãng phí thời gian.
“Mộc Tiểu Đồng, mày đừng cho rằng gả đến Lăng gia rồi, thì mày chính là Thiếu phu nhân. Nếu không có tao xử lý, thì cái gì mày cũng đều không phải, bây giờ mày lập tức đến đây cho tao!” Mộc Kình Thiên bị cô làm cho tức giận, ông ta đột nhiên quát to.
Mộc Tiểu Bội còn ở phòng bệnh khổ sở nói chị mình đáng sợ cỡ nào, tàn nhẫn cỡ nào, khiến ông ta không nhịn được liền chạy đến Lăng gia muốn bắt cô đến bệnh viện xin lỗi. Lại không nghĩ đến, bảo vệ Lăng gia không cho ông ta vào.
Có vẻ như Mộc Tiểu Đồng ở Lăng gia sống rất tốt, nếu không đời nào cô lại có quyền như thế, cô cũng chỉ là ngoài ý muốn được tên ngốc kia nhìn trúng mà thôi.
“Cho mày mười lăm phút, tao ở quảng trường chờ mày, thời gian của tao rất quý giá, mày đừng lãng phí thời gian của tao.”
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.