[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry
Chương 18
Nguyệt Bán Thời
10/09/2022
"Severus, cậu thấy Harry thế nào?"
Đến ngày thứ ba Dumbledore mới trở về. Vào lúc mọi người đang dùng bữa sáng ở đại sảnh, ông giơ ly lên, như vô ý hỏi.
Snape uốn éo khóe miệng, không muốn trả lời ---
Bùm! Ánh mắt của tất cả mọi người trên dãy bàn giáo sư đều nhìn lại đây.
Snape nhìn trái nhìn phải, cảm giác phản ứng của các đồng nghiệp hơi kỳ quái, nhưng không có nghĩ nhiều.
- -- tuy rằng hắn muốn giở điệu châm chọc đứa bé kia như ngày thường, nhưng hiện tại Dumbledore lại về việc hai ngày nay quan sát Potter sau khi nó nhìn thấy Chiếc gương Ảo ảnh, vẫn không nên diễn trò trước mặt nhiều người như vậy.
Hắn đành phải không tình nguyện nói: "Potter...... ý chí kiên định, không dễ dàng bị ngoại vật mê hoặc."
Các giáo sư đều âm thầm gật đầu --- còn không phải vậy sao, có dũng khí để theo đuổi Severus -- người khắc nghiệt nhất, thì chính là có ý chí kiên định. Bộ dạng hay ngoại hình của hắn cũng có thể thích, cho thấy Harry Potter chắc chắn không bị vẻ bề ngoài mê hoặc, cậu bé nhìn trúng bản chất nột tâm của hắn!
Trong mắt giáo sư Sprout có ý cười, liên tục gật đầu.
- -- đứa trẻ tốt, Harry quả thật là một đứa trẻ tốt!
"Thằng bé chỉ có hơi mất mát --- đây là phản ứng đã được đoán trước." Snape tất nhiên không cam lòng khích lệ Potter, sau đó cười lạnh bổ sung, "Nhưng điều ta muốn nói, là hai ngày nay nó có hơi kiều khí* ---"
(*Mint: cần sự trợ giúp của mọi người ='))), mình không hiểu nghĩa của từ này).
"Đây không phải kiều khí!" Phu nhân Hooch đột nhiên cắt ngang.
Không đợi Dumbledore và Snape kinh ngạc, giáo sư Flitwick cũng phụ họa theo một câu: "Đúng vậy."
"......??" Dumbledore không hiểu tại sao.
Ông chỉ không ở trường hai ngày thôi mà, chuyện gì xảy ra vậy, sao các giáo sư khác bắt đầu bảo vệ Harry rồi?
Snape cùng không thể hiểu được. Rõ ràng hôm qua lẫn hôm kia hắn vẫn ở đây, có thấy các đồng nghiệp tiếp xúc với Harry đây?
Nhưng hắn cũng sẽ không bởi vì các đồng nghiệp mà lộ sắc mặt tốt với Potter, cho nên cười lạnh không nói, bộ dạng cứng mềm không ăn.
Giáo sư Sprout mờ mịt ăn ủi: "Không có gì, mọi người cứ từ từ, Harry chỉ mới mười một tuổi thôi."
Snape phản ứng nha, nhìn vẻ mặt ái muội cùng bộ dạng đã hiểu tất cả của các đồng nghiệp, nhất thời khiếp sợ và tức giận, lạnh lùng nói: "Ta không nghĩ các người lại rảnh như vậy! Ta cùng Potter --- không có bất kỳ quan hệ gì!"
Sắc mặt hắn xanh mét, bỗng nhiên đứng dậy, tung bay áo choàng rời đi. Khi đi ngang qua dãy bàn Gryffindor, hắn còn hung hắn trừng một cái.
Khí thế tỏa ra từng tấm lưng kia cho thấy hắn đang rất tức giận, hơn nữa còn bị tức không nhẹ.
Harry không hiểu tại sao mình lại bị liếc, không khỏi hướng tầm mắt về dãy bàn giáo sư, sau đó nhận là được không ít ánh mắt từ các giáo sư.
Trong lòng hắn cả kinh, lộ biểu tình mê mang chạy nhanh ra ngoài, tiếp tục nhận được vô số ánh mắt vui vẻ cùng cổ vũ của các giáo sư.
...... Lần này Harry thật sự không hiểu.
Cậu dùng nĩa chọc vài miếng bông cải xanh, cảm thấy mình vẫn nên đi xem thử, cho nên vội vàng đứng lên nói: Tớ đi trước, cấu cậu cứ tiếp tục ăn."
"Bồ không ăn nữa hả, Harry? Bồ định đi đâu?" Thần kinh Ron khá thô nên căn bản không nghĩ đến phươn diện kia.
Nhưng Hermione lại khác, cô bé vẫn luôn chú ý động tĩnh của các giáo sư, nghĩ gì đó rồi dặn Harry: "Tâm trạng giáo sư Snape thoạt nhìn không tốt, ăn cũng không nhiều. Harry...... Hay là bồ mang theo thức ăn đi?"
- -- coi như tích thêm tích hảo cảm.
Harry ngẩn ra một chút, cầm theo hải miếng sandwich rồi mới rời đi.
Hermionr nhìn bữa sáng của mình, tâm trạng nặng nề, ăn cũng không vô.
"Bồ sao vậy, Hermione?"Ron khó hiểu hỏi, trong miệng còn đang nhai, tai trái thì cầm cây lạp xưởng.
"Bồ chỉ biết ăn, chả quan tâm Harry!" Hermione nhìn Ron đang ăn, lòng càng thêm tức, "Giáo sư Snape rõ ràng ghét Harry như vậy, mà Harry vẫn thích ông ấy......"
"Giáo sư Snape hiện tại rất tức giận, nếu Harry mà đuổi theo chắc chắn sẽ bị mắng, cậu ấy sẽ thêm đau khổ đó. Nhưng tớ lại không thể khuyên cậu ấy tránh xa rắc rối được......"
"Nói thật là đến bây giờ tớ vẫn chưa tin được việc này, không ngờ Harry lại đi thích con dơi già đó......" Ron nuốt thức ăn, thấp giọng lí nhí.
"Tớ cũng rất kinh ngạc, nhưng nếu Harry đã thích, thì tụi mình vẫn phải giúp cậu ấy đúng không?" Hermione bất lực nói.
Đến ngày thứ ba Dumbledore mới trở về. Vào lúc mọi người đang dùng bữa sáng ở đại sảnh, ông giơ ly lên, như vô ý hỏi.
Snape uốn éo khóe miệng, không muốn trả lời ---
Bùm! Ánh mắt của tất cả mọi người trên dãy bàn giáo sư đều nhìn lại đây.
Snape nhìn trái nhìn phải, cảm giác phản ứng của các đồng nghiệp hơi kỳ quái, nhưng không có nghĩ nhiều.
- -- tuy rằng hắn muốn giở điệu châm chọc đứa bé kia như ngày thường, nhưng hiện tại Dumbledore lại về việc hai ngày nay quan sát Potter sau khi nó nhìn thấy Chiếc gương Ảo ảnh, vẫn không nên diễn trò trước mặt nhiều người như vậy.
Hắn đành phải không tình nguyện nói: "Potter...... ý chí kiên định, không dễ dàng bị ngoại vật mê hoặc."
Các giáo sư đều âm thầm gật đầu --- còn không phải vậy sao, có dũng khí để theo đuổi Severus -- người khắc nghiệt nhất, thì chính là có ý chí kiên định. Bộ dạng hay ngoại hình của hắn cũng có thể thích, cho thấy Harry Potter chắc chắn không bị vẻ bề ngoài mê hoặc, cậu bé nhìn trúng bản chất nột tâm của hắn!
Trong mắt giáo sư Sprout có ý cười, liên tục gật đầu.
- -- đứa trẻ tốt, Harry quả thật là một đứa trẻ tốt!
"Thằng bé chỉ có hơi mất mát --- đây là phản ứng đã được đoán trước." Snape tất nhiên không cam lòng khích lệ Potter, sau đó cười lạnh bổ sung, "Nhưng điều ta muốn nói, là hai ngày nay nó có hơi kiều khí* ---"
(*Mint: cần sự trợ giúp của mọi người ='))), mình không hiểu nghĩa của từ này).
"Đây không phải kiều khí!" Phu nhân Hooch đột nhiên cắt ngang.
Không đợi Dumbledore và Snape kinh ngạc, giáo sư Flitwick cũng phụ họa theo một câu: "Đúng vậy."
"......??" Dumbledore không hiểu tại sao.
Ông chỉ không ở trường hai ngày thôi mà, chuyện gì xảy ra vậy, sao các giáo sư khác bắt đầu bảo vệ Harry rồi?
Snape cùng không thể hiểu được. Rõ ràng hôm qua lẫn hôm kia hắn vẫn ở đây, có thấy các đồng nghiệp tiếp xúc với Harry đây?
Nhưng hắn cũng sẽ không bởi vì các đồng nghiệp mà lộ sắc mặt tốt với Potter, cho nên cười lạnh không nói, bộ dạng cứng mềm không ăn.
Giáo sư Sprout mờ mịt ăn ủi: "Không có gì, mọi người cứ từ từ, Harry chỉ mới mười một tuổi thôi."
Snape phản ứng nha, nhìn vẻ mặt ái muội cùng bộ dạng đã hiểu tất cả của các đồng nghiệp, nhất thời khiếp sợ và tức giận, lạnh lùng nói: "Ta không nghĩ các người lại rảnh như vậy! Ta cùng Potter --- không có bất kỳ quan hệ gì!"
Sắc mặt hắn xanh mét, bỗng nhiên đứng dậy, tung bay áo choàng rời đi. Khi đi ngang qua dãy bàn Gryffindor, hắn còn hung hắn trừng một cái.
Khí thế tỏa ra từng tấm lưng kia cho thấy hắn đang rất tức giận, hơn nữa còn bị tức không nhẹ.
Harry không hiểu tại sao mình lại bị liếc, không khỏi hướng tầm mắt về dãy bàn giáo sư, sau đó nhận là được không ít ánh mắt từ các giáo sư.
Trong lòng hắn cả kinh, lộ biểu tình mê mang chạy nhanh ra ngoài, tiếp tục nhận được vô số ánh mắt vui vẻ cùng cổ vũ của các giáo sư.
...... Lần này Harry thật sự không hiểu.
Cậu dùng nĩa chọc vài miếng bông cải xanh, cảm thấy mình vẫn nên đi xem thử, cho nên vội vàng đứng lên nói: Tớ đi trước, cấu cậu cứ tiếp tục ăn."
"Bồ không ăn nữa hả, Harry? Bồ định đi đâu?" Thần kinh Ron khá thô nên căn bản không nghĩ đến phươn diện kia.
Nhưng Hermione lại khác, cô bé vẫn luôn chú ý động tĩnh của các giáo sư, nghĩ gì đó rồi dặn Harry: "Tâm trạng giáo sư Snape thoạt nhìn không tốt, ăn cũng không nhiều. Harry...... Hay là bồ mang theo thức ăn đi?"
- -- coi như tích thêm tích hảo cảm.
Harry ngẩn ra một chút, cầm theo hải miếng sandwich rồi mới rời đi.
Hermionr nhìn bữa sáng của mình, tâm trạng nặng nề, ăn cũng không vô.
"Bồ sao vậy, Hermione?"Ron khó hiểu hỏi, trong miệng còn đang nhai, tai trái thì cầm cây lạp xưởng.
"Bồ chỉ biết ăn, chả quan tâm Harry!" Hermione nhìn Ron đang ăn, lòng càng thêm tức, "Giáo sư Snape rõ ràng ghét Harry như vậy, mà Harry vẫn thích ông ấy......"
"Giáo sư Snape hiện tại rất tức giận, nếu Harry mà đuổi theo chắc chắn sẽ bị mắng, cậu ấy sẽ thêm đau khổ đó. Nhưng tớ lại không thể khuyên cậu ấy tránh xa rắc rối được......"
"Nói thật là đến bây giờ tớ vẫn chưa tin được việc này, không ngờ Harry lại đi thích con dơi già đó......" Ron nuốt thức ăn, thấp giọng lí nhí.
"Tớ cũng rất kinh ngạc, nhưng nếu Harry đã thích, thì tụi mình vẫn phải giúp cậu ấy đúng không?" Hermione bất lực nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.