Chương 96: Không Nói Được Rõ Chân Tướng (2)
Đường Tiểu Hàm
17/09/2021
“Lần sau còn dám không?” Lăng Việt nổi giận đùng đùng.
m thanh cảnh cáo truyền từ trên đỉnh đầu Mộc Tiểu Đồng xuống, vẻ mặt cô buồn bực, cô đã chạy nhanh như thế mà sao vẫn không thoát khỏi móng vuốt của anh. Tố chất của người này thật quá biến thái!
“Đã biết.” Sự bất bình đối với hiệp nghị giữa hai người càng tăng thêm mấy phần, đúng là không có nhân quyền mà.
Mộc Tiểu Đồng nghĩ, tiếp tục nhắc, “Này, nếu để anh đi gặp mẹ tôi thì anh cũng không thể vác cái bộ mặt băng sơn ngàn năm này được. Thân thể của mẹ tôi không tốt, nếu anh làm mẹ tôi sợ thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Lăng Việt tức giận trừng mắt nhìn cô một hồi lâu, “Bây giờ chúng ta đi mua cơm trưa trước, sau đó mới qua chỗ mẹ cô.” Anh nói hợp tình hợp lý.
Mộc Tiểu Đồng nhướng mày, không nghĩ tới người này cũng biết lấy lòng người khác, không phải anh luôn không coi ai ra gì sao?
Trở lại bệnh viện lần nữa, Mộc Tiểu Bội đã rời đi, mà mẹ Mộc mụ vẫn ngồi ở trên xe lắm phía sau trong vườn như cũ, nhưng nhìn bộ dạng của bà lại mang đầy tâm sự.
“Mẹ, để mẹ một mình ở chỗ này lâu như vậy, con ngại quá.”
Mộc Tiểu Đồng một mặt mỉm cười hướng về phía bà đi tới, trong tay còn xách theo một túi trái cây nhập khẩu.
Mẹ Mộc chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô cười, không khỏi có chút nghi hoặc. Nửa giờ trước đứa nhỏ này vẫn là một bộ dáng sắp khóc tới nơi, thế nào lại đột nhiên vui vẻ như vậy?
“Đồng Đồng, mẹ nói con, Tống Nho Thần, cậu ta…”
Mẹ Mộc còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn đi phía sau cô, đang đi về phía này, một đôi xanh thẳm nghiêm túc quan sát bà.
Mẹ mộc bị người đàn ông trước làm cho kinh diễm, người này lớn lên thật đúng là tuấn khí, ngũ quan rõ ràng, lộ ra khí thế phi phàm, đôi mắt màu lam sâu thẳm, sắc bén giống như không gì có thể giấu được anh.
“Bác gái, xin chào.” Đột nhiên Lăng Việt nhẹ gọi bà một tiếng.
Mẹ Mộc chớp chớp mắt, chưa kịp hồi phục lại tinh thần, ánh mắt nhìn anh tựa hồ không dứt ra được. Nói thật, đầy là người đàn ông có vẻ ngoài đẹp mắt nhất mà bà từng gặp qua.
Mộc Tiểu Đồng thấy bộ dáng ngẩn ngơ của bà, không khỏi dẫm một cái lên chân của Lăng Việt, thấp giọng cảnh cáo, “Mau cười đi!” Khẳng định là mẹ của cô đã bin khuôn mặt băng lãnh này của anh dọa cho sợ rồi!
Sắc mặt Lăng Việt có chút khó coi, nhưng rất nhanh anh cũng nghe lời, cố gắng nặn ra một nụ cười rất chi là miễn cưỡng. Đối với người khác thì nụ cười này quá cứng đờ.
Mộc Tiểu Đồng liếc anh một cái, khẽ vỗ trán, sớm biết như vậy thì cô đã không cho anh tới.
Mẹ Mộc nhìn con gái của mình rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô, trên mặt anh còn cố nặn ra nụ cười, đáy lòng lập tức liền hiểu.
“Đồng Đồng, người này là bạn của con sao?” Bà ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng, trong giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
Mộc Tiểu Đồng hướng bà gật đầu, nhỏ giọng giải thích, “Anh ấy gọi là Lăng Việt, mẹ đừng quá để ý, anh ta chính là như vậy, trời sinh mặt đã bị liệt. Cho dù gặp hỉ nộ ái ố đều là một gương mặt vô cảm như thế, nên mẹ đừng sợ.”
Mẹ Mộc nghe cô giải thích như vậy thì liền ngơ ngẩn, chỉ là khi nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng, đáy mắt bỗng chốc hiện lên không vui.
“Đừng đứng ngốc ở đó nữa!” Mộc Tiểu Đồng thấy Lăng Việt đứng ở đó không chịu nhúc nhích thì cảm thấy anh rất không lễ phép, rống lên một câu, “Mau mang cơm trưa đặt ở bên kia đi, rồi vào trong đình dùng cơm.”
Lăng Việt liếc mắt nhìn cô một cái, cô dám ra lệnh cho anh. Nhưng mà khi thấy cô cùng mẹ mình trò chuyện vui vẻ như vậy, thì liền quyết định khi nào trở về mới tính toán lại với cô.
Lá gan của người phụ nữ này càng ngày càng to rồi, thế mà dám ra lệnh cho anh. Hừ!
Mộc Tiểu Đồng thấy anh mang cơm đến bên mái đình kia ngồi, thì trong lòng có một cảm giác đắc chí, cười đến vô cùng xán lạn.
“Đồng Đồng, còn vì cậu ta nên mới chia tay với Nho Thần?” Giọng nói của mẹ Mộc lạnh lùng, chất vấn.
Mộc Tiểu Đồng ngơ ngẩn, nhìn Lăng Việt ở nơi xa, lại cúi đầu nhìn mẹ mình, vội vàng lắc đầu, “Không phải, con không thích Lăng Việt, con và anh ta…”
Mộc Tiểu Đồng không biết phải nói với mẹ cô như thế nào, cô không thể nói thân phận của Lăng Việt, càng không thể nói chính mình đã gả cho cho anh. Nếu để mẹ cô biết Mộc Kình Thiên đã đem cô gả cho Tam thiếu của Lăng gia, mà bên ngoài đã đồn anh là một người ngốc như vậy, khẳng định mẹ cô sẽ tức chết.
“Còn không dám thừa nhận! Bởi vì người cậu ta lớn lên đẹp mắt, vừa nhìn là biết người này có xuất thân không hề tầm thường. Đồng Đồng, con đến Mỹ ba năm, là để học cái chuyện đời, lòng tham hư vinh có phải không?”
Nghe được giọng điệu trào phúng của mẹ Mộc, cô cảm thấy rất khó chịu.
Mẹ Mộc thấy cô không lên tiếng, cho rằng là cô đã thừa nhận, tâm càng lạnh hơn vài phần.
“Không phải mẹ muốn giúp Nho Thần, nhưng mẹ đã tận mắt nhìn thấy, tất cả đều là sự thật. Ba năm này, Nho Thần chăm sóc mẹ rất tốt, hệt như mẹ ruột của cậu ấy vậy. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều là một tay cậu ấy làm lấy. Đường đường là con trai độc nhất của Tống gia, mà cậu ấy lại đối xử với mẹ như vậy, mẹ có thể không cảm kích sao? Đồng Đồng, Nho Thần vì con mới chăm sóc, chiếu cô mẹ tốt như thế. Mà hiện tại con lại…”
Mộc Tiểu Đồng nhịn không được mở miệng, “Không phải, là Tống Nho Thần không cần con trước, là anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài.” Buồn cười nhất chính là người phụ nữ kia, không ai khác lại là Mộc Tiểu Bội.
Chỉ là cô không dám nói ra chân tướng, không thể nói, bởi vì Phương Mai đã đoạt lấy Mộc Kình Thiên. Nếu nói cho mẹ, Tống Nho Thần đang chuẩn bị kết hôn với Mộc Tiểu Bội, cô sợ bà thật sự sẽ không chịu nổi đả kích.
Sắc mặt mẹ Mộc vẫn như cũ, bà giận dữ nói, “Được, vậy con nói đi, con và Lăng Việt có quan hệ gì?”
“Con và anh ta…”
Mộc Tiểu Đồng khó xử mà ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa lúc chạm phải ánh mắt của Lăng Việt ở nơi xa, anh nhìn cô, đáy mắt nổi lên một tia quan tâm.
Người phụ nữ này, lại làm sao vậy?
m thanh cảnh cáo truyền từ trên đỉnh đầu Mộc Tiểu Đồng xuống, vẻ mặt cô buồn bực, cô đã chạy nhanh như thế mà sao vẫn không thoát khỏi móng vuốt của anh. Tố chất của người này thật quá biến thái!
“Đã biết.” Sự bất bình đối với hiệp nghị giữa hai người càng tăng thêm mấy phần, đúng là không có nhân quyền mà.
Mộc Tiểu Đồng nghĩ, tiếp tục nhắc, “Này, nếu để anh đi gặp mẹ tôi thì anh cũng không thể vác cái bộ mặt băng sơn ngàn năm này được. Thân thể của mẹ tôi không tốt, nếu anh làm mẹ tôi sợ thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Lăng Việt tức giận trừng mắt nhìn cô một hồi lâu, “Bây giờ chúng ta đi mua cơm trưa trước, sau đó mới qua chỗ mẹ cô.” Anh nói hợp tình hợp lý.
Mộc Tiểu Đồng nhướng mày, không nghĩ tới người này cũng biết lấy lòng người khác, không phải anh luôn không coi ai ra gì sao?
Trở lại bệnh viện lần nữa, Mộc Tiểu Bội đã rời đi, mà mẹ Mộc mụ vẫn ngồi ở trên xe lắm phía sau trong vườn như cũ, nhưng nhìn bộ dạng của bà lại mang đầy tâm sự.
“Mẹ, để mẹ một mình ở chỗ này lâu như vậy, con ngại quá.”
Mộc Tiểu Đồng một mặt mỉm cười hướng về phía bà đi tới, trong tay còn xách theo một túi trái cây nhập khẩu.
Mẹ Mộc chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô cười, không khỏi có chút nghi hoặc. Nửa giờ trước đứa nhỏ này vẫn là một bộ dáng sắp khóc tới nơi, thế nào lại đột nhiên vui vẻ như vậy?
“Đồng Đồng, mẹ nói con, Tống Nho Thần, cậu ta…”
Mẹ Mộc còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn đi phía sau cô, đang đi về phía này, một đôi xanh thẳm nghiêm túc quan sát bà.
Mẹ mộc bị người đàn ông trước làm cho kinh diễm, người này lớn lên thật đúng là tuấn khí, ngũ quan rõ ràng, lộ ra khí thế phi phàm, đôi mắt màu lam sâu thẳm, sắc bén giống như không gì có thể giấu được anh.
“Bác gái, xin chào.” Đột nhiên Lăng Việt nhẹ gọi bà một tiếng.
Mẹ Mộc chớp chớp mắt, chưa kịp hồi phục lại tinh thần, ánh mắt nhìn anh tựa hồ không dứt ra được. Nói thật, đầy là người đàn ông có vẻ ngoài đẹp mắt nhất mà bà từng gặp qua.
Mộc Tiểu Đồng thấy bộ dáng ngẩn ngơ của bà, không khỏi dẫm một cái lên chân của Lăng Việt, thấp giọng cảnh cáo, “Mau cười đi!” Khẳng định là mẹ của cô đã bin khuôn mặt băng lãnh này của anh dọa cho sợ rồi!
Sắc mặt Lăng Việt có chút khó coi, nhưng rất nhanh anh cũng nghe lời, cố gắng nặn ra một nụ cười rất chi là miễn cưỡng. Đối với người khác thì nụ cười này quá cứng đờ.
Mộc Tiểu Đồng liếc anh một cái, khẽ vỗ trán, sớm biết như vậy thì cô đã không cho anh tới.
Mẹ Mộc nhìn con gái của mình rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô, trên mặt anh còn cố nặn ra nụ cười, đáy lòng lập tức liền hiểu.
“Đồng Đồng, người này là bạn của con sao?” Bà ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng, trong giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
Mộc Tiểu Đồng hướng bà gật đầu, nhỏ giọng giải thích, “Anh ấy gọi là Lăng Việt, mẹ đừng quá để ý, anh ta chính là như vậy, trời sinh mặt đã bị liệt. Cho dù gặp hỉ nộ ái ố đều là một gương mặt vô cảm như thế, nên mẹ đừng sợ.”
Mẹ Mộc nghe cô giải thích như vậy thì liền ngơ ngẩn, chỉ là khi nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng, đáy mắt bỗng chốc hiện lên không vui.
“Đừng đứng ngốc ở đó nữa!” Mộc Tiểu Đồng thấy Lăng Việt đứng ở đó không chịu nhúc nhích thì cảm thấy anh rất không lễ phép, rống lên một câu, “Mau mang cơm trưa đặt ở bên kia đi, rồi vào trong đình dùng cơm.”
Lăng Việt liếc mắt nhìn cô một cái, cô dám ra lệnh cho anh. Nhưng mà khi thấy cô cùng mẹ mình trò chuyện vui vẻ như vậy, thì liền quyết định khi nào trở về mới tính toán lại với cô.
Lá gan của người phụ nữ này càng ngày càng to rồi, thế mà dám ra lệnh cho anh. Hừ!
Mộc Tiểu Đồng thấy anh mang cơm đến bên mái đình kia ngồi, thì trong lòng có một cảm giác đắc chí, cười đến vô cùng xán lạn.
“Đồng Đồng, còn vì cậu ta nên mới chia tay với Nho Thần?” Giọng nói của mẹ Mộc lạnh lùng, chất vấn.
Mộc Tiểu Đồng ngơ ngẩn, nhìn Lăng Việt ở nơi xa, lại cúi đầu nhìn mẹ mình, vội vàng lắc đầu, “Không phải, con không thích Lăng Việt, con và anh ta…”
Mộc Tiểu Đồng không biết phải nói với mẹ cô như thế nào, cô không thể nói thân phận của Lăng Việt, càng không thể nói chính mình đã gả cho cho anh. Nếu để mẹ cô biết Mộc Kình Thiên đã đem cô gả cho Tam thiếu của Lăng gia, mà bên ngoài đã đồn anh là một người ngốc như vậy, khẳng định mẹ cô sẽ tức chết.
“Còn không dám thừa nhận! Bởi vì người cậu ta lớn lên đẹp mắt, vừa nhìn là biết người này có xuất thân không hề tầm thường. Đồng Đồng, con đến Mỹ ba năm, là để học cái chuyện đời, lòng tham hư vinh có phải không?”
Nghe được giọng điệu trào phúng của mẹ Mộc, cô cảm thấy rất khó chịu.
Mẹ Mộc thấy cô không lên tiếng, cho rằng là cô đã thừa nhận, tâm càng lạnh hơn vài phần.
“Không phải mẹ muốn giúp Nho Thần, nhưng mẹ đã tận mắt nhìn thấy, tất cả đều là sự thật. Ba năm này, Nho Thần chăm sóc mẹ rất tốt, hệt như mẹ ruột của cậu ấy vậy. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều là một tay cậu ấy làm lấy. Đường đường là con trai độc nhất của Tống gia, mà cậu ấy lại đối xử với mẹ như vậy, mẹ có thể không cảm kích sao? Đồng Đồng, Nho Thần vì con mới chăm sóc, chiếu cô mẹ tốt như thế. Mà hiện tại con lại…”
Mộc Tiểu Đồng nhịn không được mở miệng, “Không phải, là Tống Nho Thần không cần con trước, là anh ta có người phụ nữ khác ở bên ngoài.” Buồn cười nhất chính là người phụ nữ kia, không ai khác lại là Mộc Tiểu Bội.
Chỉ là cô không dám nói ra chân tướng, không thể nói, bởi vì Phương Mai đã đoạt lấy Mộc Kình Thiên. Nếu nói cho mẹ, Tống Nho Thần đang chuẩn bị kết hôn với Mộc Tiểu Bội, cô sợ bà thật sự sẽ không chịu nổi đả kích.
Sắc mặt mẹ Mộc vẫn như cũ, bà giận dữ nói, “Được, vậy con nói đi, con và Lăng Việt có quan hệ gì?”
“Con và anh ta…”
Mộc Tiểu Đồng khó xử mà ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa lúc chạm phải ánh mắt của Lăng Việt ở nơi xa, anh nhìn cô, đáy mắt nổi lên một tia quan tâm.
Người phụ nữ này, lại làm sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.