[Harry Potter] Khi Giáo Sư Xuyên Thành Harry
Chương 49
Nguyệt Bán Thời
26/06/2024
Harry và Dumbledore ngầm hiểu liếc nhau, cậu ôm ngực ngã xuống, cuộn trên mặt đất, hơi thở càng thêm đồn dập.
- -- sắc mắt Snape khẽ biến, nửa quỳ trước mặt Harry, môi ngập ngừng, không tiếng động liên tiếp thi triển bùa khôi phục, tuy rằng hoàn toàn không có tác dụng.
Harry chuẩn bị mở miệng thì cảm xúc bị nghẹn lại, lại không thể né tránh ý tốt của bản thân, đành mang cảm xúc phức tạp liếc hắn một cái, chuẩn bị cảm xúc một lần nữa, vô lực ngã trên mặt đất gian nan dò hỏi:
“Tại sao...... Ngươi lại muốn thả Tử Xà? Ngươi vì tìm...... Voldermort ư?”
Dù sao trong lúc Tom Riddle trò chuyện với cậu, gã luôn tìm hiểu về Tử thần Thực tử và Chúa Tể Hắc Ám.
“Harry, có lẽ trò từng nghĩ, bẩm sinh Voldermort không phải tên như vậy.” Dường như Dumbledore đang ám chỉ gì đó.
Đôi mắt màu làm sắc bén ẩn sau chiếc kính bán nguyệt nhìn chằm chằm Tom.
“Ý của người là ---” Harry có chút khó tin.
Ánh mắt Dumbledore nhìn chằm chằm thanh niên tóc đen lại có chút thâm ý, không có nói nữa.
- -- Tom Riddle tự đặt cho bản thân một cái tên, về sau gã thật sự là Voldermort – người chỉ cần nghe đến tên đã làm cả giới phù thủy sợ hãi.
Nhưng Tom hiện tại bị nhốt trong cuốn sổ nhật ký này, thoạt nhìn chỉ khoảng mười mấy tuổi.
Rốt cuộc gã là tên Voldermort nửa năm trước trốn thoát bằng trạng thái linh hồn, hay vẫn là một thiếu niên Riddle mới mười mấy tuổi đây?
Nếu là vế trước, thì gã đã phải trả cái giá gì để bám vào cuốn sổ nhật ký, còn biến thành bộ dạng thiếu niên? Nếu là vế sau, năm đó khi mới mười mấy tuổi gã đã sử dụng biện pháp nào để làm được điều này?
Trong lòng Dumbledore đã có suy đoán, nhưng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc.
“Tom, chẳng lẽ trò đã từ bỏ Hòn đá Phù thủy, mà chuyển sang phương pháp hấp thụ sinh mệnh người khác ư?” Dumbledore bình tĩnh thử dò hỏi lại.
“Với ta mà nói, một viên đá có thể khiến con người trường sinh bất lão so với một học sinh bất kỳ lúc nào cũng có thể chết thì càng an toàn và tiện hơn. Nếu trò muốn, ta có thể đưa nó cho trò.”
Dumbledore nhìn thoáng qua Harry đang suy yếu trên mặt đất.
Trong mắt Tom Riddle hiện lên sắc đỏ, nhưng gã bình tĩnh lại ngay sau đó.
“Cho dù có cái bánh rơi từ trên trời xuống thì cũng sẽ không rơi vào tay ta. Đặc biệt là lời từ miệng của cụ, Dumbledore, điều này càng thêm khó tin.” Gã híp mắt, bán tín bán nghi hỏi.
“Nếu thật sự tồn tại viên đá này, tại sao trước đây ta chưa từng nghe một tin đồn nào về nó?”
Trong mắt Dumbledore nhanh chóng hiện lên sự vui mừng.
Cụ đã hiểu.
Harry và Snape cũng bừng tỉnh.
“......”
Sau khi bị Dumbledore hỏi thì trầm mặc không nói, xem ra trong mắt Tom Riddle thì chỉ là gã thuận miệng trả lời, nhưng lại vô tình nói ra chân tướng.
Dù sao Tom Riddle cũng rất kiêu ngạo với tri thức bản thân.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, không có ai nói nữa.
Ánh mắt Tom Riddle đảo qua Harry Potter đang nằm thoi thóp trên mặt đất, khoe miệng cười càng tươi.
Tuy rằng không biết tại sao bọn họ lại kéo dài thời gian không công kích, nhưng Tom Riddle vẫn rất vui.
Harry Potter đã sắp chết, gã chỉ cầncần kéo dài thời gian trong chốc lát, là có thể có một thân thể thật. Sự cám dỗ này quá lớn, không đáng để Tom Riddle vì Dumbledore dở trò bí quá hóa liều.
“Harry Potter...... Như lời Dumbledore nói, ta không phải tìm Voldermort.”
Tom Riddle nheo mắt, vì kéo dài thời gian mà mở miệng nói lần nữa, “Ta là Chúa tể Voldermort.”
Nghĩ đến tên Harry Potter lừa gã nhiều ngày như vậy --- kẻ làm hỏng chuyện tốt của gã hiện nay đang ngã trên mặt đất kéo dài hơi tàn, lại không nề hà biệp pháp xử lý, Tom Riddle liền cảm thấy khoái chí trong lòng, gã cũng vui vẻ làm phước cho Harry Potter minh bạch trước khi chết.
Tom Riddle giơ tay lên, đũa phép trong ngực Harry liền bay qua, cậu căn bản không có chống cự, thoạt nhìn ngay cả sức giãy giụa cũng không có.
Snape ngay lập tức ngăn cản, nhưng cây đũa phép vẫn nằm trong tay Tom Riddle.
Thân thể gã dường như đã thành hình, nắm đũa phép trong tay, vẽ một hàng chữ đỏ như máu lên không trung:
“Tom Marvolo Riddle.”
Tom lại vung đũa phép một chút, những chữ đó liền đảo vị trí biến thành: “I am Lord Voldermort.”
“Tom Marvolo Riddle” biến thành “I am Lord Voldermort”!
Biểu cảm của Snape và Harry đều trầm xuống.
“Giờ mày đã rõ, Potter.” Tom khoái trá nói. Gã bất động đánh giá bản thân sắp có một cơ thể thật sự, càng nắm chặt cây đũa phép.
“Nhưng các người có thể đối phó ta thế nào đây?” Tầm mắt gã chuyển hướng về Dumbledore, bắt đầu âm thầm cảnh giác.
Sắc mặt Harry tái nhợt hơn vài phần.
Nếu thật như vậy...... Quần của Merlin! Mấy ngày nay cậu đã nói cái gì với Chúa Tể Hắc Ám vậy!,
“Tại sao ta lại không thể ngăn cản trò hấp thụ sinh mệnh Harry, Tom?” Thoạt nhìn Dumbledore một chút cũng không vội, vững như bàn thạch.
Cụ nhàn nhạt liếc Harry một cái.
“Không phải bởi vì cụ không làm được sao?” Tom Riddle hỏi lại.
“Đường nhiên là bởi vì.....” Dumbledore nói rồi tạm dừng một chút, sau đó đũa phép trong tay Tom Riddle đột nhiên giãy giụa muốn bay ra ngoài.
Sức mạnh này quá kinh người, Tom Riddle kinh hãi, sắc mặt ầm trầm, vội vàng nắm chặt lấy đũa phép.
Nhưng ngay sau đó, Harry bên cạnh vốn đang 'hơi thở thoi thóp' đột nhiên nhanh nhẹn lấy nanh Tử Xà từ trong lòng ngực, chộp lấy cuốn sổ nhật ký hung hăng đâm vào.
Cuốn sổ nhật ký lập tức phun ra một lượng lớn mực nước, ngay vết đâm cũng toát ra khói mờ.
“Không ---!” Tom Riddle không kịp đề phòng hét thảm thiết,màn xoay ngược tình thế này thật quá kịch tính.
“Ngươi cho rằng chúng ta không chú ý cuốn sổ nhật ký đến cuốn sổ nhật ký là bản thể của ngươi, mà ta sẽ lập tức chết đi, không làm được cái gì đúng không?”
Harry nhanh nhẹn đứng lên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhướng mày hỏi.
Sinh mệnh nhanh chóng quay trở lại, sắc mặt cậu lập tức hồng hào, căn bản không còn bộ dạng nửa sống nửa chết vừa rồi.
“......” Snape bên cạnh vốn đang âm trầm lại sợ ngây người.
Đũa phép trừ trong tay thân ảnh trong suốt đột nhiên rơi xuống đất 'lạch cạch', sau đó trở về tay chủ nhân nguyên bản.
“Nguyên nhân giáo sư Dumbledore không vội là do......” Harry giơ quyển nhật ký cùng nanh rắn, tiếp tục nhẹ nhàng giải thích bâng quơ,
“Chúng ta chỉ làm bộ để ngươi nói thôi.”
“Harry Potter! Mày dám gạt tao!” Tom Riddle vừa kinh sợ vừa phẫn nộ trừng Harry.
Hiện tại gã rất hận Harry Potter.
“Tuy rằng có hơi mạo hiểm” Bàn ta Dumbledore khép lại, nhíu mày, lộ thần sắc tán thưởng, “ Chẳng qua dũng khí gan dạ, sáng suốt của Harry đã làm ta phải kinh ngạc cảm thán.”
Hành động mạo hiểm này thật ra là do hai người họ cảm thấy những lời vừa nghe có nhiều điểm rất đáng ngờ, nên đã thuận nước đẩy thuyển đi theo kỳ vọng của Tom Riddle. Chỉ cần vài ánh mắt mà hai người họ đã xác định kế hoạch.
“Xem ra sự ăn ý giữa chúng ta thật không tồi.” Dumbledore vừa lòng nói, cụ vung đữa phép, biến phòng hiện trưởng trở về ban đầu.
“Cụ...... Mấy người......!”
Tom Riddle không cam lòng nhìn xung quanh thay đổi, cuối cùng mới ý thức được mình bị Harry và Dumbledore liên thủ chơi.
Thân ảnh càng ngày càng trong suốt, đến khi cuốn nhật ký không còn mực chảy ra, Tom Riddle cuối cùng đã biến mất.
Các bức tranh vốn đang nín thở bất động treo trên tường đã có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, bắt đầu châu đầu ghé tai lên nghe.
Harry rút nanh rắn ra, dường như không có việc gì mà cất cuốn sổ nhật ký vào trong ngực.
“Không ngờ rằng lần này xử lý cuốn sổ nhật ký, lại còn có liên quan đến một chân tướng đáng sợ như vậy.” Dumbledore rơi vào trầm tư, “...... Rốt cuộc sao mà trò ấy làm như vậy được.”
“Harry, hiện tại trò thấy thế nào?”
Dmbledore thu lại suy nghĩ, mới quan tâm hỏi.
“Rất tốt.” Harry cất đũa phép vào áo choàng, khoé miệng cong lên, tâm trạng không tồi đáp lại.
Sau khi thiếu niên này --- Chúa Tể Hắc Ám bị tiêu diệt, Harry mới bất chợt nhớ ra một sự kiện...... Khả năng cao là cậu đã tiêu diệt một Trường Sinh Linh Giá.
Hơn nữa Albus cũng biết việc này.
“Thật vui sướng, phải không?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Snape rất xấu.
Biểu tình hắn âm trầm, cười lạnh một tiếng: “Thật ăn ý đấy...... Potter. Ta nên cho trò một tràn pháo tay.”
Snape vẫn còn đúng ở nơi Harry ngã xuống, khí thế đáng sợ trừng cậu, sắc mặt tựa như cuồng phong bão tố, khiến người không rét mà run.
Dáng vẻ này, sắc mặt này, so với lúc bị Harry cho leo cây trước mặt mọi người còn khó coi hơn nhiều.
“......”
Không xong.
Harry thầm nghĩ không ổn quay đầu lại, không biết nên giải thích với bản thân như thế nào.
Nếu nói rằng mọi chuyện hôm nay giải quyết rất viên mãn, cậu và Dumbledore ăn ý tuyệt vời. Diều thiếu sót duy nhất lại chính là bản thân.
Khả năng do có chút quan tâm của Snape nên bị loạn, nhưng lúc đó Harry suy yếu nên không có khả năng giải thích với Snape.
- -- nhưng mà nếu nói không ảnh hưởng trước việc sinh lực xói mòn thì là giả. Chẳng qua Harry đã sớm quen với việc bị thương hoặc là bị xuyên tim xẻo cốt linh tinh rồi.
Loại cảm giác xói mòn sinh mệnh này mềm như bông, không đau không ngứa, so với trước kia thì chỉ là trò con nít. Nên cậu có thể chịu đựng mà không ảnh hưởng đến chiến đấu, không giống một đứa trẻ con thật sự, gặp chút chuyện là ngã vật trên đất không thể động đậy.
- --- nên Snape mới cảm thấy như hán bị chơi.
“Giáo sư Snape, thật sự không như người nghĩ đâu, con chỉ là...... Có chút khó chịu, không có khó chịu như vừa rồi, ý của con là......, là do......”
Harry cảm thấy càng giải thích càng sai.
Lúc sinh mệnh quay về thì thân thủ cậu mới nhanh nhẹn trở lại đó, không phải giả vờ suy yếu!
Nhưng mà điều này đồng nghĩa đây là lần thứ hai cậu chơi chính mình, bây giờ giải thích thật sự còn tác dụng ư?
Snape xanh mặt rồi cười ạnh một tiếng, châm chọc mỉa mai nói: “Vì đối phó kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, ta hiểu.”
Hắn bỗng nhiên xoay người, hung hắng vung chiếc áo choàng đen lên mặt Harry, quất Harry đến đau.
Sau đó Snape hùng hổ kéo vạt áo, hung hăng lao nhanh ra khỏi cửa phòng hiệu trưởng.
“......” Harry lùi về sau vài bước, xoa mặt nhìn Dumbledore cầu cứu.
“Đừng nhìn ta, khi Severus tức giận đến cả ta cũng mắng.” Dumbledore cười ha hả, để lại ánh mắt thương yêu mà không giúp gì được.
Mặt Harry suy sụp.
Cậu bất lực biến ra một cái ghế dựa để mình ngồi xuống, biểu tình bắt đầu muốn nói lại thôi.
“Harry, không đi giải thích sao?” Dumbledore có chút kinh ngạc, “Severus còn chưa đi xa đâu.”
Vẫn là uyển chuyển khuyên.
Thật ra cụ và Severus chưa nói chuyện xong thì đã bị Harry cắt ngang, nên chỉ sợ bây giờ Severus vẫn còn đợi ở ngoài chờ giải thích...... Khụ, chờ Harry rời đi.
“Không đi.” Giọng Harry vẫn hữu khí vô lực như cũ, “Dù sao con đã đắc tội thầy ấy nhiều rồi.”
Dumbledore trầm mặc cảm thấy khí lạnh sau cánh cửa càng nặng.
...... Chắc Harry sẽ không để bụng việc Severus có khả năng đang nghe sao?
“Điều đó không quan trọng, con còn có chuyện quan trọng hơn cần nói với người, giáo sư Dumbledore.” Harry nổ lực hấp dẫn sự chú ý của Dumbledore.
“Con muốn nói gì, Harry?” Dumbledore cũng không nghĩ chuyện khác, cụ trở về bàn làm việc ngồi xuống.
Harry chần chừ đôi chút, cuối cùng vẫn thản nhiên nói ra:
“Giáo sư Dumbledore, người đã từng điều tra qua 'Trường Sinh Linh Giá' chưa?”
Nếu Albus đã biết được điều này...... Vậy thì cậu cũng muốn ngả bài.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hai chương này có bug, nên tôi mới chỉnh một chút, chỉnh chổ Dumbledore biết Voldermort là Tom, chỉ là cụ không rõ lắm Tom này là Voldermort đào thoát khi trộm Hòn Đá Phù Thuỷ, hay vẫn là Tom 16 tuổi. Nên muốn thăm dò điểm này.
- ------------------------
- -- sắc mắt Snape khẽ biến, nửa quỳ trước mặt Harry, môi ngập ngừng, không tiếng động liên tiếp thi triển bùa khôi phục, tuy rằng hoàn toàn không có tác dụng.
Harry chuẩn bị mở miệng thì cảm xúc bị nghẹn lại, lại không thể né tránh ý tốt của bản thân, đành mang cảm xúc phức tạp liếc hắn một cái, chuẩn bị cảm xúc một lần nữa, vô lực ngã trên mặt đất gian nan dò hỏi:
“Tại sao...... Ngươi lại muốn thả Tử Xà? Ngươi vì tìm...... Voldermort ư?”
Dù sao trong lúc Tom Riddle trò chuyện với cậu, gã luôn tìm hiểu về Tử thần Thực tử và Chúa Tể Hắc Ám.
“Harry, có lẽ trò từng nghĩ, bẩm sinh Voldermort không phải tên như vậy.” Dường như Dumbledore đang ám chỉ gì đó.
Đôi mắt màu làm sắc bén ẩn sau chiếc kính bán nguyệt nhìn chằm chằm Tom.
“Ý của người là ---” Harry có chút khó tin.
Ánh mắt Dumbledore nhìn chằm chằm thanh niên tóc đen lại có chút thâm ý, không có nói nữa.
- -- Tom Riddle tự đặt cho bản thân một cái tên, về sau gã thật sự là Voldermort – người chỉ cần nghe đến tên đã làm cả giới phù thủy sợ hãi.
Nhưng Tom hiện tại bị nhốt trong cuốn sổ nhật ký này, thoạt nhìn chỉ khoảng mười mấy tuổi.
Rốt cuộc gã là tên Voldermort nửa năm trước trốn thoát bằng trạng thái linh hồn, hay vẫn là một thiếu niên Riddle mới mười mấy tuổi đây?
Nếu là vế trước, thì gã đã phải trả cái giá gì để bám vào cuốn sổ nhật ký, còn biến thành bộ dạng thiếu niên? Nếu là vế sau, năm đó khi mới mười mấy tuổi gã đã sử dụng biện pháp nào để làm được điều này?
Trong lòng Dumbledore đã có suy đoán, nhưng vẫn còn rất nhiều nghi hoặc.
“Tom, chẳng lẽ trò đã từ bỏ Hòn đá Phù thủy, mà chuyển sang phương pháp hấp thụ sinh mệnh người khác ư?” Dumbledore bình tĩnh thử dò hỏi lại.
“Với ta mà nói, một viên đá có thể khiến con người trường sinh bất lão so với một học sinh bất kỳ lúc nào cũng có thể chết thì càng an toàn và tiện hơn. Nếu trò muốn, ta có thể đưa nó cho trò.”
Dumbledore nhìn thoáng qua Harry đang suy yếu trên mặt đất.
Trong mắt Tom Riddle hiện lên sắc đỏ, nhưng gã bình tĩnh lại ngay sau đó.
“Cho dù có cái bánh rơi từ trên trời xuống thì cũng sẽ không rơi vào tay ta. Đặc biệt là lời từ miệng của cụ, Dumbledore, điều này càng thêm khó tin.” Gã híp mắt, bán tín bán nghi hỏi.
“Nếu thật sự tồn tại viên đá này, tại sao trước đây ta chưa từng nghe một tin đồn nào về nó?”
Trong mắt Dumbledore nhanh chóng hiện lên sự vui mừng.
Cụ đã hiểu.
Harry và Snape cũng bừng tỉnh.
“......”
Sau khi bị Dumbledore hỏi thì trầm mặc không nói, xem ra trong mắt Tom Riddle thì chỉ là gã thuận miệng trả lời, nhưng lại vô tình nói ra chân tướng.
Dù sao Tom Riddle cũng rất kiêu ngạo với tri thức bản thân.
Trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, không có ai nói nữa.
Ánh mắt Tom Riddle đảo qua Harry Potter đang nằm thoi thóp trên mặt đất, khoe miệng cười càng tươi.
Tuy rằng không biết tại sao bọn họ lại kéo dài thời gian không công kích, nhưng Tom Riddle vẫn rất vui.
Harry Potter đã sắp chết, gã chỉ cầncần kéo dài thời gian trong chốc lát, là có thể có một thân thể thật. Sự cám dỗ này quá lớn, không đáng để Tom Riddle vì Dumbledore dở trò bí quá hóa liều.
“Harry Potter...... Như lời Dumbledore nói, ta không phải tìm Voldermort.”
Tom Riddle nheo mắt, vì kéo dài thời gian mà mở miệng nói lần nữa, “Ta là Chúa tể Voldermort.”
Nghĩ đến tên Harry Potter lừa gã nhiều ngày như vậy --- kẻ làm hỏng chuyện tốt của gã hiện nay đang ngã trên mặt đất kéo dài hơi tàn, lại không nề hà biệp pháp xử lý, Tom Riddle liền cảm thấy khoái chí trong lòng, gã cũng vui vẻ làm phước cho Harry Potter minh bạch trước khi chết.
Tom Riddle giơ tay lên, đũa phép trong ngực Harry liền bay qua, cậu căn bản không có chống cự, thoạt nhìn ngay cả sức giãy giụa cũng không có.
Snape ngay lập tức ngăn cản, nhưng cây đũa phép vẫn nằm trong tay Tom Riddle.
Thân thể gã dường như đã thành hình, nắm đũa phép trong tay, vẽ một hàng chữ đỏ như máu lên không trung:
“Tom Marvolo Riddle.”
Tom lại vung đũa phép một chút, những chữ đó liền đảo vị trí biến thành: “I am Lord Voldermort.”
“Tom Marvolo Riddle” biến thành “I am Lord Voldermort”!
Biểu cảm của Snape và Harry đều trầm xuống.
“Giờ mày đã rõ, Potter.” Tom khoái trá nói. Gã bất động đánh giá bản thân sắp có một cơ thể thật sự, càng nắm chặt cây đũa phép.
“Nhưng các người có thể đối phó ta thế nào đây?” Tầm mắt gã chuyển hướng về Dumbledore, bắt đầu âm thầm cảnh giác.
Sắc mặt Harry tái nhợt hơn vài phần.
Nếu thật như vậy...... Quần của Merlin! Mấy ngày nay cậu đã nói cái gì với Chúa Tể Hắc Ám vậy!,
“Tại sao ta lại không thể ngăn cản trò hấp thụ sinh mệnh Harry, Tom?” Thoạt nhìn Dumbledore một chút cũng không vội, vững như bàn thạch.
Cụ nhàn nhạt liếc Harry một cái.
“Không phải bởi vì cụ không làm được sao?” Tom Riddle hỏi lại.
“Đường nhiên là bởi vì.....” Dumbledore nói rồi tạm dừng một chút, sau đó đũa phép trong tay Tom Riddle đột nhiên giãy giụa muốn bay ra ngoài.
Sức mạnh này quá kinh người, Tom Riddle kinh hãi, sắc mặt ầm trầm, vội vàng nắm chặt lấy đũa phép.
Nhưng ngay sau đó, Harry bên cạnh vốn đang 'hơi thở thoi thóp' đột nhiên nhanh nhẹn lấy nanh Tử Xà từ trong lòng ngực, chộp lấy cuốn sổ nhật ký hung hăng đâm vào.
Cuốn sổ nhật ký lập tức phun ra một lượng lớn mực nước, ngay vết đâm cũng toát ra khói mờ.
“Không ---!” Tom Riddle không kịp đề phòng hét thảm thiết,màn xoay ngược tình thế này thật quá kịch tính.
“Ngươi cho rằng chúng ta không chú ý cuốn sổ nhật ký đến cuốn sổ nhật ký là bản thể của ngươi, mà ta sẽ lập tức chết đi, không làm được cái gì đúng không?”
Harry nhanh nhẹn đứng lên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhướng mày hỏi.
Sinh mệnh nhanh chóng quay trở lại, sắc mặt cậu lập tức hồng hào, căn bản không còn bộ dạng nửa sống nửa chết vừa rồi.
“......” Snape bên cạnh vốn đang âm trầm lại sợ ngây người.
Đũa phép trừ trong tay thân ảnh trong suốt đột nhiên rơi xuống đất 'lạch cạch', sau đó trở về tay chủ nhân nguyên bản.
“Nguyên nhân giáo sư Dumbledore không vội là do......” Harry giơ quyển nhật ký cùng nanh rắn, tiếp tục nhẹ nhàng giải thích bâng quơ,
“Chúng ta chỉ làm bộ để ngươi nói thôi.”
“Harry Potter! Mày dám gạt tao!” Tom Riddle vừa kinh sợ vừa phẫn nộ trừng Harry.
Hiện tại gã rất hận Harry Potter.
“Tuy rằng có hơi mạo hiểm” Bàn ta Dumbledore khép lại, nhíu mày, lộ thần sắc tán thưởng, “ Chẳng qua dũng khí gan dạ, sáng suốt của Harry đã làm ta phải kinh ngạc cảm thán.”
Hành động mạo hiểm này thật ra là do hai người họ cảm thấy những lời vừa nghe có nhiều điểm rất đáng ngờ, nên đã thuận nước đẩy thuyển đi theo kỳ vọng của Tom Riddle. Chỉ cần vài ánh mắt mà hai người họ đã xác định kế hoạch.
“Xem ra sự ăn ý giữa chúng ta thật không tồi.” Dumbledore vừa lòng nói, cụ vung đữa phép, biến phòng hiện trưởng trở về ban đầu.
“Cụ...... Mấy người......!”
Tom Riddle không cam lòng nhìn xung quanh thay đổi, cuối cùng mới ý thức được mình bị Harry và Dumbledore liên thủ chơi.
Thân ảnh càng ngày càng trong suốt, đến khi cuốn nhật ký không còn mực chảy ra, Tom Riddle cuối cùng đã biến mất.
Các bức tranh vốn đang nín thở bất động treo trên tường đã có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, bắt đầu châu đầu ghé tai lên nghe.
Harry rút nanh rắn ra, dường như không có việc gì mà cất cuốn sổ nhật ký vào trong ngực.
“Không ngờ rằng lần này xử lý cuốn sổ nhật ký, lại còn có liên quan đến một chân tướng đáng sợ như vậy.” Dumbledore rơi vào trầm tư, “...... Rốt cuộc sao mà trò ấy làm như vậy được.”
“Harry, hiện tại trò thấy thế nào?”
Dmbledore thu lại suy nghĩ, mới quan tâm hỏi.
“Rất tốt.” Harry cất đũa phép vào áo choàng, khoé miệng cong lên, tâm trạng không tồi đáp lại.
Sau khi thiếu niên này --- Chúa Tể Hắc Ám bị tiêu diệt, Harry mới bất chợt nhớ ra một sự kiện...... Khả năng cao là cậu đã tiêu diệt một Trường Sinh Linh Giá.
Hơn nữa Albus cũng biết việc này.
“Thật vui sướng, phải không?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Snape rất xấu.
Biểu tình hắn âm trầm, cười lạnh một tiếng: “Thật ăn ý đấy...... Potter. Ta nên cho trò một tràn pháo tay.”
Snape vẫn còn đúng ở nơi Harry ngã xuống, khí thế đáng sợ trừng cậu, sắc mặt tựa như cuồng phong bão tố, khiến người không rét mà run.
Dáng vẻ này, sắc mặt này, so với lúc bị Harry cho leo cây trước mặt mọi người còn khó coi hơn nhiều.
“......”
Không xong.
Harry thầm nghĩ không ổn quay đầu lại, không biết nên giải thích với bản thân như thế nào.
Nếu nói rằng mọi chuyện hôm nay giải quyết rất viên mãn, cậu và Dumbledore ăn ý tuyệt vời. Diều thiếu sót duy nhất lại chính là bản thân.
Khả năng do có chút quan tâm của Snape nên bị loạn, nhưng lúc đó Harry suy yếu nên không có khả năng giải thích với Snape.
- -- nhưng mà nếu nói không ảnh hưởng trước việc sinh lực xói mòn thì là giả. Chẳng qua Harry đã sớm quen với việc bị thương hoặc là bị xuyên tim xẻo cốt linh tinh rồi.
Loại cảm giác xói mòn sinh mệnh này mềm như bông, không đau không ngứa, so với trước kia thì chỉ là trò con nít. Nên cậu có thể chịu đựng mà không ảnh hưởng đến chiến đấu, không giống một đứa trẻ con thật sự, gặp chút chuyện là ngã vật trên đất không thể động đậy.
- --- nên Snape mới cảm thấy như hán bị chơi.
“Giáo sư Snape, thật sự không như người nghĩ đâu, con chỉ là...... Có chút khó chịu, không có khó chịu như vừa rồi, ý của con là......, là do......”
Harry cảm thấy càng giải thích càng sai.
Lúc sinh mệnh quay về thì thân thủ cậu mới nhanh nhẹn trở lại đó, không phải giả vờ suy yếu!
Nhưng mà điều này đồng nghĩa đây là lần thứ hai cậu chơi chính mình, bây giờ giải thích thật sự còn tác dụng ư?
Snape xanh mặt rồi cười ạnh một tiếng, châm chọc mỉa mai nói: “Vì đối phó kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, ta hiểu.”
Hắn bỗng nhiên xoay người, hung hắng vung chiếc áo choàng đen lên mặt Harry, quất Harry đến đau.
Sau đó Snape hùng hổ kéo vạt áo, hung hăng lao nhanh ra khỏi cửa phòng hiệu trưởng.
“......” Harry lùi về sau vài bước, xoa mặt nhìn Dumbledore cầu cứu.
“Đừng nhìn ta, khi Severus tức giận đến cả ta cũng mắng.” Dumbledore cười ha hả, để lại ánh mắt thương yêu mà không giúp gì được.
Mặt Harry suy sụp.
Cậu bất lực biến ra một cái ghế dựa để mình ngồi xuống, biểu tình bắt đầu muốn nói lại thôi.
“Harry, không đi giải thích sao?” Dumbledore có chút kinh ngạc, “Severus còn chưa đi xa đâu.”
Vẫn là uyển chuyển khuyên.
Thật ra cụ và Severus chưa nói chuyện xong thì đã bị Harry cắt ngang, nên chỉ sợ bây giờ Severus vẫn còn đợi ở ngoài chờ giải thích...... Khụ, chờ Harry rời đi.
“Không đi.” Giọng Harry vẫn hữu khí vô lực như cũ, “Dù sao con đã đắc tội thầy ấy nhiều rồi.”
Dumbledore trầm mặc cảm thấy khí lạnh sau cánh cửa càng nặng.
...... Chắc Harry sẽ không để bụng việc Severus có khả năng đang nghe sao?
“Điều đó không quan trọng, con còn có chuyện quan trọng hơn cần nói với người, giáo sư Dumbledore.” Harry nổ lực hấp dẫn sự chú ý của Dumbledore.
“Con muốn nói gì, Harry?” Dumbledore cũng không nghĩ chuyện khác, cụ trở về bàn làm việc ngồi xuống.
Harry chần chừ đôi chút, cuối cùng vẫn thản nhiên nói ra:
“Giáo sư Dumbledore, người đã từng điều tra qua 'Trường Sinh Linh Giá' chưa?”
Nếu Albus đã biết được điều này...... Vậy thì cậu cũng muốn ngả bài.
- ------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hai chương này có bug, nên tôi mới chỉnh một chút, chỉnh chổ Dumbledore biết Voldermort là Tom, chỉ là cụ không rõ lắm Tom này là Voldermort đào thoát khi trộm Hòn Đá Phù Thuỷ, hay vẫn là Tom 16 tuổi. Nên muốn thăm dò điểm này.
- ------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.