[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Quyển 3 - Chương 5: Quyển 3 - Chương 5

Tô MayS

20/02/2022

Nhóm Blaise mất tích, Harry bị bắt, quả cầu tiên tri bị trộm cùng với hài cốt của họ hàng Voldemort bị mang đi, tất cả chỉ diễn ra trong một ngày ngắn ngủi. Ở nhà cũ Black, Dumbledore, Grindelwald, Severus, cha con Malfoy, vợ chồng Longbottom, Arthur, McGonagall, cùng với Sirius, Remus và Moody Mắt Điên đều ngồi trong phòng khách, ai ai cũng lo âu. Moody thỉnh thoảng còn nhìn chằm chằm vào Lucius, đáng tiếc Lucius hoàn toàn không dao động.

"Không thể không nói, lúc này Tom thật sự tính sống lại." Dumbledore quét mắt nhìn mọi người ở đây, đặc biệt là Draco và Sirius. "Tuy Harry bị bắt đi, nhưng chúng ta có lý do tin tưởng Harry sẽ bảo vệ tốt bản thân, đồng thời cả bốn người bạn của nó. Cho nên, Sirius, Draco, phải tin tưởng Harry, bình tĩnh lại. Ta tin Harry cũng không muốn thấy hai người rối loạn đầu trận tuyến, không thể bình tĩnh đưa ra phán đoán."

"Xương của cha, thịt người hầu, máu của kẻ thù. Nếu tên điên đó thật sự muốn sống lại, mấy thứ này chính là những thứ quan trọng nhất. Nhưng mà hắn lại mang xương cốt của cậu họ hắn, chẳng lẽ hắn thật cho rằng dù không có xương của người cha Muggle kia thì hắn vẫn có thể mạnh lên sao?" Tưởng tượng Harry lúc này e là đang phải chịu Crucio, Draco rất khó bình tĩnh, nhưng lại không thể không cưỡng ép bản thân phải lý trí.

"Nếu hắn dùng thịt của Peter, vậy thì chúc mừng hắn, mấy năm trước, Peter đã bị tôi hạ độc, loại mãn tính, không có cách nào phát hiện được, đủ để thẩm thấu toàn thân. Dựa theo tính toán của tôi, Peter nhiều nhất chỉ còn sống được 2 năm." Severus nhớ tới loại Độc Dược ông tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo, thầm hy vọng Voldemort sẽ dùng thịt của Peter sống lại. "Đũa phép của nhóm Harry nhất định đã bị cướp rồi, không có đũa phép, còn phải cố kỵ bốn quỷ con kia, nó sẽ không kiên trì được lâu."

"Harry luôn mang theo hai cây đũa phép ở trên người, ngày thường đũa nó dùng là cây do tổ tông nhà Black truyền lại. Tôi đoán nó nhất định sẽ giấu cây đũa của mình ở trên người, để đối phương thu lấy cây của nhà Black." Sirius nắm chặt lấy tay vịn, chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, nếu không phải có Remus canh chừng, e là ông đã sớm lao ra ngoài. "Draco, Harry có mang theo bùa hộ mệnh của nhà Black mà cậu cho không?"

"Có, năm người họ đều có mang ít nhất một món đồ bảo vệ trên người, cho dù là Voldemort thì cũng sẽ không nhận ra hết tất cả được. Thật ra con cho rằng Hermione sẽ gặp nguy hiểm hơn Harry, vì bồ ấy xuất thân từ Muggle, ai cũng biết Voldemort thích tra tấn Muggle làm niềm vui nhất. Còn Harry, Voldemort đã thua 2 lần trên tay bồ ấy, chỉ sợ hắn sẽ triệu tập Tử Thần Thực Tử, sau đó ở trước mặt bọn chúng, tạo uy tín lần nữa, chứng minh hắn không thể bị đánh bại."

"Hừ, tên điên đó." Lucius gõ cây gậy đầu rắn, khinh thường bĩu môi. "Bọn chúng nhất định sẽ không ở nhà cũ Gaunt, tôi vẫn luôn sai người canh chừng ở đó, hơn nữa gần đấy có nhiều tai mắt, không thích hợp để sống lại. Nếu hắn muốn triệu tập Tử Thần Thực Tử, ít nhất cũng phải tìm được một nơi đủ yên tĩnh, nếu không chỉ riêng con rắn của hắn thôi cũng đã đủ gây chú ý rồi. Chỗ khu mộ kia đủ hẻo lánh thật, nhưng từ sau khi Greyback lấy xương cốt thì không còn ai xuất hiện. Trước kia kẻ điên thích dùng nhà của quý tộc làm tổng bộ lâm thời, hắn đừng mơ vào được phủ Malfoy, nhưng nếu là nhà của gia tộc Lestrange thì có lẽ có khả năng. Dù sao gia tộc đó vẫn là một gia tộc lớn, tôi không thể nào giám sát được tất cả phủ và biệt viện của nhà đó được."

"Thưa ông chủ Sirius, Kreacher bắt được một kẻ xâm nhập!"

Nghe tiếng thét chói tai nghẹn ngào của Kreacher, mọi người nhìn kẻ xâm nhập bị nó trói chặt ⸺ Gilderoy Lockhart.

"Giáo sư Lockhart, sao cậu lại tới chỗ này?" Nhìn Lockhart bị ném xuống đất, Dumbledore thận trọng hỏi.

"Đương nhiên là theo Remus đến đây rồi, bởi vì không thấy anh ấy trong văn phòng, mà chỗ của giáo sư Snape cũng không thấy đâu, cho nên tôi đoán anh ấy về lại nơi này." Lockhart không hề quẫn bách, còn tươi cười đáp. "Remus thân ái, em biết Harry bị bắt, vì không muốn thấy anh lo lắng nên em cố ý tới đây hỗ trợ."

Remus trợn mắt, ngoài cười nhưng trong không cười đi đến trước mặt Lockhart, chỉ đũa phép vào gương mặt cười ngu xán lạn quá mức kia: "Chứng cứ, Lockhart, nếu không có thì đừng trách tôi giúp anh chỉnh dung."

"Ồ, thì ra anh từ chối em vì không thích mặt em à? Nhưng mà, Remus, đây là cha sinh mẹ đẻ ra, em cũng không thể làm cha mẹ buồn bã đau lòng được. Đương nhiên, em sẽ cho anh chứng cứ, mặc kệ anh muốn gì, em sẽ luôn nghĩ cách giúp anh có được nó, em đã từng thề với anh rồi." Lockhart lải nhải một hồi, phát hiện đũa phép của Remus đã chỉ vào mặt mình, lúc này ông mới trả lời nghiêm túc: "Anh cũng biết em có rất nhiều fan, hôm nay em nhận được một lá thư từ fan, nói cô ấy rất lo lắng khi thấy có vài kẻ lén lút ra vào, liền viết thư hỏi em nên làm gì bây giờ. Em vốn không để trong lòng, nhưng vị fan kia là quản gia của một biệt viện thuộc sở hữu của gia tộc Lestrange, em cho rằng biệt viện của quý tộc sẽ không dễ bị xâm nhập như vậy được."

"Giáo sư Lockhart, mời cậu kể tỉ mỉ một chút, được chứ?" Ra hiệu cho Remus cất đũa phép đi, Dumbledore mỉm cười cởi trói cho Lockhart. "Cậu cũng biết, Remus coi Harry như con ruột của mình, nếu Harry gặp chuyện, Remus sẽ rất đau lòng."

"Cái biệt viện đó ở Cornwall, do không được coi trọng nên nơi đó giống như bị bỏ hoang vậy, chỉ có Gia Tinh trông coi thôi. Fan của tôi mỗi tháng chỉ đến xem xét một chút, hôm nay đúng lúc là ngày đi giám sát. Cô ấy nói giữa trưa, lúc chuẩn bị rời đi thì phát hiện có người tiến vào biệt viện, hỏi Gia Tinh thì chúng nói không có ai cả. Tuy cô ấy tin lòng trung thành của Gia Tinh, nhưng vẫn làm bộ rời đi rồi lặng lẽ trở về kiểm tra, đúng lúc thấy có hai phù thủy trưởng thành mang theo bốn đứa trẻ đi vào từ cửa sau biệt viện. Bốn đứa bé đó còn đang mặc đồng phục của Hogwarts, cho nên cô ấy đoán lẽ nào có kẻ bắt cóc phù thủy nhỏ tuổi, lợi dụng biệt viện của nhà Lestrange ẩn nấp."

"Nói cho tôi biết tên họ của fangirl kia, cả địa chỉ của cái biệt viện đó!" Sirius đột nhiên xông tới, tóm lấy cổ áo Lockhart, gầm lên.

"Relashio!" Một bùa chú đánh vào Sirius, để ông thả Lockhart ra, Remus đúng lúc tiếp được ấn người về sofa, Dumbledore xin lỗi Lockhart. "Rất xin lỗi, giáo sư Lockhart, cậu cũng biết Sirius chỉ vì quá lo cho con đỡ đầu, cậu có thể tha thứ cho một người cha đỡ đầu nhất thời mất khống chế, đúng không?"

"Đương nhiên, tôi rất hiểu cho tình cảnh lúc này của anh ấy." Tự tìm cho mình chỗ ngồi xuống, Lockhart hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận. "Tôi sẽ nói cho mọi người biết tình báo mà tôi có, nhưng với điều kiện, nếu Remus phải tham gia hành động, tôi cũng muốn tham gia. Voldemort là kẻ điên, thuộc hạ của hắn cũng điên không kém, tôi không thể để Remus đi mạo hiểm được. Tôi biết mọi người không thể dễ dàng tin tưởng tôi, cho nên tôi nguyện ý dùng Fidelius Charm."

- --

"Quý ngài Chúa Cứu Thế, mời mi ở đây hưởng thụ quãng đời cuối cùng của mi đi, ha ha ha ha ha ha!"

Bellatrix khôi phục lại diện mạo chân thật, ném Harry lên sàn, cười lớn đi ra ngoài.



"Harry, Harry, mau tỉnh lại đi! Harry!" Chờ tiếng bước chân đi xa, Neville cố gắng trườn về phía Harry, thấp giọng gọi cậu tỉnh dậy.

Nghe được giọng Neville, Harry bỗng nhiên mở to mắt, thật ra cậu đã sớm tỉnh, chỉ là muốn lừa Bellatrix mà thôi. "Neville? Các bồ có ổn không?"

"Xin lỗi, Harry, mình nên ngăn cản họ, không nên đi theo dõi Frank Lestrange. Bọn chúng nhất định dùng tụi mình uy hiếp bồ, không thì không có chuyện bồ dễ dàng bị chúng bắt như vậy." Dịch đến bên người Harry, Neville uể oải tự trách. Cậu biết Harry không dễ bị bắt như thế được, trừ phi bị áp chế. Lúc huấn luyện, Harry trước giờ vẫn luôn thoải mái, thực lực cao hơn cậu rất nhiều.

"Không phải lỗi của bồ, cả bốn bồ đều không sai." Đánh giá hoàn cảnh chung quanh, Harry tin chắc nơi này không phải là nơi cậu từng đi qua, cũng chẳng phải phủ của bất kỳ quý tộc quen thuộc nào. "Bọn chúng vì muốn bắt mình nên mới tấn công các bồ, là mình liên lụy đến các bồ. Nhóm Hermione thế nào rồi?"

"Ron với Blaise trúng một cái Crucio, sau đó trúng thêm Bewitched Sleep, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Mình với Hermione cũng trúng Bewitched Sleep, chỉ là không hiểu sao bồ ấy chưa tỉnh lại được." Nghiêng đầu nhìn Ron với Blaise vẫn đang hôn mê, Neville nhớ lại cảnh họ bị Crucio tra tấn, đôi tay bị trói nắm chặt thành nắm đấm. "Mình thật vô dụng, không thể bảo vệ được ai. Mình đã đẩy Hermione ra, tạo cơ hội cho bồ ấy chạy, còn bỏ thêm hai cái Silver Shield Spell, nhưng vẫn không ngăn được một cái Bewitched Sleep. Harry, đợi sau khi ra ngoài, hay tăng huấn luyện cho mình đi, mình không sợ khổ."

Cẩn thận cảm nhận pháp lực xung quanh, phát hiện hiện tại không có ai giám sát hay trông coi, lúc này Harry mới dùng phép thuật không đũa phép không tiếng động cởi trói cho mình với Neville. "Neville, không phải tại bồ yếu. Mụ điên kia còn mạnh hơn cả Sirius, bồ ngăn cản không được mới là bình thường. Bồ mới 12 tuổi thôi, mình dám cá, chờ bồ đến tuổi bà ta, bồ nhất định còn lợi hại hơn ả." Thấy sắc mặt của Neville tốt hơn một chút, Harry mới đi về phía ba người đang hôn mê kia, cởi bỏ dây thừng, xem xét từng người một.

"Sao rồi?" Neville nhìn Harry kiểm tra cho nhóm Ron, nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Hermione không sao, mình có thể giúp bồ ấy tỉnh lại ngay giờ. Còn về Ron với Blaise, trên người mình không có thuốc trị Crucio, chỉ có thể giúp họ hơi thoải mái chút thôi." Harry vừa đáp vừa giải Bùa Ngủ cho Hermione, trước khi cô gái thét chói tai đã bịt miệng cô trước. "Hermione, im lặng, tụi mình bị bắt rồi."

Chờ Harry buông tay ra, Hermione hít sâu một hơi. "Harry, bồ nhặt được khuyên tai của mình, đúng không? Mình lo không thể chạy thoát, cho nên đã tháo khuyên xuống."

"Ừ, nó ở đây." Từ trong túi lấy khuyên tai của Hermione ra, Harry lại một lần nữa cảm thán trí thông minh của cô. Đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này vào kiếp này, nhưng Hermione vẫn có thể nhanh chóng nghĩ cách. Thấy hai mắt cô hồng hồng, Harry ôm lấy cô, vỗ vai. "Không sao đâu, Hermione, mình sẽ mang các bồ trở về."

"Nếu không nhờ anh Cedric Diggory tới tìm mình, nói cả ngày hôm nay không thấy Neville đâu, chưa chắc mình đã nhanh chóng phát hiện các bồ biến mất. Sau khi về nhớ phải cảm ơn anh ấy đấy." Chờ Hermione bình tĩnh lại, Harry mới lôi hộp Độc Dược cất trong túi ở bên trong áo chùng. Cậu đưa cho Hermione và Neville mỗi người một lọ Nâng Cao Tinh Thần với Thuốc Khôi Phục, sau đó lại cho Ron với Blaise uống một liều Ngủ Không Mộng Mị. Thấy mày của Ron với Blaise đã giãn ra, Harry mới kể lại chuyện làm thế nào phát hiện họ mất tích. "Hagrid nói cả ngày chưa từng thấy các bồ, cặp sinh đôi kể thấy Ron đi qua ven Rừng Cấm, thế là mình đến đó kiểm tra. Từ đó tìm được khuyên tai của Hermione, kẹp cà vạt của Blaise, chậu hoa của Neville cùng với dấu vết đánh nhau. Có điều, xin lỗi, Neville, mình tìm không thấy cây của bồ đâu, chỉ sợ đã bị ném vào Rừng Cấm rồi."

"Giờ thì mình nghi đó là loài cây mang đến xui xẻo." Neville lẩm bẩm, hiện tại cậu cũng chẳng có lòng quan tâm đến cái cây đó. Chỉ cần mọi người có thể bình an về lại trường, cây cối gì đó không quan trọng.

"Đúng rồi, sao các bồ lại đến Rừng Cấm? Frank Lestrange dụ các bồ à?"

"Ron kể mấy hôm trước bồ ấy phát hiện nó lén lút bên Rừng Cấm, sau đó rất nhiều lần bắt gặp nó từ bên ngoài lâu đài trở về. Bồ ấy vốn muốn vào Rừng Cấm coi xem tên đó muốn làm gì, nhưng mình với Blaise không đồng ý. Sau lại gặp được Neville, Neville cũng không đồng ý. Đúng lúc thấy thằng đó lén lút vào Rừng Cấm, tụi mình quyết định theo sau xem nó có thật sự vào Rừng Cấm hay không, sau đó trở về. Kết quả lại bị nó tập kích cạnh Rừng Cấm, nó còn có đồng lõa nữa."

Hermione kể lại mọi chuyện, thông báo mình không quen tên đồng lõa kia. Neville nói tên đó biết cậu, còn biết cả cha mẹ cậu. Harry có chút do dự, không nói cho cậu ấy biết đó là Bellatrix, sợ Neville sau khi biết được sẽ xúc động không giữ được lý trí. Cậu lấy một cái khóa cảng từ trong túi ra, trước khi khai giảng, Sirius lo lắng nên đã đưa nó cho cậu, cái khóa cảng này có thể đưa mọi người về nhà cũ Black. "Neville, bồ với Hermione nắm chặt lấy Ron và Blaise, đây là khóa cảng về nhà cũ Black. Chú ngữ là Gạc Nai, biệt danh của cha mình."

"Bồ muốn ở lại đây, đúng không?" Nữ phù thủy lập tức nhìn ra, khuôn mặt viết rõ ba chữ không đồng ý. "Harry, bồ không thể ở lại đây một mình được, ai biết chúng sẽ làm gì bồ."

Vốn định thuyết phục Hermione, nhưng Harry đột nhiên nghe thấy có người đang đến, chỉ có thể ra hiệu cho hai người kia im lặng, nhét khóa cảng vào tay Hermione nhắn cô giữ kỹ.

"Harry Potter, mi tỉnh nhanh thật, vạm vỡ như cha mi vậy! Đáng tiếc hai đứa bạn kia của mi không may mắn như vậy, thằng tóc đỏ với nhóc Slytherin kia trúng Crucio, mi nên cầu nguyện chúng còn có thể tỉnh lại đi." Bellatrix cười nhạo, trong mắt toàn điên cuồng, hoàn toàn không để bụng mấy người bị trói giờ tay chân đều được tự do. "Nghe nói con bé này là đứa Máu Bùn dơ bẩn đáng chết! Thân là con cháu của gia tộc Máu Trong cổ xưa, tụi mày thế mà lại chơi với Máu Bùa! À, tao quên mất, mẹ mày cũng là Máu Bùn."

Nói xong, Bellatrix tới gần Hermione, tính nắm lấy tóc cô nhưng lại bị Harry giang tay ra chặn lại.

"Sao, Chúa Cứu Thế muốn bảo vệ nó?" Chỉ đũa phép vào Harry, Bellatrix hình như đã tức giận. "Ta càng muốn tra tấn nó để xem mi có thể làm gì được nào! Crucio!"



Không đợi Bellatrix niệm xong bùa chú, Harry đẩy Hermione ra, tự mình nhận cái Crucio kia. Tuy kiếp trước không phải chưa từng trúng Crucio, nhưng sau khi sống lại, đây vẫn là lần đầu tiên cơ thể chịu tra tấn thế này, cho dù tâm lý có thể chịu đựng nhưng cơ thể lại không chịu không chế. Harry ngã xuống đất, cắn chặt môi, cố gắng đoạt lại quyền khống chế thể xác.

"Harry!" "Harry!" Hermione và Neville hét lên nhưng không biết nên làm gì bây giờ. Đũa phép bị thu mất rồi, mà hiển nhiên cơ thể trẻ con không thể làm đối phương bị thương.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha...! Chúa Cứu Thế thì sao, còn chẳng chống cự được Crucio!" Bellatrix cười càn rỡ, lấy từ áo chùng ra mấy cây đũa phép cướp được lúc trước lắc lư trước mặt Neville phẫn nộ, khiêu khích. "Cha mẹ mi bị Crucio của ta tra tấn không biết bao năm, ai kêu chúng dám can đảm phản bội vinh quang Máu Trong! Muốn báo thù không? Đũa phép của tụi mi ở đây." Ném đũa phép vào mặt Neville, Bellatrix hoàn toàn không cho rằng hai đứa trẻ 12 tuổi thì có thể làm gì được ả. "Ta ngược lại muốn xem, bạn bè của Chúa Cứu Thế thì có bản lĩnh gì."

Lúc Neville nhặt đũa phép lên, Harry đột nhiên run rẩy, mất tự nhiên xoay đầu lại, đưa lưng về phía Bellatrix, dùng khẩu hình ra hiệu cho Neville và Hermione. "Khóa cảng, đi, ngay bây giờ!"

Hermione và Neville gắt gao nhìn chằm chằm vào Harry, cô bé hai mắt đẫm lệ lắc đầu, Neville nắm chặt đũa phép nhưng lại không làm ra hành động gì.

"Bellatrix, bà là kẻ điên. Bà không phải tự xưng mình là Black thuần túy vĩnh cửu sao? Nhưng hiện tại bà thậm chí còn không vào được nhà của Black, ngay cả Kreacher cũng không thừa nhận bà là một Black kia!" Harry vừa dùng mắt ra hiệu cho Hermione và Neville, vừa nhịn đau rống lên, hấp dẫn sự chú ý của Bellatrix. "Bà không xứng tự xưng là Black, Sirius với Regulus mới là Black chân chính, chỉ có họ mới được tổ tiên nhà Black thừa nhận! Còn bà, chẳng qua chỉ là một mụ điên được gả cho gia tộc Lestrange."

"Câm mồm! Câm mồm! Ta mới là Black thuần túy vĩnh cửu! Sirius là tên phản bội, anh ta đã phản bội Black! Còn tên Regulus yêu đuối nhát gan kia, nó dám trộm đồ của chủ nhân, nó cũng nên chết! Crucio! Crucio!" Bellatrix cuồng nộ vứt ra hai cái Crucio, muốn làm Harry câm miệng.

Neville thấy Harry trúng 3 cái Crucio nhưng vẫn ra sức ra hiệu cho họ chạy đi, cậu như bị sét đánh lập tức tỉnh táo lại. Một tay ôm chặt lấy Hermione, thừa dịp Bellatrix tức giận chỉ để ý mình Harry, Neville đặt tay Blaise vào trong tay Hermione. Còn cậu dùng cái tay rảnh còn lại túm chặt lấy Ron. "Hermione, chúng ta đi, không thì Harry sẽ phải tiếp tục chịu tra tấn vì bảo vệ chúng ta mất. Niệm chú đi, Gạc Nai."

Nghe được lời thì thầm của Neville, nước mắt của Hermione lập tức rớt xuống, nhưng không còn cách nào khác ngoài nghe theo. Cô nắm chặt lấy Blaise, tay cầm khóa cảng ôm lấy Neville. "Gạc Nai!"

Theo câu thần chú, Hermione, Neville, Blaise và Ron biến mất, Harry nhìn cái sàn trống rỗng, an tâm nhắm mắt lại. Chịu 3 cái Crucio từ Bella điên cuồng, tinh thần của Harry cũng sắp đến cực hạn. Cậu mơ màng nghe thấy có ai đó lên tiếng ngăn cản Bellatrix, nhưng lại không phân biệt được đó là ai. Giây cuối cùng trước khi hôn mê, trong đầu Harry hiện lên tên của Draco.

- --

Trong đại sảnh nhà cũ Black, mọi người đang bố trí lần cuối. Draco đã về trường, dù sao Frank Lestrange vẫn còn đang ẩn núp trong trường. Lockhart vẫn được gia nhập vào đội hành động, cùng tổ với Remus. Dumbledore cũng không lập Lời Thể Bất Khả Bội với ông, cũng không nói lý do. Người của Hội Phượng Hoàng đã quen làm việc theo ý của Hiệu Trưởng, cho nên không hỏi gì cả, chỉ là sắc mặt của Remus không quá đẹp.

"Rầm!"

Tự dưng có một tiếng động lớn vang lên làm mọi người hết hồn, nhìn qua thì thấy bốn đứa nhỏ bị bắt xuất hiện trên sàn nhà phòng khách, trong đó mặt cô bé đã đẫm nước mắt.

"Ron với Blaise trúng Crucio. Con với Hermione không sao. Nhưng Harry còn ở đó, Bellatrix đang tra tấn bồ ấy, lúc tụi con rời đi, bồ ấy đã phải chịu ba cái Crucio rồi!" Hoàn toàn không thấy rõ ai với ai, nước mắt của Neville cuối cùng cũng chảy xuống.

Hermione chà chà mặt, ánh mắt đều là áy náy và tự trách, "Harry vì muốn bảo vệ con, ả điên kia vốn là muốn tra tấn con, là Harry che cho con! Con không muốn để Harry ở lại, nhưng con cũng không muốn để Harry tiếp tục bị thương vì bảo vệ tụi con! Mau cứu bồ ấy, ai cũng được, mau cứu Harry!"

"Severus, trò Weasley và trò Zabini giao lại cho cậu, gọi Poppy tới hỗ trợ. Trò Longbottom, trò Granger, các trò cũng cần phải được kiểm tra, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt. Các thầy sẽ cứu Harry ra, yên tâm đi." Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Dumbledore an bài, còn không quên vỗ vỗ vai Sirius, thầm may Draco đã về trường rồi. Nếu để Draco biết Harry trúng Crucio, không biết Malfoy nổi giận sẽ làm ra chuyện gì nữa.

"Sirius." Remus đang lúc kỳ quái khi thấy Sirius còn nhịn được chưa gầm rú, phu nhân Walburga ở trong tranh đã mở miệng. "Để Bellatrix Lestrange biết, nó đã không mang họ Black nữa. Dám dùng Crucio với trẻ con, nó điên hết thuốc chữa rồi!"

Phu nhân Walburga phẫn nộ, nghiêm túc sắc bén nhìn chăm chú vào Sirius. Sirius gật đầu, đôi mắt trở nên âm trầm bén nhọn, tay run rẩy nắm chặt.

"Đúng rồi, Bellatrix nói Regulus trộm đồ của Voldemort, nói người đó đáng chết. Con không biết Regulus là ai, nhưng Harry nói người đó với chú Sirius mới là Black chân chính." Đột nhiên nhớ tới lời khiêu khích của Harry, Neville cảm thấy tuy Harry cố ý khiêu khích để dời lực chú ý của đối phương, nhưng nhất định sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới người không liên quan.

"Vô cùng cảm ơn, trò Longbottom, đây là một tình báo rất quan trọng. Chắc là Harry cố ý khiêu khích mới được tình báo." Thấy Neville gật đầu, Dumbledore âm thầm thở dài, vì Harry hy sinh, cũng vì Tom điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook