Chương 47: Ngoan, Đừng Sợ (2)
Đường Tiểu Hàm
17/09/2021
Giọng nói này cứ quanh quẩn trong đầu Mộc Tiểu Đồng, cô muốn đẩy nó ra nhưng lại không thể cho ra khỏi đầu được. Cô nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt tái nhợt không ngừng hồi tưởng vụ tai nạn xe vừa xảy ra khi nãy.
Là ai? Rốt cuộc giọng nói kia là của ai? Tại sao cô cứ cảm thấy quen thuộc đến vậy? Người đàn ông kia, anh ta chết rồi sao?
Vì vậy mà tâm tình của cô cũng trở nên nóng nảy bất an, không ngừng cử động thân thể, tựa như rơi vào ác mộng.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một mùi hương nam tính quen thuộc xông thẳng vào mũi, Mộc Tiểu Đồng được một vòng tay ấm áp ôm chặt vào lòng, cô co rúm người lại, muốn dựa vào lồng ngực ấm áp kia thật lâu.
Một đôi môi nhẹ nhàng đặt lên trán của cô.
"Ngoan, đừng sợ."
Thanh âm này rất nhẹ, là một giọng nói nam tính, trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn, ma mị trêu chọc lòng người. Giọng nói này sao quen thuộc quá, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm, giống như bị thôi miên vậy.
Rất nhanh Mộc Tiểu Đồng cũng không giãy giụa nữa, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực ấm áp, lông mày khẽ giãn ra, lúc này cô mới an tĩnh mà ngủ thiếp đi.
...
"Tam thiếu, vừa nãy cậu đi đâu vậy? Cậu có bị thương chỗ nào không?"
Ngay lúc Lăng Việt ôm Mộc Tiểu Đồng đang ngủ say chuẩn bị đi lên tầng thì Thẩm Phong đột nhiên xuất hiện, đứng ở sau anh lo lắng hỏi.
Lăng Việt từ đầu đến cuối đều là bộ dáng lãnh đạm như mọi khi, anh chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt lạnh trầm nhìn Thẩm Phong một chút, không nói lời nào.
Trầm mặc nhìn một hồi lâu, Lăng Việt mấp máy môi, không tiếp tục để ý tới Thẩm Phong nữa, Anh bế Mộc Tiểu Đồng theo kiểu công chúa một cách dễ dàng. Bóng lưng anh thẳng tắp, bước từng bước ung dung đi về phía phòng của mình.
Thẩm Phong cũng không nhìn ra anh cảm thấy khó chịu ở đâu nên lúc này mới yên tâm rời đi.
Nhưng ngay lúc Lăng Việt đi đến trước cửa phòng của mình thì đùi phải của anh thoáng run nhẹ, anh cắn chặt môi dưới, giống như là đang cực lực kiềm chế sự đau đớn. Mà trên mặt vẫn như cũ, không có chút biểu tình nào, tay phải nhẹ nhàng mở cửa phòng, bước chân có chút gấp gáp đi vào trong.
Cửa phòng bị đóng ầm một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ người Lăng Việt dựa vào cánh cửa, âm thầm thở hổn hển, anh cúi đầu ngắm nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trong ngực mình.
Tự lẩm bẩm một câu: "May mắn là em không bị thương."
Là ai? Rốt cuộc giọng nói kia là của ai? Tại sao cô cứ cảm thấy quen thuộc đến vậy? Người đàn ông kia, anh ta chết rồi sao?
Vì vậy mà tâm tình của cô cũng trở nên nóng nảy bất an, không ngừng cử động thân thể, tựa như rơi vào ác mộng.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có một mùi hương nam tính quen thuộc xông thẳng vào mũi, Mộc Tiểu Đồng được một vòng tay ấm áp ôm chặt vào lòng, cô co rúm người lại, muốn dựa vào lồng ngực ấm áp kia thật lâu.
Một đôi môi nhẹ nhàng đặt lên trán của cô.
"Ngoan, đừng sợ."
Thanh âm này rất nhẹ, là một giọng nói nam tính, trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn, ma mị trêu chọc lòng người. Giọng nói này sao quen thuộc quá, khiến cho cô cảm thấy rất an tâm, giống như bị thôi miên vậy.
Rất nhanh Mộc Tiểu Đồng cũng không giãy giụa nữa, cái đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực ấm áp, lông mày khẽ giãn ra, lúc này cô mới an tĩnh mà ngủ thiếp đi.
...
"Tam thiếu, vừa nãy cậu đi đâu vậy? Cậu có bị thương chỗ nào không?"
Ngay lúc Lăng Việt ôm Mộc Tiểu Đồng đang ngủ say chuẩn bị đi lên tầng thì Thẩm Phong đột nhiên xuất hiện, đứng ở sau anh lo lắng hỏi.
Lăng Việt từ đầu đến cuối đều là bộ dáng lãnh đạm như mọi khi, anh chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt lạnh trầm nhìn Thẩm Phong một chút, không nói lời nào.
Trầm mặc nhìn một hồi lâu, Lăng Việt mấp máy môi, không tiếp tục để ý tới Thẩm Phong nữa, Anh bế Mộc Tiểu Đồng theo kiểu công chúa một cách dễ dàng. Bóng lưng anh thẳng tắp, bước từng bước ung dung đi về phía phòng của mình.
Thẩm Phong cũng không nhìn ra anh cảm thấy khó chịu ở đâu nên lúc này mới yên tâm rời đi.
Nhưng ngay lúc Lăng Việt đi đến trước cửa phòng của mình thì đùi phải của anh thoáng run nhẹ, anh cắn chặt môi dưới, giống như là đang cực lực kiềm chế sự đau đớn. Mà trên mặt vẫn như cũ, không có chút biểu tình nào, tay phải nhẹ nhàng mở cửa phòng, bước chân có chút gấp gáp đi vào trong.
Cửa phòng bị đóng ầm một tiếng, trong nháy mắt toàn bộ người Lăng Việt dựa vào cánh cửa, âm thầm thở hổn hển, anh cúi đầu ngắm nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trong ngực mình.
Tự lẩm bẩm một câu: "May mắn là em không bị thương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.